Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 86: 86: Nhu Tình Lợi Kiếm





Tiêu Bố Y không lưu ý đến ánh mắt của Hàn Tuyết, bằng không đã sớm nhìn ra tình ý mà nàng dành cho mình.

Toàn bộ tinh thần của hắn chăm chú vào việc bôi thuốc, rồi lại xé một mảnh vải băng bó vết thương cho Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết im lặng nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Bố Y, đôi mắt có chút ươn ướt, từ nhỏ đến lớn, nàng tuy cũng có người hầu hạ, dù sao cũng là tỳ nữ.

Còn nam nhân chăm sóc một nữ nhân như vậy, nàng cũng là lần đầu tiên gặp được.
Một luồng khí nóng nhộn nhạo chạy trong lòng, Hàn Tuyết nói không nên lời, chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này, không cần đi quản cái gì Phó Cốt, Khả Đôn, Mông Trần tộc gì cả.
Tiêu Bố Y cũng đã ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời, nhíu mày nói: "Không biết còn bao lâu nữa mới có thể rời núi" Nhìn ác lang đã chết, Tiêu Bố Y cũng có chút kinh ngạc, không biết bản thân từ khi nào đã có loại năng lực này, trước kia mình mà gặp ác lang, chẳng phải quá nửa là chỉ có chạy trối chết hay sao?
Hàn Tuyết thanh tỉnh lại, giãy dụa muốn đứng lên, lại ‘ái da’ một tiếng.

Tiêu Bố Y khẽ cau mày, "Vết thương có nặng không?"
Hàn Tuyết nén chịu đau lắc đầu nói: "Không nặng".
Tiêu Bố Y thấy nàng lên ngựa cũng có chút khó khăn, cười khổ nói: "Cũng không cần nóng lòng nhất thời".
Hàn Tuyết mới đạp chân lên chỗ để chân, thì chân đã mềm nhũn ra mà té xuống, Tiêu Bố Y đưa tay đỡ lấy mới nói gì đó, Hàn Tuyết cũng đã lắc đầu nói: "Bố Y, hiện tại thương đội nóng như lửa đốt, chúng ta đến Phó Cốt sớm một khắc, thì bon họ càng sớm có hy vọng".
Tiêu Bố Y làm sao không biết là như thế, chậm rãi gật đầu, trở người lên ngựa rồi đưa tay ra.


Hàn Tuyết ngạc nhiên, trong giây lát tỉnh ngộ ra liền không chút do dự đưa tay ra.
Hai người hai tay nắm chặt, ánh mắt lại không nhìn nhau, Tiêu Bố Y dùng sức kéo Hàn Tuyết đã ngồi ở phía sau hắn.
Tiêu Bố Y thúc ngựa lên đường, huýt lên một tiếng, con ngựa kia tự động đi theo phía sau họ.
Thuật cỡi ngựa của Tiêu Bố Y tinh thuần, hai người cưỡi một ngựa cũng không cần cố sức, điều khiển ngựa vừa nhanh vừa ổn, Thanh Tiêu lại là ngựa tốt chạy cứ như giẫm trên đất bằng vậy.
Cũng may lúc này chỉ có một con đường, Tiêu Bố Y cũng không đi lầm.
Hai người cưỡi chung một ngựa, khó tránh va chạm, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy phía sau tai bay tới từng trận hương thơm, hơi thở như lan, trong lòng không khỏi gợn sóng, nhưng vẫn còn có thể trấn định tâm thần mà cẩn thận đi đường.

Hàn Tuyết lại không biết từ khi nào đã đưa hai tay quàng qua eo của Tiêu Bố Y, nhẹ nhàng tựa má vào lưng hắn, trong lúc nhất thời khó có thể làm gì khác.
Đây là một nam tử làm cho người ta động tâm, cũng làm cho người ta khâm phục, Hàn Tuyết trong tâm đã sớm suy nghĩ, nàng chỉ sợ đây là lần cuối cùng mà bọn họ có thể thân cận như thế.
Tiêu Bố Y giục ngựa đi vội, đột nhiên trước mắt trống trải, một cái hồ thật lớn hiện ra trước mắt.

Chung quanh cỏ cây um tùm, hoa núi nở rộ, cây cối vờn quanh bên hồ, hoặc cong hoặc xiên không có cây nào mọc thẳng, tạo nên trăm ngàn hình tượng kỳ quái, ngược lại làm cho cảnh sắc càng thêm đẹp không thể tả.
Tiêu Bố Y thấy cũng không có gì lạ, nơi này sơn thanh thủy tú, sơn thủy luôn gắn bó với nhau.


Hàn Tuyết cũng đã phục hồi tinh thần, "Bố Y, qua cái hồ này, ước chừng vài dặm nữa là có thể rời núi, sau khi rời núi đi thêm một đoạn là có thể đến rồi nơi tụ tập của người Phó Cốt".
Trong giây lát giọng điệu cũng có phần cảm khái, "Không nghĩ đến nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không có gì thay đổi.

Lúc trước ta cùng Khắc Lệ Ti vô tình phát hiện chỗ này, trong này u tĩnh, những lúc thanh nhàn…"
Nói tới đây mặt Hàn Tuyết hơi đỏ, không nói nữa, nàng đang muốn nói, nơi này có cái hồ lớn như vậy, ta cùng nàng ta lúc không có việc gì thì cũng thường xuyên đến đây tắm, nhưng lời này làm sao có thể nói với Tiêu Bố Y được.
Tiêu Bố Y nhìn không tới thấy sắc mặt của Hàn Tuyết ở phía sau, chỉ nói: "Ngựa cũng đã mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi tiếp".
"Vâng, hiện sắc trời cũng còn sớm" Hàn Tuyết hiện tại trên người không có chỗ nào là không đau, chỉ là sợ chậm trễ lộ trình cho nên vẫn không nói.

Tiêu Bố Y nhảy xuống ngựa trước, rồi mới đỡ nàng xuống, dìu đến bên hồ, khẽ cười nói: "Ở đây tắm rửa một cái kể ra cũng không tệ".
Hàn Tuyết nghe được, trên mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy cả người có chút ngứa ngáy.
Tại sơn trại nàng may mắn là có nước lạnh nước ấm đưa đến tận phòng, Tiêu Bố Y mỗi lần luôn né tránh, để cho nàng tự nhiên tắm rửa.

Nhưng khi đi cùng thương đội, nàng là một cái nữ nhân nên rất không thuận tiện.

Mỗi lần đi qua sông suối, mấy cái nam nhân này đều trực tiếp nhảy xuống mà tắm, nhưng nàng thì lại không được.

Cũng may Tiêu Bố Y cũng hiểu được sự khó xử của nàng, cũng đem nước vào lều, chẳng qua khi đó tắm rửa thật giống như là ăn trộm lén lút vậy, chỉ là lau sơ người, nay nhìn thấy hồ nước trong suốt, sớm đã có ý niệm này trong đầu.
"Ta đi ra hồ quan sát một chút" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Phụ cận nơi đây hình như cũng không có dã thú gì, có việc gì nàng gọi ta một tiếng là được".
Hắn dọc theo hồ đi ra xa, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết biết Tiêu Bố Y sẽ không đi xa, cũng ở phụ cận bảo hộ mình, nhìn hồ nước trong suốt mặt lại đỏ lên.

Tay chân nàng đang bị thương, có thể thấm nước được không? Nhưng cuối cùng cũng nhịn không được sự hấp dẫn của hồ nước trong suốt, Hàn Tuyết đưa mắt nhìn quanh, đầu tiên là rửa mặt và tay, sau đó lặng lẽ cởi bỏ hài nhúng chân vào trong nước hồ vừa lành lạnh lại vừa có chút ấm áp.
Hàn Tuyết khép hờ hai mắt, hưởng thụ sự tĩnh lặng khó được, khi trong lòng nghĩ đến Tiêu Bố Y đang làm cái gì, thì nghe được một tiếng hét lớn.
Hàn Tuyết nhanh chóng mở to mắt, nàng có chút không dám tin vào tai của mình, nàng mới nghe được một tiếng nữ nhân hét lên.
Trong này trừ hai người bọn họ, lại còn có người khác!
Hàn Tuyết trước tiên đứng lên, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Bố Y đang khẩn trương chạy về, thấp giọng nói: "Bên kia có một nữ nhân".
"Là ai?" Hàn Tuyết sau khi hỏi xong liền cảm thấy ngu xuẩn.
Tiêu Bố Y liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói: "Nàng ta ở trong hồ".
Hàn Tuyết nhìn thấy Tiêu Bố Y xấu hổ, ngược lại cười rộ lên, biết nữ nhân ở trong hồ đương nhiên là đang tắm rồi, Tiêu Bố Y tùy tiện đi tới, khó tránh làm cho người ta kêu lên sợ hãi.

Hắn là người quân tử, đương nhiên là sẽ chạy trở về, nhưng làm cho nàng nhiều ít có chút ngoài ý muốn chính là, địa hình ở nơi đây sao lại có nữ nhân ở trong này?
"Chúng ta đi thôi" Hàn Tuyết nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, nhìn thấy bàn chan trần của Hàn Tuyết, nàng chẳng những làn da như ngọc, cho dù ngón chân cũng trắng trẻo, cực kỳ tuyệt đẹp, không khỏi ngẩn ra.
Hàn Tuyết sắc mặt đỏ hồng, thầm nghĩ người này mới nhìn thấy người khác tắm, thì lại nghĩ đến trên người mình? Tưởng tượng như thế, chẳng biết vì sao mà cả người lại nóng lên, lập tức gấp rút mang giày vào.

Khi Tiêu Bố Y đi tới đỡ nàng lên ngựa, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy cả người như bủn rủn, thầm nghĩ cũng may mình không đi tắm như người kia, bằng không quá nửa là đã phải chui vào trong nước rồi, sau khi lên ngựa, vẫn không quên hỏi một câu, "Nữ nhân không có việc gì chứ?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ cô nghĩ rằng ta là sắc ma biến thái hay sao mà lại hỏi như vậy? Trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Cô ta chỉ lộ cái đầu, nhìn thấy ta đã rất nhanh bơi ra xa, hình như nương theo một tảng đá lớn mà lên bờ".
Hàn Tuyết không hỏi nhiều, đưa tay chỉ về phía trước nói: "Đối diện hồ có một hẻm núi, theo đó mà rời khỏi đây, Phó Cốt cũng cách không quá xa nữa đâu".
Tiêu Bố Y gật đầu giục ngựa, nhanh chóng vòng qua hồ, trong lòng cũng có nghi vấn, nơi này rất ít người biết, vậy nữ nhân kia là từ nơi nào đi ra?
Hai người đi không lâu thì đã thấy hẻm núi, lần này Hàn Tuyết ngồi ở phía trước, cánh tay của Tiêu Bố Y quàng qua cái eo nhỏ nhắn của Hàn Tuyết mà nắm cương ngựa.
Hàn Tuyết thực không nói nhiều, hai má nóng lên, lại mềm mại tựa vào lòng Tiêu Bố Y.

Người cũng không thể vô tình như cỏ cây được, trong khoảng thời gian này vẫn ở chung với nhau, nàng đã hiểu được bản tính của Tiêu Bố Y, biết nếu mình không mở miệng, Tiêu Bố Y đối với nàng tuyệt đối là quân tử, nếu nàng không bị thương ở chân, Tiêu Bố Y lại càng không cùng nàng cưỡi chung ngựa, do đó đây là phúc hay họa, là ngẫu nhiên hay là vận mệnh?
Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ, Tiêu Bố Y ánh mắt lại ngưng trọng, thấp giọng hô, "Cẩn thận".
Hàn Tuyết ngẩn ra, đã thấy trường cung trên yên ngựa đã ở trên tay Tiêu Bố Y, hắn ghìm ngựa lấy cung động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi phảng phất như đã học từ trong bụng mẹ vậy.

Chỉ là chưa kịp bội phục động tác của Tiêu Bố Y, Hàn Tuyết đã kinh hãi nhìn thấy phía trước có một người đang xông tới, động tác mau lẹ như báo săn mồi vậy!
Người nọ tóc đen bóng, mặc áo xanh, hình thể to khỏe, trên mặt góc cạnh rõ ràng.

Hắn không biết xuất hiện từ nơi nào, đón đầu ngựa mà đến, cho dù là Hàn Tuyết cũng thấy hắn tới với ý đồ bất thiện, hắn tới nơi này đương nhiên không phải là tặng lễ, bởi vì trên tay hắn rõ ràng là một thanh trường kiếm sáng lập lòe!
của Hàn Tuyết chuyển qua, không hề nhìn hắn, sắc mặt như nước, không gợn sóng, chỉ là cặp mắt như gió thổi qua mặt hồ, làm cho băng tuyết tan ra, mông mông lung lung.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện