Chương 1: Chương 1: Còn Trẻ
Gió chầm chậm thổi qua biển hoa, rừng hoa Anh Đào hồng nhạt nở rộ kéo dài hơn mười dặm, như bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ, từng cánh hoa mang theo hương thơm say lòng người chao liệng khắp trời, trong phút chốc hoa rụng rực rỡ, thật lâu không ngớt.
“Thần nguyên vi niệm, bản khí hợp nhất, ngô giới y thủy, duy khí nhi uẩn, xuất trủng hà trạch, luyện hóa phong ất, cốc bẩm tam kỷ, vô…” Thanh âm bỗng dưng dừng lại, nàng quay đầu cười tủm tỉm nhìn thần thú bên cạnh “Vũ Đằng…”
“Chủ nhân… Người… Lại có ý tưởng gì sao?” Vũ Đằng phút chốc đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
“Người hiểu ta chỉ có Vũ Đằng.” Nàng vô cùng thân thiết vỗ vỗ sừng hươu, khen ngợi, “Khó có thể bồi dưỡng ngươi cùng chủ nhân ta ăn ý sâu sắc như thế, có nói thông minh một chút cũng không quá đáng, làm cho ta cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.”
Vũ Đằng im lặng, bởi vì kiểu ánh mắt này quá quen thuộc, bất quá nghĩ trong lòng muốn không thông minh cũng khó.
Sau một lúc lâu tâm không cam lòng không nguyện mới nói: “Hay là chủ nhân, muốn em bắt… chim Trĩ ư?”
“Không phải.” Nàng nghiêm trang nhìn phía Vũ Đằng, lời nói thấm thía thở dài: “Vũ Đằng, em cũng đã trưởng thành, đừng cả ngày nghĩ chơi đùa chimTrĩ, thật là không có ý tiến thủ.”
Vũ Đằng nhất thời mở to hai mắt nhìn, dường như người ra vẻ không ý tiến thủ là người khác chứ?
“Chủ nhân, em thề với trời, em từ đầu tới đuôi cũng không nghĩ tới muốn cùng đám chim Trĩ rừng ngơ ngác kia làm bạn, phải biết rằng thượng cổ thần thú chúng em huyết thống vô cùng cao quý, sao có thể đánh đồng với loại linh trưởng thấp hơn!” Vũ Đằng nói có pha vài phần tức tối.
Nếu thật muốn nói đến chim Trĩ kia thì quả thật trong lòng nó đau đời đời. Mỗi khi bắt mấy con chim Trĩ trên núi Linh Quan nhảy lên nhảy xuống không nói, còn phải dùng thần lực ngự hỏa nướng chúng, dẫn tới vô số sinh linh núi Linh Quan tranh nhau xúm lại xem, nó đường đường Vũ Đằng thần thú, này là tại làm sao a!
Kỳ thật nếu bị người không liên quan nhìn thấy thì thôi, nhưng ngày hôm trước vô cùng bất hạnh bị Hỏa phượng nhìn thấy.
Cứ nghĩ đến lúc ấy hỏa phượng xem nó phun lửa nướng gà, ánh mắt không tranh giành khiến cho nó vạn phần đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm! Lần này cái mặt già nua của nó đều mất hết sạch rồi, về sau còn làm thế nào ngẩng đầu làm người ở giới thần thú a!
Lúc ấy nó liền hạ quyết tâm, mặc kệ ngày sau chủ nhân có vuốt mông lừa như thế nào hay là vừa đấm vừa xoa, nó đều quyết định sẽ không làm loại chuyện tổn hại thể diện này nữa.
“Ừ, nói có lý.” Nàng liên tục gật đầu, ngữ khí như đinh đóng cột, nhưng đáy lòng vẫn pha có vài phần nghi hoặc .
Từ xưa loài thú hay chim muông đều có liên kết với nhau, nói đến cũng là bị cho là một nhà , thật không hiểu vì sao Vũ Đằng hễ nhắc tới chim trĩ liền cực kỳ khinh thường.
Thôi được, thôi được, ngày khác mới dạy dỗ nó một chút, trấn an nó trước quan trọng hơn.
“Vũ Đằng, về việc chim trĩ không cần để bụng, lần này chủ nhân ta nhưng thật ra gặp phải chuyện vô cùng khó giải quyết.”
“Ủa? Chuyện gì khó giải quyết?” Vũ Đằng nửa nằm nửa ngồi chồm hổm dưới đất, gãi gãi sừng, trong lòng có vài phần khó hiểu
“Sư phụ kêu ta chép một ngàn lần 《 Thần Hoa Tâm Kinh , lại phong bế pháp thuật của ta lại. Ngươi nói xem chỉ hơn canh giờ nha! Nếu Sư phụ về mà ta còn chưa xong, tất nhiên là phạt ta rồi.”
“Chủ nhân đừng sốt ruột, chỉ cần trước giờ cơm chiều chép xong là được.”
“Mới có một trăm mười một lần còn tám trăm tám mươi chín lần chưa chép, em nói trước cơm chiều có thể xong sao?” Con ngươi như ngọc lưu ly vụt sáng nhìn Vũ Đằng.
Vũ Đằng vẻ mặt ngượng nghịu nói thầm nói: “Ai kêu người ngủ tới giờ?”
Nàng phút chốc một chút ngồi bên cạnh Vũ Đằng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vũ Đằng, vậy là kiến thức em hạn hẹp , em không biết tầm quan trọng của giấc ngủ.
Em ngẫm lại xem, nếu ta ngủ không đủ, sẽ thiếu năng lượng, thiếu năng lượng sẽ ý thức lan man dễ dàng làm sai chuyện. Phải biết rằng từng bước sai, từng bước sai, không để ý có lẽ liền vạn kiếp bất phục, vấn đề này lớn lớn bao nhiêu nói hai ba câu có thể nói rõ, em hiểu chưa?”
Vũ Đằng vô cùng khiếp sợ, năng lực bịa chuyện nhảm của chủ nhân so với trước kia càng giỏi hơn, rốt cuộc học được ở đâu?
Nàng nghiêm trang tiếp tục nói: “Huống chi, hôm trước đi hồ tiên động kính thăm, Bạch Hồ tiên tử nói mỗi ngày nhất định phải ngủ chừng tám canh giờ, bằng không khóe mắt sẽ nhăn. Quả thật mắt ta không có nếp nhăn, có điều nhìn khuôn mặt Bạch Hồ tiên tử, ta liền sâu sắc ngộ ra trước kia là bà hiển nhiên không ngủ đủ tám canh giờ, cho nên mới có nhiều nếp nhăn như vậy. Đồng thời cũng sâu sắc hiểu ra được tầm quan trọng của giấc ngủ, ta quyết định không thể đạp lên vết xe đổ đó.”
Vũ Đằng chỉ có thể mắc nghẹn không nói.
Chủ nhân nếu lấy năm tuổi của tiên giới hoặc yêu ma suy tính, cùng lắm mới hai ngàn tuổi. Cho dù lấy năm tuổi của nhân giới tính toán, cũng chỉ tương đương với đứa trẻ sáu bảy tuổi, cách cái tuổi khóe mắt có nếp nhăn còn kém khá xa chứ? Cho dù có xa thật, bất quá nếu là đứa trẻ bình thường, cũng không thể nghĩ sâu xa được như thế. Theo như cái này thì chủ nhân quả nhiên tài ba!
“Mặc kệ nói như thế nào, việc cấp bách làm thế nào chép hết tám trăm tám mươi chín lần trước khi sư phụ về là xong. Vũ Đằng, em nhẫn tâm nhìn chủ nhân em vì chưa chép xong việc học mà bị phạt sao?”
Vũ Đằng cố gắng làm ngơ trước cặp mắt ngọc lưu ly trong suốt, méo mặt nói: “Chủ nhân, đây là việc người phải hoàn thành, em cảm thấy người nên dũng cảm…”
Còn chưa nói hết, một trận khóc nức nở liền bay tới bên tai.
Nó quay đầu, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu khóc, giọng mang phiền muộn nói:
“Vũ Đằng em nói rất có lý, ngay cả việc nhỏ ấy còn làm không tốt, sư phụ phạt ta cũng đúng.
Kỳ thật chẳng qua là quăng ta vào kết giới hàn băng tỉnh lại là ba ngày tam đêm, hoặc đem ta nhốt vào đia ngục cửu trọng chịu hình liệt hỏa đốt người, nếu không nữa thì ném ta vào rừng rậm yêu ma một mình, chúng bị đói nổi cơn điên phân thây mà ăn…
Ai, cũng là hết cách, chủ nhân ta mặc dù thoạt nhìn có chút yếu ớt, nhưng bên trong cũng là tinh hoa tập hợp, yêu ma nho nhỏ chỉ trích có thể làm khó dễ được ta… Nhưng nếu thật sự gặp yêu ma pháp lực cường đại…”
Vì ngăn cản nàng tiếp tục dài dòng biên ra một loạt hình pháp tàn khốc, Vũ Đằng lập tức nói: “Ý chủ nhân là muốn em giúp người biến ra tám trăm tám mươi chín ngàn 《Thần Hoa Tâm Kinh 》 phải không?”
“Ừ, ừ đúng đó. Vũ Đằng quả thật là trí tuệ hơn người.”
Nàng đưa tay áo lau mặt một chút, trên mặt nhất thời tươi sáng, lấy mảnh lụa gấm trắng đưa tới trước mặt nó: “Cứ chiếu như ta vừa mới viết mà biến ra giống nhau như đúc. Bằng không lấy tài trí thông minh của sư phụ, tất nhiên biết không phải ta viết .”
Vũ Đằng lay động sừng thật dài, múa ưng trảo trước ngực, nhiều tinh quang xuất hiện, trên bàn đá trước mặt nàng lập tức xuất hiện môt xấp lụa gấm trắng thật dày đã viết xong.
Nàng tùy tay cầm lấy mấy tấm cẩn thận xem xem, vừa lòng liên tục gật đầu:
“Ừ, là chữ viết của ta, lần này khẳng định sư phụ nhận không ra. Vũ Đằng, lần này em lập công lớn, em nói ta nên thưởng cho em như thế nào cho tốt?
Bằng không ta đi hồ tiên động tìm Bạch Hồ tiên tử mượn mấy tiểu hồ ly cho em chơi, dể em khỏi phải vô vị, thế nào?”
Vũ Đằng vội vàng lắc đầu nói: “Tâm ý của chủ nhân tâm ý em vô cùng cảm động, có điều em phải tu luyện, mỗi ngày tập rất nhiều pháp thuật, quả thật là không cần .”
“Vũ Đằng em có ý tiến thủ như vậy, chủ nhân ta cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc.”
Nàng chợt dán sát vào, tươi cười nói, “Có điều nếu thiếu chúng ta, núi Linh Quan liền quá mức nặng nề. Không bằng chúng ta ngày mai đi tìm chim Trĩ tinh chơi thì thế nào? Nói tới lâu như vậy không thấy chúng ta, chắc nó rất nhớ chúng ta.”
“Chủ nhân, kỳ thật người ta cũng muốn tu luyện pháp thuật, hà tất nhàn hạ nhiều thế.” Vũ Đằng kín đáo ám chỉ. Nếu chim Trĩ tinh vừa biết bọn họ muốn tìm tới cửa, đoán chừng còn muốn lẻn đến huy3t động khác lánh nạn.
Cho nên nói chủ nhân, quả thực không phải kẻ dễ bắt nạt!
“Ừ, Vũ Đằng đây là em không biết lương khổ dụng tâm của ta , nếu không phải vì…” Giọng nàng phút chốc dừng lại, quay đầu ngạc nhiên mừng rỡ nói, “Sư phụ đã về…”
Theo nàng ánh mắt nhìn lại, phía trước cây Anh Đào trong rừng đột nhiên nổi màn sương mỏng. Gió hơi thổi nhẹ, đóa hoa phút chốc như bị rót vào linh khí chao liệng đầy trời, lại chậm rãi bay lả tả rơi xuống, nháy mắt bày ra một đường hoa uốn lượn kéo dài, đẹp làm người ta nín thở.
Lúc đó, một bóng dáng tuấn lãng cao ngất như ẩn như hiện trong sương mù, áo choàng trắng bồng bềnh, tay áo dài sóng sánh, thắt lưng buộc tua dây kết nhấp nhô gợn sóng, mái tóc đen bay khẽ, dáng đi lạnh nhạt khinh nhã.
Bở từ xa, chỉ thấy dung mạo uốn lượn, lông mày như núi xa, bờ môi mỏng hồng hào, sắc mắt như mây khói, yên tĩnh xa xăm, phảng phất cách lớp sương mù thản nhiên, không mang theo một tia khói lửa.
Tiên tư khí khái như thế không chỉ làm cho người ta cảm thán, lạnh nhạt mà không bức bách, thật là đủ để nhật nguyệt thất sắc.
“Sư phụ…” Nàng chạy chậm tới trước mặt hắn, kéo tay hắn, hưng phấn nói: “Sư phụ người đã về?”
“Ừ.” Thanh âm ôn nhuận như ngọc, phảng phất như bờ ao sáng sớm nở ra đóa hoa Súng đầu tiên, chợt cả ao lấp lánh.”Việc học ta sắp xếp làm xong chưa?”
“Đương nhiên xong rồi, sư phụ sắp xếp việc học, con sao dám nhàn hạ!” Nàng cầm lấy xấp lục gấm cung kính trình đến trước mặt hắn.
Hắn ngồi trên ghế đá, tỉ mỉ nhìn vật trong tay, biểu tình bình tĩnh rốt cục xuất hiện một tia dao động, “Đây đều là ngươi viết ?”
Đôi mắt ngọc Lưu Ly không tránh né, gật đầu nói: “Quả thật như thế.”
Hắn cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục xem, một lát sau, sắc mặt bình tĩnh lại hỏi một lần: “Nói thế, một ngàn lần 《 Thần Hoa Tâm kinh 》 toàn bộ chính ngươi tự tay viết ?”
“Dạ, là con tự tay viết .” Sắc mặt nàng không thay đổi, cực kỳ trấn định nói.
Tuy rằng trước kia Bạch Hồ tiên tử nói, muốn gạt sư phụ đại nhân của nàng căn bản là chuyện không có khả năng.
Quả thật nàng cũng thất bại vô số lần, đến nay chưa từng thành công.
Bất quá kinh nghiệm vô số lần thất bại cũng làm cho nàng ngộ ra, sư phụ trấn định, càng phải trấn định hơn sư phụ, mới có một đường hy vọng.
Hắn rốt cục ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn thẳng phía nàng nói: “Cho nên ngươi đã viết một ngàn lần, mà tám trăm tám mươi chín lần chữ viết không kém mảy may, còn một trăm mười một lần còn lại mỗi chữ một nét riêng?”
“Này…” Sư phụ là hỏa nhãn tinh tinh sao? Khác biệt nhỏ như vậy cũng nhìn ra!
Mắt sư phụ vẫn như cũ không gợn sóng, trải qua đấu tranh rốt cục nàng mới quỳ xuống: “Sư phụ anh minh. Tám trăm tám mươi chín lần kia… Quả thật là… Là con để Vũ Đằng dùng thuật biến ra.”
“Lần này là vì cái gì?” Hắn buông tấm lụa trong tay, nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Nàng ăn ngay nói thật: “Sư phụ đi rồi, ta vốn quyết định học hỏi từ kinh nghiệm cay đắng, thật sự hoàn thành sư phụ việc học bố trí. Có điều vừa viết xong một trăm lần liền cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế trở về phòng ngủ chốc lát, khi tỉnh lại đã là mấy canh giờ sau, cho nên không thể hoàn thành tám trăm tám mươi chín lần còn lại. Sư phụ, con biết sai rồi, xin sư phụ trách phạt.”
Thần sắc đã có chút lạnh lùng: “Sau đó ngươi khiến cho Vũ Đằng giúp ngươi biến ra kia tám trăm trăm tám mươi chin lần, muốn vàng thau lẫn lộn?”
Nàng cúi đầu xuống, trả lời: “Dạ.”
Vũ Đằng gặp chủ nhân sắp bị phạt, lập tức hỗ trợ nói hộ cho: “Chủ nhân cũng chỉ là nhất thời tham ngủ, xin sư phụ đại nhân tha thứ. Việc này là do con sai, nếu con đánh thức chủ nhân sớm một chút, nàng sẽ không ngủ quên, nói đến chuyện dùng pháp thuật cũng là con thay nàng ra chủ ý, con nguyện thay chủ nhân chịu phạt.”
Nàng ngẩng đầu liếc mắt Vũ Đằng một cái, đôi mắt ửng đỏ: “Vũ Đằng em tốt với ta, làm ta rất cảm động, nhưng dù vậy ta cũng không thể để em chịu tiếng xấu thay cho người khác. Ta biết lúc ta ngủ, em tới kêu ta hai mươi ba lần, là chính ta tham ngủ không dậy nổi.
Nói đến cách dùng thuật biến ra tám trăm tám mươi chín lần kinh văn, rõ ràng em tìm mọi cách không muốn cùng ta cấu kết với nhau làm việc xấu, mà ta khư khư cố chấp, sao có thể đổ lên đầu em?
Tuy rằng chủ nhân ta ham chơi hay đùa giỡn, lười biếng thành tánh, có điều khí khái mình làm mình chịu vẫn phải có. Sư phụ, muốn phạt thì phạt một mình con là được rồi.”
Vũ Đằng “Oa” một tiếng khóc lớn lên, nước mắt rơi tí tách xuống.
“Chủ nhân…” Không ngờ tới chủ nhân đối với nó tốt như thế, làm nó rất cảm động .
“Vũ Đằng…”
Làm cho Hỏa Phượng thần thú bên cạnh cũng ngây người trong khoảnh khắc. Ai có thể nói cho nó đây là tình huống gì? Một người một thú nhiệt liệt ôm nhau trình diễn tiết mục khóc rống rơi nước mắt sao?
“Được rồi.” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tiếng khóc im bặt.
Mắt hắn nhàn nhạt quét về phía nàng, “Ngươi thật sự biết sai rồi?”
“Dạ.” Nàng nâng tay áo lau nước mắt gật đầu, bờ vai nho nhỏ còn hơi run run.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ta muốn ngươi chép 《 thần hoa tâm kinh 》?”
“Sư phụ muốn con mau chóng nắm giữ 《 Thần Hoa Tâm Kinh 》 bên trong tâm pháp điều trị nội tức, điều này cũng là cần thiết để tạo nền móng cho các câu thần chú, nếu pháp thuật không thuần thục tình huống luyện tập thần chú, dễ làm mình bị thương. Đồ nhi hiểu được, sau này tất nhiên sẽ không nhàn hạ nữa.”
Hai hàng lông mày hắn nhíu lại xem xét đứa trẻ có đôi mắt ngọc lưu ly trước mặt, thần sắc trong phút chốc hơi hoảng hốt, phấn má ngọc mài, mắt ngọc mày ngài, ngay cả vẻ mặt y hệt nàng năm đó.
Không thể nghe thấy tiếng than nhẹ chậm rãi từ môi hắn tràn ra, trên Tru Thần đài, người ấy toàn thân thấm đầy máu, ánh mắt căm hận quyết tuyệt quan hệ lại một lần nữa hiện lên trước mắt…
Toàn thân hắn đứng dậy, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, “Chép lại một ngàn lần đi.”
Nói vậy sư phụ đã đối với nàng thất vọng cực độ rồi, nhìn bóng dáng sư phụ có chút lạnh lùngcô đơn, nàng lâm vào tự suy xét lại bên trong.
Sờ sừng Vũ Đằng, nàng lẩm bẩm nói: “Vũ Đằng, lần này sư phụ tức giận thật rồi…”
“Chủ nhân đừng để ý, về sau nếu người ngoan ngoãn nghe lời, sư phụ đại nhân tự sẽ không cùng người so đo .”
Nàng trịnh trọng gật gật đầu, trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, thật sự nghiên tập pháp thuật, không đến hồ tiên động, cũng không đi tìm chim Trĩ tinh chơi nữa.
Lúc đó năm tháng như thơ, phong cảnh như họa, rừng Anh Đào trãi dài, núi xa xanh thẳm.
Ai cũng không biết từ đó về sau, thời gian thấm thoát qua nhanh, thoáng chốc đã mấy ngàn năm.
Bình luận truyện