Gió Xuân Vô Tình
Chương 7
Bây giờ mang theo người bị thương, lại không quen đường, nếu có thể tìm ra lối ra, đương nhiên không thể tốt hơn. Vả lại, nơi dừng chân kia chính là “Chân Hư cảnh”, nếu có thể tìm được, vậy một chuyến này cũng không coi như không công.
Nghi Huyên cười mời đứa trẻ kia dẫn đường, bọn nhỏ lúc đầu còn lưỡng lự, sau đó thái độ chúng nó lại biến đổi lớn, đứa nào cũng tranh nhau lên trước muốn dẫn đường. Sau khi chuyện dẫn đường được bàn xong xuôi, Nghi Huyên quay về bên Thường Hàn, viết đơn giản tình hình xuống lòng bàn tay hắn, sau đó lấy y phục mặc cho hắn. Hiếm khi hắn hiền lành như giờ, không cần cô giúp mặc quần áo. Nhìn hắn mặc xong y phục, Nghi Huyên mới dập đống lửa đi, rồi thu xếp qua hành lý, khoác lên vai. Tất cả đã ổn thỏa, cô nâng Thương Hàn dậy, đi theo những đứa trẻ kia.
Đi về phía trước dọc theo chiều con suối nhỏ chảy từ trên khe núi xuống, băng qua một con đường chật hẹp, là ra khỏi sơn cốc. Ngoài cốc là một vùng cây cối hoa lá trải rộng. Đào Lê Mai Hạnh, cây Hoa Đào cây Hải Đường, trổ bông rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Vừa vào rừng, tụi nhỏ nô đùa cười ầm ĩ, thỉnh thoảng lại dừng lại ngắt mấy đóa hoa. Nghi Huyên thấy bọn chúng như thế, cũng không nói gì. Mang theo Thương Hàn, cô vốn đã đi chậm, nên cũng không để ý mà nán một lúc cùng chúng. Hơn nữa biển hoa tươi đẹp như thế này quả thực động lòng người, ngay cả cô cũng muốn được chiêm ngưỡng thêm nhiều lần, nên bước chân dừng lại mấy lượt liền.
Cô đi một lúc lại dừng một lúc, làm Thương Hàn sinh nghi. Hắn quay sang hỏi cô: “Sao vậy?”
Nghi Huyên cười, viết vào lòng bàn tay hắn một chữ “Hoa”.
“Hoa?” Thương Hàn không rõ hoa cùng việc đi một lúc dừng một lúc như thế có gì liên quan, giọng nói tràn ngập nghi hoặc.
Đối với phản ứng của hắn Nghi Huyên không hề thấy kỳ lạ chút nào, nếu đã là người không coi ai ra gì, đương nhiên trong mắt cũng không chứa phong cảnh xung quanh. Chỉ sợ trong lòng hắn chỉ có hai chữ thắng thua. Nhưng thời kỳ hoa nở là thời kỳ ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ mất, thì thật đáng tiếc. Vì vậy cô đồng cảm mà viết xuống bàn tay hắn những cảnh sắc tươi đẹp mà mình thấy.
Lần đầu tiên hắn phát hiện ra, cho dù có nhận biết tất cả những chữ đó, biết chúng mang nghĩa gì, nhưng lại không thể nhớ ra hình dạng cụ thể của chúng. Trong ký ức hắn, những bông hoa ấy tựa hồ đều giống nhau, không có đóa nào đặc biệt hơn đóa nào. Nhưng trong lòng bàn tay, ngón tay mềm mại của cô mỗi một lần hạ xuống đều mang theo thần thái linh động, tựa hồ như muốn truyền sự vui vẻ của mình sang cho hắn.
Nghi Huyên viết xong, thấy hắn vẫn im lặng, khôn khỏi tự giễu: “Muội thật khờ, vậy mà lại hy vọng huynh sẽ thấy thích những cảnh sắc này…”
Cô còn chưa dứt lời, đám trẻ con kia đã chạy tới, đồng thời tung cánh hoa về phía bọn họ.
“Nắm chặt tay, trăm năm hòa hợp.” Cô bé kia vỗ tay, cười nói như vậy.
“Học được ở đâu vậy hả.” Nghi Huyên bật cười, “Ai nói nắm tay thì sẽ cả đời hòa hợp?”
Bọn nhỏ đâu để ý những lời này, vừa cười vừa chạy đi, tiếp tục đi lượm những cánh hoa, chuẩn bị quay lại lần nữa.
Nghi Huyên bất đắc dĩ, cũng đành kệ bọn chúng. Cô đưa tay phủi đi những cánh hoa rơi trên vai Thương Hàn, lại nhịn không được cười nói: “Ha ha, quả nhiên huynh tuyệt đối không hợp với hoa cỏ, thật đáng tiếc cho những cánh hoa này.”
Thương Hàn cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nãy lại cảm thấy rõ có những cánh hoa rơi xuống. Chúng vừa mềm vừa nhẹ, trượt qua má lọt xuống cổ, khiến hắn hơi ngứa. Hắn đưa tay lấy cánh hoa lọt trong cổ áo, dùng ngón tay vân vê cánh hoa đó. Cảm giác thật khó tả, nó mỏng manh lại nhẵn mịn, không thể dùng nhiều lực mà cầm nó. Lúc hắn đang tinh tế cảm nhận thì lại có thêm một đợt hoa nữa rơi xuống.
Thấy đầu vai vừa mới phủi sạch đã lại bị cánh hoa che phủ tiếp, Nghi Huyện thật không biết nên tức hay cười nữa. Cô quay đầu dọa dẫm bọn nhỏ: “Các em đừng có làm loạn nha, chú này rất hung ác đó, cẩn thận không hù chết các em.”
Bọn nhỏ đâu hề sợ, vẫn hi hi ha ha toe toét mà chạy vòng quanh bọn họ, lại đọc lại câu lúc nãy.
Nghi Huyên cũng hết cách. Cô bất đắc dĩ đành tiếp tục phủi sạch cánh hoa giúp Thương Hàn. Đúng lúc này, Thương Hàn cúi đầu, cười khe khẽ.
Nghi Huyên bỗng giật mình, cảm thấy mình nói câu “không hợp” là cỡ nào sai sót. Khi hắn cười, sự lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường bỗng chốc hòa tan thành ôn nhuận dịu dàng. Cánh hoa rơi đầy người, càng làm nổi bật nụ cười tươi sáng kia, đẹp đẽ đến ngạc nhiên.
Nghi Huyên cười theo hắn, nhưng ngoài miệng vẫn tha phiền nói: “Muội mới nói huynh hung ác, huynh lại cười. Sao lại phá đám như thế.”
Nghi Huyên đang nói thì sắc mặt Thương Hàn bỗng biến đổi. hắn thu lại nụ cười, khẩn trương nổi lên đề phòng. Nghi Huyên rất nhanh hiểu ra, đằng trước cách đây không xa, có một luồng hàn ý lạnh thấu xương đang từ từ đến gần, ẩn theo sát khí. Khác với bọn họ, lũ trẻ kia hoàn toàn không biết gì, vẫn vui cười đùa giỡn.
Nếu có nguy hiểm, thì mình là sức chiến đấu duy nhất —— Nghi Huyên nhận định như vậy mà không chút do dự. Cô cầm bảo kính trong tay, rút kiếm khỏi vỏ, sẵn sàng chờ đón quân địch. Bọn nhỏ thấy cô như vậy, thì cũng nhận ra nguy hiểm, nhất thời cũng sợ hãi mà im bặt.
Lúc này, một tiếng gầm thét xé ngang bầu không khí tĩnh lặng. Trong biển hoa bỗng xuất hiện một con sói.
Nghi Huyên chưa từng thấy một con sói nào to như vậy, nó cao chừng một trượng (ba mét), cao như nam tử trưởng thành vậy. Toàn thân bao phủ lớp lông trắng tuyền, như sương như tuyết. Bạch Lang chậm rãi tới gần, hào quang trong con ngươi xanh lam của nó lưu chuyển chói lọi, hiển nhiên không phải là vật phàm. Xung quang cũng không có ma khí, mà ngược lại là linh khí bao phủ mát lạnh.
Chẳng lẽ là tiên thú? —— Nghi Huyên lúc này lại nghĩ tới con Bạch Long tập kích xe Lăng Vân vừa rồi. Có lẽ nào lại là thủ đoạn của Vĩnh Thánh Thiên tông?
Nhưng không chờ cho Nghi Huyên nghĩ nhiều, con Bạch Lang kia nhe răng làm tư thế tấn công. Bọn nhỏ bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi khóc ầm lên. Nghi Huyên càng thêm tức giận. Dù không muốn cứu giúp, nhưng cũng đâu cần phải hùng hổ hăm dọa như thế này chứ? Cô cũng chẳng thèm để tâm đến tình đồng minh hữu nghị gì nữa, mà vung kiếm nghênh chiến.
Con Bạch Lang thấy cô cử động, thì nhún người nhảy lên, hú dài một tiếng. Ngay tức khắc, hàn khí dày đặc cuồn cuộn phun từ trong miệng nó ra, hoa cỏ cây cối xung quanh nó lập tức bị đóng băng.
Khá lắm, đùa thật hay đó!
Nghi Huyên cầm gương, thi triển pháp thuật, đỡ lấy hàn khí kia. Sau đó vung kiếm, quát: “Phi Sương!”
Thân kiếm rung lên, khuấy động luồng không khí xung quanh chuyển thành hàng nghìn vạn mũi kiếm sắc bén, như sương tuyết phủ khắp trời, tấn công về phía Bạch Lang.
Song, con Bạch Lang kia không hề né tránh, không sợ hãi mà đón lấy chiêu của Nghi Huyên. Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, sự chấn động khiến vô số cánh hoa bay lên như mưa. Tiếp đó, Nghi Huyên trợn mắt há mồm nhìn con Bạch Lang kia rung người rũ sạch lông mà không hề bị thương.
Mặc dù biết kiếm thuật của bản thân tầm thường, nhưng cũng không phải vô dụng đến thế chứ?!
Trong lúc Nghi Huyên cảm thấy khó tin thì con Bạch Lang đã vọt người đánh tới. Nghi Huyên vội vàng khôi phục tinh thần, thi triển chiêu “Huyền Bộc”. Nếu “Phi Sương” chỉ là kỹ thuật hù dọa đối phương, thì “Huyền Bộc” này là sát chiêu thật sự. Nếu sử dụng công lực hiệu quả sẽ có thể san bằng núi đá. Nhưng lúc này, Bạch Lang không hề đối đầu trực tiếp mà lách mình nhẹ nhàng né khỏi chiêu kiếm, khom người đánh úp về Thương Hàn.
Nghi Huyên kinh hãi, vội vàng chạy đến, bảo vệ trước người Thương Hàn. Cô không kịp xuất chiêu, chỉ tạm lấy bảo kính ngăn chặn đòn công kích của Bạch Lang. Nhưng Bạch Lang hiển nhiên coi thường pháp thuật của cô, trực tiếp đánh thẳng tới đấu sức cùng cô. Nghi Huyên dùng thuật Ngưng Kính để đỡ lấy, ít nhiều cũng giảm bớt được lực sát thương, vừa có thể chống lại con thú khổng lồ này. Cô bị ép lui từng bước, chỉ có thể gắng gượng phòng thủ.
Ngay lúc cô không thể chống đỡ được nữa, thì lưng cô bỗng dựa sát vào một lồng ngực vững chãi. Thương Hàn vốn đứng sau cô, khi cảm thấy cô lui bước nhanh như thế thì đã biết cô không thể địch lại. Hắn đứng vững người, bàn tay ấn lên bờ vai cô, sau đó chuyển dọc theo cánh tay cô nắm lấy chuôi kiếm.
“Để ta.” Thương Hàn nói như thế, “Tự bảo vệ lấy bản thân đi.”
“Vậy sao được! Huynh không nhìn thấy mà!” Nghi Huyên vội muốn ngăn lại. Đâu chỉ không nhìn thấy, hắn còn không nghe được, chỉ bằng cảm giác làm sao có thể đối phó với con thú khổng lồ kia?
Nhưng Thương Hàn vẫn điềm tĩnh như nước, hắn không phân biệt được hướng đối phương, nhưng vẫn vung kiếm quát: “Vẫn Tinh!”
Theo mệnh lệnh của hắn, kiếm khí phóng lên cao, rồi đột ngột nổ tung bung tách ra. Uy lực của chiêu kiếm mạnh mẽ như Sao Băng ào ào rơi xuống với tốc độ khủng khiếp.
Nghi Huyên kinh hãi. Hóa ra là kỹ thuật quần công (tấn công vùng lớn), thảo nào bảo cô tự bảo vệ chính mình!!! Cô lập tức triệu hồi bảo kính, thi triển pháp thuật làm tấm khiên để chống lại đòn tấn công của chiêu kiếm kia, bảo vệ mình cùng những đứa bé kia ở trong ranh giới của tấm gương.
Bạch Lang dường như cũng nhận ra uy lực của chiêu này, nên lập tức muốn tránh nhưng lại không có chỗ tránh. So với trình độ kiếm thuật lúc trước của Nghi Huyên thì uy lực của một đòn này phải hơn đến mười phần, hoàn toàn không thương xót. Bạch Lang bị kiếm khí phóng xuống gây thương tích, gầm lên một tiếng.
Thương Hàn hiển nhiên không thể biết được tình hình thực tế của quân địch, nên càng không biết chiêu kiếm của mình có hữu hiệu hay không. Bởi không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nên sách lược để đối phó với quân địch chỉ có một: Dốc toàn lực tấn công, không ngừng lại cho đến khi đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hắn lại vung kiếm, vẫn là chiêu “Vẫn Tinh” như cũ. Một chiêu chưa xong, lại thi triển tiếp chiêu nữa, cũng vẫn là chiêu “Vẫn Tinh”. Cứ liên tiếp như vậy, ánh kiếm chớp lóe phủ đầy trời, vùn vụt lao xuống tàn sát.
Chưa nói đến chuyện có thể khống chế được địch hay không, Nghi Huyên đã cảm thấy vùng bảo vệ của bảo kính vì phải chịu đòn tấn công liên tiếp mà sắp nứt vỡ đến nơi, nhưng lại không cách bảo Thương Hàn ngừng tay lại. Nghĩ đến thương tích trong người hắn, không lâu trước còn bất tỉnh mê man, hôm qua vẫn còn suy nhược mệt mỏi, làm sao có thể liên tiếp tung chiêu uy mãnh như giờ cơ chứ! Thật là khó bảo mà!
Mắt thấy vùng bảo vệ sắp bị kiếm khí phá vỡ, cô không còn tâm tư suy nghĩ nữa. Cô bất chấp nguy hiểm, định bụng chạy ra ngăn cản Thương Hàn. Thì lúc này, con Bạch Lang kia đã không chịu nổi trước. Người nó đầy vết thương, ý chí chiến đấu cũng tổn hại, mà gầm rú thảm thiết.
Khi hàn khí lạnh thấu xương kia vừa sụt giảm, thì Thương Hàn biết con Bạch Lang kia đã tháo chạy, nên ngừng tấn công thu lại trường kiếm.
Nghi Huyên nhẹ người thở ra một hơi. Cô giải pháp thuật, đang định phàn nàn thì người Thương Hàn đã run lên. Hắn chống kiếm xuống đất, mới tạm đứng vững được. Nghi Huyên thấy thế, bước lên phía trước muốn dìu hắn. Nhưng hắn đã tự chìa tay ra trước nói: “Nghi Huyên. Đỡ ta.”
Giọng hắn tuy suy yếu, nhưng khẩu khí vẫn kiểu ra lệnh như cũ. Lòng Nghi Huyên đang tràn đầy lo lắng bỗng vỡ thành u sầu: Vì sao lúc nào cũng cảm thấy mình bị sai bảo cơ chứ?
Nhưng chung quy, vì ân cứu mạng, tình đồng môn, lệnh sư phụ, hơn nữa trước khi lòng đồng cảm sắp bị hao kiệt, thì cô chọn cách thỏa hiệp. Cô đỡ cánh tay hắn, dìu hắn đứng vững. Ngay khi vừa chạm vào hắn, cô cảm giác thấy người hắn nóng rực khác thường, cô nhíu mày nói: “Người đã bệnh rồi, dù sao cũng phải nghĩ cho mình một chút chứ. Có đối địch cũng không nhất thiết phải hung mãnh như vậy chứ, giày vò như thế đến bao giờ mới khỏe lên?”
Toàn bộ hắn đều không nghe thấy, chỉ dồn toàn bộ sức nặng dựa lên người cô.
Cô biết có nói cũng vô ích, nên chẳng nói nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là đến “Chân Hư cảnh”. Để hắn dưỡng bệnh ở đó mới tốt. Cô nhìn về phía lũ trẻ đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, chúng vẫn nức nở không ngừng, hỏi: “Đường còn xa lắm không?”
Cô bé con kia vẫn là đứa đầu tiên lau khô nước mắt, chạy chậm lên phía trước chỉ đường.
Nói đến cũng thấy khéo sao, vừa rồi đòn tấn công của Thương Hàn đã phá hủy hơn nửa rừng hoa, khiến con đường trước mặt bằng phẳng, mang máng nhìn thấy nhà cửa.
Sau một lát, Nghi Huyên dìu Thương Hàn đứng vững lại, nhìn nhà cửa khói bếp trước mặt.
Đây giống hệt một thôn trấn, chẳng những có cây cầu nhỏ bắc qua con sông, mà còn có đường phố lầu các cửa hàng, sự phồn hoa náo nhiệt không phù hợp này khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Khi vào đến trấn, một tấm bia đá dựng trước lối vào hấp dẫn sự chú ý của Nghi Huyên.
Trên bia viết chữ màu đỏ thẫm, mạnh mẽ mà sắc bén, viết rằng:
Dục hải trầm phù chung tu tỉnh.
Hồng trần triển chuyển tâm tự minh.
(Dịch:
Chìm nổi trong bể dục vọng chết mới tỉnh.
Nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết.)
~*~*~*~*~*~*~
Lời tác giả:
Thấy nhiều độc giả đại nhân hỏi về vấn đề năm cảm quan, nên ta vội mời chuyên gia tới giải đáp thắc mắc.
Xin mời Bách Độ!!!
Năm cảm quan: Hình, Thanh, Sắc, Vị, Xúc (tương ứng với năm giác quan của con người: Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.)
Cho nên xúc giác thuộc về năm giác quan, nhưng ngôn ngữ tiếng nói lại không thuộc ~
Cái này vốn dựa trên khoa học phổ cập thực tế nên… thật sự… là các đại gia sẽ rất nhanh phát hiện ra chuyện này là có thực… Nhìn xa xăm…
Khụ khụ, dưới đây, dựa theo lệ cũ ta xin công bố bài hát chủ đề trong chương này!!!
Tiết mục này hẳn các đại gia đã rất quen thuộc rồi, đó chính là ——# Học bài hát cùng Hồ Ly #
Bài “Một chút động tâm”
Anh và em con trai và con gái
Đều muốn trốn chạy khỏi tình yêu
Ai sẽ có can đảm để liều lĩnh giao phó trái tim cho người.
Anh nói không chỉ mình anh
Mà còn cả chính em
Có nên tiếp tục đáp lại để tình yêu này gần kề hay không
Em có một chút động tâm với anh
Nhưng lại sợ sệt ánh mắt của anh
Bởi thế mà có một chút động tâm một chút chần chừ
Không thể tin được rằng em không nén nổi tình cảm này
Em có một chút động tâm với anh
Chẳng cần biết kết cuộc là đau thương hay là mừng vui
Một chút động tâm một chút chần chừ như vậy
Sợ hãi rằng có yêu sau lại mất đi
Khó mà chống cự lại oh
Người lo sợ sẽ yêu ta
Tuy người chẳng nghĩ chẳng nhìn chẳng nghe
Nhưng vẫn sa vào lưới tình
Anh và em con trai và con gái có nên trốn chạy khỏi tình yêu
Hay nên yên lòng mà để tình yêu gần kề
[Hồ Ly: Ừ, “Chẳng nghĩ chẳng nhìn chẳng nghe” cỡ nào phù hợp với tình trạng của sư huynh ~~~☆ ☆]
[Na Chích: Đủ rồi nha…]
Nghi Huyên cười mời đứa trẻ kia dẫn đường, bọn nhỏ lúc đầu còn lưỡng lự, sau đó thái độ chúng nó lại biến đổi lớn, đứa nào cũng tranh nhau lên trước muốn dẫn đường. Sau khi chuyện dẫn đường được bàn xong xuôi, Nghi Huyên quay về bên Thường Hàn, viết đơn giản tình hình xuống lòng bàn tay hắn, sau đó lấy y phục mặc cho hắn. Hiếm khi hắn hiền lành như giờ, không cần cô giúp mặc quần áo. Nhìn hắn mặc xong y phục, Nghi Huyên mới dập đống lửa đi, rồi thu xếp qua hành lý, khoác lên vai. Tất cả đã ổn thỏa, cô nâng Thương Hàn dậy, đi theo những đứa trẻ kia.
Đi về phía trước dọc theo chiều con suối nhỏ chảy từ trên khe núi xuống, băng qua một con đường chật hẹp, là ra khỏi sơn cốc. Ngoài cốc là một vùng cây cối hoa lá trải rộng. Đào Lê Mai Hạnh, cây Hoa Đào cây Hải Đường, trổ bông rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Vừa vào rừng, tụi nhỏ nô đùa cười ầm ĩ, thỉnh thoảng lại dừng lại ngắt mấy đóa hoa. Nghi Huyên thấy bọn chúng như thế, cũng không nói gì. Mang theo Thương Hàn, cô vốn đã đi chậm, nên cũng không để ý mà nán một lúc cùng chúng. Hơn nữa biển hoa tươi đẹp như thế này quả thực động lòng người, ngay cả cô cũng muốn được chiêm ngưỡng thêm nhiều lần, nên bước chân dừng lại mấy lượt liền.
Cô đi một lúc lại dừng một lúc, làm Thương Hàn sinh nghi. Hắn quay sang hỏi cô: “Sao vậy?”
Nghi Huyên cười, viết vào lòng bàn tay hắn một chữ “Hoa”.
“Hoa?” Thương Hàn không rõ hoa cùng việc đi một lúc dừng một lúc như thế có gì liên quan, giọng nói tràn ngập nghi hoặc.
Đối với phản ứng của hắn Nghi Huyên không hề thấy kỳ lạ chút nào, nếu đã là người không coi ai ra gì, đương nhiên trong mắt cũng không chứa phong cảnh xung quanh. Chỉ sợ trong lòng hắn chỉ có hai chữ thắng thua. Nhưng thời kỳ hoa nở là thời kỳ ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ mất, thì thật đáng tiếc. Vì vậy cô đồng cảm mà viết xuống bàn tay hắn những cảnh sắc tươi đẹp mà mình thấy.
Lần đầu tiên hắn phát hiện ra, cho dù có nhận biết tất cả những chữ đó, biết chúng mang nghĩa gì, nhưng lại không thể nhớ ra hình dạng cụ thể của chúng. Trong ký ức hắn, những bông hoa ấy tựa hồ đều giống nhau, không có đóa nào đặc biệt hơn đóa nào. Nhưng trong lòng bàn tay, ngón tay mềm mại của cô mỗi một lần hạ xuống đều mang theo thần thái linh động, tựa hồ như muốn truyền sự vui vẻ của mình sang cho hắn.
Nghi Huyên viết xong, thấy hắn vẫn im lặng, khôn khỏi tự giễu: “Muội thật khờ, vậy mà lại hy vọng huynh sẽ thấy thích những cảnh sắc này…”
Cô còn chưa dứt lời, đám trẻ con kia đã chạy tới, đồng thời tung cánh hoa về phía bọn họ.
“Nắm chặt tay, trăm năm hòa hợp.” Cô bé kia vỗ tay, cười nói như vậy.
“Học được ở đâu vậy hả.” Nghi Huyên bật cười, “Ai nói nắm tay thì sẽ cả đời hòa hợp?”
Bọn nhỏ đâu để ý những lời này, vừa cười vừa chạy đi, tiếp tục đi lượm những cánh hoa, chuẩn bị quay lại lần nữa.
Nghi Huyên bất đắc dĩ, cũng đành kệ bọn chúng. Cô đưa tay phủi đi những cánh hoa rơi trên vai Thương Hàn, lại nhịn không được cười nói: “Ha ha, quả nhiên huynh tuyệt đối không hợp với hoa cỏ, thật đáng tiếc cho những cánh hoa này.”
Thương Hàn cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nãy lại cảm thấy rõ có những cánh hoa rơi xuống. Chúng vừa mềm vừa nhẹ, trượt qua má lọt xuống cổ, khiến hắn hơi ngứa. Hắn đưa tay lấy cánh hoa lọt trong cổ áo, dùng ngón tay vân vê cánh hoa đó. Cảm giác thật khó tả, nó mỏng manh lại nhẵn mịn, không thể dùng nhiều lực mà cầm nó. Lúc hắn đang tinh tế cảm nhận thì lại có thêm một đợt hoa nữa rơi xuống.
Thấy đầu vai vừa mới phủi sạch đã lại bị cánh hoa che phủ tiếp, Nghi Huyện thật không biết nên tức hay cười nữa. Cô quay đầu dọa dẫm bọn nhỏ: “Các em đừng có làm loạn nha, chú này rất hung ác đó, cẩn thận không hù chết các em.”
Bọn nhỏ đâu hề sợ, vẫn hi hi ha ha toe toét mà chạy vòng quanh bọn họ, lại đọc lại câu lúc nãy.
Nghi Huyên cũng hết cách. Cô bất đắc dĩ đành tiếp tục phủi sạch cánh hoa giúp Thương Hàn. Đúng lúc này, Thương Hàn cúi đầu, cười khe khẽ.
Nghi Huyên bỗng giật mình, cảm thấy mình nói câu “không hợp” là cỡ nào sai sót. Khi hắn cười, sự lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường bỗng chốc hòa tan thành ôn nhuận dịu dàng. Cánh hoa rơi đầy người, càng làm nổi bật nụ cười tươi sáng kia, đẹp đẽ đến ngạc nhiên.
Nghi Huyên cười theo hắn, nhưng ngoài miệng vẫn tha phiền nói: “Muội mới nói huynh hung ác, huynh lại cười. Sao lại phá đám như thế.”
Nghi Huyên đang nói thì sắc mặt Thương Hàn bỗng biến đổi. hắn thu lại nụ cười, khẩn trương nổi lên đề phòng. Nghi Huyên rất nhanh hiểu ra, đằng trước cách đây không xa, có một luồng hàn ý lạnh thấu xương đang từ từ đến gần, ẩn theo sát khí. Khác với bọn họ, lũ trẻ kia hoàn toàn không biết gì, vẫn vui cười đùa giỡn.
Nếu có nguy hiểm, thì mình là sức chiến đấu duy nhất —— Nghi Huyên nhận định như vậy mà không chút do dự. Cô cầm bảo kính trong tay, rút kiếm khỏi vỏ, sẵn sàng chờ đón quân địch. Bọn nhỏ thấy cô như vậy, thì cũng nhận ra nguy hiểm, nhất thời cũng sợ hãi mà im bặt.
Lúc này, một tiếng gầm thét xé ngang bầu không khí tĩnh lặng. Trong biển hoa bỗng xuất hiện một con sói.
Nghi Huyên chưa từng thấy một con sói nào to như vậy, nó cao chừng một trượng (ba mét), cao như nam tử trưởng thành vậy. Toàn thân bao phủ lớp lông trắng tuyền, như sương như tuyết. Bạch Lang chậm rãi tới gần, hào quang trong con ngươi xanh lam của nó lưu chuyển chói lọi, hiển nhiên không phải là vật phàm. Xung quang cũng không có ma khí, mà ngược lại là linh khí bao phủ mát lạnh.
Chẳng lẽ là tiên thú? —— Nghi Huyên lúc này lại nghĩ tới con Bạch Long tập kích xe Lăng Vân vừa rồi. Có lẽ nào lại là thủ đoạn của Vĩnh Thánh Thiên tông?
Nhưng không chờ cho Nghi Huyên nghĩ nhiều, con Bạch Lang kia nhe răng làm tư thế tấn công. Bọn nhỏ bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi khóc ầm lên. Nghi Huyên càng thêm tức giận. Dù không muốn cứu giúp, nhưng cũng đâu cần phải hùng hổ hăm dọa như thế này chứ? Cô cũng chẳng thèm để tâm đến tình đồng minh hữu nghị gì nữa, mà vung kiếm nghênh chiến.
Con Bạch Lang thấy cô cử động, thì nhún người nhảy lên, hú dài một tiếng. Ngay tức khắc, hàn khí dày đặc cuồn cuộn phun từ trong miệng nó ra, hoa cỏ cây cối xung quanh nó lập tức bị đóng băng.
Khá lắm, đùa thật hay đó!
Nghi Huyên cầm gương, thi triển pháp thuật, đỡ lấy hàn khí kia. Sau đó vung kiếm, quát: “Phi Sương!”
Thân kiếm rung lên, khuấy động luồng không khí xung quanh chuyển thành hàng nghìn vạn mũi kiếm sắc bén, như sương tuyết phủ khắp trời, tấn công về phía Bạch Lang.
Song, con Bạch Lang kia không hề né tránh, không sợ hãi mà đón lấy chiêu của Nghi Huyên. Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, sự chấn động khiến vô số cánh hoa bay lên như mưa. Tiếp đó, Nghi Huyên trợn mắt há mồm nhìn con Bạch Lang kia rung người rũ sạch lông mà không hề bị thương.
Mặc dù biết kiếm thuật của bản thân tầm thường, nhưng cũng không phải vô dụng đến thế chứ?!
Trong lúc Nghi Huyên cảm thấy khó tin thì con Bạch Lang đã vọt người đánh tới. Nghi Huyên vội vàng khôi phục tinh thần, thi triển chiêu “Huyền Bộc”. Nếu “Phi Sương” chỉ là kỹ thuật hù dọa đối phương, thì “Huyền Bộc” này là sát chiêu thật sự. Nếu sử dụng công lực hiệu quả sẽ có thể san bằng núi đá. Nhưng lúc này, Bạch Lang không hề đối đầu trực tiếp mà lách mình nhẹ nhàng né khỏi chiêu kiếm, khom người đánh úp về Thương Hàn.
Nghi Huyên kinh hãi, vội vàng chạy đến, bảo vệ trước người Thương Hàn. Cô không kịp xuất chiêu, chỉ tạm lấy bảo kính ngăn chặn đòn công kích của Bạch Lang. Nhưng Bạch Lang hiển nhiên coi thường pháp thuật của cô, trực tiếp đánh thẳng tới đấu sức cùng cô. Nghi Huyên dùng thuật Ngưng Kính để đỡ lấy, ít nhiều cũng giảm bớt được lực sát thương, vừa có thể chống lại con thú khổng lồ này. Cô bị ép lui từng bước, chỉ có thể gắng gượng phòng thủ.
Ngay lúc cô không thể chống đỡ được nữa, thì lưng cô bỗng dựa sát vào một lồng ngực vững chãi. Thương Hàn vốn đứng sau cô, khi cảm thấy cô lui bước nhanh như thế thì đã biết cô không thể địch lại. Hắn đứng vững người, bàn tay ấn lên bờ vai cô, sau đó chuyển dọc theo cánh tay cô nắm lấy chuôi kiếm.
“Để ta.” Thương Hàn nói như thế, “Tự bảo vệ lấy bản thân đi.”
“Vậy sao được! Huynh không nhìn thấy mà!” Nghi Huyên vội muốn ngăn lại. Đâu chỉ không nhìn thấy, hắn còn không nghe được, chỉ bằng cảm giác làm sao có thể đối phó với con thú khổng lồ kia?
Nhưng Thương Hàn vẫn điềm tĩnh như nước, hắn không phân biệt được hướng đối phương, nhưng vẫn vung kiếm quát: “Vẫn Tinh!”
Theo mệnh lệnh của hắn, kiếm khí phóng lên cao, rồi đột ngột nổ tung bung tách ra. Uy lực của chiêu kiếm mạnh mẽ như Sao Băng ào ào rơi xuống với tốc độ khủng khiếp.
Nghi Huyên kinh hãi. Hóa ra là kỹ thuật quần công (tấn công vùng lớn), thảo nào bảo cô tự bảo vệ chính mình!!! Cô lập tức triệu hồi bảo kính, thi triển pháp thuật làm tấm khiên để chống lại đòn tấn công của chiêu kiếm kia, bảo vệ mình cùng những đứa bé kia ở trong ranh giới của tấm gương.
Bạch Lang dường như cũng nhận ra uy lực của chiêu này, nên lập tức muốn tránh nhưng lại không có chỗ tránh. So với trình độ kiếm thuật lúc trước của Nghi Huyên thì uy lực của một đòn này phải hơn đến mười phần, hoàn toàn không thương xót. Bạch Lang bị kiếm khí phóng xuống gây thương tích, gầm lên một tiếng.
Thương Hàn hiển nhiên không thể biết được tình hình thực tế của quân địch, nên càng không biết chiêu kiếm của mình có hữu hiệu hay không. Bởi không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nên sách lược để đối phó với quân địch chỉ có một: Dốc toàn lực tấn công, không ngừng lại cho đến khi đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hắn lại vung kiếm, vẫn là chiêu “Vẫn Tinh” như cũ. Một chiêu chưa xong, lại thi triển tiếp chiêu nữa, cũng vẫn là chiêu “Vẫn Tinh”. Cứ liên tiếp như vậy, ánh kiếm chớp lóe phủ đầy trời, vùn vụt lao xuống tàn sát.
Chưa nói đến chuyện có thể khống chế được địch hay không, Nghi Huyên đã cảm thấy vùng bảo vệ của bảo kính vì phải chịu đòn tấn công liên tiếp mà sắp nứt vỡ đến nơi, nhưng lại không cách bảo Thương Hàn ngừng tay lại. Nghĩ đến thương tích trong người hắn, không lâu trước còn bất tỉnh mê man, hôm qua vẫn còn suy nhược mệt mỏi, làm sao có thể liên tiếp tung chiêu uy mãnh như giờ cơ chứ! Thật là khó bảo mà!
Mắt thấy vùng bảo vệ sắp bị kiếm khí phá vỡ, cô không còn tâm tư suy nghĩ nữa. Cô bất chấp nguy hiểm, định bụng chạy ra ngăn cản Thương Hàn. Thì lúc này, con Bạch Lang kia đã không chịu nổi trước. Người nó đầy vết thương, ý chí chiến đấu cũng tổn hại, mà gầm rú thảm thiết.
Khi hàn khí lạnh thấu xương kia vừa sụt giảm, thì Thương Hàn biết con Bạch Lang kia đã tháo chạy, nên ngừng tấn công thu lại trường kiếm.
Nghi Huyên nhẹ người thở ra một hơi. Cô giải pháp thuật, đang định phàn nàn thì người Thương Hàn đã run lên. Hắn chống kiếm xuống đất, mới tạm đứng vững được. Nghi Huyên thấy thế, bước lên phía trước muốn dìu hắn. Nhưng hắn đã tự chìa tay ra trước nói: “Nghi Huyên. Đỡ ta.”
Giọng hắn tuy suy yếu, nhưng khẩu khí vẫn kiểu ra lệnh như cũ. Lòng Nghi Huyên đang tràn đầy lo lắng bỗng vỡ thành u sầu: Vì sao lúc nào cũng cảm thấy mình bị sai bảo cơ chứ?
Nhưng chung quy, vì ân cứu mạng, tình đồng môn, lệnh sư phụ, hơn nữa trước khi lòng đồng cảm sắp bị hao kiệt, thì cô chọn cách thỏa hiệp. Cô đỡ cánh tay hắn, dìu hắn đứng vững. Ngay khi vừa chạm vào hắn, cô cảm giác thấy người hắn nóng rực khác thường, cô nhíu mày nói: “Người đã bệnh rồi, dù sao cũng phải nghĩ cho mình một chút chứ. Có đối địch cũng không nhất thiết phải hung mãnh như vậy chứ, giày vò như thế đến bao giờ mới khỏe lên?”
Toàn bộ hắn đều không nghe thấy, chỉ dồn toàn bộ sức nặng dựa lên người cô.
Cô biết có nói cũng vô ích, nên chẳng nói nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là đến “Chân Hư cảnh”. Để hắn dưỡng bệnh ở đó mới tốt. Cô nhìn về phía lũ trẻ đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, chúng vẫn nức nở không ngừng, hỏi: “Đường còn xa lắm không?”
Cô bé con kia vẫn là đứa đầu tiên lau khô nước mắt, chạy chậm lên phía trước chỉ đường.
Nói đến cũng thấy khéo sao, vừa rồi đòn tấn công của Thương Hàn đã phá hủy hơn nửa rừng hoa, khiến con đường trước mặt bằng phẳng, mang máng nhìn thấy nhà cửa.
Sau một lát, Nghi Huyên dìu Thương Hàn đứng vững lại, nhìn nhà cửa khói bếp trước mặt.
Đây giống hệt một thôn trấn, chẳng những có cây cầu nhỏ bắc qua con sông, mà còn có đường phố lầu các cửa hàng, sự phồn hoa náo nhiệt không phù hợp này khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Khi vào đến trấn, một tấm bia đá dựng trước lối vào hấp dẫn sự chú ý của Nghi Huyên.
Trên bia viết chữ màu đỏ thẫm, mạnh mẽ mà sắc bén, viết rằng:
Dục hải trầm phù chung tu tỉnh.
Hồng trần triển chuyển tâm tự minh.
(Dịch:
Chìm nổi trong bể dục vọng chết mới tỉnh.
Nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết.)
~*~*~*~*~*~*~
Lời tác giả:
Thấy nhiều độc giả đại nhân hỏi về vấn đề năm cảm quan, nên ta vội mời chuyên gia tới giải đáp thắc mắc.
Xin mời Bách Độ!!!
Năm cảm quan: Hình, Thanh, Sắc, Vị, Xúc (tương ứng với năm giác quan của con người: Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.)
Cho nên xúc giác thuộc về năm giác quan, nhưng ngôn ngữ tiếng nói lại không thuộc ~
Cái này vốn dựa trên khoa học phổ cập thực tế nên… thật sự… là các đại gia sẽ rất nhanh phát hiện ra chuyện này là có thực… Nhìn xa xăm…
Khụ khụ, dưới đây, dựa theo lệ cũ ta xin công bố bài hát chủ đề trong chương này!!!
Tiết mục này hẳn các đại gia đã rất quen thuộc rồi, đó chính là ——# Học bài hát cùng Hồ Ly #
Bài “Một chút động tâm”
Anh và em con trai và con gái
Đều muốn trốn chạy khỏi tình yêu
Ai sẽ có can đảm để liều lĩnh giao phó trái tim cho người.
Anh nói không chỉ mình anh
Mà còn cả chính em
Có nên tiếp tục đáp lại để tình yêu này gần kề hay không
Em có một chút động tâm với anh
Nhưng lại sợ sệt ánh mắt của anh
Bởi thế mà có một chút động tâm một chút chần chừ
Không thể tin được rằng em không nén nổi tình cảm này
Em có một chút động tâm với anh
Chẳng cần biết kết cuộc là đau thương hay là mừng vui
Một chút động tâm một chút chần chừ như vậy
Sợ hãi rằng có yêu sau lại mất đi
Khó mà chống cự lại oh
Người lo sợ sẽ yêu ta
Tuy người chẳng nghĩ chẳng nhìn chẳng nghe
Nhưng vẫn sa vào lưới tình
Anh và em con trai và con gái có nên trốn chạy khỏi tình yêu
Hay nên yên lòng mà để tình yêu gần kề
[Hồ Ly: Ừ, “Chẳng nghĩ chẳng nhìn chẳng nghe” cỡ nào phù hợp với tình trạng của sư huynh ~~~☆ ☆]
[Na Chích: Đủ rồi nha…]
Bình luận truyện