Hà Dẫn Vong Xuyên

Chương 16: Chương 16: Kỳ Thiên Ảo Cảnh




Trong điện Dao Tâm.
“Phất Dao sư tỷ, hai ngày nay sao tỷ không ra ngoài đi lại một chút, cả ngày ở trong điện Dao Tâm là có ý gì?” Tử Vi có chút ai oán nhìn cái người đang nằm trên ghế dài nhàn nhã ăn tiên đào – Phất Dao.
“Ra ngoài làm gì, ở trong này rất tốt mà.” Phất Dao thảnh thơi cắn một cái, ngay cả mắt cũng lười mở, “Ừm, trái cây Thiên cung quả thật ngon hơn địa phương khác, muội cũng nếm thử.” Thuận tay ném một trái cho Tử Vi.
“Sư tỷ, hôm nay tỷ đã ăn hai mươi mốt trái, tỷ ăn không ngán sao?” Tử Vi tiếp lấy, nhịn không được hỏi.
“Ngán?” Động tác cắn tiên đào của Phất Dao ngừng một chút, mắt chậm rãi mở, nhìn chăm chú trái đào trong tay, một lát sau nhíu mày lại gật đầu nói, “Phải nói là ngán, so với chim trĩ thỏ hoang xác thực kém xa, nhưng không thể so với Linh Tiêu cung được, trước cứ cho qua đi.”
Tử Vi chán nản không thôi, quyết định đổi chiến thuật lần lượt hỏi, “Sư tỷ à. Ba ngày nữa qua đại thọ Thiên đế, chúng ta phải rời khỏi thiên cung, tỷ không có địa điểm đặc biệt nào muốn đi sao? Không chừng về sau sẽ không cơ hội đến nữa.”
Không gì tốt hơn là không có cơ hội tới, bằng không nàng trốn ở chỗ này là vì cái gì. Phất Dao quay lại nhìn, ngang nhiên che miệng ngáp một cái đáp: “Sư muội à, kỳ thật muội hà tất quản sư tỷ, muội tự ra ngoài đi dạo đi.”
Tử Vi càng buồn bực hơn, đứng lên oán giận đáp: “Muội cũng muốn chứ, nhưng tỷ biết là muội thường xuyên lạc đường, nếu ở Thiên cung lạc đường, chẳng phải bị người ta chê cười? Bị người khác chê cười không sao cả, mấu chốt là tổn hại mặt mũi Linh Tiêu cung, đại hộ pháp đã nghiêm lệnh không cho phép muội chạy loạn khắp nơi.”
Ặc… Về ý thức phương thức tiểu sư muội quả có vấn đề, thật là làm người ta đau đầu a. Phất Dao nhanh trí hỏi: “Diệu Cốc đâu? Diệu Cốc có thể đi theo muội đi dạo.”
“Mấy ngày gần đây tỷ ấy có việc đi theo đại hộ pháp, muội đã lâu không thấy tỷ ấy .”
Việc? Phất Dao nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, hẳn là cả ngày giúp sư phụ muội ấy nghiên cứu làm sao vơ vét bảo bối mới rồi!

Phất Dao lại cắn một cái xuống trái đào, tùy ý hỏi: “Muội muốn đi đâu?”
Tử Vi lập tức ngồi thẳng, hai mắt tỏa sáng: “Chúng ta đến Nguyệt Vân Phong các đi dạo đi? Nghe nói nơi đó có ảo cảnh tuyệt nhất lục giới.”
“Nguyệt Vân Phong các?” trái đào bỗng dưng dừng bên môi nàng, hai hàng lông mày Phất Dao chau lại hỏi, “Là chỗ nào?”
“Sư tỷ không biết Nguyệt Vân Phong các sao? Nguyệt Vân Phong các từng có truyền thuyết rất mỹ lệ. Nghe nói năm đó khi thần tộc còn tồn tại, Dao Tố rất thích ngắm ảo cảnh kỳ thiên của Côn Luân, thường xuyên lén sư phụ nàng chính là Ly Mặc thượng thần chuồn êm đến Côn Luân. Ly Mặc thượng thần đau đầu vì đồ đệ luôn chuồn êm này, liền dùng Lục Hòa thần y (y nghĩa là trang phục ) luyện hóa thành kỳ thiên ảo cảnh đồ, vĩnh viễn treo trong Nguyệt Vân Phong các.” Vẻ mặt Tử Vi thich thú, bỗng dưng quay sang nhìn Phất Dao chăm chú, thở dài nói: “Truyền thuyết thật cảm động, Ly Mặc thượng thần đối đồ đệ thật là yêu chiều a. Ai, nếu muội có sư phụ như vậy, nằm mơ cũng cười, sư tỷ nói đúng không?”
Phất Dao buồn cười nhìn nàng, lại cắn trái đào nói, “Cái gì chứ? Tỷ chỉ cảm thấy chuyện này chỉ có thể nói rõ ba vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tử Vi thắc mắc, chuyên chú dừng ở nàng.
Phất Dao từ từ mở miệng, “Thứ nhất, thuyết minh ngay cả Tiên giới cũng có truyền thuyết, hơn nữa truyền thuyết này quá vớ vẩn vô căn cứ”
Tử Vi cười gượng, “Sư tỷ thật là… Càng ngày càng khôi hài .” Ai, sư tỷ này suy nghĩ càng ngày càng quỷ dị , nàng càng ngày càng nghĩ không ra , xem ra vẫn chỉ có đại hộ pháp và sư ca có vẻ hiểu biết sư tỷ thôi.
Phất Dao không để ý lắm, vừa ăn tiên quả liền tiếp tục nói, “Nếu truyền thuyết này là thật, điều thứ hai, đã nói lên Nguyệt thần Dao Tố quá mức ngỗ nghịch, làm sư phụ của nàng vô cùng thê thảm. Muội nghĩ xem, luôn luôn chịu cảnh đồ đệ mất tích không báo trước, căn bản chính là nhịn điều không thể nhịu.
Thứ ba, điều này chỉ ra vị sư phụ quá mức dung túng đồ đệ bướng bỉnh. Đối với kiểu đồ đệ ngỗ nghịch không chịu nổi này phải dùng thủ đoạn cao tay, trước tiên trực tiếp lôi xuống đánh một trăm đại bản, bỏ đói nàng dăm ba ngày, cam đoan lần sau nàng tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, không dám chạy loạn.”
Ặc… Phương pháp này đối với tỷ có vẻ hiệu quả nhỉ? Tử Vi cười nhạo: “Phất Dao sư tỷ, có vẻ như tỷ năm đó cũng không làm người khác bớt lo đi chút nào, nghe nói tỷ thường hay trêu đại hộ pháp và các trưởng lão phải đầu hàng.”

Phất Dao cười yếu ớt lườm nàng một cái, kéo thắt lưng dài trên người, nàng đi xuống .”Tử Vi sư muội, vậy ngươi không hiểu. Ta là ta, bọn họ là bọn họ, sao có thể sử dụng cùng tiêu chuẩn làm theo chứ? Chúng ta đối đãi chính mình, nhất định phải khoan dung ôn hòa, đối đãi người khác, nhất định phải thật nghiêm. Đây mới chân chính là đối tốt với mình, đối tốt với người khác, biết không?”
“Ơ.”
Nhìn tiểu sư muội lại bị nàng đánh lừa kinh ngạc gật đầu, trong lúc nhất thời tâm tình tốt, nàng tươi cười nói, “Được rồi, giờ chúng ta đến Vân Nguyệt phong.”
Một lát sau, các nàng xuất hiện trên đỉnh núi.
“Oa, cũng đẹp quá chứ?” Tử Vi liên tục than, trước mắt là đỉnh Nguyệt Vân phong (từ phong nghĩa là ngọn núi) đơn độc, đứng ngạo nghễ trong các ngọn núi khác, chung quanh tiên khí vờn quanh. Đi lên chỗ cao nhất là Nguyệt Vân Phong các, liền thấy rõ kỳ thiên ảo cảnh đẹp nhất trong lục giới.
Bọn họ đứng ở giữa, trước mắt khi thì đám khí ùn ùn như biển mây xuyên qua núi, khi thì có rừng rậm hồ nước như cao sơn lưu thủy, có khi bướm đầy sắc màu lượn qua trước mắt, có khi là trăm hoa bay múa đầy trời… Tụ hội những anh linh xinh đẹp không sao tả xiết.
“Thiên cung thật là kỳ trân dị bảo, nhiều không kể xiết.” Tử Vi thở dài, trước kia nhìn thấy đại pháp sư vơ vét bảo bối đã là kỳ trân đương thời, nào biết kỳ thiên ảo cảnh này lại làm người ta kinh ngạc tột cùng!
Phất Dao nhìn chung quanh, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng. Trước kia nàng cũng đã xem qua kỳ thiên ảo cảnh Côn Luân, cũng chưa thấy qua có nhiều biến hóa như vậy, thật làm người ta vô cùng thán phục a.
“Sư tỷ, nếu Linh Tiêu cung chúng ta cũng có cảnh đẹp như thế thì hay rồi. Tỷ nghĩ xem, nếu ngày ngày có thể nhìn thấy thì tốt quá a.” Tử Vi vô cùng hâm mộ nói.
“Ừ.” Phất Dao mỉm cười, lập tức lười biếng nằm một bên ghế dài, hai tay gối sau đầu, thảnh thơi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, “Đáng tiếc Linh Tiêu cung chúng ta không có Lục Hòa thần y, huống hồ … Muốn luyện hóa thành chí bảo như Lục Hòa thần y chỉ có tu vi phi thường mới có thể làm được, cũng chỉ có thượng cổ thần tộc mới có pháp lực cao nhất.” Nàng bỗng dưng trầm tư, lấy thần y luyện hóa thành huyễn thiên kỳ cảnh đồ, nếu này truyền thuyết không giả, như vậy nói vậy… Ly Mặc thượng thần ắt hẳn rất thương yêu đồ đệ đó của ngài ấy.
“Ra vậy, thật đáng tiếc!”

Phất Dao buồn cười nhìn Tử Vi đang vô cùng tiếc nuối “Này tiểu sư muội, hôm nay muội muốn xem cũng đã xem xong rồi, chúng ta cần phải trở về rồi đó?” Từ Dao Tâm điện đến Nguyệt Vân Phong đã lâu, nàng còn muốn trở về tìm Bách Hoa tiên tử làm chút thức ăn. Ai, mỗi ngày ăn tiên quả, xác thực cũng ngán, nếu có vài con chim trĩ thỏ hoang thì tốt rồi.
“Xong rồi, lập tức xong liền, đợi lát muội thêm một lát nữa.”
Có tiếng bước chân khẽ truyền đến tai, Phất Dao hơi tập trung, nghiêng tai nghe sau đó nói: “Dường như có người đến đây .”
“Cái gì? Thật sự có người đến đây sao? …” Đột nhiên Tử Vi khẩn trương lên, chạy nhanh đến bên người Phất Dao, kéo nàng chạy theo.
Phất Dao kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày nói: “Muội khẩn trương cái gì? Cùng lắm là nhiều hơn hai người thôi.”
“Không khẩn trương sao được? Sư tỷ, kỳ thật muội đã quên nói với tỷ ” Tử Vi vội vàng đáp: “Nơi này, nơi này là cấm địa…”
“Sao không nói sớm…” Phất Dao lườm trách cứ nàng, một trận gió thổi đến rất nhanh đem nàng ẩn nấp vào một góc phòng.
“Nếu muội nói sớm, chắc chắn tỷ sẽ không đến, sư tỷ xin bớt giận nha…” Vẻ mặt Tử Vi vô tội cười nói.
“Đừng nói nữa.” Phất Dao phất tay “Hư” thủ thế phía sau, nhìn về trước.
Quả thực, một lát sau mơ hồ có hai bóng người hướng bên này đi tới.
Đợi hai người đến gần, Phất Dao nhất thời có chút kinh ngạc, hóa ra là Dạ Uyên thượng tiên!
Phất Dao bỗng nhiên thấy có chút may mắn, may mà trốn đi sớm, bằng không thật là xấu hổ a. Suy nghĩ xong, phút chốc nhìn về Tử Vi dùng tâm truyền tin: “Chẳng phải muội nói nơi này là cấm địa?”
“Đúng vậy, muội cũng không biết vì sao bọn họ đến.” Tử Vi cũng rất ngạc nhiên, nàng gõ trán một chút đáp “Hay là…đối với thượng tiên địa vị tôn quý như Dạ Uyên, thiên quy cũng có ngoại lệ?”

Phất Dao nghẹn lời, lại một lần nữa sâu sắc cảm thấy ngay cả cấm địa còn có thể công khai tiến vào, Dạ Uyên quả thực không giống bình thường a! Theo bóng dáng càng ngày càng gần, các nàng chú ý tới bên cạnh Dạ Uyên còn có một vị nữ tử dung mạo có một không hai sóng vai mà đi, răng như hồ tê (răng như hạt bầu bằng sừng tê giác, trắng và đồng nhất), mỹ mục phán hề (Mắt đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh).
Tử Vi bên cạnh dùng tâm âm giải thích nói: “Nàng chính là con gái của tây hải Long vương, là cháu gái của Tây hải thánh mẫu, tên là Phượng Khanh.”
Phất Dao gật đầu: “Quả nhiên là đại mỹ nhân!” Kỳ thật phần lớn nữ tử tiên giới tư sắc không tệ, tỷ như nhóm Bách Hoa tiên tử. Nhưng mặc dù là mỹ nhân, cũng có người đẹp hơn, như vị mỹ nhân Phượng Khanh trước mắt này, không thể nghi ngờ dung mạo và khí chất đều rất rõ rệt.
Tử Vi không cho là đúng: “Tỷ đừng nhìn nàng ta tư sắc không tệ. Kỳ thật, muội nghe nói nàng bất quá chỉ là một tiểu thư thế gia kiêu căng ngang ngược mà thôi.”
Ánh mắt nàng đảo quanh trên người bọn họ một lúc, phút chốc hưng phấn nói: “Sư tỷ, tỷ còn nhớ lần trước Bách Hoa tiên tử tụ hội có nhắc tới nàng ta không? Các nàng nói Tây hải thánh mẫu ban đầu cố ý tác hợp nàng cho Dạ Uyên làm trắc phi. Tuy nhiên hình như người từ chối khéo. Hôm nay bọn họ đi cùng một nơi, muội thấy hôm nay có trò hay!”
“Vầy là không tốt, việc riêng của người ta việc tốt nhất là không nên nghe.” Tuy rằng nàng rình coi việc riêng của Huyền Túc bình thường như ăn cơm, nhưng người trước mắt nàng thật sự không quen biết, đạo lý khiếm nhã nàng vẫn biết .
“Không sao đâu, chúng ta sẽ không nói ra, huống hồ… giờ phút này nếu chúng ta đi, động tĩnh liền lớn, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị phát hiện. Dạ Uyên thượng tiên địa vị tôn quý, sẽ không bị phạt nhưng chúng ta liền thảm …” Nói xong, Tử Vi đột nhiên nghĩ ra, “Đúng rồi, chúng ta cách khoảng cách này sẽ không bị ngài ấy cảm ứng được chứ?”
“Vừa rồi đến đây tỷ đã bày ra kết giới.” May mắn nàng phản ứng nhanh, bằng không lấy tu vi cao thâm người ấy đã sớm nhận ra.
“Vậy là tốt rồi.” Tử Vi nhất thời yên lòng, ánh mắt bắt đầu chuyển động vây quanh hai người đó.
Hai người đó đi đến giữa đình các thì Phượng Khanh dừng lại. Trên mặt chợt hiện lên một tia không cam lòng, rốt cục nhịn không được phá vỡ trầm mặc, nói thẳng vấn đề “Dạ Uyên điện hạ xin thứ cho ta nói thẳng, cô ta từng nói với ngài không muốn cùng ta kết thân, không biết là cảm thấy ta không tốt, hay là xem thường nhất mạch tứ hải Long Tộc chúng ta?”
“Oa, đại bất kính nha! Phượng Khanh dám nói Dạ Uyên thượng tiên như thế!” Tử Vi cảm thán.
Phất Dao mỉm cười lắc đầu, tiểu sư muội này thật đúng là thích giúp vui a. Ánh mắt nàng cũng đậu trên hai người, nếu đi không được, chỉ có yên lặng xem xét !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện