Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 10



“Xì.” Hình Quý Phí khinh thường, cả người ngả về phía trước, cười đầy châm chọc, “Đe dọa? Mày đe dọa tao thế nào?”

Giản Mộc không nói chuyện, chỉ cho cậu ta xem video đang phát lại trên điện thoại của mình.

Vẻ mặt Hình Quý Phí đầy khinh thường nhưng rất nhanh biểu cảm của cậu ta dần dần biến đổi.

Lâm Phụ Tinh cũng tò mò Giản Mộc mở cái gì cho cậu ta xem, đang định giơ tay cầm lấy xem thì nghe thấy Giản Mộc với vẻ mặt không chút thay đổi lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Một tháng ba ngày trước, ở tòa nhà thí nghiệm. Hai tháng sáu ngày trước, tại lầu dạy học của cao tam. Hai tháng mười bảy ngày trước, cửa sau phòng dụng cụ. Ba tháng chín ngày trước, ở hồ bơi.”

Giọng nói của Giản Mộc vẫn giống như trước không có chút sợ hãi nào: “Những chuyện này đều do cậu làm, có sai không?”

Trong điện thoại truyền ra từng tiếng bạt tai, giọng cười nhạo, còn có tiếng khóc, thậm chí là giọng Hình Quý Phí hung hăng đe dọa: “Khóc cái đ*o gì, khóc nữa cũng vô dụng thôi.”

Đồng tử của Hình Quý Phí co rụt lại, chụp lấy điện thoại ra sức quăng mạnh xuống mặt bàn, chồm người qua muốn nắm lấy cổ áo của Giản Mộc.

Giờ phút này cậu ta thật sự bị kích thích đến phát điên lên rồi.

Làm sao được chứ, làm sao có thể bị quay trúng chứ!

Bởi vì có tầng quan hệ của mẹ mà từ nhỏ Hình Quý Phí đã lớn lên trong Ngũ Trung, trong trường học có bao nhiêu camera, vị trí ở đâu cậu ta biết rõ nhất. Rõ ràng, cậu ta rõ ràng đã tìm đến những chỗ camera không quay đến được cơ mà!

Cậu ta hoảng sợ chống hai tay trên mặt bàn: “Mày… Mấy cái này, mày lấy ở đâu ra?”

Giản Mộc hơi nghiêng người, dễ dàng tránh sang một bên, thản nhiên nói: “Camera ở trong trường học so với những gì cậu thấy còn có rất nhiều, phải nói sao đây…”

Giản Mộc nhìn xung quanh một lượt, kéo lại đây một chậu hoa, vạch ra mấy tầng lá cây, lộ ra trên thân cây là một cái camera nhỏ xíu được giấu kĩ.

Hình Quý Phí: “Đây là cái gì?”

Giản Mộc cầm lấy cái camera nhỏ xíu ấy bóp nát, miết từng mảnh vụn trên tay: “Mỗi một cơ sở giáo dục đều sẽ thuộc phạm vi giám thị của Đế Quốc, những người đó sẽ không chừa lại bất cứ một ngõ ngách nào, từng một cái cử động của cậu sẽ luôn luôn bị người nhìn chằm chằm vào. Có điều cái này là do động tay động chân một chút mới lấy được.”

Hình Quý Phí nghiến răng: “Vậy cậu cũng nhìn thấy những gì Lâm Phụ Tinh đã làm rồi?”

Giản Mộc gật đầu: “Không cần xem cũng đoán được anh Phụ Tinh đã cứu cậu nhưng ngược lại bị cậu thọc cho một gậy, đúng là không nên cứu cậu làm gì.”

Hình Quý Phí chậm chạp cúi đầu xuống, Giản Mộc nói tiếp: “Có điều địa điểm xảy ra chuyện lúc trưa quả thật không có camera nào quay được, tôi cũng không tìm được bằng chứng cụ thể nào, giống nhau cả, cậu cũng chẳng có bằng chứng cho nên cậu không thể làm gì anh Phụ Tinh được, mà cái này…”

Đại ca trường học, lừa gạt, đánh cướp.

Giản Mộc dừng một chút: “Dựa theo ‘Quy định quản lý khu B của Đế Quốc’, chỉ cần vi phạm lại quy định quản lý, chẳng hạn như đại ca trường học, ảnh hưởng xấu đến trật tự trong trường, tùy theo các loại mức độ mà có thể bị bắt giam có thời gian từ ba năm đến dưới mười năm.”

“Nói cách khác, nếu bây giờ đưa mấy đoạn video này nộp lên cho tòa án, chưa nói tới những cái khác, ít nhất cũng đã bị phạt ba năm tù giam.” Giản Mộc cười, “Cậu xem thử nào, có thấy rõ mặt ai không?”

“Ố, rất rõ ràng nè.” Lâm Phụ Tinh cực kỳ đáng đánh đòn mà ở bên cạnh vỗ tay xen vào, “Cái mũi, ánh mắt, lông mi còn có giọng nói này, từng cái rõ ràng đều viết ‘tôi là Hình Quý Phí’ đó.”

Cậu còn nhấn mạnh một câu: “Ba năm đó nha, lúc đó cậu cũng hai mươi rồi ha.”

Sắc mặt Hình Quý Phí nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Tuy là Đế Quốc có một mục quy định rằng sẽ bảo vệ tất cả những người dưới mười tám tuổi.” Nói đến đây, chẳng biết Giản Mộc nhớ đến cái gì, khóe môi gợi lên một tia cười trào phúng nhưng rất nhanh đã biến mất.

Đế Quốc bảo vệ mỗi công dân cho đến mười tám tuổi, sau đó.

— chỉ giữ lại những người hữu dụng.

Hình Quý Phí vẫn còn giãy dụa: “Vậy thì sao? Một Omega như mày thì làm được cái gì? Mẹ tao chính là Phó hiệu trưởng, mày có thể tìm ra những cái này, bà ấy cũng có xóa sạch chúng.”

“Phải, tôi không làm gì được cả.” Giản Mộc nhìn bộ dáng giãy dụa hấp hối của cậu ta có chút buồn cười, thở dài một hơi, “Chỗ dựa sau lưng cậu chẳng qua chỉ là một vị Phó hiệu trưởng, cậu có biết bối cảnh sau lưng tôi là gì không, cậu không biết nếu tôi vẫn muốn truy cứu chuyện này sâu hơn nữa thì mọi chuyện sẽ phát triển thành cái dạng gì không?”

“Cậu và Đỗ Úy, hay là người khác có việc gì cũng không liên quan đến tôi, chỉ vì chuyện này kéo theo anh Phụ Tinh vào nên tôi mới phải ra mặt.”

Giản Mộc lẳng lặng nhìn chằm chằm Hình Quý Phí, nhìn đến mức cậu ta từ kiêu ngạo trở nên hoảng hốt, từ tái chuyển thành tái nhợt, hai tay cậu ta vò mạnh đầu tóc một cái, gầm lên một tiếng rồi sau gục đầu xuống.

Giản Mộc lấy điện thoại về, tắt màn hình đi.

Cũng chỉ là một động tác nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn đánh tan Hình Quý Phí, cậu ta không cam lòng nói: “Tốt, Lâm Phụ Tinh không làm cái gì cả, hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Đúng rồi.” Giản Mộc hơi nâng mí mắt lên, khóe miệng khẽ cong, “Cứ nói với bọn họ như vậy.”

“Anh ơi, không sao rồi.” Giản Mộc cười nhìn về phía Lâm Phụ Tinh.

Giống như Giản Mộc đã nói, “Lần này em đến bảo vệ cho anh”, toàn bộ quá trình nói chuyện Lâm Phụ Tinh không cần nói một câu nào cả, mà ngay cả Hình Quý Phí cũng không có quyền lên tiếng, hoàn toàn bị đùa giỡn trong lòng bàn tay anh.

Cho tới bây giờ Lâm Phụ Tinh cũng chưa từng thấy qua một Giản Mộc như vậy, người này, vừa nãy vẫn luôn ngồi ở bên kia, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Hình Quý Phí, trên mặt không lộ ra bao nhiêu biểu cảm nhưng lại làm cho đối phương không dám ngẩng đầu lên, giống như từ trong xương tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo.

Cái cảm giác này, làm cho bất cứ ai đứng trước mặt anh cũng phải cúi đầu xuống.

Hình Quý Phí bỗng giật mình phát hiện, ngày hôm đó, cái lần mà cậu ta bị tin tức tố đè ép đến không thở nổi ấy, cũng có cảm giác giống như thế này. Là kiểu từ trên cao nhìn xuống, không dám đối diện, chỉ có thể khuất phục.

Là cậu ta?

Là cậu ta sao?

Nhưng cậu ta không phải là Omega ư?

Hình Quý Phí kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ nhìn thấy Giản Mộc đang nói chuyện với Lâm Phụ Tinh, bao nhiêu sắt nhọn gai góc đều thu về hết.

Như thể không khí lạnh lẽo như băng vừa nãy chỉ là ảo giác mà thôi, Giản Mộc vẫn là Giản Mộc, vẫn ôn nhu, cười lên đặc biệt xinh đẹp, là Giản Mộc đeo Bột Hoàn tự bảo vệ bản thân.

Lâm Phụ Tinh đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Giản Mộc, mà Omega này, từ khóe mắt đến đuôi lông mày vẫn luôn tràn ngập ý cười.

Lúc bọn họ trở lại phòng giáo vụ, Trần Phương cũng vừa lúc đến nơi, nghe lão Trần nói con trai mình bị thương thì vội vội vàng vàng giẫm trên giày cao gót chạy đến trước mặt cậu ta: “Con trai, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không? Mang theo dao? Là thật hay giả?”

“Không có chuyện gì.” Hình Quý Phí ủ rủ.

“Nếu đã trở lại thì chắc cũng có kết quả rồi.” Hầu Phương Hoa an ủi Trần Phương, “Bọn nhỏ ai cũng cho là mình đúng cả, chúng ta cứ mạnh mẽ ép buộc như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì. Mấy cậu nói chuyện thế nào rồi? Đã có kết quả chưa?”

Hình Quý Phi không muốn nói nhiều, khoát tay rồi ngồi xuống: “Em không sao, Lâm Phụ Tinh không làm em bị thương, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, đã nói rõ ràng rồi.”

Lão Trần cao giọng: “Các cậu đã nói cái gì? Tại sao lại thay đổi lời nói? Chính tôi tận mắt nhìn thấy…”

“Cậu.” Hình Quý Phí nhíu mày nhìn ông ta, không kiên nhẫn, “Tôi đã bảo là không có gì thì là không có gì cả, đi thôi, cơm trưa tôi còn chưa ăn đây.”

Hình Quý Phí đã quen ngang ngược, nói xong đóng sầm cửa đi luôn. Trần Phương lắc đầu, không nói lời nào cả, xoay người đi lên phòng làm việc trên lầu của mình. Hầu Phương Hoa thì từ lúc đầu đã lựa chọn tin tưởng Lâm Phụ Tinh rồi, chỉ còn mỗi lão Trần vẫn muốn mang chuyện này làm cho ra lẽ.

Trước khi ông ta kịp cất tiếng Lâm Phụ Tinh đã dành nói trước, cười hì hì nói: “Người liên quan cũng đã nói là không có chuyện gì rồi, thầy Trần không tính đi ăn trưa đi sao? Thầy có đói bụng không, chúng ta đi ăn cùng nhau được không?”

Lão Trần: “…”

Lão Trần cũng không tiện ở ngay đây mà phát giận, vẻ mặt tối sầm, bỏ đi.

Lâm Phụ Tinh nhịn cười, vừa lôi vừa kéo Giản Mộc ngồi xuống, Hầu Phương Hoa rất bất đắc dĩ: “Được lắm, chưa đánh nhau, cũng còn tốt đấy.”

Lâm Phụ Tinh: “Chúng ta đều là người văn minh nha.”

Hầu Phương Hoa: “Phải, vậy chuyện em mang theo đồ vật nghiêm cấm là dao kéo tới trường thì tính thế nào đây?”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Nội quy trường học có ghi rất rõ ràng rằng không được mang theo đồ vật nghiêm cấm như dao kéo, Giản Mộc đang muốn lên tiếng nói chuyện đó không có liên quan đến Lâm Phụ Tinh thì bị cậu giữ chặt, lắc đầu.

Lâm Phụ Tinh: “Đây là lỗi của em, thầy nói đi, phạt em viết bản kiểm điểm dài bao nhiêu, em nhận hết!”

“Lại để cậu viết bản kiểm điểm nữa thì cậu có đóng thành sách luôn được rồi đấy.” Vẻ mặt Hầu Phương Hoa nghiêm túc, “Chuyện này rất nghiêm trọng, thế này đi, việc vệ sinh sân thể dục trong một tuần tới do cậu phụ trách. Trước sáu giờ sáng phải dọn dẹp sạch sẽ, không cho phép có ý kiến.”

“Hả? Sáu giờ rưỡi?” Lâm Phụ Tinh giãy dụa hấp hối, “Có sớm quá rồi không?”

Hầu Phương Hoa cầm thước vỗ bộp một phát lên bàn, gõ cậu một cái: “Nếu không sớm thì sao còn là phạt nữa? Còn có thể sửa luôn cái thói quen đi trễ của cậu nữa. Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, quay lại lớp đi, buổi trưa lại đến đây. Lần sau có gây sự nữa thì làm ơn nhìn thời gian một chút!”

Lâm Phụ Tinh đùa: “Chuyện lần này không liên quan đến em mà.”

Hầu Phương Hoa làm ra vẻ muốn đánh cậu một trận, Lâm Phụ Tinh kéo Giản Mộc lên nhanh như chớp chuồn khỏi phòng giáo vụ.

Cái nắng gay gắt giữa trưa càng trở nên nóng rực, chiếu thẳng xuống dưới, nung nóng cả mặt đường xi măng.

Lâm Phụ Tinh từ phía sau ôm chầm lấy bả vai của Giản Mộc, dựa cả người lên người anh: “Giản Mộc nè, cậu lợi hại quá nha! Lúc nãy ngầu lắm!”

Giản Mộc bước chậm lại, làm cho Lâm Phụ Tinh dựa vào không quá khó chịu: “Em còn lo lắng sẽ dọa đến anh.”

“Đúng là có một chút, nhưng mà giật mình nhiều hơn.” Lâm Phụ Tinh nhảy đến trước mặt anh, đi lùi, “Bây giờ nghĩ lại, Giản Mộc à cậu thật sự đẹp trai vô cùng đó.”

Thiếu niên đưa lưng về hướng mặt trời, hai tay vắt sau gáy, áo đồng phục bên ngoài bị kéo lên cao đến tận thắt lưng, hơi lộ ra một góc eo nho nhỏ, nơi đường cong thon gầy dẻo dai chỉ có ở lứa tuổi này, trắng đến chói mắt.

Giản Mộc hơi híp mắt lại.

Lâm Phụ Tinh nhớ lại những lời Giản Mộc đã nói, thuận miệng hỏi: “Vậy nhà cậu làm gì đó!”

“Không có gì, là em dọa cậu ta thôi.” Giản Mộc cười.

“Vậy à.” Lâm Phụ Tinh chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, cũng không định tìm hiểu kỹ vấn đề này làm gì. Nghĩ đến bộ dáng bị dọa đến run rẩy của Hình Quý Phí lúc nãy thì cậu vẫn không nhịn được cười ra tiếng, giơ ngón cái về phía anh, “Chuẩn danh hiệu ảnh đế nhé! Vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra, tôi còn đang tính… Mà thôi, không nói nữa.”

Lâm Phụ Tinh còn tính xong chuyện sẽ tìm bao tải tới chùm Hình Quý Phí rồi quất cho một trận nữa cơ, đằng nào trùm bao rồi thì có biết ai làm nữa đâu.

Nhưng cậu cảm thấy nói cái này với Giản Mộc không tốt cho lắm, một người xinh đẹp như thế này chỉ cần phụ trách những ngày tháng yên bình tươi vui là được rồi.

“Anh đang tính lấy bao tải trùm người ta đánh một trận phải không?” Giản Mộc mỉm cười, đoán.

Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Lâm Phụ Tinh ôm lấy bả vai Giản Mộc, cười to: “Cái này cậu cũng biết à?”

Giản Mộc: “Ừ, em sẽ cố gắng hiểu hết về anh, anh à.”

Khi nói chuyện, Giản Mộc hơi ngẩng cao đầu, cái tư thế này làm cho hai người họ càng dựa vào nhau gần hơn, trong đáy mắt anh tràn đầy ôn nhu, lông mi rất dài, mắt đen sâu hút, giống như màn đêm che đi ánh sáng của vì sao.

Mà trong màn đêm này lại hiện rõ ảnh chiếu ngược của Lâm Phụ Tinh, giống như một tia sáng vĩnh viễn, chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ luôn tìm thấy ánh sáng.

Như ánh mặt trời rực rỡ vậy, là sự vật mà mọi thứ trên thế gian này theo đuổi.

Ánh mắt đó là của Giản Mộc.

Lâm Phụ Tinh ngẩn ra.

Có lẽ là do trời quá nắng, nắng nóng đến mức làm lỗ tai Lâm Phụ Tinh cũng đỏ hết lên, kéo theo tim cậu cũng đập nhanh hơn, thịch thịch, kêu vang trong lòng ngực.

Sắp phân hóa, đây là tình trạng bình thường, là tình trạng bình thường.

Lâm Phụ Tinh ở trong lòng tự an ủi chính mình, chuyện này không thể nói cho Giản Mộc biết được, cậu nghiêng đầu đi, thay đổi đề tài: “Ngày mai phải dậy rất sớm, sáu giờ rưỡi phải dọn xong.”

Nói đến đây Lâm Phụ Tinh mới phát hiện ra tình hình ngày mai không ổn tẹo nào, “Trừ bớt thời gian tỉnh dậy rời giường, sau đó là thời gian đến trường, ôi đệt? Tôi phải dậy lúc năm giờ á?”

Lâm Phụ Tinh như dính định thần chú, linh hồn rời bỏ, sống không còn gì luyến tiếc.

Năm giờ phải dậy rồi á?!

Bình thường sáu giờ thức dậy đã là cực hạn rồi, may là đồng hồ sinh học cũng đã tập quen, vậy đó nhưng Lâm Phụ Tinh vẫn đi học trễ như thường.

Năm giờ?!

Trời đã sáng chưa?!

Thức dậy thế này thật sự có khác gì bị lăng trì đâu!

Lâm Phụ Tinh muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi.

Giản Mộc theo kịp, vỗ nhẹ vào sau lưng cậu: “Anh, em đang muốn đến nói chuyện này.”

Lâm Phụ Tinh quay lại nhìn anh, lông mi Giản Mộc cong cong: “Phòng ký túc xá của em chỉ có một người, trong một tuần tới anh ở cùng với em đi, được không?”

—Hết chương 10—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện