Giảo Phụ
Chương 56
Bởi vì trời cũng
không còn sớm nữa, nha đầu tới hỏi phải bày bữa tối ở đâu? Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh đã nói: "Đặt ở đây luôn đi, cũng bày cả
phần của ta luôn, tối nay không đến thư phòng nữa."
Chân Ngọc nghe thấy Vương Chính Khanh nói không đến thư phòng, không khỏi nói: "Hôm nay mệt mỏi, chàng đừng gọi ta lúc nửa đêm, làm cho người không ngủ được."
Vương Chính Khanh cười nói: "Lần trước gọi nàng một tiếng, cũng chỉ cho rằng nàng chưa ngủ mà thôi!"
Hai người ngồi đối diện dùng bữa tối, đợi nha đầu thu dọn đồ đạc lui xuống, lại rót trà, nói chuyện uống trà bàn về thời sự, chút không vui vào ban ngày vậy mà tiêu giảm đi không ít.
Vương Chính Khanh nói đến Đường Tấn Minh, hơi lo lắng nói: "Gần đây Tam vương gia thường xuyên ra ngoài thành tới quan đạo lấy lòng hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên thu hồi binh lực trong tay Cửu Giang vương, để Tam vương gia tiếp quản. Nếu như vậy, đại sự e là không ổn."
Chân Ngọc nghe nói Hoàng đế Đường Tập Võ tĩnh tu ở đạo quan ngoài thành, gần đây có sở thích mới, cũng là thích xem kịch vẽ tranh sưu tầm ấm tử sa, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sở thích của hoàng thượng gần giống ta, ta cũng thích sưu tầm ấm tử sa."
Bùn tử sa còn có tên là đất ngũ sắc, từng có truyền thuyết, đây là do thần tiên đạp Ngũ Thải Luân (giống như Na Tra dùng Phong Hỏa Luân di chuyển ý) hạ phàm, sau đó thần tiên quay về thiên giới, Ngũ Thải Luân thất lạc ở nhân gian, hóa thành đất Ngũ Sắc. Đạo giáo tin rằng, nếu thường sử dụng ngũ thải đất tạo thành khí cụ, thì có thể hấp thụ được tiên khí vân vân. Vì vậy gần đây Đường Tập Võ si mê các loại đồ tử sa.
Vương Chính Khanh nói với Chân Ngọc đến đây, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Nếu hoàng thượng si mê tử sa khí cụ, vậy thì cũng có biện pháp làm người vui lòng rồi. Chỉ cần hoàng thượng không thiên về Tam vương gia, Cửu Giang vương sẽ có cơ hội lật đảo tình thế. Chống đỡ qua một thời gian, lượng tư binh nhiều lên, sẽ không lo sợ gì nữa."
Chân Ngọc ngắm ấm Thụ Anh trong tủ, lại ngắm ấm Tây Thi bên cạnh một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hoàng thượng sưu tập ấm tử sa, người hiếu kính nhiều, thế gian này ấm thì có rất nhiều, chỉ sợ cũng nằm trong tay ông ta hết rồi, đồ tầm thường, không làm cho ông ta nổi hứng thú. Muốn làm cho mắt ông ta sáng lên, nhất định phải là những đồ tử sa bất phàm. Ví như Độ Tiên Bàn, Phi Thiên Đỉnh nói trong sách cổ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hỏi "Ngọc nương có thể nặn ra những thứ giống trong truyền thuyết sao?"
Chân Ngọc cười nói: "Đã là truyền thuyết, hình dáng đương nhiên đều là do tưởng tượng mà ra, cũng không có đồ thật. Sau khi ra dựa theo miêu tả trong sách nặn ra, nó chính là hình dáng trong truyền thuyết."
Vương Chính Khanh vỗ tay nói: "Được, cứ làm như vậy đi."
Một nơi khác, Hồ ma ma cầm lấy đồng tâm kết giặt một hồi lâu, thấy bùn đất ngấm vào trong sợi dây, nhuộm thành màu bùn đất, giặt thế nào cũng không sạch, coi như giặt được sạch đi, đồng tâm kết cũng bị giặt phai rồi, còn thắt ở trên người thế nào nữa đây?
Bởi vì hôm nay là Bán Hà đi theo Chân Ngọc xuất môn, Hồ ma ma liền gọi Bấn Hà tới hỏi, chỉ vào đồng tâm kết nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như là bị giẫm đạp vậy, rốt cuộc người nào hận cái này đồng tâm kết này như vậy?"
Bán Hà nhìn chung quanh không một bóng người, bèn thì thầm bên tai Hồ ma ma: "Trước kia không phải Tam phu nhân đã từng làm ầm lên, nói Tam gia yêu thích hoa lan, chắc chắn người trong lòng có một chữ lan? Hôm nay ấy, Tam gia và Tam phu nhân cùng đến hầm mỏ, gặp phải Diêu gia lang quân và phu nhân của hắn Bạch nương tử, tên đầy đủ của Bạch nương tử này là Bạch Cốc Lan, nàng ta còn từng tới phủ chúng ta một lần! Đi dạo hầm mỏ xong, đoàn người đến am Kim Sa ăn đồ chay, sau đó Tam gia đơn độc đi ra ngoài, Bạch nương tử cũng đi ra ngoài, Tam phu nhân không để cho chúng ta đi theo, chỉ theo đuôi Bạch nương tử đi qua đó. Sau cùng, Tam gia và Tam phu nhân cùng quay về, cũng không đợi Diêu lang quân và Bạch nương tử, xuống núi trở về trước. Vào cửa chính thì Tam phu nhân không thèm quan tâm đến Tam gia, vẻ mặt của Tam gia cũng rất lo lắng."
"Nói lâu như thế, có liên quan gì tới đồng tâm kết này?" Hồ ma ma trừng Bán Hà một cái nói: "Nói trọng điểm."
Bán Hà lót đệm như thế, đang muốn nói đến trọng điểm, bị Hồ ma ma ngắt lời, không khỏi cười, "Nay tính tình Tam phu nhân thay đổi, mọi việc không thích nghe người ta nói dong dài, thường cho người nói trọng điểm, không ngờ ma ma cũng thay đổi tính tình theo phu nhân, nói cái gì cũng là để cho chúng ta nói điểm chính."
Hồ ma ma cười hắc hắc, "Nói xong trọng điểm, bổ sung lại chi tiết khác, cũng được."
Lúc này Bán Hà mới nói: "Trọng điểm chính là, hôm nay Tam gia thắt theo đồng tâm kết này ra cửa, khi ở hầm mỏ thì đồng tâm kết vẫn còn, đến am Kim Sa, lại không thấy đồng tâm kết đâu. Tới khi trở về phủ, chỉ thấy đồng tâm kết ở chỗ ma ma. Vì vậy suy đoán, mâu thuẫn giữa Tam gia và Tam phu nhân, nhất định liên quan tới đồng tâm kết này, mà đồng tâm kết biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Bạch nương tử."
Hồ ma ma nhìn Bán Hà một hồi lâu, ngửa đầu nói: "Trời ạ, hiện tại liền một cái nha đầu cũng sẽ suy đoán chuyện."
Bán Hà không biết Hồ ma ma châm chọc hay là khích lệ, đỏ mặt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đều là người vô cùng thông tuệ, đi theo bên cạnh, nếu như một chút khả năng quan sát cũng không có, sớm muộn sẽ bị họ ghét bỏ."
"Được rồi, theo ngươi, Tam gia cùng Tam phu nhân hiện nay có hòa hảo được hay không?" Hồ ma ma hỏi Bán Hà, hơi hiếu kì, ừm, trước kia xem thường nha đầu này rồi, có lẽ cũng là một người có thể dùng, không kém Lập Hạ.
Bán Hà vốn là nha đầu bên cạnh Ninh lão phu nhân, sau khi bị đưa cho Chân Ngọc, mặc dù mọi cách tỏ ra trung thành, suy cho cùng địa vị cũng không bằng nha đầu hồi môn Lập Hạ. Trong khoảng thời gian này, Chân Ngọc cũng chỉ sai bảo Lập Hạ, thẳng thừng đặt nàng qua một bên, nàng cũng âm thầm nôn nóng. Hôm nay thật không dễ dàng gì được cùng Chân Ngọc ra cửa một chuyến, cũng là hết lòng hầu hạ, chỉ hy vọng Chân Ngọc có thể nhìn nàng lâu một chút, không hề để đó không dùng nàng nữa. Hiện nay nói với Hồ ma ma những lời này, cũng đã tỏ rõ, mình không thua Lập Hạ, hi vọng sau này Chân Ngọc ra ngoài, có thể dẫn theo nàng cùng đi.
Nghe được Hồ ma ma hỏi thăm, giờ đây Bán Hà cũng không dám nhiều lời, sợ Hồ ma ma chê nàng ở sau lưng suy đoán chủ tử, nhất thời nói: "Hiện Tam gia đang ở trong phòng Tam phu nhân, có lẽ đã làm hòa rồi?"
Hồ ma ma gật đầu một cái, dặn bảo Bán Hà: "Về sau để ý mọi việc, đừng để người khác mưu hại Tam phu nhân, ngươi còn u mê , một chút cũng không biết. Còn có, kín miệng một chút, với người khác, phải cẩn thận lời nói. Chuyện hôm nay, để ở trong bụng, không được nói nửa chữ."
Bán Hà cũng biết hiện nay Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, mà Chân Ngọc, bởi có tài mà nổi danh bên ngoài, lại cứu Cửu Giang vương hai lần, cùng bị người khác chú ý tới, không biết bao nhiêu người muốn nghe được chuyện của bọn họ! Giống như những chuyện như hôm nay gặp Bạch Cốc Lan, phu thê dường như không vui vẻ gì mà trở về phủ, đồng tâm kết bị làm bẩn, bị người có lòng phỏng đoán, lập tức sẽ gây xôn xao dư luận. Nhất thời cũng sợ, gật đầu nói: "Ma ma, nô tỳ hiểu."
Nhìn Bán Hà lui xuống, Hồ ma ma nghiêm mặt ở nơi này, lấy lại đồng tâm kết, không giặt nữa, trong bụng hung hăng mắng Bạch Cốc Lan: tiện phụ này, cũng đã thành thân rồi, có phu quân rồi, vẫn còn ba lần bốn lượt quyến rũ Tam gia, cố tình muốn Tam gia thân bại danh liệt sao? May mà hiện nay tính tình Tam phu nhân không như ngày trước, hơn nữa còn mất trí nhớ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nếu không, không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa?
Lập Hạ thấy sau khi trở về, vẻ mặt của Vương Chính Khanh Chân Ngọc không bình thường, cũng hơi không yên lòng, mà lại thấy bọn họ bởi vì chuyện Hạ Sơ Liễu, hình như ý kiến bất đồng, lại đấu khẩu, càng thêm ngồi không yên, nhất thời lặng lẽ tới tìm Hồ ma ma hỏi kế.
Hồ ma ma thở dài nói: "Tính cách hai người đều mạnh mẽ, bảo chúng ta phải làm sao đây?"
Lập Hạ nín nhịn một hồi mới nói nhỏ: "Tam gia nương nhờ trong phòng Tam phu nhân không đi, Tam gia lại chỉ nói chuyện, cũng không. . ."
Nếu hai người viên phòng, quan hệ nhất định sẽ khá hơn, Tam gia lại cứ không nóng không lạnh kéo dài như vậy, không lẽ lại bảo Tam phu nhân hạ cố chủ động?
Hồ ma ma suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi, hầm hai chung canh bổ cho hai người họ rồi bưng vào."
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tự mình tắm rửa xong, lúc này đang ngồi dưới ánh đèn tưởng tượng hình dáng của Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, nghe tiếng động ở cửa, Hồ ma ma bưng hai chung canh đi vào, cười híp mắt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đói bụng chưa? Đây là canh ta vừa mới hầm xong, mùi vị ngọt mát, Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, uống một chung đi!"
"Để xuống đi!" Chân Ngọc đứng lên, để Hồ ma ma đặt canh xuống, chân nhất thời có chút tê, tức thì ra khỏi phòng, tản bộ dưới mái hiên, giãn gân cốt.
Vương Chính Khanh kéo Hồ ma ma lại hỏi: "Ma ma, đồng tâm kết giặt sạch sẽ chưa?"
"Còn chưa có thỉnh giáo Tam gia, vì sao mới ra cửa một chuyến, đã làm cho đồng tâm kết Tam phu nhân vất vả bện một đêm thành ra như vậy?" Hồ ma ma cậy già lên mặt, nhắm mắt ra mặt nói cho Chân Ngọc: "Tâm ýcủa Tam phu nhân, là để cho Tam gia chà đạp như vậy hay sao?"
Vương Chính Khanh cũng xấu hổ, nhất thời nói: "Chuyện hôm nay, là lỗi của ta. Ma ma chỉ nói này đồng tâm kết còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?"
Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh nhận lầm, cũng không dám nữa người gây sự, thở dài nói: "Giẫm đạp thành như vậy, dơ bẩn không nói, các nút cũng lỏng ra, sao còn có thể gọi là đồng tâm kết? Cho dù giặt sạch rồi, cũng đã nhàu nát, không thể nhìn nổi. Nếu Tam gia không nhận lỗi với Tam phu nhân, nịnh Tam phu nhân bện một cái nữa."
Vương Chính Khanh vừa nghe, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ Ngọc nương không chịu bện nữa."
"Tam gia cầu xin nhiều một chút, nói nhiều lời hay một chút, nhất định sẽ chịu." Hồ ma ma nói hai tầng nghĩa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Chính Khanh, Tam gia à, lời đều nói đến rõ ràng như vậy rồi, làm thế nào, người nên biết rồi đó.
Vương Chính Khanh tự nhiên hiểu rõ, chỉ cười không nói.
Nhất thời Chân Ngọc tiến vào, Hồ ma ma lại khuyên bọn họ uống canh, Vương Chính Khanh bưng canh lên uống một hớp, cũng khuyên Chân Ngọc: "Là tâm ý của ma ma, uống đi!"
Chân Ngọc không nghi ngờ gì, bưng canh lên uống, nhìn trời cũng không còn sớm, liền muốn đi ngủ, chỉ kêu nha đầu lấy nước vào rửa mặt rửa tay, dọn dẹp một chút, rồi đến phía sau tấm bình phong đổi xiêm áo, lúc này mới lên giường.
Vương Chính Khanh cũng dọn dẹp một phen rồi lên giường, lật qua lật lại, cả người nóng ran. Nhất thời không nhịn được hô lên: "Ngọc nương, nàng ngủ chưa?"
Chân Ngọc nóng ran cả người, có chút khó chịu, nghe thấy Vương Chính Khanh gọi, liền nói: "Cả người khó chịu, chàng dậy thắp đèn, tới đây giúp ta xoa bóp!"
A, gọi ta tới kìa! Vương Chính Khanh mừng rỡ, nhảy xuống giường, mang giày vào đi thắp đèn, nhất thời cất bước đi tới trước giường Chân Ngọc, xốc màn lụa đang muốn nói, nhìn thấy Chân Ngọc vén nửa chăn ra, xiêm áo cởi một nửa, lộ nửa bầu ngực, mặt hoa da phấn, một sự quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, có chất lỏng chảy ra.
Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, thấy máu mũi Vương Chính Khanh chảy ròng ròng, không khỏi giật mình, thuận tay sờ một cái, sờ thấy dưới gối có một tấm khăn trắng, hình như là Hồ ma ma đặt ở đây, liền kéo khăn ra đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Mau lau đi!"
Vương Chính Khanh nhận lấy khăn chặn lại lỗ mũi, ngồi vào trên mép giường, quăng giầy, nhấc chân lên giường, giọng khàn khàn nói: "Ngọc nương, canh tối nay chúng ta uống có vấn đề, nếu không giải quyết, sẽ rất hại cơ thể."
Chân Ngọc nâng đầu, ánh mắt có chút mê ly, nhẹ nhàng ừm một tiếng nói: "Vậy thì gọi Chu di nương tới giải quyết đi!"
Chân Ngọc nghe thấy Vương Chính Khanh nói không đến thư phòng, không khỏi nói: "Hôm nay mệt mỏi, chàng đừng gọi ta lúc nửa đêm, làm cho người không ngủ được."
Vương Chính Khanh cười nói: "Lần trước gọi nàng một tiếng, cũng chỉ cho rằng nàng chưa ngủ mà thôi!"
Hai người ngồi đối diện dùng bữa tối, đợi nha đầu thu dọn đồ đạc lui xuống, lại rót trà, nói chuyện uống trà bàn về thời sự, chút không vui vào ban ngày vậy mà tiêu giảm đi không ít.
Vương Chính Khanh nói đến Đường Tấn Minh, hơi lo lắng nói: "Gần đây Tam vương gia thường xuyên ra ngoài thành tới quan đạo lấy lòng hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên thu hồi binh lực trong tay Cửu Giang vương, để Tam vương gia tiếp quản. Nếu như vậy, đại sự e là không ổn."
Chân Ngọc nghe nói Hoàng đế Đường Tập Võ tĩnh tu ở đạo quan ngoài thành, gần đây có sở thích mới, cũng là thích xem kịch vẽ tranh sưu tầm ấm tử sa, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sở thích của hoàng thượng gần giống ta, ta cũng thích sưu tầm ấm tử sa."
Bùn tử sa còn có tên là đất ngũ sắc, từng có truyền thuyết, đây là do thần tiên đạp Ngũ Thải Luân (giống như Na Tra dùng Phong Hỏa Luân di chuyển ý) hạ phàm, sau đó thần tiên quay về thiên giới, Ngũ Thải Luân thất lạc ở nhân gian, hóa thành đất Ngũ Sắc. Đạo giáo tin rằng, nếu thường sử dụng ngũ thải đất tạo thành khí cụ, thì có thể hấp thụ được tiên khí vân vân. Vì vậy gần đây Đường Tập Võ si mê các loại đồ tử sa.
Vương Chính Khanh nói với Chân Ngọc đến đây, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Nếu hoàng thượng si mê tử sa khí cụ, vậy thì cũng có biện pháp làm người vui lòng rồi. Chỉ cần hoàng thượng không thiên về Tam vương gia, Cửu Giang vương sẽ có cơ hội lật đảo tình thế. Chống đỡ qua một thời gian, lượng tư binh nhiều lên, sẽ không lo sợ gì nữa."
Chân Ngọc ngắm ấm Thụ Anh trong tủ, lại ngắm ấm Tây Thi bên cạnh một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hoàng thượng sưu tập ấm tử sa, người hiếu kính nhiều, thế gian này ấm thì có rất nhiều, chỉ sợ cũng nằm trong tay ông ta hết rồi, đồ tầm thường, không làm cho ông ta nổi hứng thú. Muốn làm cho mắt ông ta sáng lên, nhất định phải là những đồ tử sa bất phàm. Ví như Độ Tiên Bàn, Phi Thiên Đỉnh nói trong sách cổ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hỏi "Ngọc nương có thể nặn ra những thứ giống trong truyền thuyết sao?"
Chân Ngọc cười nói: "Đã là truyền thuyết, hình dáng đương nhiên đều là do tưởng tượng mà ra, cũng không có đồ thật. Sau khi ra dựa theo miêu tả trong sách nặn ra, nó chính là hình dáng trong truyền thuyết."
Vương Chính Khanh vỗ tay nói: "Được, cứ làm như vậy đi."
Một nơi khác, Hồ ma ma cầm lấy đồng tâm kết giặt một hồi lâu, thấy bùn đất ngấm vào trong sợi dây, nhuộm thành màu bùn đất, giặt thế nào cũng không sạch, coi như giặt được sạch đi, đồng tâm kết cũng bị giặt phai rồi, còn thắt ở trên người thế nào nữa đây?
Bởi vì hôm nay là Bán Hà đi theo Chân Ngọc xuất môn, Hồ ma ma liền gọi Bấn Hà tới hỏi, chỉ vào đồng tâm kết nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như là bị giẫm đạp vậy, rốt cuộc người nào hận cái này đồng tâm kết này như vậy?"
Bán Hà nhìn chung quanh không một bóng người, bèn thì thầm bên tai Hồ ma ma: "Trước kia không phải Tam phu nhân đã từng làm ầm lên, nói Tam gia yêu thích hoa lan, chắc chắn người trong lòng có một chữ lan? Hôm nay ấy, Tam gia và Tam phu nhân cùng đến hầm mỏ, gặp phải Diêu gia lang quân và phu nhân của hắn Bạch nương tử, tên đầy đủ của Bạch nương tử này là Bạch Cốc Lan, nàng ta còn từng tới phủ chúng ta một lần! Đi dạo hầm mỏ xong, đoàn người đến am Kim Sa ăn đồ chay, sau đó Tam gia đơn độc đi ra ngoài, Bạch nương tử cũng đi ra ngoài, Tam phu nhân không để cho chúng ta đi theo, chỉ theo đuôi Bạch nương tử đi qua đó. Sau cùng, Tam gia và Tam phu nhân cùng quay về, cũng không đợi Diêu lang quân và Bạch nương tử, xuống núi trở về trước. Vào cửa chính thì Tam phu nhân không thèm quan tâm đến Tam gia, vẻ mặt của Tam gia cũng rất lo lắng."
"Nói lâu như thế, có liên quan gì tới đồng tâm kết này?" Hồ ma ma trừng Bán Hà một cái nói: "Nói trọng điểm."
Bán Hà lót đệm như thế, đang muốn nói đến trọng điểm, bị Hồ ma ma ngắt lời, không khỏi cười, "Nay tính tình Tam phu nhân thay đổi, mọi việc không thích nghe người ta nói dong dài, thường cho người nói trọng điểm, không ngờ ma ma cũng thay đổi tính tình theo phu nhân, nói cái gì cũng là để cho chúng ta nói điểm chính."
Hồ ma ma cười hắc hắc, "Nói xong trọng điểm, bổ sung lại chi tiết khác, cũng được."
Lúc này Bán Hà mới nói: "Trọng điểm chính là, hôm nay Tam gia thắt theo đồng tâm kết này ra cửa, khi ở hầm mỏ thì đồng tâm kết vẫn còn, đến am Kim Sa, lại không thấy đồng tâm kết đâu. Tới khi trở về phủ, chỉ thấy đồng tâm kết ở chỗ ma ma. Vì vậy suy đoán, mâu thuẫn giữa Tam gia và Tam phu nhân, nhất định liên quan tới đồng tâm kết này, mà đồng tâm kết biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Bạch nương tử."
Hồ ma ma nhìn Bán Hà một hồi lâu, ngửa đầu nói: "Trời ạ, hiện tại liền một cái nha đầu cũng sẽ suy đoán chuyện."
Bán Hà không biết Hồ ma ma châm chọc hay là khích lệ, đỏ mặt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đều là người vô cùng thông tuệ, đi theo bên cạnh, nếu như một chút khả năng quan sát cũng không có, sớm muộn sẽ bị họ ghét bỏ."
"Được rồi, theo ngươi, Tam gia cùng Tam phu nhân hiện nay có hòa hảo được hay không?" Hồ ma ma hỏi Bán Hà, hơi hiếu kì, ừm, trước kia xem thường nha đầu này rồi, có lẽ cũng là một người có thể dùng, không kém Lập Hạ.
Bán Hà vốn là nha đầu bên cạnh Ninh lão phu nhân, sau khi bị đưa cho Chân Ngọc, mặc dù mọi cách tỏ ra trung thành, suy cho cùng địa vị cũng không bằng nha đầu hồi môn Lập Hạ. Trong khoảng thời gian này, Chân Ngọc cũng chỉ sai bảo Lập Hạ, thẳng thừng đặt nàng qua một bên, nàng cũng âm thầm nôn nóng. Hôm nay thật không dễ dàng gì được cùng Chân Ngọc ra cửa một chuyến, cũng là hết lòng hầu hạ, chỉ hy vọng Chân Ngọc có thể nhìn nàng lâu một chút, không hề để đó không dùng nàng nữa. Hiện nay nói với Hồ ma ma những lời này, cũng đã tỏ rõ, mình không thua Lập Hạ, hi vọng sau này Chân Ngọc ra ngoài, có thể dẫn theo nàng cùng đi.
Nghe được Hồ ma ma hỏi thăm, giờ đây Bán Hà cũng không dám nhiều lời, sợ Hồ ma ma chê nàng ở sau lưng suy đoán chủ tử, nhất thời nói: "Hiện Tam gia đang ở trong phòng Tam phu nhân, có lẽ đã làm hòa rồi?"
Hồ ma ma gật đầu một cái, dặn bảo Bán Hà: "Về sau để ý mọi việc, đừng để người khác mưu hại Tam phu nhân, ngươi còn u mê , một chút cũng không biết. Còn có, kín miệng một chút, với người khác, phải cẩn thận lời nói. Chuyện hôm nay, để ở trong bụng, không được nói nửa chữ."
Bán Hà cũng biết hiện nay Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, mà Chân Ngọc, bởi có tài mà nổi danh bên ngoài, lại cứu Cửu Giang vương hai lần, cùng bị người khác chú ý tới, không biết bao nhiêu người muốn nghe được chuyện của bọn họ! Giống như những chuyện như hôm nay gặp Bạch Cốc Lan, phu thê dường như không vui vẻ gì mà trở về phủ, đồng tâm kết bị làm bẩn, bị người có lòng phỏng đoán, lập tức sẽ gây xôn xao dư luận. Nhất thời cũng sợ, gật đầu nói: "Ma ma, nô tỳ hiểu."
Nhìn Bán Hà lui xuống, Hồ ma ma nghiêm mặt ở nơi này, lấy lại đồng tâm kết, không giặt nữa, trong bụng hung hăng mắng Bạch Cốc Lan: tiện phụ này, cũng đã thành thân rồi, có phu quân rồi, vẫn còn ba lần bốn lượt quyến rũ Tam gia, cố tình muốn Tam gia thân bại danh liệt sao? May mà hiện nay tính tình Tam phu nhân không như ngày trước, hơn nữa còn mất trí nhớ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nếu không, không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa?
Lập Hạ thấy sau khi trở về, vẻ mặt của Vương Chính Khanh Chân Ngọc không bình thường, cũng hơi không yên lòng, mà lại thấy bọn họ bởi vì chuyện Hạ Sơ Liễu, hình như ý kiến bất đồng, lại đấu khẩu, càng thêm ngồi không yên, nhất thời lặng lẽ tới tìm Hồ ma ma hỏi kế.
Hồ ma ma thở dài nói: "Tính cách hai người đều mạnh mẽ, bảo chúng ta phải làm sao đây?"
Lập Hạ nín nhịn một hồi mới nói nhỏ: "Tam gia nương nhờ trong phòng Tam phu nhân không đi, Tam gia lại chỉ nói chuyện, cũng không. . ."
Nếu hai người viên phòng, quan hệ nhất định sẽ khá hơn, Tam gia lại cứ không nóng không lạnh kéo dài như vậy, không lẽ lại bảo Tam phu nhân hạ cố chủ động?
Hồ ma ma suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi, hầm hai chung canh bổ cho hai người họ rồi bưng vào."
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tự mình tắm rửa xong, lúc này đang ngồi dưới ánh đèn tưởng tượng hình dáng của Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, nghe tiếng động ở cửa, Hồ ma ma bưng hai chung canh đi vào, cười híp mắt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đói bụng chưa? Đây là canh ta vừa mới hầm xong, mùi vị ngọt mát, Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, uống một chung đi!"
"Để xuống đi!" Chân Ngọc đứng lên, để Hồ ma ma đặt canh xuống, chân nhất thời có chút tê, tức thì ra khỏi phòng, tản bộ dưới mái hiên, giãn gân cốt.
Vương Chính Khanh kéo Hồ ma ma lại hỏi: "Ma ma, đồng tâm kết giặt sạch sẽ chưa?"
"Còn chưa có thỉnh giáo Tam gia, vì sao mới ra cửa một chuyến, đã làm cho đồng tâm kết Tam phu nhân vất vả bện một đêm thành ra như vậy?" Hồ ma ma cậy già lên mặt, nhắm mắt ra mặt nói cho Chân Ngọc: "Tâm ýcủa Tam phu nhân, là để cho Tam gia chà đạp như vậy hay sao?"
Vương Chính Khanh cũng xấu hổ, nhất thời nói: "Chuyện hôm nay, là lỗi của ta. Ma ma chỉ nói này đồng tâm kết còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?"
Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh nhận lầm, cũng không dám nữa người gây sự, thở dài nói: "Giẫm đạp thành như vậy, dơ bẩn không nói, các nút cũng lỏng ra, sao còn có thể gọi là đồng tâm kết? Cho dù giặt sạch rồi, cũng đã nhàu nát, không thể nhìn nổi. Nếu Tam gia không nhận lỗi với Tam phu nhân, nịnh Tam phu nhân bện một cái nữa."
Vương Chính Khanh vừa nghe, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ Ngọc nương không chịu bện nữa."
"Tam gia cầu xin nhiều một chút, nói nhiều lời hay một chút, nhất định sẽ chịu." Hồ ma ma nói hai tầng nghĩa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Chính Khanh, Tam gia à, lời đều nói đến rõ ràng như vậy rồi, làm thế nào, người nên biết rồi đó.
Vương Chính Khanh tự nhiên hiểu rõ, chỉ cười không nói.
Nhất thời Chân Ngọc tiến vào, Hồ ma ma lại khuyên bọn họ uống canh, Vương Chính Khanh bưng canh lên uống một hớp, cũng khuyên Chân Ngọc: "Là tâm ý của ma ma, uống đi!"
Chân Ngọc không nghi ngờ gì, bưng canh lên uống, nhìn trời cũng không còn sớm, liền muốn đi ngủ, chỉ kêu nha đầu lấy nước vào rửa mặt rửa tay, dọn dẹp một chút, rồi đến phía sau tấm bình phong đổi xiêm áo, lúc này mới lên giường.
Vương Chính Khanh cũng dọn dẹp một phen rồi lên giường, lật qua lật lại, cả người nóng ran. Nhất thời không nhịn được hô lên: "Ngọc nương, nàng ngủ chưa?"
Chân Ngọc nóng ran cả người, có chút khó chịu, nghe thấy Vương Chính Khanh gọi, liền nói: "Cả người khó chịu, chàng dậy thắp đèn, tới đây giúp ta xoa bóp!"
A, gọi ta tới kìa! Vương Chính Khanh mừng rỡ, nhảy xuống giường, mang giày vào đi thắp đèn, nhất thời cất bước đi tới trước giường Chân Ngọc, xốc màn lụa đang muốn nói, nhìn thấy Chân Ngọc vén nửa chăn ra, xiêm áo cởi một nửa, lộ nửa bầu ngực, mặt hoa da phấn, một sự quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, có chất lỏng chảy ra.
Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, thấy máu mũi Vương Chính Khanh chảy ròng ròng, không khỏi giật mình, thuận tay sờ một cái, sờ thấy dưới gối có một tấm khăn trắng, hình như là Hồ ma ma đặt ở đây, liền kéo khăn ra đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Mau lau đi!"
Vương Chính Khanh nhận lấy khăn chặn lại lỗ mũi, ngồi vào trên mép giường, quăng giầy, nhấc chân lên giường, giọng khàn khàn nói: "Ngọc nương, canh tối nay chúng ta uống có vấn đề, nếu không giải quyết, sẽ rất hại cơ thể."
Chân Ngọc nâng đầu, ánh mắt có chút mê ly, nhẹ nhàng ừm một tiếng nói: "Vậy thì gọi Chu di nương tới giải quyết đi!"
Bình luận truyện