Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 7
Nằm trên cái giường trắng, nhìn trần nhà màu trắng, ngửi được mùi thuốc sát trùng, tôi ý thức được, tôi bị trời phạt rồi.
Tôi thật sự thật sự thật sự không nên đi trêu ghẹo con trai
Ông trời vì muốn trừng phạt tôi, cực kỳ mạnh tay trực tiếp giáng xuống tai ương cho tôi, thiếu chút nữa là làm cho não tôi mất trí nhớ (tớ ước gì con người mất trí thiệt =.=)
Tôi còn không muốn chết sớm như vậy, tôi còn muốn sống thật tốt mà, tôi còn đang trong cái tuổi thiếu nữ đầy sức sống mà, đường sinh mệnh tôi còn chưa đi được một nửa mà.
“Kỳ Nguyệt.” Tân Hân ngồi cạnh giường, giọng nói u buồn gọi tôi: “Cậu đừng dùng ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt rã rời nhìn trần nhà nữa, cậu làm tớ sợ đó.”
= =|||
Tôi nhìn cô nàng đẩy đẩy đầu cô nàng, khuôn mặt như đang chịu tang của Tân Hân lập tức vui vẻ.
“Cậu không đi học sao?” Tôi hỏi.
“Học cái gì, mạng cậu xém chút là không còn!”
Lời của cô nàng khiến tôi không được tự nhiên, tôi vội vã nói: “Mặc kệ cậu, cậu đừng tự trách mình.”
Ngon trỏ cô đẩy đẩy trán tôi, giận dữ nói: “Chết đến nơi mà còn giả bộ làm người tốt, ngoài mặt làm như không có việc gì, trong lòng lại hận tớ nghiến răng nghiến lợi.”
Đầu tôi vốn không khỏe bị cô đẩy đậy như vậy lại bắt đầu đau, tôi nhíu mày hét lên: “Vốn tớ không hận cậu, nhưng bị cậu đẩy như vậy, giờ thì tốt rồi, tớ hận cậu thấu xương!”
Cô nàng cũng ý thức được mình ra tay hơi nặng, vội vàng chòm lên thổi thổi, tôi đẩy mặt cô ra, “Đừng làm tớ buồn nôn, biết không?”
Cô nàng đang muốn phát tác, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Tĩnh cầm theo hộp cơm cười cười đi tới.
Lâm Tĩnh đi tới cạnh giường, giọng nói mềm mại nói: “Kỳ Nguyệt, sáng sớm tớ chạy đi mua canh củ từ hầm cách thủy cho cậu nè, bổ não, hiệu quả rất tốt.”
Tân Hân đoạt lấy cái hộp, nháy nháy mắt với tôi: “Thấy không, cái gì gọi là chị em tốt! Đây mới chính là chị em tốt nè!”
Tôi nhìn hai cô nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp sung sướng. Uh, là chị em tốt.
Nhưng tôi lại cảm thấy được có cái gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Tân Hân cậu không có đi học, đúng không?”
Tân Hân đang đùa giỡn với Lâm Tĩnh, đối với vấn đề tôi hỏi có phần kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
“Lân Tĩnh cũng không đi, đúng không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh nhìn tôi kỳ quái, nhăn đôi lông mày tinh tế kia.
“Như thế xin hỏi hai vị hảo tỷ muội, giấy phép xin nghỉ của bệnh viện các cậu xử lý như thế nào?”
“Tớ đưa cho Lâm Tĩnh. Tớ muốn đến thăm cậu nên không có đi học. Hồi nãy nhìn cậu ấy sửa soạn trước gương, tớ cho rằng cậu ấy đi học.” Tân Hân nháy mắt mấy cái.
Lâm Tĩnh cũng nháy mắt mấy cái nói: “Tớ một lòng nhớ đến canh củ từ hầm của cậu, nghĩ rằng chắc là Tân Hân đi thăm cậu sẽ về sớm, kịp giờ đi học nên đơn xin nghỉ vứt lên bàn của cậu ấy rồi.”
“Vậy còn Thất Trưởng?” Tôi tuyệt vọng hỏi, Thất Trưởng tuy là chán ghét tôi nhưng dù sao tâm cũng không xấu, nhìn giấy phép trên bàn Tân Hân thì mang đi dùm.
“Cậu hẳn cũng biết, cậu ấy đi học sớm hơn chúng mình, người ta muốn đi học sớm chuẩn bị bài vở.” Hai cô gái đồng thời nói.
Nói cách khác, không ai xin phép dùm tôi, giờ học sáng hôm nay, aizz tôi thật không dám nghĩ tới.
Lúc này, điện thoại bên gối rung rung, tôi nhìn nhìn, quả nhiên, là tin nhắn của Tô cầm thú.
“Kỳ Nguyệt, em không những một mình cúp học mà còn rũ theo các bạn cúp, em khá lắm.”
Tôi đang phiền lòng nhức đầu muốn nứt ra, lại nhìn đến dòng chữ châm chọc này, tôi nhất thời nước mắt lưng tròng, cạch cạch cạch bấm một hàng chữ.
“Thầy, thầy không có nghe nói đêm qua phát sinh nữ sinh trong ký túc xá tắm rửa đổ máu sao?”
“Có nghe nói, em tốt nhất đừng nói với tôi, em bị dọa đến mức không dám đi học.”
Tôi không biết lý do tại sao nước mắt lại rơi xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Chẳng quan tâm ánh mắt hai cô bạn kinh ngạc, tiếp tục bấm bàn phím.
“Thầy, rất không may, cái người tắm rửa đến mức phải xuất huyết, là em.”
Nhấn nút gửi, tôi nhét di động dưới đáy gối, khuôn mặt đầy nước mắt biến mất, nghiêm trang nói với hai người chị em: “Thân bằng hảo hữu nhắn tin hỏi thăm, chúc tớ sớm ngày bình phục, này là tớ đang cảm động, tớ muốn uống canh.”
“Kỳ Nguyệt,” Tân Hân thần sắc hung dữ tiến tới bóp mặt tôi, “Tớ thấy cậu không phải như vậy.”
Tôi né tránh móng vuốt cô nàng, vặn nắp hộp thức ăn, mùi thơm tràn khắp phòng bệnh, tôi cầm muỗng khuấy khuấy múc lên một muỗng bắt đầu ăn.
Thật đúng là, nơi nào có áp bực, nơi đó có phản kháng. Để lần sau có thể chiến đấu tốt, tôi lại càng phải bổ sung năng lượng .
Không biết là do hiệu quả nước canh tốt hay là do tôi sức đề kháng mạnh mà không tới một ngày, tôi quang vinh được xuất viện.
Lúc xuất viện, Tân Hân mua một cây xương rồng, trên cây được buộc một cái nơ tinh xảo màu hồng nhạt.
Tôi thay đồ bệnh viện xong cầm cây xương rồng lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi Tân Hân: “Tớ nói này, người ta xuất viện đều tặng hoa bách hợp, hoa hồng……sao cậu lại tặng tớ xương rồng?”
Cô nàng cẩn thận đón lấy cây xương rồng từ tay tôi, biểu tình cực kỳ thánh khiết nói: “Kỳ Nguyệt, cậu biết không? Ngày hôm qua tớ lên mạng tìm hiểu, xương rồng là thích hợp nhất với cậu.”
“Hả?”
“Xương rồng là kiên, là cường.” Cô nàng nhìn tôi, gằn từng chữ.
“Dì Tân, tớ thấy hoa có ý nghĩa gian/tình mới hợp với tớ.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương, xách túi hành lý đi ra ngoài.
“Gian/tình? Hoa gì mà có nghĩ gian/tình? Sao tớ chưa thấy qua?”
“Cậu nói cho tớ biết đi, tới đi mua, chị đây có tiền.”
“Sao cậu lại tự cầm túi vậy, cậu còn đang bệnh mà……….”
“Kỳ Nguyệt, sao đột nhiên cậu đi nhanh vậy?”
…………………………………
Tân Hân đi theo phía sau gào khóc um sùm, tôi hận chết đi được, kéo nón áo khoác lên trùm đầu, che kín nửa khuôn mặt.
Tôi thật sự không quen biết người con gái điên đó, mọi người đừng nhìn tôi…….
Đi nhanh đến cửa bệnh viện, một bà lão đang đứng xếp hàng đăng ký giữ chặt tay áo tôi, hiền lành nói: “Cháu gái à, bệnh của chị cháu không phải ở khu này, cháu đừng có ghét bỏ nó.” Tiếp theo, bà cụ run rẩy chỉ vào một lối đi nhỏ, “Chỗ đó quẹo trái là khoa thần kinh, bệnh của chị cháu nên sớm được chữa trị kịp thời.”
Không đợi tôi trả lời, Tân Hân đã vọt tới trước mặt tôi, gắt gao nắm lấy tay bà cụ, mắt sáng như đuốc nói: “Bà ơi, cháu cực kì bình thường, bà đừng lo lắng.”
Tân Hân đã chuyển từ trạng thái động kinh sang chế độ bình thường, yên ổn bên cạnh tôi. Hai chúng tôi trầm mặc bước đi, sắc mặc Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncô nàng không vui nói: “Kỳ Nguyệt, sao lúc nào đi với cậu, tớ cũng bị cho là đầu óc có vấn đề?”
“……” Tôi thật sự bị dọa rồi, sau một lúc lâu mới thốt ra được mấy chữ: “chắc mấy người đó có mắt nhìn người.”
“Cũng khó trách cậu, làm ra những chuyện ký quặc cũng không bị người khác nói. Nhìn bộ dạn gcậu, bọn họ sẽ cảm thấy được, aizzzzzzz………..”
Giờ phút này, tôi quyết định im lặng.
Từ trong bệnh viện đi ra đến cửa, Tân Hân vẫn cứ lầm bầm. Dĩ nhiên, tôi cũng giả vờ mắt điếc tai ngơ, trài vào phải ra. Cho đến khi gặp Tô Minh Á cô nàng mới thôi lầu bầu.
Tô Minh Á tới đón tôi, đây là nằm trong dự đoán của tôi rồi. Bởi vì tối hôm qua cậu ta có gọi điện thoại cho tôi. Nhưng mà, tại sao người lái xa lại là Tô cầm thú, đúng là ngoài dự đoán.
Cho nên giờ phút ngồi trong cái xe xa hoa, suy nghĩ rất lâu, tôi rút ra được kết luận, anh chở em đi cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà tôi đang rất bi thảm, xe của Tô Tín.
Trước tiên nói về chuyện cũ một tí, nó từng làm cho tôi có một quá khứ bi thương đầy ám ảnh. Lúc tôi lên cấp 3, ba tôi gây dựng sự nghiệp, mua Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.được chiếc Toyota đầu tiên, vì thế rất hứng thú đưa cả nhà ra đường cao tốc hóng gió.
Không bao lâu sau tốc độ xe chậm dần. Lúc này ba nhìn ra bên ngoài, kinh sợ la lên: “Nguyệt Nguyệt, con ‘nhìn xem, chiếc xe bên cạnh chúng ta.”
Tôi đang buồn ngủ, hé mắt nhìn nhìn, màu đen, hình giọt nước, tỏa sáng lấp lánh, không có gì đặc biệt, tiếp tục nhắm mắt lim dim. Nhưng giây tiếp theo, lời ba nói làm tôi chấn động, lập tức tỉnh dậy.
Ba nói xe nhà chúng tôi cũng không bằng một cái bánh xe của xe kia.
Tôi lại tiếp tục đi tìm bóng dáng của xe kia, không nghĩ tới, tốc độ không giống nhau, tôi chưa kịp thưởng thức, chiếc xe đã lao vút đi, chỉ để lại một làn khói trắng.
Nhưng tôi không thấy rõ người lái xe là ai. Cách đây ba năm, tôi có gặp chiếc xe này một lần nữa, vết sẹo năm xưa lại đau làm sao mà tôi chịu nổi?
Vì vậy tôi nhìn sang Tô Minh Á nhỏ giọng kiu: “Tô Minh Á.”
Cậu ta quay đầu, nụ cười so với ánh mặt trời ngoài cửa còn chói sáng hôn, “Hả?”
“Xe anh cậu là xe mượn?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Phụt ―— Bên trong xe, Tô Tín và Tân Hân đồng thời phun ra.
Tô Minh Á không có cười nhạo tôi, nói ra sự thật: “Không phải, là của anh ấy mua.”
Của anh ta?! Mẹ kiếp, lừa gạt bao nhiêu người mới mua một chiếc xe như vậy??
Tôi không hỏi nữa, ngồi đằng sau uốn qua uốn lại, nghĩ tới Tô cầm thú bóc lột ba mẹ vất vả làm việc đổ mồ hôi nước mắt mới mua chiếc xe này, cả người cảm thấy không tự nhiên.
“Kỳ Nguyệt, cậu mắc đái à?” Tân Hân ngồi bên cạnh liếc liếc cái kính nhỏ trang điểm lại, cau mày chán ghét nhìn về phía tôi.
Cô nàng vừa dứt lời, Tô Tín vừa lái xe vừa phát ra tiếng cười nhẹ, nghe thật là chói tai. Tôi nhìn vào kính trong xe thấy có dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹commột đôi mắt hồ ly đang híp mắt nhìn chằm chằm mình. Tôi hung hăng trừng anh ta lại, anh ta càng cười tới tận mang tai, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia sáng giảo hoạt.
Anh ta chắc là đã đạt level max của sự vô sỉ rồi, tôi thầm mắng một câu. Không nhìn nữa, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Còn chưa kịp thưởng ngoạn phong cảnh, tên Tô Tín kia đã thắng gấp dừng xe lại.
Tôi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mấy chữ quảng trường X to thấy mà ghê.
“Em thật sự không đi vệ sinh.” Tôi nói với anh ta, mặt mày rối rắm.
Nếu tôi muốn đi vệ sinh cũng không cần vào cái nơi sang trọng này đâu, đi nhà vệ sinh công cộng ven đường là được rồi.
“Ai nói cho em đi vệ sinh.” Tô Tín buồn cười ngoái đầu nhìn tôi, rồi mở cửa xe, vừa bước chân xuống vừa nói: “Tôi thuận đường mua vài thứ, các người chờ một chút.”
Tôi chóng tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa xe, cố ý làm mình thành một thiếu nữ u buồn, đưa mắt nhìn hình ảnh anh ta biến mất trong tòa cao ốc.
Quảng cáo LV chiếm nguyên một mặt tường, xuyên thấu qua tấm thủy tinh, có thể mơ hồ thấy một cây piano vĩ đại.
Thật sự là hai thế giới.
Cái anh Tô Tín này, thuận đường? Mua vài thứ? Ở nơi xa hoa này?
Trong lòng tôi cực kỳ u buồn. (ko lẽ chị nghĩ c ko xứng với anh????)
Tôi thật sự thật sự thật sự không nên đi trêu ghẹo con trai
Ông trời vì muốn trừng phạt tôi, cực kỳ mạnh tay trực tiếp giáng xuống tai ương cho tôi, thiếu chút nữa là làm cho não tôi mất trí nhớ (tớ ước gì con người mất trí thiệt =.=)
Tôi còn không muốn chết sớm như vậy, tôi còn muốn sống thật tốt mà, tôi còn đang trong cái tuổi thiếu nữ đầy sức sống mà, đường sinh mệnh tôi còn chưa đi được một nửa mà.
“Kỳ Nguyệt.” Tân Hân ngồi cạnh giường, giọng nói u buồn gọi tôi: “Cậu đừng dùng ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt rã rời nhìn trần nhà nữa, cậu làm tớ sợ đó.”
= =|||
Tôi nhìn cô nàng đẩy đẩy đầu cô nàng, khuôn mặt như đang chịu tang của Tân Hân lập tức vui vẻ.
“Cậu không đi học sao?” Tôi hỏi.
“Học cái gì, mạng cậu xém chút là không còn!”
Lời của cô nàng khiến tôi không được tự nhiên, tôi vội vã nói: “Mặc kệ cậu, cậu đừng tự trách mình.”
Ngon trỏ cô đẩy đẩy trán tôi, giận dữ nói: “Chết đến nơi mà còn giả bộ làm người tốt, ngoài mặt làm như không có việc gì, trong lòng lại hận tớ nghiến răng nghiến lợi.”
Đầu tôi vốn không khỏe bị cô đẩy đậy như vậy lại bắt đầu đau, tôi nhíu mày hét lên: “Vốn tớ không hận cậu, nhưng bị cậu đẩy như vậy, giờ thì tốt rồi, tớ hận cậu thấu xương!”
Cô nàng cũng ý thức được mình ra tay hơi nặng, vội vàng chòm lên thổi thổi, tôi đẩy mặt cô ra, “Đừng làm tớ buồn nôn, biết không?”
Cô nàng đang muốn phát tác, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Tĩnh cầm theo hộp cơm cười cười đi tới.
Lâm Tĩnh đi tới cạnh giường, giọng nói mềm mại nói: “Kỳ Nguyệt, sáng sớm tớ chạy đi mua canh củ từ hầm cách thủy cho cậu nè, bổ não, hiệu quả rất tốt.”
Tân Hân đoạt lấy cái hộp, nháy nháy mắt với tôi: “Thấy không, cái gì gọi là chị em tốt! Đây mới chính là chị em tốt nè!”
Tôi nhìn hai cô nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp sung sướng. Uh, là chị em tốt.
Nhưng tôi lại cảm thấy được có cái gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Tân Hân cậu không có đi học, đúng không?”
Tân Hân đang đùa giỡn với Lâm Tĩnh, đối với vấn đề tôi hỏi có phần kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
“Lân Tĩnh cũng không đi, đúng không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh nhìn tôi kỳ quái, nhăn đôi lông mày tinh tế kia.
“Như thế xin hỏi hai vị hảo tỷ muội, giấy phép xin nghỉ của bệnh viện các cậu xử lý như thế nào?”
“Tớ đưa cho Lâm Tĩnh. Tớ muốn đến thăm cậu nên không có đi học. Hồi nãy nhìn cậu ấy sửa soạn trước gương, tớ cho rằng cậu ấy đi học.” Tân Hân nháy mắt mấy cái.
Lâm Tĩnh cũng nháy mắt mấy cái nói: “Tớ một lòng nhớ đến canh củ từ hầm của cậu, nghĩ rằng chắc là Tân Hân đi thăm cậu sẽ về sớm, kịp giờ đi học nên đơn xin nghỉ vứt lên bàn của cậu ấy rồi.”
“Vậy còn Thất Trưởng?” Tôi tuyệt vọng hỏi, Thất Trưởng tuy là chán ghét tôi nhưng dù sao tâm cũng không xấu, nhìn giấy phép trên bàn Tân Hân thì mang đi dùm.
“Cậu hẳn cũng biết, cậu ấy đi học sớm hơn chúng mình, người ta muốn đi học sớm chuẩn bị bài vở.” Hai cô gái đồng thời nói.
Nói cách khác, không ai xin phép dùm tôi, giờ học sáng hôm nay, aizz tôi thật không dám nghĩ tới.
Lúc này, điện thoại bên gối rung rung, tôi nhìn nhìn, quả nhiên, là tin nhắn của Tô cầm thú.
“Kỳ Nguyệt, em không những một mình cúp học mà còn rũ theo các bạn cúp, em khá lắm.”
Tôi đang phiền lòng nhức đầu muốn nứt ra, lại nhìn đến dòng chữ châm chọc này, tôi nhất thời nước mắt lưng tròng, cạch cạch cạch bấm một hàng chữ.
“Thầy, thầy không có nghe nói đêm qua phát sinh nữ sinh trong ký túc xá tắm rửa đổ máu sao?”
“Có nghe nói, em tốt nhất đừng nói với tôi, em bị dọa đến mức không dám đi học.”
Tôi không biết lý do tại sao nước mắt lại rơi xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Chẳng quan tâm ánh mắt hai cô bạn kinh ngạc, tiếp tục bấm bàn phím.
“Thầy, rất không may, cái người tắm rửa đến mức phải xuất huyết, là em.”
Nhấn nút gửi, tôi nhét di động dưới đáy gối, khuôn mặt đầy nước mắt biến mất, nghiêm trang nói với hai người chị em: “Thân bằng hảo hữu nhắn tin hỏi thăm, chúc tớ sớm ngày bình phục, này là tớ đang cảm động, tớ muốn uống canh.”
“Kỳ Nguyệt,” Tân Hân thần sắc hung dữ tiến tới bóp mặt tôi, “Tớ thấy cậu không phải như vậy.”
Tôi né tránh móng vuốt cô nàng, vặn nắp hộp thức ăn, mùi thơm tràn khắp phòng bệnh, tôi cầm muỗng khuấy khuấy múc lên một muỗng bắt đầu ăn.
Thật đúng là, nơi nào có áp bực, nơi đó có phản kháng. Để lần sau có thể chiến đấu tốt, tôi lại càng phải bổ sung năng lượng .
Không biết là do hiệu quả nước canh tốt hay là do tôi sức đề kháng mạnh mà không tới một ngày, tôi quang vinh được xuất viện.
Lúc xuất viện, Tân Hân mua một cây xương rồng, trên cây được buộc một cái nơ tinh xảo màu hồng nhạt.
Tôi thay đồ bệnh viện xong cầm cây xương rồng lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi Tân Hân: “Tớ nói này, người ta xuất viện đều tặng hoa bách hợp, hoa hồng……sao cậu lại tặng tớ xương rồng?”
Cô nàng cẩn thận đón lấy cây xương rồng từ tay tôi, biểu tình cực kỳ thánh khiết nói: “Kỳ Nguyệt, cậu biết không? Ngày hôm qua tớ lên mạng tìm hiểu, xương rồng là thích hợp nhất với cậu.”
“Hả?”
“Xương rồng là kiên, là cường.” Cô nàng nhìn tôi, gằn từng chữ.
“Dì Tân, tớ thấy hoa có ý nghĩa gian/tình mới hợp với tớ.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương, xách túi hành lý đi ra ngoài.
“Gian/tình? Hoa gì mà có nghĩ gian/tình? Sao tớ chưa thấy qua?”
“Cậu nói cho tớ biết đi, tới đi mua, chị đây có tiền.”
“Sao cậu lại tự cầm túi vậy, cậu còn đang bệnh mà……….”
“Kỳ Nguyệt, sao đột nhiên cậu đi nhanh vậy?”
…………………………………
Tân Hân đi theo phía sau gào khóc um sùm, tôi hận chết đi được, kéo nón áo khoác lên trùm đầu, che kín nửa khuôn mặt.
Tôi thật sự không quen biết người con gái điên đó, mọi người đừng nhìn tôi…….
Đi nhanh đến cửa bệnh viện, một bà lão đang đứng xếp hàng đăng ký giữ chặt tay áo tôi, hiền lành nói: “Cháu gái à, bệnh của chị cháu không phải ở khu này, cháu đừng có ghét bỏ nó.” Tiếp theo, bà cụ run rẩy chỉ vào một lối đi nhỏ, “Chỗ đó quẹo trái là khoa thần kinh, bệnh của chị cháu nên sớm được chữa trị kịp thời.”
Không đợi tôi trả lời, Tân Hân đã vọt tới trước mặt tôi, gắt gao nắm lấy tay bà cụ, mắt sáng như đuốc nói: “Bà ơi, cháu cực kì bình thường, bà đừng lo lắng.”
Tân Hân đã chuyển từ trạng thái động kinh sang chế độ bình thường, yên ổn bên cạnh tôi. Hai chúng tôi trầm mặc bước đi, sắc mặc Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncô nàng không vui nói: “Kỳ Nguyệt, sao lúc nào đi với cậu, tớ cũng bị cho là đầu óc có vấn đề?”
“……” Tôi thật sự bị dọa rồi, sau một lúc lâu mới thốt ra được mấy chữ: “chắc mấy người đó có mắt nhìn người.”
“Cũng khó trách cậu, làm ra những chuyện ký quặc cũng không bị người khác nói. Nhìn bộ dạn gcậu, bọn họ sẽ cảm thấy được, aizzzzzzz………..”
Giờ phút này, tôi quyết định im lặng.
Từ trong bệnh viện đi ra đến cửa, Tân Hân vẫn cứ lầm bầm. Dĩ nhiên, tôi cũng giả vờ mắt điếc tai ngơ, trài vào phải ra. Cho đến khi gặp Tô Minh Á cô nàng mới thôi lầu bầu.
Tô Minh Á tới đón tôi, đây là nằm trong dự đoán của tôi rồi. Bởi vì tối hôm qua cậu ta có gọi điện thoại cho tôi. Nhưng mà, tại sao người lái xa lại là Tô cầm thú, đúng là ngoài dự đoán.
Cho nên giờ phút ngồi trong cái xe xa hoa, suy nghĩ rất lâu, tôi rút ra được kết luận, anh chở em đi cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà tôi đang rất bi thảm, xe của Tô Tín.
Trước tiên nói về chuyện cũ một tí, nó từng làm cho tôi có một quá khứ bi thương đầy ám ảnh. Lúc tôi lên cấp 3, ba tôi gây dựng sự nghiệp, mua Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.được chiếc Toyota đầu tiên, vì thế rất hứng thú đưa cả nhà ra đường cao tốc hóng gió.
Không bao lâu sau tốc độ xe chậm dần. Lúc này ba nhìn ra bên ngoài, kinh sợ la lên: “Nguyệt Nguyệt, con ‘nhìn xem, chiếc xe bên cạnh chúng ta.”
Tôi đang buồn ngủ, hé mắt nhìn nhìn, màu đen, hình giọt nước, tỏa sáng lấp lánh, không có gì đặc biệt, tiếp tục nhắm mắt lim dim. Nhưng giây tiếp theo, lời ba nói làm tôi chấn động, lập tức tỉnh dậy.
Ba nói xe nhà chúng tôi cũng không bằng một cái bánh xe của xe kia.
Tôi lại tiếp tục đi tìm bóng dáng của xe kia, không nghĩ tới, tốc độ không giống nhau, tôi chưa kịp thưởng thức, chiếc xe đã lao vút đi, chỉ để lại một làn khói trắng.
Nhưng tôi không thấy rõ người lái xe là ai. Cách đây ba năm, tôi có gặp chiếc xe này một lần nữa, vết sẹo năm xưa lại đau làm sao mà tôi chịu nổi?
Vì vậy tôi nhìn sang Tô Minh Á nhỏ giọng kiu: “Tô Minh Á.”
Cậu ta quay đầu, nụ cười so với ánh mặt trời ngoài cửa còn chói sáng hôn, “Hả?”
“Xe anh cậu là xe mượn?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Phụt ―— Bên trong xe, Tô Tín và Tân Hân đồng thời phun ra.
Tô Minh Á không có cười nhạo tôi, nói ra sự thật: “Không phải, là của anh ấy mua.”
Của anh ta?! Mẹ kiếp, lừa gạt bao nhiêu người mới mua một chiếc xe như vậy??
Tôi không hỏi nữa, ngồi đằng sau uốn qua uốn lại, nghĩ tới Tô cầm thú bóc lột ba mẹ vất vả làm việc đổ mồ hôi nước mắt mới mua chiếc xe này, cả người cảm thấy không tự nhiên.
“Kỳ Nguyệt, cậu mắc đái à?” Tân Hân ngồi bên cạnh liếc liếc cái kính nhỏ trang điểm lại, cau mày chán ghét nhìn về phía tôi.
Cô nàng vừa dứt lời, Tô Tín vừa lái xe vừa phát ra tiếng cười nhẹ, nghe thật là chói tai. Tôi nhìn vào kính trong xe thấy có dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹commột đôi mắt hồ ly đang híp mắt nhìn chằm chằm mình. Tôi hung hăng trừng anh ta lại, anh ta càng cười tới tận mang tai, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia sáng giảo hoạt.
Anh ta chắc là đã đạt level max của sự vô sỉ rồi, tôi thầm mắng một câu. Không nhìn nữa, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Còn chưa kịp thưởng ngoạn phong cảnh, tên Tô Tín kia đã thắng gấp dừng xe lại.
Tôi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mấy chữ quảng trường X to thấy mà ghê.
“Em thật sự không đi vệ sinh.” Tôi nói với anh ta, mặt mày rối rắm.
Nếu tôi muốn đi vệ sinh cũng không cần vào cái nơi sang trọng này đâu, đi nhà vệ sinh công cộng ven đường là được rồi.
“Ai nói cho em đi vệ sinh.” Tô Tín buồn cười ngoái đầu nhìn tôi, rồi mở cửa xe, vừa bước chân xuống vừa nói: “Tôi thuận đường mua vài thứ, các người chờ một chút.”
Tôi chóng tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa xe, cố ý làm mình thành một thiếu nữ u buồn, đưa mắt nhìn hình ảnh anh ta biến mất trong tòa cao ốc.
Quảng cáo LV chiếm nguyên một mặt tường, xuyên thấu qua tấm thủy tinh, có thể mơ hồ thấy một cây piano vĩ đại.
Thật sự là hai thế giới.
Cái anh Tô Tín này, thuận đường? Mua vài thứ? Ở nơi xa hoa này?
Trong lòng tôi cực kỳ u buồn. (ko lẽ chị nghĩ c ko xứng với anh????)
Bình luận truyện