Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 269



Bạch Ân rót một chén trà cho Tiết Thanh Hòa, hỏi: “Xong việc rồi?”

“Đương nhiên.” Tiết Thanh Hòa nhướn mày nhìn Bạch Ân.

“Tuy tôi có nói sẽ giúp cậu, nhưng tôi mong cậu có thể tuân thủ lời hứa của mình. Chuyện nổ ga, nếu nhờ Thập Tứ nhắc nhở, tôi cũng không giấu được đâu.” Bạch Ân nói: “Nếu còn thế, đầu tiên, tôi sẽ không để cậu có được Tang Bắc, sau, hợp đồng giữa chúng ta chấm dứt. Điều kiện cậu đưa ra rất hấp dẫn, nhưng giờ tôi cũng chưa hẳn cần nó.”

“Tôi nghĩ tôi có thể giải quyết, nên mới không nói cho ông.” Tiết Thanh Hòa giải thích.

Bạch Ân nhíu mày: “Đây là nước C, không phải địa bàn của cậu. Đến phân biệt người châu Á với người châu Á cậu cũng không biết, phải nhập gia tùy tục đi chứ? Việc cậu ngỡ là bình thường, nhưng diễn ra ở đây, có khả năng sẽ khiến cậu bị lộ.”

Tiết Thanh Hòa không hài lòng: “Thế nên tôi mới nói, ông để tôi mang luôn Tang Bắc đi, còn chần chờ gì?”

Đối với Bạch Ân, chỉ có người khác nghe lời ông, không có chuyện bị ai sai khiến. Vậy nên, Bạch Ân khó chịu buông một câu chặn họng: “Hỏi tôi làm gì, chỉ cần cậu khiến Tang Bắc tình nguyện theo cậu, tôi cho đi ngay.”

Tiết Thanh Hòa quả nhiên bị nghẹn, quan hệ của cậu và Tang Bắc vẫn ở giai đoạn trên tình bạn, dưới tình yêu. Có lẽ, tên đầu gỗ Tang Bắc ấy vẫn chưa biết mình theo đuổi người ta. Cậu khó chịu nhấp chén trà trước mặt, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm: “Trà ngon thật.” Lại nhấp thêm hớp nữa: “Là đại thiếu gia của gia tộc Tos, thế mà còn tới nước C giả làm người ngoại quốc, không thấy mất mặt sao.”

“Có gì mất mặt chứ, ” Bạch Ân nói: “Chăm chỉ học tập, đó mới chính là ‘nhập gia tùy tục’.”

“Câu này bao gồm cả cậu người yêu đang ở dưới tầng của ông?”

Bạch Ân nhếch môi cười: “Đó là tác phẩm tôi đắc ý nhất.”

Đôi mắt Tiết Thanh Hòa đảo qua đảo lại:“Sao ông tán được cậu ấy thế? Tôi thấy quan hệ của cả hai rất tốt, truyền kinh nghiệm đi, được không?”

“Trịnh Hòa và Tang Bắc là hai kiểu người khác nhau.” Bạch Ân nhắc nhở.

“Không sao, chẳng phải họ đều là người nước C sao.”

“Tôi thì có sao, ” Bạch Ân đề cao tinh thần cảnh giác: “Nhỡ cậu lấy Tang Bắc làm cớ, rồi theo đuổi Trịnh Hòa thì thế nào?”

“Ông động não chút được không, sao có thể? Loại như Trịnh Hòa, trừ ông ra ai mà thích? Tôi mới nghi ông thích Tang Bắc đấy, ngày nào cũng nhét bên cạnh, rồi giao cho cả đống việc không cho về nhà!”

“Thích Tang Bắc? Ha!” Bạch Ân cười nhạo: “Chỉ có kẻ ngu như cậu mới thích người còn ngu hơn cậu, hơn nữa, Trịnh Hòa không tốt chỗ nào chứ? Cậu dám cho Tang Bắc vào bếp sao? Cẩn thận chết vì trúng độc.”

“Để Tang Bắc vào bếp làm gì? Tôi có thể nấu cơm cho anh ấy! Giặt quần áo, dọn nhà, cái gì tôi cũng biết, ông biết không?”

“Trịnh Hòa biết là được, hơn nữa, cậu ấy chắc chắn làm tốt hơn cậu.”

“Bạch Ân, ông đúng à vô dụng, trong tình yêu, địa vị của cả hai phải ngang hàng, ông biết không? Nếu không chẳng ai thèm thích ông cả.”

“Ha hả, ” Bạch Ân lạnh lùng nói: “Vui nhỉ, cậu biết thì sao? Lý luận suông mà thôi, cậu nghĩ Tang Bắc sẽ yêu cậu vì cậu nấu cơm ngon, thích dọn dẹp sao?”

Nói chưađược hai câu, cả hai lại cãi nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện