Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 11: Quần chúng phá hoại



Bây giờ đã là nửa đêm, Tiêu Sơn hạ quyết tâm, muốn đổi ngay cái tên bảng hiệu chướng mắt ‘Tiệm dầu Tần gia’ kia! Nhất là khi nhớ đến biểu lộ chán ghét của người kia trước khi chia tay, thì cảm thấy xử lý cành nhanh càng tốt! Nghe Trương Tam nói Tần Trọng chuẩn bị đổi tên cũng đã nửa năm rồi, nhưng mà nước đến chân lại sợ hãi do dự, hiện tại thế lực của Tần Cối tăng vọt, Tần Trọng lại càng không dám bắt tay làm.

Tiêu Sơn khẳng định không thể nào trông chờ Tần Trọng đổi bảng hiệu, hơn nữa nếu như không hề có bất luận lý do gì, bỗng nhiên tiệm dầu đổi tên cũng dễ dàng đưa đến phiền toái, nhưng nếu như tất cả bảng hiệu đều không có cách nào dùng được nữa, thứ nhất Tần Trọng nhất định sẽ phải đổi bảng hiệu, thứ hai cũng có lý do thoái thác — bảng hiệu hư rồi, đổi cái mới.

Việc đổi bảng hiệu mới cũng không có gì khó, mấy cái chiêu tử (*áp phích) dán bên ngoài, chỉ cần đưa tay giật xuống là xong, tổng cộng chỉ có mười cái, sau khi giật xuống chất ở đường lát đá xanh, một mồi lửa thế là xong chuyện, bởi vì đang là giữa đông, chung quanh còn có tuyết đọng, cũng không cần lo lắng xảy ra hỏa hoạn.

Tiêu Sơn âm thầm tính toán: Những bảng hiệu gì gì đó, lại khó khăn hơn rồi, bởi vì treo ở trên cao, mà mình lại lùn, có nhảy lên cũng sờ chẳng đến, chỉ có thể bắc thang! Không chỉ vậy, còn thiếu thốn công cụ gây án. Nếu như là hiện đại, chỉ giội một hũ sơn lên là xong, coi như là đại công cáo thành (*việc lớn đã thành). Nhưng mà hiện tại là hơn ngàn năm trước, lựa chọn công cụ gây án, cũng làm cho người ta thật sự phiền não  ——

Nếu như gỡ bảng hiệu xuống rồi đem giấu đi, trước mặt chính là hơn mười cửa tiệm, có nghĩa là hơn mười bảng hiệu chất đống cao gần bằng hai người, căn bản không có nơi cất giấu thích hợp, một khi sự tình bại lộ, cha mẹ đương nhiên sẽ không trách mình, nhưng nếu như truyền đến lỗ tai Tần Cối thế lực đang trịnh trong triều đình, có nhà có nghiệp cũng không có chỗ chạy, không bắt lưu đày cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, Tiêu Sơn không muốn rước những phiền toái không cần thiết về cho cha mẹ nuôi a.

Bằng không thì giả thành một người thần thần bí bí hủy hoại bảng hiệu, toàn thành thì cũng chỉ có một nhà có bảng hiệu chữ ‘Tần’ này, bảng hiệu hỏng rồi người ta cũng chỉ đem tội này đổ lên đầu người nào đó vì không có chỗ để trút căm phẫn.

Nhưng lấy cái gì để phá đây?

Đoản kiếm? Tần gia căn bản không có!

Trường kiếm? Lại càng không cần phải nói!

Trường thương? Ngươi nha muốn tạo phản à….!

Thuốc nổ? Đứa nhỏ này, ngươi bệnh không nhẹ, vẫn là đừng nên nghĩ nữa, về nhà tắm rồi ngủ đi!

Tần Sơn tìm tới tìm lui, phát hiện công cụ thuận tiện nhất, cũng chỉ có rìu! Nhưng cúi đầu nhìn thấy tay nhỏ chân nhỏ của mình,thấy vừa rồi mới giúp Triệu Viện đào hố chôn người, mụn nước nổi trên tay vẫn còn phải thoa thuốc, cũng đừng nghĩ đến loại chuyện không thiết thực – trong vòng nửa canh giờ chẻ hơn mười bảng hiệu chất lượng thật tốt này.

Hắn nằm trên giường lại trở mình, ý thức được năng lực cá nhân quả thật có hạn, hắn cần một người trợ giúp!

Tiêu Sơn bắt đầu cân nhắc những người mà mình quen biết, cuối cùng chốt lại trên người Trương Tam ——

Đầu tiên, y căm hận Tần Cối, đối với đề nghị của mình, nhất định sẽ không đưa ra ý kiến phản đối; tiếp theo, tướng tá y cao to, mình ngồi trên vai y, hai người có thể hợp lực gỡ bảng hiệu xuống. Cuối cùng, y đã luyện võ hai năm, khí lực lớn, loại chuyện cầm búa bổ ván, cũng không phải việc gì khó.

Chỉ là công tác bảo mật phải làm cho tốt, không thể để xuất hiện tin đồn.

Tiêu Sơn nghĩ đi nghĩ lại, lại đem kế hoạch cẩn thận cân nhắc một phen, thời điểm nào thì xé chiêu tử, bảng hiệu gỡ xuống như thế nào, lại hành động ra làm sao, lúc cảm thấy tất cả đã không sai, liền rời khỏi giường.

Trong phòng chỉ có mình hắn, ra vào vô cùng tiện, hắn cố ý chọn một bộ quần áo tối màu, sau khi mặc xong, liền len lén nhón chân, mò tới gian phòng của Trương Tam.

Trương Tam là người làm trong tiệm, y cùng với hai người làm khác ở chung một căn phòng, Tiêu Sơn biết thời điểm hành động phải hết sức cẩn thận, không thể kinh động đến người khác.

Chỗ hai người cách nhau không xa, ước chừng hơn một trăm mét, Tiêu Sơn một đường bí mật đi, thời điểm đi đến cửa phòng thì dừng lại, lấy tay nhẹ nhàng đẩy đẩy.

Vượt ngoài dự đoán của Tiêu Sơn chính là, đám người làm vậy mà không có thói quen cài then, đẩy một cái cửa liền mở, cũng không cần dùng đến mảnh ván trúc để nạy then cửa mà Tiêu Sơn đã chuẩn bị trên người.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, trước nhìn bên trong một chút, bên trong là một mảnh tối om, không đốt đèn. Hiện tại tuyết rơi, bầu trời bị mây đen che phủ, trong phòng cũng sẽ không có ánh trăng, từ góc độ này của hắn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh hai người kia đang ngủ, nhưng lại không nhìn thấy Trương Tam có đang ngủ say hay không, một là vì đối phương ở chỗ góc giường, góc độ không tốt, giường chỉ có thể nhìn được một nửa; hai là vì đúng lúc giường của đối phương ở ngay chỗ tối nhất trong phòng, không dễ dàng phân biệt được.

Tiêu Sơn nhìn qua khe hở một lúc, vừa cẩn thận nghe ngóng tiếng động chung quanh, bốn phía cũng không nghe thấy tiếng người. Lúc này hắn nhịn không được mà cảm tạ lần xuyên này, thính lực của mình vẫn linh mẫn giống như trước đây.

Qua khoảng ba phút, sau khi Tiêu Sơn xác định người trong phòng đã ngủ say rồi, mới đẩy cửa rộng hơn chút nữa, lách mình một cái, chui được vào phòng.

Đi vào trong phòng, hắn liền tận lực cúi thấp người, đi qua chỗ Trương Tam.

Trong lúc ở gần giường Trương Tam, hắn đã nghĩ tới vài cách khác nhau để đánh thức y mà không làm kinh động đến người khác. Cái thứ nhất lóe lên trong đầu Tiêu Sơn, dĩ nhiên là học được ở quân đội, trước che miệng đối phương, khiến cho người đó không thể kêu ra tiếng. Sau đó mới chế ngự đối phương, khiến người đó không thể động đậy, chờ cho đối phương tỉnh lại, mới lặng lẽ nói rõ ràng lý do với đối phương.

Nhưng cách này không thể dùng, Trương Tam hiển nhiên là mạnh hơn mình, Tiêu Sơn không có biện pháp chế ngự được đối phương không kêu ra tiếng.

Trong đầu Tiêu Sơn lại bắt đầu xẹt qua những cách khác, người đang say giấc bị đánh thức, có nhiều hành vi không bị đại não khống chế, hơn nữa bản năng lại hình thành một ít phản ứng, lỡ như Trương Tam bị đánh thức liền hô ‘có kẻ trộm!’, vậy là không hay rồi.

Rốt cuộc hắn quyết định vẫn là chọn cách gọi tiềm thức trong mơ. Người đang ngủ, cũng không hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài. Trong giấc mơ của mình, thậm chí có nhiều lúc, sẽ thay đổi theo những gì xảy ra ở bên ngoài. Ví dụ đơn giản nhất chính là, thời điểm người nghẹn nước tiểu, trong mộng sẽ thấy mình kéo quần đi khắp nơi tìm toa lét. Mà đại đa số người, nếu ở trong mộng nghe thấy người khác nói chuyện, cũng sẽ đem nội dung cuộc trò chuyện tự động sắp xếp trong giấc mộng của mình. Chỉ cần thao túng thích hợp, trong nháy mắt người đó tỉnh lại, nếu nghe thấy hoặc nhìn thấy chuyện xảy ra giống như trong mộng của mình, người đó sẽ không ý thức được mình đã tỉnh rồi, vẫn cho là mình đang nằm mơ, như vậy sẽ khiến cho người trong cuộc sau khi bị đánh thức sẽ có thể làm ra phản ứng gì đó.

Chờ cho quyết định xong chủ ý này,Tiêu Sơn đã ngồi xuống đầu giường Trương Tam, quả nhiên đối phương ngủ rất ngon, khẽ nhếch miệng, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra ngoài.

Bởi vì bên cạnh có hai người khác đang ngủ, Tiêu Sơn cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ ghé sát vào lỗ tai y, nhỏ giọng nói: “Tam ca, Tam ca, bên ngoài có người đến phá tiệm!”

Tiêu Sơn thấy được con ngươi Trương Tam đang chuyển động, cũng không biết y đang nằm mơ, có nghe thấy những lời này hay không. Thế là Tiêu Sơn lặp lại lần nữa.

Nhưng mà không ngờ Trương Tam đang nằm mơ lại hét lên một tiếng: “Tên khốn kiếp nào lại dám đến đây tìm phiền toái!”

Tiêu Sơn tuyệt đối không nghĩ tới chỉ một câu nói thông thường lại có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của Trương Tam nhiều như vậy, ngay lúc Trương Tam hét lên, Tiêu Sơn vội vàng cúi thấp người sát mặt đất, sợ có người phát hiện,

Tiếng hét này của Trương Tam vô cùng lớn, một người khác bị y làm cho giật mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói một câu: “Quỷ già lại nói mớ, thật là phiền!” Lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Tiêu Sơn ước chừng thời gian, người nằm mơ thay đổi biến ảo là vô cùng nhanh, nhiều khi, cảm thấy trong mộng đã trôi qua hơn một ngàn năm, trải qua đủ loại tình cảnh, trên thực tế cũng chỉ là năm phút đồng hồ ở hiện thực mà thôi.

Hắn muốn Trương Tam tiếp tục nằm mơ cùng một giấc mộng, như vậy mới có thể nhanh chóng mà an toàn đánh thức đối phương.

Tiêu Sơn im lặng đếm thời gian, đến khoảng số sáu mươi, liền ghé sát tai Trương Tam, gọi nhỏ: “Tam ca, Tam ca, bên ngoài có người đến phá tiệm, huynh nhanh ra ngoài xem một chút!”

Nói xong câu đó, Tiêu Sơn lập tức nằm rạp xuống đất, thật sự là sợ Trương Tam lại lớn tiếng.

Nhưng Trương Tam cũng chỉ mơ mơ màng màng nói ra một chữ “được.”

Lần này Tiêu Sơn đếm ba mươi giây, lại nói ở bên tai Trương Tam: “Tam ca, Tam ca, bên ngoài có người đến phá tiệm, huynh nhanh ra ngoài xem một chút, không nên kinh động những người khác!”

Sau khi nói xong câu này, Tiêu Sơn nhìn mắt đối phương, thấy con ngươi Trương Tam đã chuyển động chậm dần, xem ra y đã sắp tỉnh lại, không còn nói mớ nữa.

Tiêu Sơn đếm mười giây, cuối cùng chốt hạ lần cuối, nói với Trương Tam: “Tam ca, Tam ca, sao huynh còn chưa đi? Không nên đánh thức những người khác!”

Lời vừa dứt, sau hai ba giây, Trương Tam mở to mắt.

Ánh mắt Trương tam có chút hốt hoảng và mê mang, Tiêu Sơn ra hiệu chớ có làm ồn, Trương Tam liền mơ mơ màng màng gật đầu, rời giường, lẳng lặng đi ra ngoài, trước khi đi còn hơi mở rộng cửa cho mình, y vẫn cho là mình nằm mơ, chỉ là giấc mơ này chân thật quá thôi.

Tiêu Sơn thấy đối phương không làm kinh động đến ai mới ra cửa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng lập tức đi theo Trương Tam ra ngoài,

Trương Tam đi trước mặt Tiêu Sơn, Tiêu Sơn thấy y vỗ ót một cái, lại nghe thấy y lầu bầu: “Rốt cuộc là mình đang nằm mơ hay không vậy?”

Tiêu Sơn từ đằng sau nói vọng lên: “Tam ca, là ta gọi huynh dậy đấy.”

Trương Tam quay đầu, thần sắc mê mang.

Sau khi Tiêu Sơn tóm tắt lại tính toán của mình, cùng với chuyện tại sao lại gọi y dậy, mới nói đến chuyện muốn mời y phá hủy bảng hiệu với mình.

Lúc này Trương Tam đã tỉnh hẳn, y lập tức lắc đầu: “Không được, nếu như ông chủ biết, ông sẽ mắng ta đấy! Hôm nay mới bị mắng vì cho cậu ra ngoài, ta lại đi làm cái chuyện này!”

Tiêu Sơn nói: “Huynh không nói, ta không nói, nửa canh giờ có thể làm xong việc, sẽ không có ai biết! Hơn nữa, nếu như có lỡ như, lỡ như cha mẹ ta biết, bọn họ cũng sẽ không trách huynh đâu, chỉ nói huynh làm tốt lắm, không phải huynh nói cha ta có ý định đổi bảng hiệu này sao? Hơn nữa huynh cũng đã nói, bốn chữ ‘Tiệm dầu Tần gia’ này, rất ảnh hưởng đến nhà chúng ta!”

Trương Tam nóng đầu, gật gật rồi nói: “Được! Xem như làm một chuyện tích đức, sau này truyền ra ngoài, đến tai bằng hữu trên giang hồ, ta cũng có mặt mũi! Nếu như phá biển hiệu nhà Tần Cối, ta sẽ càng có mặt mũi, hay là chúng ta thuận tiện phá biển hiệu nhà Tần Cối luôn đi?”

Tiêu Sơn có chút bất lực nhìn y: “Bỏ qua chuyện Tần Cối đi, không nói đến nhà lão ta ở xa, huynh phải chạy nửa cái thành; chỉ nói chuyện nhà lão ta canh gác không quản ngày đêm, huynh cho rằng sẽ không bị bắt! Hơn nữa, buổi tối hôm nay chúng ta làm chuyện này, nhất định phải giữ bí mật, không thể nói với một người nào! Bằng không sẽ có rắc rối lớn —— Nếu Tần Cối biết Tần gia chúng ta ghét bỏ lão ta mà cố ý đổi tên bảng hiệu, lão ta nhất định sẽ trả đũa! Kiềm chế chút đi!”

Trương Tam gật đầu, dĩ nhiên y biết chuyện này không thể để cho người khác biết: Tấ cả người họ Tần, tiệm dầu là gia sản cố định, việc này mà lọt vào tai Tần Cối, lão ta muốn bóp chết tiệm dầu, so với bóp chết một con kiến còn muốn dễ dàng hơn!

Sau khi hai người thấp giọng nói hai câu, Trương Tam liền lặng lẽ vào kho củi lấy rìu, sau đó, lại dùng phương pháp cũ mà trèo tường ra goài, Tiêu Sơn đứng trên lưng Trương Tam trèo ra ngoài, Trương Tam lại nhảy qua. Hai người đi qua nửa con phố, đến trước cửa tiệm dầu.

Mấy cửa hiệu chung quanh cũng đã đóng cửa, thỉnh thoảng  có bóng đen lắc lư qua lại, lén lén lút lút, cũng không biết đang làm gì.

Tiêu Sơn cùng Trương Tam trốn vào một con hẻm nhỏ, im lặng chờ không còn ai mới bắt đầu hành động.

Nhưng mà rốt cuộc vẫn có người tới đây, chỗ này không có bất kì cửa tiệm nào còn mở cửa, vậy mà so với nơi khác thì có nhiều người hơn một chút, Tiêu Sơn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà hắn quan sát một lúc, đã biết rõ vì sao chỗ này lại có người tới rồi.

Có gia hỏa cầm bút lông trong tay, viết chữ lên bảng hiệu, bởi vì màu đen, nhìn không rõ chữ, nhưng mà căn cứ vào di chuyển của ngòi bút, hẳn là người kia viết sáu chữ ‘họ Tần không biết xấu hổ’. Đó là quần chúng đam mê sáng tác văn chương.

Có lão già thì tỏ vẻ chén ghét nhổ một bãi nước bọt ở trước cửa, đó là quần chúng không có văn hóa

Còn có người trực tiếp dùng hai đoản kiếm, đâm lên ván cửa, ừ, đó là quần chúng giới giang hồ.

CÒn có quần chúng thích hành hạ mèo còn ném xác hai con mèo trước cửa; còn có quần chúng không vệ sinh đi tiểu trước cửa ra vào; còn có quần chúng thích bạo lực luôn mồm kêu to giết giết giết….

Nếu không có quần chúng, sẽ gỡ xuống bảng hiệu. Xem ra nơi này nghiễm nhiên trở thành nơi đông đảo quần chúng nhân dân tha hồ trút giận oán niệm với Tần Cối, nếu như gỡ bảng hiệu xuống, bọn họ sẽ tìm một địa điểm mới để trút giận, vừa phiền toái lại hao tổn tâm trí, không bằng chỗ này vừa gần lại thuận tiện!

Hành động của đông đảo quần chúng khiến cho Tiêu Sơn sợ hãi, thay cha nuôi kêu oan, nhưng lại càng kiên định với ý nghĩ thay đổi bảng hiệu!

Trương Tam vẫn còn phàn nàn: Không thể nào, tại sao đêm khuya rồi mà còn có người? Bọn họ không mệt sao? Nếu có tinh thần, sao không đến quấy nhiễu quý phủ của Tần Cối, tại sao ở làm náo loạn nơi này?

Tiêu Sơn vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của cha nuôi Tần Trọng  ——  người ngốc, nhiều tiền, nóng nảy, không có hậu thuẫn. Là đối tượng mà quần chúng  tha hồ phát tiết, đệch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện