Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 101: Chư vị khách quý nếu có bệnh thì nên đi khám sớm



Ăn cơm xong Lương Thú cố ý đi tìm Liễu Huyền Triệt một chuyến để hỏi chi tiết về chuyện năm đó ở thành Chử Thu.

“Cử chỉ nhóm người kia rất kỳ quặc, nhưng không phải âm tà cổ quái khiến người ta ghét bỏ, mà là một cảm giác thế ngoại phiêu nhiên rất không hợp cảnh.” Liễu Huyền Triệt nhớ lại, “Lúc ấy ta đoán hẳn bọn họ đến từ một hòn đảo nào đó ngoài Đông hải rất ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên cử chỉ hành động mới khác biệt rõ ràng đến thế.”

Nhưng bây giờ ngẫm lại, khả năng bọn họ sống biệt lập trong rừng vẫn lớn hơn ngoài hải đảo, bởi vì làn da ai cũng trắng nõn nà, thậm chí đôi môi cũng không có mấy phần huyết sắc như thể quanh năm không được phơi dưới ánh mặt trời.

Lương Thú hỏi: “Phương diện hành xử với người ngoài thì thế nào?”

“Cực kỳ khách sáo lễ nghĩa, mặc dù bị các đại phu đuổi đi vẫn không tỏ thái độ tức giận, càng không cãi cọ ồn ào, chỉ thong thả thi lễ rồi rời đi.” Liễu Huyền Triệt nói, “Nếu bộ tộc ở trong rừng thật sự là bọn họ, vậy hẳn có thể cùng Vương gia ngồi xuống bàn điều kiện đấy.”

……

Sự kiện Lương Thú dùng cánh lượn kêu gọi bộ tộc trong rừng rậm đầu hàng đã bay đến hang ổ Bạch Phúc giáo.

Advertisement

Thời tiết âm u làm phòng khách  đã thắp đầy ánh nến nhưng cũng không sáng sủa thêm bao nhiêu, ngược lại còn nhiều thêm vài phần áp lực. Giữa phòng có vài vu sư Nam Dương mặc áo bào đen đang ngồi, cũng là các vị khách quen biết thời còn lưu lạc ngoài hải đảo do Mộc Triệt dùng nhiều tiền của mời về.

“Mộc giáo chủ nghĩ Lương Thú có bản lĩnh thuyết phục đám cường đạo trong rừng kia không?” Một nữ tử khoảng hai mươi tuổi mở miệng hỏi.

“Thuyết phục được hay không đều phải chết như nhau.” Mộc Triệt nói, “Không quá quan trọng.”

Cô gái cười khúc khích, có vẻ như không dị nghị gì với chuyện “ai chống lại ta đều phải chết”, thứ cô ta quan tâm là giá cả. Đôi mắt xinh đẹp thoáng nhìn qua bên cạnh, nhắc nhở: “Mộc giáo chủ, lần này chúng ta xuất lực nhiều hơn phần đã thương lượng lắm rồi đấy. Thiết kế bẫy rập bắt Khổ Hựu là chúng ta phụ trách, tương lai thu hồi số tiền kia có lẽ vẫn phải dựa vào chúng ta. Nghe nói đồ đệ bảo bối của ông nằm liệt trên giường nhiều ngày rồi, bây giờ đã khỏi chưa?”

Mộc Triệt đáp: “Bạch Phúc giáo không chỉ có mình hắn là sát thủ.”

“Ta biết, vẫn còn một người nữa.” Tầm mắt cô gái trẻ dừng bên ngoài cửa sổ, Phượng Tiểu Kim đang bưng chén thuốc đi ngang qua viện, “Nhưng thứ ta nói thẳng, có vẻ hắn cũng không quá muốn cống hiến sức lực cho Mộc giáo chủ.”

Phượng Tiểu Kim đẩy cửa phòng ra, Ô Mông Vân Du đang dựa lên đầu giường nghịch một con chim tước bằng gỗ.

“Ở đâu ra thế?” Hắn hỏi.

“A Nhạc ra ngoài mua về.” Ô Mông Vân Du ném chim gỗ lên đầu giường, “Nói là ai cũng tranh cướp mua bằng được, cực kỳ hiếm lạ, ta lại thấy quá nhàm chán.”

Phượng Tiểu Kim mỉm cười, ngồi bên giường đưa chén thuốc cho hắn: “Gần đây A Nhạc hay qua chỗ ngươi chơi nhỉ.”

“Phải” Ô Mông Vân Du nói, “Trong khoảng thời gian này nàng cũng giống ta, không có chuyện gì phải làm.”

Dưới khí thế tiến quân của Lương Thú và quân đội Tây Nam, Bạch Phúc giáo đình chỉ hầu hết mọi hoạt động bên ngoài, đương nhiên Thánh nữ cũng được rảnh rỗi theo. Phượng Tiểu Kim nói: “Như vậy tốt đấy.”

“Ta nghe nói giáo chủ đã bắt được Khổ Hựu.” Ô Mông Vân Du trả lại cái bát không, “Hắn đã bị giết chưa?”

“Hiện giờ vẫn còn giá trị lợi dụng.” Phượng Tiểu Kim đáp, “Toàn bộ người bước vào Bạch Phúc giáo, một khi bị lột sạch phần giá trị cuối cùng thì mới được chết.”

Ô Mông Vân Du không nghe ra được ý tứ trong lời hắn, vươn tay ôm vết thương dưới xương sườn từ từ ngồi lên, nhíu mày nói: “Shhh… Ta muốn đi xem thử quá.”

“Xem cái gì, xem thử Khổ Hựu chật vật thế nào à?”

Ô Mông Vân Du không phủ nhận, mấy năm nay trên dưới Bạch Phúc giáo đều ăn không ít phiền phức từ Khổ Hựu, còn bị nhuộm đẫm giáo lý nên ai cũng hận đối phương thấu xương. Một người như vậy bây giờ đang bị nhốt trong nhà giam của Bạch Phúc giáo, là ai cũng muốn đi xem náo nhiệt thôi.

Phượng Tiểu Kim lắc đầu: “Ngươi đã trưởng thành rồi, đừng tham gia mấy trò ấu trĩ đó nữa.”

“Ta cũng muốn làm chút chuyện không ấu trĩ, nhưng đáng tiếc,” Ô Mông Vân Du nhàm chán vỗ vỗ vào vết thương, lại hỏi, “Tiểu thúc thúc, lần này giáo chủ bắt được Khổ Hựu, Lương Thú chắc là tức giận lắm. Nếu hắn quyết tâm tử chiến… hừm, có khi nào lưỡng bại câu thương luôn không?”

“Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi và Vân Nhạc rời đi.” Phượng Tiểu Kim thản nhiên nói.

Ô Mông Vân Du trợn tròn mắt, đây là con đường hắn chưa bao giờ nghĩ đến: “Rời đi?”

Phượng Tiểu Kim gật đầu, rời đi.

Cho dù sau đó sinh mệnh của đôi huynh muội này sẽ nhanh chóng tàn lụi như pháo hoa, nhưng chí ít sẽ không chết dưới chiến tranh tàn khốc, không chết dưới kiếm của Lương Thú, mà sẽ chết bên cạnh mình, chết giữa núi sông tươi đẹp xanh ngắt vùng Tây Nam.

Khổ Hựu bị giam trong một nhà lao cách đó không xa, hai mắt hắn vẫn quấn vải sa bạc không nhìn thấy gì, chỉ có thể phán đoán dựa vào thính lực.

Tiếng bước chân của thiếu nữ hoàn toàn không giống với bước chân nam tử trưởng thành, nhẹ nhàng linh hoạt, gấu váy cọ sàn sạt vào nhau, trang sức bạc trên cổ tay rung leng keng. Kẻ canh ngục trông thấy nàng vội cuống quýt cúi đầu hành lễ: “Thánh nữ.”

“Mở cửa ra cho ta.” Ô Mông Vân Nhạc ra lệnh, “Ta muốn vào xem một chút.”

Tên canh ngục lộ ra vẻ khó xử nhưng không dám làm trái mệnh lệnh Thánh nữ, do dự một chốc cuối cùng vẫn mở xích sắt, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng sự để người kia mau chóng đi báo cáo giáo chủ.

Ô Mông Vân Nhạc không để ý cử chỉ mờ ám của bọn họ, xoay người bước vào nhà giam. Rất lâu rất lâu trước đây nàng đã nghe qua tên tuổi Khổ Hựu, biết đó là địch nhân lớn thứ ba chỉ xếp sau Lương Dục và Lương Thú, xuất thân từ bộ tộc du mục Tây Bắc, dung mạo như tà thần lại cố tình luôn cho bản thân là chính nghĩa. Nàng quan sát thanh niên tóc bạc ngồi trong bóng tối, nhìn một lát rồi đột nhiên vươn tay ra kéo  miếng vải bịt mắt của đối phương xuống.

Vốn chỉ định xem thử đôi mắt vàng điềm gở trong lời đồn đãi trông như thế nào, kết quả ngược lại khiến bản thân giật mình hoảng sợ. Trong nháy mắt tấm vải rơi xuống, Ô Mông Vân Nhạc khẽ kinh hô một tiếng lùi về sau mấy bước, tay áo lóe ra một lưỡi dao găm sắc bén. Nàng chưa từng nghĩ trên thế gian có tồn tại màu mắt này, tựa như một tòa kim sơn dưới ánh mặt trời, mà cũng giống một loài dã thú quỷ dị chỉ có trong sách vở.

Khổ Hựu nghe tiếng mà nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn như lạnh lùng nhưng đồng tử vẫn tan rã mông lung.

Ô Mông Vân Nhạc nhẹ nhàng thở phào, thu hồi lưỡi dao: “Ta còn tưởng ngươi nhìn thấy.”

Khổ Hựu hỏi: “Ngươi được cử đến để thương lượng à?”

“Thẩm vấn ngươi là chuyện của giáo chủ.” Ô Mông Vân Nhạc ngồi đối diện hắn, “Ta chỉ nhàn rỗi tìm người tán gẫu nên đến xem thử thôi, nghe nói ngươi chính là người ký mệnh lệnh đuổi cùng giết tận chúng ta.”

“Chẳng lẽ tà giáo không nên giết?” Khổ Hựu hỏi lại.

“Tà hay không tà chẳng phải chỉ cần một câu của Hoàng đế nhà các ngươi thôi sao.” Ô Mông Vân Nhạc nhìn hắn, “Vì sao đi theo các ngươi mới được sống, mà thờ phụng chúng ta đều phải chết?”

“Những lời này không tính là sai, thờ phụng các ngươi đúng là phải chết.” Khổ Hựu nói, “Nhưng không phải triều đình bắt họ chết, mà là ngươi cùng với cái gọi là Bạch Phúc Phật Mẫu phía sau ngươi muốn họ chết. Bao nhiêu bá tánh vô tội bị ngươi mê hoặc, không còn lòng dạ chí thú làm ăn, hoang phế ruộng vườn bán vợ đợ con chỉ để đổi lấy một lần gặp mặt ngươi, đổi lấy một đời hồng hoang tận thế. Giáo lý ti tiện hoang đường như vậy mà ngươi vẫn cảm thấy bản thân không tà?”

Ô Mông Vân Nhạc không tức giận: “Chính bọn họ tình nguyện dâng tài phú thân nhân để đổi lấy cuộc sống vĩnh hằng, không phải do ta mê hoặc.”

Nàng ném trả mảnh vải trong tay cho thanh niên tóc bạc: “Chờ đến lúc ngươi có thể nhìn thấy mặt ta thì sẽ không nói chuyện thất lễ như thế nữa, mà sẽ giống như những người khác, bồn chồn lo sợ quỳ rạp dưới chân ta.”

Khổ Hựu nhắm mắt lại xùy một tiếng: “Nối giáo cho giặc.”

Giáo lý Ô Mông Vân Nhạc được dạy dỗ từ ngày còn nhỏ luôn nói, tất cả nam nhân trên đời đều phải hàng phục vẻ đẹp từ bi của Bạch Phúc Phật Mẫu. Nàng nâng tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của mình, trong lòng thầm mắng đối phương đúng là đồ mù dở, xoay người muốn bỏ đi lại như nhớ ra một chuyện khác, liền hỏi: “Ngươi từng gặp Liễu Nam Nguyện chưa, ta nghe nói dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp.”

“Ta chưa từng gặp nàng.” Khổ Hựu nói, “Nhưng mỗi một binh sĩ đóng quân đều mong muốn gặp nàng một lần, không quan hệ gì đến chuyện xấu đẹp. Tây Nam nhiều trùng độc, Liễu tam tiểu thư từng chỉ huy mọi người làm ra ba xe thuốc cao mát chở tới tặng miễn phí, còn sao chép rất nhiều phương thuốc được tỉ mỉ nghiên cứu biên soạn phân phát cho du y trên toàn đất Tây Nam. Nếu luận về đức hạnh từ bi như Bồ Tát chuyển thế, sợ là không đến lượt yêu nữ như ngươi.”

Ô Mông Vân Nhạc buồn bực: “Ta sẽ tìm người chữa khỏi mắt cho ngươi!”

“Thế nên vũ khí của ngươi chỉ có gương mặt xinh đẹp mà trống rỗng đó thôi.” Giọng Khổ Hựu càng lãnh đạm, “Cho dù thật sự xinh đẹp hơn Liễu tam tiểu thư thì có bản lĩnh thế nào?”

Ô Mông Vân Nhạc không muốn nhiều lời với hắn, lập tức xoay người ra khỏi cửa, nhưng nàng không đi tìm Phượng Tiểu Kim hay Ô Mông Vân Du, mà xông thẳng vào chỗ ở của Lưu Hằng Sướng —— là đại phu duy nhất mà nàng biết có thể giúp đỡ nàng.

……

Bên ngoài Thập Diện Cốc, Cao Lâm đang nhai nuốt một cái bánh nướng, vừa gặm vừa nhìn sắc trời, hắn nghĩ lúc này Khổ Hựu tám phần là đang bị trói đánh, vì thế trong lòng càng sốt ruột quay đầu hỏi muội muội: “Đã là ngày thứ ba rồi, chiêu này của Vương gia có hữu dụng thật không vậy?”

“Dù vô dụng đi nữa thì ngày mai đại quân cũng bắt đầu phạt núi rồi, huynh hoảng hốt cái gì.” Trình Tố Nguyệt trấn an, “Lừa không được thì đánh, đám người trong rừng có là thần tiên thật, chỉ cần không phải đồng tộc của Liễu nhị công tử thì Vương gia nhà chúng ta sẽ có cách xử lý thôi.”

Liễu Huyền An bị nhắc nhiều ngứa mũi, ngồi xổm trong viện đánh liên tục mấy cái hắt xì, choáng đầu nửa ngày vẫn không nhúc nhích nổi. Lương Thú nhìn thấy từ đằng xa còn tưởng đối phương định ôm đầu gối ngủ gật, đang muốn ra cửa ôm y vào trong thì đúng lúc một tiểu binh vội vã từ bên ngoài vọt vào: “Báo ——”

Tiếng hô chói tai làm Liễu Huyền An sợ tới giật mình, ngẩng đầu chỉ thấy một cái bóng đen đang lao vào nhất thời ngẩn cả người. Tiểu binh cũng chạy đến gần mới nhận ra trên đường có người đang ngồi xổm, phanh lại đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể sợ hãi kêu a a. Thời khắc mấu chốt may mắn có Kiêu Vương điện hạ từ trên trời giáng xuống, một tay tóm sâu lười dưới đất ôm vào lòng, tay kia thuận tiện giữ tiểu binh đứng vững một phen.

“Vương vương vương ——” Tiểu binh chưa hết hoảng hồn, nửa ngày mới nói tiếp được, “Gia, người trong rừng bước ra thật rồi, lại còn, còn đến cả một đoàn lớn!”

Cụ thể “đoàn lớn” là lớn đến trình độ nào, đúng là không tiện miêu tả. Nhưng phản ứng đầu tiên của binh sĩ phụ trách tuần tra khi nhìn thấy đoàn người y phục phấp phới chậm rãi từ trong rừng đi ra kia lại là, có lẽ dàn kèn trống báo hỉ của Vương gia thật sự hữu hiệu, tộc người ta nghe phiền chịu không nổi nên đơn giản muốn dọn cả nhà ra ngoài luôn đúng không?

Lương Thú vừa rảo bước nhanh hơn vừa hỏi: “Tướng mạo thế nào?”

“Hồi bẩm Vương gia, dung mạo bọn họ đều rất đẹp, nói năng cử chỉ bất phàm.” Tiểu binh đáp, “Thoạt nhìn không khác biệt lắm với hai vị công tử Liễu gia.”

Dung mạo đẹp đẽ cử chỉ bất phàm, Liễu Huyền An nghĩ thầm, ồ, lần này đại ca ta tám phần là bị đưa đi đổi lấy núi vàng rồi.

Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt đã nhận tin tức trước một bước, lúc này đã có mặt ngoài phòng khách. Cao Lâm liếc mắt nhìn ra xa, đột nhiên kéo cổ tay muội muội: “Đừng đi vội, muội xem xem có phải ta hoa mắt rồi không, có người ôm cả trẻ con tới à.”

Trình Tố Nguyệt nói: “Không chỉ có trẻ con đâu.”

Trong đám có cả người già, thật sự già đến mức râu dài sắp quét đất cùng với một phụ nữ ôm cái bụng lớn. Mang thai còn tham gia mấy hoạt động thế này làm gì?

Nàng bội phục nói: “Những người có thể lấy vàng trải ra đất quả nhiên không phải người tầm thường. Bây giờ ta thay đổi cách nhìn rồi, trường hợp này Vương gia trấn không được đâu, vẫn nên mời Liễu nhị công tử thì hơn.”

Tiểu binh phụ trách tiếp đãi cực kỳ lễ độ với nhóm người, cảm thấy bọn họ không phải bộ lạc hoang dã sống trong rừng rậm mà giống thần tiên trên trời hơn. Nghĩ lại thì, những thần tiên này từng cướp vàng bạc của Mộc Triệt, còn đả thương cánh tay gã, nghĩ đến đây trong lòng lại dâng lên kính trọng, học theo văn nhân chắp tay lớn tiếng nói: “Mời chư vị dùng trà trước, Vương gia nhà chúng ta lập tức ra ngay.”

Một người trong số đó lại hỏi: “Chúng ta nghe nói đại công tử của Bạch Hạc Sơn Trang đang ở đây?”

“Phải, không chỉ Liễu đại công tử mà Liễu nhị công tử cũng có mặt.” Tiểu binh nhiệt tình giới thiệu, “Cho nên nếu chư vị khách quý có bệnh tật gì cứ yên tâm nhờ chẩn bệnh.”

Cao Lâm đứng ngoài cửa buồn rầu thở dài.

Nói thế nào nhỉ, văn hóa tu dưỡng của quân đội Đại Diễm quả thực là đạt đến trình độ văn chương lai láng rồi.

Là loại ra biển lớn rồi không quay về nữa ấy.

Phải cực lực đề cao, cực lực đề cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện