Chương 45: Cái bẫy của Dương Dương
Tất nhiên Diệp Thanh Dương sẽ không nói cho người khác biết cậu làm ấm giường cho Lục Cảnh Trừng. Lời này nói ra thật sự rất ám muội, tuy bọn họ chỉ đơn thuần trùm chăn tâm sự tuổi hồng nhưng người ngoài có lẽ sẽ tò mò bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.
Vậy nên, trước khi ra ngoài, Diệp Thanh Dương tháo đồng hồ xuống trả cho Lục Cảnh Trừng, cầm lấy cặp sách của mình đi cùng hắn ra khỏi kí túc xá.
Lục Cảnh Trừng tiễn cậu đến cổng khu chung cư, nhìn cậu đi vào mới lưu luyến trở về nhà mình.
Diệp Thanh Dương vừa đi vừa nhanh chóng nghĩ lời giải thích, sau đó lên lầu, mở cửa vào nhà.
Hôm nay là thứ bảy, cả nhà Diệp Hồng đều không đi làm, đang ngồi trên ghế salon vui vẻ xem tivi.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Diệp Thanh Dương mở cửa vào nhà.
Động tác cắn hạt dưa của Diệp Hồng dừng lại vài giây: "Sao mày lại về đây?"
Lời nói không hề che giấu sự ghét bỏ.
Diệp Thanh Dương vẫn rất bình tĩnh, tỏ vẻ ngây thơ: "Con về lấy ít đồ..."
"Mày thì có đồ gì?" Vương Tuệ khinh thường nhìn cậu, đột nhiên nhìn thấy logo trên chiếc áo cậu đang mặc, giễu cợt nói: "Diệp Thanh Dương, mày mua đồ nhái đấy hả, logo còn in to như vậy, sợ người ta không biết mày mặc đồ giả à?"
Diệp Thanh Dương ra vẻ kinh ngạc nhìn quần áo của mình: "Cái này á? Là đồ thật mà."
Vương Tuệ cười nhạo vài tiếng: "Lại còn giả bộ, mày nghèo thế nào tao còn không biết à?"
Vương Việt cũng nhân cơ hội lên giọng dạy dỗ cậu: "Cho mày ra ngoài ở để mày học tập, không phải để mày ăn chơi đua đòi, hư vinh sĩ diện."
Diệp Thanh Dương đi đến gần ghế salon bọn họ đang ngồi, lấy điện thoại của mình ra: "Đâu có, mấy ngày trước con mới kiếm được chút tiền, tự mua quần áo đẹp cho mình thì có sao, con cũng đâu tiêu tiền của mọi người."
Vương Tuệ nhìn điện thoại của cậu, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ: "Diệp Thanh Dương, mày mua điện thoại mới à?"
Diệp Thanh Dương gật đầu.
Lúc trước ở nhà cậu vẫn dùng điện thoại của nguyên chủ, là đồ thừa Vương Phàm dùng chán thì vứt lại. Mà điện thoại Lục Cảnh Trừng cho cậu, cả nhà Vương Tuệ có khi còn chưa thấy bao giờ, lần này về nhà cậu cố ý mang nó theo, chính là để làm màu.
Vương Tuệ tỏ vẻ hoài nghi cầm lấy săm soi: "Đây là hàng thật sao? Hàng thật có giá hơn 10 ngàn tệ đấy!"
*Khoảng 35 triệu VNĐ
Diệp Thanh Dương cười nói: "Đã nói là em kiếm được tiền rồi mà. Chị ơi, lần này về nhà em còn mua cho chị một chai nước hoa đấy."
"Mày tốt bụng vậy cơ à?" Vương Tuệ không tin.
Diệp Thanh Dương lấy điện thoại mở app Tmall, thanh toán một đơn hàng nước hoa ngay tại chỗ: "Ầy, chị chờ nhận hàng nhé, mấy ngày là đến ấy mà."
Vương Tuệ đẩy Diệp Hồng ra, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Dương: "Diệp Thanh Dương, mày thật sự có tiền à?"
"Một chút thôi." Diệp Thanh Dương nói.
Nước hoa cậu vừa mua cho Vương Tuệ cũng chỉ trên dưới 500 tệ, không quá đắt.
Thả con săn sắt bắt con cá rô, một chút lợi ích nho nhỏ này cậu sẽ thả cho bọn họ, nhưng cũng chỉ là một chút này thôi.
Vương Tuệ rất tò mò: "Mày kiếm tiền thế nào? À đúng rồi, mày sửa lại địa chỉ giao hàng thành công ty tao đi, giao về nhà làm gì, giao đến công ty mới khoe được chứ."
"Thôi." Diệp Thanh Dương nói: "Cái này cũng không đắt, rẻ lắm. Đợi sau này em kiếm được nhiều tiền hơn, mua được cái đắt hơn em sẽ đặt tới công ty cho chị."
Vương Tuệ nghe thấy còn có lần sau, tính tình cũng dễ chịu hơn, giọng điệu nhẹ nhàng hẳn đi: "Không sao, lần sau nhớ gửi đến công ty, gửi hết đến công ty."
Diệp Thanh Dương: ... Vương Việt này, con gái ông ham hư vinh như vậy ông không định dạy dỗ chị ta ư?
Cậu đành phải nói lại với nhân viên chăm sóc khách hàng sửa lại địa chỉ. Vương Tuệ hài lòng, đôi mắt nhìn Diệp Thanh Dương như phát ra ánh sáng: "Dương Dương, sao mày đột nhiên có nhiều tiền vậy?"
Chị ta lại nhìn sang áo khoác của Diệp Thanh Dương: "Thật sự là hàng thật à?"
Diệp Thanh Dương cười: "Lớp em nhiều cậu ấm cô chiêu như vậy, nếu em mặc đồ giả chẳng phải đã bị cười cho thối mũi rồi à?"
Vương Tuệ cảm thấy cũng đúng: "Vậy thì mày lấy tiền ở đâu?"
Diệp Thanh Dương cố ý tỏ ra xấu hổ, cười cười: "Ờ thì, em cảm thấy hơi mệt, em muốn về phòng nghỉ ngơi một lát."
Cậu nói xong lập tức đứng dậy.
Vương Tuệ vội vàng cầm lấy điện thoại, thừa dịp cậu đưa lưng về phía mình nhanh tay chụp một tấm ảnh quần áo trên người cậu.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, Vương Tuệ đứng lên: "Hình như chị em mình lâu rồi chưa có ảnh chụp chung, selfie một tấm đi."
Diệp Thanh Dương: ... Giả tạo muốn ói!
Nói cứ như chúng ta từng có ảnh chụp chung ấy!
Cậu cũng không từ chối, chụp một tấm selfie với Vương Tuệ sau đó về phòng.
Vương Tuệ vừa nhìn thấy cậu khép cửa phòng lập tức gửi tấm hình vào group chat của hội bạn thân.
Tuệ Tuệ: [Các chị em, nhìn giúp tao xem bộ quần áo này có phải hàng thật không? Cái thằng con ghẻ ở nhà tao hình như đột nhiên phát tài rồi!]
Kỳ Kỳ: [Wow, hàng hiệu luôn cơ đấy, thằng em mày giỏi vậy!]
Tinh Tinh: [Hình như là hàng thật, để tao nhờ người xem lại.]
Không lâu sau, Tinh Tinh đã có câu trả lời: [Đã nhờ người kiểm tra, là hàng thật đó. Đù má, Tuệ Tuệ, em họ mày được ghê, đây là hàng mới đấy, giá cả không dưới 5 con số đâu.]
Vương Tuệ ngạc nhiên mở to hai mắt: [Bao nhiêu? 5 con số á?]
Tinh Tinh: [Bạn tao nói ít nhất phải đến 5 con số, đây là hàng hiệu, lại còn là sản phẩm mới ra, đắt là đúng rồi.]
Kỳ Kỳ: [Tao vừa mới nhớ ra, hình như lúc trước cũng có người nổi tiếng nào đó mặc cái áo khoác này.]
Tinh Tinh: [Mà này, Tuệ Tuệ, thằng em họ của mày cũng đẹp trai phết đấy, mày tìm người nổi tiếng đến lừa bọn tao đấy à.]
Vương Tuệ:...
Tuệ Tuệ: [Nếu tao có thể chụp ảnh với người nổi tiếng thì tao phải đăng lên Weibo khoe khoang đầu tiên chứ! Cho chúng mày xem làm gì?]
Tinh Tinh: [Cũng đúng.]
Tuệ Tuệ: [Vậy cả bộ quần áo này từ trên xuống dưới giá bao nhiêu?]
Tinh Tinh: [Chắc chắn là không ít!]
Vương Tuệ rất tò mò Diệp Thanh Dương lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Vương Tuệ nói chuyện này cho Diệp Hồng và Vương Việt nghe, Diệp Hồng kinh ngạc nói: "Không thể nào, nó làm gì có nhiều tiền như vậy..."
Vương Việt cũng không tin: "Chắc chắn là giả."
"Bạn con đã nói rồi, là hàng thật đấy, hơn nữa lúc nãy nó mua nước hoa cho con cũng không thèm chớp mắt, mà cái điện thoại nó cầm ít nhất cũng phải 10 ngàn tệ. Cứ coi như quần áo của nó không phải đồ thật, nhưng làm giống thật như thế thì mấy ngàn tệ là chuyện bình thường, còn cái điện thoại nữa, rốt cuộc là nó lấy tiền ở đâu ra?"
Vương Việt nhíu mày: "Cũng đúng."
Diệp Hồng nói: "Phải rồi, lần trước nó nói nó quen một người bạn, người ta giúp nó kiếm được một ít tiền, nó thấy người ta giỏi kiếm tiền thì muốn tạo quan hệ, cho nên mới dọn vào kí túc xá ở."
"Con còn đang thắc mắc sao nó lại vào kí túc xá, thì ra là có lợi như vậy, nhưng mới có nửa tháng đã kiếm được nhiều tiền như thế thì cũng không thể không nghi ngờ được."
Vương Việt nói: "Mới có nửa tháng đã làm ra mấy chục ngàn tệ, chắc chắn là nó đang cố làm ra vẻ thần bí thôi."
Diệp Hồng cũng cảm thấy như vậy: "Đúng thế, không tin được."
Nhưng mà Vương Tuệ lại nghĩ khác: "Thôi cho con xin, đã là thời đại nào rồi, ở thời đại này, cha mẹ không có bản lĩnh nên mới kiếm được ít tiền, người ta có bản lĩnh người ta kiếm mỗi ngày mười triệu còn được nữa là. Con cảm thấy không có gì là không thể. Trường nó có đầy người giỏi người giàu cậu ấm cô chiêu đâu phải là ít, một tí đồ thừa của mấy người đó cũng đủ cho chúng ta ăn vài năm rồi!."
Nghe Vương Tuệ nói xong, Diệp Hồng và Vương Việt ban đầu còn rất kiên định đã bắt đầu run rẩy.
"Đợi lát nữa ăn cơm thì hỏi nó xem." Vương Việt nói: "Xem nó trả lời như thế nào."
Vương Tuệ gật đầu: "Nếu nó thật sự có cách kiếm tiền, nó cũng không thể quên nhà mình được, chúng ta là người thân của nó, mẹ còn là người giám hộ của nó nữa."
"Đúng thế, không có mẹ nuôi nấng nó thì làm sao nó được đi học, được đến trường?" Diệp Hồng ôm ngực nói.
"Vậy nên, nếu nó thực sự ôm được đùi của cậu ấm nào đó thì cũng phải chia sẻ cho chúng ta, nó không thể ăn không một mình được."
"Đúng vậy!" Diệp Hồng cũng phụ hoạ theo.
Vương Tuệ vươn cổ nhìn về phía phòng ngủ của Diệp Thanh Dương, sao vẫn chưa ra vậy? Nghỉ ngơi cái gì, mau cút ra đây nói chuyện chính đi!
Diệp Thanh Dương đợi đến khi ăn cơm mới thong thả chậm rãi bước ra.
Cậu đoán trong thời gian cậu về phòng nghỉ ngơi Vương Tuệ nhất định sẽ đi thăm dò xem đồ cậu mặc là hàng thật hay hàng giả. Nếu chị ta đã biết là hàng thật chắc chắn không thể ngồi yên, chắc chắn sẽ hỏi cậu nửa tháng nay đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên cậu mới cố ý đi chậm, để cho Vương Tuệ sốt ruột.
Vương Tuệ thấy cậu đi ra, vươn tay kéo cậu lại gần: "Dương Dương, đến đây ngồi đi, hôm nay mẹ chị làm mấy món em thích ăn đấy."
Diệp Hồng cũng cười nói: "Đúng vậy, lâu lắm rồi con không về nhà, cô rất nhớ con. Mau lại đây, cô còn nấu canh gà cho con đấy."
Diệp Thanh Dương giả vờ cảm động đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuệ, nhìn đùi gà và cá hố trên bàn vui vẻ nói: "Cảm ơn cô, lần sau con kiếm được nhiều tiền hơn con sẽ mua son môi cho cô, mua màu son đẹp nhất luôn."
Diệp Hồng cười không ngậm được mồm: "Được được, Thanh Dương nhà chúng ta là ngoan nhất."
Vương Tuệ cũng nhân cơ hội nói: "Chị nữa chị nữa, chị thích son YSL!"
Diệp Thanh Dương gật đầu: "Được."
Vương Việt thấy cậu đồng ý mua đồ không thèm chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Thanh Dương, mày kiếm đâu ra nhiều tiền vậy?"
Diệp Thanh Dương cố ý tỏ ra bất đắc dĩ: "Chuyện này con không thể nói được."
"Có cái gì mà không nói được." Diệp Hồng lên tiếng: "Chúng ta là người một nhà, sao lại không nói được?"
"Hay là mày làm chuyện gì đó không nên làm rồi?"
Vương Tuệ cũng khiêu khích nói: "Dương Dương, đây không phải 'tiền đen' đấy chứ?"
"Tất nhiên là không phải rồi." Diệp Thanh Dương vội vã phủ nhận: "Tiền này em kiếm một cách quang minh chính đại, em nói ra có lẽ mọi người cũng không tin, hơn nữa bạn em đã nói việc này không nên cho quá nhiều người biết, cậu ấy thấy em nghèo nên muốn giúp em một chút, nhưng cậu ấy không muốn giúp người khác đâu."
"Cô mày đây mà còn là người khác à?" Diệp Hồng nói: "Mày không nói cho tao biết, nếu có xảy ra chuyện gì người chịu trách nhiệm trước pháp luật chính là tao đấy!"
Diệp Thanh Dương nhìn bà ta: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy thì mày vẫn phải nói." Vương Việt vẫn rất muốn hỏi đến cùng: "Sao mày đột nhiên có nhiều tiền như vậy, mày không nói làm sao cả nhà yên tâm được."
Diệp Thanh Dương cố ý vòng vo với cả nhà Diệp Hồng một hồi, giả bộ từ chối nhiều lần, cuối cùng mới tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Được rồi, con nói, nhưng chắc là mọi người cũng không hiểu lắm."
"Nói đi." Diệp Hồng gắp cho cậu một cái cánh gà: "Không nói làm sao biết được có hiểu hay không?"
Diệp Thanh Dương lúc này mới nói ra lời giải thích mà cậu đã chuẩn bị từ trước: "Con đã nói từ trước là con có quen một người bạn, cậu ấy giúp con kiếm tiền nên con đến kí túc xá ở cùng cậu ấy. Cậu ấy thấy con sùng bái cậu ấy, quyết định thay đổi kế hoạch giúp con đầu tư quản lý tài sản, ai ngờ kế hoạch này còn kiếm được nhiều tiền hơn kế hoạch lúc trước, cậu ấy kiếm được nhiều tiền, con cũng ăn theo được nhiều tiền. Quần áo đồ đạc của con cũng cũ lắm rồi, cậu ấy bảo con mua đồ mới thì con mua thôi."
"Đầu tư quản lý tài sản kiểu gì mà kiếm được nhiều tiền vậy?" Vương Việt hỏi.
Diệp Thanh Dương lắc đầu: "Con không biết, con nhìn cũng không hiểu, con đưa hết tiền vốn để cậu ấy quản lý, con chỉ việc ăn lời thôi."
"Sao mày có thể nghĩ như vậy chứ?" Diệp Hồng nói: "Tiền của mày, ít nhất mày cũng phải biết kiếm lời như thế nào chứ?"
Diệp Thanh Dương gãi đầu mấy cái: "Con vốn ngu ngốc mà, con nhìn cũng không hiểu, con chỉ biết cậu ấy viết nhiều số lắm, viết đi viết lại làm sao mà con hiểu được."
Diệp Hồng thấy cậu nói cũng đúng. Đứa cháu này của bà ta quả thật không được thông minh, kì thi nào cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, đầu tư quản lý tài sản gì gì đó chắc chắn Diệp Thanh Dương không hiểu được.
Bac ta quay sang nhìn Vương Việt, Vương Việt nói: "Vậy ngày mai mày về trường hỏi nó một chút, nó làm thế nào mà kiếm ra tiền rồi về đây nói lại với cả nhà. Mày không hiểu nhưng chưa chắc tao đã không hiểu."
Diệp Thanh Dương không từ chối: "Vâng. Con sẽ hỏi ạ."
"Ừ." Vương Việt thoả mãn gật đầu.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Dương: Đào hố cho các người nhảy nè~
Lục Cảnh Trừng: Thành công chưa?
Dương Dương: Thành công rồi~
Lục Cảnh Trừng: Không hổ là người của tôi!
Bình luận truyện