Giao Dịch Tình Yêu
Chương 4: Anh sắp tới
Thế nhưng đến rạng sáng, Lâm Thảo cũng không đợi được Thanh Tuấn.
Mỗi khi ngoài cửa có xe hơi đi qua, Lâm Thảo đều sẽ mở cửa ra nghênh đón... Nhưng mỗi lần đều là thất vọng.
Cô liên tục làm một tháng cơm tối, Thanh Tuấn một lần cũng không tới ăn.
Một mình cô không thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy, những lúc mang thức ăn đi đổ, lương tâm cảm thấy bị khiển trách, lãng phí lương thực chính là muốn bị thiên lôi đánh.
Sau đó, cô không làm nữa. Thức ăn một mình cũng trở nên rất tùy ý, mua trên mạng một đống mì ăn liền, đói thì ăn một chút.
Khoảng chừng ba tháng sau, Bích Hằng gửi cho cô Thông báo: Tổng giám đốc Thanh tối nay sẽ đến.
Lâm Thảo đang mơ màng, sau khi thấy Thông báo lập tức bật dậy từ trên ghế sofa, anh sắp tới!
Bây giờ là bảy giờ sáng, cách buổi tối chỉ còn hơn mười tiếng, cô nhanh chóng thay quần áo đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về lại quét dọn một lượt căn nhà vốn đã sạch sẽ tới mức không nhiễm một hạt bụi.
Cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi, cô đi thay quần áo gọn gàng hơn một chút. Chừng bảy giờ thức ăn đã sẵn sàng trên bàn, vì không muốn để thức ăn nguội, cô còn dùng nồi nhỏ, hầm thức ăn trên ngọn lửa liu riu.
Sau cùng, trong lòng tràn đầy vui mừng đợi anh tới.
Bảy giờ anh chưa tới.
Tám giờ vẫn chưa tới.
Mười giờ thiếu vẫn nữa tới.
Mười hai giờ cũng chưa tới.
Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ... Rốt cuộc chợt lóe lên ánh đèn xe, một chiếc Rolls Royce dừng trước cửa biệt thự.
Trong lòng Lâm Thảo như có bầy nai con chạy loạn, ngay cả giầy cũng quên mang, một bước đi ba bước chạy ra ngoài.
Một khắc kia khi thân hình người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra, Lâm Thảo liền chạy vụt tới ôm chầm lấy anh.
Ba tháng xa cách, tơ vương đã sớm nảy mầm sinh sôi.
Cơ thể phụ nữ mềm mại ập vào trong ngực, giữa một đêm đầu đông cho anh chút ấm áp.
Hàng mi anh tuấn của Thanh Tuấn khẽ nhếch, tròng mắt hơi có vẻ mệt mỏi bỗng nhiên phấn chấn.
Anh cúi đầu, thấy người phụ nữ chân không mang tất, bàn chân mềm mại trắng nõn dẫm trên mặt đất lạnh bằng đá, còn dính chút bụi đất đen đen.
"Sao còn chưa mang giày đã chạy ra ngoài rồi?"
Lâm Thảo ôm lấy anh thật chặt, trong miệng lẩm bẩm: "Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa."
Cô không kìm được hai khóe mắt ửng đỏ, trong lòng lại vẫn hưng phấn như cũ.
Ba tháng tịch mịch cùng trống vắng, rất khó chịu, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng trở về rồi.
Cô mặc váy trông vô cùng xinh đẹp, trên mặt chỉ có lớp trang điểm nhàn nhạt, đôi môi mềm mại căng bóng, khiến cho người ta không nhịn được muốn âu yếm.
Thanh Tuấn vừa động tâm, liền hành động.
Ôm lấy eo người phụ nữ, đặt một nụ hôn xuống.
Cô thật giống như không có xương, toàn thân dịu dàng mềm mại.
Anh ôm cô đi vào phía trong nhà, lướt qua bàn thức ăn, lên lầu thả xuống giường, làm chuyện anh đã nhung nhớ cả ba tháng nay.
"A Thanh, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ em không?" Lâm Thảo hỏi, khóe mắt ngấn lệ, giọt lệ kia nóng bỏng, khiến lòng người đàn ông mềm mại hẳn đi.
Thanh Tuấn đáp: "Nhớ, cho nên vó ngựa không ngừng đến thăm cô đây."
"Thật sao?" Lâm Thảo nín khóc mỉm cười, trong lòng ngọt ngào như rót mật.
Anh vẫn tiếp tục hôn cô, dịu dàng mà bá đạo, tiếp đến nắm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, mạnh mẽ mà tiến vào...
Sáng sớm hôm sau, không chờ Lâm Thảo tỉnh lại, Thanh Tuấn đã rời đi.
Một đêm ba lần, cô bị giày vò quá mức kinh khủng, không thể dậy sớm giúp anh làm bữa sáng.
Chừng mười giờ, Bích Hằng tới một chuyến, đưa cho Lâm Thảo vài thứ.
Quần áo xa hoa, túi xách và đồ trang sức.
Lâm Thảo vui vẻ hỏi: "Cái này là A Thanh đưa cho Tôi sao?"
Bích Hằng thấy Lâm Thảo mặt đầy mừng rỡ, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhưng rất nhanh liền thu về, gật đầu nói: "Tổng giám đốc Thanh rất hài lòng đối với Cô Lâm, đây là phần thưởng."
Thưởng sao? Lâm Thảo sững sốt, hỏi lại: "Đây là phần thưởng, chứ không phải là quà tặng sao?"
Bích Hằng không nghĩ tới Lâm Thảo sẽ hỏi như vậy. "Nếu cô Lâm thích, cứ coi như là quà tặng cũng không sao."
Quà tặng, là chứa tình cảm trong đó.
Mà phần thưởng, chỉ là bởi vì đã làm tốt nhiệm vụ mà thôi.
Hai thứ này khác nhau rất lớn, ít nhất Lâm Thảo cho là như vậy. Niềm vui trên mặt bởi vì cuộc đối thoại lúc này mà biến mất không còn dấu vết.
Buổi tối, Thanh Tuấn lại tới.
Lâm Thảo chuẩn bị cơm tối cũng lãng phí.
Giữa hai người không có quá nhiều trao đổi, đa số thời gian cũng chỉ là hoạt động trên giường.
Lâm Thảo thật ra rất muốn trò chuyện với Thanh Tuấn nhiều một chút, vun đắp tình cảm với anh, nhưng anh căn bản không cho cô có cơ hội này.
Mỗi lần hoạt động xong, cô đều sẽ mệt mỏi không còn chút sức lực.
Cũng có lần, cô nén mệt mỏi, nói với anh: "Em làm bạn gái anh có được hay không, em không muốn quần áo đồ trang sức hay túi xách gì của anh, cũng không cần anh cho em thẻ, em có thể mỗi ngày nấu cơm, dọn nhà, làm ấm giường cho anh, nhưng em muốn làm bạn gái của anh."
Thanh Tuấn cảm thấy buồn cười. "Không lấy tiền, chỉ cần làm bạn gái của Tôi, vì sao vậy?"
Lâm Thảo thốt lên: "Bởi vì thích anh, anh thật sự không nhớ ra em sao..."
Mỗi khi ngoài cửa có xe hơi đi qua, Lâm Thảo đều sẽ mở cửa ra nghênh đón... Nhưng mỗi lần đều là thất vọng.
Cô liên tục làm một tháng cơm tối, Thanh Tuấn một lần cũng không tới ăn.
Một mình cô không thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy, những lúc mang thức ăn đi đổ, lương tâm cảm thấy bị khiển trách, lãng phí lương thực chính là muốn bị thiên lôi đánh.
Sau đó, cô không làm nữa. Thức ăn một mình cũng trở nên rất tùy ý, mua trên mạng một đống mì ăn liền, đói thì ăn một chút.
Khoảng chừng ba tháng sau, Bích Hằng gửi cho cô Thông báo: Tổng giám đốc Thanh tối nay sẽ đến.
Lâm Thảo đang mơ màng, sau khi thấy Thông báo lập tức bật dậy từ trên ghế sofa, anh sắp tới!
Bây giờ là bảy giờ sáng, cách buổi tối chỉ còn hơn mười tiếng, cô nhanh chóng thay quần áo đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về lại quét dọn một lượt căn nhà vốn đã sạch sẽ tới mức không nhiễm một hạt bụi.
Cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi, cô đi thay quần áo gọn gàng hơn một chút. Chừng bảy giờ thức ăn đã sẵn sàng trên bàn, vì không muốn để thức ăn nguội, cô còn dùng nồi nhỏ, hầm thức ăn trên ngọn lửa liu riu.
Sau cùng, trong lòng tràn đầy vui mừng đợi anh tới.
Bảy giờ anh chưa tới.
Tám giờ vẫn chưa tới.
Mười giờ thiếu vẫn nữa tới.
Mười hai giờ cũng chưa tới.
Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ... Rốt cuộc chợt lóe lên ánh đèn xe, một chiếc Rolls Royce dừng trước cửa biệt thự.
Trong lòng Lâm Thảo như có bầy nai con chạy loạn, ngay cả giầy cũng quên mang, một bước đi ba bước chạy ra ngoài.
Một khắc kia khi thân hình người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra, Lâm Thảo liền chạy vụt tới ôm chầm lấy anh.
Ba tháng xa cách, tơ vương đã sớm nảy mầm sinh sôi.
Cơ thể phụ nữ mềm mại ập vào trong ngực, giữa một đêm đầu đông cho anh chút ấm áp.
Hàng mi anh tuấn của Thanh Tuấn khẽ nhếch, tròng mắt hơi có vẻ mệt mỏi bỗng nhiên phấn chấn.
Anh cúi đầu, thấy người phụ nữ chân không mang tất, bàn chân mềm mại trắng nõn dẫm trên mặt đất lạnh bằng đá, còn dính chút bụi đất đen đen.
"Sao còn chưa mang giày đã chạy ra ngoài rồi?"
Lâm Thảo ôm lấy anh thật chặt, trong miệng lẩm bẩm: "Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa."
Cô không kìm được hai khóe mắt ửng đỏ, trong lòng lại vẫn hưng phấn như cũ.
Ba tháng tịch mịch cùng trống vắng, rất khó chịu, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng trở về rồi.
Cô mặc váy trông vô cùng xinh đẹp, trên mặt chỉ có lớp trang điểm nhàn nhạt, đôi môi mềm mại căng bóng, khiến cho người ta không nhịn được muốn âu yếm.
Thanh Tuấn vừa động tâm, liền hành động.
Ôm lấy eo người phụ nữ, đặt một nụ hôn xuống.
Cô thật giống như không có xương, toàn thân dịu dàng mềm mại.
Anh ôm cô đi vào phía trong nhà, lướt qua bàn thức ăn, lên lầu thả xuống giường, làm chuyện anh đã nhung nhớ cả ba tháng nay.
"A Thanh, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ em không?" Lâm Thảo hỏi, khóe mắt ngấn lệ, giọt lệ kia nóng bỏng, khiến lòng người đàn ông mềm mại hẳn đi.
Thanh Tuấn đáp: "Nhớ, cho nên vó ngựa không ngừng đến thăm cô đây."
"Thật sao?" Lâm Thảo nín khóc mỉm cười, trong lòng ngọt ngào như rót mật.
Anh vẫn tiếp tục hôn cô, dịu dàng mà bá đạo, tiếp đến nắm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, mạnh mẽ mà tiến vào...
Sáng sớm hôm sau, không chờ Lâm Thảo tỉnh lại, Thanh Tuấn đã rời đi.
Một đêm ba lần, cô bị giày vò quá mức kinh khủng, không thể dậy sớm giúp anh làm bữa sáng.
Chừng mười giờ, Bích Hằng tới một chuyến, đưa cho Lâm Thảo vài thứ.
Quần áo xa hoa, túi xách và đồ trang sức.
Lâm Thảo vui vẻ hỏi: "Cái này là A Thanh đưa cho Tôi sao?"
Bích Hằng thấy Lâm Thảo mặt đầy mừng rỡ, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhưng rất nhanh liền thu về, gật đầu nói: "Tổng giám đốc Thanh rất hài lòng đối với Cô Lâm, đây là phần thưởng."
Thưởng sao? Lâm Thảo sững sốt, hỏi lại: "Đây là phần thưởng, chứ không phải là quà tặng sao?"
Bích Hằng không nghĩ tới Lâm Thảo sẽ hỏi như vậy. "Nếu cô Lâm thích, cứ coi như là quà tặng cũng không sao."
Quà tặng, là chứa tình cảm trong đó.
Mà phần thưởng, chỉ là bởi vì đã làm tốt nhiệm vụ mà thôi.
Hai thứ này khác nhau rất lớn, ít nhất Lâm Thảo cho là như vậy. Niềm vui trên mặt bởi vì cuộc đối thoại lúc này mà biến mất không còn dấu vết.
Buổi tối, Thanh Tuấn lại tới.
Lâm Thảo chuẩn bị cơm tối cũng lãng phí.
Giữa hai người không có quá nhiều trao đổi, đa số thời gian cũng chỉ là hoạt động trên giường.
Lâm Thảo thật ra rất muốn trò chuyện với Thanh Tuấn nhiều một chút, vun đắp tình cảm với anh, nhưng anh căn bản không cho cô có cơ hội này.
Mỗi lần hoạt động xong, cô đều sẽ mệt mỏi không còn chút sức lực.
Cũng có lần, cô nén mệt mỏi, nói với anh: "Em làm bạn gái anh có được hay không, em không muốn quần áo đồ trang sức hay túi xách gì của anh, cũng không cần anh cho em thẻ, em có thể mỗi ngày nấu cơm, dọn nhà, làm ấm giường cho anh, nhưng em muốn làm bạn gái của anh."
Thanh Tuấn cảm thấy buồn cười. "Không lấy tiền, chỉ cần làm bạn gái của Tôi, vì sao vậy?"
Lâm Thảo thốt lên: "Bởi vì thích anh, anh thật sự không nhớ ra em sao..."
Bình luận truyện