Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 355
Hai chân hai tay của Trịnh Hòa bị dây thừng trói chặt, cậu thì luyên thuyên không ngừng nghỉ về chuyện của Bạch tiên sinh với hai kẻ bắt cóc.
Tuy rằng, đa phần những chuyện đó đều là giả.
“Tôi đi theo Bạch tiên sinh nhiều năm, nhiều năm lắm rồi, mấy anh không biết đấy chứ, từ hồi tôi còn là một viên trứng được thụ tinh đã đi theo ông ấy rồi. Bao năm rồi vẫn chưa chịu tách ra. Tôi là tôi quan trọng với ông ấy lắm, thấy tôi mất tích, nhất định ông ấy sẽ lo đến cồn cào ruột gan….” Đấy là lời kể lể của Trịnh Hòa.
Hai gã kia liếc nhìn nhau một cái, một gã hỏi: “Thế mày biết bí mật của lão không?”
Ánh mắt Trịnh Hòa đảo qua một vòng: “Tuy bí mật của ông ấy rất nhiều, nhưng trước mắt tôi thì chẳng có gì là bí mật cả. Ông ấy tin tôi lắm, từ trước đến giờ, ông ấy luôn làm việc ở nhà, trong đại sảnh đó, kéo kín rèm, ai muốn gặp thì phải đi từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, từ ngoài nhìn vào không thấy gì cả. Tôi từng vô ý thấy một lần, trong đại sảnh đặt ba cái laptop, trên màn hình đầy những số, tôi nghĩ chắc đó là mật mã hay gì gì đó.”
Thấy câu chuyện bắt đầu lòng vòng, gã giơ súng lục lên: “Đừng lừa bọn tao!”
Trịnh Hòa co rúm người, sau đó nói: “Đâu dám, đâu dám, mạng sống của tôi nằm trong tay hai anh mà, chỉ cần cho tôi được sống, muốn gì tôi cho các anh biết.”
Gã đàn ông giọng khàn khàn bỗng nhiên nói: “Loại như mày mà Bạch Ân cũng tin, đúng là mù hai cái mắt chó đó.”
“Tôi chỉ là bạn tình thôi, chỉ là tuổi cũng cao, nên biết được nhiều chuyện không nên biết một chút, ” Trịnh Hòa cười mỉa, “Tôi chỉ là đồ vật của ông ấy, giữ không có tác dụng gì, vứt đi thì tiếc, ha ha.”
Gã cầm súng bỗng nhiên túm lấy tóc Trịnh Hòa: “Ánh mắt của Bạch Ân ắt hẳn không tồi, không biết loại đồng tính thối tha như mày có chỗ nào tốt đẹp, mà có thể ở bên lâu thế.”
Mồ hôi lạnh của Trịnh Hòa chảy ròng ròng: “Ờ….Bạch tiên sinh cũng niệm tình xưa, anh tôi và ông ấy có chút quan hệ cá nhân, bao năm nay ông ấy vẫn chăm sóc cho tôi, thế nên tôi mới được ở bên lâu thế chứ.”
“Ra là vậy.” Hai kẻ bắt cóc rốt cuộc yên tâm, hiện chúng đang ở trên đại lộ, ngay cạnh là dòng xe đông đúc, cách BEACHER chỉ có năm phút đường xe.
Trịnh Hòa không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong rằng Bạch tiên sinh đã phát hiện sự mất tích của cậu, nhóm vệ sĩ cũng còn trong BEACHER.
Xe bỗng dưng quẹo vào một đường nhỏ cạnh đó, người đàn ông giọng khàn khàn dùng kính viễn vọng nhìn tòa nhà: “Mày lên tầng cao nhất của BEACHER bao giờ chưa?”
Trước Trịnh Hòa có nghe Bạch tiên sinh nói, tầng cao nhất phải dùng thang máy chuyên dụng mới lên được, hơn nữa còn phải quét dấu vân tay, tính an toàn cực kỳ cao. Nhưng cậu sợ, nếu hai kẻ này lợi dụng được sơ hở nào để lên lầu, thì Bạch tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm!
Thấy Trịnh Hòa không nói lời nào, chúng bỗng nhiên vung quyền đấm vào bụng cậu. Trịnh Hòa kêu lên đau đớn, bao ý nghĩ để sắp đặt đường lui chạy qua đầu cậu. Trịnh Hòa thấy, dù thế nào cũng phải dụ chúng đi vào tòa nhà, liền nói: “Lên rồi, còn là Bạch tiên sinh dẫn tôi lên đó.”
“Lên bằng cách nào?”
Trịnh Hòa nói: “Tầng một có một thang máy tốc hành, bọn tôi dùng thang máy đó đi lên.” Cậu giấu đi chuyện chỉ có một cách duy nhất đi lên là dùng thang máy.
“Thang máy ở đâu?”
“Bên trái đại sảnh, cách quầy tiếp tân rất xa, chắc tầm 30m.” Trịnh Hòa nói, vừa nói xong, thì thấy gã đang nói chuyện với mình lôi dao ra nện vào cổ cậu, hai mắt cậu trợn lên, ngất. Gã nói: “Không biết thằng nhãi này nói bao câu là thật, nhưng giữ nó lại vẫn có giá trị lợi dụng.”
“Thế tối đến hành sự thì mang theo nó.”
“Tao đang nghĩ thế đấy.”
Ngáo:
(1) Nhà sắt (铁房子/ Thiết phòng ở) Hiện vẫn còn ở thành phố Diji (Trung Quốc) Khi xưa, ở đây có nghề rèn rất thịnh hành. Nhưng hệ lụy các thợ rèn để lại là một số lượng lớn nồi quặng không sử dụng được nữa. Có người đã nghĩ ra cách dùng các nồi này để xây nhà, tường thành (vì chúng có kích cỡ bằng nhau, rất chắc chắn) để tận dụng. Tường thành và những căn nhà này rất bền.
Không biết Bạch tiên sinh có xây hẳn nhà giống thế không, hay chỉ để ví von cái nhà này kín với vững như lô cốt thôi.
Tuy rằng, đa phần những chuyện đó đều là giả.
“Tôi đi theo Bạch tiên sinh nhiều năm, nhiều năm lắm rồi, mấy anh không biết đấy chứ, từ hồi tôi còn là một viên trứng được thụ tinh đã đi theo ông ấy rồi. Bao năm rồi vẫn chưa chịu tách ra. Tôi là tôi quan trọng với ông ấy lắm, thấy tôi mất tích, nhất định ông ấy sẽ lo đến cồn cào ruột gan….” Đấy là lời kể lể của Trịnh Hòa.
Hai gã kia liếc nhìn nhau một cái, một gã hỏi: “Thế mày biết bí mật của lão không?”
Ánh mắt Trịnh Hòa đảo qua một vòng: “Tuy bí mật của ông ấy rất nhiều, nhưng trước mắt tôi thì chẳng có gì là bí mật cả. Ông ấy tin tôi lắm, từ trước đến giờ, ông ấy luôn làm việc ở nhà, trong đại sảnh đó, kéo kín rèm, ai muốn gặp thì phải đi từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, từ ngoài nhìn vào không thấy gì cả. Tôi từng vô ý thấy một lần, trong đại sảnh đặt ba cái laptop, trên màn hình đầy những số, tôi nghĩ chắc đó là mật mã hay gì gì đó.”
Thấy câu chuyện bắt đầu lòng vòng, gã giơ súng lục lên: “Đừng lừa bọn tao!”
Trịnh Hòa co rúm người, sau đó nói: “Đâu dám, đâu dám, mạng sống của tôi nằm trong tay hai anh mà, chỉ cần cho tôi được sống, muốn gì tôi cho các anh biết.”
Gã đàn ông giọng khàn khàn bỗng nhiên nói: “Loại như mày mà Bạch Ân cũng tin, đúng là mù hai cái mắt chó đó.”
“Tôi chỉ là bạn tình thôi, chỉ là tuổi cũng cao, nên biết được nhiều chuyện không nên biết một chút, ” Trịnh Hòa cười mỉa, “Tôi chỉ là đồ vật của ông ấy, giữ không có tác dụng gì, vứt đi thì tiếc, ha ha.”
Gã cầm súng bỗng nhiên túm lấy tóc Trịnh Hòa: “Ánh mắt của Bạch Ân ắt hẳn không tồi, không biết loại đồng tính thối tha như mày có chỗ nào tốt đẹp, mà có thể ở bên lâu thế.”
Mồ hôi lạnh của Trịnh Hòa chảy ròng ròng: “Ờ….Bạch tiên sinh cũng niệm tình xưa, anh tôi và ông ấy có chút quan hệ cá nhân, bao năm nay ông ấy vẫn chăm sóc cho tôi, thế nên tôi mới được ở bên lâu thế chứ.”
“Ra là vậy.” Hai kẻ bắt cóc rốt cuộc yên tâm, hiện chúng đang ở trên đại lộ, ngay cạnh là dòng xe đông đúc, cách BEACHER chỉ có năm phút đường xe.
Trịnh Hòa không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong rằng Bạch tiên sinh đã phát hiện sự mất tích của cậu, nhóm vệ sĩ cũng còn trong BEACHER.
Xe bỗng dưng quẹo vào một đường nhỏ cạnh đó, người đàn ông giọng khàn khàn dùng kính viễn vọng nhìn tòa nhà: “Mày lên tầng cao nhất của BEACHER bao giờ chưa?”
Trước Trịnh Hòa có nghe Bạch tiên sinh nói, tầng cao nhất phải dùng thang máy chuyên dụng mới lên được, hơn nữa còn phải quét dấu vân tay, tính an toàn cực kỳ cao. Nhưng cậu sợ, nếu hai kẻ này lợi dụng được sơ hở nào để lên lầu, thì Bạch tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm!
Thấy Trịnh Hòa không nói lời nào, chúng bỗng nhiên vung quyền đấm vào bụng cậu. Trịnh Hòa kêu lên đau đớn, bao ý nghĩ để sắp đặt đường lui chạy qua đầu cậu. Trịnh Hòa thấy, dù thế nào cũng phải dụ chúng đi vào tòa nhà, liền nói: “Lên rồi, còn là Bạch tiên sinh dẫn tôi lên đó.”
“Lên bằng cách nào?”
Trịnh Hòa nói: “Tầng một có một thang máy tốc hành, bọn tôi dùng thang máy đó đi lên.” Cậu giấu đi chuyện chỉ có một cách duy nhất đi lên là dùng thang máy.
“Thang máy ở đâu?”
“Bên trái đại sảnh, cách quầy tiếp tân rất xa, chắc tầm 30m.” Trịnh Hòa nói, vừa nói xong, thì thấy gã đang nói chuyện với mình lôi dao ra nện vào cổ cậu, hai mắt cậu trợn lên, ngất. Gã nói: “Không biết thằng nhãi này nói bao câu là thật, nhưng giữ nó lại vẫn có giá trị lợi dụng.”
“Thế tối đến hành sự thì mang theo nó.”
“Tao đang nghĩ thế đấy.”
Ngáo:
(1) Nhà sắt (铁房子/ Thiết phòng ở) Hiện vẫn còn ở thành phố Diji (Trung Quốc) Khi xưa, ở đây có nghề rèn rất thịnh hành. Nhưng hệ lụy các thợ rèn để lại là một số lượng lớn nồi quặng không sử dụng được nữa. Có người đã nghĩ ra cách dùng các nồi này để xây nhà, tường thành (vì chúng có kích cỡ bằng nhau, rất chắc chắn) để tận dụng. Tường thành và những căn nhà này rất bền.
Không biết Bạch tiên sinh có xây hẳn nhà giống thế không, hay chỉ để ví von cái nhà này kín với vững như lô cốt thôi.
Bình luận truyện