Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 42
Giám đốc Tống bị Bạch Ân dọa sợ, mọi hoạt động mờ ám của lão đều bị giữ kín trong căn phòng làm việc vĩnh viễn không có cửa sổ của Bạch Ân tại BEACHER. Vậy nên, lão không chỉ uy hiếp, bắt Trịnh Hòa về công ty, tỏ vẻ sẽ trung thành 100% với Bạch Ân, hơn nữa, còn nộp lên mọi chuyện trong công ty của lão, cùng với một ít về phương hướng phát triển, chương trình, kịch bản của Trịnh Hòa.
Bạch Ân lại bắt đầu cuộc sống dật dờ, nhàm chán của mình.
Ông không nói cho bất cứ ai, lái một chiếc máy bay tư nhân – ông đã tốn rất nhiều thời gian mới thi được bằng lái nó, định tới một hòn đảo không người, yên tĩnh một mình.
Nhưng trên thực tế, ông mới bay không đến một giờ đã bị cưỡng chế ngừng lại, quay về sân bay. Sau đó, ông bảo người lái xe vẫn còn ngây ngốc, chở mình tới công ty Trịnh Hòa.
Ông bỗng nhiên nhận thấy, một mình đi du lịch thật nhàm chán, nên mang theo ai đó phiêu cùng.
Trịnh Hòa với khả năng chịu áp lực cao, bị đứng mũi chịu sào.
Lái xe gọi điện cho Thành thiếu – người đại diện đương nhiệm của Trịnh Hòa, quay đầu lại nói: “Chút nữa Trịnh Hòa sẽ đi ra.”
“Tôi thấy rồi, ” Bạch Ân vẫn luôn nhìn cửa sổ, nói xong, ông mở cửa xe, đeo lên nụ cười tao nhã: “Trịnh Hòa, bên này.”
Trịnh Hòa chạy qua mau, vừa đóng cửa lại, đôi môi hai người đã trao nhau một nụ hôn ướt át.
Trịnh Hòa né ra một chút, thở dốc một hồi, oán giận hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa, tựa vào vai cậu, ý nghĩ lái máy bay đi hoang đảo bỗng dưng nhạt đi: “Thấy tôi, em vui lắm, phải không?”
Dù sao thì tâm tình tôi không tồi.
Bạch Ân giấu lời đó vào lòng.
Bạch Ân lại bắt đầu cuộc sống dật dờ, nhàm chán của mình.
Ông không nói cho bất cứ ai, lái một chiếc máy bay tư nhân – ông đã tốn rất nhiều thời gian mới thi được bằng lái nó, định tới một hòn đảo không người, yên tĩnh một mình.
Nhưng trên thực tế, ông mới bay không đến một giờ đã bị cưỡng chế ngừng lại, quay về sân bay. Sau đó, ông bảo người lái xe vẫn còn ngây ngốc, chở mình tới công ty Trịnh Hòa.
Ông bỗng nhiên nhận thấy, một mình đi du lịch thật nhàm chán, nên mang theo ai đó phiêu cùng.
Trịnh Hòa với khả năng chịu áp lực cao, bị đứng mũi chịu sào.
Lái xe gọi điện cho Thành thiếu – người đại diện đương nhiệm của Trịnh Hòa, quay đầu lại nói: “Chút nữa Trịnh Hòa sẽ đi ra.”
“Tôi thấy rồi, ” Bạch Ân vẫn luôn nhìn cửa sổ, nói xong, ông mở cửa xe, đeo lên nụ cười tao nhã: “Trịnh Hòa, bên này.”
Trịnh Hòa chạy qua mau, vừa đóng cửa lại, đôi môi hai người đã trao nhau một nụ hôn ướt át.
Trịnh Hòa né ra một chút, thở dốc một hồi, oán giận hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa, tựa vào vai cậu, ý nghĩ lái máy bay đi hoang đảo bỗng dưng nhạt đi: “Thấy tôi, em vui lắm, phải không?”
Dù sao thì tâm tình tôi không tồi.
Bạch Ân giấu lời đó vào lòng.
Bình luận truyện