Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 13 - Chương 6: Gây Chú Ý
- Cô bé này, em đang
lấy anh ra làm thú tiêu khiển đấy à? – Lãnh Thiên Dục ngộ ra, lập tức ra vẻ như hung thần cúi đầu xuống, trừng phạt cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng
ngần của cô.
- Haha... – Thượng Quan Tuyền trốn không được, chỉ có thể ngửa đầu cảm nhận cảm giác tê dại – Dục... – Tiếng thì thầm đầy tình cảm vang lên.
- Tuyền, Tuyền của anh! – Lãnh Thiên Dục ôm chặt lấy cô, lưu luyến không muốn buông ra.
*****
- Hôm nay thời tiết đẹp lắm, thiếu phu nhân có muốn xuống dưới tầng đi dạo không?
Dì Trần đi vào phòng ngủ, kéo rèm ra, ánh nắng vàng rực rỡ lập tức chiếu sáng căn phòng.
- Dì Trần, cháu đã bảo dì đừng gọi cháu như thế mà!
Thượng Quan Tuyền ngẩn người ngồi trên giường, hơi nheo mắt lại, miễn cưỡng lên tiếng. Ánh nắng vàng càng khiến cô nhớ Lãnh Thiên Dục.
Nhớ nhung là một cảm giác như đang hành hạ con người, nó khiến người ta chẳng muốn làm gì, trái tim như thắt lại. Trời ơi, hắn vừa mới đi thôi mà cô đã ngơ ngẩn ra rồi.
Dì Trần cười: “Tuy tôi là quản gia của Lãnh gia nhưng quy định vẫn phải tuân theo. Dì Trần nhìn thấy đại thiếu gia rất quan tâm đến cô, còn cô bây giờ đang mang thai cốt nhục của Lãnh gia, tất nhiên phải là thiếu phu nhân của chúng tôi rồi. Nhưng dì Trần nghĩ mãi không ra, tại sao tình cảm hai người tốt như vậy mà không làm hôn lễ luôn đi?”
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, nụ cười đầy chua xót, cô đăm chiêu hỏi: “Dì Trần, dì nói hai người yêu nhau nhất định sẽ ở bên nhau sao?”
- Đương nhiên rồi! Giống như cô và đại thiếu gia vậy, không phải hai người đang ở bên nhau sao? Dì Trần cho rằng chỉ cần tình cảm của hai người kiên định thì dù có gặp khó khăn trắc trở thế nào rồi cũng sẽ vượt qua thôi! – Dì Trần trả lời cực kì kiên định.
Thượng Quan Tuyền thầm than một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy đăm chiêu.
- Xuống vườn hoa đi dạo một lát đi! – Dì Trần thấy Thượng Quan Tuyền có vẻ cô đơn, lập tức đưa ra đề nghị.
- Trước khi đại thiếu gia đi đã dặn đi dặn lại là ngày nào cũng phải giúp cô đi dạo bộ. Đại thiếu gia quan tâm đến cô lắm đó, biết cô thích hoa nên không chỉ sai người trồng cả một rừng hoa tử vi mà còn trồng cả hơn năm mươi loại hoa hồng nữa đấy!
Thượng Quan Tuyền nghe vậy lại càng thêm lưu luyến, người đàn ông này dụng tâm như vậy, sao cô lại không cảm nhận được chứ.
- Dì Trần, dì giúp cháu chuẩn bị áo tắm, cháu muốn xuống bể bơi một chút!
- Cái này... – Dì Trần ấp úng.
- Dì Trần? Sao thế? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy kì lạ.
Dì Trần lấy điện thoại ra, vừa ấn số vừa nói: “Đại thiếu phu nhân, giờ cô đang mang thai, chuyện này tôi không tự quyết được. Dù bác sĩ có nói cô có thể bơi được nhưng tôi muốn hỏi ý kiến đại thiếu gia xem thế nào!”
Thượng Quan Tuyền khóc dở mếu dở, sao cô có cảm giác mang thai giống như tội phạm bị theo dõi vậy?
Điện thoại vừa kết nối, dì Trần liền nói ngắn gọn rồi đưa điện thoại cho Thượng Quan Tuyền.
- Tuyền! – Điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, hấp dẫn của Lãnh Thiên Dục.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất tủi thân, cổ họng như bị nghẹn lại: “Dục...”.
- Dì Trần nói em muốn đi bơi phải không? – Âm thanh trầm thấp lại truyền đến.
- Ừm! Nhưng dì Trần nói muốn hỏi ý kiến anh mới được! – Thượng Quan Tuyền như đang làm nũng.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: “Thôi được rồi, nhưng bác sĩ nói em không nên bơi lội lâu đâu, chỉ được bơi khoảng mười lăm phút thôi đấy!”
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền đáp ứng.
- Tuyền... – Giọng nói đầy dịu dàng vang lên – Em có nhớ anh không?
Thượng Quan Tuyền nắm chặt chăn, vội vã đáp: “Có, nhớ lắm, anh vừa đi là em đã nhớ anh rồi...”.
Cô không muốn che giấu tâm trạng của mình nữa, cứ phải che đậy khiến cô cảm thấy rất bức bách.
Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói đầy chân thành: “Anh sẽ về nhanh thôi, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
- Vâng! – Thượng Quan Tuyền dịu dàng lên tiếng, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp.
- Tuyền, em đưa máy cho dì Trần đi, anh muốn nói chuyện với dì ấy!
Dì Trần nhận điện thoại...
- Dì Trần, tuy tôi không biết sao tự dưng Tuyền lại muốn đi bơi nhưng cô ấy từng bị rơi xuống nước nên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi. Hôm nay dì nhất định phải chú ý đến cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Còn nữa, mấy lời dặn dò này dì không cần nói cho Tuyền biết đâu! – Lãnh Thiên Dục hạ giọng, lời nói rất nặng nề.
- Vâng, đại thiếu gia! – Dì Trần lập tức đáp lời.
*****
Ánh nắng vàng rải khắp Lãnh gia, cả tòa biệt thự màu trắng dưới những tia nắng vàng rực rỡ càng thêm phần mộng ảo và thanh lịch.
Thảm cỏ màu xanh như một tấm đệm mát mẻ, trong vườn cành lá xum xuê, vòi phun nước phun những tia nước nổi bọt trắng xóa giữa vườn hoa. Đi qua khu vườn ngập tràn sắc xanh với lối thiết kế đan xen cực kì hợp lý ấy, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy cảnh tượng mùa xuân cực kì đẹp. Ở phía xa có bể bơi, gần đó có một căn phòng được làm bằng thủy tinh trong suốt, phòng tập thể thao, sân golf.
Ngoài Thượng Quan Tuyền đang đứng trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy thì còn có mấy người vệ sĩ khác, bọn họ do Phong phái tới để bảo vệ sự an toàn cho Thượng Quan Tuyền.
Bộ quần áo tắm càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của Thượng Quan Tuyền, khiến cô càng trở nên động lòng người hơn. Nước trong bể xanh biếc lóng lánh dưới ánh mặt trời kết hợp cùng dáng vẻ nhàn nhã của cô gái xinh đẹp khiến cô như một mỹ nhân ngư đang đắm chìm dưới làn nước biếc.
- Đại thiếu phu nhân, quá thời gian rồi, mau lên thôi! – Dì Trần hoàn thành trách nhiệm cực kì tốt, căn đúng thời gian để gọi Thượng Quan Tuyền lên.
Thượng Quan Tuyền ngửa mặt lên khỏi làn nước, tư thái tuyệt đẹp giống như một đóa hoa sen mới nở rộ. Cô bước lên trên, dì Trần lập tức choàng chiếc khăn tắm lên người cô.
Thượng Quan Tuyền thoải mái dựa người vào ghế. Phong bước lên trước, cung kính hạ thấp người xuống nói: “Cô Thượng Quan, ở đây đều là người do tôi sắp xếp, có gì cô cứ ra lệnh!”
Nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Phong, ánh mặt trời chiếu lên người khiến bóng anh ta đổ dài xuống ghế, Thượng Quan Tuyền trong lúc lơ đãng lại nhớ tới lời của bác Hoàng đã từng nhắc tới người đàn ông đe dọa cha nuôi cô.
Trong mắt bác Hoàng, người đàn ông đó có dáng người cao lớn giống Niếp Ngân. Người cao giống Niếp Ngân thì có lẽ có rất nhiều, nhưng dáng người của Niếp Ngân cực kì chuẩn, lại thêm được tôi luyện trong quá trình huấn luyện nên vóc dáng cao lớn của anh ta rất đặc biệt.
Mà người đàn ông có dáng người giống Niếp Ngân thì Thượng Quan Tuyền cũng từng gặp, ví dụ như Lãnh Thiên Dục chẳng hạn. Dáng người hắn cũng hoàn mỹ như của Niếp Ngân vậy. Trừ hắn ra thì cô cũng gặp hai người nữa, đó là Phong và Lôi. Nếu loại trừ Lôi ra thì chỉ còn lại Phong. Anh ta là người mà hiện tại cô nghi ngờ nhất, tuy cô chưa từng gặp qua hai vị chấp pháp là Vân và Vũ.
Đương nhiên, mọi chuyện chỉ là hoài nghi của cô mà thôi!
- Phong, anh luôn xử lý chuyện trong tổ chức rất tốt, mấy ngày nay phải lo lắng cho an toàn của tôi khiến anh vất vả rồi!” – Thượng Quan Tuyền cười ảm đạm, nhẹ giọng nói.
Phong nghe vậy, hơi mím môi lại rồi đáp: “Cô Thượng Quan nói quá lời rồi, đây là chuyện Lãnh tiên sinh giao, cũng là chức trách của chúng tôi”.
Thượng Quan Tuyền gật đầu rồi quay đầu nói với dì Trần đang đứng bên cạnh: “Dì Trần, ở đây có Phong là được rồi, dì cứ đi làm việc của dì đi!”
- Cái này... – Dì Trần nhìn Phong, dường như có chút lo lắng.
- Dì Trần, nếu dì cứ nhất quyết ở đây thì có phải là không muốn nấu canh cho cháu uống đúng không? – Thượng Quan Tuyền làm nũng nói.
- À, được, được... Thì ra đại thiếu phu nhân muốn uống canh dì Trần nấu à, tôi đi làm ngay đây! – Dì Trần không nói nhiều lời, dặn dò Phong vài câu rồi rời đi.
- Cô Thượng Quan, dì Trần vừa nhắc cô đang mang thai, không nên bơi lội nữa! – Phong lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không định bơi tiếp!”. Sau khi nói xong, cô nhẹ nhàng cầm tuýp kem chống nắng lên đưa cho Phong.
Phong ngạc nhiên, ánh mắt không hiểu nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Anh thoa kem chống nắng được không? Giúp tôi chút! – Ngữ khí của Thượng Quan Tuyền nghe rất hồn nhiên nhưng lại ẩn chứa sự thâm trầm khó phát hiện.
Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó anh ta lên tiếng: “Cô Thượng Quan nói đùa rồi, cô là người của Lãnh tiên sinh, Phong dù có một trăm cái mạng cũng không dám làm vậy”.
- Anh nói gì kì lạ thế, tôi chỉ nhờ anh giúp tôi thoa kem chống nắng thôi mà, việc gì phải nghiêm trọng thế! – Nói xong, cô liền nhét tuýp kem chống nắng vào tay Phong rồi ngồi dậy, đưa lưng về phía anh ta.
Ánh mắt Phong đầy phức tạp, nhưng cũng bước lên, cẩn thận đặt tay lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo khăn tắm xuống...
Hình xăm đầu người phụ nữ tóc rắn lập tức xuất hiện ngay trước mắt anh ta.
Tay Phong run lên, giật mình!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Phong, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng quay người lại, ra vẻ ngạc nhiên nhìn Phong: “Anh sao thế?”
- À, không có gì… - Phong vội vàng trả lời.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười quay người lại, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên sắc bén.
Thật ra trước khi rời khỏi chỗ của Niếp Ngân cô đã mang theo lọ nước kia. Hôm nay cô đã đổ lọ nước lên vai mình nên Phong mới có cơ hội nhìn thấy hình xăm này.
- Hình xăm của tôi khiến anh sợ à? – Cô ra vẻ thoải mái hỏi.
Quả nhiên là có phản ứng!
- Hình xăm của cô Thượng Quan thật đặc biệt, là do Lãnh tiên sinh xăm cho cô à?
Phong thăm dò hỏi, vừa nhẹ nhàng thoa kem chống nắng lên lưng cô vừa chạm vào hình xăm. Dưới ánh mặt trời, hình xăm lại càng thêm diễm lệ.
- Không, hình xăm này có trên người tôi từ trước rồi! – Thượng Quan Tuyền nói, giọng nói mềm nhẹ không nghe ra hàm ý gì – Có lẽ là dấu hiệu của tổ chức!
- Không thể! – Phong theo phản xạ lên tiếng, động tác tay cũng dừng lại.
- Sao thế? – Thượng Quan Tuyền nhìn anh ta không hề chớp mắt, dường như muốn tìm ra chút đầu mối trên vẻ mặt tĩnh lặng ấy.
Phong dường như cũng nhận ra mình đã kích động quá mức nên vội vàng lên tiếng: “Tôi nghĩ không tổ chức nào lại lưu lại trên người dấu hiệu rõ ràng như vậy, nếu thế thì họ sẽ bị bại lộ thân phận mất!”
Thượng Quan Tuyền ra vẻ hiểu, gật đầu, ánh mắt đầy mờ mịt: “Phong, anh nói rất có lý, vậy rốt cuộc hình xăm này là gì nhỉ? Mà kì quái hơn là nó lại có thể tàng hình, cho tới bây giờ Dục cũng chưa từng nhìn thấy hình xăm này”.
- Đừng cho Lãnh tiên sinh nhìn thấy! – Trong giọng nói của Phong có chứa sự lo lắng.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy run lên, lập tức nhìn anh ta chăm chú…
- Phong, không phải là anh biết lai lịch của hình xăm này chứ?
- Cô Thượng Quan hiểu lầm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hình xăm này. Tôi sợ Lãnh tiên sinh lo lắng nên mới bảo cô đừng để ngài ấy nhìn thấy nó! – Phong lập tức lên tiếng.
- Phong, anh quả là người trung thành, khó trách Dục lại tín nhiệm anh đến vậy, nhưng mà…
Thượng Quan Tuyền choàng khăn lên vai, chậm rãi đứng lên: “Phong, tôi có dự cảm rằng Dục đang gặp nguy hiểm!”
Vẻ mặt Phong hiện lên tia ẩn nhẫn: “Sao cô Thượng Quan lại nghĩ thế?”
Thượng Quan Tuyền cười rồi nhìn Phong, gằn từng tiếng một: “Giáo phụ Nhân Cách!”
- Haha... – Thượng Quan Tuyền trốn không được, chỉ có thể ngửa đầu cảm nhận cảm giác tê dại – Dục... – Tiếng thì thầm đầy tình cảm vang lên.
- Tuyền, Tuyền của anh! – Lãnh Thiên Dục ôm chặt lấy cô, lưu luyến không muốn buông ra.
*****
- Hôm nay thời tiết đẹp lắm, thiếu phu nhân có muốn xuống dưới tầng đi dạo không?
Dì Trần đi vào phòng ngủ, kéo rèm ra, ánh nắng vàng rực rỡ lập tức chiếu sáng căn phòng.
- Dì Trần, cháu đã bảo dì đừng gọi cháu như thế mà!
Thượng Quan Tuyền ngẩn người ngồi trên giường, hơi nheo mắt lại, miễn cưỡng lên tiếng. Ánh nắng vàng càng khiến cô nhớ Lãnh Thiên Dục.
Nhớ nhung là một cảm giác như đang hành hạ con người, nó khiến người ta chẳng muốn làm gì, trái tim như thắt lại. Trời ơi, hắn vừa mới đi thôi mà cô đã ngơ ngẩn ra rồi.
Dì Trần cười: “Tuy tôi là quản gia của Lãnh gia nhưng quy định vẫn phải tuân theo. Dì Trần nhìn thấy đại thiếu gia rất quan tâm đến cô, còn cô bây giờ đang mang thai cốt nhục của Lãnh gia, tất nhiên phải là thiếu phu nhân của chúng tôi rồi. Nhưng dì Trần nghĩ mãi không ra, tại sao tình cảm hai người tốt như vậy mà không làm hôn lễ luôn đi?”
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, nụ cười đầy chua xót, cô đăm chiêu hỏi: “Dì Trần, dì nói hai người yêu nhau nhất định sẽ ở bên nhau sao?”
- Đương nhiên rồi! Giống như cô và đại thiếu gia vậy, không phải hai người đang ở bên nhau sao? Dì Trần cho rằng chỉ cần tình cảm của hai người kiên định thì dù có gặp khó khăn trắc trở thế nào rồi cũng sẽ vượt qua thôi! – Dì Trần trả lời cực kì kiên định.
Thượng Quan Tuyền thầm than một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy đăm chiêu.
- Xuống vườn hoa đi dạo một lát đi! – Dì Trần thấy Thượng Quan Tuyền có vẻ cô đơn, lập tức đưa ra đề nghị.
- Trước khi đại thiếu gia đi đã dặn đi dặn lại là ngày nào cũng phải giúp cô đi dạo bộ. Đại thiếu gia quan tâm đến cô lắm đó, biết cô thích hoa nên không chỉ sai người trồng cả một rừng hoa tử vi mà còn trồng cả hơn năm mươi loại hoa hồng nữa đấy!
Thượng Quan Tuyền nghe vậy lại càng thêm lưu luyến, người đàn ông này dụng tâm như vậy, sao cô lại không cảm nhận được chứ.
- Dì Trần, dì giúp cháu chuẩn bị áo tắm, cháu muốn xuống bể bơi một chút!
- Cái này... – Dì Trần ấp úng.
- Dì Trần? Sao thế? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy kì lạ.
Dì Trần lấy điện thoại ra, vừa ấn số vừa nói: “Đại thiếu phu nhân, giờ cô đang mang thai, chuyện này tôi không tự quyết được. Dù bác sĩ có nói cô có thể bơi được nhưng tôi muốn hỏi ý kiến đại thiếu gia xem thế nào!”
Thượng Quan Tuyền khóc dở mếu dở, sao cô có cảm giác mang thai giống như tội phạm bị theo dõi vậy?
Điện thoại vừa kết nối, dì Trần liền nói ngắn gọn rồi đưa điện thoại cho Thượng Quan Tuyền.
- Tuyền! – Điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, hấp dẫn của Lãnh Thiên Dục.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất tủi thân, cổ họng như bị nghẹn lại: “Dục...”.
- Dì Trần nói em muốn đi bơi phải không? – Âm thanh trầm thấp lại truyền đến.
- Ừm! Nhưng dì Trần nói muốn hỏi ý kiến anh mới được! – Thượng Quan Tuyền như đang làm nũng.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: “Thôi được rồi, nhưng bác sĩ nói em không nên bơi lội lâu đâu, chỉ được bơi khoảng mười lăm phút thôi đấy!”
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền đáp ứng.
- Tuyền... – Giọng nói đầy dịu dàng vang lên – Em có nhớ anh không?
Thượng Quan Tuyền nắm chặt chăn, vội vã đáp: “Có, nhớ lắm, anh vừa đi là em đã nhớ anh rồi...”.
Cô không muốn che giấu tâm trạng của mình nữa, cứ phải che đậy khiến cô cảm thấy rất bức bách.
Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói đầy chân thành: “Anh sẽ về nhanh thôi, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
- Vâng! – Thượng Quan Tuyền dịu dàng lên tiếng, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp.
- Tuyền, em đưa máy cho dì Trần đi, anh muốn nói chuyện với dì ấy!
Dì Trần nhận điện thoại...
- Dì Trần, tuy tôi không biết sao tự dưng Tuyền lại muốn đi bơi nhưng cô ấy từng bị rơi xuống nước nên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi. Hôm nay dì nhất định phải chú ý đến cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Còn nữa, mấy lời dặn dò này dì không cần nói cho Tuyền biết đâu! – Lãnh Thiên Dục hạ giọng, lời nói rất nặng nề.
- Vâng, đại thiếu gia! – Dì Trần lập tức đáp lời.
*****
Ánh nắng vàng rải khắp Lãnh gia, cả tòa biệt thự màu trắng dưới những tia nắng vàng rực rỡ càng thêm phần mộng ảo và thanh lịch.
Thảm cỏ màu xanh như một tấm đệm mát mẻ, trong vườn cành lá xum xuê, vòi phun nước phun những tia nước nổi bọt trắng xóa giữa vườn hoa. Đi qua khu vườn ngập tràn sắc xanh với lối thiết kế đan xen cực kì hợp lý ấy, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy cảnh tượng mùa xuân cực kì đẹp. Ở phía xa có bể bơi, gần đó có một căn phòng được làm bằng thủy tinh trong suốt, phòng tập thể thao, sân golf.
Ngoài Thượng Quan Tuyền đang đứng trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy thì còn có mấy người vệ sĩ khác, bọn họ do Phong phái tới để bảo vệ sự an toàn cho Thượng Quan Tuyền.
Bộ quần áo tắm càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của Thượng Quan Tuyền, khiến cô càng trở nên động lòng người hơn. Nước trong bể xanh biếc lóng lánh dưới ánh mặt trời kết hợp cùng dáng vẻ nhàn nhã của cô gái xinh đẹp khiến cô như một mỹ nhân ngư đang đắm chìm dưới làn nước biếc.
- Đại thiếu phu nhân, quá thời gian rồi, mau lên thôi! – Dì Trần hoàn thành trách nhiệm cực kì tốt, căn đúng thời gian để gọi Thượng Quan Tuyền lên.
Thượng Quan Tuyền ngửa mặt lên khỏi làn nước, tư thái tuyệt đẹp giống như một đóa hoa sen mới nở rộ. Cô bước lên trên, dì Trần lập tức choàng chiếc khăn tắm lên người cô.
Thượng Quan Tuyền thoải mái dựa người vào ghế. Phong bước lên trước, cung kính hạ thấp người xuống nói: “Cô Thượng Quan, ở đây đều là người do tôi sắp xếp, có gì cô cứ ra lệnh!”
Nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Phong, ánh mặt trời chiếu lên người khiến bóng anh ta đổ dài xuống ghế, Thượng Quan Tuyền trong lúc lơ đãng lại nhớ tới lời của bác Hoàng đã từng nhắc tới người đàn ông đe dọa cha nuôi cô.
Trong mắt bác Hoàng, người đàn ông đó có dáng người cao lớn giống Niếp Ngân. Người cao giống Niếp Ngân thì có lẽ có rất nhiều, nhưng dáng người của Niếp Ngân cực kì chuẩn, lại thêm được tôi luyện trong quá trình huấn luyện nên vóc dáng cao lớn của anh ta rất đặc biệt.
Mà người đàn ông có dáng người giống Niếp Ngân thì Thượng Quan Tuyền cũng từng gặp, ví dụ như Lãnh Thiên Dục chẳng hạn. Dáng người hắn cũng hoàn mỹ như của Niếp Ngân vậy. Trừ hắn ra thì cô cũng gặp hai người nữa, đó là Phong và Lôi. Nếu loại trừ Lôi ra thì chỉ còn lại Phong. Anh ta là người mà hiện tại cô nghi ngờ nhất, tuy cô chưa từng gặp qua hai vị chấp pháp là Vân và Vũ.
Đương nhiên, mọi chuyện chỉ là hoài nghi của cô mà thôi!
- Phong, anh luôn xử lý chuyện trong tổ chức rất tốt, mấy ngày nay phải lo lắng cho an toàn của tôi khiến anh vất vả rồi!” – Thượng Quan Tuyền cười ảm đạm, nhẹ giọng nói.
Phong nghe vậy, hơi mím môi lại rồi đáp: “Cô Thượng Quan nói quá lời rồi, đây là chuyện Lãnh tiên sinh giao, cũng là chức trách của chúng tôi”.
Thượng Quan Tuyền gật đầu rồi quay đầu nói với dì Trần đang đứng bên cạnh: “Dì Trần, ở đây có Phong là được rồi, dì cứ đi làm việc của dì đi!”
- Cái này... – Dì Trần nhìn Phong, dường như có chút lo lắng.
- Dì Trần, nếu dì cứ nhất quyết ở đây thì có phải là không muốn nấu canh cho cháu uống đúng không? – Thượng Quan Tuyền làm nũng nói.
- À, được, được... Thì ra đại thiếu phu nhân muốn uống canh dì Trần nấu à, tôi đi làm ngay đây! – Dì Trần không nói nhiều lời, dặn dò Phong vài câu rồi rời đi.
- Cô Thượng Quan, dì Trần vừa nhắc cô đang mang thai, không nên bơi lội nữa! – Phong lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không định bơi tiếp!”. Sau khi nói xong, cô nhẹ nhàng cầm tuýp kem chống nắng lên đưa cho Phong.
Phong ngạc nhiên, ánh mắt không hiểu nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Anh thoa kem chống nắng được không? Giúp tôi chút! – Ngữ khí của Thượng Quan Tuyền nghe rất hồn nhiên nhưng lại ẩn chứa sự thâm trầm khó phát hiện.
Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó anh ta lên tiếng: “Cô Thượng Quan nói đùa rồi, cô là người của Lãnh tiên sinh, Phong dù có một trăm cái mạng cũng không dám làm vậy”.
- Anh nói gì kì lạ thế, tôi chỉ nhờ anh giúp tôi thoa kem chống nắng thôi mà, việc gì phải nghiêm trọng thế! – Nói xong, cô liền nhét tuýp kem chống nắng vào tay Phong rồi ngồi dậy, đưa lưng về phía anh ta.
Ánh mắt Phong đầy phức tạp, nhưng cũng bước lên, cẩn thận đặt tay lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo khăn tắm xuống...
Hình xăm đầu người phụ nữ tóc rắn lập tức xuất hiện ngay trước mắt anh ta.
Tay Phong run lên, giật mình!
Dường như cảm nhận được sự khác thường của Phong, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng quay người lại, ra vẻ ngạc nhiên nhìn Phong: “Anh sao thế?”
- À, không có gì… - Phong vội vàng trả lời.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười quay người lại, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên sắc bén.
Thật ra trước khi rời khỏi chỗ của Niếp Ngân cô đã mang theo lọ nước kia. Hôm nay cô đã đổ lọ nước lên vai mình nên Phong mới có cơ hội nhìn thấy hình xăm này.
- Hình xăm của tôi khiến anh sợ à? – Cô ra vẻ thoải mái hỏi.
Quả nhiên là có phản ứng!
- Hình xăm của cô Thượng Quan thật đặc biệt, là do Lãnh tiên sinh xăm cho cô à?
Phong thăm dò hỏi, vừa nhẹ nhàng thoa kem chống nắng lên lưng cô vừa chạm vào hình xăm. Dưới ánh mặt trời, hình xăm lại càng thêm diễm lệ.
- Không, hình xăm này có trên người tôi từ trước rồi! – Thượng Quan Tuyền nói, giọng nói mềm nhẹ không nghe ra hàm ý gì – Có lẽ là dấu hiệu của tổ chức!
- Không thể! – Phong theo phản xạ lên tiếng, động tác tay cũng dừng lại.
- Sao thế? – Thượng Quan Tuyền nhìn anh ta không hề chớp mắt, dường như muốn tìm ra chút đầu mối trên vẻ mặt tĩnh lặng ấy.
Phong dường như cũng nhận ra mình đã kích động quá mức nên vội vàng lên tiếng: “Tôi nghĩ không tổ chức nào lại lưu lại trên người dấu hiệu rõ ràng như vậy, nếu thế thì họ sẽ bị bại lộ thân phận mất!”
Thượng Quan Tuyền ra vẻ hiểu, gật đầu, ánh mắt đầy mờ mịt: “Phong, anh nói rất có lý, vậy rốt cuộc hình xăm này là gì nhỉ? Mà kì quái hơn là nó lại có thể tàng hình, cho tới bây giờ Dục cũng chưa từng nhìn thấy hình xăm này”.
- Đừng cho Lãnh tiên sinh nhìn thấy! – Trong giọng nói của Phong có chứa sự lo lắng.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy run lên, lập tức nhìn anh ta chăm chú…
- Phong, không phải là anh biết lai lịch của hình xăm này chứ?
- Cô Thượng Quan hiểu lầm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hình xăm này. Tôi sợ Lãnh tiên sinh lo lắng nên mới bảo cô đừng để ngài ấy nhìn thấy nó! – Phong lập tức lên tiếng.
- Phong, anh quả là người trung thành, khó trách Dục lại tín nhiệm anh đến vậy, nhưng mà…
Thượng Quan Tuyền choàng khăn lên vai, chậm rãi đứng lên: “Phong, tôi có dự cảm rằng Dục đang gặp nguy hiểm!”
Vẻ mặt Phong hiện lên tia ẩn nhẫn: “Sao cô Thượng Quan lại nghĩ thế?”
Thượng Quan Tuyền cười rồi nhìn Phong, gằn từng tiếng một: “Giáo phụ Nhân Cách!”
Bình luận truyện