Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Quyển 1 - Chương 32: Cậu tiếp cận tôi là có ý gì?
Đêm qua tuyết rơi suốt, đến sáng nay mới tạm dừng một chút, để lại từng mảng tuyết trắng phau phau trên mái nhà, bậu cửa và mặt đường. Khắp nơi đều phủ đầy khí trời mùa đông, từng hoa tuyết to sụ như ám vào lòng người, khiến nơi con tim ấm nóng cũng dần nguội lạnh.
Bỗng, có chú chim lạc đàn, sà xuống trước cửa sổ phòng ngủ của Vưu Hạ, liên tục dùng chiếc mỏ nhỏ gõ lên tấm kính. Trong cơn mơ màng, anh bị thanh âm yếu ớt này làm cho thức giấc, chậm rãi trở mình ngồi dậy, quan sát một hồi mới xuống giường đi đến gần cửa sổ.
Vưu Hạ nâng mi mắt nhìn ra ngoài, cả một không gian trắng xóa thu vào đáy mắt. Chưa bao giờ trái tim lại rung động trước khung cảnh như thế này. Màu trắng lúc này như thể xung quanh không có gì khác, trừ bản thân anh.
Sau đó, đường nhìn chầm chậm rơi xuống hình ảnh bé nhỏ đang cố sức gõ vào mặt kính thủy tinh, Vưu Hạ không tỏ ra bất ngờ hay phấn khích. Ngược lại, anh xoay người, mở hộc tủ lấy một chiếc găng tay cao su ra đeo vào, tiếp đến mở cửa sổ, một luồng gió lạnh nhanh chóng ùa vào ngay khi có cơ hội.
Vưu Hạ dùng bàn tay đã đeo găng tay cẩn thận, bắt lấy chú chim non lạc đàn kia, đem vào trong phòng. Đảo mắt nhìn vài giây, anh thì thầm trong miệng “Mày bị lạc à? Mùa đông rồi, sao đây hửm?”
Chú chim nhỏ không hiểu vì sao đối phương lại giam mình trong tay như thế, chỉ biết lắc qua lắc lại cái đầu, sau đó cảm nhận từng bước đi vững vàng mà thong thả của đối phương.
Đúng như Vưu Kiện đã nói trước đó, sau khi Thẩm Ninh mất rồi, Vưu Hạ cũng không về nhà chính thêm một lần nào nữa. Nếu có một ngày anh buộc phải trở về thì đó chính là ngày mà Vưu Quán Thanh giã từ cuộc đời này. Suốt mấy hôm nay, một là anh sẽ trực ở bệnh viện thâu đêm, hai là chỉ chôn mình trong phòng ngủ, không hề bước chân ra ngoài trừ lý do cấp bách.
Hiện tại, Vưu Hạ đang ở căn hộ riêng nằm ngay trung tâm thành phố. Đối với sự việc bỗng nhiên phát bệnh giống nhiều năm trước, anh không hề nhớ bất cứ chuyện gì vào buổi tối hôm ấy. Từ chiếc ôm của Từ Thiếu Hàn, đến con mèo Shadow, thậm chí cả khi Vưu Thần ở bên cạnh trông chừng suốt buổi tối, anh đều không nhớ.
Mà mọi người cũng không muốn nhắc lại khoảnh khắc đau khổ ấy cho Vưu Hạ nghe, sợ rằng anh lại khó khống chế cảm xúc của bản thân làm cho bệnh tình nặng thêm.
Vưu Hạ mở cửa kho, bên dưới đen đặc. Anh đứng trầm mặc rất lâu, vì vốn dĩ anh rất sợ bóng tối, mỗi khi đứng trong một không gian tối đen như mực, anh sẽ có cảm giác ngột ngạt và khó thở. Tuy rằng bản thân là ma cà rồng, nhưng Vưu Hạ bất giác nhận ra, bản chất thật sự của anh đang ngày càng lu mờ, gần như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Qua một hồi sau, Vưu Hạ vẫn không thể bước xuống dưới nhà kho, đành đóng cửa lại, xoay người trở về phòng ngủ của mình. Anh tùy tiện tìm một chiếc hộp rỗng có nắp đậy, sau khi đâm thủng hơn mười lỗ trên nắp, anh bỏ chú chim kia vào trong.
Vưu Hạ đặt chiếc hộp lên bàn làm việc gần đó, sau cùng mới khẽ nói một câu: Bị lạc cũng đã lạc rồi, thế cứ ở đây với tao vậy…
Lời thì thầm vừa dứt, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Vưu Hạ đánh mắt nhìn một cái, nhấc máy nghe: “Sao thế?”
Giọng một người đàn ông cười nói truyền tới: “Em trai, hôm nay qua đón anh được không? Xe bị hỏng rồi, cần đến trường gấp.”
Vưu Hạ ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, thấp giọng đáp: “Mười lăm phút nữa.”
Chiếc Aston Martin DB5 yên tĩnh đỗ ở bên lề. Vưu Kiện ra khỏi cổng liền nhìn thấy con xe quen thuộc, hắn bước nhanh tới, rất tự nhiên mở cửa ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Cửa đóng lại, Vưu Kiện nghiêng mặt hỏi: “Hôm nay em đến viện hay đi đâu?”
“Ừm, phải đi làm nữa chứ.”
Vưu Hạ đánh nhẹ tay lái, di chuyển ra đường lớn, trên đường có rất nhiều tuyết đổ khiến cho giao thông bị ùn tắc không nhẹ. Xe dừng lại khoảng gần năm phút. Máy xe gầm rừ rừ như con quái vật đang muốn hăm he con mồi của mình vậy.
Vưu Kiện ngồi một bên nhắn tin dặn việc cho Bắc Ni, xong xuôi hắn tắt điện thoại, ngẩng đầu quan sát tình hình tắc nghẽn bên ngoài. Từng chiếc xe nối đuôi nhau, mỗi một phút nhích được một cái, không biết khi nào thì mới thông thoáng nữa.
“Oáp…” Vưu Kiện dựa đầu ra sau, nhàm chán ngó đông ngó tây, lát sau bỗng hướng mắt tới chiếc hộp nhung trên bệ xe “Hộp đựng gì đấy?”
Hắn vừa hỏi vừa vươn tay muốn cầm lên xem thử, không ngờ Vưu Hạ nhanh tay chặn lại, liếc mắt cảnh cáo: “Đồ của người khác, anh đừng táy máy có được không?”
Vưu Kiện rụt tay về, nhếch môi cười khẩy: “Đồ quý thế này, chắc là của người đặc biệt tặng rồi.”
Vưu Hạ đảo mắt ra ngoài cửa sổ, không buồn đưa ra một lời giải thích hay biện hộ cho bản thân. Ngay khi nhớ đến chiếc hộp nhung này là của Tề Cao Vân, nơi dạ dày chậm rãi trào lên một cơn ghê tởm cùng cực. Nhưng còn món vật nằm trong hộp thì không hề như thế, dù cho hiện tại nó không còn hoàn hảo nguyên vẹn nữa.
Bỗng nhiên trên cửa kính thấp thoáng khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của Kỳ Họa Niên.
Vưu Hạ giật mình, chớp mắt sực tỉnh. Bên cạnh, Vưu Kiện huých vào tay anh, bảo: “Thông đường rồi, đi mau thôi.”
Sau khi đến trước cổng trường, Vưu Kiện tháo đai an toàn, mở cửa ra định bước xuống thì nghe Vưu Hạ gọi mình lại.
Vưu Kiện ngoái nhìn, giây đầu còn ngơ ngác, giây sau bỗng mỉm cười bảo: “À, cảm ơn em trai. Buổi chiều nếu được thì đón anh luôn nhé.”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc, chìa tay ra nói: “40 tệ.”
Vưu Kiện trừng mắt, phun một câu bất mãn: “Đệt, mày cắt cổ anh mày luôn đi.”
Vưu Hạ như cũ đáp: “Lại đây, em có dao mổ trong xe.”
“…” Vưu Kiện ngậm miệng, móc trong túi ra đúng 40 tệ, đưa cho đối phương rồi biến nhanh như khói.
—
Tưởng Nghị đứng trước cửa một ngôi nhà, nhấn chuông khoảng ba lần mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phát ra. Một thân thể cao ráo xuất hiện sau cánh cửa, Tưởng Nghị lướt mắt từ trên nhìn xuống, rốt cuộc vẫn bị cái nạng gỗ bên cạnh làm cho gai mắt.
“Trông cậu chán chưa kìa.” Tưởng Nghị tặc lưỡi ngao ngán.
Sắc mặt Tề Cao Vân cũng không hề khá hơn bao nhiêu, suốt mấy tuần nay hắn đi đâu cũng phải vác theo cái nạng gỗ này, chẳng khác nào là cục nợ truyền kiếp của mình. Tâm trạng bức bối vô cùng, cho nên càng không muốn phải gặp mặt bất kỳ ai, nhất là người đàn ông đang đứng trước mặt.
Tề Cao Vân lạnh giọng hỏi: “Ông đến đây làm gì?”
Tưởng Nghị làm ra vẻ tất lẽ dĩ ngẫu đáp: “Đến thăm cậu còn gì nữa? Vả lại, đây là nhà của tôi mua, cậu chỉ là đứa ở thuê thôi. Nào, tránh ra, tôi sắp lạnh cóng mất rồi.”
Vừa nói, ông ấy vừa đẩy Tề Cao Vân sang một bên, khoan thai bước vào, ngồi xuống ghế, tự rót trà nóng nhâm nhi. Tề Cao Vân bực dọc đóng sầm cửa lại, chật vật đi đến ngồi xuống ở phía đối diện, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tưởng Nghị:
“Mẹ nó, ông còn dám vác mặt đến đây gặp tôi sau khi đâm cho tôi một nhát được à?”
Tưởng Nghị nghe thế cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đáp: “Đấy là tôi giúp cậu tỉnh ngộ ra thôi. Đừng nói với tôi rằng, cậu vẫn còn ôm mộng tưởng với Vưu Hạ sau khi sống dở chết dở đấy nhé?”
Dừng đoạn, ông ấy hất cằm qua phía cái nạng gỗ: “Nhìn xem, nó biến cậu thành cái dạng như nào rồi? Đường đường là một bác sĩ nổi tiếng ở nội tim mạch Thuần Ái, lẫy lừng bao năm, vậy mà bây giờ bị một thằng ranh con nhừ một trận suýt chết. Buồn cười không chứ!”
Lời càng tuôn ra, tâm trạng bức bối của Tề Cao Vân càng dâng lên đến đỉnh điểm. Hắn sầm mặt, sau đó bất ngờ ném chiếc nạng gỗ ra xa, gằn giọng đáp: “Ông im đi! Nhìn bộ dạng bây giờ của tôi, ông hả dạ lắm đúng không? Nếu như ông không làm chuyện mẹ nó khốn nạn đó, thì tôi đã không thê thảm như thế này rồi! Tôi, đã cho phép ông động vào chiếc bút đó bao giờ hử?”
“Ồ…” Tưởng Nghị như một củ gừng già lâu năm, ở giai đoạn luống tuổi này, mùi vị nào mà ông ấy chưa nếm qua chứ, cho nên trước sự giận dữ của Tề Cao Vân, ông không những không sợ hãi mà còn trơ trẽ ra mặt.
“Hóa ra chỉ vì một chiếc bút mà cậu suýt chết?” Tưởng Nghị bật cười, có vẻ kinh ngạc “Không ngờ một chiếc bút có thể biến Vưu Hạ thành ác quỷ nha, nếu biết sớm đã không nỡ hại cậu rồi. Chẳng qua tôi không muốn cậu tiếp tục tơ tưởng tới nó nữa thôi, không có kết quả đâu.”
“Sao ông biết là không?” Tề Cao Vân ngả lưng ra sau ghế, cười khẩy “Ông nghĩ Tề Cao Vân này dễ dàng bỏ cuộc vậy à? Lần trước là vì tôi hấp tấp, làm mọi chuyện không cẩn trọng. Lần này chắc chắn sẽ khác, hơn nữa, nó còn biến tôi thành bộ dạng này, làm sao có thể nương tay không đòi nợ cũ được chứ?”
Tưởng Nghị nghe xong, thầm lắc đầu bất lực: “Cao Vân ơi là Cao Vân, bao năm nay tôi rèn luyện cậu thế nào, cậu đều vứt cho chó gặm cả rồi ư? Tin tôi đi, Vưu Hạ là một đứa không dễ động vào đâu. Cậu có thể thắng nó trên mặt trận y học, nhưng không thể giành lấy trái tim nó đâu. Vưu Hạ ấy à, nó bị lãnh cảm đấy.”
Tề Cao Vân nhíu mày khinh thường: “Ông có biết mình đang nói gì không vậy? Lãnh cảm thì sao? Lãnh cảm vẫn yêu được mà.”
“Vẫn yêu được thật.” Tưởng Nghị ngồi thẳng dậy, tì cằm lên bàn tay, cười châm chọc “Nhưng mà cậu nghĩ thử xem, liệu có thể bền lâu với loại tình yêu thuần túy đó không hm?”
Lần này Tề Cao Vân chỉ nhìn ông ấy mà không đáp lại. Mặc dù trước kia, hắn cũng từng là một người chán ghét dục vọng, cảm thấy chuyện đó vô cùng kinh tởm. Thế nhưng sau khi gặp mặt và trò chuyện cùng Vưu Hạ, bất giác mang lại cho hắn một cảm xúc mới lạ.
Đó là xúc cảm mà Tề Cao Vân chưa trải nghiệm bao giờ. Xúc cảm của dục vọng, cực kỳ mãnh liệt đang chảy trong lồng ngực hắn, lấp đầy tâm trí hắn. Sau khi bị Vưu Hạ đánh đến nửa sống nửa chết, vậy mà hằng đêm hắn vẫn mơ thấy anh, thậm chí còn cùng anh quấn quýt điên cuồng khắp nơi trong ngôi nhà này.
Nơi đâu cũng lưu lại mùi hương quyến rũ tuyệt vời của đối phương.
Tề Cao Vân không rõ vì sao mình lại bị Vưu Hạ thu hút, nhưng có lẽ là vì thân thể của người đó quá mức thuần khiết và sạch sẽ. Tề Cao Vân tin rằng, thân thể ấy chưa một lần bị động chạm qua, dù là bản thân Vưu Hạ hay là người khác chăng nữa, cho nên nó là cơ thể không bị vấy bẩn.
Ý niệm này khiến thần hồn điên đảo.
Một cơ thể sạch sẽ và đẹp đẽ, chỉ cần một lần chiếm trọn, sẽ có một cảm giác cực kỳ thành tựu.
Tưởng Nghị ngồi đối diện dễ dàng nhìn ra được tia chiếm dục của Tề Cao Vân, song ông không muốn khuyên can nữa, vì việc này quá vô bổ. Nếu như cậu muốn tự sinh tự diệt, tôi đây sẽ để cậu tự sinh tự diệt.
Đoạn, Tưởng Nghị đứng dậy, chỉnh trang một chút rồi nhắc nhở: “Thôi, cậu lo mà bình phục sớm đi, còn nhiều ca bệnh đang chờ cậu đấy.”
Tề Cao Vân bấy giờ mới thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt thốt một từ: “Tiễn.”
Tưởng Nghị không giận, sảng khoái cười một tiếng rồi đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nói: “À, nghe đâu sắp tới sẽ có một ca cấy ghép tim. Hình như Tần Chính muốn để Vưu Hạ nhận ca này.”
Tề Cao Vân sửng sốt nhìn ông ấy, trong lòng có phần hoang mang. Theo như hắn từng điều tra thì Vưu Hạ chưa bao giờ trực tiếp thực hiện ca cấy ghép tim nào cả.
“Cậu ta hỗ trợ thôi đúng không?”
Tưởng Nghị quay đầu đi, chán nản bỏ lại một câu: “Không, là phẫu thuật chính.”
—
Vưu Kiện kéo Âu Dương Kiều Vỹ vào trong phòng nghỉ riêng, sắc mặt thâm trầm khó hiểu, khiến cho cậu cũng hoang mang tột độ.
“Thầy, sao thầy lại kéo em đi nhanh thế?”
Trong phòng vốn có sẵn một người khác nữa. Vưu Hạ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, kèm theo giọng nói ngây ngô của nam sinh, bèn nhấc mắt liếc nhìn.
Trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ vẩn vơ, nhưng không hề để tâm đến chúng cho lắm.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ, nghiêm giọng nói: “Em về trước đi.”
“…” Vưu Hạ không bày tỏ ý kiến, thật sự lẳng lặng ra khỏi phòng, nhưng trước đó còn sẵn tay định cất túi máu hình trái cam bỏ vào túi.
Không ngờ bị Vưu Kiện nhìn thấy, hắn lườm một cái: “Để yên đó.”
Vưu Hạ sắc mặt không đổi, bên trong không cam tâm cho lắm, thả túi máu về chỗ cũ rồi đóng cửa phòng lại. Anh thong thả tản bộ trên hành lang lầu hai, hiện tại đang là giờ học thêm, cả trường không còn bao nhiêu người nữa, không gian yên tĩnh vô cùng.
Vưu Hạ đi ngang qua vườn sau của trường học, chẳng mấy chốc chạm mặt một số nam sinh tràn đầy sức sống trên sân thể thao. Bước chân của anh bỗng nhiên khựng lại, vì trong đám đông kia, anh tình cờ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Kỳ Họa Niên đang đấu với nam sinh lớp bên cạnh. Gia Thanh truyền bóng theo đường thẳng, tốc độ và sức ném đều ngang nhau, sượt nhanh qua mặt một nam sinh vừa phải. Thế nhưng bóng lỡ rơi vào tay đối thủ, tình thế lập tức thay đổi.
Người đang giữ bóng thực hiện một cú dunk ngoạn mục. Tiếc là, Kỳ Họa Niên không biết từ đâu đã phóng nhanh đến, làm một màn rebound huyền thoại của mình, kịp lúc ngăn chặn được một quả nguy hiểm cho đội mình.
Bóng đập xuống sân, văng ra xa. Cả hai cầu thủ cùng lúc đáp xuống, đưa mắt nhìn nhau, không hề thù ghét, ngược lại còn cười tươi đầy phấn khích.
Gia Thanh chạy tới ôm lấy Kỳ Họa Niên: “Tuyệt vãiiiii! Bạn tôi ngầu quá đi!!!”
Kỳ Họa Niên bị đồng đội thay phiên đè lên người mà muốn ngạt thở. Cậu đẩy bọn họ ra, đưa cổ áo lau qua mồ hôi rồi nói: “Tớ nghỉ chút.”
Mọi người vẫn tiếp tục chơi cùng nhau.
Kỳ Họa Niên chạy về hướng chỗ ngồi của khán giả, sau đó thình lình khựng lại, bởi trước mặt cậu lúc này chính là Vưu Hạ.
Đầu óc Kỳ Họa Niên đột nhiên bấn loạn, nhìn mãi mới dám khẳng định đối phương là Vưu Hạ. Cậu nuốt nước bọt, muốn đến gần anh nhưng nhìn lại bản thân ướt đẫm mồ hôi, bất giác thở dài.
Vưu Hạ đã quan sát Kỳ Họa Niên suốt những giây phút bật nhảy phòng thủ vừa rồi, lại khó lòng mà chán ghét được cậu thiếu niên này. Bởi vì anh cũng rất thích bóng rổ, có điều không thích cơ thể phải ra mồ hôi và càng không thích phải va chạm với nhiều người, nhiều vật, nhất là cầm chung một quả bóng.
Nghĩ tới thôi, cả người đã ngứa ngáy khó chịu rồi.
Kỳ Họa Niên ở một bên nhanh chóng lau sạch mồ hôi, tranh thủ từng phút từng giây người kia còn đứng đây, cậu hít sâu một hơi, tiến lại gần chào hỏi: “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Dứt lời, cậu liền cảm thấy thất bại, vì câu nói kia quá sức nhàm chán, quá sức máy móc, quá sức…
Haiz, chịu thôi, áp lực khi đứng trước mặt Vưu Hạ quá lớn, cậu không biết phải làm sao, tùy cơ ứng biến vậy.
Vưu Hạ dời tầm mắt đặt lên khuôn mặt ngăm ngăm của Kỳ Họa Niên, càng nhìn càng có xúc cảm thân quen, rõ ràng đã từng gặp người này ở đâu rồi. Thế nhưng anh không thể nhớ ra được giữa mình và Kỳ Họa Niên rốt cuộc có quan hệ gì trước đó hay không?
Ánh mắt, nụ cười, cách nói chuyện, mọi thứ quả thực rất giống một người.
Có một chuyện không ai biết được, chính là mỗi lần cố nhớ Kỳ Họa Niên giống với ai đó, đầu của anh lại trở đau, đau như muốn nứt ra luôn vậy.
Tựa như một chiếc hộp bị phong ấn, tất cả những thứ bên trong là câu trả lời, nhưng anh không mở khóa được, và chỉ cần một chút quen thuộc lướt qua, bọn chúng sẽ điên cuồng muốn thoát ra ngoài, làm cho đầu óc của anh đau đớn khó chịu.
Kỳ Họa Niên dường như phát hiện Vưu Hạ không được ổn, cậu sốt ruột bước tới gần hơn, vươn tay đỡ lấy vai anh: “Vưu Hạ, anh ổn chứ?”
Ngay lập tức, Vưu Hạ gạt tay Kỳ Họa Niên ra khỏi người mình, lạnh giọng đáp: “Đừng chạm vào tôi!”
Trong một khắc, Kỳ Họa Niên sững ra, cánh tay cũng không thể thu về như cũ được. Đây hình như là lần đầu tiên anh thốt ra câu này với cậu, mặc dù biết rõ mối quan hệ của cả hai không thể gọi là thân thiết, nhưng mà… thái độ của Vưu Hạ sao lại như thế?
Vưu Hạ nói xong, đưa tay đỡ lấy trán, muốn xoay người bỏ đi. Nhưng Kỳ Họa Niên là một thiếu niên cố chấp cứng đầu, cậu muốn biết lý do thái độ của anh thay đổi, liền vượt qua mặt chặn trước mặt đối phương.
Vưu Hạ nhấc mi nhìn Kỳ Họa Niên, đôi mắt lạnh như băng.
Kỳ Họa Niên trong lòng rất căng thẳng, tim đập như trống dồn, cậu hít sâu một hơi hỏi: “Hôm nay anh không khỏe sao? Thấy khó chịu ở chỗ nào? Sao đột nhiên lại…”
Những chữ cuối cùng, thật sự khó mà nói ra thành câu.
Vưu Hạ im lặng nhìn cậu hồi lâu, bỗng cười lạnh: “Cậu còn định giả ngây với tôi đến bao giờ hm?”
“Giả ngây?”
“Ngay từ ban đầu cậu đã biết tôi là ai rồi, đúng không? Cậu từng thích Vưu Chiếu Hy, cũng biết Vưu Thần và Vưu Kiện là anh trai của nó, lẽ nào không biết tôi? Cậu nói xem, cậu tiếp cận tôi là có ý gì? Không lẽ muốn tôi giúp cậu theo đuổi Vưu Chiếu Hy? Hay là… muốn bước chân vào nhà chúng tôi, bởi vì đã biết qua gia thế của chúng tôi?”
Bỗng, có chú chim lạc đàn, sà xuống trước cửa sổ phòng ngủ của Vưu Hạ, liên tục dùng chiếc mỏ nhỏ gõ lên tấm kính. Trong cơn mơ màng, anh bị thanh âm yếu ớt này làm cho thức giấc, chậm rãi trở mình ngồi dậy, quan sát một hồi mới xuống giường đi đến gần cửa sổ.
Vưu Hạ nâng mi mắt nhìn ra ngoài, cả một không gian trắng xóa thu vào đáy mắt. Chưa bao giờ trái tim lại rung động trước khung cảnh như thế này. Màu trắng lúc này như thể xung quanh không có gì khác, trừ bản thân anh.
Sau đó, đường nhìn chầm chậm rơi xuống hình ảnh bé nhỏ đang cố sức gõ vào mặt kính thủy tinh, Vưu Hạ không tỏ ra bất ngờ hay phấn khích. Ngược lại, anh xoay người, mở hộc tủ lấy một chiếc găng tay cao su ra đeo vào, tiếp đến mở cửa sổ, một luồng gió lạnh nhanh chóng ùa vào ngay khi có cơ hội.
Vưu Hạ dùng bàn tay đã đeo găng tay cẩn thận, bắt lấy chú chim non lạc đàn kia, đem vào trong phòng. Đảo mắt nhìn vài giây, anh thì thầm trong miệng “Mày bị lạc à? Mùa đông rồi, sao đây hửm?”
Chú chim nhỏ không hiểu vì sao đối phương lại giam mình trong tay như thế, chỉ biết lắc qua lắc lại cái đầu, sau đó cảm nhận từng bước đi vững vàng mà thong thả của đối phương.
Đúng như Vưu Kiện đã nói trước đó, sau khi Thẩm Ninh mất rồi, Vưu Hạ cũng không về nhà chính thêm một lần nào nữa. Nếu có một ngày anh buộc phải trở về thì đó chính là ngày mà Vưu Quán Thanh giã từ cuộc đời này. Suốt mấy hôm nay, một là anh sẽ trực ở bệnh viện thâu đêm, hai là chỉ chôn mình trong phòng ngủ, không hề bước chân ra ngoài trừ lý do cấp bách.
Hiện tại, Vưu Hạ đang ở căn hộ riêng nằm ngay trung tâm thành phố. Đối với sự việc bỗng nhiên phát bệnh giống nhiều năm trước, anh không hề nhớ bất cứ chuyện gì vào buổi tối hôm ấy. Từ chiếc ôm của Từ Thiếu Hàn, đến con mèo Shadow, thậm chí cả khi Vưu Thần ở bên cạnh trông chừng suốt buổi tối, anh đều không nhớ.
Mà mọi người cũng không muốn nhắc lại khoảnh khắc đau khổ ấy cho Vưu Hạ nghe, sợ rằng anh lại khó khống chế cảm xúc của bản thân làm cho bệnh tình nặng thêm.
Vưu Hạ mở cửa kho, bên dưới đen đặc. Anh đứng trầm mặc rất lâu, vì vốn dĩ anh rất sợ bóng tối, mỗi khi đứng trong một không gian tối đen như mực, anh sẽ có cảm giác ngột ngạt và khó thở. Tuy rằng bản thân là ma cà rồng, nhưng Vưu Hạ bất giác nhận ra, bản chất thật sự của anh đang ngày càng lu mờ, gần như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Qua một hồi sau, Vưu Hạ vẫn không thể bước xuống dưới nhà kho, đành đóng cửa lại, xoay người trở về phòng ngủ của mình. Anh tùy tiện tìm một chiếc hộp rỗng có nắp đậy, sau khi đâm thủng hơn mười lỗ trên nắp, anh bỏ chú chim kia vào trong.
Vưu Hạ đặt chiếc hộp lên bàn làm việc gần đó, sau cùng mới khẽ nói một câu: Bị lạc cũng đã lạc rồi, thế cứ ở đây với tao vậy…
Lời thì thầm vừa dứt, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Vưu Hạ đánh mắt nhìn một cái, nhấc máy nghe: “Sao thế?”
Giọng một người đàn ông cười nói truyền tới: “Em trai, hôm nay qua đón anh được không? Xe bị hỏng rồi, cần đến trường gấp.”
Vưu Hạ ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, thấp giọng đáp: “Mười lăm phút nữa.”
Chiếc Aston Martin DB5 yên tĩnh đỗ ở bên lề. Vưu Kiện ra khỏi cổng liền nhìn thấy con xe quen thuộc, hắn bước nhanh tới, rất tự nhiên mở cửa ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Cửa đóng lại, Vưu Kiện nghiêng mặt hỏi: “Hôm nay em đến viện hay đi đâu?”
“Ừm, phải đi làm nữa chứ.”
Vưu Hạ đánh nhẹ tay lái, di chuyển ra đường lớn, trên đường có rất nhiều tuyết đổ khiến cho giao thông bị ùn tắc không nhẹ. Xe dừng lại khoảng gần năm phút. Máy xe gầm rừ rừ như con quái vật đang muốn hăm he con mồi của mình vậy.
Vưu Kiện ngồi một bên nhắn tin dặn việc cho Bắc Ni, xong xuôi hắn tắt điện thoại, ngẩng đầu quan sát tình hình tắc nghẽn bên ngoài. Từng chiếc xe nối đuôi nhau, mỗi một phút nhích được một cái, không biết khi nào thì mới thông thoáng nữa.
“Oáp…” Vưu Kiện dựa đầu ra sau, nhàm chán ngó đông ngó tây, lát sau bỗng hướng mắt tới chiếc hộp nhung trên bệ xe “Hộp đựng gì đấy?”
Hắn vừa hỏi vừa vươn tay muốn cầm lên xem thử, không ngờ Vưu Hạ nhanh tay chặn lại, liếc mắt cảnh cáo: “Đồ của người khác, anh đừng táy máy có được không?”
Vưu Kiện rụt tay về, nhếch môi cười khẩy: “Đồ quý thế này, chắc là của người đặc biệt tặng rồi.”
Vưu Hạ đảo mắt ra ngoài cửa sổ, không buồn đưa ra một lời giải thích hay biện hộ cho bản thân. Ngay khi nhớ đến chiếc hộp nhung này là của Tề Cao Vân, nơi dạ dày chậm rãi trào lên một cơn ghê tởm cùng cực. Nhưng còn món vật nằm trong hộp thì không hề như thế, dù cho hiện tại nó không còn hoàn hảo nguyên vẹn nữa.
Bỗng nhiên trên cửa kính thấp thoáng khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của Kỳ Họa Niên.
Vưu Hạ giật mình, chớp mắt sực tỉnh. Bên cạnh, Vưu Kiện huých vào tay anh, bảo: “Thông đường rồi, đi mau thôi.”
Sau khi đến trước cổng trường, Vưu Kiện tháo đai an toàn, mở cửa ra định bước xuống thì nghe Vưu Hạ gọi mình lại.
Vưu Kiện ngoái nhìn, giây đầu còn ngơ ngác, giây sau bỗng mỉm cười bảo: “À, cảm ơn em trai. Buổi chiều nếu được thì đón anh luôn nhé.”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc, chìa tay ra nói: “40 tệ.”
Vưu Kiện trừng mắt, phun một câu bất mãn: “Đệt, mày cắt cổ anh mày luôn đi.”
Vưu Hạ như cũ đáp: “Lại đây, em có dao mổ trong xe.”
“…” Vưu Kiện ngậm miệng, móc trong túi ra đúng 40 tệ, đưa cho đối phương rồi biến nhanh như khói.
—
Tưởng Nghị đứng trước cửa một ngôi nhà, nhấn chuông khoảng ba lần mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phát ra. Một thân thể cao ráo xuất hiện sau cánh cửa, Tưởng Nghị lướt mắt từ trên nhìn xuống, rốt cuộc vẫn bị cái nạng gỗ bên cạnh làm cho gai mắt.
“Trông cậu chán chưa kìa.” Tưởng Nghị tặc lưỡi ngao ngán.
Sắc mặt Tề Cao Vân cũng không hề khá hơn bao nhiêu, suốt mấy tuần nay hắn đi đâu cũng phải vác theo cái nạng gỗ này, chẳng khác nào là cục nợ truyền kiếp của mình. Tâm trạng bức bối vô cùng, cho nên càng không muốn phải gặp mặt bất kỳ ai, nhất là người đàn ông đang đứng trước mặt.
Tề Cao Vân lạnh giọng hỏi: “Ông đến đây làm gì?”
Tưởng Nghị làm ra vẻ tất lẽ dĩ ngẫu đáp: “Đến thăm cậu còn gì nữa? Vả lại, đây là nhà của tôi mua, cậu chỉ là đứa ở thuê thôi. Nào, tránh ra, tôi sắp lạnh cóng mất rồi.”
Vừa nói, ông ấy vừa đẩy Tề Cao Vân sang một bên, khoan thai bước vào, ngồi xuống ghế, tự rót trà nóng nhâm nhi. Tề Cao Vân bực dọc đóng sầm cửa lại, chật vật đi đến ngồi xuống ở phía đối diện, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tưởng Nghị:
“Mẹ nó, ông còn dám vác mặt đến đây gặp tôi sau khi đâm cho tôi một nhát được à?”
Tưởng Nghị nghe thế cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đáp: “Đấy là tôi giúp cậu tỉnh ngộ ra thôi. Đừng nói với tôi rằng, cậu vẫn còn ôm mộng tưởng với Vưu Hạ sau khi sống dở chết dở đấy nhé?”
Dừng đoạn, ông ấy hất cằm qua phía cái nạng gỗ: “Nhìn xem, nó biến cậu thành cái dạng như nào rồi? Đường đường là một bác sĩ nổi tiếng ở nội tim mạch Thuần Ái, lẫy lừng bao năm, vậy mà bây giờ bị một thằng ranh con nhừ một trận suýt chết. Buồn cười không chứ!”
Lời càng tuôn ra, tâm trạng bức bối của Tề Cao Vân càng dâng lên đến đỉnh điểm. Hắn sầm mặt, sau đó bất ngờ ném chiếc nạng gỗ ra xa, gằn giọng đáp: “Ông im đi! Nhìn bộ dạng bây giờ của tôi, ông hả dạ lắm đúng không? Nếu như ông không làm chuyện mẹ nó khốn nạn đó, thì tôi đã không thê thảm như thế này rồi! Tôi, đã cho phép ông động vào chiếc bút đó bao giờ hử?”
“Ồ…” Tưởng Nghị như một củ gừng già lâu năm, ở giai đoạn luống tuổi này, mùi vị nào mà ông ấy chưa nếm qua chứ, cho nên trước sự giận dữ của Tề Cao Vân, ông không những không sợ hãi mà còn trơ trẽ ra mặt.
“Hóa ra chỉ vì một chiếc bút mà cậu suýt chết?” Tưởng Nghị bật cười, có vẻ kinh ngạc “Không ngờ một chiếc bút có thể biến Vưu Hạ thành ác quỷ nha, nếu biết sớm đã không nỡ hại cậu rồi. Chẳng qua tôi không muốn cậu tiếp tục tơ tưởng tới nó nữa thôi, không có kết quả đâu.”
“Sao ông biết là không?” Tề Cao Vân ngả lưng ra sau ghế, cười khẩy “Ông nghĩ Tề Cao Vân này dễ dàng bỏ cuộc vậy à? Lần trước là vì tôi hấp tấp, làm mọi chuyện không cẩn trọng. Lần này chắc chắn sẽ khác, hơn nữa, nó còn biến tôi thành bộ dạng này, làm sao có thể nương tay không đòi nợ cũ được chứ?”
Tưởng Nghị nghe xong, thầm lắc đầu bất lực: “Cao Vân ơi là Cao Vân, bao năm nay tôi rèn luyện cậu thế nào, cậu đều vứt cho chó gặm cả rồi ư? Tin tôi đi, Vưu Hạ là một đứa không dễ động vào đâu. Cậu có thể thắng nó trên mặt trận y học, nhưng không thể giành lấy trái tim nó đâu. Vưu Hạ ấy à, nó bị lãnh cảm đấy.”
Tề Cao Vân nhíu mày khinh thường: “Ông có biết mình đang nói gì không vậy? Lãnh cảm thì sao? Lãnh cảm vẫn yêu được mà.”
“Vẫn yêu được thật.” Tưởng Nghị ngồi thẳng dậy, tì cằm lên bàn tay, cười châm chọc “Nhưng mà cậu nghĩ thử xem, liệu có thể bền lâu với loại tình yêu thuần túy đó không hm?”
Lần này Tề Cao Vân chỉ nhìn ông ấy mà không đáp lại. Mặc dù trước kia, hắn cũng từng là một người chán ghét dục vọng, cảm thấy chuyện đó vô cùng kinh tởm. Thế nhưng sau khi gặp mặt và trò chuyện cùng Vưu Hạ, bất giác mang lại cho hắn một cảm xúc mới lạ.
Đó là xúc cảm mà Tề Cao Vân chưa trải nghiệm bao giờ. Xúc cảm của dục vọng, cực kỳ mãnh liệt đang chảy trong lồng ngực hắn, lấp đầy tâm trí hắn. Sau khi bị Vưu Hạ đánh đến nửa sống nửa chết, vậy mà hằng đêm hắn vẫn mơ thấy anh, thậm chí còn cùng anh quấn quýt điên cuồng khắp nơi trong ngôi nhà này.
Nơi đâu cũng lưu lại mùi hương quyến rũ tuyệt vời của đối phương.
Tề Cao Vân không rõ vì sao mình lại bị Vưu Hạ thu hút, nhưng có lẽ là vì thân thể của người đó quá mức thuần khiết và sạch sẽ. Tề Cao Vân tin rằng, thân thể ấy chưa một lần bị động chạm qua, dù là bản thân Vưu Hạ hay là người khác chăng nữa, cho nên nó là cơ thể không bị vấy bẩn.
Ý niệm này khiến thần hồn điên đảo.
Một cơ thể sạch sẽ và đẹp đẽ, chỉ cần một lần chiếm trọn, sẽ có một cảm giác cực kỳ thành tựu.
Tưởng Nghị ngồi đối diện dễ dàng nhìn ra được tia chiếm dục của Tề Cao Vân, song ông không muốn khuyên can nữa, vì việc này quá vô bổ. Nếu như cậu muốn tự sinh tự diệt, tôi đây sẽ để cậu tự sinh tự diệt.
Đoạn, Tưởng Nghị đứng dậy, chỉnh trang một chút rồi nhắc nhở: “Thôi, cậu lo mà bình phục sớm đi, còn nhiều ca bệnh đang chờ cậu đấy.”
Tề Cao Vân bấy giờ mới thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt thốt một từ: “Tiễn.”
Tưởng Nghị không giận, sảng khoái cười một tiếng rồi đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nói: “À, nghe đâu sắp tới sẽ có một ca cấy ghép tim. Hình như Tần Chính muốn để Vưu Hạ nhận ca này.”
Tề Cao Vân sửng sốt nhìn ông ấy, trong lòng có phần hoang mang. Theo như hắn từng điều tra thì Vưu Hạ chưa bao giờ trực tiếp thực hiện ca cấy ghép tim nào cả.
“Cậu ta hỗ trợ thôi đúng không?”
Tưởng Nghị quay đầu đi, chán nản bỏ lại một câu: “Không, là phẫu thuật chính.”
—
Vưu Kiện kéo Âu Dương Kiều Vỹ vào trong phòng nghỉ riêng, sắc mặt thâm trầm khó hiểu, khiến cho cậu cũng hoang mang tột độ.
“Thầy, sao thầy lại kéo em đi nhanh thế?”
Trong phòng vốn có sẵn một người khác nữa. Vưu Hạ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, kèm theo giọng nói ngây ngô của nam sinh, bèn nhấc mắt liếc nhìn.
Trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ vẩn vơ, nhưng không hề để tâm đến chúng cho lắm.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ, nghiêm giọng nói: “Em về trước đi.”
“…” Vưu Hạ không bày tỏ ý kiến, thật sự lẳng lặng ra khỏi phòng, nhưng trước đó còn sẵn tay định cất túi máu hình trái cam bỏ vào túi.
Không ngờ bị Vưu Kiện nhìn thấy, hắn lườm một cái: “Để yên đó.”
Vưu Hạ sắc mặt không đổi, bên trong không cam tâm cho lắm, thả túi máu về chỗ cũ rồi đóng cửa phòng lại. Anh thong thả tản bộ trên hành lang lầu hai, hiện tại đang là giờ học thêm, cả trường không còn bao nhiêu người nữa, không gian yên tĩnh vô cùng.
Vưu Hạ đi ngang qua vườn sau của trường học, chẳng mấy chốc chạm mặt một số nam sinh tràn đầy sức sống trên sân thể thao. Bước chân của anh bỗng nhiên khựng lại, vì trong đám đông kia, anh tình cờ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Kỳ Họa Niên đang đấu với nam sinh lớp bên cạnh. Gia Thanh truyền bóng theo đường thẳng, tốc độ và sức ném đều ngang nhau, sượt nhanh qua mặt một nam sinh vừa phải. Thế nhưng bóng lỡ rơi vào tay đối thủ, tình thế lập tức thay đổi.
Người đang giữ bóng thực hiện một cú dunk ngoạn mục. Tiếc là, Kỳ Họa Niên không biết từ đâu đã phóng nhanh đến, làm một màn rebound huyền thoại của mình, kịp lúc ngăn chặn được một quả nguy hiểm cho đội mình.
Bóng đập xuống sân, văng ra xa. Cả hai cầu thủ cùng lúc đáp xuống, đưa mắt nhìn nhau, không hề thù ghét, ngược lại còn cười tươi đầy phấn khích.
Gia Thanh chạy tới ôm lấy Kỳ Họa Niên: “Tuyệt vãiiiii! Bạn tôi ngầu quá đi!!!”
Kỳ Họa Niên bị đồng đội thay phiên đè lên người mà muốn ngạt thở. Cậu đẩy bọn họ ra, đưa cổ áo lau qua mồ hôi rồi nói: “Tớ nghỉ chút.”
Mọi người vẫn tiếp tục chơi cùng nhau.
Kỳ Họa Niên chạy về hướng chỗ ngồi của khán giả, sau đó thình lình khựng lại, bởi trước mặt cậu lúc này chính là Vưu Hạ.
Đầu óc Kỳ Họa Niên đột nhiên bấn loạn, nhìn mãi mới dám khẳng định đối phương là Vưu Hạ. Cậu nuốt nước bọt, muốn đến gần anh nhưng nhìn lại bản thân ướt đẫm mồ hôi, bất giác thở dài.
Vưu Hạ đã quan sát Kỳ Họa Niên suốt những giây phút bật nhảy phòng thủ vừa rồi, lại khó lòng mà chán ghét được cậu thiếu niên này. Bởi vì anh cũng rất thích bóng rổ, có điều không thích cơ thể phải ra mồ hôi và càng không thích phải va chạm với nhiều người, nhiều vật, nhất là cầm chung một quả bóng.
Nghĩ tới thôi, cả người đã ngứa ngáy khó chịu rồi.
Kỳ Họa Niên ở một bên nhanh chóng lau sạch mồ hôi, tranh thủ từng phút từng giây người kia còn đứng đây, cậu hít sâu một hơi, tiến lại gần chào hỏi: “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Dứt lời, cậu liền cảm thấy thất bại, vì câu nói kia quá sức nhàm chán, quá sức máy móc, quá sức…
Haiz, chịu thôi, áp lực khi đứng trước mặt Vưu Hạ quá lớn, cậu không biết phải làm sao, tùy cơ ứng biến vậy.
Vưu Hạ dời tầm mắt đặt lên khuôn mặt ngăm ngăm của Kỳ Họa Niên, càng nhìn càng có xúc cảm thân quen, rõ ràng đã từng gặp người này ở đâu rồi. Thế nhưng anh không thể nhớ ra được giữa mình và Kỳ Họa Niên rốt cuộc có quan hệ gì trước đó hay không?
Ánh mắt, nụ cười, cách nói chuyện, mọi thứ quả thực rất giống một người.
Có một chuyện không ai biết được, chính là mỗi lần cố nhớ Kỳ Họa Niên giống với ai đó, đầu của anh lại trở đau, đau như muốn nứt ra luôn vậy.
Tựa như một chiếc hộp bị phong ấn, tất cả những thứ bên trong là câu trả lời, nhưng anh không mở khóa được, và chỉ cần một chút quen thuộc lướt qua, bọn chúng sẽ điên cuồng muốn thoát ra ngoài, làm cho đầu óc của anh đau đớn khó chịu.
Kỳ Họa Niên dường như phát hiện Vưu Hạ không được ổn, cậu sốt ruột bước tới gần hơn, vươn tay đỡ lấy vai anh: “Vưu Hạ, anh ổn chứ?”
Ngay lập tức, Vưu Hạ gạt tay Kỳ Họa Niên ra khỏi người mình, lạnh giọng đáp: “Đừng chạm vào tôi!”
Trong một khắc, Kỳ Họa Niên sững ra, cánh tay cũng không thể thu về như cũ được. Đây hình như là lần đầu tiên anh thốt ra câu này với cậu, mặc dù biết rõ mối quan hệ của cả hai không thể gọi là thân thiết, nhưng mà… thái độ của Vưu Hạ sao lại như thế?
Vưu Hạ nói xong, đưa tay đỡ lấy trán, muốn xoay người bỏ đi. Nhưng Kỳ Họa Niên là một thiếu niên cố chấp cứng đầu, cậu muốn biết lý do thái độ của anh thay đổi, liền vượt qua mặt chặn trước mặt đối phương.
Vưu Hạ nhấc mi nhìn Kỳ Họa Niên, đôi mắt lạnh như băng.
Kỳ Họa Niên trong lòng rất căng thẳng, tim đập như trống dồn, cậu hít sâu một hơi hỏi: “Hôm nay anh không khỏe sao? Thấy khó chịu ở chỗ nào? Sao đột nhiên lại…”
Những chữ cuối cùng, thật sự khó mà nói ra thành câu.
Vưu Hạ im lặng nhìn cậu hồi lâu, bỗng cười lạnh: “Cậu còn định giả ngây với tôi đến bao giờ hm?”
“Giả ngây?”
“Ngay từ ban đầu cậu đã biết tôi là ai rồi, đúng không? Cậu từng thích Vưu Chiếu Hy, cũng biết Vưu Thần và Vưu Kiện là anh trai của nó, lẽ nào không biết tôi? Cậu nói xem, cậu tiếp cận tôi là có ý gì? Không lẽ muốn tôi giúp cậu theo đuổi Vưu Chiếu Hy? Hay là… muốn bước chân vào nhà chúng tôi, bởi vì đã biết qua gia thế của chúng tôi?”
Bình luận truyện