Chương 34: Chương 34: Hoa Bỉ Ngạn
Thương Mạch liên tục gật đầu, “Ừ, Dao Dao đúng là trí tuệ hơn người, ý ta chính là ý này.”
“Huyền Túc nếu thực bị nhốt bên trong Hư hoang kết giới, ngược lại có vài phần khả năng.” Phất Dao nhanh chóng cân nhắc, hay do Huyền Túc truy tìm chìa khóa ngục giới trong tay Ma đế, nên đi ngược đường và bị vây trong kết giới?
Nếu như đúng như nàng nghĩ, vậy có thể giải thích vì sao đến Tiểu Oánh cũng không thể dọ thám tung tích hắn. Bất quá… Hư hoang kết giới nơi Ma đế ngủ say tuy rằng ở ngay trong khu Hoang dã nhưng ngoại trừ sứ giả Tà Mạc của hắn ra, mấy vạn năm qua không ai biết cửa vào Hư hoang kết giới ở đâu.
Phất Dao nhìn Thương Mạch, “Ngươi biết cửa vào Hư hoang kết giới ở đâu à?”
Thương Mạch bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Dao Dao, tuy rằng ta trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, nhưng việc này ta thật sự không biết.”
Phất Dao có chút buồn bã, vậy làm sao mới có thể tìm ra? Đây không phải chuyện khó bình thường.
Thương Mạch an ủi: “Trời không tuyệt đường người, Huyền Túc nếu đã đi, vậy nhất định có phương pháp vào, đừng ngại đi theo trực giác, nói không chừng xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Trực giác?” Phất Dao nhíu mày cười mỉa, “Trừ phi ta với Ma đế có tâm hữu linh tê*, bằng không làm sao mà biết hắn đặt kết giới chỗ nào?”
*: hai trái tim tương thông, có thể đoán biết ý nhau.
Đáy mắt Thương Mạch lóe qua tia bí hiểm không dễ phát hiện, khẽ cười: “Chưa biết chừng à.”
“Cứ tới chỗ hơi thở Huyền Túc biến mất điều tra trước rồi tính sau.”
Sau nửa canh giờ, hai người rốt cục tới cuối rừng cây. Phất Dao nhìn phía trước là một đầm lầy nước sôi sục đỏ như máu, trên bờ một vùng biển hoa màu trắng mênh mông bát ngát, thoạt nhìn có chút dạt dào sức sống.
Phất Dao quan sát thấy xung quanh trống trải không một người, trong lòng hoang mang, “Nghe đồn khu Hoang dã yêu ma thần thú vô số, sao chúng ta đi thẳng một mạch, ngoại trừ mấy yêu ma trước đó đặc biệt đi đón ta thì không thấy gì khác?”
“Bởi vì nơi đây có chia ngày và đêm, khi chúng ta tiến vào là ban ngày nên yêu ma bình thường sẽ không hay lui tới. Một là bởi bọn chúng không thích ánh nắng, hai là ban ngày cũng không có lợi cho việc kiếm ăn, tuy nhiên không lâu nữa sẽ là đêm, đến lúc đó tình huống khác biệt rất lớn .”
“Thì ra là thế, ” Phất Dao gật gật đầu, liếc nhìn gã “Chúng ta vượt qua này đầm lầy trước đi, đúng rồi, đây là hoa gì?”
Phất Dao nhìn những đóa hoa trắng thuần ngẩn ngơ, trong đầu phút chốc xuất hiện hình ảnh mơ hồ, giống như lâu thật lâu trước kia…
Ánh mặt trời ấm áp trên Phong đỉnh, có hai bóng dáng lẳng lặng ngồi bên nhau, dưới sơn cốc là một biển hoa trắng mênh mông.
Bàn tay mềm mại trắng nõn phút chốc giơ ra, giọng kinh ngạc vui vẻ: “Sư phụ xem, hoa này không giống oại hoa lần trước chúng ta thấy ở đỉnh núi Đông vũ?”
“Ừ.” Giọng người nam điềm đạm vang lên, đưa tay cầm bàn tay mảnh khảnh, “Lạnh sao?”
“Không lạnh ” giọng nàng tựa lúa non, thơm hương mà êm dịu, “Sư phụ, hoa thật đẹp ha, nó có tên không ạ?”
Người nam đáp bằng giọng nói trong trẻo mà tao nhã, “Không có.”
“Con có thể đặt tên cho chúng nó không?”
Người ấy nhẹ nhàng giúp nàng vén lọn tóc qua vành tai: “Dĩ nhiên là có thể.”
Mắt nàng đảo một vòng, cười tủm tỉm nói: “Chi bằng gọi là hoa Tiểu Bạch đi.”
Lông mày của người nam hơi chau lại, “Đây cũng là tên?”
Nàng nghiêm trang đáp: “Dĩ nhiên rồi. Sư phụ xem nó trắng như tuyết, không gọi là hoa Tiểu Bạch thì thật đáng tiếc, song…”
Đôi mắt thông minh của nàng hướng về người nam, cười rất thuần lương, “Bông hoa xinh đẹp này rất tương xứng với màu áo bào trắng mà sư phụ yêu thích, bằng không cứ kêu là hoa Sư phụ cũng được.”
Người ấy mỉm cười, “Thế thôi cứ kêu cái tên trước đi.”
Nàng liên tục gật đầu, “Dạ, năng lực đánh giá của sư phụ thật là tốt, cùng đồ nhi chẳng phân biệt được cao thấp, chúng ta có thể mang một ít hoa về trồng ngoài điện của chúng ta được không thầy?”
“Nếu có thêm đám hoa cỏ, về sau ngươi lại càng không lo tu luyện pháp thuật .” Tiếng nói người ấy mặc dù đạm như nước suối trong, nhưng giọng điệu lại vô cùng quả quyết.
Nàng giơ tay phải lên thề thốt, ánh mắt rất chân thành: “Tất nhiên là sẽ không. Sư phụ, con thề, thầy tin con đi.”
Người ấy nhíu mày nhìn nàng, môi hơi cong nửa cười nửa không: “Ngươi không phải đã từng lật lọng sao?”
Nàng chớp chớp đôi mắt như lưu ly, hạ quyết tâm “Lần này tất nhiên sẽ không, bằng không cứ phạt con đời này sẽ không còn được gặp lại sư phụ. Sư phụ, đây chính là lời thề độc nhất từ lúc con chào đời tới nay, thầy tin tưởng con nha?”
Người nam thở dài một hơi, đáp nhẹ một tiếng “Ừ” .
“Trên đời này sư phụ là tốt nhất …”
Ngực Phất Dao phút chốc đau xót, giống như bị thủng một lỗ. Nàng nhíu mày tay ôm lấy ngực, rất nhiều điều sâu kín vẫn trầm sâu trong đáy mắt, Chỉ là… Vì sao mơ hồ như thế… Nhưng càng cố nhớ, đầu lại càng như bị trăm ngàn cây kim đâm vào đau đớn vô cùng.
Thương Mạch nhận thấy sự khác thường của nàng, đôi mắt xẹt qua một tia lo lắng: “Dao Dao, ngươi làm sao vậy?”
“Ta… Không sao.” Phất Dao lấy tay kìm nhẹ ngực, một lát sau bất ngờ cảm giác đau đớn tận đáy lòng dần dần biến mất.
“Quả thực không sao?” Thương Mạch nhìn nàng, giọng lo lắng hỏi.
“Ừ, ” giờ phút này sắc mặt Phất Dao đã khôi phục, nàng đưa tay chỉ hướng về đóa hoa màu trắng trước mắt: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết hoa này tên là gì?”
Thương Mạch nhìn biển hoa trước mắt cười rạng rỡ, “Tên là hoa Tiểu Bạch thôi.”
“Đây mà cũng là tên?” Phất Dao kinh ngạc, cảm thấy này cái tên từ cảnh mà ra này rốt cuộc là do tiền bối nào lười biếng đạt đến cảnh giới đặt cho, thật khiến người ta đau lòng.
Sắc mặt Thương Mạch vô tội giải thích, “Nghe đâu thời Thượng cổ thì gọi như thế, sau đó người đời cảm thấy tên này quá mức bất nhã, nên đã gọi là ‘hoa Bỉ Ngạn’ .”
Phất Dao hơi giật mình, thì thào lặp lại: “‘hoa Bỉ Ngạn?”
Nàng trầm tư một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi “Không phải hoa có màu đỏ ư? Hơn nữa hẳn cũng không có cành lá mới đúng.” Loài hoa trước mặt này rõ ràng có cành lá cùng tồn tại đóa hoa sum xuê.
Thương Mạch mỉm cười đáp nàng: “Ngươi cho là chỉ có Minh giới mới có hoa này? Trước mắt người mới chính là hoa Bỉ Ngạn ban sơ.”
“Hoa Bỉ Ngạn ban sơ? Đây là ý gì?”
“Ban đầu hoa Bỉ ngạn đã tồn tại từ thời Thượng cổ. Hoa nở trắng thuần, hoa và lá cùng tồn tại, không phải là như truyền thuyết nói hoa và lá không bao giờ trổ cùng một lượt. Đáng tiếc từ sau khi Nguyệt thần thượng cổ Dao Tố hồn tịch, toàn bộ loài hoa này đều héo rũ, ngược lại khi loài hoa này lần nữa mọc lại trên Minh giới thì đóa hoa không còn màu trắng thuần mà phần lớn đều đỏ thẫm như máu, đẹp đẽ mà lộng lẫy.”
Phất Dao sau một lúc hoảng hốt, mới hỏi: “Vì sao hoa này lại có ở khu Hoang?”
Thương Mạch nói thờ ơ: “Nghe nói La cữu thánh ma Tà Mạc mang về, còn duyên cớ thế nào thì không biết.”
Đuôi long mày Phất Dao hơi nhướng lên, “Ngươi nói cái băng nhân** đó trồng hoa?” Đúng là lục giới to lớn, không chuyện gì là không có, chưa từng nghĩ hắn còn có cái thú tao nhã như thế.
**: người làm mai mối
“Vậy hoa Bỉ Ngạn này có kịch độc không? Có ăn thịt người hay không?” Phất Dao hỏi.
Gương mặt Thương Mạch từ trong sáng thoáng nở một nụ cười bí hiểm “Này hoa nay chỉ nở tại U Minh giới, nay lại có thể mọc ở khu Hoang dã, ngươi nói nó là dựa vào thứ gì để tẩm bổ?”
Phất Dao ninh mi, “Đất ở đây đỏ như máu, chẳng lẽ là… máu tươi?”
Thương Mạch hơi gật đầu, “Quả thật như thế.”
Phất Dao không khỏi cảm khái, yêu ma quả nhiên không giống bình thường, ngay cả dưỡng hoa cũng dùng máu tươi. Nay việc cấp bách là phải làm sao vượt qua đầm lầy này, nếu ngự kiếm mà đi chỉ sợ dễ dàng kinh động giấc ngủ đông của yêu ma quanh đây…
Thương Mạch nhìn thấu lòng nàng “Không nhất định phải ngự kiếm mà đi, hoa biết chọn người, ngươi ngắt một đóa hoa để lên tay, nếu nó không đổi thành màu đỏ như máu, thì hoa tự nhiên sẽ vì ngươi mà mở đường.”
Phất Dao bán tín bán nghi nhíu mày hỏi, “Thật sao?”
Thương Mạch vô cùng bị thương che ngực đáp: “Dao Dao, ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao? Chúng ta quen biết tới nay, ta đối với ngươi vẫn quan tâm đầy đủ…”
Phất Dao vội xua tay, “Ấy… Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, Thương Mạch huynh đừng hiểu lầm.”
Sợ gã lại bắt đầu nói không dứt, nàng lập tức ngắt đóa hoa đặt trong tay, sau đó không thấy biến hóa gì.
Phất Dao tức khắc sảng khoái, tươi cười rạng rỡ về phía Thương Mạch, “Ta không thể không nó hoa Bỉ Ngạn thật là làm người ta yêu thích nha, biết bổn tọa có chuyện quan trọng liền lập tức ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sinh trưởng ở khu Hoang dã này thì thật hơi đáng tiếc!”
Thương Mạch nhìn chằm chằm đóa hoa trên tay nàng, sâu trong mắt lóe qua một ý cười bí hiểm, nói không chừng thành công này đã định sẵn.
Phất Dao đem đóa hoa trong đưa tới trước mặt Thương Mạch. “Nè, ngươi cũng thử xem. Nếu không cần ngự kiếm mà đi là tốt nhất, lỡ như kinh động bọn chúng con đường phía trước chỉ càng thêm khó đi.”
Thương Mạch từng bước lui về phía sau, lắc đầu đáp. “Không nên thử lại, kế tiếp ngươi bày kết giới đi, ta ở trong kết giới sẽ nhiễm hơi thở của ngươi, chúng nó tự nhiên cũng sẽ không công kích ta.”
“Cũng được, ” Phất Dao gật đầu, bố trí một cái kết giới, “Vậy ngươi đi theo ta.”
Nàng vừa bước vào đầm lầy, hoa Bỉ Ngạn trước mặt nàng dường như có cảm ứng trong khoảnh khắc chúng rẽ ra hai bên, một con đường nhỏ khoảng ba thước chợt xuất hiện, kéo dài đến phía chân trời.
Quang cầu trong suốt bao phủ lấy bọn họ, hai người nhẹ đạp trên đầm lầy lại không dính một chút bùn .
Mùi hoa thanh nhã kéo tới, Phất Dao ngủi thấy có chút hoảng hốt. Cứ cảm nhận mùi này rất quen, nhưng lại thấy trống rỗng, trong lòng không duyên cớ lại thêm một chút buồn đau, không thể nói rõ đến tột cùng là vì sao.
Thương Mạch cứ nói nho nhỏ không ngừng, mới đầu khi gã nói Phất Dao không lưu tâm nghe, lại bị gã đột nhiên than nhẹ một câu “Cách thế tương vọng liên bỉ ngạn, triêm hoa nhất tiếu dẫn vong xuyên (3)” giật mình sực tỉnh.
(3) : cách một đời nhớ mãi bờ bên kia, chạm hoa cười quên hết tất cả. Thật ra “Bỉ ngạn” nghĩa là bờ bên kia
Bước chân nàng chợt dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn gã, ” Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Thương Mạch cứ như dâng báu vật nhìn nàng mừng khấp khởi: “Dao Dao, vừa mới nãy đột nhiên ta linh cảm ra, ngươi thấy có hay không?”
Nhìn bờ đối diện, quên hết tất cả ư? Phất Dao nhìn biển hoa trắng mênh mông bát ngát trước mặt, trong lòng phút chốc dâng lên một chút buồn bã. Khung cảnh này gợi lên điều gì đó, cả cái tên Bỉ Ngạn cũng không được hay lắm, nghe qua cứ cảm thấy lòng sinh bi thương.
Thương Mạch dừng lại, quơ quơ tay trước mặt nàng, gọi: “Dao Dao, Dao Dao…”
Phất Dao chợt phục hồi tinh thần, “Ngươi nói cái gì?”
Thương Mạch chớp chớp đôi mắt trong suốt: “Ta nói ước chứng không tới nửa canh giờ, là có thể đi ra khỏi đầm lầy này, chúng ta tìm một nơi an toàn, sau đó đợi đến ngày mai thì trở ra, ngươi thấy có được không?”
“Ừ, rất tốt.” Phất Dao bình tâm lại, “Nếu hơi thở Huyền Túc biến mất ở phía trước, mà nơi này Tà Mạc trồng hoa Bỉ Ngạn, có thể đoán Hư hoang kết giới cách không xa đây, ngày mai chúng ta đi xung quanh tìm nó.”
Thương Mạch gật đầu, “Như thế rất tốt.”
Bình luận truyện