Chương 107: Phiên Ngoại - Thẩm Cẩu Trở Về Mười Sáu Tuổi 2
Buổi tối bảy giờ, Thẩm Tuyển Ý đúng giờ tới địa điểm mà Phó Thanh Sơ đưa.
Cậu gõ cửa, không có đóng, trước đó Phó Thanh Sơ nói trực tiếp đi vào là được, cậu thoáng đánh giá căn phòng, bài trí nhìn vừa lạnh lẽo lại cứng nhắc không hợp với con người hắn lắm.
Thẩm Tuyển Ý đảo qua một cái cũng không nhìn nữa, Phó Thanh Sơ phỏng chừng nghe thấy tiếng động, giương giọng từ trong phòng hỏi ra: "Thẩm Tuyển Ý sao?"
Thẩm Tuyển Ý khẽ nhíu mày, hắn không có ý thức an toàn mà cứ để người lạ vào nhà như vậy sao, có người tới cũng không ra nhìn một cái, chỉ ở trong phòng hỏi ra một câu như vậy.
Có khi hắn căn bản không biết là ai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy người này có thể sống đến bây giờ, hoặc là quá mạnh, hoặc là do mạng tốt.
"Thẩm Tuyển Ý" hắn lại hô lần nữa.
"Ờ."
"Đến đúng lúc lắm." Hình như Phó Thanh Sơ vừa cười, âm cuối hơi cao lên, Thẩm Tuyển Ý không nghe rõ hắn nói gì, liền đi qua, kết quả cửa phòng cũng không đóng kín, hắn liếc mắt một cái liền đi vào.
Phó Thanh Sơ đưa lưng về phía cửa đang thay quần áo, hai tay thon dài nâng lên, cái eo mảnh khảnh mềm dẻo căng tràn sức mạnh, còn có......!hình xăm gần như kín lưng.
Thẩm Tuyển Ý sửng sốt.
Phó Thanh Sơ nghe thấy tiếng hít thở, nghiêng người qua, nhìn Thẩm Tuyển Ý đang đứng ngây người ở cửa, mặt mày cười rộ lên, "Nhìn choáng váng rồi sao?"
Chân mày của Thẩm Tuyển Ý run lên, rũ mắt, "Xin lỗi."
"Đứng lại." Phó Thanh Sơ tròng áo vào đi tới, ánh mắt đen nhánh lại mềm mại dừng ở trên mặt Thẩm Tuyển Ý, chậm rãi hiện ra ý cười, tiến gần lại hỏi nhỏ: "Đẹp không?"
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt bàn tay, lui về phía sau một bước: "Này không thuộc về trong phạm vi bảo vệ chứ?"
Phó Thanh Sơ dựa vào cạnh cửa, mỉm cười vươn tay nắm vành tai cậu, bị cậu nghiêng đầu né đi, hắn vuốt đầu ngón tay cười nói: "Không bao gồm, đây là hành vi cá nhân của tôi, nghiêm túc hỏi cậu, có đẹp không?"
Từ khi mẹ của Thẩm Tuyển Ý, ngoại trừ chị gái Thẩm Dao ngoài ra ít khi giao tiếp với người khác, hơn nữa phần lớn là cậu chán sống đi đánh nhau, bị ghẹo như vậy vẫn là đầu tiên.
"Khó coi sao." Phó Thanh Sơ có chút tiếc hận thở dài, "Rất đau đó."
Thẩm Tuyển Ý nhìn hắn một hồi, hỏi hắn: "Bảy giờ hai mươi, khi nào xuất phát?"
-
Tới nơi Thẩm Tuyển Ý mới hiểu được mục đính thật sự Phó Thanh Sơ tìm mình, người bọn họ muốn đối mặt là anh Thịnh.
Cậu không biết dùng lý do gì để hẹn anh Thịnh tới.
Mấy ngày hôm trước cậu mới giúp anh Thịnh đoạt quyền, hiện tại phải đưa nắm đấm về phía hắn, chỉ là cậu với hắn không có chút tình cảm nào, chỉ có tiền bạc và hàng hóa là hai bên thoả thuận xong, với cậu mà nói không tồn tại thù địch.
Phó Thanh Sơ ngồi ở trên ghế, ngồi không ra ngồi nghiêng tay để trên ghế dựa, giữa khuôn mặt đang mỉm cười mang theo một sự sắc bén, vươn ngón tay chỉ cái ly, "Thẩm Tuyển Ý, rót rượu."
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, không nhúc nhích.
Anh Thịnh vừa nghe lời này liền chờ xem kịch vui, Thẩm Tuyển Ý là một con sói không thuần không phục, không có người nào có thể ra lệnh cho cậu ta, còn rót rượu cho Phó Thanh Sơ đây là muốn vả mặt.
"Lần thứ hai." Phó Thanh Sơ khẽ thở dài một cái, vươn tay lấy rượu, kết quả có bàn tay nhanh hơn hắn một bước cầm lên, rót một chút lại để xuống, không nói một lời.
Không cần nhìn cũng biết là Thẩm Tuyển Ý.
Phó Thanh Sơ bưng lên, kính với anh Thịnh đang ở xa xa, sau đó đổ xuống mặt đất, nụ cười chứa sự lạnh lẽo nói: "Anh Thịnh, kính anh."
Anh Thịnh lập tức đứng lên ném cái ly cả giận nói: "Mày là thứ súc sinh chưa đủ lông đủ cánh, tao thấy mày còn nhỏ tuổi mới cho mày ba phần mặt mũi, mày......"
Phó Thanh Sơ ném cái ly lên bàn, lăn vài vòng cũng rơi trên mặt đất, bang một tiếng vỡ nát.
"Thằng già lông tạp." Phó Thanh Sơ đứng lên, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, "Một cái ấn cũng phải tìm người ngoài tới đoạt, không có Thẩm Tuyển Ý thì đến kiếp sau ông cũng không lấy được, kính rượu cho ba anh, đồ vô dụng."
Anh Thịnh bị chọc tức đỏ mặt tía tai, thẹn quá thành giận vung tay lên: "Đánh cho tao!"
Hôm nay Phó Thanh Sơ mang theo Thẩm Tuyển Ý, hai người lại đây, nếu muốn đánh thì hoàn toàn không có phần thắng, anh Thịnh cực kỳ tin tưởng, tìm vị trí ngồi xuống xem bọn họ đánh nhau, chờ Phó Thanh Sơ quỳ xuống xin tha.
Anh Thịnh ra lệnh một tiếng, bảo tiêu lập tức xông lên bao quanh hai người, Phó Thanh Sơ chống mép bàn còn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi nháy mắt với Thẩm Tuyển Ý, "Cậu xem, hiện tại tôi không cần bảo vệ."
Thẩm Tuyển Ý không rên một tiếng giúp hắn chắn một nắm tay vừa vung tới, lại ra tay hung ác trả trở về, toàn bộ tiếng kêu rên trong phòng vang bên tai không dứt, Phó Thanh Sơ không biết khi nào đã vọt tới trước mặt anh Thịnh.
Anh Thịnh đứng ở vị trí này, cũng không phải nhân vật đơn giản, một phen nắm lấy nắm đấm của Phó Thanh Sơ đang đánh úp, quơ bình rượu muốn đập lên đầu hắn.
Dư quang của Thẩm Tuyển Ý nhìn thoáng qua, hơi thở cứng lại, thốt lên: "Cẩn thận!"
Phó Thanh Sơ nghiêng người khó khăn lắm mới tránh được, bớt thời giờ cong đôi mắt với Thẩm Tuyển Ý, không biết từ chỗ nào cầm lên nửa bình rượu, kề bên cổ của anh Thịnh, "Haiz, động tác của mày cũng quá chậm rồi, đừng học người đánh nhau, thằng già vô dụng về nhà dưỡng heo đi thôi."
Anh Thịnh tay hơi lỏng ra, bình rượu rơi xuống vỡ vụn, "Mày làm......!Làm gì?"
Phó Thanh Sơ nói: "Tay của Tang Phi bị gãy."
"Người anh em Tang Phi kia bị gãy là do Thẩm Tuyển Ý đánh, mày tìm nó đi, mày tìm tao làm gì?" Giọng nói của anh Thịnh run run, sợ hắn mất thăng bằng cầm mảnh thủy tinh đâm vào động mạch cổ của mình, cẩn thận nói: "Không, không liên quan tới tao."
Phó Thanh Sơ nói: "Mày canh lúc tao không ở đó, tìm người đả thương Tang Phi, còn đoạt ấn, sẽ không cho rằng món nợ này để Thẩm Tuyển Ý giúp mày khiêng đi, cậu ấy được cái gì tốt hả, mày cho chút tiền còn không đủ để ăn cơm."
"Tao cũng không, không nói nó đánh người......!cả con phố này ai cũng muốn, cũng không phải chỉ một mình tao."
"Thẩm Tuyển Ý là người nào, một khi động thủ chính là không phải mày chết thì chính là tao mất mạng, mày tìm cậu ấy, còn không phải là chỉ cho thành công không được thất bại sao? Tao trẻ tuổi." Phó Thanh Sơ dùng bình rượu để trên động mạch cổ của hắn, thấp giọng nói: "Nhưng tao không có ngu."
"Mày muốn cái gì?"
Phó Thanh Sơ nói: "Giao ấn ra đây, sau này Tang Phi đi tới đâu, mày tự động tránh đi, bằng không phải kính nó một ly rượu."
"Mày con mẹ nó làm......!A a a!!"Đôi mắt của anh Thịnh trừng lớn, cái này rõ ràng là làm nhục hắn!
Thẩm Tuyển Ý lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Phó Thanh Sơ ấn anh Thịnh trên bàn, bình rượu hung hăng đánh nát trên mặt bàn, mảnh thủy tinh văng lên mặt hắn, tạo thành những vết thương nhỏ.
"Không đáp ứng cũng được." Phó Thanh Sơ cười khẽ, lấy di động chụp lại bộ dạng hiện tại của hắn, anh Thịnh liều mạng giãy giụa, trên mặt lại bị mảnh thủy tinh cắt ra thành nhiều vết thương nhỏ, đau đến hít khí: "Mày mẹ nó chính là thằng đê tiện, mày có bản lĩnh......"
Phó Thanh Sơ chụp ảnh xong, thanh âm nhẹ nhàng từ tốn cười nói: "Mày nghe nói ở đâu, Phó Thanh Sơ rụt rè lễ độ à? Tương lai còn dài, chuẩn bị thêm từ để mắng tao đi."
Nói xong, hắn đá văng một cái ghế dựa, lúc đi ngang qua người Thẩm Tuyển Ý nói nhỏ: "Anh trai nhỏ còn chưa xem đủ hay sao, hoàn hồn."
Thẩm Tuyển Ý nhìn, cùng hắn đi ra.
"Này."
"Hửm?"
"Anh không cần phải tự mình đánh hắn, loại chuyện này vốn dĩ dây dưa không rõ, cho dù có ảnh chụp cũng không làm gì được, Tang Phi thì càng không thể, không bằng đề ra chút yêu cầu có lợi." Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, nhìn hắn nói: "Anh rảnh lắm sao."
Phó Thanh Sơ cười khúc khích, đưa tay vỗ vỗ vai của cậu, "Tôi nói chứ anh trai nhỏ cậu tại sao lại ân oán phân minh như vậy, hôm nay đương nhiên là có lý do, chỉ là không thể nói cho cậu.
Nói nữa Tang Phi bị thương thành như vậy tôi cũng phải trả lại cho hắn chứ, cậu đánh người, tôi lại không thể đánh cậu, đành phải tìm anh Thịnh."
Thẩm Tuyển Ý hơi giật mình, muốn hỏi hắn vì cái gì, Phó Thanh Sơ nhìn ra nghi hoặc của cậu, biết cậu sẽ không hỏi, cười nói: "Bởi vì tôi thích cậu nha, không nỡ đánh cậu đâu."
"Tôi không thích nói giỡn."
Phó Thanh Sơ không theo kịp, ở phía sau nhẹ nhàng mà mở miệng nói vừa đủ cho Thẩm Tuyển Ý nghe: "Tôi cũng không thích."
Bước chân của Thẩm Tuyển Ý hơi khựng lại, không quay đầu lại, nhưng đã mở miệng: "Tôi mặc kệ anh là nói giỡn hay là nghiêm túc, bỏ cái ý niệm này đi, tôi không thích bất kỳ ai."
-
Từ ngày đó nói xong Thẩm Tuyển Ý cố tình tránh ánh mắt của Phó Thanh Sơ, nhưng thật sự quá hiểu hắn rồi, muốn tránh cũng không thể tránh.
Tỷ như.
"Cậu nhìn xem hình xăm này của tôi có phải sưng lên rồi hay không, hay là dị ứng, thứ này có thể bôi thuốc được không? Làn da có thể bị hư không, tôi có thể chết hay không."
Lại tỷ như.
"A, đau đầu quá, có phải di chứng do bị đánh hay không."
"Tôi muốn ăn canh bát tiên bên hẻm nam bên kia."
"Không biết sau này tôi về già rồi có thể bị miệng méo mắt lé hay không, một quyền cậu đấm tôi quá nặng, nửa đêm mà tôi còn bị ác mộng, haiz......"
Thẩm Tuyển Ý: "......"
Thẩm Tuyển Ý không có sợ hãi là bởi vì có một lần Phó Thanh Sơ lấy cớ kêu cậu đi ra ngoài, lúc trở về ở đầu ngõ nhìn thấy một cô gái từ bên trong nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, tóc tai rối bời ngã trước mặt bọn họ, đưa tay bắt lấy ống quần của cậu cầu cứu.
"Cứu......!Cứu cứu tôi."
Phía sau có một người đàn ông hung thần ác sát lao tới muốn bắt cô ta trở về: "Con điếm thối, còn dám chạy? Thuốc cho mày ít quá phải không?"
Cơ thể cô gái đang nằm trên mặt đất run run đau đớn cuộn tròn run rẩy, liều mạng xé rách quần áo rơi vào điên cuồng, ánh mắt của Thẩm Tuyển Ý trong nháy mắt trầm xuống, lúc người đàn ông kia giơ chân ra đá thì một quyền vung tới làm hắn bổ nhào trên mặt đất.
Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm xuống nắm lấy cổ áo tên đàn ông kia, một quyền lại một quyền nện lên mặt hắn, tựa như đã mất đi lý trí.
Phó Thanh Sơ bị Thẩm Tuyển Ý làm cho hoảng sợ, không rảnh để ý cô gái đang nằm trên mặt đất đau đớn kia, xông tới một phen nắm lấy cổ tay của cậu, "Thẩm Tuyển Ý, phát sinh chuyện gì?"
"Cút ngay." Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu qua, hai mắt đỏ đậm hung tàn trừng mắt hắn, tựa như giây tiếp theo có thể xé xác hắn.
Trong khoảng thời gian này Phó Thanh Sơ tìm cớ chọc ghẹo Thẩm Tuyển Ý, đùa giỡn, thẹn thùng nhưng lại bị nét lạnh lùng che lại, thẹn quá thành giận muốn đánh mình, đạp cửa đi mất, lại không chưa thấy qua ánh mắt như muốn gϊếŧ người này bao giờ.
"Thẩm Tuyển Ý?"
Tình trạng của cô gái nằm trên mặt đất quá quen thuộc, là di chứng dùng thuốc cấm, cùng dáng vẻ khi còn sống của mẹ gần như chồng lên nhau, mà câu nói trong miệng tên đàn ông kia cho cô dùng thiếu thuốc như là lập tức thổi bùng lên hận ý của Thẩm Tuyển Ý.
Phó Thanh Sơ nhìn tên đàn ông đang giãy dụa như không còn sức lực, nếu cứ đánh nữa thì hắn có thể sẽ chết, vội đưa tay nắm lấy Thẩm Tuyển Ý, kết quả không giữ chặt, bị cậu trở tay lập tức đánh vào mặt.
Sức lực rất khỏe, nửa khuôn mặt của Phó Thanh Sơ đã tê rần, mắng: "Cái tên xấu xa nhà cậu, tôi sẽ bắt cậu để tôi đánh lại một trăm cái mới được."
Thẩm Tuyển Ý lập tức phản ứng lại, thoáng nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên áy náy: "Thực xin lỗi."
Phó Thanh Sơ duỗi lưỡi liếm khóe miệng, phun ra một chút máu trong lợi, chỉ vào trán cậu nói: "Xin lỗi thì xong rồi sao?"
"Anh muốn thế nào?"
"Cậu hoàn toàn nghe theo tôi sao?"
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, nói: "Ừ."
"Tôi muốn cậu." Phó Thanh Sơ nghiêng đầu nhìn cậu, cười như không cười, "Cậu cũng cho tôi sao?"
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc một hồi: "......"
Phó Thanh Sơ bụm mặt, "Xem ra chỉ một quyền kia không đủ để đổi nguyện vọng lớn như vậy, vậy đổi cái khác, nói xem vì sao cậu lại phản ứng lớn với tên này như vậy, kẻ thù của cậu sao?"
Thân thể của Thẩm Tuyển Ý cứng đờ, không nói gì.
"Cũng không chịu nói sao." Phó Thanh Sơ ngẩng đầu "À" một tiếng, nói: "Vậy đi, lại đổi một cái, cậu vì sao lại làm thuộc hạ của Nghiêm Bảo, ba mẹ cậu đâu?"
Mỗi một câu đều chuẩn xác dẫm vào lôi, Thẩm Tuyển Ý cắn răng mới không làm mình quay đầu đi mất, trầm mặc đứng tại chỗ.
Phó Thanh Sơ thấy Thẩm Tuyển Ý mỗi một câu cũng không chịu nói, dừng một chút lại hỏi: "Thẩm Tuyển Ý, cậu có người để lo lắng sao? Muốn vì người đó mà sống sót, vô luận như thế nào cũng muốn sống sót."
Thẩm Tuyển Ý nhìn hắn, gật đầu.
Thẩm Dao.
Sinh thời mẹ đã dặn cậu phải chăm sóc Thẩm Dao.
Phó Thanh Sơ lắc đầu, nói: "Không phải ý kia, tôi là nói có một người hay không, cậu rất thích người đó, vốn dĩ cậu cảm thấy tiếp tục tồn tại căn bản không có ý nghĩa, tùy lúc có thể chết, nhưng bỗng nhiên chính cậu thấy thích ánh mắt của người kia, cậu phát hiện mình không nỡ chết, cho dù là liều mạng, cũng muốn vì người kia sống sót."
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc một lát, lắc đầu.
Phó Thanh Sơ đi tới, ngưỡng nửa khuôn mặt hơi sưng lên, cho cậu một nụ cười, không phải rất đẹp, nhưng lại đâm vào trong lòng Thẩm Tuyển Ý.
Hắn nói.
"Cậu có nghĩ muốn một người như vậy hay không?"
—— TOÀN VĂN HOÀN ——.
Bình luận truyện