Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 7
Lư Nhã Giang trong khi chấp hành nhiệm vụ ám sát bị ít nội thương, lại tiếp một chưởng của Hàn Sính, nội tức không thông thuận, trở về nhà trọ liền ngồi xuống vận công trị thương. Nội tức chạy được một vòng, y phun ra một búng máu đen, cảm thấy thoải mái không ít. Mở mắt, bất chợt thấy một người áo trắng mỉm cười tựa bên tường nhìn y. Người này đẹp như một gốc bạch mai, không thơ ca nào có thể tả xiết, lệnh kẻ khác nhịn không được muốn thân cận. Nhưng cố ý thay, mỹ nhân như thế lại bị người xưng Bạch Y Quỷ.
Lư Nhã Giang hoàn toàn không biết Doãn Ngôn đến từ lúc nào. Võ công của y đã là hạc giữa bầy gà, trong chốn võ lâm kẻ có thể thắng y chắc chắn không quá hai mươi người. Thế nhưng võ công Giáo chủ cùng Hữu hộ pháp Thiên Ninh Giáo càng cao hơn, Lư Nhã Giang đã đấu với vô số cao thủ, dù gặp người có thân pháp nội công trên mình, ít nhiều cũng có thể ước lượng được trình độ của họ. Duy nhất, chỉ duy nhất Cao Thịnh Phong và Doãn Ngôn, hai người này tới vô ảnh đi vô tung, tựa ma quỷ, công lực thâm sâu khó lường, Lư Nhã Giang hoàn toàn không thể xác định được một phần nào!
Doãn Ngôn cười nói: “Tả hộ pháp, ai làm ngươi bị thương?”
Lư Nhã Giang cúi đầu: “Nhã Giang vô năng, là bang chúng Thế Tân Phái và… Hàn Sính Ngũ Luân Giáo.”
“Ồ? Lại là Hàn Sính?” Doãn Ngôn bước đến, nắm cổ tay y, thăm dò mạch tượng y, Lư Nhã Giang cảm thấy một dòng chảy ấm theo kinh mạch lan khắp thân thể, lập tức thoải mái không ít.
Doãn Ngôn nói: “Ngươi thấy võ công Hàn Sính so với ngươi thế nào?”
Lư Nhã Giang nói: “Nếu giao thủ chính diện, Nhã Giang không phải đối thủ của y.”
Doãn Ngôn gật đầu, nói: “Giáo chủ đã về Xuất Tụ Sơn bế quan, ta tới truyền ý chỉ Giáo chủ, lần nhiệm vụ này vừa lúc có liên quan đến Hàn Sính.”
Tim Lư Nhã Giang đập mạnh, nâng mí mắt nhìn y, thấy môi Doãn Ngôn khép khép mở mở, “Giáo chủ muốn bí tịch của Ngũ Luân Giáo. Bất kể ngươi dùng phương pháp gì, tìm ra bí tịch Ngũ Luân Giáo, mang về Xuất Tụ Sơn! Cho ngươi nửa năm, thủ hạ ba Tôn sứ Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và nhân mã hai mươi bảy Lệnh tùy ngươi điều động.”
Lư Nhã Giang cười khổ nói: “Nhã Giang… tuân lệnh.”
Lư Nhã Giang hoàn toàn không biết Doãn Ngôn đến từ lúc nào. Võ công của y đã là hạc giữa bầy gà, trong chốn võ lâm kẻ có thể thắng y chắc chắn không quá hai mươi người. Thế nhưng võ công Giáo chủ cùng Hữu hộ pháp Thiên Ninh Giáo càng cao hơn, Lư Nhã Giang đã đấu với vô số cao thủ, dù gặp người có thân pháp nội công trên mình, ít nhiều cũng có thể ước lượng được trình độ của họ. Duy nhất, chỉ duy nhất Cao Thịnh Phong và Doãn Ngôn, hai người này tới vô ảnh đi vô tung, tựa ma quỷ, công lực thâm sâu khó lường, Lư Nhã Giang hoàn toàn không thể xác định được một phần nào!
Doãn Ngôn cười nói: “Tả hộ pháp, ai làm ngươi bị thương?”
Lư Nhã Giang cúi đầu: “Nhã Giang vô năng, là bang chúng Thế Tân Phái và… Hàn Sính Ngũ Luân Giáo.”
“Ồ? Lại là Hàn Sính?” Doãn Ngôn bước đến, nắm cổ tay y, thăm dò mạch tượng y, Lư Nhã Giang cảm thấy một dòng chảy ấm theo kinh mạch lan khắp thân thể, lập tức thoải mái không ít.
Doãn Ngôn nói: “Ngươi thấy võ công Hàn Sính so với ngươi thế nào?”
Lư Nhã Giang nói: “Nếu giao thủ chính diện, Nhã Giang không phải đối thủ của y.”
Doãn Ngôn gật đầu, nói: “Giáo chủ đã về Xuất Tụ Sơn bế quan, ta tới truyền ý chỉ Giáo chủ, lần nhiệm vụ này vừa lúc có liên quan đến Hàn Sính.”
Tim Lư Nhã Giang đập mạnh, nâng mí mắt nhìn y, thấy môi Doãn Ngôn khép khép mở mở, “Giáo chủ muốn bí tịch của Ngũ Luân Giáo. Bất kể ngươi dùng phương pháp gì, tìm ra bí tịch Ngũ Luân Giáo, mang về Xuất Tụ Sơn! Cho ngươi nửa năm, thủ hạ ba Tôn sứ Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và nhân mã hai mươi bảy Lệnh tùy ngươi điều động.”
Lư Nhã Giang cười khổ nói: “Nhã Giang… tuân lệnh.”
Bình luận truyện