Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 58: Lời thì thầm lúc nửa đêm
Buổi tối trước ngày An Ninh Hề về nước, Tây Hoa vương mở tiệc tiễn nàng và đám người Hoắc Tiêu, đồng thời ban rượu thịt cho năm vạn binh mã Nam Chiêu do Ngô Trinh chỉ huy trú ở ngoài thành Trường An.
Yến tiệc trong cung phải nói là vô cùng long trọng, trước mặt hai vị khách từ Trung Chu, Tây Hoa vương dành cho An Ninh Hề lễ nghi cao nhất, dĩ nhiên những chuyện này đều làm theo ý của Phong Dực. Có điều lần này Cơ Nghi Đình không cảm thấy quá khó chịu, bởi vì ngày mai An Ninh Hề đã rời đi rồi.
Phong Dực ngồi cạnh Tây Hoa vương trên thềm ngọc nhưng không mặc lễ phục nghiêm chỉnh như Tây Hoa vương, mà chỉ mặc bộ đồ trắng thường ngày, tóc buộc lỏng thả sau đầu, vài lọn tóc rủ phía trước khiến người khác không nhìn được vẻ mặt y như thế nào.
An Ninh Hề ngồi phía dưới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y và Tây Hoa vương, cảm thấy không khí hơi trầm. Dường như Tây Hoa vương cũng cảm thấy như vậy, bèn lệnh cung nhân bên cạnh truyền vũ cơ lên múa hát góp vui.
Tiếng đàn ca vang lên cuối cùng cũng khiến không khí trong điện tươi vui hơn chút, An Ninh Hề khẽ thở phào, bầu không khí ngột ngạt vừa rồi khiến nàng rất không thoải mái. Nàng đưa mắt nhìn sang phía đối diện, Cơ Nghi Hải đang nhìn nàng. An Ninh Hề nhíu nhíu mày, chuyển mắt nhìn Cơ Nghi Đình bên cạnh hắn, nhìn theo tầm mắt nàng ta, quả nhiên đang nhìn Phong Dực, mà Phong Dực lại rũ mi không biết đang nghĩ gì, không hề để ý tới nàng ta đang nhìn mình.
An Ninh Hề đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, trước kia ở vương cung Nam Chiêu, nàng cũng từng chứng kiến rất nhiều cung nữ nhìn Phong Dực như vậy, không hề có sự tôn kính, chỉ là yêu mến đơn thuần, coi y như thần tiên trên trời. Nàng đưa mắt nhìn Phong Dực, cũng có cảm giác y đã thành thánh rồi, đâu còn là Tri Ngọc yếu ớt bệnh tật trong vương cung Nam Chiêu.
An Ninh Hề bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đến khi rượu nóng thiêu đốt cổ họng, nàng mới giật mình nhận thức được, kể từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu mà không chút đề phòng nào. Nàng luôn nhắc nhở mình phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo, cho nên rất ít khi uống rượu, trừ phi nhắm môi xã giao.
Chợt nghe thấy tiếng quần áo loạt xoạt, An Ninh Hề quay đầu nhìn thì thấy Tôn Vô Gia cười dịu dàng ngồi xuống cạnh nàng, "Quân thượng, Vô Gia uống rượu với người."
An Ninh Hề lướt qua nàng nhìn Hoắc Tiêu, cười trêu ghẹo cô: "Sao thế? Hoắc đô đốc lại không để ý à? Dù có vậy cô cũng không nên tìm bổn cung trút giận chứ."
Tôn Vô Gia quay đầu liếc nhìn Hoắc Tiêu, rồi cười cười quay đầu lại, "Làm gì có chuyện đó, Quân thượng nghĩ nhiều rồi, nô tỳ sao dám tìm người trút giận được? Nô tỳ chỉ muốn mời người mấy ly rượu thôi, lần này không nhờ Quân thượng, Vô Gia cũng không thể thuận lợi về Tây Hoa như vậy."
An Ninh Hề nghe cô ấy nói đường hoàng như vậy, cũng cầm ly rượu lên, "Vậy thì rót cho bổn cung đầy vào."
"Quân thượng thật thẳng thắn." Tôn Vô Gia cười tươi, rót đầy rượu cho nàng.
An Ninh Hề không uống cạn nữa, mà nhận lấy ly chậm rãi uống một hớp rồi đặt xuống rồi ăn một chút để giải rượu.
Tôn Vô Gia thấy nàng như vậy, tự rót cho mình một ly uống cạn rồi úp ngược ly rỗng trước mặt nàng, "Quân thượng, uống rượu phải như thế này mới vui chứ, người cần gì phải dè dè dặt dặt như thế? Thật khiến Vô Gia xem thường người."
An Ninh Hề biết cô gái này là người phóng khoáng, thích nhất là uống rượu, cũng không trách cô bất kính, uống cạn chút rượu còn lại, học theo cô úp ngược ly xuống, "Được rồi chứ?"
Tôn Vô Gia cười vỗ tay, "Như thế mới vui."
An Ninh Hề nhìn quanh, thấy vũ cơ đã lui xuống hết, nhìn lại Tôn Vô Gia, thấy nàng mặc bộ váy bình thường màu đỏ, kỳ quái nhìn nàng, "Hôm nay cô không múa hát, sao lại đến đây tiếp rượu bổn cung?" Nàng vờ không vui nói: "Nói cho cùng, cô là vì tức tối với Hoắc đô đốc, cho nên mới tìm ta trút giận, đúng không?"
Tôn Vô Gia lại quay đầu nhìn Hoắc Tiêu, mà người kia làm như không thấy nàng, tiếp tục uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với người bên cạnh, dáng vẻ thoải mái thản nhiên.
Tôn Vô Gia không cam tâm quay đầu lại, "Quân thượng đừng nhắc tới y nữa, tối nay nô tỳ tiếp rượu tiễn Quân thượng."
An Ninh Hề thở dài, cười lắc lắc đầu, "Được tuyệt thế giai nhân Tôn Vô Gia cô nương đây tiếp rượu, bổn cung thật lấy làm vinh hạnh, đáng tiếc bổn cung là nữ nhi, không có phúc nhận, cô đừng trêu chọc bổn cung nữa."
Tôn Vô Gia vờ nghiêm mặt, "Quân thượng phóng khoáng sảng khoái biến đâu mất rồi, nay lại câu nệ giữ mình, đây không phải là Quân thượng mà Vô Gia biết."
An Ninh Hề nghe lời này bất đắc dĩ gật đầu với cô, "Thôi được rồi, cô ngồi đây đi." Nàng suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Nếu cô bằng lòng theo Hoắc Tiêu trở về Nam Chiêu, mai ta sẽ dẫn cô theo cùng."
Tôn Vô Gia uống cạn một ly nữa, lắc đầu, "Vô Gia dù muốn có phu quân, nhưng chưa đến mức quấn chặt lấy người ta không tha, ngày mai nô tỳ không theo người về Nam Chiêu đâu, nô tỳ sẽ ở Tây Hoa chờ y tới đón."
Nụ cười của An Ninh Hề sâu hơn, "Được, cô yên tâm, Hoắc đô đốc sẽ sớm tới Tây Hoa tìm cô thôi."
Tôn Vô Gia bật cười, "Quân thượng thật biết đùa, vậy thì càng phải uống." Nói xong lại rót rượu cho An Ninh Hề, An Ninh Hề bưng lên uống cạn.
Trong điện túm năm tụm ba nói chuyện, mặc dù không quá trầm lắng nhưng cũng không hẳn náo nhiệt. An Ninh Hề và Tôn Vô Gia uống mấy chén, lời nói cũng nhiều hơn. Tôn Vô Gia hiển nhiên đã ngà ngà say, kéo kéo An Ninh Hề kể lể hết chuyện này tới chuyện kia hồi ngày trước ở Tây Hoa nàng trốn nhà đi như thế nào, sau đó gặp được Phong Dực, được đưa đến Nam Chiêu đi theo Cát tỷ tỷ...
Nói liên miên như vậy đến khi chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. An Ninh Hề cũng uống hơi nhiều, nghe nàng kể chuyện chỉ thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng đồng tình, hai người các nàng như quên hết đám người xung quanh.
Tôn Vô Gia nói một hồi rồi dừng lại uống một ly rượu nữa, cũng rót cho An Ninh Hề một ly. An Ninh Hề bị lây cảm xúc của nàng, sau khi uống cạn, liền thúc giục nàng kể tiếp. Yến Lạc ở phía sau kinh ngạc, lúc này An Ninh Hề hoàn toàn không mang vẻ lạnh nhạt trầm ổn ngày thường nữa, ngược lại giống một cô gái vô tư tùy hứng hơn.
Phong Dực đương nhiên cũng chú ý tới chỗ nàng, hắn nhìn hai người cười nói cách đó không xa, ánh mắt cũng nhiễm ý cười. Tây Hoa vương ngồi bên cạnh đột nhiên thở dài, "Ngày mai người ta đi rồi, giờ nhìn thêm một chút nữa cũng tốt." (#TieuKhang: he he bó tay ông Vua này :D)
Lời nói này tràn đầy tiếc nuối, Phong Dực dĩ nhiên biết ông cố ý giễu cợt mình. Hắn cũng không gấp gáp, thản nhiên uống rượu rồi mới quay đầu nhìn Tây Hoa vương, "Tôi dĩ nhiên đã có kế sách, nhưng ông đã nói vậy, xem ra không còn kiên nhẫn để xem tiếp nữa rồi."
Tây Hoa vương nghẹn họng, giận dỗi nói: "Ngươi đúng là không chịu kém ta nửa phần."
Phong Dực nhìn chằm chằm An Ninh Hề, cầm ly rượu lên lại uống một hớp, "Vậy ông cũng phải cho tôi thấy ông có xứng không đã chứ."
Lần này Tây Hoa vương không nói gì được nữa, buồn bực uống rượu dùng bữa, nhưng giọng nói của Phong Dực lại chợt vang lên, "Ông uống ít rượu thôi, tôi sợ đến lúc đó ông không chỉ không có kiên nhẫn để xem mà ngay cả mạng cũng không còn nữa đâu."
Tây Hoa vương bị lời tiểu tử nói làm sặc, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng đặt ly rượu trên tay xuống.
Mà phía bên kia, Tôn Vô Gia vui vẻ kể chuyện, uống thêm một ly rượu rồi đột nhiên nhìn An Ninh Hề cười kỳ quái nói: "Có lẽ Quân thượng không biết, ngày trước nô tỳ từng định bám theo công tử."
An Ninh Hề hơi nhíu mày, cười hỏi, "Có chuyện này nữa sao?"
Tôn Vô Gia gật đầu, rồi lại thở dài, "Nhưng công tử là người nào chứ, ngài ấy lừ mắt một cái nô tỳ đã phải tránh xa ra rồi, từ đó không dám có ý nghĩ đó nữa, mà càng về sau nô tỳ càng nhận ra công tử không thể nào thành phu quân của nô tỳ được."
An Ninh Hề bởi vì uống rượu mà gương mặt hơi ửng hồng, chống khuỷu tay ôm má nhìn Tôn Vô Gia, "Tại sao lại không thể thành phu nhân của cô?"
Tôn Vô Gia cũng bắt chước nàng, chống má nhỏ giọng cười, "Bởi vì lòng công tử quá sâu, nô tỳ không đoán ra được, nào dám gửi gắm cả đời?"
An Ninh Hề suy nghĩ một chút, gật đầu, "Quả đúng là vậy."
Tôn Vô Gia hạ thấp giọng, "Cho nên Quân thượng, người phải cẩn thận, lòng công tử sâu như biển, nếu ngài ấy muốn giấu thì sẽ không lộ ra đâu." Nói tới đây, nàng như không nhịn được nữa mà bật cười lớn, khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, mà Hoắc Tiêu phía sau cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
An Ninh Hề nhìn bề ngoài như vẫn còn men say, nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo. Lời của Tôn Vô Gia ngỡ như vô ý nhưng không khó để nàng hiểu được. Nàng cầm ly rượu lên, uống một hớp, rượu chảy vào trong bụng lại khiến nàng rất dễ chịu.
Tôn Vô Gia đã say đến bất tỉnh nhân sự, được cung nhân đỡ đi nghỉ ngơi. An Ninh Hề cũng không khá hơn chút nào, tửu lượng của nàng vốn không cao, hôm nay lại có chút buông thả, đến khi bữa tiệc kết thúc thì cũng loạng choạng lảo đảo.
Nàng tự biết bản thân lúc này không giữ được vẻ đoan chính, nên đành ngồi lại chờ đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi đại điện mới nửa tựa vào người Yến Lạc bên cạnh đi ra ngoài. Vừa tới cửa điện, Cơ Nghi Hải từ phía sau bước lên đỡ lấy bên người còn lại của An Ninh Hề, "Ninh Hề biểu muội say rồi sao? Để huynh đỡ biểu muội về tẩm cung."
An Ninh Hề thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn biết là hắn có ý tốt, nhưng dù vậy nàng cũng không muốn nhận, vì vậy giật giật cánh tay ra, lạnh nhạt đáp một câu: "Không dám phiền thái tử điện hạ, bổn cung có thể tự đi về." Nói xong, nàng bảo Yến Lạc đỡ mình rời đi. Vũ Chi Duệ theo phía sau, vì ngại lễ tiết nên không dám tiến lên đỡ.
An Ninh Hề đi theo Yến Lạc chậm rãi bước xuống bậc thang, nhưng không cẩn thận hụt một bước suýt chút ngã nhào xuống, may mà có một cánh tay chợt vươn tới kịp thời giữ nàng lại. An Ninh Hề nhìn thấy vạt áo trắng quen thuộc liền nhớ tới trước kia ở vương cung Nam Chiêu, có một lần y cũng kéo nàng lại, giúp nàng không bị ngã như thế, vì vậy theo bản năng gọi: "Tri Ngọc..."
Yến Lạc sợ người khác nghe thấy mà biết được thân phận trước kia của Phong Dực, vội vàng hơi cúi người gọi bên tai An Ninh Hề ‘Quân thượng’. An Ninh Hề giật mình hơi tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, thấy mọi người xung quanh đã rời đi gần hết mới thở phào, ngượng ngùng nhìn Phong Dực, "Ta lỡ lời."
Phong Dực bước đến gần giữ nàng chắc hơn, cười khẽ, "Nàng đâu có lỡ lời, ta đúng là Tri Ngọc, chuyện này không có gì phải dấu giếm cả."
An Ninh Hề mấp máy môi, hồi lâu mới khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn y trở nên nghiêm túc, "Ngài không phải là Tri Ngọc, không phải nam sủng trong vương cung Nam Chiêu, ngài là Phong Dực, là chiến thần, là người sẽ thống nhất thiên hạ."
Phong Dực không ngờ nàng lại đột nhiên nghiêm túc nói như vậy, hơi sững người, nghĩ đến có lẽ nàng đã say, vừa cười vừa không để tâm gật đầu, "Được, nàng nói ta là ai thì ta chính là người đó."
An Ninh Hề thoả mãn gật gật đầu, muốn rút cánh tay đang bị y giữ của mình ra cùng Yến Lạc đi về, nhưng Phong Dực không chịu buông tay, mà nói: "Ta đưa nàng về."
An Ninh Hề rút thêm lần nữa, thấy không có tác dụng nên cũng mặc kệ.
Yến Lạc và Phong Dực mỗi người đỡ một bên An Ninh Hề, Vũ Chi Duệ đi phía sau, bốn người chậm rãi đi không ai nói gì, chung quanh bốn bề đều yên tĩnh.
Mùa đông ở Tây Hoa lạnh hơn Nam Chiêu rất nhiều, hơn nữa bây giờ đang là ban đêm, An Ninh Hề nửa tỉnh nửa say, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng bị lạnh khẽ rụt người lại. Phong Dực thấy thế nhích tới sát người nàng, vừa đúng ngăn ở đầu gió, An Ninh Hề cảm kích nhìn y rồi rũ mắt xuống, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Mấy người cứ thế yên lặng đi đến cửa vườn ngự uyển An Ninh Hề ở. Phong Dực dừng bước, liếc mắt nhìn Yến Lạc, nàng hiểu ý buông cánh tay An Ninh Hề ra, tránh sang một bên.
Phong Dực nghiêng đầu nhìn An Ninh Hề, giọng nói trầm mà rất đỗi dịu dàng, "Ninh Hề..." An Ninh Hề đưa mắt nhìn y, chờ câu tiếp theo, mà Phong Dực chỉ gọi nàng, không nói thêm gì nữa.
An Ninh Hề nhìn thẳng vào mắt y, ánh đèn lồng chiếu vào đôi mắt y khiến chúng lấp lánh như ngọc, nàng gọi nhỏ: "Phong Dực..." Rồi chậm rãi nhả hai từ: "Đáng tiếc..."
Phong Dực khó hiểu nhìn nàng, "Đáng tiếc cái gì?"
An Ninh Hề quay đầu đi, ngoắc gọi Yến Lạc lại, cười cười, "Đáng tiếc ta muốn đi ngủ sớm, sáng mai còn phải lên đường, hôm nay không thể trò chuyện với ngài được rồi."
Phong Dực cũng cười cười, gật đầu, "Được, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ ra cổng thành tiễn nàng."
An Ninh Hề thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng, rồi cùng Yến Lạc chậm rãi bước vào vườn ngự uyển, bóng dáng cô đơn quạnh quẽ dần biến mất trước mắt Phong Dực.
Yến tiệc trong cung phải nói là vô cùng long trọng, trước mặt hai vị khách từ Trung Chu, Tây Hoa vương dành cho An Ninh Hề lễ nghi cao nhất, dĩ nhiên những chuyện này đều làm theo ý của Phong Dực. Có điều lần này Cơ Nghi Đình không cảm thấy quá khó chịu, bởi vì ngày mai An Ninh Hề đã rời đi rồi.
Phong Dực ngồi cạnh Tây Hoa vương trên thềm ngọc nhưng không mặc lễ phục nghiêm chỉnh như Tây Hoa vương, mà chỉ mặc bộ đồ trắng thường ngày, tóc buộc lỏng thả sau đầu, vài lọn tóc rủ phía trước khiến người khác không nhìn được vẻ mặt y như thế nào.
An Ninh Hề ngồi phía dưới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y và Tây Hoa vương, cảm thấy không khí hơi trầm. Dường như Tây Hoa vương cũng cảm thấy như vậy, bèn lệnh cung nhân bên cạnh truyền vũ cơ lên múa hát góp vui.
Tiếng đàn ca vang lên cuối cùng cũng khiến không khí trong điện tươi vui hơn chút, An Ninh Hề khẽ thở phào, bầu không khí ngột ngạt vừa rồi khiến nàng rất không thoải mái. Nàng đưa mắt nhìn sang phía đối diện, Cơ Nghi Hải đang nhìn nàng. An Ninh Hề nhíu nhíu mày, chuyển mắt nhìn Cơ Nghi Đình bên cạnh hắn, nhìn theo tầm mắt nàng ta, quả nhiên đang nhìn Phong Dực, mà Phong Dực lại rũ mi không biết đang nghĩ gì, không hề để ý tới nàng ta đang nhìn mình.
An Ninh Hề đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, trước kia ở vương cung Nam Chiêu, nàng cũng từng chứng kiến rất nhiều cung nữ nhìn Phong Dực như vậy, không hề có sự tôn kính, chỉ là yêu mến đơn thuần, coi y như thần tiên trên trời. Nàng đưa mắt nhìn Phong Dực, cũng có cảm giác y đã thành thánh rồi, đâu còn là Tri Ngọc yếu ớt bệnh tật trong vương cung Nam Chiêu.
An Ninh Hề bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đến khi rượu nóng thiêu đốt cổ họng, nàng mới giật mình nhận thức được, kể từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu mà không chút đề phòng nào. Nàng luôn nhắc nhở mình phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo, cho nên rất ít khi uống rượu, trừ phi nhắm môi xã giao.
Chợt nghe thấy tiếng quần áo loạt xoạt, An Ninh Hề quay đầu nhìn thì thấy Tôn Vô Gia cười dịu dàng ngồi xuống cạnh nàng, "Quân thượng, Vô Gia uống rượu với người."
An Ninh Hề lướt qua nàng nhìn Hoắc Tiêu, cười trêu ghẹo cô: "Sao thế? Hoắc đô đốc lại không để ý à? Dù có vậy cô cũng không nên tìm bổn cung trút giận chứ."
Tôn Vô Gia quay đầu liếc nhìn Hoắc Tiêu, rồi cười cười quay đầu lại, "Làm gì có chuyện đó, Quân thượng nghĩ nhiều rồi, nô tỳ sao dám tìm người trút giận được? Nô tỳ chỉ muốn mời người mấy ly rượu thôi, lần này không nhờ Quân thượng, Vô Gia cũng không thể thuận lợi về Tây Hoa như vậy."
An Ninh Hề nghe cô ấy nói đường hoàng như vậy, cũng cầm ly rượu lên, "Vậy thì rót cho bổn cung đầy vào."
"Quân thượng thật thẳng thắn." Tôn Vô Gia cười tươi, rót đầy rượu cho nàng.
An Ninh Hề không uống cạn nữa, mà nhận lấy ly chậm rãi uống một hớp rồi đặt xuống rồi ăn một chút để giải rượu.
Tôn Vô Gia thấy nàng như vậy, tự rót cho mình một ly uống cạn rồi úp ngược ly rỗng trước mặt nàng, "Quân thượng, uống rượu phải như thế này mới vui chứ, người cần gì phải dè dè dặt dặt như thế? Thật khiến Vô Gia xem thường người."
An Ninh Hề biết cô gái này là người phóng khoáng, thích nhất là uống rượu, cũng không trách cô bất kính, uống cạn chút rượu còn lại, học theo cô úp ngược ly xuống, "Được rồi chứ?"
Tôn Vô Gia cười vỗ tay, "Như thế mới vui."
An Ninh Hề nhìn quanh, thấy vũ cơ đã lui xuống hết, nhìn lại Tôn Vô Gia, thấy nàng mặc bộ váy bình thường màu đỏ, kỳ quái nhìn nàng, "Hôm nay cô không múa hát, sao lại đến đây tiếp rượu bổn cung?" Nàng vờ không vui nói: "Nói cho cùng, cô là vì tức tối với Hoắc đô đốc, cho nên mới tìm ta trút giận, đúng không?"
Tôn Vô Gia lại quay đầu nhìn Hoắc Tiêu, mà người kia làm như không thấy nàng, tiếp tục uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với người bên cạnh, dáng vẻ thoải mái thản nhiên.
Tôn Vô Gia không cam tâm quay đầu lại, "Quân thượng đừng nhắc tới y nữa, tối nay nô tỳ tiếp rượu tiễn Quân thượng."
An Ninh Hề thở dài, cười lắc lắc đầu, "Được tuyệt thế giai nhân Tôn Vô Gia cô nương đây tiếp rượu, bổn cung thật lấy làm vinh hạnh, đáng tiếc bổn cung là nữ nhi, không có phúc nhận, cô đừng trêu chọc bổn cung nữa."
Tôn Vô Gia vờ nghiêm mặt, "Quân thượng phóng khoáng sảng khoái biến đâu mất rồi, nay lại câu nệ giữ mình, đây không phải là Quân thượng mà Vô Gia biết."
An Ninh Hề nghe lời này bất đắc dĩ gật đầu với cô, "Thôi được rồi, cô ngồi đây đi." Nàng suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Nếu cô bằng lòng theo Hoắc Tiêu trở về Nam Chiêu, mai ta sẽ dẫn cô theo cùng."
Tôn Vô Gia uống cạn một ly nữa, lắc đầu, "Vô Gia dù muốn có phu quân, nhưng chưa đến mức quấn chặt lấy người ta không tha, ngày mai nô tỳ không theo người về Nam Chiêu đâu, nô tỳ sẽ ở Tây Hoa chờ y tới đón."
Nụ cười của An Ninh Hề sâu hơn, "Được, cô yên tâm, Hoắc đô đốc sẽ sớm tới Tây Hoa tìm cô thôi."
Tôn Vô Gia bật cười, "Quân thượng thật biết đùa, vậy thì càng phải uống." Nói xong lại rót rượu cho An Ninh Hề, An Ninh Hề bưng lên uống cạn.
Trong điện túm năm tụm ba nói chuyện, mặc dù không quá trầm lắng nhưng cũng không hẳn náo nhiệt. An Ninh Hề và Tôn Vô Gia uống mấy chén, lời nói cũng nhiều hơn. Tôn Vô Gia hiển nhiên đã ngà ngà say, kéo kéo An Ninh Hề kể lể hết chuyện này tới chuyện kia hồi ngày trước ở Tây Hoa nàng trốn nhà đi như thế nào, sau đó gặp được Phong Dực, được đưa đến Nam Chiêu đi theo Cát tỷ tỷ...
Nói liên miên như vậy đến khi chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. An Ninh Hề cũng uống hơi nhiều, nghe nàng kể chuyện chỉ thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng đồng tình, hai người các nàng như quên hết đám người xung quanh.
Tôn Vô Gia nói một hồi rồi dừng lại uống một ly rượu nữa, cũng rót cho An Ninh Hề một ly. An Ninh Hề bị lây cảm xúc của nàng, sau khi uống cạn, liền thúc giục nàng kể tiếp. Yến Lạc ở phía sau kinh ngạc, lúc này An Ninh Hề hoàn toàn không mang vẻ lạnh nhạt trầm ổn ngày thường nữa, ngược lại giống một cô gái vô tư tùy hứng hơn.
Phong Dực đương nhiên cũng chú ý tới chỗ nàng, hắn nhìn hai người cười nói cách đó không xa, ánh mắt cũng nhiễm ý cười. Tây Hoa vương ngồi bên cạnh đột nhiên thở dài, "Ngày mai người ta đi rồi, giờ nhìn thêm một chút nữa cũng tốt." (#TieuKhang: he he bó tay ông Vua này :D)
Lời nói này tràn đầy tiếc nuối, Phong Dực dĩ nhiên biết ông cố ý giễu cợt mình. Hắn cũng không gấp gáp, thản nhiên uống rượu rồi mới quay đầu nhìn Tây Hoa vương, "Tôi dĩ nhiên đã có kế sách, nhưng ông đã nói vậy, xem ra không còn kiên nhẫn để xem tiếp nữa rồi."
Tây Hoa vương nghẹn họng, giận dỗi nói: "Ngươi đúng là không chịu kém ta nửa phần."
Phong Dực nhìn chằm chằm An Ninh Hề, cầm ly rượu lên lại uống một hớp, "Vậy ông cũng phải cho tôi thấy ông có xứng không đã chứ."
Lần này Tây Hoa vương không nói gì được nữa, buồn bực uống rượu dùng bữa, nhưng giọng nói của Phong Dực lại chợt vang lên, "Ông uống ít rượu thôi, tôi sợ đến lúc đó ông không chỉ không có kiên nhẫn để xem mà ngay cả mạng cũng không còn nữa đâu."
Tây Hoa vương bị lời tiểu tử nói làm sặc, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng đặt ly rượu trên tay xuống.
Mà phía bên kia, Tôn Vô Gia vui vẻ kể chuyện, uống thêm một ly rượu rồi đột nhiên nhìn An Ninh Hề cười kỳ quái nói: "Có lẽ Quân thượng không biết, ngày trước nô tỳ từng định bám theo công tử."
An Ninh Hề hơi nhíu mày, cười hỏi, "Có chuyện này nữa sao?"
Tôn Vô Gia gật đầu, rồi lại thở dài, "Nhưng công tử là người nào chứ, ngài ấy lừ mắt một cái nô tỳ đã phải tránh xa ra rồi, từ đó không dám có ý nghĩ đó nữa, mà càng về sau nô tỳ càng nhận ra công tử không thể nào thành phu quân của nô tỳ được."
An Ninh Hề bởi vì uống rượu mà gương mặt hơi ửng hồng, chống khuỷu tay ôm má nhìn Tôn Vô Gia, "Tại sao lại không thể thành phu nhân của cô?"
Tôn Vô Gia cũng bắt chước nàng, chống má nhỏ giọng cười, "Bởi vì lòng công tử quá sâu, nô tỳ không đoán ra được, nào dám gửi gắm cả đời?"
An Ninh Hề suy nghĩ một chút, gật đầu, "Quả đúng là vậy."
Tôn Vô Gia hạ thấp giọng, "Cho nên Quân thượng, người phải cẩn thận, lòng công tử sâu như biển, nếu ngài ấy muốn giấu thì sẽ không lộ ra đâu." Nói tới đây, nàng như không nhịn được nữa mà bật cười lớn, khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, mà Hoắc Tiêu phía sau cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
An Ninh Hề nhìn bề ngoài như vẫn còn men say, nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo. Lời của Tôn Vô Gia ngỡ như vô ý nhưng không khó để nàng hiểu được. Nàng cầm ly rượu lên, uống một hớp, rượu chảy vào trong bụng lại khiến nàng rất dễ chịu.
Tôn Vô Gia đã say đến bất tỉnh nhân sự, được cung nhân đỡ đi nghỉ ngơi. An Ninh Hề cũng không khá hơn chút nào, tửu lượng của nàng vốn không cao, hôm nay lại có chút buông thả, đến khi bữa tiệc kết thúc thì cũng loạng choạng lảo đảo.
Nàng tự biết bản thân lúc này không giữ được vẻ đoan chính, nên đành ngồi lại chờ đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi đại điện mới nửa tựa vào người Yến Lạc bên cạnh đi ra ngoài. Vừa tới cửa điện, Cơ Nghi Hải từ phía sau bước lên đỡ lấy bên người còn lại của An Ninh Hề, "Ninh Hề biểu muội say rồi sao? Để huynh đỡ biểu muội về tẩm cung."
An Ninh Hề thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn biết là hắn có ý tốt, nhưng dù vậy nàng cũng không muốn nhận, vì vậy giật giật cánh tay ra, lạnh nhạt đáp một câu: "Không dám phiền thái tử điện hạ, bổn cung có thể tự đi về." Nói xong, nàng bảo Yến Lạc đỡ mình rời đi. Vũ Chi Duệ theo phía sau, vì ngại lễ tiết nên không dám tiến lên đỡ.
An Ninh Hề đi theo Yến Lạc chậm rãi bước xuống bậc thang, nhưng không cẩn thận hụt một bước suýt chút ngã nhào xuống, may mà có một cánh tay chợt vươn tới kịp thời giữ nàng lại. An Ninh Hề nhìn thấy vạt áo trắng quen thuộc liền nhớ tới trước kia ở vương cung Nam Chiêu, có một lần y cũng kéo nàng lại, giúp nàng không bị ngã như thế, vì vậy theo bản năng gọi: "Tri Ngọc..."
Yến Lạc sợ người khác nghe thấy mà biết được thân phận trước kia của Phong Dực, vội vàng hơi cúi người gọi bên tai An Ninh Hề ‘Quân thượng’. An Ninh Hề giật mình hơi tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, thấy mọi người xung quanh đã rời đi gần hết mới thở phào, ngượng ngùng nhìn Phong Dực, "Ta lỡ lời."
Phong Dực bước đến gần giữ nàng chắc hơn, cười khẽ, "Nàng đâu có lỡ lời, ta đúng là Tri Ngọc, chuyện này không có gì phải dấu giếm cả."
An Ninh Hề mấp máy môi, hồi lâu mới khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn y trở nên nghiêm túc, "Ngài không phải là Tri Ngọc, không phải nam sủng trong vương cung Nam Chiêu, ngài là Phong Dực, là chiến thần, là người sẽ thống nhất thiên hạ."
Phong Dực không ngờ nàng lại đột nhiên nghiêm túc nói như vậy, hơi sững người, nghĩ đến có lẽ nàng đã say, vừa cười vừa không để tâm gật đầu, "Được, nàng nói ta là ai thì ta chính là người đó."
An Ninh Hề thoả mãn gật gật đầu, muốn rút cánh tay đang bị y giữ của mình ra cùng Yến Lạc đi về, nhưng Phong Dực không chịu buông tay, mà nói: "Ta đưa nàng về."
An Ninh Hề rút thêm lần nữa, thấy không có tác dụng nên cũng mặc kệ.
Yến Lạc và Phong Dực mỗi người đỡ một bên An Ninh Hề, Vũ Chi Duệ đi phía sau, bốn người chậm rãi đi không ai nói gì, chung quanh bốn bề đều yên tĩnh.
Mùa đông ở Tây Hoa lạnh hơn Nam Chiêu rất nhiều, hơn nữa bây giờ đang là ban đêm, An Ninh Hề nửa tỉnh nửa say, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng bị lạnh khẽ rụt người lại. Phong Dực thấy thế nhích tới sát người nàng, vừa đúng ngăn ở đầu gió, An Ninh Hề cảm kích nhìn y rồi rũ mắt xuống, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Mấy người cứ thế yên lặng đi đến cửa vườn ngự uyển An Ninh Hề ở. Phong Dực dừng bước, liếc mắt nhìn Yến Lạc, nàng hiểu ý buông cánh tay An Ninh Hề ra, tránh sang một bên.
Phong Dực nghiêng đầu nhìn An Ninh Hề, giọng nói trầm mà rất đỗi dịu dàng, "Ninh Hề..." An Ninh Hề đưa mắt nhìn y, chờ câu tiếp theo, mà Phong Dực chỉ gọi nàng, không nói thêm gì nữa.
An Ninh Hề nhìn thẳng vào mắt y, ánh đèn lồng chiếu vào đôi mắt y khiến chúng lấp lánh như ngọc, nàng gọi nhỏ: "Phong Dực..." Rồi chậm rãi nhả hai từ: "Đáng tiếc..."
Phong Dực khó hiểu nhìn nàng, "Đáng tiếc cái gì?"
An Ninh Hề quay đầu đi, ngoắc gọi Yến Lạc lại, cười cười, "Đáng tiếc ta muốn đi ngủ sớm, sáng mai còn phải lên đường, hôm nay không thể trò chuyện với ngài được rồi."
Phong Dực cũng cười cười, gật đầu, "Được, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ ra cổng thành tiễn nàng."
An Ninh Hề thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng, rồi cùng Yến Lạc chậm rãi bước vào vườn ngự uyển, bóng dáng cô đơn quạnh quẽ dần biến mất trước mắt Phong Dực.
Bình luận truyện