Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 413
Kỳ thật đến cuối Trịnh Hòa vẫn không biết cái công ty của giám đốc Tống kia rốt cuộc thuộc về ai. Bạch tiên sinh sớm quản lý chặt mấy thứ như giấy căn cước, hộ khẩu, tài khoản ngân hàng của cậu hết rồi, giờ mỗi tháng cậu chỉ có 2000 NDT để tiêu, nhiều một đồng cũng không cho. Nếu không phải bình thường ăn uống, rồi các khoản khác Bạch tiên sinh đều trả tiền, chắc Trịnh Hòa nghèo tới độ không mua nổi quần áo mặc.
Dạo gần đây Tang Bắc lại tới mấy lần, lần cuối, trước lúc ra cửa anh nói với Trịnh Hòa một câu: “Cậu nên về trường quay đi.”
Trịnh Hòa cảm thấy quái quái, bình thường, mọi chuyện đều được Bạch tiên sinh nói thẳng với cậu, sao lần này lại là Tang Bắc? Càng nghĩ càng không hiểu, đợi mọi người đi rồi liền tìm ông hỏi, rèm cửa trong thư phòng được kéo kín, Bạch tiên sinh ghé vào bàn, ngủ.
Thấy thế, Trịnh Hòa cảm thấy mắt mình có chút ươn ướt. Bạch tiên sinh đang bận việc gì cậu không biết, nhưng rõ ràng là ông đang gặp chuyện phiền toái, mấy tối rồi không ngủ ngon, có hôm nửa đêm Trịnh Hòa đột nhiên tỉnh lại còn thấy ông đang bật đèn xem văn kiện.
Sau đó, đang lúc Trịnh Hòa cảm thấy áy náy vì không thể giúp ông phân ưu thì cậu thấy ông quay mặt lại, miệng còn nhai viên vitamin rôm rốp.
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh lau miệng, hỏi: “Giữa trưa rồi à? Tôi đói.”
Trịnh Hòa: “…”
Cậu biết nói gì giờ.
Dạo gần đây Tang Bắc lại tới mấy lần, lần cuối, trước lúc ra cửa anh nói với Trịnh Hòa một câu: “Cậu nên về trường quay đi.”
Trịnh Hòa cảm thấy quái quái, bình thường, mọi chuyện đều được Bạch tiên sinh nói thẳng với cậu, sao lần này lại là Tang Bắc? Càng nghĩ càng không hiểu, đợi mọi người đi rồi liền tìm ông hỏi, rèm cửa trong thư phòng được kéo kín, Bạch tiên sinh ghé vào bàn, ngủ.
Thấy thế, Trịnh Hòa cảm thấy mắt mình có chút ươn ướt. Bạch tiên sinh đang bận việc gì cậu không biết, nhưng rõ ràng là ông đang gặp chuyện phiền toái, mấy tối rồi không ngủ ngon, có hôm nửa đêm Trịnh Hòa đột nhiên tỉnh lại còn thấy ông đang bật đèn xem văn kiện.
Sau đó, đang lúc Trịnh Hòa cảm thấy áy náy vì không thể giúp ông phân ưu thì cậu thấy ông quay mặt lại, miệng còn nhai viên vitamin rôm rốp.
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh lau miệng, hỏi: “Giữa trưa rồi à? Tôi đói.”
Trịnh Hòa: “…”
Cậu biết nói gì giờ.
Bình luận truyện