Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 255
Bạch tiên sinh lại vào viện, khác với lần trước, lần này Trịnh Hòa rốt cục đã an ủi được người đàn ông vừa mẫn cảm vừa cực đoan này.
Cuộc đàm phán diễn ra như sau:
Trịnh Hòa nắm tay Bạch tiên sinh, nhìn ánh mắt ông, hỏi: “Giờ chúng ta có thể nói chuyện sao?”
Bạch Ân nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Tôi cảm thấy chúng ta cần giải quyết một số vấn đề.”
Trịnh Hòa nói: “Đầu tiên, Bạch tiên sinh, ông phải tin em, đừng giống hôm nay, không hỏi gì đã muốn trị tội em, ông xem này, ” cậu vạch áo lên cho ông xem bụng mình: “xanh tím hết rồi.”
Bạch Ân lộ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Hòa giận dữ nói: “Ông đá đấy.”
“Sao có thể?” Bạch Ân kinh ngạc, ông chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại Trịnh Hòa, sao lần này lại….
“Sao lại không thể chứ?” Trịnh Hòa tức giận nói: “Trong phòng có camera đấy, ông không tin thì tự mình xem đi!”
Bạch tiên sinh vội vàng ôm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa đưa tay định đẩy ông ra, thấy gương mặt trắng bệch của ông liền không đành lòng, để Bạch Ân ôm mình, đặt đầu ông chạm vào đầu mình.
Trịnh Hòa nghiến răng: “Em nên sửa cái tật mềm lòng này, không cả đời đều bị ông ăn sạch.”
Bạch Ân không nghe rõ câu thì thầm của cậu, nói: “…Thực xin lỗi.”
Trịnh Hòa đưa tay, vỗ vỗ lưng Bạch Ân, làm bộ như không có việc gì xảy ra, nói: “Thôi, dù sao ông cũng không muốn thế, ” Thực ra, khi thấy chân Bạch Ân dẫm lên bụng mình, cậu cực kỳ cực kỳ tức giận, nhưng giận thì sao chứ, cậu không muốn rời khỏi ông, đành phải bao dung, thông cảm thôi.
Bạch Ân quả thật không nhớ chuyện lúc ấy diễn ra như thế nào, ông chỉ biết tim mình đập thình thịch như gõ trống khi xem đoạn clip đó, sau đó đầu đau dữ dội, ông muốn đi lấy thuốc trong tủ quần áo cạnh đó, không thấy được vật dưới chân — sau rồi, ông xuất hiện ở bệnh viện.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra định kỳ, Trịnh Hòa rời khỏi giường của Bạch Ân, cúi người, hôn lên thái dương của ông: “Phối hợp với bác sĩ, sắp trưa rồi, em về nhà làm đồ ăn cho ông, ông muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Trịnh Hòa khoanh vùng cho Bạch Ân: “Canh cá trích được không? Hay canh vịt nấu miến.”
Bạch Ân tự hỏi một lát, đáp:“Canh thịt bò cà chua được chứ?”
“Đương nhiên được, em đi đây, chút nữa quay lại.” Trịnh Hòa gật đầu với bác sĩ, đi ra ngoài. Lúc sắp bước khỏi cửa bệnh viện, như có gì mách bảo, cậu quay đầu lại, quả nhiên, Bạch Ân đang đứng bên cửa sổ, nhìn mình từ xa xa, cậu phất phất tay bảo ông quay lại giường bệnh.
Bạch Ân mỉm cười, thuốc khiến cơ thể ông không chút sức lực, chỉ có thể cố gắng đứng lên, ngay cả tiễn Trịnh Hòa xuống tầng cũng không làm được, điều này khiến ông thực thất vọng.
Cuộc đàm phán diễn ra như sau:
Trịnh Hòa nắm tay Bạch tiên sinh, nhìn ánh mắt ông, hỏi: “Giờ chúng ta có thể nói chuyện sao?”
Bạch Ân nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Tôi cảm thấy chúng ta cần giải quyết một số vấn đề.”
Trịnh Hòa nói: “Đầu tiên, Bạch tiên sinh, ông phải tin em, đừng giống hôm nay, không hỏi gì đã muốn trị tội em, ông xem này, ” cậu vạch áo lên cho ông xem bụng mình: “xanh tím hết rồi.”
Bạch Ân lộ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Hòa giận dữ nói: “Ông đá đấy.”
“Sao có thể?” Bạch Ân kinh ngạc, ông chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại Trịnh Hòa, sao lần này lại….
“Sao lại không thể chứ?” Trịnh Hòa tức giận nói: “Trong phòng có camera đấy, ông không tin thì tự mình xem đi!”
Bạch tiên sinh vội vàng ôm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa đưa tay định đẩy ông ra, thấy gương mặt trắng bệch của ông liền không đành lòng, để Bạch Ân ôm mình, đặt đầu ông chạm vào đầu mình.
Trịnh Hòa nghiến răng: “Em nên sửa cái tật mềm lòng này, không cả đời đều bị ông ăn sạch.”
Bạch Ân không nghe rõ câu thì thầm của cậu, nói: “…Thực xin lỗi.”
Trịnh Hòa đưa tay, vỗ vỗ lưng Bạch Ân, làm bộ như không có việc gì xảy ra, nói: “Thôi, dù sao ông cũng không muốn thế, ” Thực ra, khi thấy chân Bạch Ân dẫm lên bụng mình, cậu cực kỳ cực kỳ tức giận, nhưng giận thì sao chứ, cậu không muốn rời khỏi ông, đành phải bao dung, thông cảm thôi.
Bạch Ân quả thật không nhớ chuyện lúc ấy diễn ra như thế nào, ông chỉ biết tim mình đập thình thịch như gõ trống khi xem đoạn clip đó, sau đó đầu đau dữ dội, ông muốn đi lấy thuốc trong tủ quần áo cạnh đó, không thấy được vật dưới chân — sau rồi, ông xuất hiện ở bệnh viện.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra định kỳ, Trịnh Hòa rời khỏi giường của Bạch Ân, cúi người, hôn lên thái dương của ông: “Phối hợp với bác sĩ, sắp trưa rồi, em về nhà làm đồ ăn cho ông, ông muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Trịnh Hòa khoanh vùng cho Bạch Ân: “Canh cá trích được không? Hay canh vịt nấu miến.”
Bạch Ân tự hỏi một lát, đáp:“Canh thịt bò cà chua được chứ?”
“Đương nhiên được, em đi đây, chút nữa quay lại.” Trịnh Hòa gật đầu với bác sĩ, đi ra ngoài. Lúc sắp bước khỏi cửa bệnh viện, như có gì mách bảo, cậu quay đầu lại, quả nhiên, Bạch Ân đang đứng bên cửa sổ, nhìn mình từ xa xa, cậu phất phất tay bảo ông quay lại giường bệnh.
Bạch Ân mỉm cười, thuốc khiến cơ thể ông không chút sức lực, chỉ có thể cố gắng đứng lên, ngay cả tiễn Trịnh Hòa xuống tầng cũng không làm được, điều này khiến ông thực thất vọng.
Bình luận truyện