Hạ Cơ
Quyển 6 - Chương 22
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Cơ vừa định cảnh cáo hắn không cần quá đắc ý, thì phía dưới cảm nhận được đau xót. Thánh địa không người đến thăm bị côn th*t thô dài mãnh lực vọt tiến vào, Hạ Cơ phát ra một tiếng hô đau.
Thượng Quan Cẩn tinh tường cảm giác được bản thân phá tan một tầng cách trở, bên trong là căng chặt ấm áp hắn chưa từng trải qua. Mỗi một chỗ đều sướng như vậy, làm hắn sảng khoái tột cùng. Đỉnh đầu phảng phất bị cái miệng nhỏ ngậm lấy, đối với côn th*t của hắn liếm mút liếm láp, muốn hắn bắt buộc đem trữ hàng của bản thân giao ra.
Chung quanh thân gậy cũng bị vô số mị thịt gắt gao cuốn lấy, liều mạng đè ép. Thái Tử cảm giác bản thân động một chút thì sẽ bị buộc phóng thích. Ngừng ở chỗ sâu bên trong không dám động. Nhìn mày liễu Hạ Cơ hơi nhăn lại, biết là bản thân lỗ mãng khiến nàng bị thương. Nhưng hiện tại muốn hắn lui ra ngoài là không có khả năng.
Đôi tay phủ lên hai bầu no đủ, giống như bóp cục bột vậy, đem hai bầu vú vuốt ve. Thường thường cọ xát đầu v* mẫn cảm của nàng. Hy vọng nàng có thể nhanh chóng thích ứng việc này.
Cũng may thân thể Hạ Cơ vốn mẫn cảm dị thường, đối với Thái Tử cũng không phải lần đầu. Kỹ xảo của Thái Tử ngày càng tinh vi khiến Hạ Cơ chậm rãi thả lỏng thân thể, tiểu huyệt phía dưới cũng không còn hùng hổ doạ người như vậy nữa. Ngược lại giống như có sinh mệnh đi theo tiết tấu của hắn co rút lại. Thượng Quan Cẩn bị địa phương tuyệt vời này kẹp khiến phát ra một tiếng gầm nhẹ. Thật là hưởng thụ.
Bên trong nhiều hoa dịch, đường đi cũng dễ dàng do bôi trơn. Thái Tử bóp eo liễu của Hạ Cơ một chút một chút lại bắt đầu thọc vào rút ra, lúc đầu còn không dám quá dùng sức. Nhưng Thái Tử luyện võ đã nhiều năm, hơn nữa khoái cảm tầng tầng lớp lớp, dần dần phát giác có chút không dễ chịu. Tốc độ một chút so một chút lại càng nhanh, lực đạo cũng dần dần mạnh, cắm càng ngày càng sâu.
Hạ Cơ bắt đầu còn có chút đau đớn do phá thân, dựa vào hiểu biết của Thái Tử đối với thân thể nàng, chuyên môn công kích chỗ mẫn cảm, dần dần thoải mái không ít. Thái Tử tiến càng sâu, phía dưới càng có cảm giác bị lửa nóng tràn ngập. Loại cảm giác này giống như sinh mệnh của bản thân được hoàn chỉnh. Với lại Hạ Cơ vốn yêu thích chuyện này, tất nhiên là tích cực phối hợp với động tác của Thái Tử.
Nên thẳng lưng thì thẳng lưng, nên nâng mông thì nâng mông. Hai người ở việc này phối hợp với nhau quả thực hoàn mỹ. Nói trời sinh một đôi cũng không phải không đúng?
Lửa nóng đem đường đi chật hẹp, ra ra vào vào, không ít hoa dịch chảy ra, khăn trải giường đều ướt. Hai người giống như làm không biết mệt ở trên giường quay cuồng.
Trời sáng ngày hôm sau, hai người mới từ ổ chăn chui ra, không thể thiếu một trận triền miên.
Dựa theo lệ thường, sau tân hôn phu thê sẽ đi kính trà cha mẹ chồng. Thượng Quan Cẩn tuy sinh ra ở hoàng gia, nhưng lễ nghi này cũng phải có. Chẳng qua Hoàng Thượng bận việc chính sự, không rảnh bận tâm việc này. Hai người vẫn đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương thỉnh an.
Hoàng Hậu nương nương nhìn hai người mặt mày đưa tình, chàng chàng thiếp thiếp, khuôn mặt nghiêm túc ngày thường cũng đổi thành ý cười vui vẻ. Có nương nào nhìn nhi tử hạnh phúc mà không vui chứ. Với lại gần đây kẻ địch đấu hơn nửa đời cũng đã ngã xuống, thật là mọi chuyện đều thuận ý. Còn có Tam hoàng tử, ngày lưu lại kinh đô cũng không bao lâu.
Ý của Hoàng Thượng là chờ Thái Tử cùng với Tam hoàng tử xong xuôi hôn sự của bản thân liền đưa Tam hoàng tử đến biên cương rèn luyện. Ai cũng đều biết chuyện này không khác gì lưu đày.
Hôn kỳ của Tam hoàng tử được tổ chức sau bảy ngày Thái Tử thành hôn. Hạ Cơ tất nhiên là thu được lễ mời.
Cây đổ bầy khỉ tan, so với Thái Tử ngày ấy kinh động nửa kinh đô náo nhiệt, phủ Tam hoàng tử lại thật sự ảm đạm.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
-02.03.20-
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Cơ vừa định cảnh cáo hắn không cần quá đắc ý, thì phía dưới cảm nhận được đau xót. Thánh địa không người đến thăm bị côn th*t thô dài mãnh lực vọt tiến vào, Hạ Cơ phát ra một tiếng hô đau.
Thượng Quan Cẩn tinh tường cảm giác được bản thân phá tan một tầng cách trở, bên trong là căng chặt ấm áp hắn chưa từng trải qua. Mỗi một chỗ đều sướng như vậy, làm hắn sảng khoái tột cùng. Đỉnh đầu phảng phất bị cái miệng nhỏ ngậm lấy, đối với côn th*t của hắn liếm mút liếm láp, muốn hắn bắt buộc đem trữ hàng của bản thân giao ra.
Chung quanh thân gậy cũng bị vô số mị thịt gắt gao cuốn lấy, liều mạng đè ép. Thái Tử cảm giác bản thân động một chút thì sẽ bị buộc phóng thích. Ngừng ở chỗ sâu bên trong không dám động. Nhìn mày liễu Hạ Cơ hơi nhăn lại, biết là bản thân lỗ mãng khiến nàng bị thương. Nhưng hiện tại muốn hắn lui ra ngoài là không có khả năng.
Đôi tay phủ lên hai bầu no đủ, giống như bóp cục bột vậy, đem hai bầu vú vuốt ve. Thường thường cọ xát đầu v* mẫn cảm của nàng. Hy vọng nàng có thể nhanh chóng thích ứng việc này.
Cũng may thân thể Hạ Cơ vốn mẫn cảm dị thường, đối với Thái Tử cũng không phải lần đầu. Kỹ xảo của Thái Tử ngày càng tinh vi khiến Hạ Cơ chậm rãi thả lỏng thân thể, tiểu huyệt phía dưới cũng không còn hùng hổ doạ người như vậy nữa. Ngược lại giống như có sinh mệnh đi theo tiết tấu của hắn co rút lại. Thượng Quan Cẩn bị địa phương tuyệt vời này kẹp khiến phát ra một tiếng gầm nhẹ. Thật là hưởng thụ.
Bên trong nhiều hoa dịch, đường đi cũng dễ dàng do bôi trơn. Thái Tử bóp eo liễu của Hạ Cơ một chút một chút lại bắt đầu thọc vào rút ra, lúc đầu còn không dám quá dùng sức. Nhưng Thái Tử luyện võ đã nhiều năm, hơn nữa khoái cảm tầng tầng lớp lớp, dần dần phát giác có chút không dễ chịu. Tốc độ một chút so một chút lại càng nhanh, lực đạo cũng dần dần mạnh, cắm càng ngày càng sâu.
Hạ Cơ bắt đầu còn có chút đau đớn do phá thân, dựa vào hiểu biết của Thái Tử đối với thân thể nàng, chuyên môn công kích chỗ mẫn cảm, dần dần thoải mái không ít. Thái Tử tiến càng sâu, phía dưới càng có cảm giác bị lửa nóng tràn ngập. Loại cảm giác này giống như sinh mệnh của bản thân được hoàn chỉnh. Với lại Hạ Cơ vốn yêu thích chuyện này, tất nhiên là tích cực phối hợp với động tác của Thái Tử.
Nên thẳng lưng thì thẳng lưng, nên nâng mông thì nâng mông. Hai người ở việc này phối hợp với nhau quả thực hoàn mỹ. Nói trời sinh một đôi cũng không phải không đúng?
Lửa nóng đem đường đi chật hẹp, ra ra vào vào, không ít hoa dịch chảy ra, khăn trải giường đều ướt. Hai người giống như làm không biết mệt ở trên giường quay cuồng.
Trời sáng ngày hôm sau, hai người mới từ ổ chăn chui ra, không thể thiếu một trận triền miên.
Dựa theo lệ thường, sau tân hôn phu thê sẽ đi kính trà cha mẹ chồng. Thượng Quan Cẩn tuy sinh ra ở hoàng gia, nhưng lễ nghi này cũng phải có. Chẳng qua Hoàng Thượng bận việc chính sự, không rảnh bận tâm việc này. Hai người vẫn đi đến chỗ Hoàng Hậu nương nương thỉnh an.
Hoàng Hậu nương nương nhìn hai người mặt mày đưa tình, chàng chàng thiếp thiếp, khuôn mặt nghiêm túc ngày thường cũng đổi thành ý cười vui vẻ. Có nương nào nhìn nhi tử hạnh phúc mà không vui chứ. Với lại gần đây kẻ địch đấu hơn nửa đời cũng đã ngã xuống, thật là mọi chuyện đều thuận ý. Còn có Tam hoàng tử, ngày lưu lại kinh đô cũng không bao lâu.
Ý của Hoàng Thượng là chờ Thái Tử cùng với Tam hoàng tử xong xuôi hôn sự của bản thân liền đưa Tam hoàng tử đến biên cương rèn luyện. Ai cũng đều biết chuyện này không khác gì lưu đày.
Hôn kỳ của Tam hoàng tử được tổ chức sau bảy ngày Thái Tử thành hôn. Hạ Cơ tất nhiên là thu được lễ mời.
Cây đổ bầy khỉ tan, so với Thái Tử ngày ấy kinh động nửa kinh đô náo nhiệt, phủ Tam hoàng tử lại thật sự ảm đạm.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
-02.03.20-
Bình luận truyện