Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 53: Hóa ra là cố nhân
Edit: Thanh Liên
Beta: TieuKhang
Sau khi ký xong hiệp ước kết minh, An Ninh Hề mới an nhàn nghỉ ngơi trong vương cung Tây Hoa. Mấy ngày nhàn rỗi không làm gì khiến cho người luôn bận bịu chính sự như nàng cảm thấy rất không quen. Vì vậy, mới đến Tây Hoa được mấy ngày, nàng đã nói khéo với Lật Anh Thiến chuyển lời cho Phong Dực rằng mình phải về Nam Chiêu.
Mấy ngày nay Phong Dực cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian đến gặp An Ninh Hề, mặc khác là vì không biết gặp rồi sẽ nói gì. Một người xưa nay luôn trầm tĩnh như hắn mà lúc này lại không biết làm sao, cảm giác này khiến chính bản thân hắn cực kỳ khó chịu. Lúc nhận được tin, hắn đang xử lý chính vụ trong điện Trọng Hoa, nghe Lật Anh Thiến nói, hắn không trả lời ngay mà đứng dậy đi qua điện Triêu Huy tìm Tây Hoa vương.
Tây Hoa vương đang uống thuốc, hơi sửng sốt khi thấy hắn đi vào nhưng sau đó cười nói: "Đúng là chuyện lạ đó, hôm nay Dực nhi lại rảnh rỗi đến thăm quả nhân."
Phong Dực từ từ đi tới ngồi xuống bàn tròn cách chỗ ông không xa, đưa tay vuốt thẳng nếp áo trắng trên người, cũng không thèm liếc mắt nhìn ông một cái, mở miệng nói luôn: "Ông nên sắc phong tôi làm thế tử rồi."
Tây Hoa vương mới uống được một nửa nghe hắn nói xong bị sặc ho sù sụ, ho khan một lúc lâu mới ngừng, tức giận nhìn hắn, "Rốt cuộc có chuyện gì? Lúc trước bảo sắc phong, ngươi rõ ràng nói mình không vội, đùng một cái lại chạy tới đây đòi."
Phong Dực liếc nhìn ông, rồi đứng dậy vừa đi vừa nói: "Tóm lại ông mau chuẩn bị đi, tốt nhất là nội trong hai ngày phải xong." Lời vừa dứt người cũng đã ra khỏi cửa.
Tây Hoa vương thở dài, "Quả nhân thật đúng là mắc nợ ngươi mà." Ông vung tay áo sai cung nhân bên cạnh bưng thuốc xuống, rồi lệnh cho một cung nhân khác, "Mời Lễ Tào thượng thư lệnh tới đây." Nói xong chuyển mắt hướng ra ngoài cửa, nhưng bóng dáng của Phong Dực đã không thấy đâu nữa.
Lúc này Phong Dực đang trở về điện Trọng Hoa, bước vào cửa thấy Lật Anh Thiến vẫn còn ở đó, biết cô ấy còn đang chờ đáp án. Hắn đi tới trước mặt Lật Anh Thiến, cười nhạt nói: "Lật tướng quân quay về bẩm báo lại với Nữ hầu, nói hai ngày nữa Tây Hoa sẽ cử hành lễ sắc phong thế tử, muốn mời Nữ hầu ở lại dự lễ, hy vọng nàng ấy có thể nán lại thêm ít ngày."
Lật Anh Thiến kinh ngạc, "Cử hành lễ sắc phong thế tử?"
Phong Dực gật đầu, "Đâu thể để Tây Hoa không có thế tử được."
Đến đây thì Lật Anh Thiến đã hiểu, chợt nghĩ tới chuyện gì đó bèn nhìn hắn cười mập mờ, khom người thi lễ rồi đi ra ngoài.
Phong Dực bị nụ cười đó của nàng làm cho lúng túng xấu hổ, xưa nay hắn luôn là người rất cởi mở sảng khoái, vậy mà dạo gần đây tâm trạng hay bị rối loạn. Đứng đó một lát, hắn mới cất bước đi vào trong điện, chốc lát sau lại ôm đàn bước ra đi thẳng đến cạnh rừng trúc, ngồi luôn xuống đất đặt đàn lên đùi bắt đầu khảy đàn, như thể chỉ có làm như thế mới khiến tâm trạng hắn bình tĩnh lại được.
Rất nhanh An Ninh Hề đã nhận được hồi âm, đầu tiên nàng hơi giật mình, nhưng sau đó cũng đồng ý, Phong Dực được sắc phong làm thế tử chính là tin mừng, ở lại thêm mấy ngày dự lễ cũng không vấn đề. Lật Anh Thiến đã hoàn thành nhiệm vụ nên cáo từ rời đi, thấy nàng sảng khoái nhận lời nhanh như vậy trong lòng âm thầm cười trộm.
An Ninh Hề đang buồn chán thì bỗng nghe Yến Lạc nói: "Quân thượng, nô tỳ muốn xuất cung một chuyến, không biết Quân thượng có thể cho phép không ạ."
An Ninh Hề ngạc nhiên, "Ngươi xuất cung làm gì?"
Yến Lạc chớp mắt, "Nô tỳ… Nô tỳ muốn ra ngoài cung tìm xem có loại thuốc tốt nào trị sẹo không, nghe nói thành Trường An có rất nhiều thuốc hay."
An Ninh Hề hiểu ra, khẽ gật đầu, "Được, ngươi đi đi, đi sớm về sớm, nếu không tìm được, bổn cung sẽ lên tiếng nhờ Tây Hoa vương, trong cung có lẽ không thiếu thuốc tốt."
Yến Lạc cảm kích nhìn nàng, sau khi khom người hành lễ liền lui ra ngoài.
An Ninh Hề nhàn rỗi không biết làm gì, bèn nói với Vũ Chi Duệ một tiếng, rồi hai người cùng bước ra vườn ngự uyển, đi dạo quanh vương cung Tây Hoa một chút.
Ai cũng nghĩ đây là lần đầu Nữ hầu đến Tây Hoa, nhưng thật ra trước kia An Ninh Hề đã từng đến đây một lần, lúc ấy nàng theo Sở Nghiệp Kỳ đến, nhưng chỉ đi dạo một lát chứ không ở lạinên cũng không quen với bố cục nơi này. Vương cung này đặc biệt không giống với quy cách có quy luật như vương cung Nam Chiêu, vương cung Tây Hoa giống như chỉ tùy ý xây dựng, trực giác nhận biết phương hướng của An Ninh Hề khá tốt, nhưng khi đi trong này vẫn bị quanh quẩn nhức đầu.
Đi được một lúc An Ninh Hề cảm thấy hơi mệt, thấy phía trước có một vườn ngự uyển liền đi tới xem có thể nghỉ ngơi ở đó được không. Vừa bước tới cửa chợt nghe thấy tiếng đàn vọng ratừ bên trong, khiến bước chân nàng bỗng khựng lại, sau đó đi tới mấy bước đến cạnh cửa nhìn vào bên trong, vừa nhìn thoáng qua lập tức sửng sốt, nơi này được bố trí giống hệt như điện Trọng Hoa ở vương cung Nam Chiêu, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phía trên, không ngờ cái tên cũng là ‘Điện Trọng Hoa’.
An Ninh Hề chỉ cần đoán cũng biết được người đang đánh đàn chính là Phong Dực, dặn dò Vũ Chi Duệ đứng ngoài rồi tự mình đi vào.
Vũ Chi Duệ dĩ nhiên cũng đã nghe thấy tiếng đàn của Phong Dực, cho nên nghe nàng dặn dò liền vâng lời đứng canh bên ngoài để Quân thượng và sủng nam cũ của nàng hẹn hò.
Tiếng bước chân của An Ninh Hề rất nhẹ, còn Phong Dực thì chuyên tâm đánh đàn, tâm tư đang rối loạn phức tạp nên không phát hiện ra có người đi vào. An Ninh Hề đứng từ xa nhìn sườn mặt nghiêng đang gảy đàn của hắn, nhíu nhíu mày, cảnh tượng này sao quen thuộc đến vậy?
Tuy Phong Dực đổi điện Tri Ngọc thành điện Trọng Hoa, cũng trồng thêm rất nhiều trúc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy không hoàn toàn giống với điện Trọng Hoa ở Nam Chiêu.
An Ninh Hề nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tiềm thức luôn có cảm giác như đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó rồi. Trong lúc nàng đang miên ma suy nghĩ, tiếng đàn của Phong Dực đột ngột bị chệch đi một nhịp, tiếng đàn lập tức im bặt, chính bản thân hắn dường như cũng đang sửng sốt, ngây người ra nhìn dây đàn.
Hình ảnh bất ngờ xuất hiện này đã giúp An Ninh Hề chợt nhớ ra.
Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, lần đến vương cung Tây Hoa từ mười mấy năm trước ấy, nàng từng nhìn thấy một thiếu niên ngồi trước cung điện gảy đàn, lúc ấy dây đàn của cậu ta đột nhiên bị đứt, cậu ta lại chẳng hề để ý đến vết cắt trên tay mà chỉ trầm tĩnh ngồi nhìn dây đàn. Khi ấy, nàng vẫn là Tiêu Như Thanh mới mười sáu tuổi, tuổi thật cũng sấp xỉ hai mươi, vì tò mò nên đã đi tới hỏi cậu ta có sao không, nhưng thiếu niên đó chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn sang nàng.
Cung nhân theo hầu bên cạnh cậu ta biết Tiêu Như Thanh là khách quý đến Tây Hoa cùng Đông Việt vương, không dám chậm trễ vội vàng nhận lỗi với nàng, nói mẫu thân của cậu ta vừa qua đời không lâu, xin nàng hãy bỏ qua cho.
Tiêu Như Thanh chưa bao giờ được cảm nhận cái gọi là tình thương của mẹ cho nên cũng không quan tâm cái gọi là tình thân, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên cậu ta vài câu: “Cậu cần gì phải làm như thế? Không coi trọng bản thân như vậy không thấy có lỗi với người đang quan tâm mình hay sao? Bởi vì đối với người quan tâm cậu mà nói, cậu trong lòng họ chính là duy nhất trên cõi đời này."
Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi tan đi một chút nhưng vẫn không nói gì, có điều khi cung nhân bên cạnh đến bôi thuốc băng bó thì cậu ta không cự tuyệt.
An Ninh Hề vừa nhớ lại đồng thời cũng vỡ lẽ ra một chuyện, chả trách khi nàng tỉnh lại lúc nhìn thấy Tri Ngọc cứ có cảm giác vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc như thế, không ngờ hai người đã gặp nhau từ trước, mà nàng thì đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.
An Ninh Hề chợt muốn bật cười, thế giới thật nhỏ bé, nào ngờ đâu là cố nhân vậy mà nàng lại chẳng hề hay biết.
"Nữ hầu đến sao?"
Giọng nói êm ái như tiếng gió vờn, An Ninh Hề đưa mắt nhìn qua thấy không biết Phong Dực đã phát hiện ra mình từ khi nào, còn đang cười dịu dàng nhìn nàng.
An Ninh Hềcười cười đi tới chỗ hắn, trong nụ cười ấy còn mang theo sự vui vẻ như đã cách mấy đời mới được gặp nhau vậy.
Thấy Phong Dực ngồi trên mặt đất, An Ninh Hề cũng không ngần ngại ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, liếc nhìn dây đàn, cười nói: "Vừa rồi ngài đột nhiên dừng lại không đàn nữa, bổn cung còn tưởng dây đàn bị đứt chứ."
Phong Dực cười cười, "Đàn này là Nữ hầu ban tặng, Phong Dực quý trọng không hết, sao có thể tùy tiện làm đứt được."
An Ninh Hề quan sát hắn, người trước mắt nàng lúc này đã thay đổi so với ngày xưa rất nhiều, có đúng là thiếu niên năm xưa chăng?
Phong Dực thấy An Ninh Hề nhìn mình chằm chằm, bật cười, "Nữ hầu sao thế?"
An Ninh Hề không trả lời, đột nhiên cầm tay phải của hắn lên xem xét tỉ mỉ, quả nhiên nhìn thấy vết cắt mờ nơi đầu ngón trỏ và ngón giữa.
Quả nhiên là hắn.
Phong Dực không ngờ nàng lại bất ngờ cầm tay mình, thoáng sững người, vẻ mặt cũng không tránh khỏi lúng túng.
An Ninh Hề kiểm tra xong, đặt tay hắn trở lại, cười cười, "Bổn cung chỉ cảm thấy tò mò một tướng quân chinh chiến sa trường kỳ lại biết khảy đàn, thấy hơi ngạc nhiên nên muốn nhìn xem rốt cuộc bàn tay của Phong tướng quân là như thế nào."
Phong Dực nghe vậy mới thấy đỡ lúng túng, "Đàn đã luyện từ nhỏ, còn chinh chiến sa trường là sau này mới đi." Hắn nói chuyện nhà nhàng nhu hòa, không nghe ra được cảm xúc gì, như chỉ đang nói về một câu chuyện nào đó hết sức bình thường.
An Ninh Hề mím môi, người đàn ông trước mắt này có lẽ đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có dáng vẻ như hôm nay. Không biết hắn mang tâm trạng gì khi dẹp bỏ lòng tự trọng để trở thành nam sủng của Nữ hầu Nam Chiêu?
An Ninh Hề đang suy tư, Phong Dực lại đột nhiên nói: "Nam Chiêu đã kết minh với Tây Hoa, kế tiếpNữ hầu có dự định gì không?"
An Ninh Hề thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu, "Bổn cung cũng định thời gian thích hợp sẽ tìm tướng quân nói rõ về chuyện này, ý của bổn cung là muốn... chủ động."
Phong Dực nghe nàng nói xong hai chữ cuối, ánh mắt khẽ chuyển, đôi con ngươi đen thẫm đầy thâm ý, "Chủ động thế nào?"
An Ninh Hề suy nghĩ một lát rồi nói: "Cho đến tận bây giờ, dù là Tây Hoa hay Nam Chiêu, từng cùng giao chiến với nhiều nước nhưng lần nào cũng nằm ở thế bị động. Nhưng nay ba nước chúng ta đã kết minh, mà Trung Chu và Đông Việt lại bất hòa, vậy sao chúng ta không nhân cơ hội này chủ động tấn công giành lấy thiên hạ?"
Phong Dực nghe thấy nàng nói ‘chúng ta’, môi hơi nhoẻn cười, "Trước giờ chưa từng nghe nói Nữ hầu có lòng muốn tranh đoạt thiên hạ."
An Ninh Hề nhìn cây đàn cười nhạt nói, "Cũng như cây đàn bình thường này vậy, nếu ngài không chủ động đàn nó, thì sao có thể tấu ra một ca khúc hợp ý ngài được?" Nàng đặt tay lên dây đàn gảy nhẹ một cái, "Ý định này bổn cung đã muốn thực hiện từ lâu, nhưng không phải vì Nam Chiêu." Tầm mắt nàng dừng lại trên mặt Phong Dực, "Phong tướng quân mới là người duy nhất có thể xưng bá thiên hạ."
Phong Dực sửng sốt, xoay mặt nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn tìm trong mắt nàng chút manh mối gì đó, nhưng chỉ thấy hai mắt An Ninh Hề trong vắt như nước.
Hắn ổn định lại tâm trạng hỏi nàng: "Vậy theo Nữ hầu, trận này nên an bày như thế nào đây?"
An Ninh Hề không chút do dự đáp: "Ba bên đồng thời ra quân, Bắc Mạnh thâu tóm các nước nhỏ ở phía bắc không phải chuyện khó, Nam Chiêu và Tây Hoa cũng vậy, dù Trung Chu và Đông Việt có hợp lực tấn công hay tấn công cá nhân thì phần thắng của chúng ta vẫn rất cao."
Nàng đã suy tính kỹ càng, lúc này chỉ lựa lời nói sơ qua về phương án mà thôi. Sau khi nói xong, nàng lại bổ sung: "Ngày khác rảnh rỗi bổn cung sẽ đến gặp Phong tướng quân nghiên cứu cặn kẽ cụ thể hơn về phương pháp tác chiến, chỉ cần tướng quân không chê bổn cung kiến thức nông cạn là được."
Phong Dực gật đầu, tròng mắt đảo liên, "Nữ hầu đã tính những chuyện này từ lúc nào? Nhớ lần đầu tiên gặp, khi ấy Nữ hầu bị người ta bắt cóc nhưng không hề có chút hoảng hốt, vốn dĩ Phong Dực đã cảm thấy kinh ngạc, hôm nay nghe lời này củaNữ hầucàng khiến Phong Dực thêm kinh ngạc muôn phần."
An Ninh Hề tự nhiên nói mà không nghĩ: "Khi đó không phải bổn cung không hoảng loạn, chỉ là không thể hiện ra thôi, Phong tướng quân không cần kinh ngạc..."
Đang nói nữa chừng An Ninh Hề bỗng khựng lại, nhận ra mình vừa lỡ lời, lập tức nhìn Phong Dực, thấy hắn cũng đang cười nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái, nhưng nụ cười ấy cũng ngay lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, "Rốt cuộc nàng là ai?"
Beta: TieuKhang
Sau khi ký xong hiệp ước kết minh, An Ninh Hề mới an nhàn nghỉ ngơi trong vương cung Tây Hoa. Mấy ngày nhàn rỗi không làm gì khiến cho người luôn bận bịu chính sự như nàng cảm thấy rất không quen. Vì vậy, mới đến Tây Hoa được mấy ngày, nàng đã nói khéo với Lật Anh Thiến chuyển lời cho Phong Dực rằng mình phải về Nam Chiêu.
Mấy ngày nay Phong Dực cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian đến gặp An Ninh Hề, mặc khác là vì không biết gặp rồi sẽ nói gì. Một người xưa nay luôn trầm tĩnh như hắn mà lúc này lại không biết làm sao, cảm giác này khiến chính bản thân hắn cực kỳ khó chịu. Lúc nhận được tin, hắn đang xử lý chính vụ trong điện Trọng Hoa, nghe Lật Anh Thiến nói, hắn không trả lời ngay mà đứng dậy đi qua điện Triêu Huy tìm Tây Hoa vương.
Tây Hoa vương đang uống thuốc, hơi sửng sốt khi thấy hắn đi vào nhưng sau đó cười nói: "Đúng là chuyện lạ đó, hôm nay Dực nhi lại rảnh rỗi đến thăm quả nhân."
Phong Dực từ từ đi tới ngồi xuống bàn tròn cách chỗ ông không xa, đưa tay vuốt thẳng nếp áo trắng trên người, cũng không thèm liếc mắt nhìn ông một cái, mở miệng nói luôn: "Ông nên sắc phong tôi làm thế tử rồi."
Tây Hoa vương mới uống được một nửa nghe hắn nói xong bị sặc ho sù sụ, ho khan một lúc lâu mới ngừng, tức giận nhìn hắn, "Rốt cuộc có chuyện gì? Lúc trước bảo sắc phong, ngươi rõ ràng nói mình không vội, đùng một cái lại chạy tới đây đòi."
Phong Dực liếc nhìn ông, rồi đứng dậy vừa đi vừa nói: "Tóm lại ông mau chuẩn bị đi, tốt nhất là nội trong hai ngày phải xong." Lời vừa dứt người cũng đã ra khỏi cửa.
Tây Hoa vương thở dài, "Quả nhân thật đúng là mắc nợ ngươi mà." Ông vung tay áo sai cung nhân bên cạnh bưng thuốc xuống, rồi lệnh cho một cung nhân khác, "Mời Lễ Tào thượng thư lệnh tới đây." Nói xong chuyển mắt hướng ra ngoài cửa, nhưng bóng dáng của Phong Dực đã không thấy đâu nữa.
Lúc này Phong Dực đang trở về điện Trọng Hoa, bước vào cửa thấy Lật Anh Thiến vẫn còn ở đó, biết cô ấy còn đang chờ đáp án. Hắn đi tới trước mặt Lật Anh Thiến, cười nhạt nói: "Lật tướng quân quay về bẩm báo lại với Nữ hầu, nói hai ngày nữa Tây Hoa sẽ cử hành lễ sắc phong thế tử, muốn mời Nữ hầu ở lại dự lễ, hy vọng nàng ấy có thể nán lại thêm ít ngày."
Lật Anh Thiến kinh ngạc, "Cử hành lễ sắc phong thế tử?"
Phong Dực gật đầu, "Đâu thể để Tây Hoa không có thế tử được."
Đến đây thì Lật Anh Thiến đã hiểu, chợt nghĩ tới chuyện gì đó bèn nhìn hắn cười mập mờ, khom người thi lễ rồi đi ra ngoài.
Phong Dực bị nụ cười đó của nàng làm cho lúng túng xấu hổ, xưa nay hắn luôn là người rất cởi mở sảng khoái, vậy mà dạo gần đây tâm trạng hay bị rối loạn. Đứng đó một lát, hắn mới cất bước đi vào trong điện, chốc lát sau lại ôm đàn bước ra đi thẳng đến cạnh rừng trúc, ngồi luôn xuống đất đặt đàn lên đùi bắt đầu khảy đàn, như thể chỉ có làm như thế mới khiến tâm trạng hắn bình tĩnh lại được.
Rất nhanh An Ninh Hề đã nhận được hồi âm, đầu tiên nàng hơi giật mình, nhưng sau đó cũng đồng ý, Phong Dực được sắc phong làm thế tử chính là tin mừng, ở lại thêm mấy ngày dự lễ cũng không vấn đề. Lật Anh Thiến đã hoàn thành nhiệm vụ nên cáo từ rời đi, thấy nàng sảng khoái nhận lời nhanh như vậy trong lòng âm thầm cười trộm.
An Ninh Hề đang buồn chán thì bỗng nghe Yến Lạc nói: "Quân thượng, nô tỳ muốn xuất cung một chuyến, không biết Quân thượng có thể cho phép không ạ."
An Ninh Hề ngạc nhiên, "Ngươi xuất cung làm gì?"
Yến Lạc chớp mắt, "Nô tỳ… Nô tỳ muốn ra ngoài cung tìm xem có loại thuốc tốt nào trị sẹo không, nghe nói thành Trường An có rất nhiều thuốc hay."
An Ninh Hề hiểu ra, khẽ gật đầu, "Được, ngươi đi đi, đi sớm về sớm, nếu không tìm được, bổn cung sẽ lên tiếng nhờ Tây Hoa vương, trong cung có lẽ không thiếu thuốc tốt."
Yến Lạc cảm kích nhìn nàng, sau khi khom người hành lễ liền lui ra ngoài.
An Ninh Hề nhàn rỗi không biết làm gì, bèn nói với Vũ Chi Duệ một tiếng, rồi hai người cùng bước ra vườn ngự uyển, đi dạo quanh vương cung Tây Hoa một chút.
Ai cũng nghĩ đây là lần đầu Nữ hầu đến Tây Hoa, nhưng thật ra trước kia An Ninh Hề đã từng đến đây một lần, lúc ấy nàng theo Sở Nghiệp Kỳ đến, nhưng chỉ đi dạo một lát chứ không ở lạinên cũng không quen với bố cục nơi này. Vương cung này đặc biệt không giống với quy cách có quy luật như vương cung Nam Chiêu, vương cung Tây Hoa giống như chỉ tùy ý xây dựng, trực giác nhận biết phương hướng của An Ninh Hề khá tốt, nhưng khi đi trong này vẫn bị quanh quẩn nhức đầu.
Đi được một lúc An Ninh Hề cảm thấy hơi mệt, thấy phía trước có một vườn ngự uyển liền đi tới xem có thể nghỉ ngơi ở đó được không. Vừa bước tới cửa chợt nghe thấy tiếng đàn vọng ratừ bên trong, khiến bước chân nàng bỗng khựng lại, sau đó đi tới mấy bước đến cạnh cửa nhìn vào bên trong, vừa nhìn thoáng qua lập tức sửng sốt, nơi này được bố trí giống hệt như điện Trọng Hoa ở vương cung Nam Chiêu, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phía trên, không ngờ cái tên cũng là ‘Điện Trọng Hoa’.
An Ninh Hề chỉ cần đoán cũng biết được người đang đánh đàn chính là Phong Dực, dặn dò Vũ Chi Duệ đứng ngoài rồi tự mình đi vào.
Vũ Chi Duệ dĩ nhiên cũng đã nghe thấy tiếng đàn của Phong Dực, cho nên nghe nàng dặn dò liền vâng lời đứng canh bên ngoài để Quân thượng và sủng nam cũ của nàng hẹn hò.
Tiếng bước chân của An Ninh Hề rất nhẹ, còn Phong Dực thì chuyên tâm đánh đàn, tâm tư đang rối loạn phức tạp nên không phát hiện ra có người đi vào. An Ninh Hề đứng từ xa nhìn sườn mặt nghiêng đang gảy đàn của hắn, nhíu nhíu mày, cảnh tượng này sao quen thuộc đến vậy?
Tuy Phong Dực đổi điện Tri Ngọc thành điện Trọng Hoa, cũng trồng thêm rất nhiều trúc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy không hoàn toàn giống với điện Trọng Hoa ở Nam Chiêu.
An Ninh Hề nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tiềm thức luôn có cảm giác như đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó rồi. Trong lúc nàng đang miên ma suy nghĩ, tiếng đàn của Phong Dực đột ngột bị chệch đi một nhịp, tiếng đàn lập tức im bặt, chính bản thân hắn dường như cũng đang sửng sốt, ngây người ra nhìn dây đàn.
Hình ảnh bất ngờ xuất hiện này đã giúp An Ninh Hề chợt nhớ ra.
Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, lần đến vương cung Tây Hoa từ mười mấy năm trước ấy, nàng từng nhìn thấy một thiếu niên ngồi trước cung điện gảy đàn, lúc ấy dây đàn của cậu ta đột nhiên bị đứt, cậu ta lại chẳng hề để ý đến vết cắt trên tay mà chỉ trầm tĩnh ngồi nhìn dây đàn. Khi ấy, nàng vẫn là Tiêu Như Thanh mới mười sáu tuổi, tuổi thật cũng sấp xỉ hai mươi, vì tò mò nên đã đi tới hỏi cậu ta có sao không, nhưng thiếu niên đó chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn sang nàng.
Cung nhân theo hầu bên cạnh cậu ta biết Tiêu Như Thanh là khách quý đến Tây Hoa cùng Đông Việt vương, không dám chậm trễ vội vàng nhận lỗi với nàng, nói mẫu thân của cậu ta vừa qua đời không lâu, xin nàng hãy bỏ qua cho.
Tiêu Như Thanh chưa bao giờ được cảm nhận cái gọi là tình thương của mẹ cho nên cũng không quan tâm cái gọi là tình thân, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên cậu ta vài câu: “Cậu cần gì phải làm như thế? Không coi trọng bản thân như vậy không thấy có lỗi với người đang quan tâm mình hay sao? Bởi vì đối với người quan tâm cậu mà nói, cậu trong lòng họ chính là duy nhất trên cõi đời này."
Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi tan đi một chút nhưng vẫn không nói gì, có điều khi cung nhân bên cạnh đến bôi thuốc băng bó thì cậu ta không cự tuyệt.
An Ninh Hề vừa nhớ lại đồng thời cũng vỡ lẽ ra một chuyện, chả trách khi nàng tỉnh lại lúc nhìn thấy Tri Ngọc cứ có cảm giác vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc như thế, không ngờ hai người đã gặp nhau từ trước, mà nàng thì đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.
An Ninh Hề chợt muốn bật cười, thế giới thật nhỏ bé, nào ngờ đâu là cố nhân vậy mà nàng lại chẳng hề hay biết.
"Nữ hầu đến sao?"
Giọng nói êm ái như tiếng gió vờn, An Ninh Hề đưa mắt nhìn qua thấy không biết Phong Dực đã phát hiện ra mình từ khi nào, còn đang cười dịu dàng nhìn nàng.
An Ninh Hềcười cười đi tới chỗ hắn, trong nụ cười ấy còn mang theo sự vui vẻ như đã cách mấy đời mới được gặp nhau vậy.
Thấy Phong Dực ngồi trên mặt đất, An Ninh Hề cũng không ngần ngại ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, liếc nhìn dây đàn, cười nói: "Vừa rồi ngài đột nhiên dừng lại không đàn nữa, bổn cung còn tưởng dây đàn bị đứt chứ."
Phong Dực cười cười, "Đàn này là Nữ hầu ban tặng, Phong Dực quý trọng không hết, sao có thể tùy tiện làm đứt được."
An Ninh Hề quan sát hắn, người trước mắt nàng lúc này đã thay đổi so với ngày xưa rất nhiều, có đúng là thiếu niên năm xưa chăng?
Phong Dực thấy An Ninh Hề nhìn mình chằm chằm, bật cười, "Nữ hầu sao thế?"
An Ninh Hề không trả lời, đột nhiên cầm tay phải của hắn lên xem xét tỉ mỉ, quả nhiên nhìn thấy vết cắt mờ nơi đầu ngón trỏ và ngón giữa.
Quả nhiên là hắn.
Phong Dực không ngờ nàng lại bất ngờ cầm tay mình, thoáng sững người, vẻ mặt cũng không tránh khỏi lúng túng.
An Ninh Hề kiểm tra xong, đặt tay hắn trở lại, cười cười, "Bổn cung chỉ cảm thấy tò mò một tướng quân chinh chiến sa trường kỳ lại biết khảy đàn, thấy hơi ngạc nhiên nên muốn nhìn xem rốt cuộc bàn tay của Phong tướng quân là như thế nào."
Phong Dực nghe vậy mới thấy đỡ lúng túng, "Đàn đã luyện từ nhỏ, còn chinh chiến sa trường là sau này mới đi." Hắn nói chuyện nhà nhàng nhu hòa, không nghe ra được cảm xúc gì, như chỉ đang nói về một câu chuyện nào đó hết sức bình thường.
An Ninh Hề mím môi, người đàn ông trước mắt này có lẽ đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có dáng vẻ như hôm nay. Không biết hắn mang tâm trạng gì khi dẹp bỏ lòng tự trọng để trở thành nam sủng của Nữ hầu Nam Chiêu?
An Ninh Hề đang suy tư, Phong Dực lại đột nhiên nói: "Nam Chiêu đã kết minh với Tây Hoa, kế tiếpNữ hầu có dự định gì không?"
An Ninh Hề thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu, "Bổn cung cũng định thời gian thích hợp sẽ tìm tướng quân nói rõ về chuyện này, ý của bổn cung là muốn... chủ động."
Phong Dực nghe nàng nói xong hai chữ cuối, ánh mắt khẽ chuyển, đôi con ngươi đen thẫm đầy thâm ý, "Chủ động thế nào?"
An Ninh Hề suy nghĩ một lát rồi nói: "Cho đến tận bây giờ, dù là Tây Hoa hay Nam Chiêu, từng cùng giao chiến với nhiều nước nhưng lần nào cũng nằm ở thế bị động. Nhưng nay ba nước chúng ta đã kết minh, mà Trung Chu và Đông Việt lại bất hòa, vậy sao chúng ta không nhân cơ hội này chủ động tấn công giành lấy thiên hạ?"
Phong Dực nghe thấy nàng nói ‘chúng ta’, môi hơi nhoẻn cười, "Trước giờ chưa từng nghe nói Nữ hầu có lòng muốn tranh đoạt thiên hạ."
An Ninh Hề nhìn cây đàn cười nhạt nói, "Cũng như cây đàn bình thường này vậy, nếu ngài không chủ động đàn nó, thì sao có thể tấu ra một ca khúc hợp ý ngài được?" Nàng đặt tay lên dây đàn gảy nhẹ một cái, "Ý định này bổn cung đã muốn thực hiện từ lâu, nhưng không phải vì Nam Chiêu." Tầm mắt nàng dừng lại trên mặt Phong Dực, "Phong tướng quân mới là người duy nhất có thể xưng bá thiên hạ."
Phong Dực sửng sốt, xoay mặt nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn tìm trong mắt nàng chút manh mối gì đó, nhưng chỉ thấy hai mắt An Ninh Hề trong vắt như nước.
Hắn ổn định lại tâm trạng hỏi nàng: "Vậy theo Nữ hầu, trận này nên an bày như thế nào đây?"
An Ninh Hề không chút do dự đáp: "Ba bên đồng thời ra quân, Bắc Mạnh thâu tóm các nước nhỏ ở phía bắc không phải chuyện khó, Nam Chiêu và Tây Hoa cũng vậy, dù Trung Chu và Đông Việt có hợp lực tấn công hay tấn công cá nhân thì phần thắng của chúng ta vẫn rất cao."
Nàng đã suy tính kỹ càng, lúc này chỉ lựa lời nói sơ qua về phương án mà thôi. Sau khi nói xong, nàng lại bổ sung: "Ngày khác rảnh rỗi bổn cung sẽ đến gặp Phong tướng quân nghiên cứu cặn kẽ cụ thể hơn về phương pháp tác chiến, chỉ cần tướng quân không chê bổn cung kiến thức nông cạn là được."
Phong Dực gật đầu, tròng mắt đảo liên, "Nữ hầu đã tính những chuyện này từ lúc nào? Nhớ lần đầu tiên gặp, khi ấy Nữ hầu bị người ta bắt cóc nhưng không hề có chút hoảng hốt, vốn dĩ Phong Dực đã cảm thấy kinh ngạc, hôm nay nghe lời này củaNữ hầucàng khiến Phong Dực thêm kinh ngạc muôn phần."
An Ninh Hề tự nhiên nói mà không nghĩ: "Khi đó không phải bổn cung không hoảng loạn, chỉ là không thể hiện ra thôi, Phong tướng quân không cần kinh ngạc..."
Đang nói nữa chừng An Ninh Hề bỗng khựng lại, nhận ra mình vừa lỡ lời, lập tức nhìn Phong Dực, thấy hắn cũng đang cười nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái, nhưng nụ cười ấy cũng ngay lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, "Rốt cuộc nàng là ai?"
Bình luận truyện