[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 162: Con tin (Hạ)



Dịch: Phong Bụi

La lão thái thái ánh mắt dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau, mày khẽ nhăn lại, đang muốn nói gì đó với bạn già nhà mình, chợt nghe thấy bạn già lớn giọng quát: “Hai đứa nằm ở đây làm cái gì?”

Thẩm Thận Nguyên bị hét tỉnh trước tiên, thấy là vợ chồng La thị lập tức giật nảy mình, cả người bật dậy khỏi người La Thiếu Thần, “Cháu, chúng cháu…”

“Không sợ cảm lạnh à.” La Định Mỹ đối với trẻ con nhà người ta vẫn luôn tỏ vẻ hiền từ hơn so với trẻ con nhà mình, “Cậu là bạn bè của nó hả?”

Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, cẩn thận đáp: “Bác trai chào bác, cháu là bạn của La Thiếu.”

La Định Mỹ nghi hoặc hỏi: “Cậu biết ta à?”

Thẩm Thận Nguyên lúc này mới nhớ thân thể này của mình lần đầu tiên gặp mặt La Định Mỹ, vội nói: “Cháu gọi theo tuổi tác của bác.”

La Định Mỹ hỏi: “Ta nhìn trông rất già sao?”

La Thiếu Thần tỉnh lại một lúc rồi, sau khi len lén thưởng thức vẻ ngập ngừng ấp úng quẫn bách của vợ mình, cuối cùng nhặt lại lương tâm, đứng lên nói: “Ba mẹ, sao ba mẹ cũng tới?”

La lão thái thái đi tới, có vẻ như lơ đãng chen vào giữa Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần, nắm tay La Thiếu Thần nói: “Ngồi chuyến xe lửa sáng sớm tới. Vốn đã muốn đến từ lâu rồi, nhưng cuống rốn của A Hồng không ổn định, ba mẹ không yên tâm, đợi tình trạng của nó ổn định mới qua đây. Thế nào rồi? Tìm được Lâm Lâm rồi sao?”

La Thiếu Thần nói: “Tìm được rồi, đang ở trên lầu.”

La lão thái thái thở phào một hơi thật dài, miệng không ngừng niệm a di đà Phật, Bồ Tát phù hộ, dắt tay La Định Mỹ liền vui mừng đi lên trên.

Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng dáng hai ông bà biến mất ở cửa cầu thang, kiệt sức ngồi nhũn trên ghế sa lon.

La Thiếu Thần đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cậu, “Căng thẳng?”

“Căng thẳng, chột dạ, áy náy, lo lắng, sợ hãi…”

“Sợ hãi cái gì?”

Thẩm Thận Nguyên trầm mặc, lúc lâu không đáp.

“Chúng ta sẽ chia tay?” La Thiếu Thần nói ra trước lời cậu muốn nói.

Thẩm Thận Nguyên hai tay che mặt, vốn muốn quệt quệt mặt, nhưng khi tay chụp lên mí mắt, mới phát hiện mình đích xác cần một thứ có thể che lấp tất cả ánh sáng, giấu bản thân mình vào góc nhỏ tối tăm.

Tay La Thiếu Thần rời khỏi đỉnh đầu cậu.

Thẩm Thận Nguyên cả người chấn động, bỏ tay ra, lại thấy La Thiếu Thần ngồi xổm trước người cậu.

“Chúng ta nói sự thật.” La Thiếu Thần nói hết sức giản đơn.

Thẩm Thận Nguyên ngây người.

La Thiếu Thần nói: “Như vậy là không cần phải lo lắng nữa.”

“Như vậy càng lo lắng.” Thẩm Thận Nguyên cực kỳ có kinh nghiệm phân tích nói, “Bước ngoặt trong kịch truyền hình từ ấm áp đến cẩu huyết chính là ở lúc nói tất cả sự thật!”

La Thiếu Thần nói: “Nếu ba mẹ anh bảo anh lấy vợ thì phải làm sao?”

“…” Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, khẽ mím môi, dùng thái độ tự cho là không rõ ràng kỳ thật rất rõ ràng nói cho đối phương biết tâm lý của chính mình.

La Thiếu Thần nói: “Chúng ta đều đã độc lập cả rồi.” Kỳ thật anh cũng không phải rất rõ ràng tâm tình lúc này của Thẩm Thận Nguyên, nếu như nói căng thẳng và chột dạ anh còn có thể hiểu được, nhưng sợ hãi thì hơi quá rồi. Anh tôn trọng ý kiến của cha mẹ, nhưng cũng không tỏ vẻ sẽ bị ý kiến của bọn họ ảnh hưởng đến hành động của mình.

Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói: “Cha mẹ rất quan trọng.”

“Đương nhiên. Nhưng người yêu cũng rất quan trọng.”

Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu, mang theo ngữ khí có chút không xác định hỏi: “Anh thật sự không hối hận sao?”

“…”

La Thiếu Thần nhìn cậu thật sâu, mặt âm trầm nói: “Anh rất chắc chắn anh không hối hận, nhưng em sẽ phải hối hận sớm thôi.”

Thẩm Thận Nguyên: “…”

Sự xuất hiện của vợ chồng La Định Mỹ giải phóng La Khải Trạch và La Học Mẫn đang bị giáo huấn đến không ngẩng nổi mặt, thành công hướng sự chú ý về phía La Lâm Lâm. Không thể không nói, ở phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, cô y tá đó rất có nghề. La Lâm Lâm rời khỏi La gia lâu như vậy, thế nhưng không hề nảy sinh một chút cảm xúc tiêu cực gì, sau khi trở về cũng ăn ngon ngủ ngon, nếu nói là có di chứng gì, chính là cô bé không hề bám dính vú Triệu, mà bắt đầu tìm Y tá, làm hại vụ Triệu đến tầm tuổi này rồi còn phải mặc đồng phục y tá dỗ cô bé.

Bọn họ sau khi luân phiên nhìn qua La Lâm Lâm còn đang say ngủ, La Học Mẫn và La Khải Trạch lấy cớ đi làm, chuồn mất.

La Định Mỹ thấy La Định Âu dáng vẻ mệt mỏi, liền thúc giục ông về phòng ngủ.

La lão thái thái nhìn La Định Âu muốn nói lại thôi.

La Định Âu nhãn lực thế nào thông minh thế nào, vừa thấy bộ dáng của bà trong lòng liền đoán được tám chín phần mười, hỏi: “Em dâu có phải là có lời muốn nói với tôi hay không?”

La lão thái thái nghĩ nên nói như thế nào để hàm súc một chút, “Chính là chuyện tìm bạn gái cho Thiếu Thần. Anh lần trước nói, nó có suy nghĩ của chính mình, rốt cuộc là suy nghĩ gì?”

La Định Mỹ không kiên nhẫn nói: “Chuyện này lúc nào nói chẳng được, nhất định phải nói bây giờ sao?”

Kỳ thật về vấn đề này La Định Âu thật sự không dễ trả lời. La Thiếu Thần là cháu của ông, không phải con trai, cách một tầng, rất nhiều việc cũng không tiện quản. Nhưng nói lại, La Thiếu Thần cha mẹ không ở bên, mình là trưởng bối duy nhất bên cạnh nó, nó đi vào đường nghiêng, bản thân mình ít nhiều cũng có trách nhiệm.

“Lúc tuổi còn trẻ, có ai không có suy nghĩ kỳ quái.” La Định Âu cười gượng.

La lão thái thái mặt trắng bệch, “Ý anh là nói, nó thật sự cùng… thanh niên kia ở cùng nhau?”

La Định Âu nói: “Chuyện này, em tự mình hỏi nó thì tốt hơn.”

La Định Mỹ lúc này rốt cục cũng tiêu hóa ra chuyện không đúng, “Cái gì cùng thanh niên kia ở cùng nhau?”

La Định Âu và La lão thái thái đều không biết nói gì, nhìn ông.

Một lát sau.

“Ranh con! Mày quay lại đây ngay cho ông!”

Tiếng rít gầm từ lầu hai truyền ra, thẳng hướng lên trời cao.

Thế nhưng người bị rít gào đã về nhà ngủ bù.

Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần đi đến nửa đường, mắt thấy đã sắp về đến nhà, lại nhận được điện thoại của Giản Tĩnh Nhiên, nói là Khâu Mỹ Quyên vào bệnh viện. Vì thế con sâu buồn ngủ của Thẩm Thận Nguyên vất vả lắm mới chạy về lại bị dọa tỉnh lại, cùng La Thiếu Thần chạy tới bệnh viện.

Giản Tĩnh Nhiên ở trong điện thoại nói rất hàm hồ, chỉ nói Khâu Mỹ Quyên té xuống từ trên cầu thang.

Thẩm Thận Nguyên dọc theo đường đi không ngừng tưởng tượng hình ảnh Khâu Mỹ Quyên ngã trọng thương, hết sức hoảng sợ, ai ngờ vừa tới cửa phòng bệnh chợt nghe thấy tiếng Khâu Mỹ Quyên quát ầm: “Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Anh căn bản có tình cảm không bình thường với nó!”

Tay Thẩm Thận Nguyên vươn ra đẩy cửa bị La Thiếu Thần kéo lại. Đối phương làm tư thế “suỵt” với cậu.

Nói thật, La Thiếu Thần trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện Giản Tĩnh Nhiên. Không phải anh muốn hoài nghi, mà là, năm đó biểu hiện của Giản Tĩnh Nhiên thật sự quá làm cho người ta hoài nghi.

Giọng nói Giản Tĩnh Nhiên tuy rằng cố ý hạ thấp rồi, nhưng phẫn nộ lại đè nén không được, “Em nói hưu nói vượn cái gì?”

“Tôi nhiều lúc rất nghi ngờ, anh rốt cuộc là yêu tôi, hay là yêu người đã cướp mất tôi. Thậm chí, yêu ai yêu cả đường đi, anh đối với Nguyên Nguyên còn có ý nghĩ không an phận! Nó năm đó còn nhỏ như vậy, anh quả thực không bằng cầm thú!”

Giản Tĩnh Nhiên khống chế không nổi, rít gào nói: “Cô điên rồi! Cô thần kinh à! Cô đang nói cái gì.”

“Không có ý nghĩ không an phận anh lại thường xuyên đi làm được nửa buổi, một mình chạy đến nhà trẻ nhìn lén nó sao?”

“Chuyện này cô muốn tôi giải thích bao nhiêu lần. Tôi khi đó thích cô giáo nhà trẻ của nó! Tôi thừa nhận tôi ngoại tình tinh thần. Là tôi không đúng, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến Thẩm Thận Nguyên.”

“Anh thích cô giáo nhà trẻ lại trộm cầm quần lót của Nguyên Nguyên ngửi sao?”

“…”

Một quả bom nổ tung triệt để!

Thẩm Thận Nguyên đờ người ra đứng nguyên tại chỗ, cả người giống như bị quả bom này nổ tung lên chín tầng mây, linh hồn bay qua bay lại không có điểm dừng chân.

Không biết qua bao lâu, cậu mới cảm giác được mình ngồi ở trong hành lang bệnh viện, thân thể được một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt.

“La Thiếu?” Cậu vô ý thức gọi.

Cánh tay ôm cậu thít chặt thêm, La Thiếu Thần đưa một lọ sữa cho cậu, “Có muốn uống một chút hay không?”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nói: “Em vừa rồi là nằm mơ phải không?”

“Em cảm thấy là mơ thì chính là mơ.”

“…”

La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Chỉ là hai kẻ đáng thương yêu cùng một người, không có gì đáng để ý.”

“Đừng nói như vậy. Bà ấy là mẹ em.”

“Vậy thì một kẻ.”

Thẩm Thận Nguyên nhận lấy sữa, ừng ực ừng ực uống liền hai ngụm lớn, hít sâu một hơi đứng lên nói: “Đi thôi.”

La Thiếu Thần nói: “Nếu không muốn đi, thì chớ miễn cưỡng.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Đó đều là những chuyện rất lâu trước kia rồi. Em không sao.”

Cậu xoay người trở lại cửa phòng bệnh, bình tĩnh đẩy cửa phòng bệnh ra.

Giản Tĩnh Nhiên đã đi ra ngoài, chỉ có Khâu Mỹ Quyên một mình ngẩn người nhìn ra cửa sổ, thấy cậu tiến vào mới cuống quít lau nước mắt trên mặt, gượng cười nói: “Sao con lại tới đây?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú Giản nói mẹ ngã từ trên tầng xuống.”

“Lớn tuổi rồi, mắt mũi không tốt, giẫm vào không, không có chuyện gì to tát cả.” Khâu Mỹ Quyên nói, “Con hôm nay không phải quay phim sao?”

“Có, con chốc nữa đi.”

Hai người nói chuyện tào lao vài câu.

Khâu Mỹ Quyên đột nhiên nói: “Ba của con lại đi rồi.”

Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra.

“Ông ấy để lại phong thư cho mẹ, nói muốn đi một nơi rất xa, có thể phải mười mấy hai mươi năm.” Cô nói rồi nói, hốc mắt hơi hơi đỏ, “Ông ấy vốn nói muốn ở lại phát triển, lại nói dối.”

Thẩm Thận Nguyên giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô.

“Kỳ thật mẹ hẳn nên quen rồi mới phải.” Cô cười khổ.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Thẩm Thận Nguyên yên lặng theo La Thiếu Thần đi được một đoạn đường, nói: “Em muốn xin nghỉ.”

“Được.” La Thiếu Thần đáp không chút nghĩ ngợi.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Em muốn đón di thể Thẩm Tuyền từ cục cảnh sát trở về an táng.”

“Có thể không nhanh như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên có chút mất mát.

La Thiếu Thần nói: “Ông ấy không phải có để lại một chiếc chìa khóa và một tờ giấy ghi địa chỉ cho em sao? Em có muốn thừa dịp hôm nay đi xem hay không?”

“… Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện