Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 487: 487: Tái Chiến Hoài Nam





Tư Nam không nhìn quán văn, chi nhìn sắc mặt Tiêu Bố Y, khi trông thấy Tiêu Bố Y nhíu màv.

cũng cau mày theo nói: “Có ngoài ý muốn sao?”
Tiêu Bổ Y nói: “Vương Thế Sung chia ra hai đường, một đường đà Quá Thành tới gằn Lịch Dương, trước mắt trú đóng ờ núi gằn đó.

Lý tướng quân báo cho ta cẩn thận, đề phòng Vương Thế Sung có hành động âm thầm.

“Còn một đường khác?” TưNam hòi.

“Một đường khác đà qua Trường Giang đánh Trầm Pháp Hưng, Vương Thế Sung dụng binh xảo trá, đánh lén công phá Kinh Khẩu, sau đó dùng Thẩm Luân làm mồi.

phục giết đại tướng TươngNguvên Siêu dưới tay Trầm Pháp Hưng, tiến công Bì Lăng.

Trầm Pháp Hưng tuy là xuất thân sĩ tộc.

chiếm lình không ít địa bàn Giang Nam, nhưng chưa từng trải qua những trận đánh ác liệt, mấv lần bị đánh bại.

đă buông tha Bi Lăng, nhẳm hướng nam chạy trốn đến Ngô Quặn".

Tư Nam khó hiểu hòi, “Thì sao? Bất quá chi là một khối xương, đoạt đến cướp đi mà thôi” Thấy Tiêu Bố Y đang nhìn minh.

Tư Nam lại nói: “Ta không phải nói ngươi, ta ý nói.

dựa theo kế hoạch của ngươi, chính là muốn cho bọn họ tự giết lẫn nhau, sau đó ngồi làm ngư ông thủ lợi mà? Hôm nay chẳng phải chính hợp với tâm ý của ngươi sao? Bi Lăng cách Lịch Dương còn xa, ngươi cùng không cần quá mức lo lắng”.

Tiêu Bố Y nói: “Lời nói là nói như vậy.

nhưng mà hiện tại Vương Thế Sung súc lực nhiều năm, một khi phát uv, ngược lại thật có chút tư vị sắc bén không thể đờ.

Bì Lăng mất đi.

tuvệt không đơn giản là một quận huyện như vậy...!Bi Lăng dựa vào Trường Giang.

Trầm Pháp Hưng buông tha Bi Lăng, cũng buông tha cho lá chắn Trường Giang, tuy nói Thái Hồ Ngó Quận cũng là lá chắn, nhưng Trầm Pháp Hưng không có chí tiến thủ núi sông, bị áp súc thế lực.

chi có thể ỡ tại Ngó Quận, Dư Hàng, Hội Kê các quặn huyện dọc duyên hải mà hoạt động, ờ vào thế bị đánh.

Mà Vương Thế Sung lại đoạt được địa lợi.

thắng bức Đan Dương.

Phải biết rằng Giang Bắc Lịch Dương, Giang Nam Đan Dương, trước mắt đều xem như là khu vực giảm xóc giữa ta cùng với thế lực của Vương Thế Sung.

Vương Thế Sung trước mắt ý đồ đà rò ràng, dựa vào Giang Đô.

trước chiếm địa bàn Trẩm Pháp Hưng, sau đó theo hai bờ sòng khai chiến, chia cắt địa vực của Đỗ Phục Uv.

Sau đó tiến công địa bàn của ta”.

“Hắn thật là to gan.

cũng dám chủ động cùng ngươi khai chiến.” Tư Nam giọng có chút mia mai.

Trước mắt cho dù nàng cũng có thể thấy được.

Vương Thế Sung mặc dù uy danh đại chấn trong thòi gian ngắn, nhưng muốn đối kháng cùng Tiêu Bố Y, thì còn kém xa.

Tiêu Bổ Y tim góc vắng ngồi xuống, TưNam thấy vậy cùng dựa góc tường.

Hai người nhìn nhau, ai cũng nghĩ không ra Tày Lương vương uy chấn thiên hạ lại ỡ loại địa phương nàv mà thảo luận đại kế đòng chinh.

“Vương Thế Sung thật có điểm không biết tự lượng sức mình, nhưng hắn là người biết nắm bắt cơ hội” Tiêu Bố Y nhìn về phía không trang, nơi đó tối om, không thấy được ánh rạng đông, nhưng lại là hướng Giang Đô.

‘Hấn bị ta đánh bại.

không có cam lòng.

Thật ra nếu không bởi vì ta.

người lấv được Đông Đô rất có thể là Vương Thế Sung.

Người này gian trá, lại giòi về dụng binh, nếu như có thể gặp thòi cơ, thật sự là một đối thủ mạnh.

Nhưng mà đáng tiếc là, hắn hiện tại thiên thời đà mất.

nhưng mà người như hắn, tuyệt không cam tâm chịu dưới người khác, nếu là ngày xưa.

hắn quá nửa sẽ không cùng ta khai chiến.

Nhưng hôm nav.

ta khai chiền nhièu nơi.

Phán biệt cùng Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Từ Viên Lãng đều có xung đột.

hắn chính là muốn bắt lắv cơ hội ta bị kiềm chế.

đối với ta một kích toàn lực.

Thắng, hắn có thể lắv Giang Nam.

một nửa thiên hạ..

“Thua thì sao?” TưNam hòi.

Tiêu Bổ Y cười cười.

“Một cái mạng mà thôi, vương hầu tướng tướng, có là cái gì? Cho dù là hạng như Phụ Công, thậm chí muốn bẳng nắm tay minh mà đánh ra thiên hạ.

Vương Thế Sung dà tâm bừngbừng, đương nhiên sè không buông tha một cơ hội cuối cùng”.

“Một cơ hội cuối cùng?” Tư Nam lẩm bẳmnói.

“Một cơ hội cuối cùng!” Tiêu Bố Y khẳng định nói: “Thiên hạ to lớn.

nhưng đại cuộc đà định, hắn nếu muốn xưng vương, chi có cơ hội một kích cuối cùng này! Bò lờ lằn này, Vương Thể Sung phải ròi khòi cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ này!”
“Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?” Tư Nam hòi.

Tiêu Bố Y nỡ nụ cười, mang theo vài phẩn tàn nhẫn, ‘‘Đáng tiếc, ta căn bản không định cho hắn bắt cứ cơ hội nào!’
***
Lạc Hiệp đinh, có một người đang ngồi nhìn, phương hướng chính là thành Lịch Dương.

ở đãv là nơi hoang dà.

Ngẫu nhiên chi có vài mục đồng đi ngang qua, chim chóc nhẹ hót.

thinh thoảng phá vờ sự yên tình nơi hoang dà.

Mặt trời treo cao.

người nọ ngắm nhìn trên cái bóng trên mặt đất.

lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hắn ước định buổi trua cùng Trần Chính Thòng gặp mặt.


nhưng qua buổi trua vẫn không thấy bóng người, khiến cho hắn khó tránh khỏi sinh lòng nghi hoặc.

Đột nhiên tiếng vó ngựa gấp gáp, một con ngựa từ đẳng xa chạv vội đến, đúng là về phía Lạc Hiệp đình chạy tới.

người nọ thở phào một cái, mới định tiến ra đón.

đột nhiên sắc mặt đại biến.

Người trên ngựa cùng không phải là Trằn Chính Thòng!
Trẽn mặt hắn lộ ra vè kinh hoảng, quay đấu muốn đi.

lặp tức người nọ đà nhảy lẻn.

giống như diều hâu bay lên không, đột nhiên hạ xuống trước mặt hắn, mim cười nói: “Thi ra là Quý Thu, đã làu không gặp.

gần đãv vẫn khòe chứ?”
Nguỡi nọ nói khách khí, Quý Thu sắc mặt đà như tuvết trắng, toàn thân run rầy, run giọng nói: “Tiêu...!Tiêu...!Tây Lương vương, tại sao là người?” Giữa ban ngày ban mặt.

Quý Thu lại giống như gặp quỷ vậv.

Nguỡi nọ đứng ờ trước mắt đúng là Tiêu Bổ Y! Hòm nay Quý Thu cho dù có muốn gặp quỷ, cũng không có muốn gặp phải Tiêu BÓ Y!
Quv Thu cùng Tiêu Bổ Y đương nhiên là quen biết đà làu.

lúc trưỡc khi Tiêu Bố Y mới tới Dương Châu.

Quv Thu đà chù động nhiệt tinh đi theo sau lưng Tiêu Bố Y phi thường cao hứng mà trộm được một bản xuân cung.

Nhưng từ đó về sau, hắn đối với Tiêu Bố Y sinh ra chứng sợ hài.

Bời vì hắn rõ ràng, bẳng suy nghĩ của hắn.

cả đời cũng không hiểu Tiêu Bố Y trong đầu nghĩ cái gi.

về sau Tiêu Bố Y đã nghiệm chứng suy nghĩ của Quý Thu.

Tiêu Bố Y thân là dị sổ đại tùy, từ đó về sau lên như diều gặp gió.

một đường đến vị trí Tãv Lương vương, uy chần tám phương, Quý Thu rốt cuộc khôngnuôi mộng đi theo dõi hắn nữa.

Nhưng thế sự vẫn kỳ diệu như thấ hắn không hề theo dõi Tiêu Bố Y.

Tiêu Bổ Y ngược lại chủ động tim tới cữa.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Quý Thu thắt kinh, cười nói: “Ngươi cảm thấy hắn là ai?”
Quý Thu nuốt nước miếng, “Ta cho 1ẳng...!cho 1ẳng hẳn là ai đó?” Hắn thật sự đối với Tiêu Bố Y quá mức sợhãi, dù là miệng lười lanh lợi.

trước mắt cũng đã muốn líu lười.

Tiêu Bố Y nhắc nhở: “Ngươi quá nửa cho ta là Trần Chính Thông phải không?”
Quý Thu mặt hiện lên vẻ vui mừng, mới định gặt đầu.

đột nhiên cảm thấy không đúng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

cổ nghe rắc một tiếng, cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

Tiêu Bố Y lại nói: “Trần Chính Thông không thể tới.

ta là người vô cùng nhiệt tình, đà thay hắn tiến đến.

Ngươi có lời gì muốn nói với hắn, ta tới truyền đạt là được rồi”.

Quv Thu cười lớn nói: “Thật ra cũng không có cái gì để nóỊ chính là lào bẳng hữu đà làu không gặp.

rất là nhớ nhung nên tim hắn tùy tiện nói chuyện.

Hắn đà không tới.

ta cùng có thể trờ về”.

Hắn kiên trì xoay ngưỡi muốn đi.

thoáng qua cứng ngắc tại chỗ.

sau lưng không biết từ khi nào.

đà vô thanh vô tức xuất hiện hơn mười người, mỗi người đều cao to vạm vỡ, thoạt nhin có thể tay không đánh chết hổ.

“Có bẳng hữu từ phương xa tới.

cũng không vui mừng sao? Quý Thu.

Ngươi sao giống như có chủ nợ từ xa phương đến vậy?” Tiêu Bố Y tiếc hận nói: “Ngươi phải đi về cũng đúng...!bắt quá ta không biết, ngươi trờ về là một tay, hay một chân?”
Quý Thu chi có thể xoay người lại, quỳ xuống nói: “Tâv Lương vương...!ta chi là ăn bổng lộc của người, cùng người phàn ưu, chi cầu người cho ta con đường để đi”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Ta là người rắt dể nói chuyện, ta có thể cho ngươi hai con đường để đi”.

Quý Thu nghe được sinh cơ.

cuống quít hòi: “Mong Tãv Lương Vương Minh chi rõ”.

“Con đường thứ nhắt đương nhiên chính là, ngươi là người có cốt khụ ta đánh chết ngươi, ngươi cũng khôngnói! Ta là ngưỡi rất kính hán tử.

niệm tinh ngày xưa.

có thể lun cho ngươi toàn thâv.

sau đó sẽ phong quang đại táng, lại cấp cho người một đền thờ trung nghĩa”.

Quý Thu cười khổ nói: “Tại hạ chi là một tiểu nhân vật.

không tính là hán tử.

về phẩn phong quang đại táng, đó là chưa bao giờ nghĩ tới.

kính xin Tây Lương vương nói con đường thứ hai”.

“Con đường thứ hai.

đương nhiên nói ra mục đích của chuyến đi này.

sau đó dẫn ta đi tới trạm tiếp theo” Tiêu Bố Y nói: “Quý Thu, ta xưa nav là thưởng phạt rõ ràng, Vương Thế Sung đà cùng đồ mạt lộ.

cùng hắn một chỗ, thì chi có con đường chết.

Ngươi đi theo ta làm việc, chi cần cạn kiệt tâm lực.

Chẳng những vô tội.

ngược còn được phong thưởng”.

Trong loạn thế.

vốn không có trang nghĩa tuvệt đối, Quý Thu một mực vì Vương Thế Sung bán mạng, cùng là bời vì chi có cái đùi nàv có thể ôm.


nghe được Tiêu Bổ Y hứa.

tâm tư hoạt động, rụt rè nói: “Tâv Lương vương, người nói là thực chứ?”
Một người ờ bên cạnh quát: “Tây Lương vương nói chuyện, sao có thể cho ngươi cò kè mặc cả?”
Người nọ quát một tiếng, Quý Thu thiếu chút nữa ngồi xuống dưới đất Tiêu Bố Y khoát khoát tay, vẻ mặt ôn hoà nói: “Quý Thu.

Ngươi đã khi nào thấy ta nói chuyện không tính?”
Quý Thu trong lòng nói thầm, hiểu 1ẳng bảo vệ tính mạng là quan trọng hơn, chi có thể nói: “Tâv Lương vương, thật ra ta lần nàv tiến đến.

chi là cùng Trần Chính Thòng thảo luận chuyện làm thế nào lấv được thành Lịch Dương".

Tiêu Bổ Y trong lòng rùng mình, nhưng vẫn bất động thanh sắc.

“Vậy làm như thế nào?”
“Trần Chính Thông sớm bị Vương đại nhân thu mua, hắn nói như thế nào cũng là đại tướng dưới tay Đỗ Phục Uy, Vương đại nhân ý là.

muốn thùa dịp Lịch Dương nội loạn.

Trần Chính Thông trong khi thủ thành, sẽ bảo hắn làm nội ứng.

từ trong núi đột xuất kỳ binh, suốt đêm đánh tới.

cùng Trằn Chính Thòng nội ứng ngoại họp.

lắv thành Lịch Dương!”
Tiêu Bổ Y hơi run sợ, hiểu 1ẳng chiêu này tuv đon giản, nhưng hắn và LÝ Tĩnh cũng đà nhiều lằn ứng dụng.

Chính thức muốn phá được một tòa thành tri, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc trước Dương Quảng bị vây trong Nhạn Môn.

cho dù bốn mươi vạn đại quán vây công, đều hơn tháng cũng khó hạ, nhưng mà có nội ứng mà nói, thì đó chính là chuyện hoàn toàn khác.

Phương pháp của Vương Thế Sung tuy đơn giản, nhưng đâv lại là phương thức đoạt thành mau lẹ nhắt trà trước đến nay, hắn lắv Kinh Khẩu cũng chính là dùng phương pháp tương tự.

Nếu Đồ Phục Uv trờ lại muộn vài ngày, hoặc chết ỡ Đông Đô.

quân Giang Hoài chắc chắn sè loạn cả lên.

Vương Thế Sung thi triển kế này.

có thể nói là nắm chắc rắt lớn.

“Phụ Còng cùng Đồ Phục Uy gút mắc.

Vương Thế Sung có biết không?” Tiêu Bổ Y hòi.

Quý Thu do dự, “Phụ Công thật ra sớm cùng Vương Thế Sung âm thẩm liên lạc.

nhưng theo ý của Vương đại nhân là...!Phụ Còng cũng muốn âm thẩm bất ngờ đánh chiếm Giang Đô”.

Tiêu Bố Y nghe đến đó, không biết là nghĩ cái gì.

Đỗ Phục Uy đẩu phục Đông Đô, Phụ Còng cũng không đồng ý, còn kiên tri một đường đi tới.

Kế hoạch của Phụ Công hiển nhiên là chờ Đỗ Phục Uy sau khi chết, kích khởi sự tức giận của quân Giang Hoài, sau đó giả ý liên thủ Vương Thế Sung, nhân cơ hội bắt ngờ đánh chiếm Giang Đô.

Phụ Còng cùng Vương Thế Sung bên ngoài là quan hệ họp tác.

nhưng hiển nhiên vẫn âm thẳm đắu đá.

Vương Thế Sung mưu đồ Lịch Dương, Phụ Công lại mưu đổ Giang Đô.

“Vương Thế Sung chuẩn bị khi nào thì động thù?” Tiêu Bố Y hòi.
Quý Thu nói: “Tây Lương vương ngưỡi cũng biết, tối hôm qua Lịch Dương sinh biến hóa, Đỗ Phục Uy một lẩn nữa khống chế Lịch Dương.

Ta lằn này đến đày.

là nghe theo ở trên phán phó.

cùng với Trần Chính Thông thương nghị thòi gian, muốn thùa dịp quán Giang Hoài quán tâm tán loạn, còn chưa có bị các người chiếm lình Lịch Dương thì động thủ trước”.

“Làm sao ngươi biết Đỗ Phục Uy một lằn nữa khống chế Lịch Dương?" Tiêu Bổ Y lạnh lùng hòi.

Quv Thu cuống quít cất lời giãi thích: “Trong thành Lịch Dương, bị thua mua đương nhiên không chi một mình Trẳn Chính Thông’.

Tiêu Bổ Y nghe ra môn đạo.

không nhanh không chậm hòi.

“Vậy còn có ai?” Hắn tiếu lí tàng đao (trong nụ cười ẩn giấu đao), làm cho người ta không rét mà nin, Quý Thu cắn l ăng một cái, “Tâv Lương vương nếu cần.

ta có thể đem danh sách viết ra.

Nhưng rốt cuộc có sơ hờ hay không, ta không dám cam đoan" Hắn trước mắt rơi vào tay Tiêu Bố Y, vốn đang hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, nếu có thể lập công chuộc tội, nói không chừng còn có tiền đồ, đã nhưvậy.

khôngbẳng thoải mái một ít.

Tiêu Bổ Y gật đầu nói: “Quý Thu, ngươi rất được.

Ngươi thống khoái như vậy.

Vương Thế Sung cho ngươi cái gì.

ta cho ngươi gắp đôi!”
Quý Thu tinh thần chấn động, lặp tức viết ra danh sách, Tiêu Bố Y cũng không ngăn trờ, cũng không có nghĩ tới có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Chờ sau khi Quý Thu viết xong danh sách, Tiêu Bố Y tiếp nhận danh sách đưa lên xem.

thu vào trong ngực, mim cười nói: “Hiện tại thòi gian cũng không còn nhiều, nếu như là trước đây, ngươi phải nên làm như thế nào?”
Quý Thu cười nịnh nói: “Cách Lịch Dương không xa tại huyện ô Giang, có vài chục người ờ nơi đó tiếp ứng, chờ đợi tin tức của ta.

chuẩn bị lẻn vào thành Lịch Dương phối hợp hành động của Trằn Chính Thông.

Vương Thế Sung đề phòng quán Giang Hoài phát hiện hướng đi.

chi lén lút xuất binh.

Trước mắt Vương Hoẳng Liệt đã tới Giang Đô, binh trú trong núi, cách huyện ô Giang hơn mười dặm lộ trinh.

Nếu theo kế hoạch binh thường thì ta sẽ để cho Trần Chính Thông chọn ngày hành động, sau đó quav lại thông báo cho Ngụv vương Vương Hoẳng Liệt”.

Tiêu Bổ Y trẳmngâm không nóỊ hắn đương nhiên sè không tin lời nói một bên của Quý Thu, nhưng mà xem ra Quý Thu nói đều là lời thật.

Lý Tĩnh tuy binh trú Thước Đầu.

nhưng các xúc tu đà sớm thò ra rắt xa.


Cho dù Quý Thu không nói.

thật ra tối vào tối hõm qua.

Tiêu Bố Y đã biết trong núi có quân Hoài Nam ẩn hiện.

Vương Hoẳng Liệt này Tiêu Bố Y cùng đà hơi nghe qua.

hắn là con cháu của Vương Thế Sung, là người dũng mãnh.

Nhưng mà tính khí táo bạo.

ít chịu nghe người khác nói.

Vương Thế Sung sau khi xưng đế.

đà phong hắn làm Ngụy vương.

Huyện ô Giang các thàiứi Lịch Dương hơn mười dặm phía đông bắc, mà núi non là ỡ đông bắc huyện ô Giang, cách huyện ò Giang, cũng chi chừng hơn mười dặm.

Nếu như từ trong núi đánh ra, lao thẳng tỡi Lịch Dương, thì chi chừng hon trăm dặm lộ trinh, ban đêm tập kích bắt ngờ.

hoàn toàn có thể thành công!
Nghĩ tới đày.

Tiêu Bố Y không có lo lắng, ngược lại lộ ra nụ cười.

Quý Thu trong lòng trầm xuống, muốn hòi lại không dám.

Tiêu Bố Y cũng đã nghĩ đến, đà rất nhanh có thể đánh đến Lịch Dương, thì hắn từ Lịch Dương phản công cùng là hoàn toàn có thể được.

Một kế hoạch đã hoàn thành ở trong đầu, Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Được, ngươi hiện tại dẫn bọn ta đi huyện ô Giang, sau đó đi gặp Vương HoẳngLiệt”.

Quý Thu lo lắng nói: “Tãv Lương vương, không nói ờ đó có gần vạn binh mã.

chi nói tại huvện ô Giang đă có mấy chục người, đều là còng phu không kém.

thân thủ kiện tráng.

Chúng ta hơn mười người đi áp chế.

chi sợ không thành.

Lô lào Tam ờ một bên cười lạnh nói: “Bảo ngươi đi thi ngươi cứ đi, đừng nói nhảm nhiều nhưvặy!”
Quv Thu câm như hến.

âm thẳm kêu khổ.

Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Lò lào Tam.

dẫn người cùng Quv Thu đi đem mấv chục người đó giết hết đi.

chạv một người, ngươi không cằn phải trờ về gặp ta”.

Lô lào Tam cũng không có vẻ gi khó xử.

vui vẻ lình mệnh lui ra.

Quv Thu vốn đang trong lòng lo sợ.

nhưng khi cùng Lô lão Tam vòng qua chân núi, thi hít vào một hơi.

chi thấv cách đó không xa, đà lúc nhúc đứng mấy trăm người, mỗi người thân hình kiện tráng, mắt lộ ra hàn quang.

Hắn lúc nàv mới âm thẳm mav mắn.

vừa rồi mav mắn không có bò chạy, bẳng không quá nửa đã bị chém thành thịt vụn.

Nhìn thấy Tiêu Bổ Y sớm có chuẩn bị.

Quv Thu ngược lại có sụ phấn chấn, hiểu rẳng trước mắt là thời cơ tốt nhất để minh thăng quan, cũng tận hết sức lực.

Nhìn thấy Quv Thu biến mất không thấv, Tiêu Bổ Y lúc này mới móc ra darib.

sách, lại nhìn thoáng qua.

sắc mặt ngưng trọng.

ở bên cạnh hắn.

có Biển Bức và Tư Nam cùng đi, Biển Bức tận trung với chức trách, cũng không nói nhiều.

Tư Nam nhịn không được nói: “Tiêu Bố Y.

ngươi còn do dự cái gì, lập tức dựa theo danh sách mà bắt người, bẳng không sẽ có hậu hoạn”.

Tiêu Bổ Y suy nghĩ hồi lâu.

rồi đem danh sách cắt lại trong ngục nói: “Không ổn.

Tư Nam, chúng ta không thể đối với bọn họ quá hà khắc.

Phái biết rẳng lúc trước Lịch Dương hồn loạn, lòng người bàng hoàng, quân Giang Hoài tự mưu sinh lộ, chuyện cũng là hợp tinh lý.

Hiện tại Lịch Dương mới định, chúng ta nếu đối với những người nàv động binh đao.

chi sợ sẽ làm cho người khác sợ hài.

đến lúc đó ngược lại được không đủ bù mất”.

“Vậy tùy ý để cho bọn họ lòng mang dị tâm sao?” Biển Bức hòi.

Tiêu Bố Y cười nói: “Biển Bức.

trang tâm tuvệt đối, không có khả năng mồi người đều có.

ta có mấy huvnh đệ các ngươi một lòng trung thành, đà là may mắn rồi”.

“Tây Lương vương lúc trước không bời vì chuvặn lào Nhị.

đổi với chúng ta trong lòng không sinh nghi kỵ, cũng là mva mắn của chúng ta" Biển Bức cảm kích nói.

Tiêu Bổ Y thờ dài.

“Ta nghĩ lào Nhị.

quá nửa cũng có điểu khó nói trong đó.

Hắn cuối cùng thà rẳng chết, cũng không muốn liên lụy đền mấv huvnh đệ các ngươi, ta mồi lằn nhớ tới.

đều rất là tiếc nuối.

Nhưng mà chuyện cũ như khói, chúng ta nên quên đi”.

Biển Bức gật mạnh đầu.

cắn chặt hàm răng.

Tiêu Bổ Y lại nói: “Chúng ta không thể cầu tất cả mọi người đều trung thành, chúng ta muốn bọn họ đi theo, ngoại trà trung tâm ra, còn phải để cho bọn họ hiểu 1ẳng, đi theo chúng ta, thì sẽ được ích lợi vượt xa so với đi theo người khác.

Đương nhiên chỗ tốt nàv cùng không phải giới hạn trong vàng bạc châu báu.

cao quan hậu tước, mà còn có rất nhiều nhân tố như ổn định, an vui, dàn giàu nước mạnh.

Đánh bại Vương Thế Sung.

GiangNam nhắt thống, bọn họ sao còn có thể nghĩ tới phản loạn?”
Biển Bức cái hiểu cái không gật đầu, Tiêu Bố Y thấy TưNam đang nhìn mình, trong ánh mắt xen lẫn cái gi đó.

khó hiểu hòi: “TưNam, ta nói sai cái gì sao?”
Tư Nam lắc đẩu nói: “Ngươi không có nói sai.

ngược lại.

ta cảm thấv được, ngươi làm rất đúng!”

Tiêu Bổ Y mim cười, tinh thần phấn chắn, ‘Biển Bức, nhanh chóng đem tin tức truyền cho Lý tướng quân, bão người xuất binh trợ giúp”.

Biển Bức bị dọa cho nhàv dựng, “Tây Lương vương, người muốn làm cái gì?”
“Vương Hoẳng Liệt đến đâv.

chúng ta đương nhiên phải chiêu đài cho tốt mới được” Tiêu Bố Y mim cười nói: ‘Đêm nav.

chúng ta tới chiêu đãi bọn hắn!"
***
Quv Thu khi đuổi tới huvện ô Giang, thì mặt trời đà lặn về phía tâv.

chân trời một màu đò như máu, chiếu xuống huvện ò Giang, mang theo vài phẩn huvết tinh.

Quv Thu thầm nghĩ, chi sợ khôngbao lâu nữa.

ỡ đãv chính thức sè bị máu tươi tràn ngập.

Hắn hiểu 1ẳng, ở chung quanh hắn.

ít nhắt có mấv trăm thủ hạ của Tãv Lương vương, bọn họ đến đây.

chính là vi tiểu diệt thủ hạ của Vương Thế Sung.

Quv Thu dùng hai chữ tiêu diệt, đà dự cảm cho sự tàn khốc hôm nay.

không khòi rùng mình một cái.

Hắn một đường đi đến huvện ô Giang, thì mẩy trăm binh sĩ đều đà không thấv.

chi có Lô lào Tam cùng một người khác đi theo bên cạnh hắn.

Nguỡi nọ khuôn mặt âm lành, bộ dáng thoạt nhìn một ngàv không giết người sẽ không thống khoái, giờ phút này ánh mắt lành lạnh, đang nhìn về đại viện ở phương xa.

Nơi đó.

đúng là chồ ẳn thán thủ hạ của Vương Thế Sung.

Lô lào Tam đổi với ngưỡi này ngược lại khách khí, người này gọi là Trương Tế, Lang tướng Vệ phủ.

Lúc trước ờ Đông Đô trong mắv ngàn dũng sĩ chọn lựa ra.

Nồi tiếng là hạng người nhân tài kiệt xuất!
Năm đó Tiêu Bổ Y mới nắm Đòng Đõ.

áp dụng hai chính sách ảnh hưởng rất lớn.

có ý nghĩa sâu xa.

Một là đề bạt hàn sĩ.

một cái khác chính là chọn lựa nhàn thủ vò công cao cường.

Đông Đô gần trăm vạn nhân khẳu, trong lúc nhắt thời tuôn ra như nước thủy triều báo danh, chẳng những binh tướng Vệ phủ.

người trong thảo mãng cùng đều tham dự chọn lựa.

Sử Đại Nại từ hơn mười vạn ngưỡi tuvển ra mấv ngàn dũng sĩ, lại từ trong các dũng sĩ nàv tuvển ra mấy trăm thân vệ.

Những người được chọn lựa này có thể nói là trong ngàn người tuyển một.

mấy trăm thân vệ tựa như mấy trăm mãnh hồ.

Tiêu BÓ Y đi tới chồ nào.

bọn họ cơ bản sẽ đi theo tới đó.

bọn họ chức trách không nhièu lắm, bảo vệ an nguy của Tâv Lương vương chính là một nhiệm vụ trong đó.

Những người này tại triều đình, tuy là quan hàm không cao.

nhưng mà đài ngộ cục cao.

Tiêu Bố Y từ sau mấy lằn bị ám sát, hiểu 1ẳng mọi người lo lắng, cũng biết cấu Nhiêm Khách sẽ không phải mồi lằn đều trùng hợp ỡ bén cạnh hắn.

cho nên hiện tại vô luận xuôi nam hay ngược bắc.

chinh chiến hay đàm phán, những người nàv đều hộ vệ ỡ cách không xa.

Chi cằn vài trăm người này ỡ bên người.

Tiêu Bố Y sẽ không lo lắng cho an nguy của mình, chi có quan tâm cho tính mạng của thích khách.

Mấy trăm người này mồi người dũng mãnh vô cùng, mà Trương Tế này lại là người nổi tiếng trong mấv trăm người.

Lẩn nàv Tiêu Bố Y bão Lò lào Tam tới phụ trách đánh giết thủ hạ của Vương Thế Sung, nhưng thật ra vẫn dùng Trương Tế là chính.

Quý Thu nhìn thắv Trương Tế ở bên người, trên người cảm thấv lạnh lẽo khó nói nên lời.

vươn tay chi về phía trướcnói: ‘‘Bọn họ đều hắn là ỡ nơi đó.

không có chuyện gi đặcbiệt, thì sè không đi ra”.

Hắn tiếng nói mới dứt.

phương xa đà có một người tới nghênh đón.

Quý Thu sắc mặt xanh lét, thắp giọng nói: “Là thủ hạ của Vương Thế Sung”.

Người nọ nhìn thắv Quý Thu.

cũng không phát hiện dị trạng, bưỡc nhanh tới thấp giọng nói: “Quý đại nhân đã trờ lại, sự tinh vẫn thuận lợi chứ?”
Quý Thu kiệt lực trấn định, cười nói: “Ta làm việc, tại sao lại không thuận lợi?” Người nọ cười nói: “Đó là tất nhiên, thuộc hạ lắm lời.

Lẩn nàv quay lại thông báo tin tức, kính xin Quý đại nhân chiếu cố cho tại hạ”.

Thi ra những người này đi ra ngoài làm việc, Quý Thu xem như là người chấm điểm thành tích, đương nhiên phải nịnh bợ.

Thấy bên người Quý Thu có hai người tròng lạ mặt.

người nọ kỳ quái hòi: “Hai vị huvnh đài nàv rắt là lạ mặt.

Quý đại nhân, là thủ hạ mới thu sao?”
Hắn nỡ nụ cười, vỗ vỗ vai Trương Tế cười nói:“Tại hạ..Hắn lời còn chưa dứt.

trên mặt đà lộ ra vẻ kinh hài.

bởi vì Trương Tế khẽ vươntav, đà bắt được cổ của hắn.

Người nọ mới muốn kêu to, Trương Tế bàn tay đà dùng sức, đờ nhấc bồng người nọ lẻn.

Người nọ sắc mặt ửng đỏ.

thoáng qua tái xanh, sau đó ặc ặc vài tiểng như con chó nhò trước khi chết, đòi chán đạp vài cái, đẩu lưỡi lè ra.

Trương Tế khi buông tav ra, người nọ đã mềm nhũn ngã về phía Quý Thu, như bùn nhão vậy.

Hắn tựa ờ trên người Quý Thu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Quý Thu chi cảm thấv toàn thán lạnh toát, giờ mới hiểu được Tiêu Bố Y tại sao lại tự tin như vậy.

Trương Tế này thoạt nhìn, càng giống như là ma vương giết người.

Trương Tế lẩm bẩm nói: ‘‘Bốn mươi ba người, hiện tại chi còn lại bốn mươi hai”.

Quý Thu rùng mình một cái.

đem người nọ ném vào một ngõ nhò.

Trương Tế lại cất bước đi về phía ngôi nhà.

đến trước cửa.

gò gò cửa nói: “Có ngưỡi ờ nhà không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện