Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 433: Xin chào, mặc tổng (3)
Thẩm Mục rất tinh mắt, vừa nhìn đã thấy Quý Noãn. Cậu ta nhìn về phía cô, lúc đến gần thì lên tiếng chào hỏi: “Quý tổng!”
Một câu “Quý tổng” này, chứ không phải là cô Quý, chứng minh Thẩm Mục hiểu rõ nguyên nhân Quý Noãn xuất hiện tại buổi triển lãm này, cũng như không đề cập đến những chuyện khác.
Quý Noãn gật đầu với Thẩm Mục, bất đắc dĩ đành phải nhìn qua Mặc Cảnh Thâm.
Trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt anh hơi nghiêng, rơi lên người cô, màu mắt tối đen, nhưng ánh nhìn rõ ràng.
Bốn phía xung quanh đều là người, có nhiều người nhìn về phía này. Quý Noãn cong khóe môi, thuận miệng lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, Mặc tổng.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, thậm còn chí không có những câu khách sáo như đã lâu không gặp, chỉ đơn giản là xin chào Mặc tổng.
Mặc Cảnh Thâm gật đầu. Anh chỉ nhìn cô một cái, giống như nhìn người gặp mặt lần đầu trên thương trường, không có bất kỳ điều gì đặc biệt.
Anh dời tầm mắt, bước dài về vị trí đánh dấu tên Tập đoàn Shine.
Trong một giây vừa rồi, Quý Noãn nhìn thấy sự thâm sâu lạnh lùng không gợn sóng qua ánh mắt của anh, hệt như trong trí nhớ.
Nụ cười trên khóe môi Quý Noãn không đổi, nhưng vẫn vô cùng khách sáo và lạnh nhạt.
Bình lặng như vậy rất tốt, chí ít không ai cần phải lảng tránh.
Thẩm Mục thấy Tổng Giám đốc Mặc đi rồi thì xoay người mỉm cười với Quý Noãn: “Trường hợp đêm nay không tiện thăm hỏi cô Quý nhiều. Cô đến đây một mình à?”
Quý Noãn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cong môi cười với Thẩm Mục. Cô hơi nâng tay lên ra dấu mời, ý bảo nếu cậu bận thì cứ làm việc của mình đi, không cần khách sáo với cô.
Đồng thời lúc Quý Noãn dời ánh nhìn, khóe mắt lướt qua bộ âu phục màu đen trên người Mặc Cảnh Thâm. Màu đen tối tăm tựa như đủ để quét sạch tất cả cuồng phong gió lốc diễn ra xung quanh anh. Năm tháng trôi đi nhưng nhìn anh chẳng thay đổi chút nào. Thời gian ba năm chảy qua người anh, giảm đi sự dịu dàng hướng nội ngày thường, chỉ còn lại sự vô tình lạnh lùng. Người đứng chỉ cách xa vài mét, nhưng tựa như xa tận chân trời, khó mà với tới.
Nhưng anh vẫn anh tuấn cao ngất hoàn mỹ như trước.
Mặc Cảnh Thâm đã không còn là người đàn ông lạnh lùng dứt tình đoạn tuyệt xa cách cô suốt mười năm, cũng không còn là người đàn ông đã trao cô muôn vàn chiều chuộng thậm chí cam tâm hi sinh mạng sống vì cô. Dường như anh đã trở thành một Mặc Cảnh Thâm hoàn chỉnh nhất, đây mới chính là dáng vẻ thật sự của anh.
Thẩm Mục thấy Quý Noãn không có ý định nói chuyện thì đành gật đầu một cái rồi xoay người đi. Mặc Cảnh Thâm đã bước đến bên kia lối đi, cũng chẳng thèm đặt mắt trên người cô quá lâu.
Cuộc trùng phùng đến bất chợt, mà đi cũng bất chợt.
Nhưng thật may là nó không khiến cô lúng túng hay khó chịu tí nào.
***
Sau triển lãm là buổi tiệc tối, Quý Noãn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thành phố mời những người có mặt đến khu nghỉ mát Hoàn Hải để ở thử.
Vừa rồi trong buổi triển lãm, cô nhìn thấy hai bóng dáng có hơi quen mắt. Nhưng đúng lúc ấy, lãnh đạo thành phố đang đọc diễn văn, thảo luận cùng các bậc tinh anh trong giới kinh doanh có mặt tại đây về hướng phát triển của Hải Thành dựa trên rất nhiều dự án đấu thầu và xây dựng của thành phố, nên Quý Noãn không tiện đi lại lung tung trong buổi triển lãm nghiêm túc này.
Cho đến khi triển lãm chấm dứt, trong phòng triển lãm vang lên tiếng nhạc du dương, thỉnh thoảng lại có người nâng ly, tốp năm tốp ba mời rượu nhau.
Có vài tổng giám đốc công ty không có ấn tượng gì nhiều với Quý Noãn cũng giơ rượu lên kính cô. Khi biết Quý Noãn là Tổng Giám đốc của Tập đoàn MN thì họ luôn miệng khen ngợi, trao đổi danh thiếp giới thiệu. Trong lúc nhất thời, Quý Noãn không thể phân thân ra được.
Cô rất xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp cùng với khí chất lạnh lùng như ẩn như hiện toát ra khắp người lại càng làm cho đám đàn ông đổ xô vào, có ý muốn tìm hiểu người phụ nữ này.
Đúng lúc đó, đột nhiên có hai người quen cũ bước đến.
Lúc Quý Mộng Nhiên kéo tay Thịnh Dịch Hàn xuất hiện trước mắt Quý Noãn, nhưng ánh mắt Quý Noãn chỉ dừng lại trên người Quý Mộng Nhiên thêm mấy giây, tựa như chỉ muốn xác nhận cô ta vẫn còn sống. Còn trong ánh mắt Quý Mộng Nhiên lại ẩn chứa sự sắc bén mạnh mẽ, nhìn Quý Noãn như là muốn châm thẳng một mồi lửa lên người cô.
Quý Noãn chỉ hờ hững nhìn cô ta, thoáng nâng ly tỏ ý. Quý Hoằng Văn đã kể cho cô nghe vài chuyện của Quý Mộng Nhiên, nên cô cũng không định nói gì nhiều với cô ta.
Trái lại, Quý Mộng Nhiên lại kéo cánh tay Thịnh Dịch Hàn, thân mật dựa sát vào. Lúc Quý Noãn hơi nâng chén rượu, cô ta nhướng mày cười với cô: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ định cư lâu dài ở Anh, không về đây nữa chứ. Không ngờ chỉ ngắn ngủi ba năm mà cô đã trở lại Hải Thành rồi. Chẳng lẽ cô ở Luân Đôn không làm ăn được gì, cho nên mới vác mặt về thành phố nhỏ như Hải Thành sao?”
Tầm mắt Quý Noãn lại hờ hững quay trở về trên người cô ta, sau đó lại liếc sang Thịnh Dịch Hàn đứng bên cạnh, rồi lại trở về trên người Quý Mộng Nhiên, lạnh nhạt nhếch môi cười: “Đúng là Hải Thành rất nhỏ, vừa về đã có thể gặp hai người, cô nói xem thành phố này nhỏ đến cỡ nào nhỉ? Nhỏ cỡ nào mới có thể khiến Mộng Nhiên cô mất tích bấy lâu nay vẫn chạy trở về. Rốt cuộc là do cô không chạy ra Hải Thành nổi, hay là ở bên ngoài chẳng làm ăn được gì nên mới trở về nơi này kiếm cơm qua ngày?”
Quý Mộng Nhiên cười khẽ, đảo mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: “Anh Thịnh, chắc lâu rồi anh đã không liên lạc với Quý Noãn nhỉ? Hình như cô ta chẳng biết gì về chuyện giữa hai chúng ta cả.”
Tay Thịnh Dịch Hàn đặt hai bên người vẫn luôn bị Quý Mộng Nhiên nắm chặt, dù Thịnh Dịch Hàn không định thân mật trước mặt mọi người, nhưng anh ta chỉ khựng lại một chút rồi vẫn không đẩy cô ta ra, chỉ nhìn Quý Noãn còn rực rỡ hơn xưa. Sau một phút im lặng, anh ta lãnh đạm nói: “Chỉ mới mấy năm, em từ một cô gái nhỏ đã lột xác thành người phụ nữ tài giỏi trong giới kinh doanh rồi, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Nhưng Hải Thành này lại tập họp quá nhiều người phức tạp, có nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát của em. Nếu đã trở về nước thì em nên bớt sắc sảo tí đi, cố gắng khiêm tốn chút thì mới phải.”
Lời này nghe như là nhắc nhở hảo tâm, nhưng vì sự có mặt của Quý Mộng Nhiên mà nó lại giống hệt một lời chế nhạo.
Dĩ nhiên Quý Noãn hiểu, chỉ những người biết tiến biết lùi mới có thể tự bảo vệ mình trong giới kinh doanh trong nước. Hiện giờ mặc dù Tập đoàn MN rất nổi tiếng trong giới người Hoa, nhưng dù sao số tuổi thành lập còn ít, nếu người ta muốn giẫm dưới chân cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Đây là lời nói thật lòng của Thịnh tổng à?” Quý Noãn lẳng lặng nhìn anh ta, bàn tay tùy ý vuốt ve ly rượu Champagne vẫn chưa uống, giọng nói dịu dàng bình tĩnh: “Sự nghiệp của tôi, tôi tự hiểu, cũng coi như có kinh nghiệm trải qua thăng trầm. Trái lại, tôi nghe nói…”
Cô ngừng một chút, rồi lại nhìn qua Quý Mộng Nhiên, lạnh lùng cười: “Mộng Nhiên cầm số tiền lớn mà anh đầu tư cho cô ta, để mở một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành?”
Một câu “Quý tổng” này, chứ không phải là cô Quý, chứng minh Thẩm Mục hiểu rõ nguyên nhân Quý Noãn xuất hiện tại buổi triển lãm này, cũng như không đề cập đến những chuyện khác.
Quý Noãn gật đầu với Thẩm Mục, bất đắc dĩ đành phải nhìn qua Mặc Cảnh Thâm.
Trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt anh hơi nghiêng, rơi lên người cô, màu mắt tối đen, nhưng ánh nhìn rõ ràng.
Bốn phía xung quanh đều là người, có nhiều người nhìn về phía này. Quý Noãn cong khóe môi, thuận miệng lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, Mặc tổng.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, thậm còn chí không có những câu khách sáo như đã lâu không gặp, chỉ đơn giản là xin chào Mặc tổng.
Mặc Cảnh Thâm gật đầu. Anh chỉ nhìn cô một cái, giống như nhìn người gặp mặt lần đầu trên thương trường, không có bất kỳ điều gì đặc biệt.
Anh dời tầm mắt, bước dài về vị trí đánh dấu tên Tập đoàn Shine.
Trong một giây vừa rồi, Quý Noãn nhìn thấy sự thâm sâu lạnh lùng không gợn sóng qua ánh mắt của anh, hệt như trong trí nhớ.
Nụ cười trên khóe môi Quý Noãn không đổi, nhưng vẫn vô cùng khách sáo và lạnh nhạt.
Bình lặng như vậy rất tốt, chí ít không ai cần phải lảng tránh.
Thẩm Mục thấy Tổng Giám đốc Mặc đi rồi thì xoay người mỉm cười với Quý Noãn: “Trường hợp đêm nay không tiện thăm hỏi cô Quý nhiều. Cô đến đây một mình à?”
Quý Noãn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cong môi cười với Thẩm Mục. Cô hơi nâng tay lên ra dấu mời, ý bảo nếu cậu bận thì cứ làm việc của mình đi, không cần khách sáo với cô.
Đồng thời lúc Quý Noãn dời ánh nhìn, khóe mắt lướt qua bộ âu phục màu đen trên người Mặc Cảnh Thâm. Màu đen tối tăm tựa như đủ để quét sạch tất cả cuồng phong gió lốc diễn ra xung quanh anh. Năm tháng trôi đi nhưng nhìn anh chẳng thay đổi chút nào. Thời gian ba năm chảy qua người anh, giảm đi sự dịu dàng hướng nội ngày thường, chỉ còn lại sự vô tình lạnh lùng. Người đứng chỉ cách xa vài mét, nhưng tựa như xa tận chân trời, khó mà với tới.
Nhưng anh vẫn anh tuấn cao ngất hoàn mỹ như trước.
Mặc Cảnh Thâm đã không còn là người đàn ông lạnh lùng dứt tình đoạn tuyệt xa cách cô suốt mười năm, cũng không còn là người đàn ông đã trao cô muôn vàn chiều chuộng thậm chí cam tâm hi sinh mạng sống vì cô. Dường như anh đã trở thành một Mặc Cảnh Thâm hoàn chỉnh nhất, đây mới chính là dáng vẻ thật sự của anh.
Thẩm Mục thấy Quý Noãn không có ý định nói chuyện thì đành gật đầu một cái rồi xoay người đi. Mặc Cảnh Thâm đã bước đến bên kia lối đi, cũng chẳng thèm đặt mắt trên người cô quá lâu.
Cuộc trùng phùng đến bất chợt, mà đi cũng bất chợt.
Nhưng thật may là nó không khiến cô lúng túng hay khó chịu tí nào.
***
Sau triển lãm là buổi tiệc tối, Quý Noãn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thành phố mời những người có mặt đến khu nghỉ mát Hoàn Hải để ở thử.
Vừa rồi trong buổi triển lãm, cô nhìn thấy hai bóng dáng có hơi quen mắt. Nhưng đúng lúc ấy, lãnh đạo thành phố đang đọc diễn văn, thảo luận cùng các bậc tinh anh trong giới kinh doanh có mặt tại đây về hướng phát triển của Hải Thành dựa trên rất nhiều dự án đấu thầu và xây dựng của thành phố, nên Quý Noãn không tiện đi lại lung tung trong buổi triển lãm nghiêm túc này.
Cho đến khi triển lãm chấm dứt, trong phòng triển lãm vang lên tiếng nhạc du dương, thỉnh thoảng lại có người nâng ly, tốp năm tốp ba mời rượu nhau.
Có vài tổng giám đốc công ty không có ấn tượng gì nhiều với Quý Noãn cũng giơ rượu lên kính cô. Khi biết Quý Noãn là Tổng Giám đốc của Tập đoàn MN thì họ luôn miệng khen ngợi, trao đổi danh thiếp giới thiệu. Trong lúc nhất thời, Quý Noãn không thể phân thân ra được.
Cô rất xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp cùng với khí chất lạnh lùng như ẩn như hiện toát ra khắp người lại càng làm cho đám đàn ông đổ xô vào, có ý muốn tìm hiểu người phụ nữ này.
Đúng lúc đó, đột nhiên có hai người quen cũ bước đến.
Lúc Quý Mộng Nhiên kéo tay Thịnh Dịch Hàn xuất hiện trước mắt Quý Noãn, nhưng ánh mắt Quý Noãn chỉ dừng lại trên người Quý Mộng Nhiên thêm mấy giây, tựa như chỉ muốn xác nhận cô ta vẫn còn sống. Còn trong ánh mắt Quý Mộng Nhiên lại ẩn chứa sự sắc bén mạnh mẽ, nhìn Quý Noãn như là muốn châm thẳng một mồi lửa lên người cô.
Quý Noãn chỉ hờ hững nhìn cô ta, thoáng nâng ly tỏ ý. Quý Hoằng Văn đã kể cho cô nghe vài chuyện của Quý Mộng Nhiên, nên cô cũng không định nói gì nhiều với cô ta.
Trái lại, Quý Mộng Nhiên lại kéo cánh tay Thịnh Dịch Hàn, thân mật dựa sát vào. Lúc Quý Noãn hơi nâng chén rượu, cô ta nhướng mày cười với cô: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ định cư lâu dài ở Anh, không về đây nữa chứ. Không ngờ chỉ ngắn ngủi ba năm mà cô đã trở lại Hải Thành rồi. Chẳng lẽ cô ở Luân Đôn không làm ăn được gì, cho nên mới vác mặt về thành phố nhỏ như Hải Thành sao?”
Tầm mắt Quý Noãn lại hờ hững quay trở về trên người cô ta, sau đó lại liếc sang Thịnh Dịch Hàn đứng bên cạnh, rồi lại trở về trên người Quý Mộng Nhiên, lạnh nhạt nhếch môi cười: “Đúng là Hải Thành rất nhỏ, vừa về đã có thể gặp hai người, cô nói xem thành phố này nhỏ đến cỡ nào nhỉ? Nhỏ cỡ nào mới có thể khiến Mộng Nhiên cô mất tích bấy lâu nay vẫn chạy trở về. Rốt cuộc là do cô không chạy ra Hải Thành nổi, hay là ở bên ngoài chẳng làm ăn được gì nên mới trở về nơi này kiếm cơm qua ngày?”
Quý Mộng Nhiên cười khẽ, đảo mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: “Anh Thịnh, chắc lâu rồi anh đã không liên lạc với Quý Noãn nhỉ? Hình như cô ta chẳng biết gì về chuyện giữa hai chúng ta cả.”
Tay Thịnh Dịch Hàn đặt hai bên người vẫn luôn bị Quý Mộng Nhiên nắm chặt, dù Thịnh Dịch Hàn không định thân mật trước mặt mọi người, nhưng anh ta chỉ khựng lại một chút rồi vẫn không đẩy cô ta ra, chỉ nhìn Quý Noãn còn rực rỡ hơn xưa. Sau một phút im lặng, anh ta lãnh đạm nói: “Chỉ mới mấy năm, em từ một cô gái nhỏ đã lột xác thành người phụ nữ tài giỏi trong giới kinh doanh rồi, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Nhưng Hải Thành này lại tập họp quá nhiều người phức tạp, có nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát của em. Nếu đã trở về nước thì em nên bớt sắc sảo tí đi, cố gắng khiêm tốn chút thì mới phải.”
Lời này nghe như là nhắc nhở hảo tâm, nhưng vì sự có mặt của Quý Mộng Nhiên mà nó lại giống hệt một lời chế nhạo.
Dĩ nhiên Quý Noãn hiểu, chỉ những người biết tiến biết lùi mới có thể tự bảo vệ mình trong giới kinh doanh trong nước. Hiện giờ mặc dù Tập đoàn MN rất nổi tiếng trong giới người Hoa, nhưng dù sao số tuổi thành lập còn ít, nếu người ta muốn giẫm dưới chân cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Đây là lời nói thật lòng của Thịnh tổng à?” Quý Noãn lẳng lặng nhìn anh ta, bàn tay tùy ý vuốt ve ly rượu Champagne vẫn chưa uống, giọng nói dịu dàng bình tĩnh: “Sự nghiệp của tôi, tôi tự hiểu, cũng coi như có kinh nghiệm trải qua thăng trầm. Trái lại, tôi nghe nói…”
Cô ngừng một chút, rồi lại nhìn qua Quý Mộng Nhiên, lạnh lùng cười: “Mộng Nhiên cầm số tiền lớn mà anh đầu tư cho cô ta, để mở một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành?”
Bình luận truyện