Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 26: Tôn Vô Gia diễm kỹ
Tiếng hát ấy vẫn du dương ngân vang trong Lãm Nguyệt lâu, tuy không thể nhưng cứ như có làn gió mát dìu dịu lướt nhẹ qua tim, khiến người nghe cảm thấy tâm tình rất nhẹ nhàng thư thái.
Nói chuyện với Cát tỷ tỷ xong, An Ninh Hề vừa rời khỏi phòng thì nghe được tiếng hát đó, vẫn là tiếng hát như khi đứng dưới lầu nghe, cũng chính là hai câu mà khi nãy, "Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đi đến cùng trời cuối đất vẫn không chốn về..."
Vốn định xuống lầu ngồi nghe hát, An Ninh Hề bỗng dừng chân, sau đó không kiềm được bước chân đi về hướng căn phòng phát ra tiếng hát.
An Ninh Hề men theo đường hành lang đi thêm vài bước rồi dừng lại trước một căn phòng trang nhã, nhìn vào trong qua cánh cửa khép hờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một cô gái mặc áo màu hồng, cô gái ấy vừa đánh đàn trúc vừa hát, hát rồi dừng, dừng rồi lại hát.
Cát tỷ tỷ đi theo phía sau An Ninh Hề, cười nhỏ giọng giải thích: "Đó là Tôn Vô Gia át chủ bài của Lãm Nguyệt lâu chúng tôi, cô nương ấy lúc nào cũng như thế, nói không chừng bây giờ lại đang phát bệnh rồi, động một chút là hát hai câu này."
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn bóng lưng kia một lúc, xoay người lạnh nhạt nhìn Cát tỷ tỷ, trên mặt không mang cảm xúc gì, "Tôn Vô Gia... Cái tên không tệ." Sau khi dứt lời, nàng không nán lại nữa, trực tiếp đi cùng Vũ Chi Duệ xuống lầu.
Cát tỷ tỷ thoáng sững sờ, sau đó vội đi theo tiễn nàng ra khỏi cửa, mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất không thấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân quay lại Lãm Nguyệt lâu, sau đó đi thẳng lên lầu hai bước vào căn phòng trang nhã của Tôn Vô Gia.
Tôn Vô Gia không quay đầu lại, vẫn đánh đàn trúc nhưng lòng không yên hỏi: "Vừa rồi là ai đến vậy?" Giọng nói trầm trầm mang vẻ lười biếng, cũng kèm theo sự quyến rũ khó nói nên lời.
Cát tỷ tỷ bước tới trước mặt nàng, đoạt lấy cây thước bằng trúc trong tay nàng, hạ thấp giọng nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Lúc nào cũng mặt ủ mày chau thế này cả, người vừa đến là Nữ hầu đó, còn không mau đi thông báo với công tử đi."
Tôn Vô Gia ngẩng mặt lên, trong đôi mắt như làn nước mùa thu bao phủ sương mù, đôi gò má trên gương mặt vô cùng xinh đẹp ửng hồng, lại uống rượu nữa. Cát tỷ tỷ thấy thế định trách vài câu thì thấy nàng lại cười khẽ nói, "Được, được, ta đi ngay đây, bà bảo bẩm lại thế nào thì ta sẽ bẩm báo thế ấy."
Cát tỷ tỷ tức giận liếc nàng một cái, rồi kề tai nàng nói nhỏ mấy câu. Tôn Vô Gia gật gật đầu, "Được, ta nhớ kỹ rồi." Nói xong, chậm chạp đứng dậy lảo đảo nghiêng ngã ra khỏi căn phòng trang nhã quay về phòng riêng của mình. Cát tỷ tỷ đứng tại chỗ hồi lâu dõi theo bóng lưng đã đi xa của nàng rồi thở dài.
Phòng Tôn Vô Gia cũng nằm ở tầng hai, đẩy cửa bước vào sẽ thấy chiếc đàn cổ đặt trên chiếc bàn con, trên bàn đặt một chậu cây cảnh xanh biếc, trong và ngoài phòng dùng tấm bình phong ngăn ra, cả căn phòng bài biện trang trí rất nhẹ nhàng trang nhã, nhìn qua không hề giống căn phòng của gái lầu xanh ở chút nào.
Sau khi trở lại phòng, dường như rất nóng, nhưng rõ ràng hiện đang là những ngày vào thu, vậy mà Tôn Vô Gia lại cởi bỏ đôi hài trên chân, để đôi chân trắng ngần như ngọc đi tới bàn đọc sách chuẩn bị mài mực viết thư. Trông dáng vẻ nàng rõ ràng yểu điệu thước tha thế kia, nhưng không biết có phải vì uống quá nhiều tượu hay không mà chữ viết trên giấy lại như rồng bay phượng múa, thoăn thoắt lả lướt, phóng khoáng tự nhiên.
Mà Nữ hầu được nàng ta nhắc tới trong thư lúc này đang cùng cấp tốc chạy như bay về hướng hoàng cung. Giờ đã quá trưa, An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ vẫn chưa dùng cơm, nhưng An Ninh Hề không hề bận tâm điều đó mà chỉ lo ngại chuyện mình xuất cung bị nhiều người biết, nên muốn nhanh chóng trở lại cung, không thể nấn ná thêm ở ngoài được nữa.
Hai người lại đi thêm một đoạn, đã sắp đến gần vương cung người đi đường chung quanh cũng vắng hơn nhiều, con đường rộng lớn thế mà vô cùng yên tĩnh vắng lặng. Ngay lúc này An Ninh Hề đột nhiên dừng bước, Vũ Chi Duệ cũng dừng lại theo nàng, sau đó nhanh chóng xông lên đứng chắn trước mặt nàng, mắt cảnh giác nhìn tới bóng dáng ở nằm ven đường cách phía trước không xa.
An Ninh Hề vỗ nhẹ Duệ cánh tay Vũ Chi, ý bảo hắn không cần khẩn trương sau đó chỉ chỉ tới chỗ người nằm trên đất nói, "Ngài tới xem thử đã xảy ra chuyện gì?"
Dù sao nơi này cũng gần cung thành, mà lại có người ngang nhiên nằm ở ven đường, thật sự rất kỳ quái.
Vũ Chi Duệ nghe vậy đi tới, cẩn thận quan sát bóng người nằm đó, trông thấy người nọ toàn thân đầy máu, mặt úp xuống đường, quần áo trên người có vài chỗ bị rách, đã không còn thấy rõ là màu gì với màu gì, tóc tai hỗn loạn chẳng biết là nam hay nữ. Vũ Chi Duệ nhìn hồi lâu thấy người nọ vẫn không hề động đậy, mới ngồi xổm người xuống lật người nọ lại xem, sau đó quay đầu lại nói với An Ninh Hề: "Là một cô gái."
An Ninh Hề nghe vậy liều đi tới cạnh hắn, liếc mắt nhìn bóng dáng trên đất, lòng bỗng nhiên chấn động. Toàn thân bê bết máu, trên người còn chằng chịt vết thương lớn nhỏ, thậm chí gương mặt dưới mái tóc rối loạn ấy khiến nàng nhớ đến bản thân mình khi xưa, nhớ lại ngày mình rơi xuống vực, khi mơ hồ yếu ớt tỉnh lại cũng nhếch nhác như thế.
Vũ Chi Duệ thấy An Ninh Hề như người mất hồn mất vía, tưởng nàng đã bị cô gái này dọa sợ, vội đứng dậy muốn đưa nàng rời đi, An Ninh Hề đột nhiên chỉ vào người nằm trên đất: "Nàng ta còn sống không?"
Vũ Chi Duệ lúc này mới chợt nhớ ra chưa xem xem cô gái nọ còn sống hay đã chết, liền ngồi xổm xuống lại duỗi tay dò xét hơi thở cô gái, sau đó khẽ gật đầu với nàng, "Còn sống, có điều bị thương quá nặng, sợ không qua nổi."
An Ninh Hề đã khôi phục lại sắc mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái nọ, "Vậy thì tốt, mang theo luôn nàng ta hồi cung đi."
Vũ Chi Duệ sững sờ, liếc nhìn người trên đất rồi vội ngăn căn: "Tiểu thư không được đâu, cô gái này lai lịch không rõ, lỡ như có ý đồ xấu, chẳng phải là..."
An Ninh Hề trực tiếp dùng ánh mắt ngắt lời hắn, "Nếu nàng ta quả thật có ý đồ xấu, cũng không cần diễn như thật vậy chứ?"
Vũ Chi Duệ nhớ đến kết quả ban nãy sau khi mình kiểm tra, thương thế của cô gái rất nghiêm trọng, đúng là không giống giả vờ. Rồi nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của An Ninh Hề trước mặt, hắn đành thở dài một tiếng, nhận mệnh vác cô gái nằm trên đất lên, An Ninh Hề thấy vậy mới cất bước dẫn đầu đi về phía trước.
Hai người về đến cung thì đã quá trễ, An Ninh Hề vào cung từ cửa hông, vừa đi vừa nói với Vũ Chi Duệ vẫn đang vác người ở phía sau: "Ngài sắp xếp cho nàng ta ở Thiên điện cung Trữ Minh rồi gọi ngự y đến chữa trị cho nàng ta, sau đó đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi."
Vũ Chi Duệ vác một người nửa chết nửa sống ở trên người cũng đã thấy mệt, cộng thêm việc trên đường đi bị bao nhiêu cấm vệ quân cùng cung nhân nhìn ngó nghi hoặc, sớm đã mất hết kiên nhẫn, lúc này nghe thế liền vội vàng đáp vâng, chân cũng nhanh bước đi về phương hướng Thiên điện cung Trữ Minh.
Hai người đều không nhìn thấy chim bồ câu đưa tin vỗ cánh trên bầu trời ở phía sau đang bay về hướng cung đình phía Tây.
Lúc này Tri Ngọc đang đánh đàn trong rừng trúc, Tần Hạo và Lật Anh Thiến đứng ở hai bên. Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rẩy rắc lên người hắn, ánh sáng loang lổ lưu chuyển, Tần Hạo cùng Lật Anh Thiến cảm thấy người trước mắt như hư ảo không chân thật, nhìn cảnh ấy cứ như đang ở trong mộng.
"Công tử nhận thấy Nữ hầu đang tính làm gì?"
Tần Hạo vừa báo lại chuyện mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi cho Tri Ngọc biết, Vũ Chi Duệ tuy võ nghệ là đệ nhất Nam Chiêu, nhưng so với Tần Hạo thì kém hơn một chút, cho nên Tần Hạo đã sớm biết mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi, nhưng vì trước đó sau khi Tần Hạo báo lại Tri Ngọc đã căn dặn nên án binh bất động, hắn mới mặc cho Vũ Chi Duệ đi theo.
Nhưng nơi bí ẩn thì Tần Hạo không có đến, ví dụ như Lãm Nguyệt lâu.
Tần Hạo nói xong cả buổi mà Tri Ngọc vẫn cứ hồn nhiên không hay, say sưa gảy đàn, từng làn điệu bay bổng du dương, mãi lâu sau mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hạo, nhếch môi cười, "Hình như có tin mới đến."
Tần Hạo sững sờ, bỗng thấy một vật trắng xóa bay vọt vào đậu xuống trên dây đàn của Tri Ngọc, phát ra hai tiếng đàn leng keng.
Tri Ngọc cầm chú chim bồ câu trắng trong tay, gỡ lá thư trên chân nó xuống rồi đưa bồ câu đưa tin cho Tần Hạo. Tần Hạo vội đưa tay nhận lấy, đây là loại chim bồ câu rất khó thuần dưỡng, chỉ một con đã sánh bằng ngàn vàng.
"Thì ra là Vô Gia, nàng ấy nhất định là lại uống rượu, chữ viết đó tưởng như sắp bay ra khỏi trang giấy luôn rồi." Tri Ngọc vừa nói vừa cười.
Lật Anh Thiến không rõ thế lực nằm vùng của Tri Ngọc ở Kim Lăng này ra sao, nên chỉ im lặng ở một bên lắng nghe.
Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười trên môi Tri Ngọc đã biến mất, Tần Hạo vừa định hỏi thăm thì thấy y nhíu nhíu mày, biểu cảm đăm chiêu suy nghĩ, “Không ngờ Nữ hầu lại muốn nhờ Cát tỷ tỷ giúp nàng ở Lãm Nguyệt lâu quan sát động tĩnh của những đại thần kia, thám thính tin tức giúp nàng, đúng là thông minh."
Tần Hạo sững sờ, sau đó phản ứng lại mới thấy sự việc không ổn, "Chẳng lẽ nàng ta biết được Lãm Nguyệt lâu là địa phương của công tử? Hèn chị dạo gần đây Vũ Chi Duệ cứ luôn theo dõi thuộc hạ, lẽ nào Nữ hầu đã biết thân phận của công tử rồi sao?"
Tri Ngọc lắc đầu một cái, "Vẫn còn chưa đến mức đó."
Tần Hạo thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: "Vậy Cát tỷ tỷ có đồng ý giúp nàng ta không?"
Tri Ngọc gật đầu một cái, "Vua của một nước đích thân tới, nàng ta sao có thể cự tuyệt, huống chi Nữ hầu còn hứa hẹn nhiều lợi lộc với nàng ta. Nhưng có thật lòng giúp nàng hay không, Cát tỷ tỷ đương nhiên vẫn sẽ hỏi ý kiến ta."
Cát tỷ tỷ dĩ nhiên không phải hỏi thăm ý kiến hắn mà là trực tiếp nghe lệnh hắn.
"Công tử định khi nào hồi phục?"
Trong đôi con người đen nhánh của Tri Ngọc như tỏa ra tia sáng, nhìn Tần Hạo cười cười nói, "Không vội, chúng ta đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình rồi hãy quyết định cũng không muộn." Nói xong, hắn xoay mặt nhìn về phía Lật Anh Thiến, nụ cười rất đỗi ôn hòa và vô hại, "Ta nói Lật tướng quân hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây, thì ra là Nữ hầu xuất cung, nếu đã như vậy, Lật tướng quân hãy tranh thủ thời gian đem tình hình hiện nay của Tây Hoa tỉ mỉ báo lại với ta một lần đi... Để ta nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào."
Lật Anh Thiến nghe vậy liền biến sắc, ngay lập tức ưỡn lưng thẳng eo, cung kính gật đầu.
Nói chuyện với Cát tỷ tỷ xong, An Ninh Hề vừa rời khỏi phòng thì nghe được tiếng hát đó, vẫn là tiếng hát như khi đứng dưới lầu nghe, cũng chính là hai câu mà khi nãy, "Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đi đến cùng trời cuối đất vẫn không chốn về..."
Vốn định xuống lầu ngồi nghe hát, An Ninh Hề bỗng dừng chân, sau đó không kiềm được bước chân đi về hướng căn phòng phát ra tiếng hát.
An Ninh Hề men theo đường hành lang đi thêm vài bước rồi dừng lại trước một căn phòng trang nhã, nhìn vào trong qua cánh cửa khép hờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một cô gái mặc áo màu hồng, cô gái ấy vừa đánh đàn trúc vừa hát, hát rồi dừng, dừng rồi lại hát.
Cát tỷ tỷ đi theo phía sau An Ninh Hề, cười nhỏ giọng giải thích: "Đó là Tôn Vô Gia át chủ bài của Lãm Nguyệt lâu chúng tôi, cô nương ấy lúc nào cũng như thế, nói không chừng bây giờ lại đang phát bệnh rồi, động một chút là hát hai câu này."
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn bóng lưng kia một lúc, xoay người lạnh nhạt nhìn Cát tỷ tỷ, trên mặt không mang cảm xúc gì, "Tôn Vô Gia... Cái tên không tệ." Sau khi dứt lời, nàng không nán lại nữa, trực tiếp đi cùng Vũ Chi Duệ xuống lầu.
Cát tỷ tỷ thoáng sững sờ, sau đó vội đi theo tiễn nàng ra khỏi cửa, mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất không thấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân quay lại Lãm Nguyệt lâu, sau đó đi thẳng lên lầu hai bước vào căn phòng trang nhã của Tôn Vô Gia.
Tôn Vô Gia không quay đầu lại, vẫn đánh đàn trúc nhưng lòng không yên hỏi: "Vừa rồi là ai đến vậy?" Giọng nói trầm trầm mang vẻ lười biếng, cũng kèm theo sự quyến rũ khó nói nên lời.
Cát tỷ tỷ bước tới trước mặt nàng, đoạt lấy cây thước bằng trúc trong tay nàng, hạ thấp giọng nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Lúc nào cũng mặt ủ mày chau thế này cả, người vừa đến là Nữ hầu đó, còn không mau đi thông báo với công tử đi."
Tôn Vô Gia ngẩng mặt lên, trong đôi mắt như làn nước mùa thu bao phủ sương mù, đôi gò má trên gương mặt vô cùng xinh đẹp ửng hồng, lại uống rượu nữa. Cát tỷ tỷ thấy thế định trách vài câu thì thấy nàng lại cười khẽ nói, "Được, được, ta đi ngay đây, bà bảo bẩm lại thế nào thì ta sẽ bẩm báo thế ấy."
Cát tỷ tỷ tức giận liếc nàng một cái, rồi kề tai nàng nói nhỏ mấy câu. Tôn Vô Gia gật gật đầu, "Được, ta nhớ kỹ rồi." Nói xong, chậm chạp đứng dậy lảo đảo nghiêng ngã ra khỏi căn phòng trang nhã quay về phòng riêng của mình. Cát tỷ tỷ đứng tại chỗ hồi lâu dõi theo bóng lưng đã đi xa của nàng rồi thở dài.
Phòng Tôn Vô Gia cũng nằm ở tầng hai, đẩy cửa bước vào sẽ thấy chiếc đàn cổ đặt trên chiếc bàn con, trên bàn đặt một chậu cây cảnh xanh biếc, trong và ngoài phòng dùng tấm bình phong ngăn ra, cả căn phòng bài biện trang trí rất nhẹ nhàng trang nhã, nhìn qua không hề giống căn phòng của gái lầu xanh ở chút nào.
Sau khi trở lại phòng, dường như rất nóng, nhưng rõ ràng hiện đang là những ngày vào thu, vậy mà Tôn Vô Gia lại cởi bỏ đôi hài trên chân, để đôi chân trắng ngần như ngọc đi tới bàn đọc sách chuẩn bị mài mực viết thư. Trông dáng vẻ nàng rõ ràng yểu điệu thước tha thế kia, nhưng không biết có phải vì uống quá nhiều tượu hay không mà chữ viết trên giấy lại như rồng bay phượng múa, thoăn thoắt lả lướt, phóng khoáng tự nhiên.
Mà Nữ hầu được nàng ta nhắc tới trong thư lúc này đang cùng cấp tốc chạy như bay về hướng hoàng cung. Giờ đã quá trưa, An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ vẫn chưa dùng cơm, nhưng An Ninh Hề không hề bận tâm điều đó mà chỉ lo ngại chuyện mình xuất cung bị nhiều người biết, nên muốn nhanh chóng trở lại cung, không thể nấn ná thêm ở ngoài được nữa.
Hai người lại đi thêm một đoạn, đã sắp đến gần vương cung người đi đường chung quanh cũng vắng hơn nhiều, con đường rộng lớn thế mà vô cùng yên tĩnh vắng lặng. Ngay lúc này An Ninh Hề đột nhiên dừng bước, Vũ Chi Duệ cũng dừng lại theo nàng, sau đó nhanh chóng xông lên đứng chắn trước mặt nàng, mắt cảnh giác nhìn tới bóng dáng ở nằm ven đường cách phía trước không xa.
An Ninh Hề vỗ nhẹ Duệ cánh tay Vũ Chi, ý bảo hắn không cần khẩn trương sau đó chỉ chỉ tới chỗ người nằm trên đất nói, "Ngài tới xem thử đã xảy ra chuyện gì?"
Dù sao nơi này cũng gần cung thành, mà lại có người ngang nhiên nằm ở ven đường, thật sự rất kỳ quái.
Vũ Chi Duệ nghe vậy đi tới, cẩn thận quan sát bóng người nằm đó, trông thấy người nọ toàn thân đầy máu, mặt úp xuống đường, quần áo trên người có vài chỗ bị rách, đã không còn thấy rõ là màu gì với màu gì, tóc tai hỗn loạn chẳng biết là nam hay nữ. Vũ Chi Duệ nhìn hồi lâu thấy người nọ vẫn không hề động đậy, mới ngồi xổm người xuống lật người nọ lại xem, sau đó quay đầu lại nói với An Ninh Hề: "Là một cô gái."
An Ninh Hề nghe vậy liều đi tới cạnh hắn, liếc mắt nhìn bóng dáng trên đất, lòng bỗng nhiên chấn động. Toàn thân bê bết máu, trên người còn chằng chịt vết thương lớn nhỏ, thậm chí gương mặt dưới mái tóc rối loạn ấy khiến nàng nhớ đến bản thân mình khi xưa, nhớ lại ngày mình rơi xuống vực, khi mơ hồ yếu ớt tỉnh lại cũng nhếch nhác như thế.
Vũ Chi Duệ thấy An Ninh Hề như người mất hồn mất vía, tưởng nàng đã bị cô gái này dọa sợ, vội đứng dậy muốn đưa nàng rời đi, An Ninh Hề đột nhiên chỉ vào người nằm trên đất: "Nàng ta còn sống không?"
Vũ Chi Duệ lúc này mới chợt nhớ ra chưa xem xem cô gái nọ còn sống hay đã chết, liền ngồi xổm xuống lại duỗi tay dò xét hơi thở cô gái, sau đó khẽ gật đầu với nàng, "Còn sống, có điều bị thương quá nặng, sợ không qua nổi."
An Ninh Hề đã khôi phục lại sắc mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái nọ, "Vậy thì tốt, mang theo luôn nàng ta hồi cung đi."
Vũ Chi Duệ sững sờ, liếc nhìn người trên đất rồi vội ngăn căn: "Tiểu thư không được đâu, cô gái này lai lịch không rõ, lỡ như có ý đồ xấu, chẳng phải là..."
An Ninh Hề trực tiếp dùng ánh mắt ngắt lời hắn, "Nếu nàng ta quả thật có ý đồ xấu, cũng không cần diễn như thật vậy chứ?"
Vũ Chi Duệ nhớ đến kết quả ban nãy sau khi mình kiểm tra, thương thế của cô gái rất nghiêm trọng, đúng là không giống giả vờ. Rồi nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của An Ninh Hề trước mặt, hắn đành thở dài một tiếng, nhận mệnh vác cô gái nằm trên đất lên, An Ninh Hề thấy vậy mới cất bước dẫn đầu đi về phía trước.
Hai người về đến cung thì đã quá trễ, An Ninh Hề vào cung từ cửa hông, vừa đi vừa nói với Vũ Chi Duệ vẫn đang vác người ở phía sau: "Ngài sắp xếp cho nàng ta ở Thiên điện cung Trữ Minh rồi gọi ngự y đến chữa trị cho nàng ta, sau đó đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi."
Vũ Chi Duệ vác một người nửa chết nửa sống ở trên người cũng đã thấy mệt, cộng thêm việc trên đường đi bị bao nhiêu cấm vệ quân cùng cung nhân nhìn ngó nghi hoặc, sớm đã mất hết kiên nhẫn, lúc này nghe thế liền vội vàng đáp vâng, chân cũng nhanh bước đi về phương hướng Thiên điện cung Trữ Minh.
Hai người đều không nhìn thấy chim bồ câu đưa tin vỗ cánh trên bầu trời ở phía sau đang bay về hướng cung đình phía Tây.
Lúc này Tri Ngọc đang đánh đàn trong rừng trúc, Tần Hạo và Lật Anh Thiến đứng ở hai bên. Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rẩy rắc lên người hắn, ánh sáng loang lổ lưu chuyển, Tần Hạo cùng Lật Anh Thiến cảm thấy người trước mắt như hư ảo không chân thật, nhìn cảnh ấy cứ như đang ở trong mộng.
"Công tử nhận thấy Nữ hầu đang tính làm gì?"
Tần Hạo vừa báo lại chuyện mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi cho Tri Ngọc biết, Vũ Chi Duệ tuy võ nghệ là đệ nhất Nam Chiêu, nhưng so với Tần Hạo thì kém hơn một chút, cho nên Tần Hạo đã sớm biết mình bị Vũ Chi Duệ theo dõi, nhưng vì trước đó sau khi Tần Hạo báo lại Tri Ngọc đã căn dặn nên án binh bất động, hắn mới mặc cho Vũ Chi Duệ đi theo.
Nhưng nơi bí ẩn thì Tần Hạo không có đến, ví dụ như Lãm Nguyệt lâu.
Tần Hạo nói xong cả buổi mà Tri Ngọc vẫn cứ hồn nhiên không hay, say sưa gảy đàn, từng làn điệu bay bổng du dương, mãi lâu sau mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hạo, nhếch môi cười, "Hình như có tin mới đến."
Tần Hạo sững sờ, bỗng thấy một vật trắng xóa bay vọt vào đậu xuống trên dây đàn của Tri Ngọc, phát ra hai tiếng đàn leng keng.
Tri Ngọc cầm chú chim bồ câu trắng trong tay, gỡ lá thư trên chân nó xuống rồi đưa bồ câu đưa tin cho Tần Hạo. Tần Hạo vội đưa tay nhận lấy, đây là loại chim bồ câu rất khó thuần dưỡng, chỉ một con đã sánh bằng ngàn vàng.
"Thì ra là Vô Gia, nàng ấy nhất định là lại uống rượu, chữ viết đó tưởng như sắp bay ra khỏi trang giấy luôn rồi." Tri Ngọc vừa nói vừa cười.
Lật Anh Thiến không rõ thế lực nằm vùng của Tri Ngọc ở Kim Lăng này ra sao, nên chỉ im lặng ở một bên lắng nghe.
Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười trên môi Tri Ngọc đã biến mất, Tần Hạo vừa định hỏi thăm thì thấy y nhíu nhíu mày, biểu cảm đăm chiêu suy nghĩ, “Không ngờ Nữ hầu lại muốn nhờ Cát tỷ tỷ giúp nàng ở Lãm Nguyệt lâu quan sát động tĩnh của những đại thần kia, thám thính tin tức giúp nàng, đúng là thông minh."
Tần Hạo sững sờ, sau đó phản ứng lại mới thấy sự việc không ổn, "Chẳng lẽ nàng ta biết được Lãm Nguyệt lâu là địa phương của công tử? Hèn chị dạo gần đây Vũ Chi Duệ cứ luôn theo dõi thuộc hạ, lẽ nào Nữ hầu đã biết thân phận của công tử rồi sao?"
Tri Ngọc lắc đầu một cái, "Vẫn còn chưa đến mức đó."
Tần Hạo thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: "Vậy Cát tỷ tỷ có đồng ý giúp nàng ta không?"
Tri Ngọc gật đầu một cái, "Vua của một nước đích thân tới, nàng ta sao có thể cự tuyệt, huống chi Nữ hầu còn hứa hẹn nhiều lợi lộc với nàng ta. Nhưng có thật lòng giúp nàng hay không, Cát tỷ tỷ đương nhiên vẫn sẽ hỏi ý kiến ta."
Cát tỷ tỷ dĩ nhiên không phải hỏi thăm ý kiến hắn mà là trực tiếp nghe lệnh hắn.
"Công tử định khi nào hồi phục?"
Trong đôi con người đen nhánh của Tri Ngọc như tỏa ra tia sáng, nhìn Tần Hạo cười cười nói, "Không vội, chúng ta đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình rồi hãy quyết định cũng không muộn." Nói xong, hắn xoay mặt nhìn về phía Lật Anh Thiến, nụ cười rất đỗi ôn hòa và vô hại, "Ta nói Lật tướng quân hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây, thì ra là Nữ hầu xuất cung, nếu đã như vậy, Lật tướng quân hãy tranh thủ thời gian đem tình hình hiện nay của Tây Hoa tỉ mỉ báo lại với ta một lần đi... Để ta nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào."
Lật Anh Thiến nghe vậy liền biến sắc, ngay lập tức ưỡn lưng thẳng eo, cung kính gật đầu.
Bình luận truyện