Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao
Chương 44
"Thật sự!"Thẩm Tuyển Ý đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy bên trong câu "Có thể không tức giận sao" này, nghe ra một tia sủng nịch, như là bất đắc dĩ lại như là thỏa hiệp.Cậu duỗi tay nắm lấy tay Phó Thanh Sơ, đôi mắt xanh đen giống như nháy mắt thả ra quang mang, sáng đến chói mắt, "Anh đáp ứng cho tôi đi theo anh?"Phó Thanh Sơ nhìn cậu lúc thì nổi giận, lúc lại lộ ra gương mặt tươi cười, biết rõ cậu ta có thể là cố ý, rồi lại cảm thấy không tức giận được.Người này nói cậu ta là lì lợm la liếm cũng được, nói cậu ta là càn quấy cũng tốt, rồi lại chân thành nóng cháy, làm người không thể bỏ qua.Phó Thanh Sơ cố ý lạnh mặt, từ trong lòng bàn tay cậu ta rút tay mình ra, nói: "Cậu đã bao nhiêu tuổi còn chơi trò con nít như thế, tôi không cho cậu đi là vì muốn tốt cho cậu, lỡ đâu cậu sinh bệnh, tôi phải làm như thế nào với người nhà cậu?""Tôi không có người trong nhà, anh không cần bồi thường cho kẻ nào." Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, nói xong lại bổ xung: "Tôi không nhỏ, lớn rồi.""Nơi nào lớn? Tâm lớn hay là đầu óc? Tôi thấy cậu chính là quấy phá." Phó Thanh Sơ không có gì trút giận được, đem chiếc đũa cầm trong tay ném cậu ta một cái: "Nói gió chính là mưa, có trước không màng sau."Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên, không tim không phổi mà đem đồ ăn vừa rồi anh gắp cho mình một ngụm nhét vào trong miệng, ngốc hề hề căng đầy miệng.Phó Thanh Sơ cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà cong khóe miệng mềm mặt mày, như là tranh thuỷ mặc chợt mở ra, nở ra một bức quanh sơn thuỷ co khúc khuỷu, ôn nhu cực kỳ.Trái tim Thẩm Tuyển Ý hơi nóng, cảm giác mình giống như đã chạm đến Phó Thanh Sơ một chút, bóp ngón tay vui sướng, thầm nghĩ: Nguyên lai Phó Thanh Sơ lì lợm cũng có tính tình này sao?"Giáo sư Phó.""Nói.""Hôm nay anh không đuổi tôi đi." Thẩm Tuyển Ý lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: "Ngày thường nếu tôi như vậy, anh sẽ lập tức mặt lạnh chỉ vào cửa đuổi tôi đi, anh có phải đã thích tôi rồi hay không?"Phó Thanh Sơ ngốc lăng, mí mắt vừa nhấc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Tôi là thấy cậu không có khả năng ngoan ngoãn ở lại nhà khách, cùng với để cậu đi gây hoạ, không bằng đi theo bên người tôi còn có thể thành thật một chút.
Nếu cậu không nghe lời, tôi lập tức thu hồi câu nói vừa rồi kia.""Đừng đừng đừng!" Thẩm Tuyển Ý vội nói, xong rồi lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Ngu ngốc mới nghe lời.""Cậu nói cái gì?" Phó Thanh Sơ không nghe rõ.Thẩm Tuyển Ý nói: "Tôi nói răng tôi đau, anh xem tôi có phải bị lở miệng hay không.""......lở miệng răng sẽ không đau.""Mặt sau răng chính là đau, cảm giác sưng lên, anh nhìn giúp tôi xem, tôi tự nhìn không tới.""Há miệng." Phó Thanh Sơ cầm di động mở đèn pin, chiếu vào khoang miệng Thẩm Tuyển Ý, phát hiện lợi sau răng cấm đúng thật sưng lên một chút."Nóng trong người, bổ xung chất sẽ tiêu đi."Thẩm Tuyển Ý chống cằm muốn nói lại thôi: "Giáo sư, tôi có vấn đề muốn hỏi anh.""Hỏi.""Nhưng là tôi sợ anh đánh tôi, thật vất vả anh mới tốt với tôi một chút, nếu tôi hỏi, anh đem đá tôi trở về đối diện tôi đây liền mệt, tôi không hỏi.""......!Vậy đừng hỏi."Phó Thanh Sơ trước kia không cảm thấy cậu ta nói nhiều, hiện tại làm sao thành ra kẻ lảm nhảm, một phút đều nói không ngừng, tổng số lời nói mười năm nay đều không bằng lúc ở bên cậu ta mới mười ngày.Anh cho rằng lần đi công tác này là bản thân kịp thời ngăn tổn hại, hiện tại xem ra có thể là Thẩm Tuyển Ý cận thủy lâu đài, hơn nữa anh phát hiện mình đang rơi vào.Không lý do, anh có hơi phiền loạn.-Sáng sớm hôm sau, phân chia ổn thoả mấy tổ từng đội từng người đi theo.Phó Thanh Sơ bọn họ cũng vừa tính toán, kết quả lại tới thêm một người, lúc trước có nói qua, phía trên sẽ phái lại đây một người.Thẩm Tuyển Ý trăm triệu không nghĩ tới, người này là Mạc Cửu.Phó Thanh Sơ sửng sốt, Thẩm Tuyển Ý cũng lập tức dựng lên địch ý toàn thân, nhìn anh ta từ trên xe xuống, bước chân không nhanh không chậm, dịu dàng cười.Lâm Kiện đi theo cùng lại đây, vội nói: "Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là......"Mạc Cửu cười nói: "Không cần, tôi có quen biết với giáo sư Phó, bạn bè cũ."Lời này của anh, không duyên cớ đá Thẩm Tuyển Ý đi, vô hình trung lại có vẻ có quan hệ cực gần với Phó Thanh Sơ, cho người ta cũng đủ hiểu lầm, rồi lại không phải thực quá phận."Giáo sư Phó, đã lâu không gặp."-Liễu Lâm rất xa, chỉ là lái xe phải hơn ba giờ, này vẫn là dưới tình huống giao thông tốt.Mạc Cửu mới vừa xuống máy bay, Thẩm Tuyển Ý lái xe như lái máy bay, không đáng tin cậy, Phó Thanh Sơ liền nói tự mình lái, Thẩm Tuyển Ý lập tức chạy đến ghế phó lái ngồi, Mạc Cửu cũng chưa nói cái gì, tính tình tốt cười tới ghế sau ngồi."Bác sĩ Mạc làm sao lại đến Hoắc Thành?"Mạc Cửu không biết chuyện Thẩm Tuyển Ý đã từ chỗ Kiều Nhạn đã biết Phó Thanh Sơ là Omega, liền mịt mờ mà nói: "Lần trước thấy thân thể cậu không quá tốt, tôi nghe nói cậu đã đến Hoắc Thành liền có hơi lo lắng, vừa lúc bệnh viện của chúng tôi có danh ngạch, lựa chọn tôi."Phó Thanh Sơ gật gật đầu, không hỏi tiếp.Mạc Cửu có chút chột dạ chớp chớp mắt, kỳ thật căn bản không có danh ngạch, là anh đã biết Phó Thanh Sơ dùng thuốc cấm, lại lo lắng kỳ phát tình của anh, còn nghe nói Thẩm Tuyển Ý cũng theo tới.Cậu ta cũng không được Phó Thanh Sơ thích, cũng giống mình.Anh trai của anh cũng làm ở viện nghiên cứu di truyền, vì thế liền cầu anh lần này thu thập thêm một danh ngạch, theo lại đây."Bác sĩ Mạc, nhà khách thiếu người, Liễu Lâm bên kia cũng có chút loạn, thật sự không thích hợp anh đi." Đầu ngón tay Phó Thanh Sơ gõ gõ tay lái, uyển chuyển mà khuyên anh.Mạc Cửu lập tức nói: "Tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, so với Thẩm Tuyển Ý càng thích hợp, huống chi tôi nghe nói cậu ấy bị thương, liền phải ở nhà khách, đi cũng không giúp được cậu cái gì, lỡ đâu kéo chân sau càng không tốt."Thẩm Tuyển Ý cười lạnh, không chút nào che dấu kiêu ngạo, "Tôi cho anh một bàn tay, anh có thể vật tôi coi như lời anh nói không phải phê.""Thẩm Tuyển Ý, nói chuyện cho đàng hoàng." Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, ăn một lần dấm liền không lý trí, nghĩ cái gì là nói cái đó.Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Mạc Cửu cũng trả lời lại một cách mỉa mai, nói: "Trên thế giới này mọi chuyện không phải đều có thể dựa vào đánh nhau để giải quyết, ba mẹ cậu không dạy sao?"Chân mày Thanh Sơ cau lại, giọng nói lạnh đi: "Bác sĩ Mạc, nói cẩn thận."Mạc Cửu sửng sốt, lập tức phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, vội nói: "Thực xin lỗi giáo sư Phó, tôi nhất thời nhanh miệng nói sai, cậu đừng để ý."Phó Thanh Sơ khởi động xe, vững vàng mà chạy đi, sau một lúc lâu mới nói: "Không cần xin lỗi tôi."Mạc Cửu nhấp môi, nhìn ra ngoài cửa sổ lại không nói chuyện nữa, rốt cuộc không nói xin lỗi với Thẩm Tuyển Ý, Phó Thanh Sơ cũng không nói thêm cái gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, cậu ta giống như không tin không phổi mà cười với mình, đưa qua một viên đường.Phó Thanh Sơ nhìn, cầm lấy đưa vào trong miệng."Ngọt không?""Ừ."Thẩm Tuyển Ý híp mắt cười đem hai tay gác ở sau đầu chợp mắt, khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút cười, lại vô duyên vô cớ làm người cảm thấy có chút cô đơn, anh bỗng nhiên nhớ tới đêm qua cậu ấy nói không có người nhà, không cần giải thích cho kẻ nào.Theo anh biết Thẩm Yên chết rất sớm, hẳn là đã mười mấy năm, khi đó cậu ấy hẳn là tám......!Chín tuổi?Thẩm Tuyển Ý nói Thẩm Khai Vân là tên súc sinh, nói bản thân mình cũng là súc sinh.Thẩm Yên chết, đến tột cùng tạo thành ảnh hưởng gì tới cậu ấy?Thẩm Khai Vân hại chết Thẩm Yên?Phó Thanh Sơ cảm thấy có chút đau lòng, nhìn cậu liền nghĩ đến bộ dáng mình năm đó, nhưng anh may mắn một chút, Kiều Nhạn đối với anh rất tốt, ở tình trạng không xong như vậy cũng chưa từng từ bỏ anh.Năm đó anh có quan hệ rất tốt với Thẩm Khai Tễ, nhưng chưa từng có nghe anh ta đề cập qua chuyện về Thẩm Yên cùng Thẩm Tuyển Ý.Ngày đó, quan hệ của Thẩm Tuyển Ý cùng Thẩm Khai Tễ rất khẩn trương.Chúc Xuyên đều có thể nhìn ra, cậu ấy kiêu ngạo nhưng không ương ngạnh, luôn có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình lại quả cảm, theo đạo lý không nên cùng người nhà giương cung bạt kiếm như vậy.Trên người cậu ta gần như có bệnh trạng cuồng chiếm hữu cùng sự cố chấp, có phải cũng có quan hệ tới việc Thẩm Yên qua đời?Phó Thanh Sơ cảm thấy ngàn đầu vạn tự, nhất thời không nghĩ ra, chỉ muốn đem thiếu niên cuồng vọng lại tịch mịch ôm vào trong lòng ngực an ủi, nhưng lại tưởng tượng đến cái tính tình kiệt ngạo khó thuần này, liền ngừng lại ý tưởng này.Phó Thanh Sơ cắn môi, một cổ ngọt thanh ở trong miệng chảy ra, khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút độ cung.—— hiện tại cứ như vậy được một tấc lại muốn tiến một thước, anh lại nhường một chút, cái đuôi có khi lại chổng lên trời cao.-Lúc đến Liễu Lâm đã là 11 giờ rưỡi, hoàn cảnh bên này thật sự kém, chỉ có mấy cái lều trại lộ thiên, không chống đỡ nổi gió mưa.Thẩm Tuyển Ý muốn đi dọn dụng cụ, bị Phó Thanh Sơ ngăn cản lại, nói: "Cậu qua bên kia ngồi, dây chằng bị thương còn không có đàng hoàng, muốn bỏ tay hay sao?""Không nỡ để anh làm."Phó Thanh Sơ mặt mày trầm xuống: "Lại bắt đầu?"Thẩm Tuyển Ý lập tức sửa miệng, nói: "Tôn sư trọng đạo, nào có đạo lý học sinh ngồi để thầy làm việc, hẳn là thầy ngồi, tôi tới làm.""Làm gì làm, chờ cậu đã khỏe lại rồi chậm rãi làm." Phó Thanh Sơ xách bình cách nhiệt vặn mở nắp bình đặt lên bàn, lại lạnh giọng nói: "Không muốn tay, hiện tại tôi có thể đánh gãy giúp cậu."Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng dáng anh, cảm thấy độ bao dung kiên nhẫn hôm nay của Phó Thanh Sơ đối với cậu cao hơn không ít, không biết có phải ảo giác hay không.Tuy rằng vừa mới ngăn lại lời cậu nói bậy, nhưng nhìn không hung dữ như vậy, cũng không lạnh lùng như vậy, cảm thấy đang trốn tránh, mà không phải là bài xích.Mẹ vợ tương lai nói đúng, nước chảy đá mòn quả nhiên hữu dụng, bán thảm cũng rất hữu dụng.Ngày hôm qua cậu kỳ thật không phải cố ý bán thảm, chỉ là khó thở nói không ra lời, nói Thẩm Khai Vân là súc sinh, nói bản thân không người nhà, cậu xem thường việc bán thảm để đạt được hảo cảm của người khác.Nhưng không nghĩ tới cậu cũng không có ý bán thảm, có thể thấy được tâm của Phó Thanh Sơ thực mềm.Thẩm Tuyển Ý lấy di động ra, ở phía sau chụp lén hình dánh sau lưng của Phó Thanh Sơ, vừa lúc mặc áo khoác trắng, rũ mắt cài nút áo, đầu ngón tay màu trắng ấn ở trên nút thắt, hình ảnh này vừa lúc dừng ở trên di động.Cậu bỗng nhiên nhớ tới, có một lần cậu nhàm chán não bổ Omega mang thai, não bổ đến Phó Thanh Sơ, nghĩ eo anh nhỏ như vậy, chịu đựng không nổi bụng lớn phải vịn tay vịn, lúc ấy cảm thấy chính mình quả thực có bệnh.Hiện tại ngẫm lại, cậu là biết trước!Thẩm Tuyển Ý chống cằm, chọt chọt màn hình, lại ngẩng đầu nhìn anh, cài xong nút áo cuối cùng.Nếu có một ngày anh mang thai thật, bụng quá lớn không có tiện, mỗi ngày mình hầu hạ anh ấy, đi giày thắt dây giày lại cho anh, quỳ xuống đều được.Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình thật sự có tật xấu, anh ấy tình nguyện dùng thuốc cấm đem mình biến thành Beta, sao có thể sẽ nguyện ý mang thai, anh kiêu ngạo như vậy, mang thai với anh mà nói, là đả kích to lớn như thế nào.Không sao cả, anh ấy là cái gì mình đều thích, không có đứa nhỏ thì không có đứa nhỏ."A Ý?"Suy nghĩ Thẩm Tuyển Ý đột nhiên bị đánh gãy, theo bản năng quay đầu, thình lình thấy người quen, sửng sốt một giây."Anh rể?"Tưởng Kỳ đi tới, buông đồ trong tay xuống hơi nhíu nhíu mi, nửa ngày bừng tỉnh đại ngộ: "Em nói ra ngoài, chính là tới chỗ này? Không chịu nói với chị em, còn tưởng em đang làm gì."Thẩm Tuyển Ý: "Anh tới chỗ này làm gì?"Tưởng Kỳ nói: "Anh có bệnh nhân gần đây bệnh bị tái phát, anh lại đây nhìn xem, xe vừa mới đột nhiên dừng lại, thấy nơi này người nhiều nên tới tìm người giúp đỡ, kết quả liền thấy em.""Bệnh gì còn cần anh tới xem? Xa như vậy còn chưa đủ sao, Hoắc Thành không có bác sĩ?" Thẩm Tuyển Ý thoáng nhíu mày, "Chị của em sắp sinh, anh cũng nên nghỉ ngơi một thời gian ở nhà với chị ấy đi, ngay cả bảo mẫu chị ấy đều không muốn mời, anh yên tâm sao?"Tưởng Kỳ vội nói: "Anh đem công tác giao cho cấp dưới, người bệnh này rất đặc thù, ông ấy là người nước La, lần này ở Hoắc Thành xảy ra tai nạn xe, anh mới lại đây."Thẩm Tuyển Ý "À" một tiếng.Tưởng Kỳ lại nói: "Ai, giáo sư Phó ở chỗ này? Không giới thiệu cho anh một chút? Tương lai cũng coi như là người một nhà.""Ai cùng anh là người một nhà, về sau em phải gả đi rồi, em là họ Phó, hiểu chưa." Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Phó Thanh Sơ, hừ một tiếng lại nói: "Anh có vợ rồi, cứ nhìn chằm chằm vợ của em làm cái gì, không cho xem.""Chậc, em ăn giấm của anh là không đúng rồi, anh là anh rể em, con cũng sắp sinh ra có thể kêu em là chú, anh có thể làm gì với giáo sư Phó?" Tưởng Kỳ tức giận mà "Hừ" một tiếng, lại nói: "Nói nữa, anh lại không phải Alpha, có thể tạo thành ảnh hưởng gì với em."Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh chính là cũng không tạo được ảnh hưởng."Tưởng Kỳ kỳ quái hỏi: "Vì cái gì?"Thẩm Tuyển Ý đắc ý cười rộ lên: "Vợ của em thích mạnh mẽ, giống như em, hiểu chưa.""......" Tưởng Kỳ hoài nghi người này có độc, còn không có sờ đến góc áo vợ cậu ta, này liền thành người thích nhất như vậy?Tưởng Kỳ hít vào thở ra vài lần mới cảm thấy không hít thở không thông nữa, thừa dịp đang sửa xe, tìm ghế dựa ngồi xuống hỏi cậu: "Ngày đó em đi ra ngoài nghiệm chứng chân tướng, nghiệm chứng thế nào? Lời anh nói chính là lời nói thật đi."Thẩm Tuyển Ý gật đầu: "Thấy anh càng vất vả công lao càng lớn phần thượng, chờ cháu trai của em sinh ra, em sẽ cho một bao lì xì lớn.""Thôi đi, ai muốn tiền của em." Tưởng Kỳ nghe thấy cái này liền nhíu mày, "Chị em còn nói với em, đừng có ra ngoài đánh nhau với người ta, đừng tưởng rằng mấy năm nay em sống như thế nào cô ấy không biết, em đã có người mình thích, nên tự bảo hộ cho tốt, đừng đi liều mạng."Thẩm Tuyển Ý nhíu mày: "Chị ấy biết từ khi nào?"Tưởng Kỳ nói: "Sớm đã biết, em không cần tiền của Thẩm gia, vậy tiền của em từ chỗ nào tới, cô ấy tìm người tra ra sẽ biết, em cho rằng chị gái em thật khờ? Cô ấy giả vờ không biết thôi.""Hay là anh tra ra?"Tưởng Kỳ sờ sờ cái mũi, chột dạ mà nói: "Vợ phân phó thánh chỉ, lại nói, chúng ta đều là vì em được chứ, em đừng không biết tâm người tốt."Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, không tiếp những lời này."A Ý, hiệu trưởng em mấy ngày hôm trước gọi điện cho A Dao, nói em còn lộn xộn phải bị thôi học, đánh nhau ẩu đả cũng vậy, còn......" Tưởng Kỳ muốn nói lại thôi mà dừng miệng, chưa nói ra."Có chuyện nói thẳng, muốn nói lại thôi thì không cần nói, lãng phí hai giây để làm gì."Tưởng Kỳ thở dài, nhìn nhìn khắp nơi thấy không có ai, tới gần cậu nhỏ giọng nói: "Chị em nhờ anh hỏi em, ba em nói với cô ấy chuyện em về dời mồ?"Tưởng Kỳ hơi đánh giá Thẩm Tuyển Ý, cậu em vợ của anh làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, căn bản bất kể hậu quả."Bà ấy qua đời nhiều năm như vậy, em cũng nên đã rõ, kỳ thật ông ấy cũng rất yêu......""Đừng nói chuyện giúp ông ta." Thẩm Tuyển Ý lạnh giọng đánh gãy, cười nhạo nghiến răng: "Cái loại lời nói này cũng chỉ lừa được những người cái gì cũng không biết, ông ta yêu cái rắm!"Tưởng Kỳ sửng sốt.Thẩm Tuyển Ý cười lạnh vừa nói: "Khác không nói, em liền hỏi một chút ông ta, ông ta không biết chị của em khi nào sinh đứa nhỏ? Đem lời này nói cho chị ấy có ý gì?"Tưởng Kỳ há miệng thở dốc, đè lại cổ tay cậu thấp giọng nói: "Em đừng kích động, ông ấy phỏng chừng cũng là sốt ruột không có biện pháp, A Dao không có việc gì, cô ấy là vì lo lắng cho em, còn muốn bay qua, bị anh ngăn cản để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi."Anh nói như vậy, Thẩm Tuyển Ý càng là cười lạnh, "Em chỉ là nói, không có tự mình đi đào ông ta liền trăm phương ngàn kế nói cho chị em như vậy, ở trong mắt ông ta, ông ta cuồng chiếm hữu, còn lớn hơn chị của em cùng mạng sống đứa bé."Tưởng Kỳ nói không ra lời, chậm rãi buông lỏng tay, thở dài nói: "Đúng vậy, lúc A Dao nghe thấy tin tức này thiếu chút nữa dọa ngất xỉu, đời này cô ấy lo lắng nhất chính là em, quan hệ của em với ba thành như vậy, cô ấy cũng khổ sở.
Rốt cuộc giữa ba con hai người cuộc có vấn đề gì, không thể nói cho cô ấy sao?"Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh trở về nói cho chị ấy, tạm thời em sẽ không đào mồ.""Ý của em là......!Về sau còn muốn đào?" Tưởng Kỳ cau mày, nghiêng đầu về một bên bỗng nhiên thấy Phó Thanh Sơ cũng quay đầu qua, tầm mắt chạm vào nhau gật đầu cười một cái.Phó Thanh Sơ đi tới, thấy sắc mặt Thẩm Tuyển Ý không quá tốt, hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"Thẩm Tuyển Ý sắc mặt biến đổi, cười rộ lên: "Tay đau."Phó Thanh Sơ bất động thanh sắc trừng mắt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ám chỉ cậu thành thật một chút, lại hỏi: "Vị này chính là?""Anh rể tôi, Tưởng Kỳ." Thẩm Tuyển Ý hướng bên cạnh lui một bước, dựa vào bên cạnh Phó Thanh Sơ giới thiệu với Tưởng Kỳ: "Phó Thanh Sơ, trường học của em......!Không, giáo sư trẻ tuổi nhất thế giới."Phó Thanh Sơ nhịn cười, vươn tay ra với Tưởng Kỳ nói: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, chào anh, tôi là Phó Thanh Sơ."Tưởng Kỳ nhìn tay anh, cũng cười: "Chào anh, tôi là Tưởng Kỳ.
Lại nói tiếp anh vẫn là học trưởng của tôi, hồi cao trung chúng ta cùng học chung trường, còn tham gia thi đấu với nhau."Phó Thanh Sơ không nhớ gì cả, hơi hơi nhíu mày nghĩ nghĩ, Tưởng Kỳ vội nói: "Không nhớ rõ là bình thường, chúng ta chỉ ở chung tờ danh sách, anh không có nói chuyện với tôi, nhưng tôi thực ngưỡng mộ anh."Phó Thanh Sơ cười nói: "Cậu khách khí rồi."Thẩm Tuyển Ý đứng ở một bên xuất thần, nhìn mặt Phó Thanh Sơ ở trong lòng nghĩ, nếu có một ngày anh đã biết mình dùng cái kia thuốc cấm là Thẩm Khai Vân nghiên cứu ra, anh sẽ nghĩ như thế nào.Hoặc là có một ngày anh biết chuyện mình giết người là sự thật, có thể cảm thấy đáng sợ hay không, không bao giờ muốn để ý đến mình."Suy nghĩ cái gì?" Phó Thanh Sơ hỏi.Thẩm Tuyển Ý lấy lại tinh thần, phát hiện Tưởng Kỳ không biết khi nào đã đi rồi, ánh mắt lóe lóe, nhanh chóng điều chỉnh tốt hô hấp, nói: "Muốn ăn cơm, có hơi đói bụng."Phó Thanh Sơ trở về phía bên kia, không biết đang tìm cái gì, nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng nghĩ ra, từ trong túi áo blouse trắng lấy ra một cái điểm tâm nhỏ ra, lúc ấy trong tay anh cầm đồ, không thể từ chối đã bị nhét vào trong túi."Vừa rồi Mạc Cửu cho tôi, cậu ăn đi."Thẩm Tuyển Ý nhìn điểm tâm nhỏ phấn nộn, cảm thấy bản thân mình muốn hít thở không thông."Anh ta cho anh cái này làm gì?"Phó Thanh Sơ không hiểu, "Làm sao vậy?""Anh an cái gì tâm?""......!Ăn đi, không thôi sẽ hư." Phó Thanh Sơ đem đồ ném vào trong lòng ngực cậu, tùy ý để nó rơi trên mặt đất, xoay người đi, "Ăn xong rồi tới hỗ trợ, nếu muốn cùng lại đây, cũng đừng làm người rảnh rỗi.".
Nếu cậu không nghe lời, tôi lập tức thu hồi câu nói vừa rồi kia.""Đừng đừng đừng!" Thẩm Tuyển Ý vội nói, xong rồi lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Ngu ngốc mới nghe lời.""Cậu nói cái gì?" Phó Thanh Sơ không nghe rõ.Thẩm Tuyển Ý nói: "Tôi nói răng tôi đau, anh xem tôi có phải bị lở miệng hay không.""......lở miệng răng sẽ không đau.""Mặt sau răng chính là đau, cảm giác sưng lên, anh nhìn giúp tôi xem, tôi tự nhìn không tới.""Há miệng." Phó Thanh Sơ cầm di động mở đèn pin, chiếu vào khoang miệng Thẩm Tuyển Ý, phát hiện lợi sau răng cấm đúng thật sưng lên một chút."Nóng trong người, bổ xung chất sẽ tiêu đi."Thẩm Tuyển Ý chống cằm muốn nói lại thôi: "Giáo sư, tôi có vấn đề muốn hỏi anh.""Hỏi.""Nhưng là tôi sợ anh đánh tôi, thật vất vả anh mới tốt với tôi một chút, nếu tôi hỏi, anh đem đá tôi trở về đối diện tôi đây liền mệt, tôi không hỏi.""......!Vậy đừng hỏi."Phó Thanh Sơ trước kia không cảm thấy cậu ta nói nhiều, hiện tại làm sao thành ra kẻ lảm nhảm, một phút đều nói không ngừng, tổng số lời nói mười năm nay đều không bằng lúc ở bên cậu ta mới mười ngày.Anh cho rằng lần đi công tác này là bản thân kịp thời ngăn tổn hại, hiện tại xem ra có thể là Thẩm Tuyển Ý cận thủy lâu đài, hơn nữa anh phát hiện mình đang rơi vào.Không lý do, anh có hơi phiền loạn.-Sáng sớm hôm sau, phân chia ổn thoả mấy tổ từng đội từng người đi theo.Phó Thanh Sơ bọn họ cũng vừa tính toán, kết quả lại tới thêm một người, lúc trước có nói qua, phía trên sẽ phái lại đây một người.Thẩm Tuyển Ý trăm triệu không nghĩ tới, người này là Mạc Cửu.Phó Thanh Sơ sửng sốt, Thẩm Tuyển Ý cũng lập tức dựng lên địch ý toàn thân, nhìn anh ta từ trên xe xuống, bước chân không nhanh không chậm, dịu dàng cười.Lâm Kiện đi theo cùng lại đây, vội nói: "Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là......"Mạc Cửu cười nói: "Không cần, tôi có quen biết với giáo sư Phó, bạn bè cũ."Lời này của anh, không duyên cớ đá Thẩm Tuyển Ý đi, vô hình trung lại có vẻ có quan hệ cực gần với Phó Thanh Sơ, cho người ta cũng đủ hiểu lầm, rồi lại không phải thực quá phận."Giáo sư Phó, đã lâu không gặp."-Liễu Lâm rất xa, chỉ là lái xe phải hơn ba giờ, này vẫn là dưới tình huống giao thông tốt.Mạc Cửu mới vừa xuống máy bay, Thẩm Tuyển Ý lái xe như lái máy bay, không đáng tin cậy, Phó Thanh Sơ liền nói tự mình lái, Thẩm Tuyển Ý lập tức chạy đến ghế phó lái ngồi, Mạc Cửu cũng chưa nói cái gì, tính tình tốt cười tới ghế sau ngồi."Bác sĩ Mạc làm sao lại đến Hoắc Thành?"Mạc Cửu không biết chuyện Thẩm Tuyển Ý đã từ chỗ Kiều Nhạn đã biết Phó Thanh Sơ là Omega, liền mịt mờ mà nói: "Lần trước thấy thân thể cậu không quá tốt, tôi nghe nói cậu đã đến Hoắc Thành liền có hơi lo lắng, vừa lúc bệnh viện của chúng tôi có danh ngạch, lựa chọn tôi."Phó Thanh Sơ gật gật đầu, không hỏi tiếp.Mạc Cửu có chút chột dạ chớp chớp mắt, kỳ thật căn bản không có danh ngạch, là anh đã biết Phó Thanh Sơ dùng thuốc cấm, lại lo lắng kỳ phát tình của anh, còn nghe nói Thẩm Tuyển Ý cũng theo tới.Cậu ta cũng không được Phó Thanh Sơ thích, cũng giống mình.Anh trai của anh cũng làm ở viện nghiên cứu di truyền, vì thế liền cầu anh lần này thu thập thêm một danh ngạch, theo lại đây."Bác sĩ Mạc, nhà khách thiếu người, Liễu Lâm bên kia cũng có chút loạn, thật sự không thích hợp anh đi." Đầu ngón tay Phó Thanh Sơ gõ gõ tay lái, uyển chuyển mà khuyên anh.Mạc Cửu lập tức nói: "Tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, so với Thẩm Tuyển Ý càng thích hợp, huống chi tôi nghe nói cậu ấy bị thương, liền phải ở nhà khách, đi cũng không giúp được cậu cái gì, lỡ đâu kéo chân sau càng không tốt."Thẩm Tuyển Ý cười lạnh, không chút nào che dấu kiêu ngạo, "Tôi cho anh một bàn tay, anh có thể vật tôi coi như lời anh nói không phải phê.""Thẩm Tuyển Ý, nói chuyện cho đàng hoàng." Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, ăn một lần dấm liền không lý trí, nghĩ cái gì là nói cái đó.Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Mạc Cửu cũng trả lời lại một cách mỉa mai, nói: "Trên thế giới này mọi chuyện không phải đều có thể dựa vào đánh nhau để giải quyết, ba mẹ cậu không dạy sao?"Chân mày Thanh Sơ cau lại, giọng nói lạnh đi: "Bác sĩ Mạc, nói cẩn thận."Mạc Cửu sửng sốt, lập tức phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, vội nói: "Thực xin lỗi giáo sư Phó, tôi nhất thời nhanh miệng nói sai, cậu đừng để ý."Phó Thanh Sơ khởi động xe, vững vàng mà chạy đi, sau một lúc lâu mới nói: "Không cần xin lỗi tôi."Mạc Cửu nhấp môi, nhìn ra ngoài cửa sổ lại không nói chuyện nữa, rốt cuộc không nói xin lỗi với Thẩm Tuyển Ý, Phó Thanh Sơ cũng không nói thêm cái gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, cậu ta giống như không tin không phổi mà cười với mình, đưa qua một viên đường.Phó Thanh Sơ nhìn, cầm lấy đưa vào trong miệng."Ngọt không?""Ừ."Thẩm Tuyển Ý híp mắt cười đem hai tay gác ở sau đầu chợp mắt, khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút cười, lại vô duyên vô cớ làm người cảm thấy có chút cô đơn, anh bỗng nhiên nhớ tới đêm qua cậu ấy nói không có người nhà, không cần giải thích cho kẻ nào.Theo anh biết Thẩm Yên chết rất sớm, hẳn là đã mười mấy năm, khi đó cậu ấy hẳn là tám......!Chín tuổi?Thẩm Tuyển Ý nói Thẩm Khai Vân là tên súc sinh, nói bản thân mình cũng là súc sinh.Thẩm Yên chết, đến tột cùng tạo thành ảnh hưởng gì tới cậu ấy?Thẩm Khai Vân hại chết Thẩm Yên?Phó Thanh Sơ cảm thấy có chút đau lòng, nhìn cậu liền nghĩ đến bộ dáng mình năm đó, nhưng anh may mắn một chút, Kiều Nhạn đối với anh rất tốt, ở tình trạng không xong như vậy cũng chưa từng từ bỏ anh.Năm đó anh có quan hệ rất tốt với Thẩm Khai Tễ, nhưng chưa từng có nghe anh ta đề cập qua chuyện về Thẩm Yên cùng Thẩm Tuyển Ý.Ngày đó, quan hệ của Thẩm Tuyển Ý cùng Thẩm Khai Tễ rất khẩn trương.Chúc Xuyên đều có thể nhìn ra, cậu ấy kiêu ngạo nhưng không ương ngạnh, luôn có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình lại quả cảm, theo đạo lý không nên cùng người nhà giương cung bạt kiếm như vậy.Trên người cậu ta gần như có bệnh trạng cuồng chiếm hữu cùng sự cố chấp, có phải cũng có quan hệ tới việc Thẩm Yên qua đời?Phó Thanh Sơ cảm thấy ngàn đầu vạn tự, nhất thời không nghĩ ra, chỉ muốn đem thiếu niên cuồng vọng lại tịch mịch ôm vào trong lòng ngực an ủi, nhưng lại tưởng tượng đến cái tính tình kiệt ngạo khó thuần này, liền ngừng lại ý tưởng này.Phó Thanh Sơ cắn môi, một cổ ngọt thanh ở trong miệng chảy ra, khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút độ cung.—— hiện tại cứ như vậy được một tấc lại muốn tiến một thước, anh lại nhường một chút, cái đuôi có khi lại chổng lên trời cao.-Lúc đến Liễu Lâm đã là 11 giờ rưỡi, hoàn cảnh bên này thật sự kém, chỉ có mấy cái lều trại lộ thiên, không chống đỡ nổi gió mưa.Thẩm Tuyển Ý muốn đi dọn dụng cụ, bị Phó Thanh Sơ ngăn cản lại, nói: "Cậu qua bên kia ngồi, dây chằng bị thương còn không có đàng hoàng, muốn bỏ tay hay sao?""Không nỡ để anh làm."Phó Thanh Sơ mặt mày trầm xuống: "Lại bắt đầu?"Thẩm Tuyển Ý lập tức sửa miệng, nói: "Tôn sư trọng đạo, nào có đạo lý học sinh ngồi để thầy làm việc, hẳn là thầy ngồi, tôi tới làm.""Làm gì làm, chờ cậu đã khỏe lại rồi chậm rãi làm." Phó Thanh Sơ xách bình cách nhiệt vặn mở nắp bình đặt lên bàn, lại lạnh giọng nói: "Không muốn tay, hiện tại tôi có thể đánh gãy giúp cậu."Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng dáng anh, cảm thấy độ bao dung kiên nhẫn hôm nay của Phó Thanh Sơ đối với cậu cao hơn không ít, không biết có phải ảo giác hay không.Tuy rằng vừa mới ngăn lại lời cậu nói bậy, nhưng nhìn không hung dữ như vậy, cũng không lạnh lùng như vậy, cảm thấy đang trốn tránh, mà không phải là bài xích.Mẹ vợ tương lai nói đúng, nước chảy đá mòn quả nhiên hữu dụng, bán thảm cũng rất hữu dụng.Ngày hôm qua cậu kỳ thật không phải cố ý bán thảm, chỉ là khó thở nói không ra lời, nói Thẩm Khai Vân là súc sinh, nói bản thân không người nhà, cậu xem thường việc bán thảm để đạt được hảo cảm của người khác.Nhưng không nghĩ tới cậu cũng không có ý bán thảm, có thể thấy được tâm của Phó Thanh Sơ thực mềm.Thẩm Tuyển Ý lấy di động ra, ở phía sau chụp lén hình dánh sau lưng của Phó Thanh Sơ, vừa lúc mặc áo khoác trắng, rũ mắt cài nút áo, đầu ngón tay màu trắng ấn ở trên nút thắt, hình ảnh này vừa lúc dừng ở trên di động.Cậu bỗng nhiên nhớ tới, có một lần cậu nhàm chán não bổ Omega mang thai, não bổ đến Phó Thanh Sơ, nghĩ eo anh nhỏ như vậy, chịu đựng không nổi bụng lớn phải vịn tay vịn, lúc ấy cảm thấy chính mình quả thực có bệnh.Hiện tại ngẫm lại, cậu là biết trước!Thẩm Tuyển Ý chống cằm, chọt chọt màn hình, lại ngẩng đầu nhìn anh, cài xong nút áo cuối cùng.Nếu có một ngày anh mang thai thật, bụng quá lớn không có tiện, mỗi ngày mình hầu hạ anh ấy, đi giày thắt dây giày lại cho anh, quỳ xuống đều được.Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình thật sự có tật xấu, anh ấy tình nguyện dùng thuốc cấm đem mình biến thành Beta, sao có thể sẽ nguyện ý mang thai, anh kiêu ngạo như vậy, mang thai với anh mà nói, là đả kích to lớn như thế nào.Không sao cả, anh ấy là cái gì mình đều thích, không có đứa nhỏ thì không có đứa nhỏ."A Ý?"Suy nghĩ Thẩm Tuyển Ý đột nhiên bị đánh gãy, theo bản năng quay đầu, thình lình thấy người quen, sửng sốt một giây."Anh rể?"Tưởng Kỳ đi tới, buông đồ trong tay xuống hơi nhíu nhíu mi, nửa ngày bừng tỉnh đại ngộ: "Em nói ra ngoài, chính là tới chỗ này? Không chịu nói với chị em, còn tưởng em đang làm gì."Thẩm Tuyển Ý: "Anh tới chỗ này làm gì?"Tưởng Kỳ nói: "Anh có bệnh nhân gần đây bệnh bị tái phát, anh lại đây nhìn xem, xe vừa mới đột nhiên dừng lại, thấy nơi này người nhiều nên tới tìm người giúp đỡ, kết quả liền thấy em.""Bệnh gì còn cần anh tới xem? Xa như vậy còn chưa đủ sao, Hoắc Thành không có bác sĩ?" Thẩm Tuyển Ý thoáng nhíu mày, "Chị của em sắp sinh, anh cũng nên nghỉ ngơi một thời gian ở nhà với chị ấy đi, ngay cả bảo mẫu chị ấy đều không muốn mời, anh yên tâm sao?"Tưởng Kỳ vội nói: "Anh đem công tác giao cho cấp dưới, người bệnh này rất đặc thù, ông ấy là người nước La, lần này ở Hoắc Thành xảy ra tai nạn xe, anh mới lại đây."Thẩm Tuyển Ý "À" một tiếng.Tưởng Kỳ lại nói: "Ai, giáo sư Phó ở chỗ này? Không giới thiệu cho anh một chút? Tương lai cũng coi như là người một nhà.""Ai cùng anh là người một nhà, về sau em phải gả đi rồi, em là họ Phó, hiểu chưa." Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Phó Thanh Sơ, hừ một tiếng lại nói: "Anh có vợ rồi, cứ nhìn chằm chằm vợ của em làm cái gì, không cho xem.""Chậc, em ăn giấm của anh là không đúng rồi, anh là anh rể em, con cũng sắp sinh ra có thể kêu em là chú, anh có thể làm gì với giáo sư Phó?" Tưởng Kỳ tức giận mà "Hừ" một tiếng, lại nói: "Nói nữa, anh lại không phải Alpha, có thể tạo thành ảnh hưởng gì với em."Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh chính là cũng không tạo được ảnh hưởng."Tưởng Kỳ kỳ quái hỏi: "Vì cái gì?"Thẩm Tuyển Ý đắc ý cười rộ lên: "Vợ của em thích mạnh mẽ, giống như em, hiểu chưa.""......" Tưởng Kỳ hoài nghi người này có độc, còn không có sờ đến góc áo vợ cậu ta, này liền thành người thích nhất như vậy?Tưởng Kỳ hít vào thở ra vài lần mới cảm thấy không hít thở không thông nữa, thừa dịp đang sửa xe, tìm ghế dựa ngồi xuống hỏi cậu: "Ngày đó em đi ra ngoài nghiệm chứng chân tướng, nghiệm chứng thế nào? Lời anh nói chính là lời nói thật đi."Thẩm Tuyển Ý gật đầu: "Thấy anh càng vất vả công lao càng lớn phần thượng, chờ cháu trai của em sinh ra, em sẽ cho một bao lì xì lớn.""Thôi đi, ai muốn tiền của em." Tưởng Kỳ nghe thấy cái này liền nhíu mày, "Chị em còn nói với em, đừng có ra ngoài đánh nhau với người ta, đừng tưởng rằng mấy năm nay em sống như thế nào cô ấy không biết, em đã có người mình thích, nên tự bảo hộ cho tốt, đừng đi liều mạng."Thẩm Tuyển Ý nhíu mày: "Chị ấy biết từ khi nào?"Tưởng Kỳ nói: "Sớm đã biết, em không cần tiền của Thẩm gia, vậy tiền của em từ chỗ nào tới, cô ấy tìm người tra ra sẽ biết, em cho rằng chị gái em thật khờ? Cô ấy giả vờ không biết thôi.""Hay là anh tra ra?"Tưởng Kỳ sờ sờ cái mũi, chột dạ mà nói: "Vợ phân phó thánh chỉ, lại nói, chúng ta đều là vì em được chứ, em đừng không biết tâm người tốt."Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, không tiếp những lời này."A Ý, hiệu trưởng em mấy ngày hôm trước gọi điện cho A Dao, nói em còn lộn xộn phải bị thôi học, đánh nhau ẩu đả cũng vậy, còn......" Tưởng Kỳ muốn nói lại thôi mà dừng miệng, chưa nói ra."Có chuyện nói thẳng, muốn nói lại thôi thì không cần nói, lãng phí hai giây để làm gì."Tưởng Kỳ thở dài, nhìn nhìn khắp nơi thấy không có ai, tới gần cậu nhỏ giọng nói: "Chị em nhờ anh hỏi em, ba em nói với cô ấy chuyện em về dời mồ?"Tưởng Kỳ hơi đánh giá Thẩm Tuyển Ý, cậu em vợ của anh làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, căn bản bất kể hậu quả."Bà ấy qua đời nhiều năm như vậy, em cũng nên đã rõ, kỳ thật ông ấy cũng rất yêu......""Đừng nói chuyện giúp ông ta." Thẩm Tuyển Ý lạnh giọng đánh gãy, cười nhạo nghiến răng: "Cái loại lời nói này cũng chỉ lừa được những người cái gì cũng không biết, ông ta yêu cái rắm!"Tưởng Kỳ sửng sốt.Thẩm Tuyển Ý cười lạnh vừa nói: "Khác không nói, em liền hỏi một chút ông ta, ông ta không biết chị của em khi nào sinh đứa nhỏ? Đem lời này nói cho chị ấy có ý gì?"Tưởng Kỳ há miệng thở dốc, đè lại cổ tay cậu thấp giọng nói: "Em đừng kích động, ông ấy phỏng chừng cũng là sốt ruột không có biện pháp, A Dao không có việc gì, cô ấy là vì lo lắng cho em, còn muốn bay qua, bị anh ngăn cản để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi."Anh nói như vậy, Thẩm Tuyển Ý càng là cười lạnh, "Em chỉ là nói, không có tự mình đi đào ông ta liền trăm phương ngàn kế nói cho chị em như vậy, ở trong mắt ông ta, ông ta cuồng chiếm hữu, còn lớn hơn chị của em cùng mạng sống đứa bé."Tưởng Kỳ nói không ra lời, chậm rãi buông lỏng tay, thở dài nói: "Đúng vậy, lúc A Dao nghe thấy tin tức này thiếu chút nữa dọa ngất xỉu, đời này cô ấy lo lắng nhất chính là em, quan hệ của em với ba thành như vậy, cô ấy cũng khổ sở.
Rốt cuộc giữa ba con hai người cuộc có vấn đề gì, không thể nói cho cô ấy sao?"Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh trở về nói cho chị ấy, tạm thời em sẽ không đào mồ.""Ý của em là......!Về sau còn muốn đào?" Tưởng Kỳ cau mày, nghiêng đầu về một bên bỗng nhiên thấy Phó Thanh Sơ cũng quay đầu qua, tầm mắt chạm vào nhau gật đầu cười một cái.Phó Thanh Sơ đi tới, thấy sắc mặt Thẩm Tuyển Ý không quá tốt, hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"Thẩm Tuyển Ý sắc mặt biến đổi, cười rộ lên: "Tay đau."Phó Thanh Sơ bất động thanh sắc trừng mắt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ám chỉ cậu thành thật một chút, lại hỏi: "Vị này chính là?""Anh rể tôi, Tưởng Kỳ." Thẩm Tuyển Ý hướng bên cạnh lui một bước, dựa vào bên cạnh Phó Thanh Sơ giới thiệu với Tưởng Kỳ: "Phó Thanh Sơ, trường học của em......!Không, giáo sư trẻ tuổi nhất thế giới."Phó Thanh Sơ nhịn cười, vươn tay ra với Tưởng Kỳ nói: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, chào anh, tôi là Phó Thanh Sơ."Tưởng Kỳ nhìn tay anh, cũng cười: "Chào anh, tôi là Tưởng Kỳ.
Lại nói tiếp anh vẫn là học trưởng của tôi, hồi cao trung chúng ta cùng học chung trường, còn tham gia thi đấu với nhau."Phó Thanh Sơ không nhớ gì cả, hơi hơi nhíu mày nghĩ nghĩ, Tưởng Kỳ vội nói: "Không nhớ rõ là bình thường, chúng ta chỉ ở chung tờ danh sách, anh không có nói chuyện với tôi, nhưng tôi thực ngưỡng mộ anh."Phó Thanh Sơ cười nói: "Cậu khách khí rồi."Thẩm Tuyển Ý đứng ở một bên xuất thần, nhìn mặt Phó Thanh Sơ ở trong lòng nghĩ, nếu có một ngày anh đã biết mình dùng cái kia thuốc cấm là Thẩm Khai Vân nghiên cứu ra, anh sẽ nghĩ như thế nào.Hoặc là có một ngày anh biết chuyện mình giết người là sự thật, có thể cảm thấy đáng sợ hay không, không bao giờ muốn để ý đến mình."Suy nghĩ cái gì?" Phó Thanh Sơ hỏi.Thẩm Tuyển Ý lấy lại tinh thần, phát hiện Tưởng Kỳ không biết khi nào đã đi rồi, ánh mắt lóe lóe, nhanh chóng điều chỉnh tốt hô hấp, nói: "Muốn ăn cơm, có hơi đói bụng."Phó Thanh Sơ trở về phía bên kia, không biết đang tìm cái gì, nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng nghĩ ra, từ trong túi áo blouse trắng lấy ra một cái điểm tâm nhỏ ra, lúc ấy trong tay anh cầm đồ, không thể từ chối đã bị nhét vào trong túi."Vừa rồi Mạc Cửu cho tôi, cậu ăn đi."Thẩm Tuyển Ý nhìn điểm tâm nhỏ phấn nộn, cảm thấy bản thân mình muốn hít thở không thông."Anh ta cho anh cái này làm gì?"Phó Thanh Sơ không hiểu, "Làm sao vậy?""Anh an cái gì tâm?""......!Ăn đi, không thôi sẽ hư." Phó Thanh Sơ đem đồ ném vào trong lòng ngực cậu, tùy ý để nó rơi trên mặt đất, xoay người đi, "Ăn xong rồi tới hỗ trợ, nếu muốn cùng lại đây, cũng đừng làm người rảnh rỗi.".
Bình luận truyện