Gục Trước Dịu Dàng
Chương 25
“Tôi xin lỗi, Ngôn Tuyển.”
“…” Tư Họa từ trong mơ tỉnh lại, giật mình hoàn hồn, mới nhớ đến Tết Nguyên Tiêu đã qua được ba ngày rồi.
Đêm hôm đó, Ngôn Tuyển một lần nữa ngỏ lời mời muốn đồng hành với cô. Cô mơ hồ nhận ra điều đó là ý gì, cho nên… cô từ chối rồi.
Từ nhỏ đến lớn từ chối qua không ít người, nhưng trước mặt Ngôn Tuyển nói ra ba từ “Tôi xin lỗi” chẳng nhẹ nhàng chút nào, trên vai gánh vác một trách nhiệm nặng nề, hai đêm liên tiếp đều mơ thấy người đó.
Rõ ràng không làm sai điều gì, nhưng lại không thể quên được, cái thể chất dễ nằm mơ của cô cũng thật là…
“Ầy…” Tư Họa ngồi bên giường thở dài một hơi.
Nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, cô nhanh chóng dậy rửa mặt, xỏ dép đi xuống nhà, mở tủ lạnh tìm đồ ăn mới phát hiện nguyên liệu rất ít ỏi. Quét mắt một cái, lấy ra 2 quả trứng gà từ bên cánh cửa tủ, thêm bột mì và sữa bò, khuấy đều, quét dầu quanh chảo, rán bốn chiếc muffin trứng gà.
Lúc đầu động tác lưu loát sinh động, kết quả cho vào trong nồi… Khét!
“Ầy…” Lại thở dài lần nữa, cô chỉ có thể đun đóng nồi rồi tắt bếp, chầm chậm làm.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Ngôn Tuyển đã rời khỏi Tân thành. Mỗi khi nhớ đến bữa sáng Ngôn Tuyển để trên bàn trước khi đi, cô liền vô cùng khinh bỉ tài nghệ nấu nướng dở tệ của bản thân mình.
Chiều hư dạ dày của mình, cuối cùng chịu tội vẫn là bản thân.
Lề mề ăn hết bữa sáng, dọn dẹp phòng bếp, lúc Tư Họa lên phòng thì phát hiện đàn tì bà vẫn còn để ở phòng khách.
Ông chủ của phòng đàn đã gửi đàn tì bà đến từ ngày thứ hai của Tết Nguyên Tiêu, cô không vội vã bóc đàn ra để đánh, ngược lại còn cảm thấy không có hứng thú lắm.
Cây đàn tì bà này mấy nghìn tệ, hôm mua cũng không nghiên cứu kĩ chất lượng âm sắc. Nếu để nói tốt, cây đàn tì bà để ở quê đã hơn hẳn những chiếc đàn trên thị trường rồi. Đó là quà sinh nhật khi cô bắt đầu thích đàn tì bà, sau khi mẹ mất rất ít khi đụng tới, không đặc biệt nghĩ đến, căn bản cũng chả nhớ nổi.
Sau đó, học kì mùa xuân bắt đầu, các học sinh lần lượt quay lại trường, giáo viên mỹ thuật Tư Họa cũng bắt đầu lập ra kế hoạch dạy học.
Mỗi ngày sáng lên trường, chiều ra về.
Mấy ngày sau, lúc cô đi qua quầy lễ tân luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện thiếu mất một người.
“Dạo này sao không thấy Khương Lộ vậy?”
“Khương Lộ… Cậu ấy về đi học rồi ạ.”
Bởi vì không chăm chỉ học hành, suýt nữa phải từ bỏ việc học. Sau khi bị người nhà “Đuổi ra ngoài” trải nghiệm cuộc sống xã hội nửa năm, Khương Lộ đã chọn quay lại trường học, tiếp tục lên lớp. Cậu ấy học lại nửa học kì lớp 11, năm sau vẫn có thể tiếp tục tham gia thi đại học.
Sau khi Khương Lộ rời đi mấy ngày, Tiểu Na cũng không có tinh thần đi làm.
“Tiểu Na, em không nghĩ đến quay trở lại trường học sao? Em vẫn còn nhỏ mà.” Tư Họa nhớ, cô bé trước mặt cũng chỉ có 18,19 tuổi, cho dù học lại cũng vẫn còn kịp.
“Em không thích hợp đi học…” Tiểu Na ngồi trên ghế cúi đầu, ngón tay đặt trên mặt bàn vẽ lung tung.
“Không có gì là thích hợp hay không, chỉ có bản thân em có muốn hay không mà thôi.” Tư Họa nói với cô ấy như vậy.
Tiểu Na khẽ lắc đầu, ngập ngừng nói: “Không được đâu, hai năm nay sức khoẻ ông nội em không tốt lắm, em ở Bốn Mùa còn có thể kiếm tiền giúp gia đình.”
Bố mẹ Tiểu Na bất ngờ qua đời, cô ấy vẫn luôn ở cùng với ông nội, ngày đó bỏ học một là vì thành tích kém, hai là cũng muốn sớm kiếm tiền san sẻ với ông.
Nói ra, cô ấy vẫn luôn ở nơi nhỏ bé này, tuy đã tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ tự mình ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Cô ấy thỏa mãn với cuộc sống thoải mái chậm rãi nơi đây, có một mức lương phù hợp, bằng lòng với hiện tại mà không biết cần phấn đấu vươn lên.
“… Em muốn ở Bốn Mùa cả đời hay sao?” Tư Họa nhìn cô bé, khẽ thở dài.
“… Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó.” Lâu rồi không có người trực tiếp nói với cô ấy về những vấn đề này, Tiểu Na có hơi luống cuống, mím môi cắn răng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tư Họa.
“Em đừng căng thẳng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.” Tư Họa cố gắng giúp cô ấy thoải mái hơn: “Cuộc đời của em thì em nên tự mình quyết định. Lựa chọn của em không sai, nhưng em có thể suy nghĩ thêm, phải chăng sẽ có con đường tốt hơn khiến em vui vẻ hơn, cũng khiến cho cuộc sống của ông em ổn định hơn.”
Là người đi trước, nhìn thấy cô bé nhỏ hơn mình vài tuổi cũng muốn giúp một chút. Nhưng cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác được, nói nhiều quá sợ đối phương sẽ phản cảm, tạm thời chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi.
“Em biết rồi, chị Tư Họa.” Nói chuyện một hồi khiến Tiểu Na cũng hiểu ra.
Lúc trước cô không nghĩ đến những điều này, đám người kia luôn kêu cô phải đi học, nhưng cô ghét học, nên càng khuyên càng hỏng. Có điều Tư Họa nói với cô rằng lựa chọn của cô không sai, chỉ là có thể cân nhắc theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Một cuộc sống tốt đẹp hơn…
Đây là sự cám dỗ lớn nhất để khuyến khích một người nỗ lực hơn.
“Em vẫn còn nhỏ, còn nhiều cơ hội để thay đổi cuộc đời, cố gắng lên nào!” Cô nở một nụ cười nhàn nhạt, con mắt trong veo hiện ra sức mạnh khiến người khác tin tưởng. Nói đến đây, Tư Họa đứng dậy rời đi.
“Suýt thì quên mất!” Nhìn thấy cô muốn đi, Tiểu Na đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy ra túi văn kiện chuyển phát nhanh từ dưới gầm bàn: “Chị Tư Họa, ở đây có đồ của chị.”
“Của chị á?” Cô không nhớ gần đây mình có mua đồ trên mạng, nhưng nhìn tên và điện thoại thì là của cô thật, nơi nhận hàng điền là “Homestay Bốn Mùa”.
Tư Họa cầm túi văn kiện, trực tiếp dùng tay mở đường niêm phong màu đỏ, phát hiện bên trong kẹp một bức thư nhỏ hơi mỏng. Tư Họa càng hiếu kỳ, đến Tiểu Na cũng mở to mắt chờ kết quả.
Cô đứng trước quầy lễ tân, ngón tay luồn vào bên trong bức thư, phát hiện bên trong là một tấm bưu thiếp của địa điểm du lịch, địa điểm là…
Cảnh thành.
Đáp án hiện ra trong đầu, Tư Họa mới nhớ ra xem tên người gửi, chỉ có đơn giản một chữ “J”.
Từ đó về sau, mỗi tuần Tư Họa đều sẽ nhận được hai bước thư chuyển phát đến từ J, không ngoài dự đoán bên trong là những tấm bưu thiếp của những địa điểm khác nhau.
Bắt đầu từ Cảnh Thành, bưu thiếp của các khu du lịch trong nước lần lượt được gửi đến, dần dần các địa điểm ngày càng mở rộng, thậm chí có cả nước ngoài. Tư Họa nhớ rõ, những tấm bưu thiếp này có liên quan đến những trải nghiệm du lịch mà Ngôn Tuyển từng kể. Mỗi khi cô nhận được bưu thiếp, đều sẽ nhớ đến những câu chuyện đặc sắc kia.
Dần dần, đồ trong túi tài liệu ngày càng nhiều. Có thể là chiếc lá có hình dáng kì diệu, có thể là hoa khô được nở đúng mùa, hoặc là món đồ độc đáo của một địa phương nào đó. Đợi đến tháng thứ hai, đồ mà Tư Họa nhận được đã có thể làm thành một tập tranh rồi.
Cô bắt đầu trả lời thư.
Ban đầu không biết nên trả lời kiểu gì, thế là lên mạng tìm những bức tranh tương ứng với hình ảnh trên tấm bưu thiếp, lần lượt vẽ chúng ra, giống như người nhận thư, cách một khoảng thời gian lại gửi đi.
Trong thư không nhắc đến một từ “Cảm ơn” nào, nhưng cô dùng cách mà mình giỏi nhất xem như đáp lễ, đối phương có thể cảm nhận được thành ý của cô.
Trong tư duy của người hiện đại, việc liên lạc toàn nhờ điện thoại, lớn đến như này rồi, Tư Họa lần đầu tiên cùng người khác giao lưu bằng thư. Dần dần, cô có thêm một thói quen, cách ba bốn ngày đều sẽ ra lễ tân lấy chuyển phát.
Hôm ấy, Tư Họa vừa dọn giá vẽ xong thì nhận được điện thoại của Kha Giai Vân, xua tan hết cảm hứng và suy nghĩ của cô: “Hoạ Hoạ, có một tin tốt!”
“Nói ra xem?” Tư Họa chầm chậm đi về phòng.
“Công ty giải trí nổi tiếng trong nước sắp tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang lớn, chủ đề có thể tự do phát huy. Tác phẩm cuối cùng được giải không chỉ có thể giành được tiền thưởng kếch xù, nhà thiết kế cũng có thể vào tập đoàn làm việc, tương đương với việc bước một chân vào giới thời trang.” Giọng của Kha Giai Vân có chút kích động.
Tư Họa dao động, lập tức đi tra. Kha Giai Vân trực tiếp ném cho cô đường link của cuộc thi, ngón tay ấn vào màn hình, số tiền thưởng sáng mù mắt.
Đến giải thấp nhất cũng bắt đầu từ 6 con số.
Tập đoàn Thiên Ngu, thần thoại của giới giải trí trong nước, minh tinh vừa nâng đã nổi. Nếu như có thể vào vòng chung kết, giành được kết quả tốt, không chỉ có nhiều tiền thưởng, còn được một công việc lương cao. Quan trọng nhất là, lần này tập đoàn Thiên Ngu trắng trợn tuyên truyền cuộc thi, nếu bộc lộ hết tài năng sẽ càng nổi tiếng hơn.
Cho dù từ góc độ nào, đối với người mới chưa có tên tuổi mà nói thì đây là cơ hội hoàn hảo.
“Mình có hơi lo lắng.” Cô lơ đãng nghịch lọ thuỷ tinh bên cạnh cửa sổ, vô cùng do dự.
Bản phác thảo cô giao cho phòng làm việc mấy tháng nay trình độ vẫn như trước, không lên cũng không xuống, không ai bảo sai nhưng cũng không xuất sắc. Mà cuộc thi này tập đoàn Thiên Ngu bỏ không ít tiền vốn, yêu cầu chắc chắn sẽ rất cao, nếu cô không thể đột phá, tuyệt đối không có phần thắng.
“Nói chung là mình muốn báo danh, mặc kệ có thông qua hay không, nỗ lực một lần vẫn tốt hơn, nhỡ đụng phải vận may thì sao?” Kha Giai Vân trước nay luôn lạc quan, cũng không sợ thua.
“Cậu nói đúng…” Tư Họa đồng ý với cách nhìn của cô ấy, nhưng cô vốn không phải là người bốc đồng: “Mình sẽ cân nhắc.”
Tắt máy chưa bao lâu, Kha Giai Vân đã gửi ảnh chụp màn hình báo danh thành công cho cô.
Cách thời gian báo danh hết hạn còn hơn một tháng, họ chỉ cần báo danh trong khoảng thời gian này là được. Ba ngày sau thời gian báo danh quy định kết thúc, bắt buộc phải đăng tải hình tác phẩm ở vòng loại. Video quay tác phẩm ở các góc và thuyết minh về tác phẩm, điều đó nghĩa là, nếu cô muốn tham gia thì giữa tháng 6 phải thiết kế ra một tác phẩm cho vòng loại.
Mấy ngày này ngoài đi dạy, Tư Họa chỉ đi dạo loanh quanh gần đó. Ra ngoài thư giãn có thể có thêm linh cảm, nhưng cô đã đi hai ngày rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Cuộc thi không hạn chế về chủ đề, người tham gia vòng loại quá nhiều, phạm vi quá rộng, được đưa lên mạng để sàng lọc, tự do phát huy sáng tạo cá tính riêng, đồng thời cũng phải đặc biệt chú ý đến vẻ mỹ quan bên ngoài.
Qua một tuần, Tư Họa cuối cùng cũng vẽ ra một bản thiết kế vừa lòng.
Nói đến cũng thật trùng hợp, hôm đó cô đi qua quầy lễ tân nghe nhân viên báo tên phòng với khách, bỗng nhiên nghĩ tới việc lấy các loại hoa làm chủ đề thiết kế một kiểu váy tiên khí bay bổng.
Những ngày sau đó, cô tự mình đi đến khu thương mại lớn nhất thành phố để chọn màu vải và trang sức, tự mình động tay làm ra, còn thiếu người mẫu là có thể hoàn thành tác phẩm vòng loại rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Họa cũng không tìm ra ai phù hợp. Nếu ở Dung Thành quen thuộc, có khi cô có thể nhờ người ở phòng làm việc giúp. Nhưng mà ở đây, mỗi ngày đều tiếp xúc với một bầy trẻ con, muốn tìm một người mẫu vóc dáng đẹp mặt cũng không kém thật đúng là…
“Chị Tư Họa, buổi chiều tốt lành, chị đứng ở cầu thang làm gì vậy?”
Cô đang dựa vào cầu thang ngoài trời suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nữ đáng yêu vang lên. Cô cúi xuống nhìn, là Tiểu Na cười rạng rỡ đang vẫy tay với cô.
Tư Họa búng tay, đi xuống cầu thang, nghiêm túc nhìn Tiểu Na từ đầu đến chân.
Bình thường ấn tượng Tiểu Na để lại cho mọi người là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhưng chiều cao thực của cô ấy là 170, lớp collagen trên mặt của cô gái trẻ là vẻ đẹp tự nhiên mà không thể trang điểm ra được.
Hai tay khoác lên vai Tiểu Na, khóe môi Tư Họa cong cong thần bí cười nói: “Tiểu Na, chị muốn nhờ em giúp một việc, sau khi xong việc còn có thù lao.”
Tư Họa chọn trúng Tiểu Na không có chút kinh nghiệm làm người mẫu nào, giúp cô bé mặc chiếc váy đó lên. Chiếc váy xinh đẹp trên người Tiểu Na vừa không hiện vẻ non nớt, cũng không quá lòe loẹt.
Chủ yếu là để thể hiện bộ trang phục, không cần quay video dựa theo cách catwalk máy móc của người mẫu. Tư Họa dạy cho cô ấy một chút ngay tại đó, hai người chọn chỗ nắng đẹp ra ngoài quay, cô gái trẻ trung mặc lên chiếc váy hoa xinh đẹp, sinh động giống như tinh linh của tự nhiên.
Giải quyết xong được một nỗi lo, bây giờ đã là tháng thứ ba, Tư Họa nhớ tới thời gian nhận hàng của mình hình như đã “Quá hạn rồi”?
“Hai hôm nay, không có chuyển phát sao?”
“Không có ạ.”
“…. Ồ, cảm ơn.” Hôm nay trực ban không phải là Tiểu Na, Tư Họa cũng không nói nhiều, trực tiếp trở về phòng luôn.
Cách lần nhận thư trước đã là năm ngày rồi, cô đi hỏi hai lần, đều nói không có chuyển phát mới. Cô tự nghĩ trong lòng, phỏng đoán rất nhiều khả năng, nhưng không thể tận mắt kiểm chứng.
Tuy đã kết bạn wechat với Ngôn Tuyển, nhưng vòng bạn bè của Ngôn Tuyển không có gì cả, thật sự không thể biết được động thái của đối phương dạo gần đây. Ngược lại em gái Ngôn Hy đó lại rất đáng yêu, thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô mấy meme thú vị, có qua có lại, dùng meme còn có thể trò chuyện đến quên trời quên đất.
Ngôn Hy không nói chuyện liên quan đến anh trai mình, Tư Họa có bóng gió hỏi qua. Không biết là do đối phương không hiểu thật hay là cố ý làm như không biết, không có một tin tức nào có ích cả.
Tình trường không được như ý, công việc thì đắc ý. Tuy chuyển phát không đến đúng lúc, nhưng tác phẩm của Tư Họa thành công được chọn vào vòng bán kết.
Những tác phẩm vòng loại được chọn đều công bố trên mạng, đồng thời cô cũng nhận được tin tốt của Kha Giai Vân, một tháng tiếp theo hai người sẽ phấn đấu vì vòng bán kết.
–
“Tư tiểu thư, ở đây có đồ của cô.”
Muộn 5 ngày so với tần suất bình thường, Tư Họa lại lần nữa nhận được chuyển phát, lúc cầm đồ lên thì phát hiện có một vật nhỏ bên trong phong bì hơi nhô ra, vừa mở ra xem, vật nhỏ suýt thì bị rơi ra ngoài.
Cô nhanh chóng bắt lấy, mở lòng bàn tay ra, là một USB màu bạc. Về đến phòng, Tư Họa đầy sự hiếu kỳ cắm USB vào máy tính, phát hiện bên trong có hai video, tiêu đề chỉ có số để phân biệt, từ bên ngoài không nhìn ra nội dung cụ thể.
Chuột di đến cột đầu tiên, Tư Họa mím môi nhấn phát, theo đó là âm nhạc vui vẻ vang lên, đoạn mở đầu dần hiện ra. Tư Họa mắt không chớp nhìn video, phát hiện là cảnh quay khi đi du lịch trên núi tuyết, nhân vật chính của mỗi cảnh quay đều là cô, sau khi biên tập, đến cảnh cô bị quả thông đập vào đầu cũng trở nên tự nhiên và đáng yêu.
Trong video này, đa phần đều là cảnh cô không biết. Ngôn Tuyển dùng góc nhìn của người ngoài, khiến cô nhìn thấy một bản thân khác với mọi ngày.
Video đầu tiên gợi lại ký ức của Tư Họa, cô rất kỳ vọng ở video thứ 2, mở ra lại phát hiện cả đoạn chỉ có 25 giây mà thôi.
Vừa nãy cô không chú ý đến dung lượng của video, cũng rất nghi hoặc không biết 25 giây này chứa nội dung gì?
Tư Họa mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi lâu không thấy có gì hiện ra, tai nghe đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm ấm: “Tư tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Quà tôi tặng cho em, có thích không?”
“Thư em gửi cho tôi, tôi đều nhận được rồi.”
“Tôi xin lỗi vì để muộn như vậy, hy vọng món quà tiếp theo có thể có được sự tha thứ của em.”
Video phát đến cuối cùng, cùng với giọng nam trầm ấm, trên màn hình từ từ hiện ra một dòng chữ: “Mùng 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ, không gặp không về.”
Giọng nói từ tính như có sức mạnh xuyên thấu không ngừng gõ vào màng nhĩ truyền đến tim cô. Đây là lần đầu tiên Ngôn Tuyển không hỏi ý kiến của cô trước khi làm gì đó, trực tiếp nói với cô: Tết Đoan Ngọ, không gặp không về.
Đối phương gần như đoán chuẩn thời gian, sau khi cô xem hết hai video kia, nhạc chuông điện thoại đúng giờ kêu lên, Tư Họa nhấn vào nút nghe: “Tôi xem video rồi.”
“Xem hết rồi à?”
“Ừm.” Lâu rồi không gặp người đó, cô lại vẫn nhớ rõ giọng nói của anh: “Câu cuối mà anh nói, không nghĩ đến việc tôi không thể đến cuộc hẹn sao?”
Đối phương trầm mặc một lúc, mới từ từ mở miệng: “Tôi xin lỗi vì không hỏi trước thời gian của em, tôi chỉ nghĩ nếu như vậy, có phải em sẽ không dễ dàng từ chối không thôi.”
Thanh âm có chút nhẹ, một nỗi chua xót không nói nên lời lan tràn trong lòng, Tư Họa cắn nhẹ môi.
Không có âm thanh, cách điện thoại cũng cảm nhận được không khí trầm mặc. Qua hồi lâu, Ngôn Tuyển mới hỏi lại lần nữa: “Cho nên, mùng 5 tháng 5, em có thời gian không?”
“… Ừm.” Rõ ràng cách một cái điện thoại, lúc trả lời Tư Họa cũng nặng nề gật đầu một cái.
Trong điện thoại lập tức truyền đến một tiếng cười vui vẻ, bay đến bên tai, Ngôn Tuyển miễn cưỡng kiềm chế, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Quyết định vậy đi, không được đổi ý đâu đấy.”
“Tôi là người không giữ chữ tín vậy à?” Tư Họa trả lời bằng giọng điệu trêu đùa, còn về đáp án, đã không còn quan trọng rồi.
Dĩ nhiên cô không phải người như thế.
Tư Họa để ý chi tiết, giữ chữ tín, lời đã nói trừ khi gặp phải nhân tố không thể kháng cự thì cô nhất định sẽ thực hiện.
Sau khi chốt hẹn, Tư Họa bỏ điện thoại xuống, đeo tai nghe lên, phát đi phát lại một video nào đó rất nhiều lần.
Mùng 5 tháng 5 Tết Đoan Ngọ, dương lịch đã là cuối tháng 6 rồi.
Ngôn Tuyển nói không gặp không về, cô cho rằng người đó nói là về Bốn Mùa, lại không nghĩ rằng trước ngày hôm đó một đêm lại nhận được một địa chỉ, bảo cô ngày mai trực tiếp qua đó.
Tư Họa tìm kiếm ở trên bản đồ, là một rạp chiếu phim tư nhân.
Rạp chiếu phim tư nhân…
Không khỏi nghĩ tới sinh nhật lần trước, rạp chiếu phim tư nhân để lại cho cô ấn tượng không tốt chút nào.
Nhưng suy cho cùng vẫn là chuyện chính miệng cô đồng ý, ngày hôm sau, Tư Họa dựa vào địa chỉ của Ngôn Tuyển gửi, đi đến rạp chiếu phim tư nhân.
Cô đến rồi, Ngôn Tuyển còn chưa xuất hiện, không giống tác phong của anh lắm. Nhưng lần này là cô đến trước giờ, vẫn chưa đến thời gian hẹn, cô cũng không giục.
Người đó giống như là biết hành tung của cô, vừa đến trước cửa đứng chưa đến 30 phút thì có điện thoại gọi đến: “Vào thang máy lên tầng ba, ở quầy lễ tân sẽ có người dẫn em.”
Theo hướng dẫn của Ngôn Tuyển, Tư Họa đi thang máy lên tầng 3. Quả nhiên có người chủ động tiến lên hỏi thân phận của cô, sau khi đã xác định thì đưa cô vào trong.
Đèn trên đường sáng sủa, khi đi vào phòng, cảm giác không giống với rạp chiếu phim lần trước cô đi.
Người bên cạnh đưa cho cô một đồ vật: “Tư tiểu thư, cô hãy đeo chiếc kính 4D này vào.”
“Sẽ không tắt đèn chứ.”
Cô không biết họ lại muốn phát cái gì cho cô xem, nếu tắt đèn, cô một mình ở đây rất không có cảm giác an toàn.
“Tư tiểu thư cô yên tâm, Ngôn tiên sinh đã dặn dò phải luôn để phòng sáng trong cả quá trình.”
“Được, cảm ơn cô.” Nghe thấy câu này, Tư Họa thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy kính đeo vào.
Lúc nhân viên ra ngoài cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tư Họa ngồi trên ghế đeo kính vào, trên màn hình từ từ hiện ra cảnh tuyết phủ, tiếp theo đó là một rừng cây đóng băng.
Ở trong thế giới băng tuyết xinh đẹp đó, cô tận mắt nhìn thấy một con bướm xinh đẹp phá băng chui ra. Đôi cánh sinh động, xuyên qua từng tầng rừng băng, vén màn sương mù, dưới sự chói rọi của ánh sáng mặt trời rực rỡ, bay về phía cô.
“…” Tư Họa từ trong mơ tỉnh lại, giật mình hoàn hồn, mới nhớ đến Tết Nguyên Tiêu đã qua được ba ngày rồi.
Đêm hôm đó, Ngôn Tuyển một lần nữa ngỏ lời mời muốn đồng hành với cô. Cô mơ hồ nhận ra điều đó là ý gì, cho nên… cô từ chối rồi.
Từ nhỏ đến lớn từ chối qua không ít người, nhưng trước mặt Ngôn Tuyển nói ra ba từ “Tôi xin lỗi” chẳng nhẹ nhàng chút nào, trên vai gánh vác một trách nhiệm nặng nề, hai đêm liên tiếp đều mơ thấy người đó.
Rõ ràng không làm sai điều gì, nhưng lại không thể quên được, cái thể chất dễ nằm mơ của cô cũng thật là…
“Ầy…” Tư Họa ngồi bên giường thở dài một hơi.
Nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, cô nhanh chóng dậy rửa mặt, xỏ dép đi xuống nhà, mở tủ lạnh tìm đồ ăn mới phát hiện nguyên liệu rất ít ỏi. Quét mắt một cái, lấy ra 2 quả trứng gà từ bên cánh cửa tủ, thêm bột mì và sữa bò, khuấy đều, quét dầu quanh chảo, rán bốn chiếc muffin trứng gà.
Lúc đầu động tác lưu loát sinh động, kết quả cho vào trong nồi… Khét!
“Ầy…” Lại thở dài lần nữa, cô chỉ có thể đun đóng nồi rồi tắt bếp, chầm chậm làm.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Ngôn Tuyển đã rời khỏi Tân thành. Mỗi khi nhớ đến bữa sáng Ngôn Tuyển để trên bàn trước khi đi, cô liền vô cùng khinh bỉ tài nghệ nấu nướng dở tệ của bản thân mình.
Chiều hư dạ dày của mình, cuối cùng chịu tội vẫn là bản thân.
Lề mề ăn hết bữa sáng, dọn dẹp phòng bếp, lúc Tư Họa lên phòng thì phát hiện đàn tì bà vẫn còn để ở phòng khách.
Ông chủ của phòng đàn đã gửi đàn tì bà đến từ ngày thứ hai của Tết Nguyên Tiêu, cô không vội vã bóc đàn ra để đánh, ngược lại còn cảm thấy không có hứng thú lắm.
Cây đàn tì bà này mấy nghìn tệ, hôm mua cũng không nghiên cứu kĩ chất lượng âm sắc. Nếu để nói tốt, cây đàn tì bà để ở quê đã hơn hẳn những chiếc đàn trên thị trường rồi. Đó là quà sinh nhật khi cô bắt đầu thích đàn tì bà, sau khi mẹ mất rất ít khi đụng tới, không đặc biệt nghĩ đến, căn bản cũng chả nhớ nổi.
Sau đó, học kì mùa xuân bắt đầu, các học sinh lần lượt quay lại trường, giáo viên mỹ thuật Tư Họa cũng bắt đầu lập ra kế hoạch dạy học.
Mỗi ngày sáng lên trường, chiều ra về.
Mấy ngày sau, lúc cô đi qua quầy lễ tân luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện thiếu mất một người.
“Dạo này sao không thấy Khương Lộ vậy?”
“Khương Lộ… Cậu ấy về đi học rồi ạ.”
Bởi vì không chăm chỉ học hành, suýt nữa phải từ bỏ việc học. Sau khi bị người nhà “Đuổi ra ngoài” trải nghiệm cuộc sống xã hội nửa năm, Khương Lộ đã chọn quay lại trường học, tiếp tục lên lớp. Cậu ấy học lại nửa học kì lớp 11, năm sau vẫn có thể tiếp tục tham gia thi đại học.
Sau khi Khương Lộ rời đi mấy ngày, Tiểu Na cũng không có tinh thần đi làm.
“Tiểu Na, em không nghĩ đến quay trở lại trường học sao? Em vẫn còn nhỏ mà.” Tư Họa nhớ, cô bé trước mặt cũng chỉ có 18,19 tuổi, cho dù học lại cũng vẫn còn kịp.
“Em không thích hợp đi học…” Tiểu Na ngồi trên ghế cúi đầu, ngón tay đặt trên mặt bàn vẽ lung tung.
“Không có gì là thích hợp hay không, chỉ có bản thân em có muốn hay không mà thôi.” Tư Họa nói với cô ấy như vậy.
Tiểu Na khẽ lắc đầu, ngập ngừng nói: “Không được đâu, hai năm nay sức khoẻ ông nội em không tốt lắm, em ở Bốn Mùa còn có thể kiếm tiền giúp gia đình.”
Bố mẹ Tiểu Na bất ngờ qua đời, cô ấy vẫn luôn ở cùng với ông nội, ngày đó bỏ học một là vì thành tích kém, hai là cũng muốn sớm kiếm tiền san sẻ với ông.
Nói ra, cô ấy vẫn luôn ở nơi nhỏ bé này, tuy đã tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ tự mình ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Cô ấy thỏa mãn với cuộc sống thoải mái chậm rãi nơi đây, có một mức lương phù hợp, bằng lòng với hiện tại mà không biết cần phấn đấu vươn lên.
“… Em muốn ở Bốn Mùa cả đời hay sao?” Tư Họa nhìn cô bé, khẽ thở dài.
“… Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó.” Lâu rồi không có người trực tiếp nói với cô ấy về những vấn đề này, Tiểu Na có hơi luống cuống, mím môi cắn răng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tư Họa.
“Em đừng căng thẳng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.” Tư Họa cố gắng giúp cô ấy thoải mái hơn: “Cuộc đời của em thì em nên tự mình quyết định. Lựa chọn của em không sai, nhưng em có thể suy nghĩ thêm, phải chăng sẽ có con đường tốt hơn khiến em vui vẻ hơn, cũng khiến cho cuộc sống của ông em ổn định hơn.”
Là người đi trước, nhìn thấy cô bé nhỏ hơn mình vài tuổi cũng muốn giúp một chút. Nhưng cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác được, nói nhiều quá sợ đối phương sẽ phản cảm, tạm thời chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi.
“Em biết rồi, chị Tư Họa.” Nói chuyện một hồi khiến Tiểu Na cũng hiểu ra.
Lúc trước cô không nghĩ đến những điều này, đám người kia luôn kêu cô phải đi học, nhưng cô ghét học, nên càng khuyên càng hỏng. Có điều Tư Họa nói với cô rằng lựa chọn của cô không sai, chỉ là có thể cân nhắc theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Một cuộc sống tốt đẹp hơn…
Đây là sự cám dỗ lớn nhất để khuyến khích một người nỗ lực hơn.
“Em vẫn còn nhỏ, còn nhiều cơ hội để thay đổi cuộc đời, cố gắng lên nào!” Cô nở một nụ cười nhàn nhạt, con mắt trong veo hiện ra sức mạnh khiến người khác tin tưởng. Nói đến đây, Tư Họa đứng dậy rời đi.
“Suýt thì quên mất!” Nhìn thấy cô muốn đi, Tiểu Na đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy ra túi văn kiện chuyển phát nhanh từ dưới gầm bàn: “Chị Tư Họa, ở đây có đồ của chị.”
“Của chị á?” Cô không nhớ gần đây mình có mua đồ trên mạng, nhưng nhìn tên và điện thoại thì là của cô thật, nơi nhận hàng điền là “Homestay Bốn Mùa”.
Tư Họa cầm túi văn kiện, trực tiếp dùng tay mở đường niêm phong màu đỏ, phát hiện bên trong kẹp một bức thư nhỏ hơi mỏng. Tư Họa càng hiếu kỳ, đến Tiểu Na cũng mở to mắt chờ kết quả.
Cô đứng trước quầy lễ tân, ngón tay luồn vào bên trong bức thư, phát hiện bên trong là một tấm bưu thiếp của địa điểm du lịch, địa điểm là…
Cảnh thành.
Đáp án hiện ra trong đầu, Tư Họa mới nhớ ra xem tên người gửi, chỉ có đơn giản một chữ “J”.
Từ đó về sau, mỗi tuần Tư Họa đều sẽ nhận được hai bước thư chuyển phát đến từ J, không ngoài dự đoán bên trong là những tấm bưu thiếp của những địa điểm khác nhau.
Bắt đầu từ Cảnh Thành, bưu thiếp của các khu du lịch trong nước lần lượt được gửi đến, dần dần các địa điểm ngày càng mở rộng, thậm chí có cả nước ngoài. Tư Họa nhớ rõ, những tấm bưu thiếp này có liên quan đến những trải nghiệm du lịch mà Ngôn Tuyển từng kể. Mỗi khi cô nhận được bưu thiếp, đều sẽ nhớ đến những câu chuyện đặc sắc kia.
Dần dần, đồ trong túi tài liệu ngày càng nhiều. Có thể là chiếc lá có hình dáng kì diệu, có thể là hoa khô được nở đúng mùa, hoặc là món đồ độc đáo của một địa phương nào đó. Đợi đến tháng thứ hai, đồ mà Tư Họa nhận được đã có thể làm thành một tập tranh rồi.
Cô bắt đầu trả lời thư.
Ban đầu không biết nên trả lời kiểu gì, thế là lên mạng tìm những bức tranh tương ứng với hình ảnh trên tấm bưu thiếp, lần lượt vẽ chúng ra, giống như người nhận thư, cách một khoảng thời gian lại gửi đi.
Trong thư không nhắc đến một từ “Cảm ơn” nào, nhưng cô dùng cách mà mình giỏi nhất xem như đáp lễ, đối phương có thể cảm nhận được thành ý của cô.
Trong tư duy của người hiện đại, việc liên lạc toàn nhờ điện thoại, lớn đến như này rồi, Tư Họa lần đầu tiên cùng người khác giao lưu bằng thư. Dần dần, cô có thêm một thói quen, cách ba bốn ngày đều sẽ ra lễ tân lấy chuyển phát.
Hôm ấy, Tư Họa vừa dọn giá vẽ xong thì nhận được điện thoại của Kha Giai Vân, xua tan hết cảm hứng và suy nghĩ của cô: “Hoạ Hoạ, có một tin tốt!”
“Nói ra xem?” Tư Họa chầm chậm đi về phòng.
“Công ty giải trí nổi tiếng trong nước sắp tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang lớn, chủ đề có thể tự do phát huy. Tác phẩm cuối cùng được giải không chỉ có thể giành được tiền thưởng kếch xù, nhà thiết kế cũng có thể vào tập đoàn làm việc, tương đương với việc bước một chân vào giới thời trang.” Giọng của Kha Giai Vân có chút kích động.
Tư Họa dao động, lập tức đi tra. Kha Giai Vân trực tiếp ném cho cô đường link của cuộc thi, ngón tay ấn vào màn hình, số tiền thưởng sáng mù mắt.
Đến giải thấp nhất cũng bắt đầu từ 6 con số.
Tập đoàn Thiên Ngu, thần thoại của giới giải trí trong nước, minh tinh vừa nâng đã nổi. Nếu như có thể vào vòng chung kết, giành được kết quả tốt, không chỉ có nhiều tiền thưởng, còn được một công việc lương cao. Quan trọng nhất là, lần này tập đoàn Thiên Ngu trắng trợn tuyên truyền cuộc thi, nếu bộc lộ hết tài năng sẽ càng nổi tiếng hơn.
Cho dù từ góc độ nào, đối với người mới chưa có tên tuổi mà nói thì đây là cơ hội hoàn hảo.
“Mình có hơi lo lắng.” Cô lơ đãng nghịch lọ thuỷ tinh bên cạnh cửa sổ, vô cùng do dự.
Bản phác thảo cô giao cho phòng làm việc mấy tháng nay trình độ vẫn như trước, không lên cũng không xuống, không ai bảo sai nhưng cũng không xuất sắc. Mà cuộc thi này tập đoàn Thiên Ngu bỏ không ít tiền vốn, yêu cầu chắc chắn sẽ rất cao, nếu cô không thể đột phá, tuyệt đối không có phần thắng.
“Nói chung là mình muốn báo danh, mặc kệ có thông qua hay không, nỗ lực một lần vẫn tốt hơn, nhỡ đụng phải vận may thì sao?” Kha Giai Vân trước nay luôn lạc quan, cũng không sợ thua.
“Cậu nói đúng…” Tư Họa đồng ý với cách nhìn của cô ấy, nhưng cô vốn không phải là người bốc đồng: “Mình sẽ cân nhắc.”
Tắt máy chưa bao lâu, Kha Giai Vân đã gửi ảnh chụp màn hình báo danh thành công cho cô.
Cách thời gian báo danh hết hạn còn hơn một tháng, họ chỉ cần báo danh trong khoảng thời gian này là được. Ba ngày sau thời gian báo danh quy định kết thúc, bắt buộc phải đăng tải hình tác phẩm ở vòng loại. Video quay tác phẩm ở các góc và thuyết minh về tác phẩm, điều đó nghĩa là, nếu cô muốn tham gia thì giữa tháng 6 phải thiết kế ra một tác phẩm cho vòng loại.
Mấy ngày này ngoài đi dạy, Tư Họa chỉ đi dạo loanh quanh gần đó. Ra ngoài thư giãn có thể có thêm linh cảm, nhưng cô đã đi hai ngày rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Cuộc thi không hạn chế về chủ đề, người tham gia vòng loại quá nhiều, phạm vi quá rộng, được đưa lên mạng để sàng lọc, tự do phát huy sáng tạo cá tính riêng, đồng thời cũng phải đặc biệt chú ý đến vẻ mỹ quan bên ngoài.
Qua một tuần, Tư Họa cuối cùng cũng vẽ ra một bản thiết kế vừa lòng.
Nói đến cũng thật trùng hợp, hôm đó cô đi qua quầy lễ tân nghe nhân viên báo tên phòng với khách, bỗng nhiên nghĩ tới việc lấy các loại hoa làm chủ đề thiết kế một kiểu váy tiên khí bay bổng.
Những ngày sau đó, cô tự mình đi đến khu thương mại lớn nhất thành phố để chọn màu vải và trang sức, tự mình động tay làm ra, còn thiếu người mẫu là có thể hoàn thành tác phẩm vòng loại rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Họa cũng không tìm ra ai phù hợp. Nếu ở Dung Thành quen thuộc, có khi cô có thể nhờ người ở phòng làm việc giúp. Nhưng mà ở đây, mỗi ngày đều tiếp xúc với một bầy trẻ con, muốn tìm một người mẫu vóc dáng đẹp mặt cũng không kém thật đúng là…
“Chị Tư Họa, buổi chiều tốt lành, chị đứng ở cầu thang làm gì vậy?”
Cô đang dựa vào cầu thang ngoài trời suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nữ đáng yêu vang lên. Cô cúi xuống nhìn, là Tiểu Na cười rạng rỡ đang vẫy tay với cô.
Tư Họa búng tay, đi xuống cầu thang, nghiêm túc nhìn Tiểu Na từ đầu đến chân.
Bình thường ấn tượng Tiểu Na để lại cho mọi người là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhưng chiều cao thực của cô ấy là 170, lớp collagen trên mặt của cô gái trẻ là vẻ đẹp tự nhiên mà không thể trang điểm ra được.
Hai tay khoác lên vai Tiểu Na, khóe môi Tư Họa cong cong thần bí cười nói: “Tiểu Na, chị muốn nhờ em giúp một việc, sau khi xong việc còn có thù lao.”
Tư Họa chọn trúng Tiểu Na không có chút kinh nghiệm làm người mẫu nào, giúp cô bé mặc chiếc váy đó lên. Chiếc váy xinh đẹp trên người Tiểu Na vừa không hiện vẻ non nớt, cũng không quá lòe loẹt.
Chủ yếu là để thể hiện bộ trang phục, không cần quay video dựa theo cách catwalk máy móc của người mẫu. Tư Họa dạy cho cô ấy một chút ngay tại đó, hai người chọn chỗ nắng đẹp ra ngoài quay, cô gái trẻ trung mặc lên chiếc váy hoa xinh đẹp, sinh động giống như tinh linh của tự nhiên.
Giải quyết xong được một nỗi lo, bây giờ đã là tháng thứ ba, Tư Họa nhớ tới thời gian nhận hàng của mình hình như đã “Quá hạn rồi”?
“Hai hôm nay, không có chuyển phát sao?”
“Không có ạ.”
“…. Ồ, cảm ơn.” Hôm nay trực ban không phải là Tiểu Na, Tư Họa cũng không nói nhiều, trực tiếp trở về phòng luôn.
Cách lần nhận thư trước đã là năm ngày rồi, cô đi hỏi hai lần, đều nói không có chuyển phát mới. Cô tự nghĩ trong lòng, phỏng đoán rất nhiều khả năng, nhưng không thể tận mắt kiểm chứng.
Tuy đã kết bạn wechat với Ngôn Tuyển, nhưng vòng bạn bè của Ngôn Tuyển không có gì cả, thật sự không thể biết được động thái của đối phương dạo gần đây. Ngược lại em gái Ngôn Hy đó lại rất đáng yêu, thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô mấy meme thú vị, có qua có lại, dùng meme còn có thể trò chuyện đến quên trời quên đất.
Ngôn Hy không nói chuyện liên quan đến anh trai mình, Tư Họa có bóng gió hỏi qua. Không biết là do đối phương không hiểu thật hay là cố ý làm như không biết, không có một tin tức nào có ích cả.
Tình trường không được như ý, công việc thì đắc ý. Tuy chuyển phát không đến đúng lúc, nhưng tác phẩm của Tư Họa thành công được chọn vào vòng bán kết.
Những tác phẩm vòng loại được chọn đều công bố trên mạng, đồng thời cô cũng nhận được tin tốt của Kha Giai Vân, một tháng tiếp theo hai người sẽ phấn đấu vì vòng bán kết.
–
“Tư tiểu thư, ở đây có đồ của cô.”
Muộn 5 ngày so với tần suất bình thường, Tư Họa lại lần nữa nhận được chuyển phát, lúc cầm đồ lên thì phát hiện có một vật nhỏ bên trong phong bì hơi nhô ra, vừa mở ra xem, vật nhỏ suýt thì bị rơi ra ngoài.
Cô nhanh chóng bắt lấy, mở lòng bàn tay ra, là một USB màu bạc. Về đến phòng, Tư Họa đầy sự hiếu kỳ cắm USB vào máy tính, phát hiện bên trong có hai video, tiêu đề chỉ có số để phân biệt, từ bên ngoài không nhìn ra nội dung cụ thể.
Chuột di đến cột đầu tiên, Tư Họa mím môi nhấn phát, theo đó là âm nhạc vui vẻ vang lên, đoạn mở đầu dần hiện ra. Tư Họa mắt không chớp nhìn video, phát hiện là cảnh quay khi đi du lịch trên núi tuyết, nhân vật chính của mỗi cảnh quay đều là cô, sau khi biên tập, đến cảnh cô bị quả thông đập vào đầu cũng trở nên tự nhiên và đáng yêu.
Trong video này, đa phần đều là cảnh cô không biết. Ngôn Tuyển dùng góc nhìn của người ngoài, khiến cô nhìn thấy một bản thân khác với mọi ngày.
Video đầu tiên gợi lại ký ức của Tư Họa, cô rất kỳ vọng ở video thứ 2, mở ra lại phát hiện cả đoạn chỉ có 25 giây mà thôi.
Vừa nãy cô không chú ý đến dung lượng của video, cũng rất nghi hoặc không biết 25 giây này chứa nội dung gì?
Tư Họa mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi lâu không thấy có gì hiện ra, tai nghe đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm ấm: “Tư tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Quà tôi tặng cho em, có thích không?”
“Thư em gửi cho tôi, tôi đều nhận được rồi.”
“Tôi xin lỗi vì để muộn như vậy, hy vọng món quà tiếp theo có thể có được sự tha thứ của em.”
Video phát đến cuối cùng, cùng với giọng nam trầm ấm, trên màn hình từ từ hiện ra một dòng chữ: “Mùng 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ, không gặp không về.”
Giọng nói từ tính như có sức mạnh xuyên thấu không ngừng gõ vào màng nhĩ truyền đến tim cô. Đây là lần đầu tiên Ngôn Tuyển không hỏi ý kiến của cô trước khi làm gì đó, trực tiếp nói với cô: Tết Đoan Ngọ, không gặp không về.
Đối phương gần như đoán chuẩn thời gian, sau khi cô xem hết hai video kia, nhạc chuông điện thoại đúng giờ kêu lên, Tư Họa nhấn vào nút nghe: “Tôi xem video rồi.”
“Xem hết rồi à?”
“Ừm.” Lâu rồi không gặp người đó, cô lại vẫn nhớ rõ giọng nói của anh: “Câu cuối mà anh nói, không nghĩ đến việc tôi không thể đến cuộc hẹn sao?”
Đối phương trầm mặc một lúc, mới từ từ mở miệng: “Tôi xin lỗi vì không hỏi trước thời gian của em, tôi chỉ nghĩ nếu như vậy, có phải em sẽ không dễ dàng từ chối không thôi.”
Thanh âm có chút nhẹ, một nỗi chua xót không nói nên lời lan tràn trong lòng, Tư Họa cắn nhẹ môi.
Không có âm thanh, cách điện thoại cũng cảm nhận được không khí trầm mặc. Qua hồi lâu, Ngôn Tuyển mới hỏi lại lần nữa: “Cho nên, mùng 5 tháng 5, em có thời gian không?”
“… Ừm.” Rõ ràng cách một cái điện thoại, lúc trả lời Tư Họa cũng nặng nề gật đầu một cái.
Trong điện thoại lập tức truyền đến một tiếng cười vui vẻ, bay đến bên tai, Ngôn Tuyển miễn cưỡng kiềm chế, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Quyết định vậy đi, không được đổi ý đâu đấy.”
“Tôi là người không giữ chữ tín vậy à?” Tư Họa trả lời bằng giọng điệu trêu đùa, còn về đáp án, đã không còn quan trọng rồi.
Dĩ nhiên cô không phải người như thế.
Tư Họa để ý chi tiết, giữ chữ tín, lời đã nói trừ khi gặp phải nhân tố không thể kháng cự thì cô nhất định sẽ thực hiện.
Sau khi chốt hẹn, Tư Họa bỏ điện thoại xuống, đeo tai nghe lên, phát đi phát lại một video nào đó rất nhiều lần.
Mùng 5 tháng 5 Tết Đoan Ngọ, dương lịch đã là cuối tháng 6 rồi.
Ngôn Tuyển nói không gặp không về, cô cho rằng người đó nói là về Bốn Mùa, lại không nghĩ rằng trước ngày hôm đó một đêm lại nhận được một địa chỉ, bảo cô ngày mai trực tiếp qua đó.
Tư Họa tìm kiếm ở trên bản đồ, là một rạp chiếu phim tư nhân.
Rạp chiếu phim tư nhân…
Không khỏi nghĩ tới sinh nhật lần trước, rạp chiếu phim tư nhân để lại cho cô ấn tượng không tốt chút nào.
Nhưng suy cho cùng vẫn là chuyện chính miệng cô đồng ý, ngày hôm sau, Tư Họa dựa vào địa chỉ của Ngôn Tuyển gửi, đi đến rạp chiếu phim tư nhân.
Cô đến rồi, Ngôn Tuyển còn chưa xuất hiện, không giống tác phong của anh lắm. Nhưng lần này là cô đến trước giờ, vẫn chưa đến thời gian hẹn, cô cũng không giục.
Người đó giống như là biết hành tung của cô, vừa đến trước cửa đứng chưa đến 30 phút thì có điện thoại gọi đến: “Vào thang máy lên tầng ba, ở quầy lễ tân sẽ có người dẫn em.”
Theo hướng dẫn của Ngôn Tuyển, Tư Họa đi thang máy lên tầng 3. Quả nhiên có người chủ động tiến lên hỏi thân phận của cô, sau khi đã xác định thì đưa cô vào trong.
Đèn trên đường sáng sủa, khi đi vào phòng, cảm giác không giống với rạp chiếu phim lần trước cô đi.
Người bên cạnh đưa cho cô một đồ vật: “Tư tiểu thư, cô hãy đeo chiếc kính 4D này vào.”
“Sẽ không tắt đèn chứ.”
Cô không biết họ lại muốn phát cái gì cho cô xem, nếu tắt đèn, cô một mình ở đây rất không có cảm giác an toàn.
“Tư tiểu thư cô yên tâm, Ngôn tiên sinh đã dặn dò phải luôn để phòng sáng trong cả quá trình.”
“Được, cảm ơn cô.” Nghe thấy câu này, Tư Họa thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy kính đeo vào.
Lúc nhân viên ra ngoài cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tư Họa ngồi trên ghế đeo kính vào, trên màn hình từ từ hiện ra cảnh tuyết phủ, tiếp theo đó là một rừng cây đóng băng.
Ở trong thế giới băng tuyết xinh đẹp đó, cô tận mắt nhìn thấy một con bướm xinh đẹp phá băng chui ra. Đôi cánh sinh động, xuyên qua từng tầng rừng băng, vén màn sương mù, dưới sự chói rọi của ánh sáng mặt trời rực rỡ, bay về phía cô.
Bình luận truyện