Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 220: Mặc Cảnh Thâm mở điện thoại, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình
Editor: Nguyetmai
Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.
Cửa phòng làm việc mở ra, Mặc Cảnh Thâm vừa đi ra đã nghe thấy tiếng chuông phát ra từ điện thoại.
"Mặc tổng, bên đối tác Hồng Kông gần đây đang âm thầm làm không ít chuyện mờ ám, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh. Bọn họ muốn mượn danh nghĩa hợp tác với Mặc thị chúng ta để âm thầm lôi kéo các nhà đầu tư khác…"
Thẩm Mục từ phòng Trợ lý đi ra, bước chân rất nhanh, đi đến bên cạnh anh liền thấp giọng báo cáo.
Mặc Cảnh Thâm chỉ nhìn cậu ta một chút, đồng thời cầm điện thoại lên, thoáng nhìn qua thông báo trên màn hình di động. Đó là tin nhắn của Phong Lăng gửi tới.
Ngón tay thon dài của anh trượt lên màn hình, phía trên lập tức hiện ra một tấm ảnh.
Tiếp đó, Thẩm Mục trông thấy Mặc Cảnh Thâm bỗng đứng yên trước cửa phòng làm việc. Không biết là anh nhìn thấy gì trên điện thoại, cậu ta tò mò, đang định bước lên nhìn một chút. Kết quả vẫn chưa kịp thấy rõ thì Mặc Cảnh Thâm đã tắt màn hình di động đi.
"Cậu vừa mới nói gì?" Mặc Cảnh Thâm mở miệng, giọng nói lãnh đạm, không nghe ra tâm tình gì.
Gần đây Mặc tổng bận túi bụi, đi công tác bốn phía trời Nam biển Bắc. Tính tình anh vốn lạnh lùng lại càng trở nên khó dò hơn trước kia. Ngay cả Thẩm Mục bình thường rất gần gũi với anh cũng phải cẩn trọng hơn khi nói chuyện.
"Tôi vừa nói là bên đối tác Hồng Kông ỷ vào hợp tác với Tập đoàn Mặc thị, bây giờ đang trắng trợn mượn danh nghĩa của công ty chúng ta để lôi kéo các nhà đầu tư khác. Anh vẫn luôn không hài lòng lắm về đối tác này, hơn nữa cũng đã sớm nghi ngờ bọn họ không có năng lực gì. Chúng ta nên nhân cơ hội này sang Hồng Kông chặn những nhà đầu tư kia lại, để tránh ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Tập đoàn Mặc thị."
Sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm nhạt như nước, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm: "Để Phó Tổng Giám đốc sang Hồng Kông, cậu đi theo cùng."
"Anh vẫn luôn để ý đến chuyện này cơ mà, bây giờ lại không đích thân đi sao?" Thẩm Mục ngạc nhiên, cậu ta còn tưởng Tổng Giám đốc Mặc gần đây thường không dừng chân ở Hải Thành thì lần này cũng sẽ đích thân sang Hồng Kông.
Mặc Cảnh Thâm lại mở điện thoại lên, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình, chốc lát sau lại tắt đi.
"Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đến thành phố T."
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, đối diện ngoài cửa sổ chính là thành phố T cách xa vạn dặm.
***
Trong căn hộ thành phố T, Phong Lăng lấy một chai nước trong tủ lạnh ra đưa cho Quý Noãn: "Cô đừng hòng uống rượu, nào, uống chút nước đi."
Quý Noãn đã đổi tư thế ngồi xổm thành bó gối, ngồi dựa vào cửa sổ. Thấy Phong Lăng cầm nước tới, cô cười nhẹ rồi nhận lấy, mở ra uống một ngụm.
Quý Noãn bóp nhẹ chai nước trong tay, giọng nói trầm lạnh lại trong trẻo: "Ban đầu tôi cảm thấy cô là người khó tiếp xúc, bây giờ mới thấy tuýp người mạnh mẽ như cô lại có mặt ấm áp không ai biết. Tôi cảm thấy thật ra cô rất biết cách chăm sóc người khác, nhưng tại sao lại luôn tỏ ra xa cách ngàn dặm như thế?"
Trong tay Phong Lăng cũng cầm một chai nước, cô ngồi xuống bên cạnh Quý Noãn. Sau khi uống xong một ngụm thì mới nghiêng đầu nhếch môi mỉm cười: "Cô vừa mới nói muốn nghe chuyện xưa, không phải là muốn nghe chuyện xưa của tôi chứ?"
"Nếu cô muốn kể, đương nhiên tôi sẽ nghe. Có thể làm tôi phân tâm cũng là chuyện tốt. Nếu không e rằng đêm nay có lẽ tôi sẽ không tài nào ngủ được." Quý Noãn tựa lưng vào cửa. Mặc dù cô đang cười nhưng trong mắt lại rõ ràng ảm đạm.
Phong Lăng im lặng một lúc, chốc lát sau mới hờ hững nói: "Tôi là cô nhi."
Quý Noãn không nói gì cả.
"Hồi nhỏ không ai quản tôi. Những năm đó, nước Mỹ cũng không quản lý những đứa bé lang thang không biết quốc tịch, cũng không biết thân phận như tôi. Sau này tôi gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng, mặc dù họ không có khả năng nhận nuôi tôi, nhưng đã đưa tôi đến một cô nhi viện rất tốt ở Los Angeles." Giọng của Phong Lăng rất thấp, giống như đây là lần đầu tiên cô tâm sự về bản thân với người khác vậy. Lúc mổ xẻ quá khứ của mình, giọng điệu của cô hơi do dự, cô nói chậm lại: "Cô nhi viện cũng không tệ lắm, nhưng tính cách của tôi không được hòa đồng. Tôi càng không thích khóc sướt mướt cả ngày như những đứa trẻ khác, hoặc ra vẻ thông minh để được cưng chiều cho ăn thêm một miếng thịt. Cho nên năm mười ba tuổi tôi đã lén trốn đi, cải trang thành con trai để lẻn vào căn cứ huấn luyện XI. Lúc ấy nhờ trùng hợp cứu được một nhân viên quản lý trong căn cứ của bọn họ nên tôi mới có thể trà trộn vào."
"Sau đó nữa thì tôi đến tuổi dậy thì, cơ thể liên tục trổ mã, ngày nào tôi cũng phải quấn vải trước ngực, mặc trang phục huấn luyện rộng thùng thình mới miễn cưỡng che đi đường nét cơ thể khác với con trai. Hơn nữa tính tình tôi vốn nhạt nhẽo, ngoài mấy anh em tốt ra thì tôi không thể tiếp xúc với người khác. Tác phong làm việc của tôi cũng không giống con gái, vì thế từ đầu đến cuối chẳng ai phát hiện. Cho nên tôi luôn làm những nhiệm vụ giống mấy tên đàn ông kia, cường độ huấn luyện cao như nhau. Sau này, nhờ thành tích huấn luyện tương đối xuất sắc, nên dần dần cũng có chỗ đứng vững chắc trong căn cứ huấn luyện."
Quý Noãn nghe đến đó thì chợt cười: "Vậy sau này sao cô lại bị phát hiện? Bây giờ cô cũng không còn giả trai nữa."
Đôi mắt phẳng lặng của Phong Lăng ngưng đọng trong giây lát, sau đó cô mới lạnh lùng nói một câu: "Ba năm trước, tôi bị phát hiện trong khi làm nhiệm vụ bên ngoài."
"Cô che giấu nhiều năm như vậy cũng không bị phát hiện, ai mà có bản lĩnh như thế?" Quý Noãn cười rồi giơ một tay lên chống cằm, đưa mắt nhìn Phong Lăng.
Thật sự mà nói, nếu Phong Lăng cắt tóc ngắn hơn một chút, mặc quần áo rộng rãi hơn, quả thật có khí khái anh hùng hơn mấy cô gái bằng tuổi nhiều.
"… Nam Hành." Rõ ràng Phong Lăng không hề muốn nhắc đến cái tên này.
Đáp án này lại không khiến Quý Noãn suy nghĩ nhiều. Có điều khi nghe thấy câu trả lời của cô, Quý Noãn bỗng nhiên nhìn Phong Lăng thật sâu: "Lần trước sinh nhật Nam Hành, chúng tôi bảo cô đi vào phòng VIP ngồi, nhưng cô một mực không chịu vào, có phải là vì anh ta không?"
Nói đến đây, Phong Lăng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ liếc Quý Noãn một cái: "Bây giờ rốt cuộc cô đã bị tôi làm phân tâm chưa?"
"Trước tiên đừng quan tâm tôi có phân tâm hay không, nhưng cô chỉ kể một nửa chuyện xưa rồi ngừng lại, sợ rằng đêm nay tôi sẽ càng không ngủ được."
"Không có chuyện tiếp theo, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có." Sắc mặt của Phong Lăng bỗng lạnh đi rất nhiều, sau đó cô đứng dậy, nhìn đồng hồ: "Tối nay cô định ở đây hay là về ký túc xá? Không còn sớm nữa, giờ chúng ta mà không về là ký túc xá sẽ đóng cửa đấy."
Quý Noãn cũng nhìn đồng hồ, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhà nhà đã lên đèn, nhưng trong căn hộ này giờ đây lại yên tĩnh lạ thường.
"Về ký túc xá đi." Quý Noãn đứng dậy, dùng tay vỗ vỗ đôi chân hơi tê dại, không nói gì nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Quý Noãn bỏ đi rất dứt khoát, hoàn toàn không có ý định nán lại lâu hơn trong căn hộ này.
Xem ra, cho dù tình tiết chuyện xưa ra sao thì cũng không thể nào xoa dịu được tâm trạng của cô.
Phong Lăng vừa đi theo cô ra ngoài, vừa cầm điện thoại lên nhìn lại dòng chữ "Đã xem" bên dưới tấm ảnh.
Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.
Cửa phòng làm việc mở ra, Mặc Cảnh Thâm vừa đi ra đã nghe thấy tiếng chuông phát ra từ điện thoại.
"Mặc tổng, bên đối tác Hồng Kông gần đây đang âm thầm làm không ít chuyện mờ ám, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh. Bọn họ muốn mượn danh nghĩa hợp tác với Mặc thị chúng ta để âm thầm lôi kéo các nhà đầu tư khác…"
Thẩm Mục từ phòng Trợ lý đi ra, bước chân rất nhanh, đi đến bên cạnh anh liền thấp giọng báo cáo.
Mặc Cảnh Thâm chỉ nhìn cậu ta một chút, đồng thời cầm điện thoại lên, thoáng nhìn qua thông báo trên màn hình di động. Đó là tin nhắn của Phong Lăng gửi tới.
Ngón tay thon dài của anh trượt lên màn hình, phía trên lập tức hiện ra một tấm ảnh.
Tiếp đó, Thẩm Mục trông thấy Mặc Cảnh Thâm bỗng đứng yên trước cửa phòng làm việc. Không biết là anh nhìn thấy gì trên điện thoại, cậu ta tò mò, đang định bước lên nhìn một chút. Kết quả vẫn chưa kịp thấy rõ thì Mặc Cảnh Thâm đã tắt màn hình di động đi.
"Cậu vừa mới nói gì?" Mặc Cảnh Thâm mở miệng, giọng nói lãnh đạm, không nghe ra tâm tình gì.
Gần đây Mặc tổng bận túi bụi, đi công tác bốn phía trời Nam biển Bắc. Tính tình anh vốn lạnh lùng lại càng trở nên khó dò hơn trước kia. Ngay cả Thẩm Mục bình thường rất gần gũi với anh cũng phải cẩn trọng hơn khi nói chuyện.
"Tôi vừa nói là bên đối tác Hồng Kông ỷ vào hợp tác với Tập đoàn Mặc thị, bây giờ đang trắng trợn mượn danh nghĩa của công ty chúng ta để lôi kéo các nhà đầu tư khác. Anh vẫn luôn không hài lòng lắm về đối tác này, hơn nữa cũng đã sớm nghi ngờ bọn họ không có năng lực gì. Chúng ta nên nhân cơ hội này sang Hồng Kông chặn những nhà đầu tư kia lại, để tránh ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Tập đoàn Mặc thị."
Sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm nhạt như nước, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm: "Để Phó Tổng Giám đốc sang Hồng Kông, cậu đi theo cùng."
"Anh vẫn luôn để ý đến chuyện này cơ mà, bây giờ lại không đích thân đi sao?" Thẩm Mục ngạc nhiên, cậu ta còn tưởng Tổng Giám đốc Mặc gần đây thường không dừng chân ở Hải Thành thì lần này cũng sẽ đích thân sang Hồng Kông.
Mặc Cảnh Thâm lại mở điện thoại lên, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình, chốc lát sau lại tắt đi.
"Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đến thành phố T."
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, đối diện ngoài cửa sổ chính là thành phố T cách xa vạn dặm.
***
Trong căn hộ thành phố T, Phong Lăng lấy một chai nước trong tủ lạnh ra đưa cho Quý Noãn: "Cô đừng hòng uống rượu, nào, uống chút nước đi."
Quý Noãn đã đổi tư thế ngồi xổm thành bó gối, ngồi dựa vào cửa sổ. Thấy Phong Lăng cầm nước tới, cô cười nhẹ rồi nhận lấy, mở ra uống một ngụm.
Quý Noãn bóp nhẹ chai nước trong tay, giọng nói trầm lạnh lại trong trẻo: "Ban đầu tôi cảm thấy cô là người khó tiếp xúc, bây giờ mới thấy tuýp người mạnh mẽ như cô lại có mặt ấm áp không ai biết. Tôi cảm thấy thật ra cô rất biết cách chăm sóc người khác, nhưng tại sao lại luôn tỏ ra xa cách ngàn dặm như thế?"
Trong tay Phong Lăng cũng cầm một chai nước, cô ngồi xuống bên cạnh Quý Noãn. Sau khi uống xong một ngụm thì mới nghiêng đầu nhếch môi mỉm cười: "Cô vừa mới nói muốn nghe chuyện xưa, không phải là muốn nghe chuyện xưa của tôi chứ?"
"Nếu cô muốn kể, đương nhiên tôi sẽ nghe. Có thể làm tôi phân tâm cũng là chuyện tốt. Nếu không e rằng đêm nay có lẽ tôi sẽ không tài nào ngủ được." Quý Noãn tựa lưng vào cửa. Mặc dù cô đang cười nhưng trong mắt lại rõ ràng ảm đạm.
Phong Lăng im lặng một lúc, chốc lát sau mới hờ hững nói: "Tôi là cô nhi."
Quý Noãn không nói gì cả.
"Hồi nhỏ không ai quản tôi. Những năm đó, nước Mỹ cũng không quản lý những đứa bé lang thang không biết quốc tịch, cũng không biết thân phận như tôi. Sau này tôi gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng, mặc dù họ không có khả năng nhận nuôi tôi, nhưng đã đưa tôi đến một cô nhi viện rất tốt ở Los Angeles." Giọng của Phong Lăng rất thấp, giống như đây là lần đầu tiên cô tâm sự về bản thân với người khác vậy. Lúc mổ xẻ quá khứ của mình, giọng điệu của cô hơi do dự, cô nói chậm lại: "Cô nhi viện cũng không tệ lắm, nhưng tính cách của tôi không được hòa đồng. Tôi càng không thích khóc sướt mướt cả ngày như những đứa trẻ khác, hoặc ra vẻ thông minh để được cưng chiều cho ăn thêm một miếng thịt. Cho nên năm mười ba tuổi tôi đã lén trốn đi, cải trang thành con trai để lẻn vào căn cứ huấn luyện XI. Lúc ấy nhờ trùng hợp cứu được một nhân viên quản lý trong căn cứ của bọn họ nên tôi mới có thể trà trộn vào."
"Sau đó nữa thì tôi đến tuổi dậy thì, cơ thể liên tục trổ mã, ngày nào tôi cũng phải quấn vải trước ngực, mặc trang phục huấn luyện rộng thùng thình mới miễn cưỡng che đi đường nét cơ thể khác với con trai. Hơn nữa tính tình tôi vốn nhạt nhẽo, ngoài mấy anh em tốt ra thì tôi không thể tiếp xúc với người khác. Tác phong làm việc của tôi cũng không giống con gái, vì thế từ đầu đến cuối chẳng ai phát hiện. Cho nên tôi luôn làm những nhiệm vụ giống mấy tên đàn ông kia, cường độ huấn luyện cao như nhau. Sau này, nhờ thành tích huấn luyện tương đối xuất sắc, nên dần dần cũng có chỗ đứng vững chắc trong căn cứ huấn luyện."
Quý Noãn nghe đến đó thì chợt cười: "Vậy sau này sao cô lại bị phát hiện? Bây giờ cô cũng không còn giả trai nữa."
Đôi mắt phẳng lặng của Phong Lăng ngưng đọng trong giây lát, sau đó cô mới lạnh lùng nói một câu: "Ba năm trước, tôi bị phát hiện trong khi làm nhiệm vụ bên ngoài."
"Cô che giấu nhiều năm như vậy cũng không bị phát hiện, ai mà có bản lĩnh như thế?" Quý Noãn cười rồi giơ một tay lên chống cằm, đưa mắt nhìn Phong Lăng.
Thật sự mà nói, nếu Phong Lăng cắt tóc ngắn hơn một chút, mặc quần áo rộng rãi hơn, quả thật có khí khái anh hùng hơn mấy cô gái bằng tuổi nhiều.
"… Nam Hành." Rõ ràng Phong Lăng không hề muốn nhắc đến cái tên này.
Đáp án này lại không khiến Quý Noãn suy nghĩ nhiều. Có điều khi nghe thấy câu trả lời của cô, Quý Noãn bỗng nhiên nhìn Phong Lăng thật sâu: "Lần trước sinh nhật Nam Hành, chúng tôi bảo cô đi vào phòng VIP ngồi, nhưng cô một mực không chịu vào, có phải là vì anh ta không?"
Nói đến đây, Phong Lăng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ liếc Quý Noãn một cái: "Bây giờ rốt cuộc cô đã bị tôi làm phân tâm chưa?"
"Trước tiên đừng quan tâm tôi có phân tâm hay không, nhưng cô chỉ kể một nửa chuyện xưa rồi ngừng lại, sợ rằng đêm nay tôi sẽ càng không ngủ được."
"Không có chuyện tiếp theo, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có." Sắc mặt của Phong Lăng bỗng lạnh đi rất nhiều, sau đó cô đứng dậy, nhìn đồng hồ: "Tối nay cô định ở đây hay là về ký túc xá? Không còn sớm nữa, giờ chúng ta mà không về là ký túc xá sẽ đóng cửa đấy."
Quý Noãn cũng nhìn đồng hồ, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhà nhà đã lên đèn, nhưng trong căn hộ này giờ đây lại yên tĩnh lạ thường.
"Về ký túc xá đi." Quý Noãn đứng dậy, dùng tay vỗ vỗ đôi chân hơi tê dại, không nói gì nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Quý Noãn bỏ đi rất dứt khoát, hoàn toàn không có ý định nán lại lâu hơn trong căn hộ này.
Xem ra, cho dù tình tiết chuyện xưa ra sao thì cũng không thể nào xoa dịu được tâm trạng của cô.
Phong Lăng vừa đi theo cô ra ngoài, vừa cầm điện thoại lên nhìn lại dòng chữ "Đã xem" bên dưới tấm ảnh.
Bình luận truyện