Chương 453: 453: Đấu Trận
Quản Hà Bắc khí thế bức người.
La Sĩ Tín người ờ trẽn ngựa, bắt cứ lúc nào cũng có thể động toàn thân, sẵn sàng tung ra một đòn công kích cực mạnh.
Tẩn Thúc Bảo trông thấy, nhưng lại hoàn toàn không sợ.
Hắn thán kinh bách chiến, đương nhiên gặp qua loại trận trượng nàv.
Yển Nguyệt trận lấy công kích làm chủ.
lấy khí thế thủ thắng, La Sì Tín bàv ra loại trận trượng này, ý đồ công kích cực kỳ rò ràng.
Nhưng Yẻn Nguyệt trận khí thế mặc dù thịnỈỊ nếu như còng không được, thì mũi nhọn nhanh chóng giảm, rắt khó bảo tri liên tục công kích có tính phá hùv.
Nếu gặp được phản còng, YẻnNguvệt trận có thể bị tồn thất thảm trọng.
Loại trận pháp nàv.
đối phó binh trận binh thường, thi cực kỳ hữu hiệu.
Nhưng nếu muốn đổi phó Tần Thúc Bảo.
hiệu quả lại kém rất nhiều.
Tằn Thúc Bảo có chuẩn bị mà đến.
dưới hiệu lệnh của hắn.
quân Tây Lương vô cùng đon giản bày ra phương trận.
Có đỏi khi, phúc tạp.
cũng không nhắt định là hữu hiệu, đi theo Trương Tu Đà chinh chiến nhiều năm, Tẩn Thúc Bảo đã sớm rõ ràng đạo lv này.
Hắn lệnh cho thuẫn bài binh đi đầu.
cung tiễn thủ, ngạnh nò binh ngăn chận trận cưỡc.
kỵ binh xa xa tản ra, sẵn sàng chuẳn bị còng kích vu hồi vùng lưng bụng của quân Hà Bắc.
Yển Nguvệt trận sắc bén khó ngăn cản.
nhưng lưng bụng hiển nhiên là chồ yếu của Yển Nguyệt.
Tẩn Thúc Bảo chính là nhắm ngay chồ yếu kém nhắt của đại trận!
Nếu nói quán Hà Bắc là một thanh trường đao sắc bén hiển thị rò, quán Tãv Lương lại như một khối thiết bản không khe hờ.
Dùng chắc chắn nghênh sắc bén.
dùng trầm trọng đối với nhẹ nhàng, đâv không thể nghi ngờ là sách lược nghênh địch của Tằn Thúc Bào.
Mấv lần va chạm có lẽ sẽ vô cùng thảm thiết, hoa lửa bắn ra bốn phía, nhưng trường đao này nểu bồ không vờ thiết bản, thi chính là chuvện rất nguv hiểm, huống chi Tần Thúc B ảo còn chuẩn bị vung đại chùv đập qua.
Thanh trường đao nàv chẳng những sè bị thũng lỗ, mà còn có khả năng bị gày thành nhiều đoạn.
Gió lạnh thấu xương, Tần Thúc Bảo bất động, quán Táv Lương bất động, quán Hà Bắc cũng giống như núi cao ngưng kểt cùng một chồ.
Hai quán trong gió lạnh giẳng co, đã được một thời gian.
Tẩn Thúc Bảo bất động, bởi vì hắn muốn mài dũa đi nhuệ khí của đổi thủ.
bỡi vì hắn muốn hậu phát chế nhân.
Nhưng một điểm quan trọng nhất là, trận pháp của hắn có tính đối kháng rất mạnh, lại thiếu sự linh hoạt của Yẻn Nguvệt trận.
Hắn không thể chủ động tiến còng, hắn tuy bố trí đại trận công kích, lại chọn dùng thế thủ.
Có được có mất.
Hai quán giao chiến.
Hắn hiểu được như thế nào che dấu nhược điểm của mình.
Hắn không vội.
Hắn đà ở phụ cặn đãv đợi hơn tháng, đương nhiên không quan tám chờ làu thêm một ngàv hai ngày.
Huống chi.
sau lưng hắn còn có Tiêu Bố Y cùng Trương Trấn Chu hết sức ủng hộ.
Mà sau lưng La Sĩ Tín, chi có một ngọn núi.
Không son cô tịch, có giống như tâm tình của La Sĩ Tín giờ phút này hav không? Tần Thúc Bảo người trên lưng ngựa, tâm tưxoav chuvển.
chuvện cũ từng màn xẹt qua.
Từ khi ba hồ quen biết, đền khi quv thuận Trương tướng quân.
Sau đó ba hổ sóng vai, ly tàm, phản bội cho tới bây giờ hai hổ tranh chấp! Nhưng Tẩn Thúc Bảo một mực tự hòi mấv vấn để.
La Sĩ Tín có thống khổ giống như minh hav không.
La Sĩ Tín chấp nhất như thế.
là vì cái gì? Đặu Kiến Đức một mực ẩn nhẫn nhượng bộ.
có nên chủ động khiêu khích hav không.
La Sì Tín lẩn này hưng binh qua Dương Cốc, công kích quán Tâv Lương, có được Đặu Kiến Đức cho phép hav không?
Tẩn Thúc Bảo không nói.
La Sì Tín cũng trầm mặc.
Đôi mắt của hắn như ưng, nhìn chẳm chẳm vào trận hinh của quán Tâv Lương.
Hắn hv vọng có thể tìm ra chồ yểu nhất của đối thủ.
sau đó không lưu tình chút nào mà nghiền nát đối thủ!
Nhưng hắn tim hồi làu.
vẫn thỡ dài.
La Sĩ Tín cũng không có nắm chắc tất thắng! Tần Thúc Bảo chẳng những đối với hắn rò rang, mà đổi với trận hình cùa hắn cùng phi thường rò ràng.
Trặn pháp mà Tần Thúc B ào bày ra này, quả thực chính là khắc tinh của hắn.
Công hav rát lui.
đó là một vấn đề khó!
La Sì Tín rốt cục đà động, nhưng hắn cưỡi ngựa ra.
Quản Hà Bắc quán vẫn như núi cao trong gió.
không chút sứt mẻ.
La Sĩ Tín một mình ra khòi đại trận, cách quán Tây Lương chừng hai tầm tên thi ghim ngựa không tiến lên nữa.
“Tần Tướng quân, không biết có thể ra nói một lời hav không".
Hai quân giao chiến, chủ tướng đối phương đã dám một minh xuất trận, cùng là một loại dũng khí cùng khiêu khích.
Tẩn Thúc Bào cùng không do dự.
thúc dục ngựa lòng vàng đốm trắng tiến lên.
Cách La Sĩ Tín chừng một tẳm tên thi ghìm ngựa, trầm giọng nói: “La Tướng quân.
Không biết có gi chi giáo?”
Hai người thẩn sắc lạnh như băng, dùng chức quan xưng hô, đương nhiên là ý nghĩa hôm nav chi nói đại thế.
không nói việc tư.
La Sì Tín ngậm miệng, hồi làu mới nói: “Trường Nhạc vương nhân nghĩa hơn người, rất được dân tâm.
Tần Tướng quân, ngươi nếu như đẩu nhập, ta bảo đảm ngươi quan chức ờ trên ta”.
Tần Thúc Bảo hơi ngạc nhiên, thoáng qua cất tiếng cười to.
tràn đẩv thê lương, “La Sì Tín, đãv là một càu cực kỳ thú vị nghe được kể từ khi ta biết ngươi”.
La Sì Tín sắc mặt không thav đổi, “Tẩn Thúc Bảo.
ta và ngươi tranh chắp, cũng không phải là chuvện thú vị gì.
ta thật ra không muốn cùng ngươi tác chiến, ngươi có biết vi sao?”
Tẩn Thúc Bảo nói: “Là nguvên nhân gi?”
“Trương tướng quán là đệ nhất danh tướng Đại Tùy.
thế nhân kính ngưỡng, lại bị người ám toán mà chết.
Ta không muốn cùng phản đồ đám Trương tướng quán một đao tác chiến, nhưng ta lại không thể không chiền” La Sĩ Tín lạnh như băng nói, hắn tim không thấy chỗ yếu của quân Tây Lương, lại một càu đánh vào chồ yểu của Tẩn Thúc Bảo.
Gió núi gào thét, hai quán nghiêm nghị.
Tần Thúc Bảo chân mày cau lại.
mặt hiện lên vẻ thống khổ.
“Không sai.
ta là phản đồ.
nhưng ta đang sửa đổi.
cái nàv vẫn tốt hơn là cứ tiếp tục sai.
Trương tướng quán thể nhân kính ngưỡng, không cầu danh lợi.
duy nhất cầu chính là thiên hạ thái binh! Tần Thúc Bảo thầm muốn hoàn thành nguyện vọng của hắn.
La Sĩ Tín, Tây Lương vương nhắt thống thiên hạ, chính là đại thế.
Đậu Kiến Đức xuất thân đạo phị sớm muộn bại vong.
Ngươi nếu thật còn ghi nhớ một phẩn về Trương tướng quân, cũng có thể giống như ta.
tìm nơi nương tựa.
Ta nghĩ Trương tướng quân trên trời nếu là có linh thiêng, cuối cùng cũng sẽ vui mừng’.
La Sì Tín lên tiếng cười dài nói: “Tần Thúc Bảo, ngươi cho rẳng nói một phen giả nhân giả nghĩa, là có thể khiến cho thể nhân thông cảm? Ngươi cho là giả bộ như hối cải, có thể gạt bỏ tội ác ngập trời của ngươi sao?”
“Ta vốn cũng không có chuẩn bị để cho thế nhân thông cảm.
ta cũng không có chuẩn bị gạt bỏ lương tâm của mình" Tẩn Thúc Bảo lạnh nhạt nói: “Ta làm là chi vì giảm bớt tội nghiệt.
Ngày thiên hạ thái binh, chính là lúc Tẩn Thúc Bảo tự sát để tạ ơn Trương tướng quân”.
La Sĩ Tín ngơ ngần, thật làu không nói gì.
trong lòng của hắn có phẩn tòn kính.
Hắn hiểu nỗi khổ của Tần Thúc Bảo.
hắn hối hận mới vừa nói những lời kia.
Hắn thầm muốn đả kích Tần Thúc Bảo, nhưng không có nghĩ đến.
chính mình lại dao động trước.
Gió núi thổi vào mặt.
La Sì Tín đà tinh táo lại, “Vỏ luận như thế nào.
hòm nay cuộc chiến, không thể tránh né.
Tần Thúc Bảo.
ngươi có nắm chắc thắng ta sao?”
Tẩn Thúc Bảo cười nói: “Ta không có, chẳng lẽ ngươi có?”
La Sì Tín không nói thêm lời nào.
thiết thương chậm rãi giơ lẻn.
chi vung một cái, Yển Nguyệt đại trận rốt cuộc đà tiến công, Tần Thúc Bảo lại chậm rãi lui về trong trận, không có nửa phẩn bối rối.
Yển Nguvệt trận tuy sắc bén.
nhưng muốn giết tỡi trước mắt.
hiển nhiên còn cẩn một thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian nàv sát khí đầv trời, làm cho người ta ráng động, nhưng trong suv nghĩ của Tằn Thúc Bảo.
phân phối bổ trí vẫn có thừa.
Mặt đất đột nhiên nổi lẻn cuồng phong, tuvết trắng kích động, Yển Nguyệt đại trận đà động, dị thường thong thả.
Từ phương xa mà xem.
chi thấv được trận hình di động như núi.
nhưng di động của bọn họ dằn dằn gia tốc.
thoáng qua đà cách quân Tâv Lương chừng ngàn bước chân.
La Sĩ Tín thiếu xúc động, Tẩn Thúc Bảo càng thêm trảm ổn.
Trước mắt hai ngưỡi đấu trí đấu lực, so dũng khí đấu trận, động là động toàn thân, mặc dù khoảng cách đà gần.
nhưng ai cùng chưa có ra tay.
Đương nhiên hai quân đối chọi.
tình, huống lv tường nhất chính là đánh gục chủ tướng, quân địch không đánh, tự bại.
Binh phập có câu.
Bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua.
nhưng hai người lại đểu tinh tường, tuyệt không khả năng một nhát đánh gục đối thủ.
Đã như vậy.
không bẳng toàn lực dùng trận pháp thủ thắng.
Trước mắt chủ tướng bất động, thắng lợi mấu chốt là ỡ trận pháp biến ảo.
Trống trận ầm ẩm, kèn ngân vang, Yển Nguyệt trận từ chậm đến nhanh, trong sự thòi động, tiến độ chinh tể khiến cho mặt đắt cũng hơi bị rung động lắc lư.
Yển Nguvệt trận phép nghiêm ngặt sắc bén mà không loạn, trong sự gia tốc.
đã dùng thể dời non lấp biển, xông về phía đổi thủ.
Tẩn Thúc Bảo ảm thầm thờ dài, La Sì Tín quả nhiên không giống người thường, những ngày này.
lại đem quán Hà Bắc vốn là trộm cướp, không chịu nổi một kích huần luyện thành đội quân thép kỷ luật nghiêm minh như thể.
Tiếng trống trận vang dội.
Yển Nguvệt hình cung của quán Hà Bắc quán không có chút nào thay đổi, đều đều đẳv tới.
nhưng tốc độ nhanh hơn, đã từ bước nhò biến thành đi nhanh, đi nhanh biến thành chạy nhanh!
La Sĩ Tín vẫn đứng bắt động, nhưng gió lạnh thổi tuvá bav.
trong tuvá bav, binh sĩ phía sau hắn giống như sóng triều, trong giâv lát đà vọt qua khoảng cách tám trăm bước!
Yển Nguyệt trận chsinh là dùng tốc độ.
ở loại cụ ly này.
đem lực công kích của trận pháp tăng lên tới mức sắc bén nhất.
La Sì Tín một lần nữa vung thương, chi nghe đến xoạt một tiếng, Yển Nguvệt trận đà hiện ra mũi nhọn sắc bén.
Quán Hà Bắc quán lộ ra mũi nhọn che dấu.
đao ra thương động, nò hiện hàn quang.
Yển Nguyệt trận bắn ra một đạo mũi nhọn lợi hại, hướng về quán Tâv Lương đánh tới.
hai quân chi còn cách nhau chừng năm trăm bước.
Thay đổi bất ngờ, sát khí vuợt tăng vọt...!
Quản Hà Bắc mang theo chiến ý.
cuộc qua tuvết đọng, sát khí tràn ngập vọt tỡi.
La Sì Tín vẫn bắt động, hắn hiểu rò Tẩn Thúc Bảo đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lúc này hắn hoàn toàn vứt bò tất cả ân oán.
hắn chi cẩu thắng, đâv là chuyện mà một tướng quán giờ phút này phải toàn lực đi làm.
Trong quán Tây Lương đột nhiên kèn thổi lẻn.
phương trận đà do cực tình biến thành cực động, khoảng cách năm trăm bước không tính gần là.
nhưng tuvặt đối không xa, nhưng khoảng cách này, cũng đủ Tẩn Thúc Bảo bố trí ra ba đạo phòng tuvến.
Ba đạo phòng tuyến do binh chủng khác nhau cấu thành.
Phương trận đột nhiên thay đổỊ lồi ra một góc nhọn, thuần bài binh chạy ra trưỡc, thứ tự rõ ràng, La Sì Tín sắc mặt khè biến.
Từ góc độ của hắn thấv.
quán Tây Lương từ phương trận biến thành trận hinh tam giác, thuẫn bài binh xông ra hinh thành hai đạo phòng tuyến xiên xiên, góc lồi ra.
lại có thể giảm đi lớn nhắt một kích chính diện của Yển Nguyệt trận.
Sau thuần bài binh, lại do trường thương thủ.
đao phủ thủ tạo thành đạo phòng tuvến thứ hai.
có thể có chống cự lại dư lực xung phong của Yển Nguyệt trận.
Cung nỏ thủ sớm đã cung cài tên.
nò lên dây.
cực lực sát thương sinh lực vọt tới.
La Sĩ Tín nhìn thấv quân Tâv Lương trong nháy mắt đà bổ trí ra ba đạo phòng ngự, đà biết đợt xung phong đầu tiên của mình, đã không thể tạo thành đả kích có tính thực chất đối với đối thủ.
Tiếng xẹt xẹt vang, trong không trung tên nhọn trong một khắc hầu như khe khuất bầu trời, trong một tằm tên, cung nỏ thủ của hai quân đà phát động trước tiên, sử dụng công kích xa quấy rầy trận hình của đối thủ.
Tên dài mới rơi, hai quán đă va chạm vào nhau, trong tích tắc.
đất tuyết đà bị máu tươi nhuộm đỏ.
Quân Hà Bắc sắc bén vô cùng, nhưng đụng vào trên thiết bản của quân Tâv Lương, chi kéo lê một dày hoa lửa.
Đã hơi ngăn được thể công của địch, Tần Thúc Bảo đà phát động mệnh lệnh, kỵ binh tản ở phía xa từ hai cánh trái phải xuyên thẳng lưng bụng của quân Hà Bắc.
Kỵ binh nhận được mệnh lệnh, hóa thảnh hai đạo gió lốc, vu hồi cấp tốc từ hai cánh xông vào chỗ yếu nhất của đối thù.
Quân Hà Bắc hơi có xao động, cho rằng đây là thiết giáp kỵ binh nổi tiếng thiên hạ.
Tẳn Thúc Bảo lại biết không phải, nhung hắn có lòng tin đùng những kỵ binh này đến đánh loạn lưng bụng của quân Hà Bắc.
Chi cần trận hình của La Sĩ Tín vừa loạn, đó chính là cơ hội phản kích của hắn.
Tần Thúc Bảo chỉ huy đã định, đương nhiên chính là chờ đợi cơ hội này.
Kỵ binh trên tay Tần Thúc Bảo mặc dù không phải thiết giáp kỵ binh, nhưng so với thiết kỵ của quân Hà Bắc mà nói, cũng không kém chút nào.
Thiết giáp kỵ birih cùa Tiêu Bố Y có hơn tám ngàn, nhung ky binh cùa hắn lại ít nhất có mấy vạn, mà chiến mã cùa hắn, lại càng nhiều hơn.
Tiêu Bố Y những năm gần đây, một mực từ mã trường chọn lựa những con ngựa nhanh nhất, tốt nhất bổ sung vào trong thiết giáp kỵ binh, một mực bảo tri thái độ thà thiều không ẳu.
xây dựng hắc giáp thiết kỵ thiên hạ vô song.
Mà trong hắc giáp thiết kỵ, được phân phổi chiến mà ưu tú nhất, huấn luyện nghiêm khắc nhất, giáp giới hoàn mỹ nhất, còn có tiếp tế sung túc nhất.
Nhưng tám ngàn thiết kỵ tuy là không ít, đối với địa vực rộng lớn của Tiêu Bố Y mà nói, vẫn là quá ít.
Trên thực tế, hiện tại hắc giáp thiết kỵ ờ Đông Đô đà bị mấy lộ rút sạch, Thái Nguyên, Lĩnh Nam hai noi đà dùng đại bộ phận hắc giáp thiết kỵ, cái này tuyệt không thể tiết kiệm.
Trình Giảo Kim muốn dẫn binh tập kích bất ngờ Lang Tà, đã mang đi nửa số kỵ binh tinh nhuệ của Tiêu Bố Y.
Trước mắt Tiêu Bố Y tuy là Tây Lương vương, nhưng hắc giáp thiết kỵ trên tay có thề phối hợp cùng Trương Trấn Chu cũng chỉ hơn ngàn, nhung trong doanh Trương Trắn Chu còn có hơn bảy tám ngàn kỵ binh, Tiêu Bố Y đem hắc giáp thiết kỵ ẳn thân trong đó, chỉ chờ cho Từ Viên Lãng một kích trí mạng nhất.
Cũng may hiện tại quân Tây Lương cho dù không bằng hắc giáp thiết ky.
nhung cũng có thể làm cho đối thù sợ hài.
Hắc giáp thiết kỵ đà rất thiếu thốn, cho dù Tiêu Bố Y cũng chi có hơn ngàn thiết kỵ tinh nhuệ nhất có thể dùng.
Tẳn Thúc Bảo đương nhiên không có cơ hội chỉ huv.
Nhung thiết ky mà Tẳn Thúc Bảo có, cũng tuyệt đối là kỵ binh gần với hắc giáp thiết ky trong quân Tây Lương!
Cái này đã là đội kỵ birih tốt thứ hai trong ky binh trận doanh cùa Tiêu Bố Y.
Tiếng vó ngựa ầm ầm, như thủy triều tràn tới.
hơn nữa một thản hắc giáp, đánh giết như gió táp mưa sa, cho dù La Sĩ Tín trông thấy cũng có chút thay đổi sắc mặt.
Hắn đà sớm phòng bị thiết kỵ của đối thủ, cho nên vẫn ẩn kỵ binh ờ hai cárih một mực không có xuất động.
Nhìn thấy Tằn Thúc Bảo động, cũng không chút đo dự cho hai đội thiết kỵ quay đằu nghênh đón.
Hắn tuy nghe qua uy danh của thiết giáp kỵ binh, cũng biết bất quá cũng chỉ là người, mà không phải là thần, hắn không cho rằng thiết kỵ do mình huấn luyện kháng không được lực xung phong của đối thủ.
Kỵ binh trong không gian gần tiệp chiến, người rống ngựa hí.
hai cánh quàn Hà Bắc đà loạn cả lên.
La Sĩ Tín mặc dù có tin tường chống cự hắc giáp thiết kỵ của Tiêu Bố Y, nhung mà thủ hạ của hắn, lại không có lòng tin như vậy.
Dưới uy danh cùa hắc giáp thiết kỵ, đã khiển cho trong lòng quân Hà Bắc có bóng ma.
Hai quân giao chiến ai dũng sẽ thắng, thiết kỵ Hà Bắc sĩ khí không bằng, khí thế đà hoi yếu, Tần Thúc Bào thấy thể, trong lòng hoi mừng, hiệu lệnh trong quân kích trống.
Tiếng trống vang lớn, thiết kỵ ở hai cánh một lần xung phong, đà đánh Thiết kỵ Hà Bắc liên tiếp lui về phía sau.
La Sĩ Tín hai hàng chân mày cau chặt, nhưng vẫn chỉ huy như đà định.
Hắn rõ ràng giờ phút này không thể sợ, không thể loạn, bời vì kết quả cùa bối rối chính là binh bại như núi.
Tẳn Thúc Bào tiến đến hết sức, hiển nhiên nhẳm vào khí thế của hắn mà có phương pháp ứng đối.
Trải qua xung đột, Tần Thúc Bảo đà mài mòn đi nhuệ khí của quân Hà Bắc.
Đến khi nhuệ khí quân Hà Bắc mất hết, đó chính là lúc quân Tây Lương phản công.
La Sĩ Tín truyền lệnh, thuẫn bài binh, trường thương thù đã phân ra hai đường, trong nháy mắt vọt tới hai cánh.
Tẳn Thúc Bảo thẳm than, thấy trận hình của đối phương không loạn, cũng đã hạ lệnh, cho kỵ binh hai cánh tạm ròi đi.
Kỵ birih Tây Lương đột nhiên mà đến, trong nháy mắt rút lui, kỷ luặt nghiêm minh, khiến cho La Sĩ Tín cũng âm thẳm kinh hãi.
Thoáng qua đà rút lui khỏi phạm vi công kích của quân Hà Bắc, sẵn sàng phátđộng, chờ đợi đợt giao phong tiệp theo.
Yển Nguyệt tĩận lúc này đà chém liên tục mấy lần.
nhưng vẫn không thể làm gi được quân Tây Lương, bỗng nhiên chỗ đao phong, lại bị điều ra không ít binh lực.
đà hiện lẻn vẻ suy kiệt.
Quân Tây Lương chính diện xông lên.
Hà Bắc quân bại lui.
hình thảnh hình cung ngược, quân Tây Lương cũng không truy kích quá mạnh, chỉ khôi phục hình dạng phương trận, chậm rãi áp lên.
Hai quân loạn chiến, nhưng trận hình nhưng lại thay đổi liên tục.
không thấy chút bộ dáng hỗn loạn nào.
Tẳn Thúc Bảo âm thẳm nhíu mày, La Sĩ Tín cũng không khỏi kêu khổ.
Hai người kề vai chiến đấu nhiều năm, đương nhiên rõ ràng tâm ý lẫn nhau.
Kỵ binh Hà Bắc so với thiết kỵ Tây Lương tuy hoi thua kém.
nhung còn có thể có lực đánh tĩã, cộng thêm thuẫn bài binh, trường thương thù tiệp tế, chỉ cần có thể ngăn chặn kỵ binh Tây Lương, là có thể một lần nữa phản công, đánh bại kỵ binh Tây Lương.
Tần Thúc Bảo mặc đù chiếm ưu thế, nhưng đà biết chỗ bẩy rập.
không cầu một nhát đánh lui địch, mà hiệu lệnh ky binh tạm rời đi.
La Sĩ Tín một kế không thành, lại sirih một kế.
khiến cho Yẻn Nguyệt trận hoi hiện lỗ hổng, dẫn quân Tây Lương đến công.
Chi cần quân Tây Lương sát nhập, hắn sẽ khiến binh sĩ hai cánh bọc đánh đường lui.
cung nỏ thủ bắn chết địch đến.
Nhưng Tần Thúc Bảo kinh nghiệm già dặn, đôi mắt có chút độc ác, quân Hà Bắc mặc dù lùi nhung trận hình không loạn, hiển nhiên là dấu diếm mai phục, hắn sao có thể sẽ trúng kế? Lúc này đây Tẳn Thúc Bảo chỉ cho quàn Tây Lương bày ra phương trận chậm rãi đánh sâu vào, tiến công kẻ địch.
Hai người đấu trận đấu mưu, không phân biệt được cao thấp.
La Sĩ Tín thấy quản Tây
Lương cũng không mắc mưu.
hiệu lệnh xuống, quân Hà Bắc gia tốc lui bước, tiếp qua một lát, hai quàn đà ròi khỏi mất tầm tên.
La Sĩ Tín âm thẳm nhíu mày, hiểu rằng nhuệ khí đà mất, cho dù một lần nữa xung phong, chỉ là giẫm lên vết xe đổ, quyết định thật nhanh, cho đại quân lui lại.
Tẳn Thúc B ảo thấy, cũng không truy kích, sau khi than nhẹ một tiếng, thật lảu không nói
gì-
Hai quân càng đi càng xa, nếu không có máu tươi chảy đầy mặt đất, từ thi khắp noi, thi mọi thứ như chưa từng phát sinh.
Nhận được tình hình chiến đấu ở Lương Sơn, Trương Trển Chu biết Tần Thúc Bảo đà đánh lui La Sĩ Tín xâm phạm, thờ một hơi dài nhẹ nhòm nói: “Tây Lương vương, Tần Thúc Bảo quả nhiên danh bất hư truvềạ không phụ kỳ vọng cùa Tây Lương Vương”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “La Sĩ Tín này...!thật rất cổ quái”.
Trương Trắn Chu kinh ngạc hòi, “Hắn...!có cái gi cổ quái?”
Tiêu Bố Y lại nhớ tới chuyện cũ, hắn cùng La Sĩ Tín gặp là ờ mê cung dưới lòng đất.
Sau đó cũng ít khi cùng xuất hiện.
Nhưng mà trong cảm giác của hắn, La Sĩ Tín này thặt khắp noi nhằm vào mình, chẳng lẽ La Sĩ Tín cùng hắn kiếp trước là oan gia? Nhưng khi bị ám sát tại Thước Sơn, La Sĩ Tín ra tay ngăn trờ Phù Bình Cư giả.
trợ giúp hắn một tay, thoáng qua không biết tung tích, vốn Tiêu Bố Y còn muốn đem hắn lôi kéo đến dưới trướng, nào đâu nghĩ đến hắn lại có thể một lần nữa hưng binh xâm phạm.
Lắc đầu, Tiêu Bố Y nói: “Hắn vốn là tướng quân dưới tay Trương Tu Đà, vô duyến vô cớ trước đầu nhập Lý Mật, sau đầu nhập Đậu Kiến Đức.
thật sự làm cho người ta cân nhắc không thấu”.
Trương Trển Chu trầm ngâm nói: “Có đôi khi.
Có một số người đà không có đường để quay đầu lại”.
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, “Cái loại người gian ngoan mất đi suy nghĩ, xác thực không có đường quay đầu lại, cho dù rơi vào trong tay ta, cũng nên chém không tha.
Hắn cũng biết, một trận chiến tại Lương Sơn, quàn Tây Lương quân có bao nhiêu người vì hắn mà mất đi tính mạng?”
Trương Trấn Chu khuyên nhủ: “Tây Lương vương chớ có tức giặn.
nghĩ tới quản Hà Bắc cũng chết không ít.
Một trận, có thể nói là không phản biệt được thắng bại”.
“Quan Hà Bắc cũng là người.
Quân Tây Lương cũng là người” Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “La Sĩ Tín tùy ý làm bậy.
giữ lại hắn chỉ là tai họa, hắn chớ có roi vào trong tay ta”.
Trương Trấn Chu rất ít khi trông thấy Tiêu Bố Y có loại thằn sắc này.
trong lòng chợt
lạnh.
Tiêu Bố Y đột nhiên chân mày nhướng lên, “Phía Từ Viên Làng có động tĩnh gi?”
“Không có, phía Nhâm Thành cũng không có bất luận động tác gì.
thoạt nhìn bọn họ cũng không có cùng quân Hà Bắc hợp mưu” Trương Trấn Chu lắc đầu nói.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Cái này cũng có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết với cách làm người cùa Đậu Kiến Đức, đà dám vào công chúng ta, đương nhiên sè có chút ít nắm chắc.
Hôm nay quân ta đang cùng Từ Viên Lãng đối chiến, bọn họ không có đạo lý không liên lạc với Từ Viên Lãng mà đà tự tiến công.
Loại người như Đậu Kiến Đức, tại sao lại làm ra loại hành động khó hiểu như thế?”
“Ý của Tây Lương vương là?” Trương Tĩẩn Chu cũng cảm thấy quả nhiên cổ quái.
“Ta chi sợ...!lần tiến công này là La Sĩ Tín một mình làm ra” Tiêu Bố Y cau mày nói.
“Tây Lương vương, người ý nói Đậu Kiến Đức đối với tình hình này cũng khỏng biết rõ?” Trương Trấn Chu ngạc nhiên nói.
Nếu quả thật nhưTiêu Bố Y nói, La Sĩ Tín hành động lần này thật cùng với phản bội chẳng khác gi nhau.
La Sĩ Tín trước phản Trương Tu Đà, lại nghịch Lý Mật, hôm nay lại muốn phản loạn Đậu Kiến Đức.
người này hành động, quả thực không thể nói lý.
“Đậu Kiến Đức có biết hay không cũng không quan Trọng” Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “La Sĩ Tín đà dám khai chiến, chúng ta sao có thể thờ ơ.
Trưong đại nhãn, đem tin tức này truyền đến Đông Đô.
trắng trợn tuyên bố Đậu Kiến Đức dà tâm ý đồ tiến công Đông Đô, chờ sau khi diệt Từ Viên Lãng, chúng ta xuất binh Hà Bắc cũng là thuận lý thành chương, đến lúc đó...!những kẻ bảo thủ kia ngòi cũng không thể ngăn cản chúng ta xuất binh, chúng ta cũng có thể dùng cái danh chính nghĩa”.
Trương Trán Chu cười nói: “Tây Lương vương quả nhiẻn sẽ khỏng bỗ qua bất luận cơ hội gi, ta chỉ sợ, đến lúc đó cho dù Tây Lương vương không xuất binh, bách quan Đông Đô cũng sẽ mời người xuất binh”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, nhung trong lòng suy nghĩ.
Đậu Kiến Đức bên ngoài bày ra vẻ nhân hậu, nhưng lại quyết đoán cay độc, biết mình muốn công Vũ Văn Hóa Cập.
vượt lên trước chém Vũ Văn Hóa Cập, lần này mình muốn mượn lằn công kích này cùa La Sĩ Tín, không biết Đậu Kiến Đức có thể chém La Sĩ Tín hay không?
***
Từ Viên Lãng khi nghe được Đậu Kiến Đức xuất binh Dương Cốc, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tin.
Tiêu Bố Y khi đến công, hắn thật ra trước tiên nghĩ đến phải liên lạc Đậu Kiến Đức.
nhưng Đậu Kiến Đức cũng đà cự tuyệt Từ Viên Lãng.
Từ Viên Làng tuy bất màn, thực sự hiểu cách làm cùa Đặu Kiến Đức.
Nếu Tiêu Bố Y đi đánh Hà Bắc.
hắn cũng tuyệt đối sẽ không dẫn lùa vào thân chủ động công kích Tiêu Bố Y.
Hiện tại Tiêu Bố Y thế lực mạrih mẽ, càng hơn Lý Mặt năm đó.
Muốn đánh ai là đánh, ai cũng chờ đợi hắn đánh muộn nhất, sẽ không đơn giản chủ động tiến công.
Từ Viên Làng hiện tại cũng lòng nóng như lửa đốt, không biết như thề nào cho phải.
Mọi người thương nghị, nhưng vẫn chưa kết luận được, có người chủ trưcmg lặp tức xuất binh cùng Đậu Kiến Đức công kích Tiêu Bố Y, cũng có người chủ trương ngồi đợi hai hồ tranh chấp, Từ Viên Làng trong lúc nhất thòi tâm loạn như ma.
lúc này có đạo phi vội vã vào báo,“La SĩTínxingặp”.
Năm chữ vừa nói xong, trong điện tĩnh lặng một mảng.
Từ Viên Làng trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết qua bao lâu, lúc này mới phân phó: “Mời tiến vào”.
Lưu Thế Triệt lập tức nói: “Từ tổng quản, La Sĩ Tín dũng mãnh vô địch, võ công cao minh, chúng ta không thể không phòng” La Sĩ Tín thân là Đại tướng dưới tay Đậu Kiến Đức.
ai cũng không rõ hắn tới đây làm gì, nhưng hôm nay trước mắt, trong lòng đều lo sợ.
La Sĩ Tín khi chậm rãi đi vào đại điện, sắc mặt trẳm ngưng, khi gặp Từ Viên Làng, thi lễ nói: “Từ tồng quản, đà lâu không gặp”..
Bình luận truyện