Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 9: Thường Lạc
Cố Tiện Khê trở lại phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại, cả người cũng mềm nhũn ra, một tay đè ở trên gáy xoa xoa cái cổ đau nhức, thở ra “Mệt chết bảo bảo!”
“Tiện Khê cậu về rồi a.” Người đang đánh máy vi tính bên trong phòng ngủ nghe tiếng xoay đầu lại, liếc mắt nhìn rồi lại vòng trờ về.
“Ừ.” Cố Tiện Khê đổi dép, kéo cái ghế trước bàn tới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người nọ mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, hỏi “Làm sao đi lâu như vậy?”
Cố Tiện Khê thở dài một cái, không thể làm gì nói “Những niên đệ niên muội kia quá om sòm, liên tục ồn ào nên kéo dài cho tới giờ.”
Người nọ tự mình gật đầu một cái, chăm chú nhìn vào trong máy vi tính. Cố Tiện Khê nâng lên con ngươi liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính của nàng, thấy nàng lại đang chơi game online. Thở dài một cái, Từ Nhã Khiết chết mê với cái game này a, cả ngày đắm chìm trong thế giới trò chơi, rất sợ là nàng sẽ vì vậy mà ở lại lớp.
Yêu cầu Trường y khoa vô cùng nghiêm khắc, mỗi học kỳ chỉ cần có hai môn không đạt thì sẽ bị lưu ban xuống học với các niên muội. Hối hận không có ích gì đâu.
Cố Tiện Khê không hy vọng phòng ngủ các nàng bởi vì có người lưu ban mà tách ra, hảo ý nhắc nhở “Nhã Khiết a, cậu chuẩn bị bài xong rồi à? Bài tập làm xong chưa? Tại sao còn chơi game vậy?”
Từ Nhã Khiết chợt vỗ bàn một cái, trợn to hai mắt nhìn Cố Tiện Khê hô “Cái gì! Có bài tập! Sao tớ không biết!”
Trương Tư Di nằm trên giường nhìn điện thoại di động thình lình có nghe tiếng vỗ bàn làm giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía cũng không có phát hiện chuyện gì đáng sợ, truy cứu đến nguồn gốc âm thanh đó mới biết là do Từ Nhã Khiết phát ra, tức giận vỗ mấy cái xuống giường khó chịu nói “Từ Nhã Khiết! Cậu đang làm gì vậy a! Sao lớn tiếng như vậy!”
“Không có gì, cậu cứ tiếp tục xem tiểu thuyết đi.” Từ Nhã Khiết không nhịn được phất phất tay nói.
Trương Tư Di giận dữ bất bình hừ một tiếng, lại nằm xuống, tiếp tục đắm chìm vào tiểu thuyết, thiếu chút nữa bị dọa cho són đái.
Cố Tiện Khê dọn dẹp sách học trên bàn mặt đầy vô tội nói “Ngày nào cậu cũng lo chơi game, dĩ nhiên không biết.”
Từ Nhã Khiết xoay người lại, xỉ vả làm mặt quỷ hỏi Cố Tiện Khê “Tiện Khê làm chưa?”
Cố Tiện Khê muốn lấy quyển bài tập trên giá sách nhưng vì cánh tay quá ngắn, với cỡ nào cũng không lấy được, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy trả lời “Tớ dĩ nhiên là làm rồi.”
“Nga, vậy thì không sao, một hồi mượn tập cậu chép là được.” Từ Nhã Khiết yên tâm vuốt mình ngực thở phào nhẹ nhõm nói. Sau đó tiếp tục đánh máy vi tính.
“Ê ê, ai cho mượn mà chép.” Cố Tiện Khê cố ý nói.
Từ Nhã Khiết lập tức quay người lại hạ xuống khóe miệng, làm bộ dáng đáng thương nhìn Cố Tiện Khê nói “Bài tập đó tớ có xem qua rồi nhưng không hiểu, Cố học bá chiếu cố một cái học tra như tớ đi. Kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân của Cố học bá.” Cố Tiện Khê học giỏi, thường xuyên đứng đầu, hơn nữa không chỉ có năng lực mà chữ viết rất tốt, bài tập phòng ngủ các nàng đều dựa vào Cố Tiện Khê mà hoàn thành.”Đừng có kêu tớ là học bá, tớ không cho cậu mượn đâu!” Cố Tiện Khê kiên định cự tuyệt nói.
Từ Nhã Khiết chân đạp một cái ở góc bàn, sau lưng dùng một chút lực, cái ghế liền trượt tới trước mặt Cố Tiện Khê. Chân ghế va chạm trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, Cố Tiện Khê và Trương Tư Di đối với thanh âm này không cảm thấy lạ gì, hiển nhiên là quen tai rồi, Từ Nhã Khiết làm biếng mấy bước cũng không chịu đi. Từ Nhã Khiết kéo kéo vạt áo Cố Tiện Khê lắc lắc thỉnh cầu Cố học bá...”.
“Muốn chép bài của tớ thì phải trả giá chứ.” Cố Tiện Khê ngước càm nói.
“Một túi Khoai tây chiên Mimi.” Từ Nhã Khiết híp mắt, giơ một ngón tay nói. Một bộ nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích, thân bất do kỷ, giống như Cố Tiện Khê đang chèn ép bán nàng vậy.
Cố Tiện Khê lãnh giáo trả giá giơ hai ngón tay nói “Hai túi.” Sau đó không đợi Từ Nhã Khiết tử cân nhắc, trực tiếp nói “Đồng ý!”
Từ Nhã Khiết ngay cả đổi ý cũng không có cơ hội, kéo ghế di chuyển về trước bàn đọc sách của mình, một bên kêu thảm một bên nhoài người trên bàn sách. Quà vặt của nàng đều sắp bị Cố Tiện Khê cướp hết rồi, quả nhiên là ngộ nhân bất thục a! Ngộ nhân bất thục* a! (Gặp người không gặp thời, xui xẻo)
Cố Tiện Khê đi tới bên cạnh nàng, muốn cười lại không dám cười, cố nín cười khuyên Từ Nhã Khiết “Cậu xem đi, nếu không tự làm bài tập thì sẽ bị tớ hố, cho nên cậu nên vì bản thân mà tự làm bài đi nha! Không vì kỳ thi cũng vì Khoai tây chiên Mimi a. Chẳng lẽ cậu muốn tất cả Khoai tây chiên Mimi đều bị tớ ăn sạch sao?”
Từ Nhã Khiết chưa kịp nói, liền ngồi thẳng lưng, trên mặt một chút bi thương cũng không có, học tập Cố Tiện Khê bán moe, vẫy tay nói “Đi qua một bên, đi qua một bên, đồ người xấu. Tớ không thương cậu nữa.”
“Ai cần cậu yêu tớ.” Cố Tiện Khê le lưỡi một cái, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, phát hiện phòng ngủ thiếu một người, hỏi Từ Nhã Khiết “Lạc Lạc đi đâu rồi? Sao không có ở phòng?”
Lạc Lạc là ngoại hiệu của một người khác trong phòng ngủ, nàng nguyên danh gọi là Thường Lạc nhưng Từ Nhã Khiết ngại danh tự này quá văn nghệ, hơn nữa nghe giống tên nam sinh liền trực tiếp kêu nàng là Lạc Lạc, kêu được một khoảng thời gian, Cố Tiện Khê các nàng cũng bắt chước kêu như vậy, Lạc Lạc là tên gọi Thường Lạc trong phòng ngủ.
Từ Nhã Khiết cho là nàng ở biết còn hỏi, cũng không ngẩng đầu lên hỏi ngược lại “Nàng không phải đi tìm cậu sao?”
“Không có a.” Đôi mi thanh tú của Cố Tiện Khê hơi nhăn lại, nói.
“Nàng nói với chúng ta sợ cậu bị ướt mưa liền tới đưa dù cho cậu, hai người không gặp nhau à? Từ Nhã Khiết vội vả nhìn nàng một cái, lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính nói.
Cố Tiện Khê không thấy nàng tới, lắc đầu nói “Không thấy, đại khái là không gặp đi.”
Từ Nhã Khiết không cho là đúng nói “Không có sao, nàng không tìm được cậu một hồi sẽ trở về.”
“Ừ.” Cố Tiện Khê gật đầu một cái, nhìn thời gian, cũng sắp chín giờ rưỡi, Lạc Lạc hẳn sắp về rồi, nàng đi chơi điện thoại di động một lát đi. Lấy quyển vở bài tập trong túi xách ra đặt trên bàn của Từ Nhã Khiết, sau đó dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn dẫn tới chú ý của Từ Nhã Khiết nói “Bài tập để ở nơi này, chép xong nhớ trả lại cho tớ.”Từ Nhã Khiết bận bịu chơi game không thèm để ý, dùng dư quang liếc quyển tập, qua loa gật gật đầu nói “Để đó đi, lát nữa tớ chép.”
Cố Tiện Khê thay đồ ngủ xong xuôi, sau đó leo lên giường ngồi, chân lắc lư giữa giữa không trung, cầm điện thoại di động lên.
Màn ảnh mới vừa sáng lên, QQ liền phát ra mười mấy lời mời kết bạn, Cố Tiện Khê đầu đầy hắc tuyến mở QQ ra, nhìn lời mời kia, toàn là lời trêu đùa. Tất cả đều gửi tới sau bảy giờ tối, không cần suy nghĩ cũng biết là người trong lớp nàng thay mặt trưởng lớp kia.
Cái gì mà “Học tỷ, năm nay em mười tám, chưa lập gia đình, có nhà có xe, chỉ thiếu một người bạn gái. Học tỷ có người yêu chưa?” (~ ̄▽ ̄)→))* ̄▽ ̄*)o coi mắt thì biến sang một bên, không thèm!
“Học tỷ, thêm em vào đi, em có chuyện muốn nói với chị. Đại sự.” Người đâu, ném hắn ra cho ta, mới gặp nhau có mấy tiếng, có thể có đại sự gì, tưởng nàng ngu à (ノ —_—) ノ ~┴————┴.
“Học tỷ em muốn kết bạn với chị.” Đây coi như là lời mời bình thường nhất, Cố Tiện Khê nhấn vào thông tin của hắn nhìn một chút, trong đó hiện lên hình ảnh. Làm người khác chú ý nhất chính là hắn để lại hai cọng râu trên mép miệng. Hơn nữa mắt ti hí làm cho có cảm giác thô bỉ... Cố Tiện Khê vội vàng thoát ra, tránh làm dơ bẩn ánh mắt của bản thân. Nàng mặc dù không chê dáng dấp xấu xí của người khác nhưng vẫn có chút nhan khống... Xấu xí thì miễn!
Cố Tiện Khê cự tuyệt một đống sau, không nhịn được che mặt thở dài, ai cũng đều không đáng tin cậy. May là nàng không có tìm bọn họ làm trợ thủ, nếu không thế nào cũng bị bọn họ làm cho tức chết. Đồng thời lòng hối hận không thôi, sớm biết cũng không cần vào ban của bọn họ, từng người từng người vào kết bạn với nàng, nàng muốn từ chối cũng mất nhiều thời gian a. Ngón tay quẹt xuống, đang suy xét nên tiếp tục từ chối hay là mặc kệ không để ý tới. Chợt thấy một cái tên quen thuộc, ảnh đại diện là hình bản thân, trên chú thích chỉ có hai chữ 'Ôn Liễm' đơn giản. Ừ trong đám người gửi lời mời chỉ có mình cô ấy là nữ, Cố Tiện Khê muốn không chú ý đến cũng khó.
Đây chắc là nữ sinh đưa mình về, nhìn thời gian gửi lời mời là lúc phát sách, khi đó em ấy thêm mình làm gì a? Cố Tiện Khê lười suy nghĩ tiếp, trực tiếp kết bạn với em ấy. Dù sao cô ấy cũng đáp ứng làm trợ thủ cho mình, cho dù em ấy không thêm mình, mình cũng phải thêm em ấy, không có gì khác biệt.
Xử lý xong mấy lời mời kết bạn, Cố Tiện Khê liền thoát ra QQ, chuẩn bị đi lướt Weibo, phung phí một chút thời gian nhàm chán thời đại học.
Lúc này chốt cửa chuyển động một chút, ngay sau đó cửa phòng ngủ liền bị người đẩy đi vào.
“Tiện Khê về chưa? Tớ đi tới phòng học không có gặp được nàng.” Thường Lạc còn không có đi vào, mở miệng hỏi.
Cố Tiện Khê lết tới mép giường hướng ra ngoài nói “Lạc Lạc cậu về à. Tớ về nãy giờ rồi.”
Thường Lạc để dù ướt ở bên ngoài, sau đó tiến vào, đóng cửa lại hỏi “Bên ngoài mưa như vậy sao lại về?” Trong tay còn cầm một cây dù “Tớ định tới đưa dù cho cậu. Không nghĩ tới vòng vo một vòng dưới dãy lầu cũng không nhìn thấy cậu.”
Cố Tiện Khê duy trì tư thế mới vừa rồi nói “Một học sinh mới đưa tớ về.”
Lông mày Thường Lạc nhíu một cái hỏi “Học sinh mới nào?”
Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút nói “Một niên muội hảo tâm, rất khả ái.”
“Ừ.” Thường Lạc nghe nói là nữ, có một ít yên tâm, chỉ sợ nàng ở một phương diện khác có chút ngốc sẽ bị những cái niên đệ kia lừa gạt đi. Để dù của Cố Tiện Khê lên bàn, ngẩng đầu lên thấy nửa người Cố Tiện Khê lộ ra bên ngoài mép giường, ở phía dưới nhìn như muốn té xuống. Vội vàng chỉ Cố Tiện Khê nói “Cậu mau nằm lại đàng hoàng đi, nằm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất không cẩn thận rớt xuống, cậu muốn khóc cũng không kịp.”
“Thật là cay thật là cay.” Cố Tiện Khê ngoan ngoãn rụt trở về “Nghe cậu.” Thường Lạc là trưởng phòng ngủ của các nàng, làm việc chững chạc công bình. Bình thường giúp Cố Tiện Khê làm không ít chuyện, nàng đối với Cố Tiện Khê rất tốt, cho nên Cố Tiện Khê không dám không nghe lời nàng.
“Không cần kết bạn bừa bãi.” Thường Lạc vẫn không yên lòng dặn dò “Cẩn thận bị người lừa gạt đi.”
“...” Cố Tiện Khê hết ý kiến, vì mình nguỵ biện “Sao có thể chứ, tớ rất thông minh mà!” Thường Lạc này luôn lo lắng nàng sẽ bị người lừa gạt đi, nàng làm sao có thể ngu xuẩn như vậy! Quá khinh thường nàng rồi!
Từ Nhã Khiết ở một bên đâm chọt “Phải nghe lời Lạc Lạc, còn nhớ lần trước cậu thiếu chút nữa bị người lừa gạt đi...”
Cố Tiện Khê nghe nàng lại nhắc tới chuyện không dám nhớ lại, vội vàng cắt đứt lời nàng “Đừng nói nữa...tớ biết rồi...”
“Tiện Khê cậu về rồi a.” Người đang đánh máy vi tính bên trong phòng ngủ nghe tiếng xoay đầu lại, liếc mắt nhìn rồi lại vòng trờ về.
“Ừ.” Cố Tiện Khê đổi dép, kéo cái ghế trước bàn tới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người nọ mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, hỏi “Làm sao đi lâu như vậy?”
Cố Tiện Khê thở dài một cái, không thể làm gì nói “Những niên đệ niên muội kia quá om sòm, liên tục ồn ào nên kéo dài cho tới giờ.”
Người nọ tự mình gật đầu một cái, chăm chú nhìn vào trong máy vi tính. Cố Tiện Khê nâng lên con ngươi liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính của nàng, thấy nàng lại đang chơi game online. Thở dài một cái, Từ Nhã Khiết chết mê với cái game này a, cả ngày đắm chìm trong thế giới trò chơi, rất sợ là nàng sẽ vì vậy mà ở lại lớp.
Yêu cầu Trường y khoa vô cùng nghiêm khắc, mỗi học kỳ chỉ cần có hai môn không đạt thì sẽ bị lưu ban xuống học với các niên muội. Hối hận không có ích gì đâu.
Cố Tiện Khê không hy vọng phòng ngủ các nàng bởi vì có người lưu ban mà tách ra, hảo ý nhắc nhở “Nhã Khiết a, cậu chuẩn bị bài xong rồi à? Bài tập làm xong chưa? Tại sao còn chơi game vậy?”
Từ Nhã Khiết chợt vỗ bàn một cái, trợn to hai mắt nhìn Cố Tiện Khê hô “Cái gì! Có bài tập! Sao tớ không biết!”
Trương Tư Di nằm trên giường nhìn điện thoại di động thình lình có nghe tiếng vỗ bàn làm giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía cũng không có phát hiện chuyện gì đáng sợ, truy cứu đến nguồn gốc âm thanh đó mới biết là do Từ Nhã Khiết phát ra, tức giận vỗ mấy cái xuống giường khó chịu nói “Từ Nhã Khiết! Cậu đang làm gì vậy a! Sao lớn tiếng như vậy!”
“Không có gì, cậu cứ tiếp tục xem tiểu thuyết đi.” Từ Nhã Khiết không nhịn được phất phất tay nói.
Trương Tư Di giận dữ bất bình hừ một tiếng, lại nằm xuống, tiếp tục đắm chìm vào tiểu thuyết, thiếu chút nữa bị dọa cho són đái.
Cố Tiện Khê dọn dẹp sách học trên bàn mặt đầy vô tội nói “Ngày nào cậu cũng lo chơi game, dĩ nhiên không biết.”
Từ Nhã Khiết xoay người lại, xỉ vả làm mặt quỷ hỏi Cố Tiện Khê “Tiện Khê làm chưa?”
Cố Tiện Khê muốn lấy quyển bài tập trên giá sách nhưng vì cánh tay quá ngắn, với cỡ nào cũng không lấy được, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy trả lời “Tớ dĩ nhiên là làm rồi.”
“Nga, vậy thì không sao, một hồi mượn tập cậu chép là được.” Từ Nhã Khiết yên tâm vuốt mình ngực thở phào nhẹ nhõm nói. Sau đó tiếp tục đánh máy vi tính.
“Ê ê, ai cho mượn mà chép.” Cố Tiện Khê cố ý nói.
Từ Nhã Khiết lập tức quay người lại hạ xuống khóe miệng, làm bộ dáng đáng thương nhìn Cố Tiện Khê nói “Bài tập đó tớ có xem qua rồi nhưng không hiểu, Cố học bá chiếu cố một cái học tra như tớ đi. Kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân của Cố học bá.” Cố Tiện Khê học giỏi, thường xuyên đứng đầu, hơn nữa không chỉ có năng lực mà chữ viết rất tốt, bài tập phòng ngủ các nàng đều dựa vào Cố Tiện Khê mà hoàn thành.”Đừng có kêu tớ là học bá, tớ không cho cậu mượn đâu!” Cố Tiện Khê kiên định cự tuyệt nói.
Từ Nhã Khiết chân đạp một cái ở góc bàn, sau lưng dùng một chút lực, cái ghế liền trượt tới trước mặt Cố Tiện Khê. Chân ghế va chạm trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai, Cố Tiện Khê và Trương Tư Di đối với thanh âm này không cảm thấy lạ gì, hiển nhiên là quen tai rồi, Từ Nhã Khiết làm biếng mấy bước cũng không chịu đi. Từ Nhã Khiết kéo kéo vạt áo Cố Tiện Khê lắc lắc thỉnh cầu Cố học bá...”.
“Muốn chép bài của tớ thì phải trả giá chứ.” Cố Tiện Khê ngước càm nói.
“Một túi Khoai tây chiên Mimi.” Từ Nhã Khiết híp mắt, giơ một ngón tay nói. Một bộ nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích, thân bất do kỷ, giống như Cố Tiện Khê đang chèn ép bán nàng vậy.
Cố Tiện Khê lãnh giáo trả giá giơ hai ngón tay nói “Hai túi.” Sau đó không đợi Từ Nhã Khiết tử cân nhắc, trực tiếp nói “Đồng ý!”
Từ Nhã Khiết ngay cả đổi ý cũng không có cơ hội, kéo ghế di chuyển về trước bàn đọc sách của mình, một bên kêu thảm một bên nhoài người trên bàn sách. Quà vặt của nàng đều sắp bị Cố Tiện Khê cướp hết rồi, quả nhiên là ngộ nhân bất thục a! Ngộ nhân bất thục* a! (Gặp người không gặp thời, xui xẻo)
Cố Tiện Khê đi tới bên cạnh nàng, muốn cười lại không dám cười, cố nín cười khuyên Từ Nhã Khiết “Cậu xem đi, nếu không tự làm bài tập thì sẽ bị tớ hố, cho nên cậu nên vì bản thân mà tự làm bài đi nha! Không vì kỳ thi cũng vì Khoai tây chiên Mimi a. Chẳng lẽ cậu muốn tất cả Khoai tây chiên Mimi đều bị tớ ăn sạch sao?”
Từ Nhã Khiết chưa kịp nói, liền ngồi thẳng lưng, trên mặt một chút bi thương cũng không có, học tập Cố Tiện Khê bán moe, vẫy tay nói “Đi qua một bên, đi qua một bên, đồ người xấu. Tớ không thương cậu nữa.”
“Ai cần cậu yêu tớ.” Cố Tiện Khê le lưỡi một cái, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, phát hiện phòng ngủ thiếu một người, hỏi Từ Nhã Khiết “Lạc Lạc đi đâu rồi? Sao không có ở phòng?”
Lạc Lạc là ngoại hiệu của một người khác trong phòng ngủ, nàng nguyên danh gọi là Thường Lạc nhưng Từ Nhã Khiết ngại danh tự này quá văn nghệ, hơn nữa nghe giống tên nam sinh liền trực tiếp kêu nàng là Lạc Lạc, kêu được một khoảng thời gian, Cố Tiện Khê các nàng cũng bắt chước kêu như vậy, Lạc Lạc là tên gọi Thường Lạc trong phòng ngủ.
Từ Nhã Khiết cho là nàng ở biết còn hỏi, cũng không ngẩng đầu lên hỏi ngược lại “Nàng không phải đi tìm cậu sao?”
“Không có a.” Đôi mi thanh tú của Cố Tiện Khê hơi nhăn lại, nói.
“Nàng nói với chúng ta sợ cậu bị ướt mưa liền tới đưa dù cho cậu, hai người không gặp nhau à? Từ Nhã Khiết vội vả nhìn nàng một cái, lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính nói.
Cố Tiện Khê không thấy nàng tới, lắc đầu nói “Không thấy, đại khái là không gặp đi.”
Từ Nhã Khiết không cho là đúng nói “Không có sao, nàng không tìm được cậu một hồi sẽ trở về.”
“Ừ.” Cố Tiện Khê gật đầu một cái, nhìn thời gian, cũng sắp chín giờ rưỡi, Lạc Lạc hẳn sắp về rồi, nàng đi chơi điện thoại di động một lát đi. Lấy quyển vở bài tập trong túi xách ra đặt trên bàn của Từ Nhã Khiết, sau đó dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn dẫn tới chú ý của Từ Nhã Khiết nói “Bài tập để ở nơi này, chép xong nhớ trả lại cho tớ.”Từ Nhã Khiết bận bịu chơi game không thèm để ý, dùng dư quang liếc quyển tập, qua loa gật gật đầu nói “Để đó đi, lát nữa tớ chép.”
Cố Tiện Khê thay đồ ngủ xong xuôi, sau đó leo lên giường ngồi, chân lắc lư giữa giữa không trung, cầm điện thoại di động lên.
Màn ảnh mới vừa sáng lên, QQ liền phát ra mười mấy lời mời kết bạn, Cố Tiện Khê đầu đầy hắc tuyến mở QQ ra, nhìn lời mời kia, toàn là lời trêu đùa. Tất cả đều gửi tới sau bảy giờ tối, không cần suy nghĩ cũng biết là người trong lớp nàng thay mặt trưởng lớp kia.
Cái gì mà “Học tỷ, năm nay em mười tám, chưa lập gia đình, có nhà có xe, chỉ thiếu một người bạn gái. Học tỷ có người yêu chưa?” (~ ̄▽ ̄)→))* ̄▽ ̄*)o coi mắt thì biến sang một bên, không thèm!
“Học tỷ, thêm em vào đi, em có chuyện muốn nói với chị. Đại sự.” Người đâu, ném hắn ra cho ta, mới gặp nhau có mấy tiếng, có thể có đại sự gì, tưởng nàng ngu à (ノ —_—) ノ ~┴————┴.
“Học tỷ em muốn kết bạn với chị.” Đây coi như là lời mời bình thường nhất, Cố Tiện Khê nhấn vào thông tin của hắn nhìn một chút, trong đó hiện lên hình ảnh. Làm người khác chú ý nhất chính là hắn để lại hai cọng râu trên mép miệng. Hơn nữa mắt ti hí làm cho có cảm giác thô bỉ... Cố Tiện Khê vội vàng thoát ra, tránh làm dơ bẩn ánh mắt của bản thân. Nàng mặc dù không chê dáng dấp xấu xí của người khác nhưng vẫn có chút nhan khống... Xấu xí thì miễn!
Cố Tiện Khê cự tuyệt một đống sau, không nhịn được che mặt thở dài, ai cũng đều không đáng tin cậy. May là nàng không có tìm bọn họ làm trợ thủ, nếu không thế nào cũng bị bọn họ làm cho tức chết. Đồng thời lòng hối hận không thôi, sớm biết cũng không cần vào ban của bọn họ, từng người từng người vào kết bạn với nàng, nàng muốn từ chối cũng mất nhiều thời gian a. Ngón tay quẹt xuống, đang suy xét nên tiếp tục từ chối hay là mặc kệ không để ý tới. Chợt thấy một cái tên quen thuộc, ảnh đại diện là hình bản thân, trên chú thích chỉ có hai chữ 'Ôn Liễm' đơn giản. Ừ trong đám người gửi lời mời chỉ có mình cô ấy là nữ, Cố Tiện Khê muốn không chú ý đến cũng khó.
Đây chắc là nữ sinh đưa mình về, nhìn thời gian gửi lời mời là lúc phát sách, khi đó em ấy thêm mình làm gì a? Cố Tiện Khê lười suy nghĩ tiếp, trực tiếp kết bạn với em ấy. Dù sao cô ấy cũng đáp ứng làm trợ thủ cho mình, cho dù em ấy không thêm mình, mình cũng phải thêm em ấy, không có gì khác biệt.
Xử lý xong mấy lời mời kết bạn, Cố Tiện Khê liền thoát ra QQ, chuẩn bị đi lướt Weibo, phung phí một chút thời gian nhàm chán thời đại học.
Lúc này chốt cửa chuyển động một chút, ngay sau đó cửa phòng ngủ liền bị người đẩy đi vào.
“Tiện Khê về chưa? Tớ đi tới phòng học không có gặp được nàng.” Thường Lạc còn không có đi vào, mở miệng hỏi.
Cố Tiện Khê lết tới mép giường hướng ra ngoài nói “Lạc Lạc cậu về à. Tớ về nãy giờ rồi.”
Thường Lạc để dù ướt ở bên ngoài, sau đó tiến vào, đóng cửa lại hỏi “Bên ngoài mưa như vậy sao lại về?” Trong tay còn cầm một cây dù “Tớ định tới đưa dù cho cậu. Không nghĩ tới vòng vo một vòng dưới dãy lầu cũng không nhìn thấy cậu.”
Cố Tiện Khê duy trì tư thế mới vừa rồi nói “Một học sinh mới đưa tớ về.”
Lông mày Thường Lạc nhíu một cái hỏi “Học sinh mới nào?”
Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút nói “Một niên muội hảo tâm, rất khả ái.”
“Ừ.” Thường Lạc nghe nói là nữ, có một ít yên tâm, chỉ sợ nàng ở một phương diện khác có chút ngốc sẽ bị những cái niên đệ kia lừa gạt đi. Để dù của Cố Tiện Khê lên bàn, ngẩng đầu lên thấy nửa người Cố Tiện Khê lộ ra bên ngoài mép giường, ở phía dưới nhìn như muốn té xuống. Vội vàng chỉ Cố Tiện Khê nói “Cậu mau nằm lại đàng hoàng đi, nằm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất không cẩn thận rớt xuống, cậu muốn khóc cũng không kịp.”
“Thật là cay thật là cay.” Cố Tiện Khê ngoan ngoãn rụt trở về “Nghe cậu.” Thường Lạc là trưởng phòng ngủ của các nàng, làm việc chững chạc công bình. Bình thường giúp Cố Tiện Khê làm không ít chuyện, nàng đối với Cố Tiện Khê rất tốt, cho nên Cố Tiện Khê không dám không nghe lời nàng.
“Không cần kết bạn bừa bãi.” Thường Lạc vẫn không yên lòng dặn dò “Cẩn thận bị người lừa gạt đi.”
“...” Cố Tiện Khê hết ý kiến, vì mình nguỵ biện “Sao có thể chứ, tớ rất thông minh mà!” Thường Lạc này luôn lo lắng nàng sẽ bị người lừa gạt đi, nàng làm sao có thể ngu xuẩn như vậy! Quá khinh thường nàng rồi!
Từ Nhã Khiết ở một bên đâm chọt “Phải nghe lời Lạc Lạc, còn nhớ lần trước cậu thiếu chút nữa bị người lừa gạt đi...”
Cố Tiện Khê nghe nàng lại nhắc tới chuyện không dám nhớ lại, vội vàng cắt đứt lời nàng “Đừng nói nữa...tớ biết rồi...”
Bình luận truyện