Chương 5
Uwewe của Tô Vũ Thần lần thứ hai bị nhóm antifans chiếm đóng, đến khi Tần Hoán Sâm biết chuyện này, topic #Tô Vũ Thần được bao dưỡng# đã vượt lên đầu trang.
Nhìn topic càng tô càng đen, ngón tay Tần Hoán Sâm gõ lên mặt bàn im lặng không nói gì, đột nhiên mở miệng nói: “Điều tra.”
Phương Viên đang lẳng lặng đứng đợi Boss nhà mình ra chỉ thị, sau khi nghe thấy hai chữ này liền đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, trấn định hỏi: “Tra Tô Vũ Thần sao?”
“Tra xem chuyện này là do ai làm, người giật dây sau lưng là ai, có bước tiếp theo hay không, mục đích cuối cùng là gì.” Tần Hoán Sâm giương mắt nhìn vị trợ lý đã theo mình mười năm, ngữ khí thường thường nói: “Loại chuyện nhỏ này còn cần tôi dạy cậu sao?”
“Không cần.” Phương Viên cúi đầu: “Tôi lập tức làm ngay.” Rồi xoay người rời khỏi văn phòng đầy áp lực này.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng làm việc, nữ thư ký liền bu lại: “Thế nào thế nào? Hai người bọn họ có phải có một chân hay không?”
Phương Viên lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Nữ thư ký nhìn theo bóng dáng tên mặt người dạ thú đi xa, đảo mắt xem thường, giả vờ phúc hắc cái gì, phắc, vẫn là lên mạng đi tìm tin tức bát quái mới đọc tốt hơn.
Ngay khi Hoa Văn biết đến topic kia liền điện thoại an ủi Tô Vũ Thần, bởi vì anh rất rõ ràng thực hư của một số tin tức trong bài post.
Nói đến lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Vũ Thần, tên nhóc kia chính là một bộ ăn diện như tên não tàn, cũng may lúc ấy anh biết nhìn người, có thể từ tạo hình quái dị như vậy phát hiện nhan sắc tuyệt vời của Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần cười tủm tỉm nghe người đại diện nhà mình thao thao bất tuyệt, từ sau khi trọng sinh cậu phát hiện tính tình mình thật sự càng ngày càng tốt, lúc trước vừa nghe thấy người bên ngoài nói với cậu những lời như vậy thì cậu đã sớm nổi trận lôi đình.
Mãi đến khi Hoa Văn nói mệt rồi, liền an ủi cậu nói buổi casting ngày mai không cần lo lắng, Tô Vũ Thần cũng đã xem gần hết tin tức trên mạng. Rất tốt, đã có người tìm ra sự thật cậu chính là con trai ruột Tô Hằng Nghị, chẳng qua loại tin tức chân thật này ngược lại không tạo ra được sóng gió gì.
“Tôi không lo lắng.” Tô Vũ Thần tâm tình rất tốt nói: “Anh cũng không cần lo lắng, chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Về phần đạo diễn Chử Hoành, anh ta không sợ scandal, chỉ sợ scandal không đủ vang dội, là loại người điển hình không sợ những chuyện như thế này.”
Không đợi Hoa Văn tiếp tục truy hỏi, Tô Vũ Thần nhanh chóng cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau Hoa Văn đón Tô Vũ Thần đến địa điểm casting, vì đây là lần đầu tiên tham gia casting loại phim truyền hình chế tác hoành tráng này, Hoa Văn quả thực còn căng thẳng hơn Tô Vũ Thần, liên tiếp nhắc nhở cậu không cần hồi hộp.
Tô Vũ Thần vào đến đại sảnh mới phát hiện thì ra hai người bọn họ vẫn chưa phải sớm nhất, hiện trường lúc này đã là một biển mênh mông toàn đầu người.
Hoa Văn mang theo Tô Vũ Thần tìm được một nơi tương đối ít người hơn, sau khi dặn dò Tô Vũ Thần không được chạy loạn, liền đi tìm người nhận số thứ tự casting.
Tô Vũ Thần có chút bất đắc dĩ với thói quen luôn xem cậu là con nít của người đại diện nhà mình, có điều thật ra trong lòng cậu vẫn rất hưởng thụ, mẹ ruột của cậu còn chưa từng quan tâm cậu như Hoa Văn.
Kịch bản đã khá thuộc, trong đầu nhớ lại cách diễn của diễn viên diễn vai này hồi kiếp trước, thêm vào chút hiểu biết của mình khiến nhân vật kia càng thêm hoàn thiện hơn. Tô Vũ Thần rảnh rỗi đến nhàm chán liền bắt đầu âm thầm đánh giá những người xung quanh, đảo mắt qua liền biết ai có được vai diễn gì, ai chỉ là người xem náo nhiệt, loại cảm giác biết trước tương lai này khiến Tô Vũ Thần có chút vui vẻ ngầm.
Có điều lát sau Tô Vũ Thần liền không vui nổi, bởi vì cậu nhìn thấy Hoa Văn không biết từ lúc nào đã bị người chặn lại, hai thân ảnh một cao một thấp đang giằng co với Hoa Văn, mà trên mặt Hoa Văn là biểu tình âm trầm mà Tô Vũ Thần rất ít khi nhìn thấy.
Tô Vũ Thần lập tức liền bước đến bên người Hoa Văn, tựa như Hoa Văn quan tâm cậu, trong lòng cậu bây giờ người đáng quan tâm nhất trừ bản thân ra cũng chỉ có Hoa Văn.
Đến khi thấy rõ khuôn mặt hai người đang chặn Hoa Văn lại, Tô Vũ Thần liền cong cong khóe miệng cười như không cười. Thật đúng là trùng hợp, thường nói không phải oan gia không gặp mặt, người trước mắt này chính là Thích Ngọc vài ngày trước mình còn nhắc tới, chẳng qua lúc này hắn ta chưa được uy phong như kiếp trước thôi.
Thích Ngọc cũng đã sớm thấy Tô Vũ Thần bước đến, trong mắt ẩn chứa một tia oán độc, lạnh lùng mà trào phúng nói: “A, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là nhân vật chính trong những đề tài nóng bỏng gần đây sao.”
Ân oán giữa Thích Ngọc và Tô Vũ Thần đã có từ khi đóng bộ phim thần tượng đầu tiên, vốn vai diễn kia dành cho Thích Ngọc, nhưng sau đó Thích Ngọc nhận được lời mời của một đạo diễn nổi tiếng hơn liền từ chối vai diễn này, khi đó mới dành cơ hội cho người thứ hai được đề cử là Tô Vũ Thần.
Cố tình tiếng tăm của bộ phim truyền hình kia chỉ ở mức bình thường, trong khi vai nam phụ của Tô Vũ Thần lại nổi tiếng một phen. Hơn nữa gần đây tin tức Tô Vũ Thần không ngừng tăng lên, thường xuyên thấy mặt, chuyện này càng ngày càng khiến Thích Ngọc cảm thấy nghẹn khuất, vừa thấy Tô Vũ Thần đã chán ghét, hắn ta vẫn cho rằng danh tiếng của Tô Vũ Thần hiện nay vốn dĩ là của bản thân mình!
Người đại diện Chu Vũ Hiên của hắn ta rất có tư thái của vệ sĩ mà bảo vệ Thích Ngọc ở phía sau, sau khi nghe những lời Thích Ngọc nói liền dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Vũ Thần.
“Được rồi được rồi, là tôi nổi tiếng hơn cậu.” Tô Vũ Thần khoát tay lên vai Hoa Văn vỗ vỗ, mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện rồi không chút để ý mà đáp lại.
“Một tên chỉ biết dựa dẫm, người có chút gia thế thì đắc ý cái gì chứ, chờ cha nuôi cậu chán ghét cậu thì cậu cũng xong đời!” Giọng Thích Ngọc không lớn nhưng rất hung tợn.
“Miệng lưỡi sạch sẽ một chút đi, nếu muốn nói người khác thì trước tiên nên tè một bãi rồi tự soi lại đức hạnh của mình, cậu cho là cậu sạch sẽ đến mức nào?” Không đợi Tô Vũ Thần nói chuyện Hoa Văn liền nói tiếp, đứng trước Tô Vũ Thần như gà mẹ bảo vệ gà con.
Tô Vũ Thần bị hình dung trong đầu mình kích thích đến mức toàn thân ớn lạnh, lại nhìn thấy Thích Ngọc khi nghe Hoa Văn nói mình như vậy liền hai mắt hồng hồng đáng thương gọi “Vũ Hiên” tìm người bảo vệ, lập tức bị kích thích đến mức nổi cả da gà.
Oát đờ phắc, hay thay một đóa bạch liên hoa mỏng manh, có thể đừng ghê tởm như vậy hay không?
“Cậu không cần vì tôi không thích cậu mà luôn nhắm vào Thích Ngọc, cậu ấy rất đơn thuần, đừng dùng những lời ác độc này thương tổn cậu ấy.” Chu Vũ Hiên lập tức nhíu mày nhìn Hoa Văn nói.
Tô Vũ Thần lần này thật sự kinh ngạc rồi, nhìn Hoa Văn lại nhìn hai tên đê tiện đối diện, sớm biết anh không giống người thường, nhưng mà gu thẩm mỹ này, cần phải cải thiện.
Hoa Văn có chút chán nản, mình quả thật mù mắt mới xem trọng Chu Vũ Hiên, bất quá đó là chuyện nhiều năm trước lúc còn đi học, anh đã sớm không để trong lòng. Nhưng mỗi lần chỉ cần chạm mặt Chu Vũ Hiên, tên cặn bã kia vẫn cứ đào bới chuyện năm xưa, thật sự quá đủ rồi.
“Đơn thuần?” Tô Vũ Thần hỏi lại, ánh mắt ý vị sâu sa đánh giá hai tên thối tha kia.
Người khác không biết nhưng cậu biết, tốc độ đổi người của tên Thích Ngọc kia còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo của người khác, khi cần liền sáp vào bạn, khi không cần liền đá bạn đi, vậy mà bây giờ vẫn còn loại não tàn thích tên bạch liên hoa hai mặt này.
Một năm sau khi phim truyền hình nổi tiếng thì Thích Ngọc cũng bắt đầu nổi lên, nhất thời kiêu ngạo đắc tội một vị đại gia kín tiếng trong giới giải trí, lập tức bị người ta tuôn ra hàng trăm tấm ảnh, đều là ảnh chụp cử chỉ thân mật của hắn ta với những người đàn ông khác nhau, khi đó hắn ta mới thực sự nổi tiếng.
“Ha ha.” Tô Vũ Thần cười cười, ánh mắt đảo qua dấu hôn trên cổ Thích Ngọc rõ ràng đã bôi kem che khuyết điểm, ý vị sâu sa nói: “Anh biết nghệ sĩ đơn thuần nhà anh làm sao có được cơ hội đi casting hôm nay không? Còn nữa, trời nóng nực sẽ dễ ra mồ hôi, trên cổ cần trang điểm lại rồi.”
Sắc mặt Chu Vũ Hiên lập tức đen như đáy nồi, Thích Ngọc vừa nãy còn tỏ vẻ ngây ngô cũng có chút xấu hổ mà theo bản năng quay đầu sang chỗ khác.
Trong lúc không khí đang ngưng trệ, cửa phòng casting mở ra, một phụ nữ trung niên mang thẻ công tác hắng giọng nói: “Số 38! Số 38 đến hay chưa? Người kế tiếp mau lên.”
Bởi vì trước đó đều là một số nhân vật nhỏ không nổi tiếng, còn những người nổi tiếng cũng chờ đến khi gần kết thúc mới đến, cho nên giọng của người phụ nữ trung niên này cũng không chút khách khí.
Chu Vũ Hiên nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng đáp lời, cũng không để ý tới hai người Tô Vũ Thần nữa, kéo Thích Ngọc đi. Thật vất vả mới có được cơ hội này, phải nắm giữ thật tốt, vậy thì cái giá phải trả mới có ý nghĩa.
“Cậu được lắm, có tiến bộ, người ta còn sợ cậu kích động liền vung tay đánh tới nữa.” Hoa Văn lấy đầu ngón tay chọt chọt Tô Vũ Thần, lại khôi phục thái độ bình thường.
Tô Vũ Thần nguýt anh một cái, thấy dáng vẻ của anh liền nói theo: “Anh nghĩ rằng tôi ngốc lắm sao, sử dụng bạo lực ở đây để cho người khác xem náo nhiệt à.”
Cậu trước đây không phải rất ngốc sao, bị theo dõi bực bội thì ngay cả phóng viên cũng dám đánh, một tiểu minh tinh quả thực không nên kiêu ngạo quá mới tốt.
Hoa Văn bĩu môi, yên lặng đem tất cả những sự tích vẻ vang lúc trước Tô Vũ Thần đã làm đặt dưới đáy lòng, tên nhóc con này gần đây không biết tại sao lại đổi tính, anh cũng không dám chọc trúng vảy ngược khiến thằng nhóc bạo lực lúc trước quay trở lại.
Đợi đến lúc Tô Vũ Thần casting thì cậu đã nhàm chán mà dùng sạch pin di động khiến nó tự động tắt nguồn, chỉnh sửa lại quần áo rồi hít một hơi thật sâu, Tô Vũ Thần bước vào phòng casting.
Chử Hoành ngồi ngay chính giữa, từ sau khi Tô Vũ Thần đi vào, ánh mắt liền bắn lên người cậu từ trên xuống dưới như đèn pha, anh ta thật sự không hiểu người trước mắt này làm cách nào khiến tên bạn tốt đầu gỗ không hiểu phong tình của mình cảm thấy hứng thú, cư nhiên còn phiền anh cố ý nhắn tin đến, tuy rằng tin nhắn kia chỉ có vài chữ cực ngắn gọn.
Vốn dĩ Tô Vũ Thần đang định lễ phép mà trịnh trọng chào hỏi đạo diễn một tiếng, kiếp này cậu cũng không muốn tiếp tục vì cái gọi là ngạo khí mà đắc tội với người khác nữa.
Không ngờ cậu chưa kịp hành động thì đã bị đại đạo diễn dùng ánh mắt thăm hỏi một lần, có một từ gọi là gì nhỉ, đúng rồi, là mạo phạm dân nữ.
Đón lấy ánh mắt đại đạo diễn, Tô Vũ Thần liền cảm thấy đóa hoa nào đó ở phía sau bỗng chốc căng thẳng, lông tơ lập tức dựng đứng lên.
Bình luận truyện