Giờ Này Anh Ở Đâu?
Chương 42
Gregg Andrews đã vạch ra một khuôn mẫu cho anh, và anh gắn bó với nó. Sau khi rời bệnh viện, anh đi về nhà, ăn vội một cái gì đó, rồi đi thẳng lên giường ngủ. Đồng hồ báo thức của anh được cài lúc 1 giờ sáng. Vào khoảng 2 giờ sáng, anh đang uống lon bia tại quán Woodshed và ngồi đó cho đến tận giờ đóng cửa. Rồi ngồi trong xe xuôi xuống phố, anh ngắm nhìn cách những người phục vụ, người pha chế rượu, và các thành viên trong ban nhạc bước ra khỏi tòa nhà, kiểm tra để thấy là tất cả bọn họ đều ra về, người này sau người kia chỉ vài phút, và không ai bước ra một mình, như tất cả bọn họ đã quả quyết về cái đêm Leesey biến mất dạng.
Trong ba đêm qua, anh đã đi bộ quãng đường một dặm giữa câu lạc bộ và căn hộ của Leesey, dừng lại để nói chuyện với bất kỳ ai anh gặp trên đường phố và hỏi xem họ có ngẫu nhiên có mặt quanh quẩn đó vào thời điểm Leesey biến mất và có khi đã trông thấy cô ấy chăng. Câu trả lời luôn là không. Đêm thứ Tư và thứ Năm anh lái xe tới lui khắp các con đường khác, vì sợ có khi con bé đã không đi con đường thẳng gần nhất.
Vào sáng thứ Bảy lúc 3 giờ 30, sau khi quan sát những nhân viên khóa cánh cửa Woodshed lại, anh sắp sửa lái xe quanh khu lân cận thì có tiếng gõ nhẹ lên cửa sổ xe. Một gã đàn ông mặt đầy những vệt bẩn với mái tóc rối bù đang nhìn anh chằm chằm. Chắc hắn muốn xin tiền. Gregg quay kính cửa xe xuống vài phân.
"Anh là người anh trai". Người đàn ông nói, giọng khào khào, hơi thở đầy mùi rượu chua nồng. Theo bản năng, Gregg lùi đầu ra sau. "Vâng, đúng thế".
"Tôi đã trông thấy cô ta. Anh hứa là tôi sẽ có tiền thưởng chứ?"
"Nếu anh có thể giúp tôi tìm ra em gái tôi, thì vâng".
"Hãy ghi tên tôi này".
Gregg thò tay vào ngăn để găng tay và lôi ra một tập giấy.
"Zach Winters. Tôi sống trong khu nhà dành cho người vô gia cư trên phố Mott".
"Anh nghĩ đã trông thấy em tôi à?"
"Tôi đã trông thấy cô ấy cái đêm cô ấy biến mất dạng".
"Tại sao anh không ra nói ngay?"
"Chẳng ai tin loại người như tôi cả. Khi tôi bảo họ tôi trông thấy cô ấy, điều kế tiếp họ sẽ nói là tôi đã làm điều gì đó với cô ấy. Đó là điều sẽ xảy ra". Winters đặt một bàn tay cáu ghét lên xe để giữ cho mình đứng vững.
"Nếu như bất kỳ điều gì mà anh kể cho tôi nghe giúp chúng tôi tìm thấy em gái tôi, đích thân tôi sẽ trao khoản tiền thưởng cho anh. Anh biết gì chứ?"
"Cô ấy là người khách hàng cuối cùng bước ra. Cô ấy bắt đầu đi bộ theo lối đằng kia". Hắn chỉ tay. "Rồi một chiếc SUV lớn chạy đến và ngừng lại".
Gregg cảm thấy ruột gan xoắn lại. "Cô ấy có bị buộc phải bước vào trong đó không?"
"Không hề. Tôi nghe thấy người tài xế gọi: "Ê, Leesey" và cô ấy nhảy ngay vào chiếc SUV".
"Anh có thể nói nó là loại xe nào không?"
"Chắc chắn. Đó là chiếc Mercedes màu đen".
Trong ba đêm qua, anh đã đi bộ quãng đường một dặm giữa câu lạc bộ và căn hộ của Leesey, dừng lại để nói chuyện với bất kỳ ai anh gặp trên đường phố và hỏi xem họ có ngẫu nhiên có mặt quanh quẩn đó vào thời điểm Leesey biến mất và có khi đã trông thấy cô ấy chăng. Câu trả lời luôn là không. Đêm thứ Tư và thứ Năm anh lái xe tới lui khắp các con đường khác, vì sợ có khi con bé đã không đi con đường thẳng gần nhất.
Vào sáng thứ Bảy lúc 3 giờ 30, sau khi quan sát những nhân viên khóa cánh cửa Woodshed lại, anh sắp sửa lái xe quanh khu lân cận thì có tiếng gõ nhẹ lên cửa sổ xe. Một gã đàn ông mặt đầy những vệt bẩn với mái tóc rối bù đang nhìn anh chằm chằm. Chắc hắn muốn xin tiền. Gregg quay kính cửa xe xuống vài phân.
"Anh là người anh trai". Người đàn ông nói, giọng khào khào, hơi thở đầy mùi rượu chua nồng. Theo bản năng, Gregg lùi đầu ra sau. "Vâng, đúng thế".
"Tôi đã trông thấy cô ta. Anh hứa là tôi sẽ có tiền thưởng chứ?"
"Nếu anh có thể giúp tôi tìm ra em gái tôi, thì vâng".
"Hãy ghi tên tôi này".
Gregg thò tay vào ngăn để găng tay và lôi ra một tập giấy.
"Zach Winters. Tôi sống trong khu nhà dành cho người vô gia cư trên phố Mott".
"Anh nghĩ đã trông thấy em tôi à?"
"Tôi đã trông thấy cô ấy cái đêm cô ấy biến mất dạng".
"Tại sao anh không ra nói ngay?"
"Chẳng ai tin loại người như tôi cả. Khi tôi bảo họ tôi trông thấy cô ấy, điều kế tiếp họ sẽ nói là tôi đã làm điều gì đó với cô ấy. Đó là điều sẽ xảy ra". Winters đặt một bàn tay cáu ghét lên xe để giữ cho mình đứng vững.
"Nếu như bất kỳ điều gì mà anh kể cho tôi nghe giúp chúng tôi tìm thấy em gái tôi, đích thân tôi sẽ trao khoản tiền thưởng cho anh. Anh biết gì chứ?"
"Cô ấy là người khách hàng cuối cùng bước ra. Cô ấy bắt đầu đi bộ theo lối đằng kia". Hắn chỉ tay. "Rồi một chiếc SUV lớn chạy đến và ngừng lại".
Gregg cảm thấy ruột gan xoắn lại. "Cô ấy có bị buộc phải bước vào trong đó không?"
"Không hề. Tôi nghe thấy người tài xế gọi: "Ê, Leesey" và cô ấy nhảy ngay vào chiếc SUV".
"Anh có thể nói nó là loại xe nào không?"
"Chắc chắn. Đó là chiếc Mercedes màu đen".
Bình luận truyện