Giao Tập

Quyển 1 - Chương 2



“Cảnh sát lại đến làm gì?” Trong văn phòng, Mạc Ngữ Phi không vui giương mí mắt lên hỏi thư kí đứng bên cạnh.

“Chỉ nói là hỏi thăm theo thông lệ thôi.” Thư kí cung kính trả lời.

“Khụ,” Đưa tay che bên miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng, Mạc Ngữ Phi ngừng lại một chút, tiếp tục không vui nói: “Ba ngày hai lần đến đều là hỏi thăm ‘theo thông lệ’, nào có thông lệ nhiều như vậy, nếu không thì cũng nói là ‘đến kiểm tra’, bọn họ chẳng lẽ không biết chúng ta mở cửa làm ăn sao, làm như vậy rõ ràng là soi mói công khai chặn đường tiền tài của người khác, đáng giận!”

“Không bằng sắp xếp quản lí hành chính đi ứng phó một chút, sau đó tiễn bọn họ đi.” Thư kí đề xuất.

“Ừ…” Mạc Ngữ Phi khoát khoát tay, ý bảo thư kí cứ chiếu theo những gì y nói mà làm.

Thư kí khom người vừa muốn rời đi, Mạc Ngữ Phi lại kêu y, “Đợi đã… là cảnh sát ở đâu đến, người của tổ phản hắc hay người của tổ tảo hoàng [1]?”

“Hình như là tổ phản hắc, ngoài ra còn có mấy yêu thú hình cảnh cũng đi theo.”

Tim Mạc Ngữ Phi đột nhiên nhảy dựng.

“Há, để tôi tự mình đi xem thử.” Đẩy văn kiện trên bàn ra, Mạc Ngữ Phi đứng dậy, lại che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó dẫn đầu bước nhanh ra ngoài, thư kí cung kính theo sau.

Trong phòng tiếp khách, Mạc Ngữ Phi và yêu thú hình cảnh Trầm Sở Thiên ngồi đối diện nhau qua bàn trà, trong mấy chén trà bằng gốm màu lục nhạt, trà mới đang tỏa lên hơi nóng lượn lờ.

“Ha, anh còn nhớ tôi thích uống trà?” Trầm Sở Thiên bưng chén lên ngửi mùi trà thơm ngát một chút, uống một ngụm, hừm, rất thơm.

“Ha ha, những kẻ làm nghề này như chúng tôi, đương nhiên hiểu được ý tứ qua lời nói và sắc mặt.” Mạc Ngữ Phi cười nói, cũng bưng chén lên uống trà, lúc đặt chén trà xuống, che miệng ho nhẹ một tiếng.

“Này, anh không phải là một kẻ nghiện thuốc chứ.” Yêu thú hình cảnh Trầm Sở Thiên và “Đế vương bóng đêm” Mạc Ngữ Phi này sớm đã gặp qua mấy lần, y thấy tên nam hồ ly này luôn là một bộ dáng yếu đuối, hơn nữa còn thường ho khan, không nhịn được nói.

“À, tôi thế nhưng biết hút thuốc.”

“Thường thấy anh ho khan, có phải là phổi không tốt lắm. Tôi nói a, dù sao thì anh bây giờ kiếm cũng không ít tiền, không biết đi bệnh viện khám sao, chẳng lẽ là có bệnh gì.” Trầm Sở Thiên nói xong, trong giọng nói nghe không ra một chút ý tứ quan tâm nào, trái lại càng giống như đang trêu chọc.

“Thân thể tôi luôn không được tốt, cũng không nói ra là bệnh gì. Có lẽ nên nói là bệnh suy nhược đi.” Mạc Ngữ Phi hờ hững nói, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.

“Há, như vậy a, đại khái là anh làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên thân thể mới không tốt lên nổi.”

“Việc này thì tôi không biết, ha ha.”

“Hôm nay cảnh sát đến vì cái gì? Gần đây trong hộp đêm của Mạc thị đều rất yên ổn, không xảy ra chuyện trái phép nào cả.” Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Không xảy ra không có nghĩa là sau này sẽ không xảy ra, chúng tôi làm cảnh sát đương nhiên phải phòng họa khi chưa phát sinh. Anh yên tâm, chúng tôi tùy tiện kiểm tra thôi, xem thử có ma túy hay người chưa đến tuổi thành niên gì đó không, nếu không tra được gì thì chúng tôi sẽ đi.” Trầm Sở Thiên cười đáp. Mấy khoản kiểm tra này nói đến thì thoải mái đơn giản, trên thực tế thì kiểm tra tỉ mỉ cũng rất tốn thời gian, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của hộp đêm. Nghĩ đến bộ dáng nuốt trọn cơn tức âm thầm nghiến răng nghiến lợi của con hồ ly này, Trầm Sở Thiên trong lòng rất vui vẻ.

“À, như vậy a, xin cứ tự nhiên. Con người tôi rất có nguyên tắc, chuyện đã nói không làm thì sẽ không làm.” Mạc Ngữ Phi giương mi nghiêm túc nói.

“Mong là như vậy.” Trầm Sở Thiên căn bản không tin lời Mạc Ngữ Phi nói. Tên hồ ly này tuổi còn trẻ đã tung hoành hắc đạo, trở thành đế vương bóng đêm, hắn lại là một kẻ có thủ đoạn và cũng có dã tâm, loại người như Mạc Ngữ Phi, a không, là loại hồ ly này, trong miệng không có một câu nói thật.

“A, hỏi cậu một chuyện.” Mạc Ngữ Phi mỉm cười nhìn Trầm Sở Thiên một cái, lộ ra ánh mắt giống như quen thuộc với nhau lại hơi mang theo ngả ngớn khiến người khác không khỏi run tay, trong lòng thực sự nghi hoặc.

“Chuyện gì?”

“Anh… Anh trai cậu, anh ta là cảnh sát thuộc bộ phận nào?”

“Ơ… … Anh hỏi cái này làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh, anh không được phép nghĩ tới anh trai tôi!” Nghĩ đến lần trước, cảnh sát mời Mạc Ngữ Phi đến cục cảnh sát hỏi thăm, lúc phải rời đi thì Mạc Ngữ Phi đã từng gặp qua anh trai y ở hành lang cảnh cục, lòng Trầm Sở Thiên đột nhiên cảnh giác hẳn lên. Loại đàn ông chất phác như anh trai, tuyệt đối phải tránh thật xa loại hồ ly này!

“Tôi? Tôi thoạt nhìn có dũng cảm nghĩ tới cảnh sát sao? “ Mạc Ngữ Phi xòe tay ra, biểu thị bản thân vô tội.

“Thôi đi! Anh tỉnh lại đi, anh và anh ấy không gặp nhau, thì cũng không cần biết anh ấy ở bộ phận nào.”

“À.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, cố tình lộ ra vẻ mặt thất vọng. Đương nhiên, loại thất vọng này của hắn mới không làm Trầm Sở Thiên cảm động.

“Nghe đây, anh, và chúng tôi, không có bất kỳ quan hệ nào cả, anh hiểu rõ ý tôi chứ.” Trầm Sở Thiên khẩu khí nghiêm khắc nhấn mạnh. Người yêu của Trầm Sở Thiên cũng là yêu thú hồ ly, đồng thời cũng là em họ cùng tộc của Mạc Ngữ Phi, lẽ ra, Trầm gia và Mạc thị có quan hệ thông gia. Nhưng Trầm Sở Thiên không thích, không, phải nói là cực kỳ oán hận gia tộc Mạc thị vì đã từng thương tổn, lăng nhục người yêu y, y đối với các hồ ly khác của Mạc thị không có bất kỳ thiện cảm nào, cũng không muốn có liên quan gì. Người yêu của y sớm đã rời khỏi Mạc thị, trở thành hồ ly Trầm gia, Trầm Sở Thiên muốn Mạc Ngữ Phi có thể hiểu rõ điểm này, y mới không cần cùng Mạc gia kết thân gì đó.

Hừ, bọn hồ ly này, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.

“Tôi… biết.” Mạc Ngữ Phi chậm rãi gật đầu, bên ngoài là một bộ dáng khiêm tốn chấp thuận. Hắn hiểu rõ trong lời của Trầm Sở Thiên ám chỉ điều gì.

Hừ, cái đồ tiểu tạp chủng kia, bám lên đầu cành thì cho rằng bản thân không phải là hồ ly sao, cậu ta không chỉ là hồ ly, mà còn là tên hồ ly tạp chủng. Còn tên Trầm Sở Thiên này, vẫn thật sự xem mình là nhân vật vĩ đại gì đó sao, chẳng qua chỉ là một tên cảnh sát nhỏ nhoi mà thôi, có cái gì đặc biệt chứ!

“Người một nhà các cậu đều là cảnh sát, khụ, quả nhiên đàn ông cơ thể dũng mãnh đầu óc đơn giản tứ chi phát triển cũng đành phải làm việc này thôi.” Mạc Ngữ Phi cười lạnh nói.

“Không dám. Trách nhiệm của chúng tôi là giữ gìn trật tự xã hội.” Trầm Sở Thiên không vì lời châm biếm của Mạc Ngữ Phi mà lay động.

“Trầm Sở Thiên, Sở, Thiên, này, trong tên của anh trai cậu là theo chữ Sở hay là theo chữ Thiên, anh ta hẳn sẽ không gọi là Trầm Thanh Thiên chứ, ha ha, làm một cảnh sát nhỏ tự nhận là ‘Thanh Thiên’, vẫn thật sự là thú vị nha.” Mạc Ngữ Phi lộ ra vẻ mặt như có đề tài hứng thú cười nói.

“Cái gì! Anh bớt nói lung tung đi, Thanh Thiên cái gì, ai thèm nhận cái tên không phẩm cấp kia, là ‘Sở Hãn’, Hãn trong biển khơi rộng lớn, đồ ngốc!” Trầm Sở Thiên nghe được Mạc Ngữ Phi tùy tiện đặt tên cho anh trai y, vội vàng bác bỏ nói.

Mạc Ngữ Phi ung dung cười thầm.

Trầm Sở Thiên đột nhiên phát hiện trúng kế, chính mình nói ra họ tên của anh trai. “Đáng giận!” Trầm Sở Thiên nắm tay âm thầm giận dữ nói, tên hồ ly này cùng y nói đông nói tây ồn ào cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là bị hồ ly xảo quyệt lừa nói ra.

Mạc Ngữ Phi nhìn ra Trầm Sở Thiên hiểu rõ mục đích của hắn, hướng y mỉm cười, trong đôi mắt cong cong tràn đầy đắc ý. Tiểu Trầm sĩ quan rốt cuộc vẫn là quá non, quả nhiên chỉ có tính khí nóng nảy là chưa đủ.

“Tôi sẽ đến hộp đêm của các anh kiểm tra thật kỹ! Kiểm tra! Gọi người mở toàn bộ nhà kho ở khu vực ăn uống ra, tôi nghi ngờ ở đó giấu đồ trái phép!” Trầm Sở Thiên đứng dậy nói, y không muốn tiếp tục nói chuyện với con hồ ly này nữa.

“Được.” Mạc Ngữ Phi đứng lên hướng Trầm Sở Thiên làm dáng vẻ “mời”, “Tôi sẽ đi cùng trong toàn bộ quá trình.”

“Ai cần anh đi cùng!”

“Ha, đàn ông đẹp giống như tôi, bao nhiêu người đem một số tiền lớn xếp đống dưới chân tôi, chỉ mong tôi đi cùng, nhưng tôi không chịu nhìn một cái, bây giờ tôi sẵn lòng đi cùng Trầm sĩ quan không lấy tiền, Trầm sĩ quan vậy mà lại không cảm kích, ai, thật sự là…” Mạc Ngữ Phi cố tình làm ra vẻ mặt thương tâm thất vọng.

“Anh! Cút đi!”

“Trầm Sở Thiên, cậu không yên tâm trong hộp đêm của tôi có hàng cấm không thỏa đáng, nhưng tôi còn lo lắng lúc cảnh sát kiểm tra liền trộm đặt cái gì đó vào rồi sau đấy nói đó là của tôi. Chúng ta đã không tin tưởng lẫn nhau, thì cùng nhau đi kiểm tra chẳng lẽ không phải là tốt hơn sao?” Mạc Ngữ Phi cười nói, dẫn đầu đi ra ngoài phòng.

Trầm Sở Thiên không còn cách nào khác, đành phải đi theo sau Mạc Ngữ Phi, trước khi sắp bước ra khỏi phòng, y đến gần Mạc Ngữ Phi, đè thấp giọng uy hiếp nói, “Tôi cảnh cáo anh, anh không được phép đụng vào anh trai tôi!”

“Tôi? Tôi đâu dám, đó chính là anh trai của Trầm đại sĩ quan mà.” Mạc Ngữ Phi quay đầu cười nói, khuôn mặt mỉm cười cực kỳ mê người, chẳng qua là Trầm Sở Thiên chỉ cảm thấy nụ cười của hắn tràn đầy nguy hiểm.

Anh trai… sao lại hấp dẫn con hồ ly này chứ? Trong lòng Trầm Sở Thiên có loại dự cảm không tốt, vô cùng bất an.

Buổi tối tan làm, Trầm Sở Thiên về đến nhà thì việc đầu tiên là gọi điện thoại cho anh trai.

“Anh, anh gần đây có hay không gặp, có hay không gặp…” Đã mở miệng, nhưng Trầm Sở Thiên không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ trực tiếp nói với anh trai rằng “Em không cho phép anh và??? kết bạn với nhau”? Hơn nữa, tên hồ ly kia chỉ là ngoài miệng nói vậy, có lẽ là để dời đi sự chú ý của Trầm Sở Thiên, không có ý nghĩa thực chất gì cả. Trực tiếp chất vấn anh trai có quen biết hồ ly hay không? Dường như cũng không tốt lắm, cùng ai kết bạn là quyền tự do của anh trai, anh trai lại không phải là đứa nhóc ba tuổi, tin rằng anh cũng không bị con hồ ly kia lừa đâu. Trầm Sở Thiên nắm lấy tóc, ấp a ấp úng cả lên.

“Sao vậy? Sở Thiên, em muốn nói gì? Anh gặp được ai?” Ở đầu kia của điện thoại, Trầm Sở Hãn hỏi.

“Em, em… Việc này, việc này…”

Trầm Sở Hãn bật cười, “Em quên muốn nói gì rồi sao?”

“A, a… Anh, nói đến bên miệng đột nhiên quên mất, ha ha…” Trầm Sở Thiên đành phải giả vờ lơ đễnh.

“Em a…”

“Đúng rồi, anh, anh gần đây có bận gì không?” Trầm Sở Thiên quyết định bắt đầu hỏi từ những việc gần đây của anh trai, thăm dò một chút thử anh có quen biết bạn mới hay không.

“Anh? Còn có thể bận gì chứ, đang dẫn dắt những người mới. Mới tuyển vào một toán đặc công, anh là sĩ quan huấn luyện khóa chiến đấu của bọn họ, mỗi ngày cùng nhóm người trẻ tuổi này luyện tập khắc nghiệt, quyền đến cước đi, rất mệt.”

“A, vậy anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, cẩn thận đừng để bị thương.” Trầm Sở Thiên vừa nghe, liền thấy đau lòng, làm sĩ quan huấn luyện chiến đấu của học viên mới, hơi không chú ý sẽ bị đám ranh con tráo trở chuyên thay đổi này làm bị thương, người hòa nhã như anh trai, tuyệt đối sẽ không làm bị thương đến học viên của anh. Trình độ chiến đấu của anh ở cấp độ tốt, có thể kiểm soát được cơ thể một cách chắc chắn, đám người mới kia thế nhưng làm không được.

“Em muốn đến thăm anh.” Trầm Sở Thiên lập tức nói.

“A, được, em mang Tiểu Mạc cùng đến đi.”

“Vâng, vậy cuối tuần nhé, hứa nha.”

“Được.”

Đặt điện thoại xuống, Trầm Sở Thiên suy nghĩ, cuối tuần đi thăm anh trai, mượn cơ hội tán gẫu việc nhà thì có thể biết được anh trai có kết bạn mới hay không. Đương nhiên, mong là không có.

Nhưng, kế hoạch của Trầm Sở Thiên lại có chút thay đổi.

Lúc ở Chu Tứ, Trầm Sở Hãn kết thúc một ngày dạy học, nhóm học viên đặc công của anh lại quấn lấy anh muốn liên hoan, vì thế anh liền mang theo đám nam sinh vừa thi lên đặc công, tràn đầy sức sống này đến bờ biển ăn hải sản.

“Cẩn thận, không nên tham ăn quá, ăn cẩn thận kẻo làm hư dạ dày.” Trầm Sở Hãn giúp mấy người phục vụ của quán nướng hải sản chuyển thùng bia ướp lạnh lớn đến, lại thu xếp chủ quán đưa hải sản đã nướng xong lên, đồng thời không quên căn dặn học viên của anh.

“Biết rồi, sĩ quan huấn luyện.” Có người cười nói.

“Sĩ quan huấn luyện thật sự rất biết quan tâm! Sĩ quan huấn luyện, cứ như vậy thì em sẽ thích anh mất.”

“Cút đi! Sĩ quan huấn luyện là của tôi! Cậu đến phía sau xếp hàng đi!” Có người kêu gào.

Trầm Sở Hãn tính tính vốn tốt liền mỉm cười, đám người trẻ tuổi này so với tuổi của em trai anh vẫn còn nhỏ hơn rất nhiều, trong mắt anh, bọn họ chẳng qua chỉ là đám trẻ con, cho nên đối với bọn họ rất có kiên nhẫn, bản thân cũng rất cưng chiều phóng túng. Trừ bỏ lúc ở căn cứ huấn luyện không thể cười đùa, thì ngày thường trong cuộc sống bất kể bọn họ trêu đùa Trầm Sở Hãn như thế nào, anh đều không tức giận. Đặt vào vị trí anh nhìn ra, đám nam sinh sắp phải trở thành đặc công này mỗi người đều là người ưu tú nhất, không chỉ dũng cảm nhất trong đơn vị đặc công, đồng thời cũng đối mặt với nguy hiểm nhiều nhất.

“Sĩ quan huấn luyện của chúng ta là người tốt nhất, giỏi nhất, anh tuấn nhất!” Có người giơ chai bia kêu lên.

“Đúng vậy! Kính sĩ quan huấn luyện nào!” Xung quanh vang lên một loạt thanh âm phụ họa.

“Các cậu a, nói nhỏ một chút, không cần làm ồn người khác.” Trầm Sở Hãn lắc lắc đầu, anh luôn bó tay với đám học viên thích ồn ào này.

Đối với nhóm đặc công mới vào huấn luyện này mà nói, Trầm sĩ quan huấn luyện của bọn họ thực sự tốt nhất.

Anh cá tính ôn hòa, nghiêm túc tỉ mỉ, nếu học viên nào có tiến độ chậm, anh còn tự mình hướng dẫn cho đến khi học viên đạt được mục tiêu huấn luyện; anh còn là nhân tài ưu tú nhất trong giới cảnh sát, là sĩ quan huấn luyện có kỹ năng chiến đấu mạnh nhất, thuật bắn súng tốt nhất trong trường cảnh sát, các học viên đều rất khâm phục anh, đi theo anh có thể học được bản lĩnh thực sự; hơn nữa, vị sĩ quan huấn luyện anh tuấn này chính là người đàn ông đẹp trai nổi danh trong cả hệ thống cảnh sát, người bị anh cuốn hút thế nhưng không hề ít.

Trầm Sở Hãn là người đàn ông đã anh tuấn lại còn có vị nam nhân hiếm thấy, ngũ quan anh tuấn, mặt mày như tranh vẽ, dưới bề ngoài trầm tĩnh có một loại uy nghi khiến người khác không thể xem nhẹ. Người ngoài chỉ cần hơi tiếp xúc, thì sẽ phát hiện anh dù bề ngoài rất nghiêm túc nhưng thực ra chỉ là không có sở trường ăn nói thôi, anh giống như dòng nước sâu yên tĩnh dưới mặt hồ đóng băng, bên trong tràn đầy sức hấp dẫn. Nếu nhìn thấy hình ảnh mặc ngụy phục khi anh lên lớp dạy học thường ngày, không biết sẽ phải mê hoặc bao nhiêu người!

Ăn xong hải sản, Trầm Sở Hãn đưa từng học viên lên taxi. Vì trước đó biết là ra ngoài liên hoan sẽ uống rượu, nên Trầm Sở Hãn không lái xe. Nhà anh cách bờ biển khá gần, nên xem đoạn đường về nhà này giống như là hành quân huấn luyện mà đi.

Mạc Ngữ Phi ngồi trong xe, đang rất buồn chán ngắm nghía di động, đột nhiên, Dịch Thừa Phong bên cạnh kéo cánh tay hắn lại, “Nhanh nhìn kìa!”

“Nhìn gì! Có gái đẹp sao?” Mạc Ngữ Phi uể oải ngẩng đầu, xuyên qua cửa kính xe, hắn liếc mắt liền nhìn lên lề đường ở phía ngoài xa, có một người đàn ông đang bước tới.

A! Là anh ta!

Lúc hình dáng người kia rơi vào trong mắt, Mạc Ngữ Phi khắp người hơi run rẩy.

Anh ta cuối cùng đã xuất hiện!

“Đi đi.” Dịch Thừa Phong đẩy đẩy Mạc Ngữ Phi, ý bảo hắn xuống xe.

“Đi? Đi cái gì?”

“Cậu không đi sao?” Dịch Thừa Phong thấy rất khó hiểu, như thế nào, đợi nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ Mạc Ngữ Phi chỉ là nhìn một cái thì có thể hài lòng rồi sao?

“Đi làm gì?” Mạc Ngữ Phi khó chịu quay đầu, tỏ ý cự tuyệt đề nghị của Dịch Thừa Phong.

Dịch Thừa Phong lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa. Con hồ ly này nếu không muốn xuống xe, thì nếu như hối hận cũng là chuyện của hắn.

Mắt thấy bóng dáng cao lớn ngoài cửa sổ xe càng ngày càng gần, Mạc Ngữ Phi ngồi không yên, người kia giống như một khối nam châm cực lớn, hấp dẫn hắn không thể tự chủ được liền muốn xuống xe. Rõ ràng thực chán ghét cảm giác “bị quản chế” này, nhưng đây là lần đầu tiên Mạc Ngữ Phi hoàn toàn không thể khống chế ý chí của mình.

Nhìn Dịch Thừa Phong bên cạnh một cái, nghĩ dù sao thì con sói này cũng không dám chê cười hắn, Mạc Ngữ Phi đẩy cửa bước xuống xe.

Trầm Sở Hãn đã đi đến gần, nhìn thấy một người đi xuống từ trên chiếc xe dừng lại bên đường, chỉ là lấy dư quang trong khóe mắt thoáng nhìn, nhưng anh lại biết khuôn mặt kia, Trầm Sở Hãn không thể không bước chậm lại.

Đèn điện của thành phố phủ lên thân hình của hai người này một tầng ánh sáng ảo ảnh.

Mạc Ngữ Phi có chút si mê ngóng nhìn Trầm Sở Hãn, ngũ quan của người này rõ ràng rất giống với em trai anh ta, nhưng khuôn mặt kia so với em trai anh phải anh tuấn hơn nhiều, khí thế anh tuấn khó mà hình dung. Trong lòng nghĩ như vậy, Mạc Ngữ Phi bước đi, giống như bị ma lực lôi kéo tiến lại gần.

Nhìn thấy người trên xe vừa xuống đến gần mình, Trầm Sở Hãn cho rằng người đó sẽ nói với mình cái gì đó, vì thế dùng ánh mắt mang theo thăm dò nhìn người nọ.

“Trầm… sĩ quan?” Mạc Ngữ Phi mở miệng nói.

“Là tôi.”

Kế tiếp là một trận trầm mặc. Hai người đối diện nhau, Trầm Sở Hãn cho rằng Mạc Ngữ Phi đợi ở đây là có chuyện gì tìm anh, vì thế đang đợi đối phương mở miệng trước; Mạc Ngữ Phi thật sự không biết tiếp theo nên nói cái gì, tộc trưởng hồ ly nổi tiếng có tài ăn nói, luôn có thể nói lời hay, thế nhưng bây giờ đối mặt Trầm Sở Hãn, hắn thế nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

“Cậu là… anh họ của Tiểu Mạc.” Trầm Sở Hãn mỉm cười nói. Im lặng một lúc lâu, khiến cho giữa hai người đứng đối mặt nhau tràn ngập một bầu không khí xấu hổ, để phá bỏ sự trầm mặc kỳ lạ này, Trầm Sở Hãn mở miệng trước.

“A…” Mạc Ngữ Phi ngẩn ra.

“Đến tìm tôi… là muốn biết Tiểu Mạc gần đây có khỏe hay không, đúng không?”

Tiểu Mạc… Tiểu Mạc! Như vậy, người đàn ông này đối với việc quen biết hắn cũng chỉ là như vậy sao? Trong mắt anh ta, Mạc Ngữ Phi chỉ là anh họ của người yêu em trai anh? Đối mặt là người đàn ông đẹp như vậy, chủ động đến tìm anh, nhưng anh lại không nghĩ ra lời hay ho nào khác để nói sao? Mạc Ngữ Phi càng nghĩ càng tức, tay hạ xuống nắm thành quyền.

“Tiểu Mạc tốt lắm, xin cứ yên tâm.”

Liên quan gì đến tên tiểu tạp chủng kia! Mạc Ngữ Phi không cam lòng trừng lớn mắt nhìn người đàn ông kia. Anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì!

“Anh, anh biết tôi sao?”

“Ách,” Nghe được lời chất vấn không chút khách khí của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn trước tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Biết chứ, chúng ta đã gặp qua hai lần mà.”

A, anh ta trái lại còn nhớ rõ, hừ! Mạc Ngữ Phi đắc ý nghĩ, khuôn mặt mình quả nhiên là khiến người khác khó mà quên được.

“Cậu là anh họ của Tiểu Mạc, tuy rằng không có ai thay chúng ta giới thiệu qua, chẳng qua là tôi có ấn tượng, nên tôi chắc chắn là cậu.”

Đáng giận! Còn nói! Còn nói! Người này không biết gì khác à! Mạc Ngữ Phi dường như muốn phát cuồng.

“Ừ.” Mạc Ngữ Phi mặt u ám nói.

Tiếp theo lại là một trận trầm mặc, rõ ràng người đàn ông trước mắt là một người không giỏi nói chuyện, đối mặt với khuôn mặt mỉm cười, con mắt ôn hòa của anh ta, Mạc Ngữ Phi đột nhiên tức giận, người này, khó tránh khỏi cũng quá ngốc đi!

Cuối cùng chịu không được sự khó xử khi nhìn nhau không nói, Mạc Ngữ Phi bỗng dưng quay đầu bước đi, mở cửa xe ra rồi nhảy lên xe, oán hận nói: “Nhanh lái xe đi!”

Dịch Thừa Phong không biết hai người kia nói chuyện gì, anh chỉ thấy được Mạc Ngữ Phi lúc này cả người tỏa ra ngọn lửa phẫn nộ, vì thế một tiếng cũng không thốt ra liền khởi động xe.

Nhìn theo chiếc xe bám bụi dừng bên đường đã đi xa, Trầm Sở Hãn hơi chau mày, người đó… rốt cuộc muốn làm gì?

Trên đường Mạc Ngữ Phi đều xanh mặt, Dịch Thừa Phong cẩn thận trộm nhìn hắn một chút, lại không dám nhìn vẻ mặt của hắn.

Mạc Ngữ Phi về đến căn phòng tổng thống xa hoa liền khóa cửa phòng lại, trực tiếp nhào lên trên giường lớn, căm hận cắn xé chiếc gối.

Đồ đầu đá kia! Ngu ngốc! Ở trong mắt anh ta hắn là cái gì? Chỉ là “anh họ của Tiểu Mạc” thôi sao? Không có gì khác à? Như thế nào một chút cũng không thông suốt vậy!

Được rồi, anh ta đã nói là thông gia, thế nhưng rõ ràng nhà anh ta gần như vậy, chẳng lẽ không nói được câu mời người ta lên nhà ngồi một lát sao?

Đáng giận! Tên cảnh sát đáng giận! Đáng ghét nhất chính là cảnh sát!

Sắc mặt của nam hồ ly bất ngờ bị áp chế mấy ngày nay đều không tốt, các cấp dưới trong công ty bàn tán xôn xao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ đoán tính cáu kỉnh của Mạc Ngữ Phi đột nhiên bùng nổ có thể liên quan đến sự không hòa hợp giữa hắn và các trưởng lão Mạc thị, hơn nữa hội nghị thường kỳ trong tộc nửa năm một lần sắp đến rồi, tâm trạng tộc trưởng khi sắp đối mặt với các trưởng lão khẳng định là hết sức khó chịu.

Lúc nhận được điện thoại mời của các trưởng lão, Mạc Ngữ Phi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Thưa tộc trưởng đại nhân, ngài xem hội nghị lần này là tổ chức ở hộp đêm nào của công ty? Hay là chọn một biệt thự nghỉ ngơi ngài vừa ý?”

Sau khi ho nhẹ một tiếng, Mạc Ngữ Phi trả lời: “Không cần lãng phí tài chính của công ty, tôi thấy nên tổ chức ở khách sạn do ông phụ trách đi. Tôi cũng nhân tiện thử xem tình hình kinh doanh của nơi đó.”

“Được, được, tộc trưởng đại nhân, tôi đây sẽ chuẩn bị. Cần chúng tôi đưa xe tới đón ngài không?” Ở đầu kia điện thoại, giọng điệu của trưởng lão hồ tộc cực kỳ cung kính khiêm nhường.

“Không cần, tôi tự mình mang vệ sĩ đi là được rồi.”

“A, được được.”

Khóe miệng giữ nguyên một độ cong ngắn, Mạc Ngữ Phi đặt điện thoại xuống, trong ánh mắt lại kết đầy băng. Mấy lão già ra vẻ đạo mạo này, ai biết bọn họ đang nghĩ ra cái gì. Theo bọn họ đấu đá, phải tùy lúc tùy nơi giữ nguyên cảnh giác cao nhất.

Cuối tuần, Trầm Sở Thiên mang theo Mạc Ngữ Luân đến nhà Trầm Sở Hãn làm khách.

“Chậc, nhà anh thật sạch sẽ.” Vừa vào cửa, Trầm Sở Thiên đã vội vàng tâng bốc anh trai.

Hai người đàn ông Trầm gia đều thích phong cách đơn giản xung quanh phòng. Sau khi Trầm Sở Thiên kết hôn, ở trong nhà có sửa sang qua lần nữa, phong cách hoa lệ không ít, mà Trầm Sở Hãn vẫn như cũ mang theo tác phong của người đàn ông độc thân, ngoại trừ nơi thiết yếu trong nhà, anh thậm chí ngay cả những đồ trang trí bày biện nhỏ cũng không có, phòng khách rộng rãi quá mức, làm cho khách khứa đến nhà anh lần đầu tiên sẽ cho rằng một người đàn ông ở trong một căn phòng lớn như vậy vẫn thực sự là lãng phí.

Mạc Ngữ Luân giúp Trầm Sở Hãn pha trà, lại giúp anh bưng chút điểm tâm ra, đại ca Trầm gia rất thích cậu nhóc Mạc Ngữ Luân ngoan hiền im lặng này, anh sủng nịnh đưa tay ra sờ sờ tóc Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân lập tức đỏ bừng mặt.

“Chậc, Tiểu Mạc, anh trai anh chính là anh trai em, em đỏ mặt cái gì!” Chú ý đến người yêu thẹn thùng, Trầm Sở Thiên trêu chọc nói.

Mạc Ngữ Luân cười lắc đầu, cậu đương nhiên biết Trầm đại ca cũng là anh trai của cậu, nhưng đối diện với một anh trai anh tuấn trưởng thành có vị nam nhân, nói không thẹn thùng là giả.

“Anh, anh rất được hoan nghênh đó, em nghe nói nhóm học viên mới của anh đều vô cùng thích anh.” Trầm Sở Thiên mang chút ghen tuông nói.

“Em cũng rất được hoan nghênh mà.”

Trầm Sở Thiên lắc đầu, đưa tay ra ôm lấy Mạc Ngữ Luân ngồi bên cạnh, “Em? Em không thể. Lập gia đình rồi, đã không còn sức hấp dẫn nữa, ha ha!”

“Tiểu Mạc, em nói đi? Sở Thiên còn sức hấp dẫn không?” Trầm Sở Hãn cười hỏi Mạc Ngữ Luân.

Ánh mắt Mạc Ngữ Luân chuyển qua chuyển lại trên người và trên mặt hai anh em Trầm gia. Trầm Sở Thiên bề ngoài trông rất sành điệu, tính tình tương đối hiền hòa dễ gần, trên người luôn hiện lên khí tức lưu manh không nghiêm túc; Trầm Sở Hãn thì không quá chú tâm trau chuốt, rất giản dị, đại khái là bởi vì nguyên nhân đảm đương chức vụ sĩ quan huấn luyện, giữa trán có loại khí chất không giận mà tự uy, cương nghị kiên định, bất động như núi. Không thể phủ nhận, hai anh em quả thực giống nhau, ngũ quan thân hình đều giống như bước ra từ một khuôn mẫu, nhưng không biết vì sao, Trầm Sở Hãn thoạt nhìn lại khôi ngô anh tuấn hơn, đôi mắt sâu sắc dưới lông mày rậm kia cực kỳ mê người, lúc anh im lặng chăm chú nhìn ai đó, sẽ làm người đó không khỏi tự chủ mà tim đập mạnh hơn.

“Sở Thiên rất đẹp trai, chỉ là anh hai anh tuấn hơn thôi.” Mạc Ngữ Luân cười đáp.

“Cái gì!” Trầm Sở Thiên la thất thanh một tiếng, nhào qua dùng sức quay mặt Trầm Sở Hãn, trái nhìn phải nhìn, “Bọn anh rõ ràng lớn lên giống nhau như đúc a, anh ấy chỗ nào anh tuấn, anh ấy như thế nào có thể anh tuấn hơn anh!”

“Anh hai chính là đẹp trai hơn anh.”

“Tiểu Mạc, cuối cùng ai mới là chồng em, làm sao có thể bênh vực người ngoài chứ!” Trầm Sở Thiên giả vờ trách cứ Mạc Ngữ Luân.

“Anh hai không phải người ngoài, anh hai là… người nhà.”

Trầm Sở Thiên nện vào sofa ôm cái gối bi thương tức giận nói: “Hóa ra anh không có được bộ dáng anh tuấn như anh hai…”

Trầm Sở Hãn cười ra hiệu cho Mạc Ngữ Luân “Người này điên rồi, đừng để ý tới nó”, sau đó anh đứng dậy nói: “Các em ở lại ăn cơm trưa đi, Tiểu Mạc muốn ăn gì? Sở Thiên thì sao?”

Trầm Sở Thiên một giây trước đó còn giả vờ khóc lóc liền lập tức dừng thanh âm bi thương lại, “A, muốn ăn lẩu hải sản, có được hay không, anh hai?”

“Không thành vấn đề.”

Trầm Sở Hãn ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Trầm Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy Mạc Ngữ Luân đang giúp đỡ ở dưới bếp, hướng cậu ý bảo nói: “Tiểu Mạc, ngoan, em đến phòng khách xem ti vi đi, để anh giúp anh hai cho.”

“Ồ, Sở Thiên, em hôm nay sao lại hào hứng như vậy?” Trầm Sở Thiên tuy rằng biết làm việc nhà, nhưng khi ở chung với người nhà luôn là một bộ dáng đại thiếu gia, việc nhỏ nhặt nhất cũng không đụng đến, thoạt thấy y chủ động giúp làm thức ăn, Trầm Sở Hãn kinh ngạc nói.

“Hì hì.” Trầm Sở Thiên cười đẩy Mạc Ngữ Luân ra khỏi phòng bếp.

“Có lời gì cần nói sao?” Trong phòng chỉ còn lại hai anh em, Trầm Sở Hãn hỏi.

“Cũng không có gì, chính là muốn cùng anh tán gẫu thôi.”

“Oa, quả nhiên sau khi lập gia đình thì thật khác, đã vững vàng hơn.”

Trong tay cầm nguyên liệu chuẩn bị làm lẩu hải sản, Trầm Sở Hãn lại đi quan sát nước sôi trong nồi, múc một thìa thử mùi vị, rồi đậy nắp nồi lên.

“Nói đến thì, chúng ta cũng có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi.” Vì dẫn dắt học viên mới, Trầm Sở Hãn liên tục vùi đầu vào công việc, chỉ liên lạc với người nhà thông qua điện thoại.

“Chính là nói thế, cho nên em hôm nay mới đến nhà anh, cùng anh thân thiết một chút.” Trầm Sở Thiên cười nói.

“Muốn đến ăn một bữa ngon mới là thật đi.”

“Anh, gần đây có chuyện gì mới không?” Trầm Sở Thiên muốn biết rõ tin tức thú vị và thông tin mới về Trầm Sở Hãn.

“Không có chuyện gì. Trong trường cảnh sát ngoại trừ huấn luyện thì chỉ có huấn luyện, cực kỳ nặng nề. Chỉ là hoàn thành khóa huấn luyện xong đã đủ làm cho người khác mệt mỏi, căn bản không có lòng dạ quan tâm đến những chuyện khác. Anh thậm chí có một khoảng thời gian không đọc báo nữa kìa.”

“A, anh, anh không nên làm lụng vất vả quá.”

“Nếu nói đến tin tức…” Trầm Sở Hãn ngầm ngâm một chút, trong đầu hiện ra một bóng dáng, “Hôm trước trên đường anh về nhà đã gặp anh họ của Tiểu Mạc.”

“Cái gì!” Trầm Sở thiên la thất thanh một tiếng, kêu rất to, đến mức dọa cho Trầm Sở Hãn nhảy dựng.

“Sao vậy?” Trầm Sở Hãn kinh ngạc nói.

Trầm Sở Thiên thò đầu ra ngoài phòng bếp thăm dò, xác định tiếng kêu của y không làm Mạc Ngữ Luân chú ý, sau đó y lại gần bên cạnh Trầm Sở Hãn, đè thấp giọng hỏi: “Anh gặp anh họ của Tiểu Mạc? Có phải là tộc trưởng của Mạc thị hay không?”

“A, chắc vậy. Anh nhớ anh trước đó đã gặp qua cậu ta hai lần, có một lần là ở cục cảnh sát, em đang điều tra thẩm vấn, chính là cậu ta.”

“Quả nhiên…” Trầm Sở Thiên oán hận nói. Con hồ ly khó ưa kia, cư nhiên lại tìm tới cửa, thật đúng là thần thông quảng đại, vậy mà lại biết Trầm Sở Hãn ở đâu, nguy hiểm, cái tên này quá nguy hiểm!

Phát hiện em trai sắc mặt không tốt, Trầm Sở Hãn không thể không hỏi: “Sao vậy? Cậu ta… có gì bất thường sao?”

“Tên Mạc Ngữ Phi kia là một tên đểu! Cực kỳ đểu! Hắn ta là con hồ ly xấu xa, anh, anh nhất đinh phải tránh xa xa hắn ra!” Trầm Sở Thiên nắm quyền, thấp giọng nghiêm túc nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Sở Hãn, “Hắn đến tìm anh, có nói chuyện gì không? Làm cái gì? Hắn vì sao tìm anh?”

“Trời, Sở Thiên, sao có thể nói sau lưng người khác như vậy.” Trầm Sở Hãn hơi chau mày, “Anh đang trên đường về nhà thì gặp cậu ta, lúc đó xe cậu ta dừng ở ven đường. Cậu ta không nói gì, anh cũng không biết cậu ta vì sao tìm anh, anh cho rằng cậu ta là muốn biết tình hình gần đây của Tiểu Mạc.”

“Anh ta mới không phải vì Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên càng tức giận, anh trai thiện lương chính trực quả nhiên là bị con hồ ly kia lừa, nhiều năm như vậy, con hồ ly xấu xa kia khi nào thì quan tâm Tiểu Mạc, hắn ta thân là tộc trưởng, mặc ý Tiểu Mạc bị hồ ly khác bắt nạt cũng không thèm quan tâm, hắn sao có thể quan tâm tới Tiểu Mạc chứ! Bây giờ hắn ta có chịu thừa nhận Tiểu Mạc là hồ ly Mạc gia hay không còn không biết nữa là.

“Anh, ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài của con hồ ly kia lừa gạt. Mạc Ngữ Phi tuy rằng thoạt nhìn ôn tồn nho nhã, giống như còn có một chút phong thái tao nhã lịch thiệp vậy,” Trầm Sở Thiên nói, đem tay phải giơ lên trước mặt, dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu ý của từ “một chút”, dùng động tác nhấn mạnh lời của y, “Nhưng, anh, em nói cho anh, trên thực tế tên Mạc Ngữ Phi này cực kỳ nham hiểm, vô cùng thâm độc! Anh nghĩ đi, hắn tuổi trẻ như vậy mà đã hoành hành hắc đạo, nắm giữ một phần ba khách sạn tình dục, hộp đêm vân vân của thành phố, hắn có thể là nhân vật bình thường sao?” Trầm Sở Thiên cố gắng nói ngắn gọn, nói ra từng đánh giá của y đối với Mạc Ngữ Phi, hy vọng ngay lập tức ở trong suy nghĩ của Trầm Sở Hãn dựng lên hình ảnh của con hồ ly xấu xa đó.

“Tình dục…” Trầm Sở Hãn không kiềm nổi lắc đầu, suy tư nói: “Thật đúng là nhìn không ra cậu ta là người làm ra những thứ này…”

“Anh nghĩ đi, anh hai, người làm ra những việc này, có thể có loại hàng sạch sẽ gì! Bọn họ cái đám hồ ly kia đều là lũ vô lại không có tiết tháo! Nghe nói hắn chuyên thích trêu đùa đám công chúa, thiếu gia trẻ tuổi kia của Mạc thị, chỉ cần bộ dáng xinh đẹp thì không ai có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của hắn, đều có quan hệ với hắn!”

“Sở Thiên, loại lời này không được tùy tiện nói ở bên ngoài.” Nghe được em trai càng nói càng khoa trương, tưởng như là có thể so với nhật báo Thủy Quả chuyên tám chuyện, Trầm Sở Hãn liền không cho phép nói.

“Em biết, nhưng Mạc Ngữ Phi hắn ta chính là loại đàn ông xấu xa! Hơn nữa, nói thật là, Mạc thị căn bản chưa từng quan tâm tới Tiểu Mạc, trước đây còn thường xuyên ức hiếp em ấy, ép em ấy đến bước đường cùng. Quan niệm huyết thống của đám hồ ly kia rất mạnh, Tiểu Mạc là hồ ly mang dòng máu lai, cho nên bọn họ không thừa nhận em ấy. Làm tộc trưởng, nhưng Mạc Ngữ Phi một ngày cũng không quan tâm tới Tiểu Mạc, thậm chí Tiểu Mạc còn chưa thấy qua mặt anh ta. Cho nên em cũng không định cùng Mạc gia có quan hệ gì. Tóm lại, anh, anh không được cùng hắn có bất kỳ liên quan gì, cho dù hắn ta nói gì thì anh đều không cần để ý tới, đúng rồi, xem như là không nghe thấy, không nghe thấy! Hiểu chưa?”

Đối với lời dặn dò lặp đi lặp lại của em trai, Trầm Sở Hãn có chút kinh ngạc, anh vẫn chưa hiểu vì sao Trầm Sở Thiên nhất định phải cường điệu như thế, đành phải tỏ vẻ hiểu rõ trước, “Ừ, anh biết rồi.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Trầm Sở Thiên thả lỏng một hơi. Nghĩ một chút, y vẫn còn cảm thấy bất an, quyết định gần đây phải đến thăm anh hai nhiều hơn nữa, đồng thời chú ý đến con hồ ly kia đến cùng có quấy rầy anh hai hay không.

.


[1] Phản hắc: bài trừ hắc đạo; Tảo hoàng: tẩy trừ văn hóa phẩm đồi trụy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện