Giữa Những Nhớ Quên

Chương 47: Cuối cùng cũng đợi được



Mùa đông giống như đang ngủ say, cô vừa tĩnh lại vắng lặng. Cô gái của anh, trong giấc ngủ mê man cũng vẫn điềm tĩnh và ấm áp như thế, ngay cả hô hấp cũng đều mang theo hương vị ngọt ngào.

Mấy năm nay Tang Điềm đều ở một mình, đã sớm hình thành thói quen lúc ngủ vẫn để một ngọn đèn nhỏ, lúc này ánh đèn mờ nhạt ấm áp soi rọi khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của cô, đúng vậy, khuôn mặt cô khi ngủ luôn hết sức ngây thơ, đôi môi chu lên theo thói quen, lông mi thật dài kéo xuống một mảnh bóng đổ màu than chì, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nho nhỏ, giống như đang mơ một giấc mơ rất đẹp.

Sau khi Từ Mộ Duyên trở về vẫn duy trì tư thế ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn coi một hồi lâu, ánh mắt anh so với ngọn đèn màu vàng ấm áp kia còn ôn nhu hơn nhiều, chỉ bất quá cô ngủ rất sâu hết sức an tâm, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, anh khom người hôn lên đôi môi cánh hoa đang bĩu môi của cô, rồi lại hôn lên thêm một cái, cho đến khi trong mơ màng cô nhíu lại chân mày thanh tú rồi trở mình, lúc này anh mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhẹ nhành đóng cửa lại.

Ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng, đối với người có bệnh sạch sẽ như Từ Mộ Duyên mà nói, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới bằng lòng đi lên giường. Sau khi ở một... nhà vệ sinh phòng khác tắm rửa sạch sẽ, khoác áo choàng tắm màu xám sẫm, Từ Mộ Duyên lần thứ hai mở cửa phòng ngủ chính, bấy giờ đã có thể chui vào trong chăn, cánh tay vừa duỗi ra cô liền lăn vào lòng ngực anh, mềm mại, ấm áp, làn anh thoải mái đến mức thở ra một hơi, khóe môi cong lên, mấy ngày nay thứ làm anh mong nhớ chính là loại cảm giác này thôi.

Tang Điềm đang ngủ say tựa hồ nghe được khí tức quen thuộc, gương mặt cà cà vào lòng ngực anh, tay chân cũng quấn lên hông anh, Từ Mộ Duyên hít sâu một hơi, cơ hồ ngay lập tức có phản ứng. Cúi đầu xuống lại thấy tên đầu sỏ gây nên vẫn ngủ hết sức ngọt ngào như cũ, bỗng nhiên nảy lên tâm địa xấu mà chen vào chân của cô ~ vừa động một cái, người trong ngực dĩ nhiên ngâm lên một tiếng, rụt càng sâu hơn vào lồng ngực anh, cái gì gọi là lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, giờ phút này Từ Mộ Duyên đã cảm nhận được một cách sâu sắc.

Cảm xúc ấm nóng và tê dại trên cần cổ dần dần làm Tang Điềm mơ mơ màng màng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tưởng mình nằm mơ, cảm giác khó xử cứ thế khiến cô đỏ bừng mặt trong nháy mắt, ngay cả một ánh mắt cũng ngượng ngùng mở ra, vừa nghĩ tới trước ngực cảm giác mát mẻ, cô liền muốn giơ tay kéo chăn, chỉ là vừa mới khoác tay đã va chạm vào lồng ngực của anh, nhiệt lượng nóng bỏng xuyên thấu qua lòng bàn tay, trọng lượng trên người cũng càng ngày một trở nên chân thật. Cô mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, một giây tiếp theo, đôi mắt nguyên bản mê ly trong nháy mắt trợn to lên, chỉ thấy hai cánh tay anh chống hai bên, khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, hơi thở chỉ thuộc về mình anh bao quanh cô, ánh mắt vừa ôn nhu lại... Nhiệt tình? Tang Điềm vừa tỉnh ngủ thật sự nhìn thấy như thế, bởi vì ngữ lượng vẫn chưa kịp về tới đại não.

Cô vẫn còn có chút chưa phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn về phía tủ đầu giường, kim đồng hồ chỉ một giờ sáng, cảm giác không chân thật ngày càng mãnh liệt hơn, không khỏi giơ tay sờ sờ mặt anh, lại nhéo một cái, thấy gò má anh tuấn bị cô bóp đến biến dạng, bỗng nhiên vạn phần mừng rỡ nở nụ cười, hai ray ôm cổ anh kéo đén gần kề, hưng phấn như một đứa trẻ mà kêu lên: "Anh sao lại trở về rồi? Chẳng phải nói đợi trời sáng sẽ đến đón em sao? Anh cố ý đúng không? Cố ý làm cho em kinh hỉ? Anh thật xấu xa...."

Anh chính là như vậy, trước đây cũng thế, làm chuyện gì cũng trong âm thầm, luôn luôn khiến cô vừa mừng vừa sợ. Trái lại, Từ Mộ Duyên không nghĩ tới cô sẽ nhiệt tình như thế, hai tay ôm anh thật chặt, áo ngủ của cô khi nãy bị anh cởi ba nút, lúc này da thịt dán chặt vào anh, thật là muốn chết!

"Vui đến thế sao? Nhiệt tình vậy sao? Hử?" Thanh âm khàn khàn của Từ Mộ Duyên lẩm bẩm bên tai cô, nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống cần cổ trắng nõn của cô, có chút ngứa, khiến cô run rẩy.

"Anh, anh vẫn chưa trả lời em đấy?" Tang Điềm rúc cổ né tránh anh, thân thủ đẩy anh, Từ Mộ Duyên thuận thế nằm xuống bên người cô, hai tay cô để trên lồng ngực anh, ngẩn đầu nhìn anh, hưng phấn cùng vui sướng nơi đáy mắt còn chưa tan đi, đôi con ngươi thanh nhuận như nước, Từ Mộ Duyên thời khắc này cảm thấy như có vuốt mèo nhung nhung gãi ở trong lòng, có ngứa một chút, hết sức xao động.

Anh cười cười, thanh âm thấp mà trầm, giữa đêm khuya càng thêm *gợi cảm (em bịa đấy:"vvv ghi hai ô vuông phải làm sao), "Nhớ em, không đợi nổi nên mới trở về, chẳng phải em thích kinh hỷ sao?"

Cô thích kinh hỷ, không sai, thế nhưng anh không sợ làm cô hoảng sợ sao, hơn nửa đêm tỉnh lại phát hiện mình nằm dưới thân một người nam nhân, vạn nhất cô không thấy rõ rồi... đá anh... thì phải làm sao?

Tang Điềm triệt để tỉnh táo lại, một lúc sau đó mới cảm giác được thứ kề sát bên chân mình, cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, bây giờ nhìn thấy anh, mới phát giác được dục vọng trần trụi đến thâm trầm nơi đáy mắt, ánh mắt sáng quắt. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tang Điềm trong nháy mắt đỏ lên, lặng lẽ xê dịch thân thể.

Từ Mộ Duyên sao có khả năng để cô tránh thoát, cô vừa dời một tấc, anh lại tiến thêm một bước, cuối cùng mất kiên nhẫn, áp chế nàng dưới thân, "Còn tránh?" Anh cúi đầu cắn lỗ tai cô nói một câu, sắc mặt cô trong nháy mắt đỏ như muốn nhỏ máu.

Hồi lâu, cô mới mở giọng nói: "Anh quá xấu rồi..."

Anh hiểu rất rõ cô, những lời này của cô cũng có nghĩa là thầm chấp nhận, Từ Mộ Duyên cười càng lớn, cúi đầu hôn môi cô, cực lực khắc chế bản thân mình, không thể quá điên cuồng, không thể quá nóng nảy, lại trao cho cô thêm một nụ hôn ôn nhu mà tốt đẹp, "Anh còn có thể xấu xa hơn nữa." Anh nói ở bên môi cô.

Thân thể anh quá mức nóng bỏng, làm Tang Điềm xấu hổ rụt tới rụt lui, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn anh, thânh âm run run hỏi: "Tắt đèn đi được không?"

"Không được, anh muốn nhìn thấy em." Tay ở tên người cô đang thăm dò bỗng nhiên dừng một chút, anh cúi đầu nhìn lông mi cô chớp chớp, mèm nhẹ an ủi: "Đừng sợ."

Trong mùa đông lạnh lẽo, bên trong lại vô cùng ấm áp, dưới bàn tay là da thịt trơn tuột như ngọc, ánh đèn nhàn nhạt ấm áp bỗng nhiên tối sầm, không khí ngày một trở nên khô nóng, mùa đông thế nhưng lại là cái mùa khiến con người ta bộc phát ham muốn, hô hấp của anh dần trở nên thô nặng, người con gái dưới thân cũng theo anh mà mềm oặt run rẩy...

Quá trình hết sức thong thả, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn rất đau, Từ Mộ Duyên đã không thể nào miêu tả được cảm giác hạnh phúc, cái loại cảm giác nàu làm anh thật thoải mái, hết sức cảm động, hết sức bay bổng, cũng rất tròn đầy...

Thời khắc cô thuộc về anh, đáy lòng anh có cảm giác viên mãn chưa từng có, không cách nào nói rõ, chỉ là nghĩ muốn nhiều hơn một chút, hơn chút nữa...

Kỳ thực, đây là buổi tối đẹp nhất mùa đông.

Buổi sáng mùa đông sắc trời luôn mờ mịt, lúc báo thức vang lên, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng. Tang Điềm mệt đến mức không mở nổi mắt, Từ Mộ Duyên thân thủ nhấn tắt chuông báo, lại cúi đầu bên tai cô nhẹ giọng dò hỏi ý kiến, "Hôm nay không đi làm có được không? Anh giúp em xin nghỉ, huh?

Hôm nay là thứ sáu, Tang Điềm thật hận hôm nay không phải cuối tuần, bất quá không còn cách nào, cô vẫn phải đi làm, lúc trước khi gặp chuyện không may đã nghỉ phép lâu như vậy, bây giờ cô thật không muốn nghỉ nữa, nghĩ tới liền có chút bất mãn với anh, "Đều tại anh... nếu anh hôm nay mới trở về, em hiện tại cũng có thể đi làm, cũng không phải mệt mỏi như bây giờ..."

"Ô ô ô... Thật muốn ngủ nướng..."

"Ô ô ô... mệt mỏi quá"

Từ Mộ Duyên có chút buồn cười nhìn cô đang giãy giụa một bên, biểu tình oán trách, nhìn cô như vậy anh lại rất đau lòng, theo sau đó anh mới kéo Tang Điềm sắp sửa giãy giụa vào trong ngực, "Hôm nay không đi."

"Không được, em muốn đi..." Thanh âm yếu ớt nhưng cũng rất kiên quyết.

Từ Mộ Duyên bó tay, ôm cô đứng dậy, "Anh đưa em đi" Nếu cô không nhất định phải đi, vậy cứ tùy cô đi.

Kuf thực thời gian còn rất sớm, bởi vì Tang Điềm kiên trì muốn tự ngồi xe buýt đi làm, cho nên thời gian đi cũng rất sớm, tuy rằng tiêu hao một hồi nhưng vẫn dư dả.

Tang Điềm đuổi Từ Mộ Duyên ra khỏi phòng, đỏ mặt chậm rãi tự thu thập, thấy trên cổ đầy vết tích, không thể làm gì khác hơn mặc vào một cái áo lông cao cổ, đem chính mình bao lại nghiêm nghiêm thật thật, nhìn chính mình trong gương sắc mặt hồng nhuận, tuy rằng đáy mắt kia là nhàn nhạt thanh hắc, cặp mắt cũng đầy ý cười, không thể yên lại. Chỉ không biết tại sao, đại khái là hạnh phúc tới quá nhanh, đột nhiên cảm thấy không chân thật, lại có chút hoảng hốt.

Từ Mộ Duyên đẩy cửa ra, thấy cô đang ngẩn người, anh đi tới phía sau ôm lấy cô, một lát sau, cô cũng xoay người ôm anh, gương mặt dán lên ngực anh, nghe được tiếng tim đập quen thuộc, đột nhiên cảm thấy hết sức hạnh phúc.

"Có chuyện gì? Trước đây chẳng phải em thích anh ôm em từ phía sau ư?" Từ Mộ Duyên nhẹ nhàn phủ lên lưng cô.

"Bây giờ vẫn thích, chỉ là em muốn dán vào lòng anh, nghe tiếng tim đập cảm thấy đặc biệt an tâm." Nói xong liền cà cà ngực của anh, như mèo con vậy.

Từ Mộ Duyên ngẩn ra một hồi, cho là sau việc đó cô bỗng nhiên mất cảm giác an toàn, đau lòng, tay ôm cô càng chặt hơn, "Đừng sợ, anh mãi sẽ ở đây, bất kể trước mắt hay phía sau em."

"Ừ, em không sợ."

"Muốn nghe tim đập nhanh hơn không?" Anh bỗng dưng nổi lên ý xấu, thấp giọng hỏi.

"Hở?" Cô không rõ lắm

Anh bỗng nhiên ôm lấy cô, Tang Điềm chỉ cảm thấy một phen trời đất rung chuyển, vội vành ôm lấy cổ anh, gắt giọng: "Anh làm gì thế!"

"Cho em nghe tiếng tim đập rõ hơn, còn có... Cho em khắc sâu cảm thụ chân thật anh đang bên cạnh em."

Ám chỉ của Từ Mộ Duyên rất rõ ràng, Tang Điềm trong nháy mắt đỏ mặt, vỗ anh, "Đồ lưu manh! Mau buông em xuống, anh đã nói sẽ đưa em đi làm."

Anh theo lời buông cô xuống, cúi đầu chống lại hai mắt cô, thật sâu nhìn cô, "Tang Điềm, sau này ở cạnh anh không cần lo lắng chuyện này nữa, anh sẽ tận lực cho em những gì hạnh phúc nhất."

Tang Điềm nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh bỗng bật cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái, Từ Mộ Duyên cũng cười, cúi đầu đáp trả cô một nụ hôn triền miên.

Nụ hôn vừa kết thúc, Tang Điềm liền cảm thấy trên ngón tay có thêm một vật lạnh lẽo, giơ tay lên nhìn, đó là một chiếc nhẫn đơn giản hào phóng, môtn viên hột xoàn không lớn không nhỏ được khảm phía trên, cũng rất chói mắt.

"Không được khóc." Từ Mộ Duyên ôm cô thật chặt.

"Em vui lắm." Cô nói lầm bầm.

Hai trái tim đã từng lạc lối, bây giờ cũng đợi được nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện