Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 3
Cậu ta tên Trịnh Hòa, tuổi lớn hơn khá nhiều so với dự đoán của Bạch tiên sinh, có lẽ do ánh đèn mờ ảo khiến ông chỉ thấy được cặp má non nớt và bờ môi duyên dáng đó.
Trịnh Hòa ngồi xuống cạnh ông, tầm mắt ông dò xét khắp người cậu, dường như cậu cảm giác được, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, phần mông được quần ôm lấy căng tròn, ngon miệng.
Gương mặt không qua cửa, nhưng dáng người không tồi.
Bạch tiên sinh thuận miệng nói chuyện với Trịnh Hòa, đặt tay lên vai cậu, nhéo nhéo, ông thầm nhíu mày, đây thực là đàn ông sao, toàn thịt mỡ mềm mại, hứng thú trong ông giảm bớt. Bạch tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy thực nhàm chán, cậu nhóc này không hợp gu ông.
“Ừm….Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa nhỏ giọng.
“Sao?” Bạch tiên sinh hỏi rất dịu ràng, dù không có hứng thú với cậu thiếu niên này, nhưng ông sẽ không keo kiệt chút hư tình giả ý.
Trịnh Hòa nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp chịu chết, cậu nằm vật vào lòng ông.
Bạch tiên sinh hơi kinh hãi, sau lại không kìm được mà cười, lần đầu tiên ông gặp người như thế, ngây thơ muốn chết còn phải giả bộ *** đãng, lẳng lơ.
“Trịnh Hòa, cậu chủ động bày tỏ tình cảm sao?” Bạch tiên sinh dùng ngón tay lạnh lẽo của mình, ấn ấn bờ môi đầy đặn của Trịnh Hòa, mềm mại, ấm áp, ông nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất của cậu thiếu niên này khiến mình vừa ý.
Trịnh Hòa sợ quá, vọt trốn đi.
Bạch tiên sinh không ngăn lại, trước giờ, bất cứ con mồi nào bị ông chú ý đều không thoát được – ông thực hưởng thụ quá trình truy đuổi.
Trịnh Hòa ngồi xuống cạnh ông, tầm mắt ông dò xét khắp người cậu, dường như cậu cảm giác được, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, phần mông được quần ôm lấy căng tròn, ngon miệng.
Gương mặt không qua cửa, nhưng dáng người không tồi.
Bạch tiên sinh thuận miệng nói chuyện với Trịnh Hòa, đặt tay lên vai cậu, nhéo nhéo, ông thầm nhíu mày, đây thực là đàn ông sao, toàn thịt mỡ mềm mại, hứng thú trong ông giảm bớt. Bạch tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy thực nhàm chán, cậu nhóc này không hợp gu ông.
“Ừm….Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa nhỏ giọng.
“Sao?” Bạch tiên sinh hỏi rất dịu ràng, dù không có hứng thú với cậu thiếu niên này, nhưng ông sẽ không keo kiệt chút hư tình giả ý.
Trịnh Hòa nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp chịu chết, cậu nằm vật vào lòng ông.
Bạch tiên sinh hơi kinh hãi, sau lại không kìm được mà cười, lần đầu tiên ông gặp người như thế, ngây thơ muốn chết còn phải giả bộ *** đãng, lẳng lơ.
“Trịnh Hòa, cậu chủ động bày tỏ tình cảm sao?” Bạch tiên sinh dùng ngón tay lạnh lẽo của mình, ấn ấn bờ môi đầy đặn của Trịnh Hòa, mềm mại, ấm áp, ông nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất của cậu thiếu niên này khiến mình vừa ý.
Trịnh Hòa sợ quá, vọt trốn đi.
Bạch tiên sinh không ngăn lại, trước giờ, bất cứ con mồi nào bị ông chú ý đều không thoát được – ông thực hưởng thụ quá trình truy đuổi.
Bình luận truyện