Giao Tập

Quyển 2 - Chương 14



Sau đó, Mạc Ngữ Phi vẫn âm thầm tiến hành kế hoạch thu mua cổ phần sòng bạc, song song thực hiện phương thức cưỡng ép và dụ dỗ, mọi chuyện tiến hành xem như thuận lợi. Tiêu phí thời gian suốt một năm trời, cổ phần cần phải thu mua trong kế hoạch trước đó bây giờ đã hoàn toàn chuyển vào trong tay Tập đoàn Holden.

“Nói như vậy… không bao lâu nữa thì cậu có thể đến Hương Đảo.” Nhìn bản báo cáo được trình lên, Hách Nhĩ Phu hài lòng gật đầu.

“Vâng, tôi sẽ đi.”

“Tôi ở đây chờ xem bản báo cáo tài vụ mới do cậu trình lên.”

“Nhất định sẽ không để ngài thất vọng.”

“Cậu mang theo Hương Xuyên đi cùng à? Có muốn trợ lý khác hay không?” Hách Nhĩ Phu hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ nhiệt tình cùng quan tâm.

“Không, không cần, một mình cô ấy là đủ rồi.”

“Hai cô cậu…” Hách Nhĩ Phu lộ ra nụ cười mập mờ không rõ, “Tôi không muốn hai người quá vất vả đâu, nên biết rằng, hai người phải không ngừng để tâm đến sòng bạc và khách sạn.”

“Tôi sẽ tìm nhân tài bản địa làm quản lý, ngài nhất định hiểu được… cường long không thể áp chế rắn bản xứ.” Mạc Ngữ Phi nói.

“Ha ha ha…” Hách Nhĩ Phu lớn tiếng cười, đưa tay chỉ vào Mạc Ngữ Phi, “Mạc, đừng quên còn một câu khác nữa… không phải cường long thì không thể qua sông [1].”

Mạc Ngữ Phi gạt mái tóc dài của hắn, mỉm cười nói: “Có thể được ngài ca ngợi là… cường long, tôi cảm thấy rất hãnh diện.”

“Ha ha ha…” Hách Nhĩ Phu lại một trận cười lớn, sau khi cười xong, ông dùng vẻ mặt mang theo thâm ý nhìn Mạc Ngữ Phi, “Được rồi, nếu như cậu đã có chính kiến của mình, như vậy sau khi xem qua báo cáo tài vụ của quý sau, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Mạc Ngữ Phi hiểu, thành tích làm được trước đây là nền tảng để hắn bây giờ có thể đưa ra yêu cầu, tương tự, Hách Nhĩ Phu cũng đang ám chỉ hắn, hắn phải làm tốt hơn nữa mới có thể có được sự thừa nhận, mới có thể có được nhiều quyền lựa chọn tự chủ.

“Tôi hiểu rồi.” Mạc Ngữ Phi cung kính đáp.

“À, còn một chuyện nữa,” Hách Nhĩ Phu kêu Mạc Ngữ Phi đang đứng lên chuẩn bị rời đi, “Kiều Ni nói nó muốn tới Hương Đảo du lịch.”

“Tôi không có chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, không thể dẫn đoàn đi.” Mạc Ngữ Phi lập tức giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội tỏ ý.

“Ha ha ha…” Hách Nhĩ Phu lại cười lớn một trận, thấy ông ta cười như vậy, Mạc Ngữ Phi liền biết Hách Nhĩ Phu đối với lời cự tuyệt khéo léo giống như chiêu thức Thái cực thôi thủ [2] của hắn rất có hứng thú. Mạc Ngữ Phi mỗi lần ở loại chủ đề này luôn biểu hiện vừa khéo léo vừa hài hước, đồng thời giữ vững lập trường của hắn, cùng Kiều Ni vạch rõ giới tuyến. Thời gian càng dài, Hách Nhĩ Phu ở trên phương diện này càng không lo lắng về Mạc Ngữ Phi nữa.

“Tôi sẽ nói với nó. Nó tự mình đi chơi, mấy người không cần lo cho nó. Đợi nó chơi đủ thì sẽ trở về.”

“Cảm ơn ngài.”

Trước khi chính thức có mặt tại Hương Đảo, Mạc Ngữ Phi đã cử Hương Xuyên qua đó trước vài lần, tiến hành thủ tục ký kết thu mua, hơn nữa còn tổ chức tiệc rượu chúc mừng, xem như là nửa chính thức công bố việc Tập đoàn Holden tiến vào chiếm giữ sản nghiệp bài bạc tại Hương Đảo. Mỹ nữ như Hương Xuyên làm đại diện của Tập đoàn Holden, gây ra chấn động lớn trong giới hắc đạo, tạo ra cảm giác giáng đòn phủ đầu.

Sau khi chuẩn bị tốt về mọi mặt, Mạc Ngữ Phi mang theo Hương Xuyên rời khỏi Úc, chính thức đến Hương Đảo thay Tập đoàn Holden triển khai công tác mới.

Lần thứ hai bước vào thành phố này, tâm tình Mạc Ngữ Phi rất khác biệt. Không vui sướng, không kích động, không hưng phấn, nói không rõ thì đó là một loại tâm tình khó hiểu. Người kia, anh sống ở trong thành phố này, mà ngay lúc này, Mạc Ngữ Phi đã quay lại.

“Anh lớn lên ở đây à?” Chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

“Không.”

“Anh không thích nơi này?”

“Cũng không phải.”

Không muốn nói tiếp nữa, Mạc Ngữ Phi lo sợ bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc, hắn sải bước tiến về phía trước, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi tiến vào chiếm giữ tại Hương Đảo, mấy bữa tiệc lớn lúc đầu Mạc Ngữ Phi đều không tham dự, bổ nhiệm Hương Xuyên làm đại diện toàn quyền cho Tập đoàn Holden. Điều này khiến Hương Xuyên cảm thấy bất ngờ.

“Tôi cho rằng anh không muốn lộ diện.” Hương Xuyên cười nói, cô biết rõ Mạc Ngữ Phi không tiếc gì việc trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đối với sự thờ ơ của Mạc Ngữ Phi bây giờ cảm thấy không thể lý giải nổi. “Theo lý mà nói thì anh cũng phải ra mặt mới đúng.”

“Bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất.” Mạc Ngữ Phi cười nói.

Đã làm việc chung được một thời gian, quen thuộc không câu nệ nữa, Hương Xuyên cười hỏi: “Vì quần áo mới vẫn chưa làm xong sao?”

“Ừ, đó là một lý do.” Trong mắt Mạc Ngữ Phi lóe lên hào quang đắc ý, nhìn thấy hắn cười như vậy, Hương Xuyên biết trong lòng Mạc Ngữ Phi nhất định đã có kế hoạch.

Mấy sòng bạc được Tập đoàn Holden thu mua đã thành lập ra công ty liên hợp bài bạc giải trí mới, tiệc rượu chúc mừng của công ty chính thức đi vào kinh doanh này trở thành tiệc tuyên truyền lớn nhất, các nhân vật lớn trong rất nhiều ngành được mời đến bữa tiệc, khung cảnh náo nhiệt long trọng, rất nhiều người trong hắc đạo nhận được thiệp mời của Tập đoàn Holden đều lấy làm vinh hạnh.

Tiệc rượu được tổ chức trong một khách sạn hạng sao vừa mới được Tập đoàn Holden thu mua tại Hương Đảo. Đại sảnh bữa tiệc nguy nga lộng lẫy nhất thời tràn đầy mỹ nữ như mây, xiêm áo lụa là.

Lúc chủ nhân của tiệc rượu lên sân khấu, vốn là mọi người định ngắm mỹ nữ đại diện cho Tập đoàn Holden, nhưng khi họ thấy Mạc Ngữ Phi đi phía sau Hương Xuyên, toàn bộ thanh âm ồn ào trong đại sảnh trong nháy mắt dừng lại, mọi người tập trung toàn bộ ánh mắt lên người Mạc Ngữ Phi, mà hắn hiển nhiên đã quen với ánh nhìn chăm chú này, vẻ mặt hơi mang theo nụ cười biếng nhác, xem như là chào hỏi mọi người.

Kẻ ở trong mắt mọi người là một người đàn ông anh tuấn thành thục, mặc một bộ áo dài bằng lụa thêu rồng vàng hoa lệ, mái tóc đen như mây dài đến thắt lưng lòa xòa ở phía sau, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, khóe miệng mang theo ba phần ý cười, nhưng lại có ánh mắt lạnh băng khác thường, dáng vẻ cao ngạo đối diện với ánh mắt của mọi người.

Đây là Mạc Ngữ Phi sao? Giống, nhưng cũng không giống. Người và yêu thú đến tham gia tiệc rượu đều có liên hệ với Mạc Ngữ Phi, bọn họ nhớ Mạc Ngữ Phi luôn là một thân tây trang màu trắng, khuôn mặt mỉm cười, tuấn tú nho nhã. Người hiện tại trước mắt này, là một nam nhân xinh đẹp như hoa nở lúc nửa đêm, cùng với một thân áo dài đỏ tươi làm tôn thêm mái tóc đen dài. Đêm nay, đế vương bóng đêm đã chết giống như phượng hoàng lửa, sống lại lần nữa.

Mấy trưởng lão của Mạc thị cũng là khách quý hôm nay, lúc bọn họ trông thấy Mạc Ngữ Phi, sắc mặt so với khi thấy quỷ càng thêm sợ hãi hơn.

“Hắn, đã trở lại…”

Vốn không thể đi theo chào hỏi Mạc Ngữ Phi, mấy lão hồ ly vội vàng chuồn mất.

Bữa tiệc kết thúc, Mạc Ngữ Phi trở lại gian phòng tổng thống mà hắn đang ở nghỉ ngơi.

“Xuất hiện thực kinh diễm à.” Hương Xuyên đối với tình hình lặng ngắt như tờ trong nháy mắt ở tiệc rượu cảm thấy rất kỳ diệu, cô biết rõ quá khứ của Mạc Ngữ Phi, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hắn chết đi sống lại lại thực sự có sức kinh sợ lớn như vậy.

Mạc Ngữ Phi nhả khói thuốc trong miệng ra, cười nói: “Gặp quỷ, đương nhiên là rất kinh sợ rồi.”

“Không, thứ hấp dẫn bọn họ chính là vẻ đẹp  của anh.”

“Ha,” Mạc Ngữ Phi cười tự giễu một tiếng, đưa tay lên sờ mặt, yêu thú như hắn lấy tuổi tác của con người mà tính toán thì cũng đã quá ba mươi, là một con hồ ly cũng không còn trẻ, lại trải qua nhiều biến động như vậy, Mạc Ngữ Phi cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.

“Hiệu quả mong muốn đạt được rồi sao?” Hương Xuyên hỏi.

“Ừ.” Mạc Ngữ Phi gật đầu, hít thật sâu một hơi thuốc, chậm rãi dựa đầu vào lưng ghế.

“Hắn đã trở lại! Hắn đã trở lại!” Các trưởng lão của Mạc thị ở trong phòng họp, nhìn nhau, sắc mặt tái mét.

“Trước kia không giết hắn, chính là một sai lầm!” Có người quát lớn.

“Bây giờ hắn quay về, chẳng lẽ là…” Một trưởng lão thanh âm run rẩy hỏi.

“Không cần sợ, hắn có thể làm gì, hắn bây giờ chẳng qua cũng chỉ là chó săn trong tay người khác mà thôi!” Có người miệng hùm gan sứa nói.

Trấn định lại một chút cảm xúc, lại có trưởng lão nói: “Hắn bây giờ ước chừng không dám công khai làm gì chúng ta đâu. Hơn nữa, đánh bạc là đánh bạc, *** là ***, không can thiệp lẫn nhau, không có dây dưa trong nghiệp vụ, cũng không tranh giành địa bàn. Việc chúng ta làm, không sợ hắn giở thủ đoạn gì.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tuy nói như vậy, nhưng mấy lão hồ ly này vẫn lo sợ bất an, cực kỳ lo lắng.

Mặt khác, Trầm Sở Thiên cũng biết được tin Mạc Ngữ Phi đã quay về.

“Hắn ta quay về?”

“Vâng, cha, anh ta quay về rồi.”

Trong sở cảnh sát đặt tại thành phố Hương Đảo, trưởng ban cảnh vụ cùng giám sát yêu thú hình cảnh ngồi trong một phòng họp nhỏ, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

“Lúc đi làm, không được gọi là cha, phải gọi là ngài.”

“So đo cái này làm gì? Cha thật nhàm chán a.”

“Tiểu tử thối! Có quy củ một chút đi.”

“Anh ta bây giờ là người do Tập đoàn Holden cử đến quản lý công việc ở Châu Á, cụ thể là chức vụ hành chính gì thì con cũng không rõ, chỉ là xem chừng, việc mở rộng của Tập đoàn Holden ở Châu Á là giao cho anh ta quản lý, rất có bản lĩnh đấy.” Trầm Sở Thiên nói.

“Ngành đánh bạc là ngành nghề kinh doanh hợp pháp, chỉ cần tuân thủ quy tắc kinh doanh, cho dù là lao thiên môn cũng không thể nói gì.”

Trầm Sở Thiên nhún vai, cười nói: “Anh ta không làm hộp đêm nữa, lại chạy đến sòng bạc.”

“Lợi nhuận của ngành đánh bạc tốt hơn, tuy rằng quản lý khó hơn so với hộp đêm, nhưng với năng lực của Mạc Ngữ Phi thì hẳn là dễ như trở bàn tay.”

“Ui chao, cha, cha sao lại nói giúp anh ta vậy, cha đang ở bên nào thế!” Trầm Sở Thiên kêu lên.

“Khụ, cha là đang tùy việc mà xét. Mạc Ngữ Phi là người đàn ông có bản lĩnh. Điều này là thật. Thời gian chưa đến hai năm mà hắn đã có thể lên như diều gặp gió, làm đến được vị trí như hiện tại, không thể xem thường năng lực của hắn.”

Trầm Sở Thiên nghe xong, vẻ mặt hắc tuyến khó chịu nói: “Này, ngài kêu tôi đến không phải là để ca ngợi anh ta có bản lĩnh, biết luồn cúi chứ.”

“Đương nhiên không phải, cha là nói… anh trai con có biết hắn quay về không?” Ông Trầm nhỏ giọng nói, giống như sợ bị người khác nghe được.

“Bây giờ thì không biết.” Trầm Sở Thiên cũng nhỏ giọng nói, còn làm động tác rụt cổ lại, bị ông Trầm gõ lên trán vài cái.

“Không thể để anh con biết được.”

“Chuyện này chỉ sợ không thể,” Trầm Sở Thiên chau mày nói, “Tập đoàn Holden không chỉ tiến hành thu mua ở Hương Đảo, ở địa phương khác cũng có, đang mở rộng lực lượng, bọn họ khoa trương tiến vào ngành bài bạc Châu Á như vậy, nhất định sẽ có tuyên truyền. Ngành đánh bạc thuộc loại hợp pháp, truyền thông chắc chắn sẽ có sự theo dõi, hơn nữa, Mạc Ngữ Phi và quản lý Hương Xuyên của anh ta là một đôi tuấn nam mỹ nữ, báo bát quái Thủy Quả ở thành phố này nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, chắc chắn sẽ tung ra rất nhiều ánh chụp, anh hai không thể không thấy được.”

“Vậy làm sao mới tốt đây?” Trầm phụ xoa tay.

“Con nghĩ anh ta sẽ không đi tìm anh trai đâu.” Trầm Sở Thiên nói rất tự tin, “Anh ta bây giờ đã không còn như xưa nữa, bây giờ có chỗ dựa là Tập đoàn Holden, lại nắm quyền lớn trong tay, tung hoành thiên hạ, còn vẻ vang xa so với khi còn là đế vương bóng đêm năm đó, anh ta sẽ nhớ anh hai sao? Sẽ không!” Hơn nữa Mạc Ngữ Phi có thể có ngày hôm nay, còn không phải là từ trên thân đàn ông kiếm về, nghe nói anh ta lúc ở Úc bạn trai nhiều vô số, hoang *** vô độ, cực kỳ phong lưu khoái hoạt, anh ta sẽ nhớ anh trai sao? Đương nhiên là không!”

“Anh ta bây giờ muốn gì mà không có, con nghĩ, anh ta lần này quay về ngoại trừ việc giúp Tập đoàn Holden làm việc, thì khẳng định chính là tìm mấy lão hồ ly kia của Mạc gia báo thù, chính là hai việc này. Có lẽ báo thù xong anh ta sẽ quay về Úc.” Trầm Sở Thiên phân tích nói.

“Là như vậy à?”

“Anh ta lại không thiếu đàn ông, hừm, mà con thấy phụ nữ cũng không thiếu đâu, anh ta sao nhớ được cái gì chứ?” Trầm Sở Thiên khinh thường nói, sau đó lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, “Chỉ có anh hai là kẻ ngốc thôi.”

“Không được nói anh trai con như vậy.”

Trầm Sở Thiên gãi gãi tóc, ngượng ngùng thầm thè lưỡi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao giấu anh trai con để không cho nó biết?”

Trầm Sở Thiên nghĩ một chút, cười nói: “Việc này thì cha phải ra tay rồi.”

“Cái gì?”

“Yêu cầu thầy trò trường cảnh sát đến huấn luyện sinh tồn ở vùng dã ngoại không phải là được rồi sao. Anh hai nán lại bên ngoài một tuần, con đoán tin tức trong báo bát quái Thủy Quả sẽ nhanh chóng biến mất. Dù sao cũng chỉ là khai trương sòng bạc, không phải là chụp ảnh quay phim, đúng không.”

Ông Trầm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nghi hoặc nói: “Có ổn không đó?”

“Sao lại không ổn chứ, chẳng lẽ Mạc Ngữ Phi anh ta định đăng báo hằng ngày sao?”

“Có lẽ hắn đang có ý này.”

“Sẽ không đâu! Con không nghĩ anh ta trở về tìm anh hai đâu, con hồ ly kia máu lạnh như vậy, cha, không phải là cha cho rằng anh ta thích anh hai chứ? Sao có thể! Hơn nữa, hồ ly kia ở Úc thế nhưng cũng phải dựa vào đàn ông mới có được ngày hôm nay, trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh ta không sợ ông chủ vàng hiện tại sẽ trừng phạt anh ta chứ? Không đâu không đâu, yên tâm đi.” Trầm Sở Thiên nói với vẻ vô cùng tự tin.

Bán tín bán nghi, Ông Trầm vẫn tán thành chủ kiến của con trai.

Ngày hôm sau, Trầm sĩ quan huấn luyện của trường cảnh sát đã mang theo một đội tân cảnh viên đến vùng ngoại ô xa xôi tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn.

Trầm Sở Hãn thật sự không biết Mạc Ngữ Phi đã quay về. Thứ nhất, anh không xem báo bát quái, thứ hai anh vốn không nghĩ Mạc Ngữ Phi sẽ ở đây vào lúc này, dựa vào cách thức như vậy, vì mục đích như vậy mà quay về. Để quên đi, Trầm Sở Hãn vùi đầu vào công việc, lúc rảnh rỗi không phải ở cùng với cha mẹ, thì chính là đọc sách học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, vẫn im lặng náu mình trong nhà, xoa dịu vết thương lòng vẫn chưa khép lại.

Việc xuất hiện trong tiệc rượu quả nhiên thành công. Bất luận là ở trong hắc bang tại thành phố Hương Đảo hay là trong giới yêu thú, mọi người đều cho rằng Mạc Ngữ Phi đã chết. Việc hắn đột nhiên xuất hiện khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa kinh sợ, trong chốc lát mà các loại tin đồn đã ngập trời, cũng có rất nhiều chủ đề khó nghe. Mạc Ngữ Phi trong lòng đối với việc loại đề tài nào do ai phóng ra đều rõ như lòng bàn tay, hắn căn bản không để tâm tới mấy chuyện này.

Hiệu quả tuyên truyền như mong muốn đã đạt được, việc kinh doanh sòng bài mới thu mua cũng rất tốt. Rất nhiều người là nhằm vào Mạc Ngữ Phi mà đến, có người muốn nhìn thấy hắn “cải tử hoàn sinh”, nhiều người thì lại ôm ý nghĩ muốn “gần gũi người đẹp” trong đầu. Trước đây khi còn đang quản lý hộp đêm của Mạc gia, Đế vương bóng đêm luôn xuất hiện trong hình tượng nhã nhặn tao nhã, có loại cảm giác khiến cho người ta “chỉ có thể nhìn từ xa”, cho dù có người ham muốn, người thật sự dám nói thẳng muốn mua Mạc Ngữ Phi cuối cùng vẫn là thiểu số mà hiện tại, Mạc Ngữ Phi thả ra toàn bộ mị lực, khoa trương như vậy bày ra một phần sắc khí của nam nhân, cộng thêm các loại tin đồn liên quan đến việc hắn *** loạn như thế nào, mọi người đều cho rằng có cơ hội có thể đến  gần hắn, thậm chí là mua được hắn.

“Sao có thể như vậy!” Hương Xuyên cảm thấy việc có người âm thầm công khai ra giá mong muốn qua đêm cùng Mạc Ngữ Phi là một sự sỉ nhục.

“Cô tức cái gì.” Mạc Ngữ Phi biếng nhác cười nói, “Vì không có ai ra giá với cô?”

“Anh rõ ràng biết điều tôi nói không phải là cái này!” Hương Xuyên thở gấp nói, “Quá đáng thật, xem thường người khác như vậy!”

Mạc Ngữ Phi khua tay, “Tôi vốn chính là làm nghề này mà.”

“Anh là người làm kinh doanh!” Hương Xuyên trừng đôi mắt to xinh đẹp của cô lên, tức giận nhìn Mạc Ngữ Phi, đối với thái độ mà hắn biểu hiện ra bây giờ cực kỳ bất mãn.

“Đừng quên, tôi còn là hồ ly.”

“Hồ ly thì sao, dựa vào cái gì mà hồ ly phải để mặc người khác sỉ nhục, mặc người khác đùa bỡn như vậy?”

“Cô bạn thân mến, tinh thần trọng nghĩa của cô quá mạnh mẽ.” Trong miệng trêu chọc như vậy, thái độ không thành kiến với hồ tộc của Hương Xuyên là điều Mạc Ngữ Phi vừa ý nhất, người phụ nữ này không chủ quan cho rằng hồ ly thì phải thế này thế kia, một lòng đối xử công bằng với hắn.

“Nếu lại có người dám ở trước mặt anh nói mấy lời không đứng đắn, nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ!” Hương Xuyên nói rồi xoa tay hằm hè.

Mạc Ngữ Phi cười, hắn vốn không để ý đến lời mấy người đàn ông thích nam nhân kia nói, bọn họ cũng không thể tiếp cận được hắn. Một phần nguyên nhân thả ra tin đồn, là vì để cho các trưởng lão Mạc thị mất đi cảnh giác, cho rằng Mạc Ngữ Phi lún sâu vào trong tình sắc, cục diện hiện tại chính là thứ Mạc Ngữ Phi mong muốn.

Từng ngày trôi qua, việc kinh doanh ở mấy sòng bạc của Tập đoàn Holden tại Hương Đảo phát đạt, không thể không nói đến công lao rất lớn của Mạc Ngữ Phi trong đó. Ngoại trừ chuyên tâm vào kinh doanh, Mạc Ngữ Phi cũng không ngay lập tức ra tay với mấy lão hồ ly kia của Mạc gia, hắn án binh bất động càng khiến cho mấy lão hồ ly kia lo lắng không thôi, ngày đêm ăn ngủ không yên.

Mấy tình huống này Mạc Ngữ Phi đương nhiên biết, hắn âm thầm buồn cười. Tốt, chính là muốn mấy lão già kia ăn không ngon ngủ không yên, hồ ly vốn đa nghi, cộng với áp lực tâm lý, cũng thật sự đủ để cho mấy lão hồ ly kia chịu không thấu.

Từ sau sự xuất hiện trong bữa tiệc chúc mừng, có không ít người muốn hẹn gặp Mạc Ngữ Phi, ngoài mặt nói là kết bạn, đương nhiên, có một số người là muốn đến nịnh bợ Tập đoàn Holden, chỉ là có nhiều người còn có dụng ý khác. Mạc Ngữ Phi sử dụng mánh khóe vừa chống vừa đưa rất khéo léo, những người kia cho dù nóng vội, nhưng cũng chẳng ăn được cái gì, cộng với Dịch Thừa Phong bảo vệ bên cạnh hắn, thời gian đã qua được mấy tháng, bạn mới cũng quen được vô số, nhưng không ai thật sự chạm vào được một mảnh áo của Mạc Ngữ Phi.

Thấy có rất nhiều đàn ông có thể cùng Mạc Ngữ Phi hẹn hò, hoặc là chơi bóng, hoặc là uống trà, hoặc là cùng nhau leo núi, hoặc là cùng mua sắm, Kiều Ni ghen tỵ đến độ hai mắt bốc hỏa. Ngay cả cậu cũng còn chưa chạm vào được con hồ ly kia, nếu như để cho người khác hưởng lợi trước thì cậu không cam tâm. Kiều Ni sau khi quan sát một thời gian liền kinh ngạc phát hiện, không ai có thể chân chính trở thành “người thân thiết” của Mạc Ngữ Phi. Sau khi tâm lý cân bằng thì cậu bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Rốt cuộc có một ngày, lúc cùng Mạc Ngữ Phi và Hương Xuyên uống trà chiều, Kiều Ni nhịn không được liền hỏi chuyện này.

“Anh căn bản không phải là hồ ly!” Kiều Ni dứt lời, đồng thời nhìn về phía Hương Xuyên, giống như đang hy vọng cô cũng có thể chứng minh điểm này.

“Muốn tôi biến thân không?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.

“Biến thân cũng vô dụng, anh không phải là hồ ly.”

“Sao lại nói vậy?” Mạc Ngữ Phi đặt chén trà xuống, tay chống mặt hỏi.

“Người khác không biết, nhưng tôi biết rõ nhất! Từ lúc anh đến Úc, đến khi anh tới Hương Đảo, thời gian đã hơn ba năm, anh chưa bao giờ để người khác chạm vào anh. Hồ ly rất phóng túng, anh lại giữ thân trong sạch, anh căn bản không phải là hồ ly!” Kiều Ni lớn tiếng nói.

“Ha ha ha…” Mạc Ngữ Phi cười lớn.

“Dựa vào cái gì mà cậu cho rằng hồ ly nhất định háo sắc, dựa vào cái gì mà hồ ly không thể giữ mình trong sạch. Quan điểm của cậu thật có vấn đề!” Hương Xuyên nghe xong liền tức giận, lớn tiếng trách mắng Kiều Ni.

“Hồ ly vốn phải là háo sắc, bẩm sinh đã như vậy rồi, tôi không nói sai đâu.” Kiều Ni trừng Hương Xuyên, đối với phản bác của cô rất không vừa lòng.

“Cậu có thành kiến!” Hương Xuyên không hề yếu thế liền trả lời.

“Thôi, thôi. Cô cậu bây giờ là đang bàn luận về tôi, sao lại trở thành hai người cãi nhau rồi.” Mạc Ngữ Phi cười nói.

“Dù sao anh cũng không phải là hồ ly!” Kiều Ni nhỏ giọng kiên trì nói, đồng thời nhìn Hương Xuyên một cái.

“Tôi trái lại muốn biết nguyên nhân.” Hương Xuyên hai tay ôm trước ngực, nghiên cứu nhìn Mạc Ngữ Phi.

Một lời đánh thức người trong mộng, Kiều Ni cũng lập tức nói: “Tôi cũng muốn biết nguyên nhân.”

Mạc Ngữ Phi nghĩ một chút, cảm thấy không có gì hay để giấu diếm cả, hắn cười nói: “Mấy người không phải không biết quá khứ của tôi.”

“Ai biết phần nào là thật, phần nào là giả.” Hương Xuyên nói.

Mạc Ngữ Phi cho rằng nói với Hương Xuyên, vì xem cô như là hồng nhan tri kỷ nói cho Kiều Ni, là để cậu ta thấy khó mà lùi, sau này không nên quấy rầy nữa. Thế nên Mạc Ngữ Phi đứng dậy, từ trong hộc bàn lấy ra một cái hộp CD hơi mỏng.

“Ô, anh xem phim con heo trong giờ làm việc!” Kiều Ni ánh mắt sáng lên, Hương Xuyên ở bên cạnh hung hắng nhìn Kiều Ni một cái.

Bỏ đĩa CD vào trong máy tính, Mạc Ngữ Phi chuyển màn hình về hướng Kiều Ni và Hương Xuyên, bản thân cũng đi qua ngồi, nói: “Nói thực với hai người, đây chính là thứ tôi tốn một số tiền lớn mới mua được đấy. Chỉ có một cái này, không có cái thứ hai.”

“Từ đâu vậy? Bao nhiêu tiền?”

“Đài truyền hình. Hai mươi vạn.” Mạc Ngữ Phi biết rõ, nội dung của đĩa CD căn bản không đáng tiền, chẳng qua chỉ là dưới tình huống không lưu truyền ra, để có được nó, hắn chỉ có thể bỏ tiền ra mua.

Trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh, Hương Xuyên tỏ ra có chút căng thẳng và ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu, lúc cô phát hiện thứ phát ra chẳng qua chỉ là một đoạn tin tức bình thường, không khỏi hơi hờn giận, “Đây là cái gì?”

Mạc Ngữ Phi giải thích: “Đây là một lần phỏng vấn của đài truyền hình đối với trường cảnh sát của thành phố này. Chương trình rất dài, thực tế phát ra khoảng chừng chỉ có một phút. Bản tôi mua về là toàn bộ chương trình ghi hình, nhiều hơn so với nội dung ti vi phát ra.”

“Thì ra anh thích chế phục!” Kiều Ni kêu lên, giống như là đã phát hiện ra châu lục mới vậy, “Anh nếu sớm nói cho tôi biết, tôi ở đó có vài bộ chế phục đặt may đắt tiền, cảnh sát, thủy quân lục chiến, cảnh sát phòng không, còn có quần áo bác sĩ nữa.”

Hương Xuyên nắm lấy cặp giấy ở trên bàn, dùng sức gõ Kiều Ni, “Im miệng!”

Mạc Ngữ Phi không để ý tới gì khác, bắt đầu chuyên tâm xem chương trình thu hình.

Bắt đầu chương trình là khung cảnh người chủ trì phỏng vấn học viên mới của trường cảnh sát, sau đó là quay các phòng học và sân huấn luyện ở trường cảnh sát, Kiều Ni và Hương Xuyên đều cảm thấy mấy nội dung này không có phần nào là không thể phơi ra, hai người càng xem càng thấy mê muội khó hiểu.

Lúc xuất hiện cảnh viên của khóa huấn luyện ở trong màn hình, Kiều Ni liền mở to mắt khẽ hô, “Trời đất, sao có thể anh tuấn như vậy!”

Người phụ trách khóa huấn luyện là một sĩ quan huấn luyện của trường cảnh sát, dáng vẻ cao lớn rắn rỏi, tướng mạo anh tuấn bất phàm, khí thế cường hãn giấu trong nụ cười ôn nhu, anh đang dạy nhóm học viên kỹ thuật chiến đấu, trình độ võ thuật mạnh mẽ khiến người khác khâm phục, bộ quần áo sĩ quan huấn luyện màu rằn ri mặc trên người anh càng làm tôn thêm vị nam tính tràn đầy.

“Chậc…” Kiều Ni chép miệng.

Hương Xuyên ở bên cạnh cũng nhìn đến say mê, cảm thán nói: “Thực anh tuấn, sao có được một người đàn ông anh tuấn như vậy, nam tính như vậy chứ. Đây mới gọi là đàn ông!”

Mạc Ngữ Phi dùng vẻ mặt say mê nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Nội dung khóa huấn luyện không nhiều lắm, chưa đầy ba phút, lúc bóng dáng của người đàn ông biến mất trên màn hình máy tính, Kiều Ni phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, “Sao lại ngắn như vậy!”

Hương Xuyên đã tỉnh táo lại từ trong trạng thái say mê trước Kiều Ni một bước, cô dùng ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn về phía Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi vẫn đang chìm sâu vào trong ngơ ngẩn, không chú ý đến ánh mắt của Hương Xuyên.

Kiều Ni bưng mặt cảm thán nói: “A, một người đàn ông anh tuấn như vậy, dáng người tốt như vậy, nếu như nói là anh ta, tôi nghĩ tôi không ngại làm người ở dưới đâu.”

Hương Xuyên chế nhạo, “Anh ta mới không vừa ý cậu.”

Kiều Ni bất mãn trả lời: “Tôi cũng rất anh tuấn không phải sao.”

Thấy ánh mắt Hương Xuyên chuyển đến Mạc Ngữ Phi, Kiều Ni ngẫm nghĩ một chút, dường như hiểu được cái gì đó, nói, “Mạc, không phải là… anh mỗi ngày đều ở trong văn phòng xem đoạn chương trình này để tự an ủi chứ. Chẳng thú vị gì cả, người đàn ông này dù có tốt thì cũng chỉ là hình ảnh hư không, làm sao so được với người đang rõ ràng trước mặt đây.”

Hương Xuyên nghe lời Kiều Ni nói cơ hồ hộc máu.

Mạc Ngữ Phi trái lại không để ý đến trong lời nói của Kiều Ni có vài phần khờ dại, vài phần cố tình châm biếm, hắn nhớ lại, trong giọng nói mang theo cảm thán thật sâu, “Bọn tôi ở cùng nhau… chưa được một năm…”

Kiều Ni chớp mắt vài cái, sau đó nghi vấn nhìn về phía Hương Xuyên, “… Ý là…”

“Hai người ở cùng nhau, anh và người cảnh sát kia?” Hương Xuyên cất tiếng hỏi.

“Ừ.”

“Tôi không tin!” Kiều Ni kêu to, “Anh là hồ ly, là thành viên hắc bang, sao có thể ở cùng cảnh sát?”

Mạc Ngữ Phi đứng dậy, lấy đĩa CD từ trong máy tính ra, cẩn thận cất về chỗ cũ, sau đó lại quay người nhìn Kiều Ni và Hương Xuyên, “Bây giờ mấy người hiểu rõ vì sao tôi không thể tiếp nhận bất kỳ người nào khác rồi chứ.”

Hương Xuyên chậm rãi gật đầu, Kiều Ni vẫn không chịu chấp nhận, kêu lung tung cả lên, “Tôi không tin! Giả dối! Người đàn ông kia là ảnh động do máy tính làm ra! Anh ta là cảnh sát, các người căn bản không thể ở cùng nhau! Tôi không tin!”

Mạc Ngữ Phi vẫn chỉ một mực cười, cái gì cũng không nói nữa.

Buổi tối, Mạc Ngữ Phi ngồi một mình trong phòng, châm một điếu thuốc. Nhìn sương khói màu lam nhạt dày đặc tản ra trong không khí. Bây giờ không có ai khuyên hắn cai thuốc, lại càng không có ai dùng phương pháp như vậy đến giúp hắn cai thuốc nữa. Đưa tay ấn xuống cái bật lửa, “cheng” một tiếng giòn vang phá vỡ yên tĩnh trong phòng. Mạc Ngữ Phi ngắm nghía cái bật lửa, ấn từng chút từng chút, hắn bây giờ, thật sự không biết bản thân phải làm sao mới tốt đây.

Cửa phòng bị gõ vang, Mạc Ngữ Phi quay đầu, “Vào đi.”

Hương Xuyên đi vào, “Anh quả nhiên đang ở một mình.”

“Nếu không thì cô cho rằng còn có mấy người nữa à?” Mạc Ngữ Phi cười nói.

Thấy Dịch Thừa Phong trung thành canh giữ ngoài cửa, Hương Xuyên biết Mạc Ngữ Phi trốn một mình trong phòng. Lúc sáng nam hồ ly này nói ra bí mật trong lòng, bây giờ nhất định là đang một mình chữa vết thương lòng, Hương Xuyên vô tình khai thác được bí mật của Mạc Ngữ Phi, cô biết Mạc Ngữ Phi bây giờ nhất định trong lòng rất khó chịu, cô muốn ở cạnh hắn.

“Tôi ngồi một bên nhé, không nói chuyện đâu, được không?” Hương Xuyên ôn nhu hỏi han.

“Tùy cô.”

Ngồi im lặng thật lâu, Hương Xuyên nhìn bóng dáng cô đơn của Mạc Ngữ Phi, cô đột nhiên muốn nói gì đó.

“Anh bây giờ trở về rồi, sao không đi tìm anh ta?”

“Tôi?” Mạc Ngữ Phi hỏi lại một câu, sau đó cúi đầu xuống.

“Vì cái gì?”

“Vì tôi là người nói muốn chia tay trước.”

“Vậy cũng có thể…”

“Đừng nói nữa!” Thanh âm Mạc Ngữ Phi trở nên sắc bén, “Tôi muốn ở một mình, cô ra ngoài đi.”

“Vì sao không đi tìm anh ta? Anh bây giờ hoàn toàn có thể đi mà.”

“Bây giờ…” Mạc Ngữ Phi mở bàn tay ra, nhìn vào lòng bàn tay trống trơn. Qua một hồi, hắn cười khổ nói: “Cho dù là cuộc sống xa hoa trụy lạc của hộp đêm, hay là đắm chìm trong cảnh giàu sang của sòng bạc, ở những nơi này tôi đều thật sự không thể vui vẻ được, không thể cười được. Tôi thừa nhận, hộp đêm hay sòng bạc đều khiến tôi có cảm giác thành công, tiền, rượu ngon, phụ nữ, quyền lực, khiến tôi thỏa mãn, nhưng vẫn không phải là niềm thỏa mãn thật sự. Chỉ có khoảng thời gian ở bên cạnh anh ấy thì tôi mới thật sự vui vẻ, yêu, được yêu và hạnh phúc. Tôi từ trên người anh ấy biết được cảm giác thật sự được sống, có cảm giác được nuông chiều.”

Hương Xuyên im lặng nghe lời bộc bạch của Mạc Ngữ Phi.

“Không có Sở Hãn, cho dù có nhiều tiền tài bao nhiêu, hay quyền lực coi thường thiên hạ, vậy thì có làm sao? Tôi không vui, một chút cũng không vui. Cho dù ăn sung mặc sướng, cũng cảm thấy bản thân sống giống như một cái xác không hồn. Cô biết không? Mỗi khi tôi đứng ở trên tầng sòng bạc, nhìn xuống con đường lớn phía dưới, nghe tiếng ồn ào của mọi người… trong lòng vô cùng trống rỗng, ở nơi biển người cảm thấy hư không. Tất cả những gì bây giờ có được không đủ để lấp đầy khoảng trống rỗng của tôi, cái gì cũng không thể lấp đầy được.”

“Tôi rất hối hận, thật sự…”

Hương Xuyên đi qua, đưa tay khoác lên trên vai Mạc Ngữ Phi, sau đó ôm đầu của hắn dựa vào trước ngực cô, “Anh nhất định rất buồn.”

Lời nói của Hương Xuyên khiến Mạc Ngữ Phi im lặng rất lâu.

“Vậy tại sao anh còn đưa ra những tin đồn khó chấp nhận được liên quan đến bản thân, nếu như anh ta biết…”

“Tôi không quan tâm…” Mạc Ngữ Phi nhỏ giọng nói, “Tôi không quan tâm, vì tôi biết tôi không thể quay trở lại được nữa, một đôi tay như vậy, làm sao có thể ôm anh ấy đây…”

Nghe được sầu não ở sâu trong lòng Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên không nói gì nữa, cô ôm chặt Mạc Ngữ Phi, đưa cho hắn sự an ủi không lời.

Sau khi Hương Xuyên rời đi, Mạc Ngữ Phi vẫn ngồi yên lặng một mình, cho đến tận đêm khuya. Trước khi đi ngủ, Mạc Ngữ Phi đi tắm, theo thói quen ở trước gương trong phòng tắm kiểm tra thân thể. Hồ ly thích chưng diện rất để ý đến vẻ bề ngoài của mình, lúc nào cũng chú ý xem thử cơ thể có biến đổi gì không, bụng có nhô lên không, mông có xệ xuống hay gì gì đó không. Lúc Mạc Ngữ Phi xoay người thì từ trong gương thấy được vết thương cũ ở đầu vai hắn, một đường màu hồng phấn nông dài. Mạc Ngữ Phi luôn cảm thấy vết sẹo này rất xấu, sau khi có vết sẹo cũng không thể để lộ lưng trần.

Nhìn chăm chú vào người trong gương, trong đầu Mạc Ngữ Phi đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn và Trầm Sở Hãn cùng nhau tắm. Người kia từ phía sau ôm lấy hắn, vuốt ve lẫn nhau, triền miên vô hạn. Người kia từng vô số lần trìu mến hôn nhẹ lên đường vết thương kia. Ngơ ngẩn nhìn vào gương mặt trong gương, Mạc Ngữ Phi đột nhiên cảm thấy trên mặt có điểm không thoải mái, đưa tay lên quẹt, thế nhưng lại là nước mắt.

Khóc, ngay cả bản thân Mạc Ngữ Phi cũng không tin, nhưng vết nước trong lòng bàn tay rõ ràng nói lên đó quả thực là nước mắt, nhìn đôi mắt ngập nước trong gương, Mạc Ngữ Phi biết, hắn nhớ người kia, yêu người kia, tâm hắn rất đau rất đau.

Rõ ràng đã quay về thành phố nơi có người kia, nhưng, Mạc Ngữ Phi không thể đi gặp anh được.

[1] Không phải cường long thì không thể qua sông (Nguyên văn: 不是猛龙不过江). “Quá giang” ở đây ý chỉ người có tính hành động, dám vươn ra biển lớn để va chạm với thế giới. Nên ý của câu này là chỉ có người mạnh mẽ, dám làm dám chịu mới có thể làm được việc lớn, không e ngại điều gì.

[2] Thái cực thôi thủ: là phép đẩy tay khi tập Thái Cực Quyền nhằm luyện sức dẻo dai, bền bỉ và tốn rất nhiều thời gian để luyện thành. Người luyện tốt thôi thủ bên cạnh việc có thể cảm nhận kình lực của đối phương còn có thể nắm bắt được âm mưu tấn công và từ đó hóa giải thế tấn công của đối thủ. (Nguồn: Gồ ca ca)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện