Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 368: Sau khi trở về hải thành, chỉ sợ cậu ấy sẽ khống chế mọi sự trong tay
Vạn Châu thuận tay cầm lấy ly nước, cười nói: “Quả nhiên là đối xử với vợ nhà, không uống là không uống, ngay cả một câu từ chối khách sáo cũng không nói.”
Nói rồi bà đặt ly nước qua một bên, đưa mắt nhìn Quý Noãn: “Con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ba mẹ chăm sóc cho Cảnh Thâm rồi. Khi nào các con quay về Hải Thành, con sẽ có thời gian chăm sóc nó. Bây giờ con không cần sốt ruột đâu.”
Lúc này Tần Tư Đình vừa bước vào phòng bệnh, sau khi nghe vậy liền nói: “Hiện nay sức khỏe của cậu ấy đã không còn gì trở ngại, chỉ cần căn bệnh thỉnh thoảng đau đầu giảm bớt thì sẽ không sao cả. Dù cậu ấy trở về Hải Thành cũng không có vấn đề gì, không cần đặc biệt chăm sóc. Dù sao hôn mê hai tháng, vết thương cũng đã khép miệng, những gì nên khôi phục cũng đã khôi phục rồi.”
Vạn Châu hài lòng gật đầu: “Như thế là tốt nhất rồi, bằng không cứ để hai đứa trở lại như vậy tôi cũng lo lắng.”
Quý Noãn không ngồi xuống, mà lui về phía sau hai bước, đi tới đứng bên cửa sổ. Tần Tư Đình nói tiếp mấy câu với Vạn Châu, rồi nhìn sang cô: “Quý Noãn, tới lấy một ít thuốc giúp tôi.”
“Được.” Lúc này Quý Noãn cảm thấy thật không biết phải làm sao. Nếu không có người khác ở đây, cô còn có thể tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ, cô không chen vào được câu nào.
Sau khi rời phòng bệnh, Tần Tư Đình đi ở phía trước, cô theo sau. Lấy thuốc xong, Tần Tư Đình quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, trở về Hải Thành là sẽ ổn thôi.” Quý Noãn cụp mắt xuống, nở một nụ cười mờ nhạt.
Nét cười ấy chỉ lưng chừng trong đáy mắt cô, rõ ràng là cô không nói thật lòng.
Thấy cô không muốn nói ra, nên dù hiếu kỳ Tần Tư Đình cũng không hỏi tiếp, đưa thuốc cho cô, lại tiện tay vỗ vai cô: “Bình tĩnh đi, đừng tự làm khổ mình giống như tôi. Loại tình cảm này là thứ dằn vặt người ta nhất.”
Quý Noãn gật đầu.
Kiếp trước cô đã quá làm khổ mình, luôn làm trời làm đất trước mặt Mặc Cảnh Thâm, xem thường tất cả sự nhẫn nại và tha thứ mà anh dành cho cô.
Mặc Cảnh Thâm hiện nay là Mặc Cảnh Thâm cô đã từng có được và cách cô trăm dặm không thể với tới.
Anh bây giờ xa lạ đến mức trái tim cô thật khó yên ổn.
“Rõ ràng là Mặc Cảnh Thâm không muốn cho ba mẹ cậu ấy biết tình hình hiện nay giữa cô và cậu ấy. Ở Los Angeles này, thoạt nhìn Mặc Cảnh Thâm có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi trở về Hải Thành, chỉ sợ cậu ấy sẽ khống chế mọi sự trong tay. Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần trước đi.” Dù cảm thấy lời lẽ của mình là tàn nhẫn, nhưng Tần Tư Đình vẫn nói ra.
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không ly hôn, tuyệt đối sẽ không.” Quý Noãn khẽ nói.
Tần Tư Đình nhướng mày: “Chỉ mong là cô có thể kiên trì được.”
***
Bốn ngày sau, Mặc Cảnh Thâm xuất viện.
Còn ba ngày nữa sẽ trở về Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm liền sai người đặt trước chuyến bay. Trong ba ngày sau khi xuất viện này, do Vạn Châu và mọi người hết lời khuyên nhủ, rốt cuộc anh cũng đồng ý ở lại nhà ba mẹ vài ngày.
Hôm nay xuất viện, trời rất lạnh, gió cũng rất lớn, rất nhiều người vẫn chưa vào thăm được, đều đứng chờ trước cửa bệnh viện, kể cả người của nhà họ An.
Ông An nhìn Mặc Thiệu Tắc, nói: “Sức khỏe thanh niên tốt thật, xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là bình phục ngay, không giống như chúng ta, già rồi, chỉ cần ngã cũng rất nguy hiểm.”
Mặc Thiệu Tắc cười: “Đúng vậy, lúc nên nhận già thì phải tự nhận mình già thôi, không thể so bì với đám thanh niên được.”
Ông An lại chào hỏi Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh chỉ nhìn ông ta khẽ gật đầu. Vừa bước xuống cầu thang trước cửa bệnh viện, còn cách vị trí đỗ xe một đoạn, Quý Noãn cảm thấy gió quá lớn. Trước đó cô đã mang theo áo khoác cho Mặc Cảnh Thâm, hiện giờ nó đang ở trong túi xách trên tay A K.
Quý Noãn xoay người đi tới chỗ A K lấy cái áo khoác, rảo bước tới gần Mặc Cảnh Thâm, định khoác thêm áo lên người anh, nhưng anh vẫn thản nhiên bước tới, làm như không nhìn thấy cô, né tránh không cho cô khoác áo. Quý Noãn hơi khựng lại, cầm áo định tiếp tục bước tới, nhưng đột nhiên cô nghe An Thư Ngôn ở phía sau nói: “Cảnh Thâm, khoác áo lên đi, gió lớn quá!”
Nói rồi, An Thư Ngôn cầm một áo khoác màu xám tro, có lẽ do cô ta mua tới, khoác lên người Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không tránh, vẻ mặt bình thản không hề lộ vẻ bất mãn hoặc từ chối.
Quý Noãn dừng lại, đứng sau đoàn người. Lúc này không ai chú ý tới cô, cũng chỉ có một mình cô nhận thấy vẻ lạnh nhạt và tránh né của anh.
“Bà Mặc, hay là…” A K bước tới, giơ túi lên: “Cứ cho áo vào túi trước đã.”
Quý Noãn đưa áo khoác cho A K, lại liếc nhìn về phía An Thư Ngôn đang đi trong đoàn người. Từ lúc khoác áo cho Mặc Cảnh Thâm, cô ta nhân tiện đi bên cạnh anh. Lúc này, đã tới trước cửa xe, cô ta đưa tay dìu anh. Khi thân hình cao dong dỏng của anh ngồi vào xe, An Thư Ngôn đỡ lấy cánh tay anh, anh để yên không hất ra.
Loại cảm giác trái tim bỗng chốc bị khoét đi một mảng thật lớn lại tràn về.
Cho tới lúc những người nên đi thì đã đi, nên bận rộn thì vẫn còn đang bận rộn, đám người Quý Noãn theo sau, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của Mặc Cảnh Thâm. Anh ngồi dựa vào chiếc ghế da, mắt nhắm lại, không biết là đã ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề liếc nhìn Quý Noãn, dường như không quan tâm cô lên xe lúc nào, hoặc là cô có lên xe hay không.
Đây là một chiếc xe cao cấp, chạy rất êm. Lúc này có rất nhiều người trên xe, tuy người của nhà họ An không lên xe, nhưng trên người Mặc Cảnh Thâm vẫn khoác chiếc áo khoác mà trước đó An Thư Ngôn đã khoác cho anh.
“Noãn Noãn, con có muốn mua gì đó không? Nếu không thì chúng ta về thẳng nhà họ Mặc. Trước khi con và Mặc Cảnh Thâm trở về Hải Thành, hãy ở lại nghỉ ngơi vài ngày ở nhà ba mẹ đi.” Ngồi trong xe, Vạn Châu hỏi.
“Dạ không ạ.”
Vạn Châu ra hiệu cho tài xế nổ máy. Bà cũng không cảm thấy việc Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng xa cách hơn thường ngày từ sau khi tỉnh lại có gì không đúng. Mà mấy ngày nay, Quý Noãn cũng trở nên lặng lẽ hẳn đi.
Khi sắp về tới nhà họ Mặc, Vạn Châu kéo theo người giúp việc đi mua vài thứ, nói muốn tự tay nấu cho hai người bát canh hầm. Mặc Thiệu Tắc không có trên xe, tài xế cũng bị Vạn Châu gọi đi giúp một tay. Sau khi mấy người xuống xe, trên xe chỉ còn lại Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm.
Trong xe rất yên tĩnh.
Những ngày sau khi Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, trong phòng bệnh của anh vẫn thường xuyên có người tới lui thăm viếng. Đối với một người thường ngày yêu thích yên tĩnh, không biết có phải vì cố ý không muốn ở riêng với cô hay không mà hiếm khi anh lại cho phép nhiều người như vậy tới lui trong phòng bệnh của mình.
Bởi vậy cho tới bây giờ, hai người mới có dịp ở một mình với nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên khi đối mặt Mặc Cảnh Thâm, đột nhiên Quý Noãn không biết nên nói điều gì, hoặc nói thế nào để dẫn dắt đề tài câu chuyện.
Nói rồi bà đặt ly nước qua một bên, đưa mắt nhìn Quý Noãn: “Con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ba mẹ chăm sóc cho Cảnh Thâm rồi. Khi nào các con quay về Hải Thành, con sẽ có thời gian chăm sóc nó. Bây giờ con không cần sốt ruột đâu.”
Lúc này Tần Tư Đình vừa bước vào phòng bệnh, sau khi nghe vậy liền nói: “Hiện nay sức khỏe của cậu ấy đã không còn gì trở ngại, chỉ cần căn bệnh thỉnh thoảng đau đầu giảm bớt thì sẽ không sao cả. Dù cậu ấy trở về Hải Thành cũng không có vấn đề gì, không cần đặc biệt chăm sóc. Dù sao hôn mê hai tháng, vết thương cũng đã khép miệng, những gì nên khôi phục cũng đã khôi phục rồi.”
Vạn Châu hài lòng gật đầu: “Như thế là tốt nhất rồi, bằng không cứ để hai đứa trở lại như vậy tôi cũng lo lắng.”
Quý Noãn không ngồi xuống, mà lui về phía sau hai bước, đi tới đứng bên cửa sổ. Tần Tư Đình nói tiếp mấy câu với Vạn Châu, rồi nhìn sang cô: “Quý Noãn, tới lấy một ít thuốc giúp tôi.”
“Được.” Lúc này Quý Noãn cảm thấy thật không biết phải làm sao. Nếu không có người khác ở đây, cô còn có thể tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ, cô không chen vào được câu nào.
Sau khi rời phòng bệnh, Tần Tư Đình đi ở phía trước, cô theo sau. Lấy thuốc xong, Tần Tư Đình quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, trở về Hải Thành là sẽ ổn thôi.” Quý Noãn cụp mắt xuống, nở một nụ cười mờ nhạt.
Nét cười ấy chỉ lưng chừng trong đáy mắt cô, rõ ràng là cô không nói thật lòng.
Thấy cô không muốn nói ra, nên dù hiếu kỳ Tần Tư Đình cũng không hỏi tiếp, đưa thuốc cho cô, lại tiện tay vỗ vai cô: “Bình tĩnh đi, đừng tự làm khổ mình giống như tôi. Loại tình cảm này là thứ dằn vặt người ta nhất.”
Quý Noãn gật đầu.
Kiếp trước cô đã quá làm khổ mình, luôn làm trời làm đất trước mặt Mặc Cảnh Thâm, xem thường tất cả sự nhẫn nại và tha thứ mà anh dành cho cô.
Mặc Cảnh Thâm hiện nay là Mặc Cảnh Thâm cô đã từng có được và cách cô trăm dặm không thể với tới.
Anh bây giờ xa lạ đến mức trái tim cô thật khó yên ổn.
“Rõ ràng là Mặc Cảnh Thâm không muốn cho ba mẹ cậu ấy biết tình hình hiện nay giữa cô và cậu ấy. Ở Los Angeles này, thoạt nhìn Mặc Cảnh Thâm có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi trở về Hải Thành, chỉ sợ cậu ấy sẽ khống chế mọi sự trong tay. Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần trước đi.” Dù cảm thấy lời lẽ của mình là tàn nhẫn, nhưng Tần Tư Đình vẫn nói ra.
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không ly hôn, tuyệt đối sẽ không.” Quý Noãn khẽ nói.
Tần Tư Đình nhướng mày: “Chỉ mong là cô có thể kiên trì được.”
***
Bốn ngày sau, Mặc Cảnh Thâm xuất viện.
Còn ba ngày nữa sẽ trở về Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm liền sai người đặt trước chuyến bay. Trong ba ngày sau khi xuất viện này, do Vạn Châu và mọi người hết lời khuyên nhủ, rốt cuộc anh cũng đồng ý ở lại nhà ba mẹ vài ngày.
Hôm nay xuất viện, trời rất lạnh, gió cũng rất lớn, rất nhiều người vẫn chưa vào thăm được, đều đứng chờ trước cửa bệnh viện, kể cả người của nhà họ An.
Ông An nhìn Mặc Thiệu Tắc, nói: “Sức khỏe thanh niên tốt thật, xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là bình phục ngay, không giống như chúng ta, già rồi, chỉ cần ngã cũng rất nguy hiểm.”
Mặc Thiệu Tắc cười: “Đúng vậy, lúc nên nhận già thì phải tự nhận mình già thôi, không thể so bì với đám thanh niên được.”
Ông An lại chào hỏi Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh chỉ nhìn ông ta khẽ gật đầu. Vừa bước xuống cầu thang trước cửa bệnh viện, còn cách vị trí đỗ xe một đoạn, Quý Noãn cảm thấy gió quá lớn. Trước đó cô đã mang theo áo khoác cho Mặc Cảnh Thâm, hiện giờ nó đang ở trong túi xách trên tay A K.
Quý Noãn xoay người đi tới chỗ A K lấy cái áo khoác, rảo bước tới gần Mặc Cảnh Thâm, định khoác thêm áo lên người anh, nhưng anh vẫn thản nhiên bước tới, làm như không nhìn thấy cô, né tránh không cho cô khoác áo. Quý Noãn hơi khựng lại, cầm áo định tiếp tục bước tới, nhưng đột nhiên cô nghe An Thư Ngôn ở phía sau nói: “Cảnh Thâm, khoác áo lên đi, gió lớn quá!”
Nói rồi, An Thư Ngôn cầm một áo khoác màu xám tro, có lẽ do cô ta mua tới, khoác lên người Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không tránh, vẻ mặt bình thản không hề lộ vẻ bất mãn hoặc từ chối.
Quý Noãn dừng lại, đứng sau đoàn người. Lúc này không ai chú ý tới cô, cũng chỉ có một mình cô nhận thấy vẻ lạnh nhạt và tránh né của anh.
“Bà Mặc, hay là…” A K bước tới, giơ túi lên: “Cứ cho áo vào túi trước đã.”
Quý Noãn đưa áo khoác cho A K, lại liếc nhìn về phía An Thư Ngôn đang đi trong đoàn người. Từ lúc khoác áo cho Mặc Cảnh Thâm, cô ta nhân tiện đi bên cạnh anh. Lúc này, đã tới trước cửa xe, cô ta đưa tay dìu anh. Khi thân hình cao dong dỏng của anh ngồi vào xe, An Thư Ngôn đỡ lấy cánh tay anh, anh để yên không hất ra.
Loại cảm giác trái tim bỗng chốc bị khoét đi một mảng thật lớn lại tràn về.
Cho tới lúc những người nên đi thì đã đi, nên bận rộn thì vẫn còn đang bận rộn, đám người Quý Noãn theo sau, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của Mặc Cảnh Thâm. Anh ngồi dựa vào chiếc ghế da, mắt nhắm lại, không biết là đã ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề liếc nhìn Quý Noãn, dường như không quan tâm cô lên xe lúc nào, hoặc là cô có lên xe hay không.
Đây là một chiếc xe cao cấp, chạy rất êm. Lúc này có rất nhiều người trên xe, tuy người của nhà họ An không lên xe, nhưng trên người Mặc Cảnh Thâm vẫn khoác chiếc áo khoác mà trước đó An Thư Ngôn đã khoác cho anh.
“Noãn Noãn, con có muốn mua gì đó không? Nếu không thì chúng ta về thẳng nhà họ Mặc. Trước khi con và Mặc Cảnh Thâm trở về Hải Thành, hãy ở lại nghỉ ngơi vài ngày ở nhà ba mẹ đi.” Ngồi trong xe, Vạn Châu hỏi.
“Dạ không ạ.”
Vạn Châu ra hiệu cho tài xế nổ máy. Bà cũng không cảm thấy việc Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng xa cách hơn thường ngày từ sau khi tỉnh lại có gì không đúng. Mà mấy ngày nay, Quý Noãn cũng trở nên lặng lẽ hẳn đi.
Khi sắp về tới nhà họ Mặc, Vạn Châu kéo theo người giúp việc đi mua vài thứ, nói muốn tự tay nấu cho hai người bát canh hầm. Mặc Thiệu Tắc không có trên xe, tài xế cũng bị Vạn Châu gọi đi giúp một tay. Sau khi mấy người xuống xe, trên xe chỉ còn lại Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm.
Trong xe rất yên tĩnh.
Những ngày sau khi Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, trong phòng bệnh của anh vẫn thường xuyên có người tới lui thăm viếng. Đối với một người thường ngày yêu thích yên tĩnh, không biết có phải vì cố ý không muốn ở riêng với cô hay không mà hiếm khi anh lại cho phép nhiều người như vậy tới lui trong phòng bệnh của mình.
Bởi vậy cho tới bây giờ, hai người mới có dịp ở một mình với nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên khi đối mặt Mặc Cảnh Thâm, đột nhiên Quý Noãn không biết nên nói điều gì, hoặc nói thế nào để dẫn dắt đề tài câu chuyện.
Bình luận truyện