Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 9
Bạch tiên sinh để lộ chút ý tứ, giám đốc Tống tới, biết Bạch tiên sinh muốn Trịnh Hòa liền vỗ ngực cam đoan, đêm nay sẽ khiến cậu ấy xuất hiện trong phòng ông.
Bạch tiên sinh không quá coi trọng những lời này, ông đã qua cái tuổi dễ hưng phấn bởi ***, ông mong Trịnh Hòa có thể khiến tâm trạng của mình không tiếp tục suy sụp, mọi chuyện khác, chỉ là tiện thể thôi.
Giám đốc Tống đi rồi, Bạch tiên sinh bảo Kiệt Tử điều tra Trịnh Hòa. Nếu quyết định để cậu ấy tham dự vào cuộc sống của mình, biết người biết ta vẫn tốt hơn.
Kiệt Tử gửi tới lý lịch sơ lược của Trịnh Hòa rất nhanh sau đó, Bạch tiên sinh lật thẳng đến khoảng thời gian sau 20 tuổi của cậu, vốn tưởng sẽ ghi đầy những phim đã tham gia và cúp, nhưng thực ra chỉ có duy nhất hai dòng chữ:
21tuổi gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình, 29 tuổi hết hạn hợp đồng, hiện làm nhân viên trang điểm tại ảnh viện ‘Chạc cây’.
Bạch tiên sinh hơi ngẩn ra.
Trịnh Hòa đã chấm dứt hợp đồng với giám đốc Tống, điều này ông không ngờ tới. Nghĩ tới lời cam đoan khi nãy của Tống Chấn Hào, Bạch tiên sinh âm thầm suy đoán chân tướng, nếu Trịnh Hòa quả thực không là người của Tống Chấn Hào, hoặc từ đầu tới đuôi, cậu đều không biết chuyện xảy ra giữa hai người, như vậy, quyết định giữ cậu ấy bên người là đúng.
Bạch tiên sinh cảm thấy mấy dòng này quá sơ sài, hỏi: “Chỉ có thể thôi sao?”
Kiệt Tử gật đầu: “Cũng chừng thế.”
“Còn có chuyện gì không viết sao?”
“Có một chút, ” Kiệt Tử lật đến đoạn sau 20 tuổi của Trịnh Hòa: “Trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa tham ra khá nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhưng đa phần đều là vai quần chúng, không đủ để viết tên, còn có vài mối quan hệ cậu ta từng trải qua, cậu ta là đồng tính…..”
Bạch tiên sinh ngắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Kiệt Tử câm miệng.
Dường như nghĩ tới điều gì, Bạch tiên sinh ngẩng đầu, hỏi: “Bạn trai cậu là Trần Minh phải không?”
Đối với giới tính của mình, Kiệt Tử không hề giấu diếm: “Vâng, đúng thế.”
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Cậu thấy người tôi cho cậu điều tra này thế nào?”
Kiệt Tử ăn ngay nói thật: “Rất bình thường, đi đường có thể vớt được cả đống người như thế.”
Bạch tiên sinh càng hài lòng với Trịnh Hòa, ông muốn kiểu người bình thường như vậy, hương vị chỉ cần mình biết là được rồi, người khác không cần hiểu.
Bạch tiên sinh đáp: “Tốt lắm, hiện tại tôi liền muốn gặp cậu ấy.”
Bạch tiên sinh không quá coi trọng những lời này, ông đã qua cái tuổi dễ hưng phấn bởi ***, ông mong Trịnh Hòa có thể khiến tâm trạng của mình không tiếp tục suy sụp, mọi chuyện khác, chỉ là tiện thể thôi.
Giám đốc Tống đi rồi, Bạch tiên sinh bảo Kiệt Tử điều tra Trịnh Hòa. Nếu quyết định để cậu ấy tham dự vào cuộc sống của mình, biết người biết ta vẫn tốt hơn.
Kiệt Tử gửi tới lý lịch sơ lược của Trịnh Hòa rất nhanh sau đó, Bạch tiên sinh lật thẳng đến khoảng thời gian sau 20 tuổi của cậu, vốn tưởng sẽ ghi đầy những phim đã tham gia và cúp, nhưng thực ra chỉ có duy nhất hai dòng chữ:
21tuổi gia nhập công ty điện ảnh và truyền hình, 29 tuổi hết hạn hợp đồng, hiện làm nhân viên trang điểm tại ảnh viện ‘Chạc cây’.
Bạch tiên sinh hơi ngẩn ra.
Trịnh Hòa đã chấm dứt hợp đồng với giám đốc Tống, điều này ông không ngờ tới. Nghĩ tới lời cam đoan khi nãy của Tống Chấn Hào, Bạch tiên sinh âm thầm suy đoán chân tướng, nếu Trịnh Hòa quả thực không là người của Tống Chấn Hào, hoặc từ đầu tới đuôi, cậu đều không biết chuyện xảy ra giữa hai người, như vậy, quyết định giữ cậu ấy bên người là đúng.
Bạch tiên sinh cảm thấy mấy dòng này quá sơ sài, hỏi: “Chỉ có thể thôi sao?”
Kiệt Tử gật đầu: “Cũng chừng thế.”
“Còn có chuyện gì không viết sao?”
“Có một chút, ” Kiệt Tử lật đến đoạn sau 20 tuổi của Trịnh Hòa: “Trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa tham ra khá nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhưng đa phần đều là vai quần chúng, không đủ để viết tên, còn có vài mối quan hệ cậu ta từng trải qua, cậu ta là đồng tính…..”
Bạch tiên sinh ngắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Kiệt Tử câm miệng.
Dường như nghĩ tới điều gì, Bạch tiên sinh ngẩng đầu, hỏi: “Bạn trai cậu là Trần Minh phải không?”
Đối với giới tính của mình, Kiệt Tử không hề giấu diếm: “Vâng, đúng thế.”
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Cậu thấy người tôi cho cậu điều tra này thế nào?”
Kiệt Tử ăn ngay nói thật: “Rất bình thường, đi đường có thể vớt được cả đống người như thế.”
Bạch tiên sinh càng hài lòng với Trịnh Hòa, ông muốn kiểu người bình thường như vậy, hương vị chỉ cần mình biết là được rồi, người khác không cần hiểu.
Bạch tiên sinh đáp: “Tốt lắm, hiện tại tôi liền muốn gặp cậu ấy.”
Bình luận truyện