Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta

Chương 11: Chuộc lỗi



Trời mát, trăng thanh…

Cổ Tịch Vân và Ngải Đông đang vận động ê ê a a trong phòng thì Hiên Viên Thiệu chợt đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một đĩa bánh ngọt. Hắn tiến lại ghế ngồi rất tự nhiên. Cổ Tịch Vân vẫn giữ thói quen cũ, dù là đang ở thời khắc nóng bỏng như lửa đốt này cũng không bao giờ cởi bỏ y phục, cứ như luôn cảnh giác có ai vào hành thích y thì y sẽ khỏi cần mặc lại y phục, trực tiếp nghênh chiến được. Ngải Đông thì hoàn toàn trống trơn từ đầu đến chân. Hiên Viên Thiệu vừa vào, Cổ Tịch Vân đã kéo chăn qua người Ngải Đông che kín, rồi hướng cặp mắt không mấy hoan nghênh gì về phía hắn.

“Tướng công, chàng cứ làm tiếp a, ta chỉ đến học hỏi Ngải công tử thôi, xem thử Ngải công tử có cách gì giữ chân chàng để ta bổ sung thiếu sót của bản thân.”

Cổ Tịch Vân nhắm mắt lại, day day thái dương rồi mở ra. Hiên Viên Thiệu bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Tướng công, ta lại làm sai rồi sao? Lại chọc chàng giận à?”

“A Thiệu, ngươi…” Cổ Tịch Vân chỉnh sửa lại y phục bước xuống giường, muốn nói gì đó nhưng kìm lại không nói. Ngải Đông bị quấn thành một cục không dám hó hé, chỉ bất mãn trừng mắt với Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu đột nhiên cảm thấy tình huống này rất khôi hài. Hắn nhịn cười, tới gần chọt chọt vào thắt lưng Cổ Tịch Vân, hỏi: “Ta sao á?”

Cổ Tịch Vân gạt tay hắn đi thẳng. Đây rõ ràng là trốn tránh.

Hiên Viên Thiệu mím môi, hai mắt vô tội nhìn Ngải Đông: “Ngải công tử, có phải ta làm phiền cuộc vui của ngươi rồi không? Hay ta để đĩa bánh này lại chuộc tội nha.”

Hiên Viên Thiệu đặt đĩa bánh xuống giường rồi vô tư bỏ đi.

Cổ Tịch Vân đến suối nước nóng tắm. Y cởi bỏ y phục, vừa ngâm mình chưa lâu thì Hiên Viên Thiệu đến. Cổ Tịch Vân lật đật định lấy y phục thì bị Hiên Viên Thiệu cướp đi, đẩy sang một bên. Hắn cởi giày, ngồi trên một tảng đá ngâm chân.

“Tướng công, chàng làm ta buồn đấy. Mỗi lần ta đến thì chàng liền đi, cứ như ta là ma quỷ không bằng.”

“Ngươi muốn gì?” Cổ Tịch Vân lạnh lùng nhìn hắn hỏi.

“Lại nữa, chàng chỉ hỏi được mỗi câu đó thôi sao? À…hay là chàng muốn trêu ta nói ra miệng. Thế thì ta nói cho chàng vừa lòng. Ta muốn chàng, tướng công. Trên trời dưới đất này, ta chỉ muốn mỗi Cổ Tịch Vân chàng. Nhìn thấy chàng, đầu óc ta liền mê mẩn, làm gì còn tỉnh táo mà nghĩ được mưu kế gì khác. Chàng đừng giữ thái độ đề phòng đó với ta.”

Cổ Tịch Vân thở mạnh, không thèm hỏi nữa mà chìa tay ra: “Trả y phục lại ta.”

Hiên Viên Thiệu bước xuống nước, không màng y phục thấm ướt. Hắn vừa tiến gần Cổ Tịch Vân vừa nói: “Tướng công, để ta kể chàng nghe một câu chuyện mà lúc nhỏ ta thích. Tương truyền rằng một hôm Sở Trang Vương thết đãi các quan viên. Đang lúc rượu vào vui say thì gió thổi tắt nến trong phòng. Một quan viên đùa nghịch váy áo người cung nữ, bị người cung nữ giật đứt dải mũ. Người cung nữ tức giận đòi Sở Trang Vương phân xử. Sở Trang Vương nghĩ rượu vào loạn tính là lẽ thường, chưa phải làm ra gì nghiêm trọng nên có thể tha thứ được. Ông bèn ra lệnh cho toàn thể quan viên tự giật đứt dải mũ, để khi đèn thắp lên không ai biết được vị quan nào đã làm ra chuyện xấu hổ đó. Hai năm sau, Sở Tấn giao chiến, có viên tướng nọ liều cả tính mạng kiên quyết bảo vệ Sở Trang Vương. Sau cùng Sở thắng, Sở Trang Vương mới biết viên tướng này chính là người năm xưa bị cung nữ giật đứt dải mũ. Viên tướng cảm kích cái ơn khoan dung của Sở Trang Vương, bèn nhờ vào dịp này báo đáp. Ai trong đời mà chưa từng có lúc mê muội phạm phải sai lầm. Nếu chàng có khí độ của Sở Trang Vương, sao không thử xem ta có sự báo ân như viên tướng kia hay không?”

Đôi mắt đẹp của Cổ Tịch Vân hạ thấp xuống. Hiên Viên Thiệu không đoán ra Cổ Tịch Vân nghĩ gì, chỉ thấy y đột nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thiệu.

“Lúc đầu, tại sao lại tiếp cận ta?”

Hiên Viên Thiệu khấp khởi mừng thầm. Cổ Tịch Vân chịu hỏi tức là hắn vẫn còn cơ hội.

“Vì thiên hạ đồn đại chàng rất đẹp. Ta có chút tò mò, có chút không tin, lại có chút hy vọng, nói chung là vì rất nhiều cảm xúc mà cảm thấy nên tự mình đi chứng thực một lần. Thế nhưng ta sợ rằng chưa nhìn thấy mặt chàng đã bị chàng giết, dù gì cũng nên mang cấm vệ quân theo bảo vệ cái mạng nhỏ này. Khi Thanh Long đường chủ bắt ta về đây, ta nghĩ mình nên trông đáng thương và khác biệt, vậy mới được chàng chú ý. Ta thừa nhận lúc đầu ta đã lừa gạt chàng, nhưng khi đó ta và chàng xa lạ với nhau, ta làm vậy là để phòng vệ. Từ lúc đem lòng thích chàng rồi, mỗi một giây mỗi một phút ta đều rất chân thành với chàng. Trời đất có thể chứng giám tấm lòng ta.”

Hiên Viên Thiệu đưa tay chạm vào mặt Cổ Tịch Vân, dùng bộ dạng yếu đuối nhất mà van nài: “Tướng công, chàng tha thứ ta, được không?”

Hiên Viên Thiệu vươn người định hôn Cổ Tịch Vân nhưng Cổ Tịch Vân liền né đi. Y đẩy Hiên Viên Thiệu sang bên, bước lại gần bờ lấy y phục mặc vào. Hiên Viên Thiệu đứng lại giữa dòng nước ngẩn ngơ. Chỉ thiếu chút nữa, một chút nữa thôi. Hiên Viên Thiệu đã thoáng thấy sự dao động trong ánh mắt Cổ Tịch Vân, vì sao đến phút cuối Cổ Tịch Vân lại thu hồi cảm xúc? Hắn nghĩ lại những câu vừa nói. Toàn bộ đều là sự thật, lẽ nào sự thật càng khiến Cổ Tịch Vân khó chấp nhận hơn?

Cổ Tịch Vân lại bế quan. Hiên Viên Thiệu biết bế quan chỉ là giả, tránh mặt hắn mới là thật. Niệm Nô lúc dâng trà cho Hiên Viên Thiệu, thấy Hiên Viên Thiệu buồn rũ rượi liền hỏi: “Giáo chủ vẫn còn giận sao?”

Hiên Viên Thiệu thở dài thườn thượt nằm mọp xuống bàn, hắn thật sự hết cách với Cổ Tịch Vân. Đúng lúc, Vũ Khang Y đi ngang trông thấy hắn và Niệm Nô hóng mát ở mái đình, bèn bước tới hỏi han.

Hiên Viên Thiệu không mấy chào đón, nói: “Ngươi không ghét ta là người của triều đình sao? Nghe nói chính ngươi vạch trần thân phận ta với Tịch Vân.”

Vũ Khang Y cười giả lả: “Cái này không nên trách ta. Ta là đường chủ của Bái Tử Giáo, chỉ tận trung với một mình giáo chủ. Dù ta có quý ngươi bao nhiêu, cũng không thể che giấu cho ngươi được. Huống hồ, nếu không nhờ ta, ngươi đâu được danh chính ngôn thuận thành hôn với giáo chủ?”

“Là nhờ ngươi sao?” Hiên Viên Thiệu mỉa mai hỏi. “Cách là tự ta nghĩ ra.”

“Ngươi đừng nói chuyện hà khắc với ta. Dù gì chúng ta là đồng bệnh tương lân. Ta chưa chừng có thể giúp ngươi làm hòa với giáo chủ.”

Hiên Viên Thiệu giơ tay ra trước, ý định từ chối rất rõ ràng: “Không cần, tự ta sẽ giải quyết.”

“Được được, nhưng nếu ngươi cần gì thì nói ta một tiếng. Ta đi đến mật thất báo cáo vài việc với giáo chủ.”

Vũ Khang Y đứng lên lui ra. Niệm Nô tiếc nuối nhìn theo, nói với Hiên Viên Thiệu: “Chu Tước đường chủ nói đúng, ngài ấy không thể làm khác được. Chuyện điều tra là do giáo chủ chỉ thị. Giáo chủ phu nhân đừng làm khó ngài ấy.”

“Ta biết, nhưng mà nhìn mặt hắn vẫn khiến ta khó chịu. Ngươi nói xem, Tịch Vân có phải cả đời này cũng không tha thứ cho ta? Ta đã nói cạn cả nước bọt, gãy cả lưỡi rồi, giờ không biết còn làm được gì nữa.”

“Giáo chủ phu nhân, lòng thành sẽ cảm hóa được cả sắt đá, huống chi giáo chủ là người, không phải sắt đá.”

Hiên Viên Thiệu ngẩng mặt nhìn Niệm Nô, có vài phần thấy an ủi. Mấy khi mới nghe được nha đầu này nói một câu chí lý? Hắn không nên nản chí mà cần phải cố gắng hơn nữa. Dù Cổ Tịch Vân là sắt đá, hắn cũng sẽ dùng sự chân thành mài mòn. Chỉ cần đi thẳng về phía trước, con đường tự khắc sẽ hiện ra.

Hiên Viên Thiệu ngồi thẳng người dậy, đong đầy quyết tâm: “Ngươi nói phải, cách này không được thì nghĩ cách khác. Ta không thể ngồi yên chờ kỳ tích tự giáng xuống được.”

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Hiên Viên Thiệu đều cắm rễ ở trước cửa mật thất đợi Cổ Tịch Vân. Đợi đúng mười ngày thì Cổ Tịch Vân mới xuất quan. Lúc ấy, hắn đang say sưa ôm thạch đăng ngủ. Trời đã về đêm, sương xuống rất nhiều. Hắn mặc một bộ y phục bình thường, không mang theo áo choàng nên khó tránh khuôn mặt tái nhạt đi.

Cổ Tịch Vân đứng nhìn hắn một lúc lâu rồi nhìn trời. Những việc người này làm cho y, y đều thấy được. Thành ý muốn sửa sai của người này, y cũng cảm nhận được. Rõ ràng là bị người này cảm động sâu sắc rồi, nhưng lại không thể tha thứ, đến cuối cùng chẳng hiểu là vì sao? Khí độ như Sở Trang Vương, y tự thẹn không có được.

Cổ Tịch Vân lạnh lùng bước qua Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu đã tỉnh lại nhưng vẫn không mở mắt. Hắn chờ đợi Cổ Tịch Vân sẽ đến cạnh, đáng tiếc chỉ nghe được tiếng bước chân Cổ Tịch Vân ngày một rời xa. Lòng hắn tê tái như có trăm ngàn đao kiếm chém vào, cực kỳ thống khổ. Lát sau, Niệm Nô chạy đến đưa hắn về, nói là Cổ Tịch Vân căn dặn nàng làm vậy.

Hiên Viên Thiệu không bỏ cuộc, hắn lại bày cách mới. Nhằm lúc Cổ Tịch Vân đang ở trong phòng luyện thư pháp, Hiên Viên Thiệu ngồi lên một mỏm đá đầu ngọn gió tại hoa viên thổi khúc Việt Nhân Ca. Cổ Tịch Vân dừng viết, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng tiêu truyền đến điêu luyện hoa mỹ, không còn cảm giác trống vắng lạc loài như lần đầu tiên Cổ Tịch Vân nghe Hiên Viên Thiệu thổi, tuy nhiên trong sự tinh tế lại có vài phần rối bời như chính tiếng lòng của người thổi.

Hiên Viên Thiệu dùng cách mưa dầm thấm lâu, thổi được vài hôm thì bị ho. Niệm Nô ngăn lại không cho hắn thổi tiếp nhưng hắn vẫn kiên trì: “Tịch Vân thích nghe thổi tiêu, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa sẽ khiến y động lòng.”

Hiên Viên Thiệu uống thuốc xong, cảm thấy không còn đáng ngại nữa, lại ra hoa viên thổi tiêu. Nửa chừng, trời đổ mưa, Niệm Nô giục hắn trở vào mái hiên nhưng hắn vẫn cố nán lại thổi cho hết khúc. Nàng bèn chạy đi lấy ô, vô tình gặp Cổ Tịch Vân và Vũ Khang Y vừa mới đi đâu về cùng nhau. Thì ra hôm nay Cổ Tịch Vân không ở trong phòng. Tiếng tiêu kia dù có tâm cách mấy thì y cũng không nghe được.

“Niệm Nô, toàn thân ngươi sao ướt đẫm thế kia?” Vũ Khang Y quan tâm hỏi.

Niệm Nô xót xa nói: “Giáo chủ phu nhân ở hoa viên thổi tiêu, đột nhiên trời đổ mưa, ta đi lấy ô cho người.”

Cổ Tịch Vân nhìn chiếc ô nàng cầm, do dự rồi giành lấy: “Ta đi thay ngươi.”

Niệm Nô và Vũ Khang Y nhìn nhau, cùng mừng thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện