Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 2 - Chương 10



Mỗi ngôi sao đều giống như những nhạc sĩ nổi tiếng. Cuộc đời của bọn họ ngắn ngủi là thế, nhưng tác phẩm lại chiếu sáng vĩnh hằng trên bầu trời nghệ thuật.

--------------

Sau khi gọi món, Bùi Thi vốn muốn đến ngồi đối diện Sâm Xuyên Quang, nhưng mới vừa rồi anh vén tóc cho cô, lúc này đi thì lại có vẻ không tốt. Cho nên cô thuận tay rót một tách trà cho anh, chống cằm nói tán gẫu với anh câu được câu không. Tuy nhà hàng làm ăn không tệ, nhưng tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh. Chỉ có mười phút, món ăn đã được mang lên. Cô vốn muốn trước khi dùng cơm về ngồi lại chỗ cũ, nhưng nhân viên phục vụ trực tiếp đặt hai đĩa tại trước mặt bọn họ. Cô càng không cách nào hoạt động, chỉ có thể vẫn ngồi chỗ cũ, kề vai dùng cơm với anh giống như học sinh tiểu học.

Cô cúi đầu uống vài hớp canh, chợt nhớ đến mình đã từng nói với anh “Sau này nếu em có đối tượng muốn đánh hạ, nhất định sẽ ngồi bên cạnh anh ta”, suýt nữa đã làm bỏng miệng mình. Cô suy nghĩ một chút, hắng giọng: “Thiếu gia Sâm Xuyên.”

Anh thoáng giật mình: “Sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy?”

“Vì không để cho anh thêm phiền phức, em phải giải thích một chút. Em ngồi bên cạnh anh cũng không phải vì nghĩ đến chuyện gì thất lễ nha.”

“Chuyện thất lễ?”

Nhìn thấy vẻ mặt anh hoang mang, cô lại cảm thấy đúng là mình lo lắng quá nhiều. Thật ra thì chuyện này người ta căn bản không nhớ được. Cô xua xua tay, tiếp tục cắm đầu uống canh: “Không việc gì.”

“Đối với anh, nếu Tiểu Thi muốn đánh hạ anh cũng không phải là chuyện thất lễ gì. Là chuyện rất may mắn.” Nghe đến đó, cô suýt nữa bị sặc canh, ho hai tiếng, cuối cùng mới được câu nói sau cùng của anh ổn định tâm trạng: “Tất cả đàn ông đều sẽ nghĩ như vậy.”

“Anh không hiểu lầm là tốt rồi.”

“Anh sẽ không hiểu lầm, chúng ta là rất thân không phải sao.”

“Không phải.”

“Hả?”

“Anh có thể chỉ cảm thấy là bạn bè. Nhưng mặc kệ là đối với em hay Tiểu Khúc mà nói, thân phận sếp quan trọng giống như người thân. Cho nên em quan tâm đến sức khỏe của anh hơn bất cứ ai.” Bùi Thi vừa nói vừa cắt bánh Pizza đặt vào đĩa Sâm Xuyên Quang, “Dù sao gần đây em mới bị đuổi việc, cũng rất rảnh rỗi. Nếu như anh không có chuyện gì quan trọng lắm, ở nhà lại nhàm chán thì cùng đi ra ngoài chơi với em đi. Mắt khôi phục lại ánh sáng nên ngắm thế giới bên ngoài nhiều mới đúng.”

Sâm Xuyên Quang không trả lời. Dưới ánh đèn ấm áp của nhà hàng, cô nhìn thấy đôi môi anh kiên trì cong lên, mắt sáng ngời khác thường, giống như là cảm động, hoặc giống như là gặp phải vấn đề nghiêm túc. Cô đột ngột hoài nghi phải chăng mình nói nhiều rồi, sau đó dò hỏi: “Đúng rồi, định trải qua năm mới thế nào?”

“Tạm thời còn chưa có sắp xếp. Còn em?”

“Em vẫn như cũ, ở nhà nấu cơm ăn với Tiểu Khúc thôi.” Cô suy nghĩ một chút, đụng vào khuỷu tay anh: “Không có sắp xếp thì ở cùng bọn em đi.”

“Được.” Tay anh nắm đĩa ăn hơi siết lại một chút, sau đó đưa chiếc bánh pizza cô cắt cho vào miệng cắn một miếng, nhai kỹ rồi nuốt xuống, anh lại cắt cho cô một miếng, “Món này ngon đó.”

“Thật hả? Em cũng nếm thử xem.”

Cô đương muốn cắt cho mình một miếng, nhưng anh trực tiếp xiên một miếng trong tay đưa đến bên miệng cô. Cô rũ lông mi vừa dài vừa đen xuống, hoàn toàn che lại ánh đèn phía trên. Anh nhìn thấy lông mi cô nhanh chóng chớp vài cái, sau đó nuốt miếng pizza vào miệng. Nhìn cô cúi đầu, miếng thức ăn phồng lên trên khuôn mặt cô, di chuyển lên xuống, anh có cảm giác rất thỏa mãn. Trong lòng giống như có thứ gì đó sắp dâng trào. Nhưng cuối cùng anh không thốt ra, mà lại nói một câu đơn giản như cũ: “Mùi vị thế nào?”

“Ngon lắm.” Cô vui vẻ cắt cho mình một miếng.

Bất tri bất giác bóng đêm đã lặng lẽ phủ xuống. Buối tối Tinh Thái Đô càng giống một tòa tháp Babel tập trung đủ loại ngôn ngữ hơn cả ban ngày, phát sáng rực rỡ với tư thái huyên náo tại trung tâm thành phố này. Lúc Bùi Thi và Sâm Xuyên Quang đi trong dòng người, nghe nói một lát nữa sẽ có bắn pháo hoa mừng năm mới.

Bọn họ đi đến tiệm bán kem lúc trước Bùi Thi nhắc đến, dự định ăn kem chờ Bùi Khúc đến, thuận tiện cùng nhau xem pháo hoa với cậu. Sâm Xuyên Quang chọn một cái vị khoai môn, Bùi Thi chọn một cái vị trà xanh. Ngồi xuống ăn miếng đầu tiên, Sâm Xuyên Quang nhìn nhìn kem của Bùi Thi, lại nhìn nhìn của mình: “Hình như anh chọn sai rồi.”

“Vậy để em đổi với anh.”

“Không cần, anh đi mua một cái khác là được.”

“Vậy của anh thuộc về em.” Bùi Thi bá đạo cướp lấy kem của anh, lấy thìa múc một miếng vị trà xanh đưa cho anh, “Anh có muốn nếm thử của em trước không? Lỡ như không dễ ăn vậy thì đừng mua vô ích.”

Anh không nói, chỉ lẳng lặng ăn miếng kem cô đưa đến. Bởi vì cái muỗng rất ngắn, lúc anh cúi đầu, đôi môi không cẩn thận chạm phải ngón tay của cô. Thoáng chốc đó tim của cô đập nhanh không ít, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Ừ, mua cái này. Em chờ anh ở đây nhé.”

Cho đến khi anh đứng lên, chạy đến xếp hành dài trước quầy, cô cũng chưa tỉnh lại. Bởi vì sau khi đụng phải môi anh, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh: Lúc ở Nhật, hai người họ bị lão gia nhốt lại, bởi vì anh không chịu được cô trẻ con, đè cô lại phía dưới... Cô lắc đầu, đây cũng là thiếu gia Sâm Xuyên dịu dàng không thể làm bẩn, tại sao cô lại có thể liên tưởng đến hình ảnh quái dị này. Nhưng mà càng ép mình không nghĩ đến, thì hình ảnh kia càng không thể vứt đi được. Xúc cảm môi anh và hơi thở nặng nề khi nãy cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Khi cô nhìn thấy điện thoại của cô và Sâm Xuyên Quang chồng lên nhau trên bàn thì lại càng bị mình làm tức chết.

Cô phiền não cầm lấy một chiếc điện thoại trên bàn, nhập mật mã vào, sau đó mở Vi Kênh ra, tìm tên của Bùi Khúc, gửi đi một tin nhắn: “Tiểu Khúc, mau đến đi.” Tốc độ Bùi Khúc trả lời Vi Kênh luôn rất nhanh: “Em đã ở bên ngoài rồi, hơn nữa vừa nhìn thấy anh và chị của em đút cho nhau anh một miếng em một miếng. Phát triển không tệ nhỉ.”

Bùi Thi ngây ra một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên Bùi Khúc đứng ở đó, vẻ mặt cười xấu xa đang nhìn về phía Sâm Xuyên Quang. Đây là xảy ra chuyện gì? Tiểu Khúc gửi sai rồi hả? Cô lại cúi đầu nhìn Vi Kênh, rồi sau đó bị hình đại diện làm hoảng sợ -- Đó đương nhiên là ảnh đại diện của Sâm Xuyên Quang. Chuyện gì xảy ra vậy? Cô tắt Vi Kênh nhìn mấy chương trình trên màn hình điện thoại di động. Hình nền điện thoại di động là hoa anh đào… Không phải là di động của cô. Cô lấy chiếc điện thoại khác, cũng nhập mật mã vào, phát hiện đây mới là điện thoại di động của cô.

Mới vừa rồi.... cô mở điện thoại của Sâm Xuyên Quang sao? Nhưng mà cô nhập mật mã để vào mà. Cô khó hiểu khóa màn hình điện thoại anh lại, lại mở ra nhập mật mã lần nữa. Mật mã báo hiệu thành công lần nữa.

Mật mã là 1030, là sinh nhật của cô.

Có lẽ điều này chỉ là trùng hợp thôi. Nếu như cô nhớ không lầm, cho đến bây giờ Sâm Xuyên Quang chưa từng hỏi đến sinh nhật của cô. Cô vội vàng xóa cuộc nói chuyện của mình và Bùi Khúc đi, đặt điện thoại di động về chỗ cũ, xông ra cửa kéo Bùi Khúc vào, nhanh chóng dặn dò chuyện này, bảo cậu chút nữa phải nuốt chuyện này vào bụng. Bùi Khúc vẫn là đứa trẻ đáng tin, chỉ cần là chuyện chị dặn dò, cậu hoàn toàn sẽ không làm cô thất vọng. Hơn nữa có sự tham gia của cậu, không khí cũng náo nhiệt hơn. Ba người cười nói ăn kem xong, cùng nhau đi ra phố đi bộ chờ pháo hoa.

Trên đường cây cối nối thành một dải, giăng đầy đèn màu tím, dưới gốc cây đầy lá úa rụng, bị trời đông giá rét tước đi chiếc váy xanh biếc. Tuyết khiến chúng nó trở nên rất tầm thường, tuyết rơi xuống che đi từ trên bầu trời xám tro, bao trùm cả thành phố và bốc hơi tại biên giới đêm tối. Bùi Thi kéo Bùi Khúc, đi chính giữa cậu và Sâm Xuyên Quang, một trận gió lạnh thổi qua, cô đút tay phải vào trong túi áo em trai theo thói quen. Cô xoa xoa tay, đương muốn nhét tay trái vào túi áo mình thì Sâm Xuyên Quang lại cởi bao tay ra, đưa cho cô: “Mang cái này đi.”

Bùi Thi liên tục xua tay: “Không cần, em không lạnh. Thân thể anh quan trọng hơn nhiều.”

“Trời lạnh không liên quan gì đến mắt anh. Mang đi, em mặc ít quá.”

“Em mang một chiếc là được rồi, tay kia bỏ vào trong túi áo Tiểu Khúc.” Cô quơ quơ tay phải của mình, “Nếu anh lạnh cũng phải nhét tay vào túi áo của nó, rất ấm áp.”

Sâm Xuyên Quang cười bất đắc dĩ, chỉ yên lặng đưa bao tay cho cô. Cô nhận lấy bao tay, đeo vào tay mình. Tay cô là tay để kéo đàn violin, ngón tay rất dài, thậm chí còn dài hơn cả con trai. Nhưng mỗi ngón tay anh đều dài hơn cô một hai centimet, mang vào tay vẫn còn khoảng trống. Hơn nữa trong bao tay này còn ấm hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô vuốt vuốt phần dư ra trên đầu ngón tay, đánh giá Sâm Xuyên Quang từ trên xuống dưới một lượt: “Sếp, anh cao bao nhiêu?”

Sâm Xuyên Quang suy tư trong chốc lát: “Lúc mười sáu tuổi từng đo một lần, là 1m81, bây giờ chắc là 1m82, 1m83 gì đó.”

“Ôi, cao vậy hả?” Cô nói kinh ngạc, lại nhìn Bùi Khúc một cái, “Em vẫn cho rằng anh lùn bằng Tiểu Khúc.”

Bùi Khúc phản ứng thần tốc quay ngoắt đầu lại: “Này, này, chị, cái gì gọi là ‘lùn’ giống em hả? Chị nói những lời này cũng rất bất lịch sự với thiếu gia Sâm Xuyên đó!”

“Không phải là chị đang trêu chọc em sao.” Bùi Thi cười khúc khích nắm lấy mặt cậu: “Tiểu Khúc rất cao đó, từ rất sớm đã cao hơn cả chị rồi.”

“Dù là thai long phượng, nhưng cao hơn một cô gái cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo...”

Trêu chọc em trai là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống của Bùi Thi. Cô vừa trêu đùa Bùi Khúc, vừa nắm cái tay đang mang bao tay lại thành nắm đấm, cho vào trong túi của mình. Sau đó lơ đãng nhìn thoáng qua Sâm Xuyên Quang. Có lẽ vì bị mù quá lâu gây ra ảnh hưởng cho anh, anh vẫn luôn như vậy, không nói nhiều, mặt luôn mỉm cười lắng nghe người khác nói chuyện. Giờ khắc này cũng như thế.

Nếu như cuộc sống sau này đều như vậy, có âm nhạc, có em trai, có sếp là tốt.

Cứ thế thôi đã rất thỏa mãn. Không hề cần đến những thứ khác. Không cần cả tình yêu.

Giờ khắc này, trong đầu cô chợt hiện lên ánh mắt Hạ Thừa Tư ngồi trước cửa sổ xe lửa. Đoàn xe lửa kia chạy thẳng băng băng đến London, khi đó bọn họ cũng nhàn nhã như lần này, cho dù thời gian cũng trôi đi vun vút như đoàn xe lửa đó. Nhưng đôi mắt lạnh nhạt lại vô tình kia cũng nhìn cô thời gian dài như vậy.

Nhưng đây chỉ là một khoảnh khắc vô cùng nhỏ bé. Cho dù là trong đêm ngắn ngủi này, nó cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất như sao băng mà thôi.

Cùng một thời gian, Hạ Na cũng kẹp giữa hai người tản bộ trên con phố đi bộ này. Tay trái cô ta kéo Hàn Duyệt Duyệt, tay phải kéo Kha Trạch. Trang phục của cô ta vẫn xinh đẹp hợp mốt như vậy, lại đi chung với một đám người giống cô ta, đã có người tinh mắt nhận ra cô ta là ai, cũng đi đến muốn chụp ảnh và xin chữ ký của cô ta. Cô ta dừng lại ký tên vài lần nhưng cũng không có tâm trạng, trong mắt như không người sải bước về phía trước, thỉnh thoảng lưu ý dòng người quanh mình.

Kỳ lạ, không phải Bùi Khúc nói Bùi Thi đi đến đây sao? Tinh Thái Đô cũng đâu lớn lắm, sao tìm cả buổi trời vẫn không thấy người? Lẽ nào cô ta trốn trong nhà hàng suốt? Hạ Na nghĩ đến chuyện Bùi Thi, rồi lại nói một chuyện hoàn toàn khác với Hàn Duyệt Duyệt và đám chị em phía sau: “Tính cách anh tôi thật quá quái gở, trong trường hợp đi dạo phố mà lại không đi theo chúng ta, ngược lại trốn trong xe chơi máy tính, vậy anh ấy còn đi ra ngoài làm gì nữa chứ? Thiệt là.”

Hàn Duyệt Duyệt véo cánh tay của cô ta: “Đừng như vậy. Cô biết rõ ràng là anh ấy đâu có chơi. Không phải là công ty tạm thời có việc cần anh ấy xử lý sao?”

“Nói thì nói như thế, tôi cam đoan, một lát nữa, ngay cả điện thoại anh ấy cũng sẽ không gọi cho tôi, sẽ để trợ lý trực tiếp nhắn tin nói rằng anh ấy có việc đi trước. Chúng ta đánh cược đi.”

“Hiện tại anh của cô phải nuôi nhiều người ở Thịnh Hạ như vậy, bận rộn là đương nhiên. Quan tâm một chút đi, em gái tiểu thư.”

“Cứ nói giúp anh ấy suốt, làm chị dâu của tôi được rồi đó.”

“Na Na....” Hàn Duyệt Duyệt bị cô ta nói mặt đỏ đến mang tai, “Hôm nay rốt cuộc cô muốn trêu chọc tôi bao nhiêu lần mới vui vẻ chứ...”

“Không phải nói đùa, tôi thật sự cảm thấy cô và anh ấy rất xứng đôi. Cô xem đi, cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, gia cảnh không tồi, biết nấu cơm, kéo đàn violin rất hay, còn biết suy nghĩ cho anh ấy như vậy. Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chị dâu ngoan hiền nội trợ của tôi. Tôi cảm thấy hai người rất có hi vọng đó.”

“Nhưng không phải là anh ấy mới cầu hôn với Bùi Thi sao?”

“Vậy thì sao, cô nàng Bùi Thi kia thích làm theo ý mình như vậy chỉ thích hợp vui đùa chút thôi, kết hôn với cô ta khẳng định không được mà. Nội trợ ngoan hiền gì đó chẳng có dính líu gì đến cô ta cả.” Hạ Na nói những lời này còn lớn tiếng hơn cả vừa rồi, dường như là cố ý nói cho Kha Trạch nghe.

“Điều này không phải đâu, cô ấy nấu ăn cũng rất ngon, lúc ở chung với Bùi Khúc cũng trông nom việc nhà rất tốt.”

“Được rồi, dù như vậy, có tên đàn ông nào chịu cưới cô nàng mà mặt lúc nào cũng như người ta thiếu tiền mình về nhà chứ?”

“Thật ra thì, cô ấy cũng rất dịu dàng với người mình quan tâm...”

“Tôi nói này Duyệt Duyệt, có phải cô muốn làm trái ý tôi hay không?” Hạ Na hơi mất hứng, “Tôi mặc kệ, nói cô và anh tôi xứng thì chính là cô xứng. Cô đừng có lôi người không liên quan vào.”

Tuy thái độ Hạ Na rất hằn học, nhưng cô ta không hề tức giận, giơ hai tay lên: “Hạ tiểu thư nổi cáu rồi kìa, tha mạng đi, tôi đầu hàng.”

Hạ Na rất thích cảm giác người khác nhún nhường mình thế này, thấy Hàn Duyệt Duyệt nghe lời như vậy, cũng vô cùng đắc ý hất cằm lên. Vốn là lúc cô ta và các chị em tán gẫu, cho đến bây giờ Kha Trạch cũng giống như đạo cụ không cần phải mở miệng. Nhưng thái độ anh vẫn quay đầu dẫn đến sự chú ý của cô ta. Cô ta hoài nghi nhìn theo phương hướng ánh mắt của anh ta, lập tức thấy được một mục tiêu trong đám người: Đó là một người đàn ông cao gầy, mặc áo khoác lông thú màu trắng, mũi cao hơi hếch. Cho dù là buổi tối, làn da cũng giống như quả táo tỏa sáng dưới ánh đèn. Vốn là mình nhìn thấy anh hai hằng ngày phải có sự miễn dịch rất mạnh với cái đẹp mới đúng. Mà người đàn ông này không hoàn mỹ bằng anh hai, bất kể là dáng vóc hay quần áo đều có vẻ trẻ tuổi lại sống trong an nhàn sung sướng. Thậm chí tỏa ra một khí chất thanh lịch bình thường, nhưng lại khiến cô ta cũng không khỏi tim đập rộn lên vài phần. Lúc này, anh ta đang cúi đầu đeo vòng tay cho một cô gái tóc dài, trong mắt hiện lên sự yêu chiều nồng nàn, giống như cô gái này có nói ra yêu cầu quá đáng đi nữa, anh ta cũng sẽ không chối từ.

Hạ Na lại nhìn Kha Trạch một cái, anh ta vẫn là kiểu rất tuấn tú, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta luôn luôn sống như một cái xác không hồn. Nói dễ nghe là lông bông không kiềm chế được, nói khó nghe chút chính là chán chường uể oải. Nhìn như vậy, quả thật Kha Trạch hoàn toàn bị so sánh không bằng...

“Chàng trai kia là người Nhật sao?” Cô ta giả vờ nói lơ đãng, “Nhìn quần áo cũng biết, mấy tên con trai Nhật đều thích mặc áo lông thú, thật là càng ngày càng bóng rồi...” Lời còn chưa nói hết, chàng trai phía trước đã đeo vòng tay cho cô gái xong. Cô gái đó quay đầu lại cười cười với anh ta, nói gì đó.

Hạ Na ngây dại.....

Người đó vậy mà là Bùi Thi!

Làm sao có thể, đây chính là đối tượng Bùi Thi hẹn hò ư? Giờ khắc này, ngay cả sức lực xỉa xói bọn họ cô ta cũng không có, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc. Trong vòng bạn bè nhìn thấy Bùi Khúc nói, cô ta vốn ôm tâm trạng đến xem cuộc vui tìm Bùi Thi, nhưng mà.... Việc này không thể nào. Loại con gái như Bùi Thi làm sao có thể quen được với kiểu bạn trai này chứ? À, nếu chàng trai này là người Nhật, vậy hơn phân nửa là tiếp viên nam rồi. Cho dù không phải là tiếp viên nam, khẳng định cũng là trai bao, là vì mục đích mới tiếp cận Bùi Thi. Cho dù đẹp trai hơn Kha Trạch thì sao, chắc chắn gia cảnh của anh ta không bằng Kha Trạch. Nếu như cô ta có thể cướp được người đàn ông đó bên cạnh Bùi Thi, khẳng định Bùi Thi sẽ không cách nào tìm được người tốt hơn. Đàn ông trong giới giải trí đẹp trai hơn Kha Trạch rất nhiều, nhưng nào có ai đáng để Hạ Na cô để ý đến chứ?

Nghĩ đến đây, Hạ Na cảm giác dễ chịu một chút, cô ta quay mặt Kha Trạch lại, dùng nụ hôn nhiệt tình phân tán sự chú ý của anh ta.

Hơn mười phút sau, đợt pháo hoa đầu tiên mang theo tiếng vang nhiệt liệt nổ trên bầu trời đêm.

“A...” Bùi Thi ngửa đầu nhìn pháo hoa, lộ ra ánh mắt sùng kính giống như đứa trẻ nhận được quà năm mới. Cô rút tay ra khỏi túi áo Bùi Khúc, chui vào đám người đi về phía trước, muốn đến gần pháo hoa hơn một chút.

“Chị à, chị đừng chạy lung tung, sẽ lạc đó.”

Cô không nghe thấy tiếng Bùi Khúc kêu, bận tìm kiếm khe hở trong làn sóng người. Tại một nơi vô cùng chật chội, cô dừng lại, khoác cánh tay Bùi Khúc, tiếp tục đi về phía trước. Lần này Bùi Khúc không kêu cô nữa, chỉ mặc cô lôi kéo chui tới chui lui trong đám người.

Cuối cùng cô kéo Bùi Khúc đi suốt gần phân nửa con phố, đứng ở nơi gần pháo hoa, tia sáng cũng trở nên càng thêm mãnh liệt. Cô lấy đôi tay mang găng che trước ánh mắt, bỏ cánh tay Bùi Khúc ra, đổi thành nắm tay cậu: “Tiểu Khúc, em xem, chỗ này ...” Nói đến đây, đối phương cũng nắm lại tay cô.

Ý thức được không phải tay của em trai, cô sợ hết hồn, lập tức quay đầu muốn nói xin lỗi. Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy lại là mặt Sâm Xuyên Quang. Cô nói xin lỗi: “Xin lỗi, em tưởng rằng Tiểu Khúc...”

“Tiểu Khúc nói cậu ta muốn mua chút đồ, bảo anh đi theo em.”

“Là vậy à...”

Cô dè dặt giật tay ra một chút, nhưng ngược lại đối phương lại nắm chặt hơn một chút. Bấy giờ, đúng lúc có vài người chen lấn bên cạnh cô, thô lỗ va vào cô. Anh thuận thế vịn vai cô, dùng cánh tay bảo vệ cho cô: “Nhiều người lắm, nắm tay anh đi.”

“Ồ, được.”

Tuy bảo cô nắm tay mình, thực tế là anh dắt cô đi đến vị trí tương đối ít người.

Anh không làm thêm nhiều hành động. Nhưng nắm tay cô cũng không hề buông ra.

Pháo hoa giống như đã sớm hòa thành một thể với tuyết, như chắp cánh ước mơ bay về phía tinh vân, trôi dạt trong bầu trời đêm. Chiếc xe thương vụ xa hoa được lau như một mặt gương màu đen sáng bóng bên đường. Pháo hoa trên không trung một loạt xanh, một loạt đỏ, một loạt bạc, một loạt vàng, nhuộm chiếc xe thành màu sắc khác nhau. Người đàn ông ngồi hàng ghế sau xe, laptop đặt trên gối đã tiến vào màn hình chờ màu đen. Màn ảnh giống với xe anh, cũng bị nhuộm lên màu sắc pháo hoa. Cửa sổ xe quay xuống một nửa, anh nhìn một màn này cách lớp tuyết rơi, giống như một bức tranh trạng thái tĩnh, vĩnh viễn không có bất cứ thay đổi nào.

Hơn hai tháng tiếp theo, tâm trạng Bùi Thi cũng không tệ. Đầu tiên, cô, Bùi Khúc và Sâm Xuyên Quang, ba người cùng nhau trải qua một năm mới ấm áp. Kế tiếp, cô luyện tập chuẩn bị cho buổi hòa nhạc cá nhân vô cùng thuận lợi. Cuối cùng, điều khiến cô kích động nhất chính là cô nhận được một mail gửi đến từ trợ lý của Tô Sơ.

Hóa ra sau khi Tô Sơ nghe bản nhạc cô viết, cảm thấy ấn tượng rất sâu sắc, muốn đi nghe thử liveshow của cô. Nếu như buổi hòa nhạc cá nhân của cô tiến hành được lý tưởng, anh ta sẽ mời cô đến hợp tấu tại nhạc hội mùa hè ở Paris. Xem xong lá thư này, cô cũng đọc lại rất nhiều lần, khó tin xác nhận lại hai chữ kia là “hợp tấu” chứ không phải là “đệm nhạc”… Hợp tấu với Tô Sơ, đây là chuyện đùa sao? Hiện tại cô vừa mới bộc lộ tài năng, nghệ sĩ đàn piano đẳng cấp thế giới mà xem trọng cô sao? Đừng nói là cô, dù là Sâm Xuyên Quang nghe thấy tin tức đó cũng kinh hãi. Về phần Bùi Khúc, đã sớm vui mừng đến mất ngủ cả hai đêm.

Cô nhanh chóng trả lời thư, cũng gửi lại cho anh ta hai vé VIP tại hàng đầu tiên. Từ khi nhận được lá thư này, tiếp theo cô luyện tập hay biểu diễn giống như là chuẩn bị cho một mình anh ta vậy. Bởi vì Sâm Xuyên Quang nói: “Tuy Tô Sơ nói là nghe qua mới suy nghĩ, nhưng người này anh từng tiếp xúc, tính cách anh ta quái gở, còn thanh cao hơn cả nghệ thuật gia bình thường. Nếu như anh ta đã cho em biết suy nghĩ của mình, hơn phân nửa là đã chọn em. Buổi biểu diễn này em phải biểu hiện thật tốt.” --Sau khi phát hành Album đầu tiên cô đã kiếm được một chút danh tiếng. Nếu như đoạt được cơ hội đi Paris biểu diễn lần này, thì chỉ còn cách mục tiêu kia một bước nữa thôi.

Cuối cùng, ngày mùng một tháng ba đã đến trong thoáng chốc.

Nhà hát thành phố giống như một pháo đài Châu Âu cổ kính xanh vàng rực rỡ, đứng sừng sững ở giữa quảng trường ngựa xe như nước. Trên vách bốn phía treo đầy băng rôn tuyên truyền. Trên cửa chính thì treo một tấm poster, trên đó in hai hàng chữ to: “Bùi Thi và Dạ Thần của cô” - “Nhạc hội cổ điển do ngôi sao đàn violin mới biểu diễn”. Bên dưới là hình toàn thân Bùi Thi. Trong hình cô mặc một chiếc áo vest cổ điển và quần dài màu đen, áo sơ mi trắng kiểu cung đình, cổ áo lật ra bên ngoài áo vest. Một tay cô bỏ vào túi quần, một tay khác cầm cây đàn violin màu trắng và cây vĩ thật dài. Tóc đen như màn đêm rũ xuống đầu vai cô.

Dáng vẻ Bùi Thi chụp ảnh chung với đàn violin không hề giống với những người khác như vậy mới khoe khoang được tài năng, hoặc là mang đầy hơi thở văn nghệ. Ánh mắt của cô nhớ đến thiên sứ nhàn nhã mà lại thờ ơ dưới ngòi bút Sandro Botticelli(11). Đàn violin trong tay cô giống như là một phần thân thể khiến cô kiêu ngạo không thể kiềm chế. Cô cầm lấy cây vĩ tự nhiên nhẹ nhàng giống như một người Châu Á cầm lấy chiếc đũa. Đây là một nghệ sĩ violin trẻ tuổi tự phụ biết bao. Không ít người đi đường dù bình thưởng không nghe đến nhạc cổ điển, nhưng nhìn thấy tấm poster này cũng không nhịn được bước vào trong nhà hát mua vé của cô.

(11) Alessandro di Mariano di Vanni Filipepi, hay Sandro Botticelli or Il Botticello hoặc ngắn gọn là Botticelli, là một họa sỹ người Ý nổi tiếng thời kỳ tiền Phục Hưng.

Hơn bảy giờ, còn cách hai mươi phút nữa là bắt đầu buổi hòa nhạc. Bùi Thi chà tùng hương cho cây vĩ, thử âm phía sau sân khấu với dàn nhạc đệm. Sau đó nhìn về phía những người đến tham dự qua khe hở màn che. Đã có một phần ba số người có mặt. Vé xác định đã bán hết. Không biết trong vòng hai mươi phút có thể đạt đến ngồi đầy 90% hay không. Vừa nghĩ đến đây, cô nhìn thấy Sâm Xuyên Quang đã ngồi tại chỗ Vip, đang lướt điện thoại di động. Có điều trong giây lát điện thoại di động của cô đã vang lên, cô lấy ra, nhìn thấy Sâm Xuyên Quang mang khuôn mặt mỉm cười nói: “Tiểu Thi, chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Cũng không tệ lắm. Em thấy anh rồi.” Cô ló đầu ra bên phía cánh gà sân khấu, sau đó đi xuống bậc thang ngồi cạnh Sâm Xuyên Quang.

“Lo lắng sao?” Anh quay người lại đối mặt với cô.

“Tạm được.”

Nói đến đây, cô chú ý đến cách Sâm Xuyên Quang không xa, có một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng mỉm cười với cô. Tính tình cô lạnh nhạt, luôn luôn không thích để ý lắm đến người khác. Nhưng nụ cười của cô gái này vô cùng ôn hòa, giống như là phiên bản nữ vô cùng hòa đồng của Tiểu Khúc, ngay cả người đi qua cũng không nhịn được muốn đến làm quen. Sau khi ánh mắt giao nhau với cô, cô gái kia vẫy vẫy tay với cô, cười đến mức càng thân thiết. Cô nhanh chóng phát hiện cô ta ngồi tại vị trí trợ lý của Tô Sơ, sau đó hỏi: “Cô chính là cô Lạc đã viết thư cho tôi à?”

“Đúng vậy.” Cô Lạc nhanh chóng gật đầu, trong đôi mắt to sáng ngời lại nhìn thấy có vài phần trẻ con, “Có lẽ Tô tiên sinh sẽ đến trễ một chút. Anh ấy rất thích nhạc của cô, đã nói với tôi rất nhiều lần là muốn gặp cô.”

“Thật sao?”

“Dĩ nhiên, anh ấy còn nói Bản Hòa Tấu Dạ Thần là bản hòa tấu hay nhất anh ấy từng nghe được mấy năm nay. Chỉ tiếc...” Cô ta cố ý dừng lại một chút, sau khi thấy được ánh mắt hiếu kỳ của Bùi Thi, lại nhanh chóng cười rạng rỡ bổ sung, “Anh ấy muốn biết hiện tại buổi liveshow có phải giống như trên CD hay không. Có điều anh ấy không biết, nhưng tôi biết. Bởi vì tôi từng xem cô biểu diễn. Hôm nay cô nhất định phải cố gắng cho tốt nhé. Chỉ cần phát huy như bình thường, anh ấy nhất định sẽ càng thích cô hơn.”

Những tin tức này cô Lạc chưa từng tiết lộ trong thư. Bùi Thi hơi được thích mà lo, Tô Sơ thật sự nghĩ như vậy hay sao? Nếu như cô nhớ không lầm, cô Lạc này là người hợp tác kinh doanh với anh ta thôi, dường như cũng không có gì cần phải nói dối hoặc nịnh nọt cô. Mặc kệ nói thế nào, đây quả thật là một sự cổ vũ rất lớn trước khi mở màn. Khóe miệng cô có ý cười rất rõ, nhưng thái độ vẫn không nóng không lạnh: “Tôi biết rồi.”

“Mau đi chuẩn bị đi. Tôi cũng sốt ruột lắm rồi.” Cô ta vỗ vỗ vai Bùi Thi, lại khẽ bổ sung thêm câu cuối cùng bên tai cô, “Cô Bùi, lúc trình diễn có thể có người cố ý tạo phiền phức cho cô, phải cẩn thận nhé.”

Bùi Thi cảnh giác quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nhưng cô ta chỉ mỉm cười chỉ chỉ về phía sau sân khấu, không nói thêm câu nào nữa.

Bảy giờ rưỡi, dàn giao hưởng nối đuôi nhau vào chỗ. Một nhóm các cô gái mặc váy dài màu đen và đàn ông mang giày tây, mỗi người đều có vị trí riêng. Trong khán phòng vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Sâm Xuyên Quang cố ý quay người nhìn một chút, như anh mong muốn, nhà hát đã ngồi đầy thính giả. Mà Tô Sơ cũng đã đến hội trường ngồi xuống, khẽ trao đổi đôi câu với cô Lạc. Cho đến khi một tràng pháo tay vang lên kịch liệt, anh mới vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên, Bùi Thi lên sân khấu. Cô mặc bộ đồ đen trung tính trên poster, có vẻ như vừa trang trọng vừa có một phong cách riêng. Cô trang điểm cho hốc mắt trong có vẻ sâu và thần bí, nhưng da thịt trắng sáng mịn màng lại để lộ tuổi thật của cô.

Dần dần, tiếng vỗ tay biến mất, ánh đèn tập trung tại trung tâm sân khấu. Trên sân khấu to lớn, chỉ có mình cô đứng trên chiếc bục nhỏ, những người khác đều đứng bên dưới. Bọn họ đặt vĩ lên dây đàn.

Bùi Thi là người hành động cuối cùng. Động tác cô đặt vĩ lên chậm chạp, nhưng trong giây lát cây vĩ chạm vào dây đàn, liên tiếp mười mấy nốt nhạc đã vang dội cả nhà hát. Nhạc đệm rất nhẹ, các thính giả chỉ có thể nghe thấy giai điệu thần bí diệu kỳ mà cô tấu ra. Thật ra thì từng nốt đều được kéo từ dây đàn, nhưng tốc độ trình diễn quá nhanh, chưa đến nốt cuối cùng đã không nghe ra dây đàn rung động, chỉ còn những nốt nhạc kết hợp quấn vào nhau, rõ rệt, đặc biệt. Cho nên bản nhạc này hoàn toàn khác với bản violin bình thường khác. Thậm chí nó chưa bao giờ tồn tại trong thời đại của đàn violin, giống như một án thơ ca từ thời La Mã cổ đại, ngoại trừ huy hoàng và rung động, càng thêm xa xôi không thể với đến. Nhưng mà nó lại chân thật vang vọng bên tai người nghe.

Sau đoạn độc tấu ngắn của cô, giống như không theo kịp tốc độ của cô, bấy giờ các nhạc đệm mới khoan thai bắt đầu lặp lại đoạn nhạc. Chỉ có điều là tất cả phần nhảy dây đàn thì đều bến thành liên âm, hợp với trọng âm công-bat, bản nhạc nhuốm màu hòa âm long trọng hoa lệ. Sau khi tái trình diễn, nhạc đệm lại trở nên nhẹ nhàng, tiếng đàn chính của Bùi Thi lại vang lên lần nữa. Cô lại dồn dập kéo một chuỗi lặp âm, giống như là tiếng đàn violin trở thành một kẻ nói lắp vì sốt ruột, từ tám nốt biến thành mười sáu nốt, càng lúc càng gấp rút, càng ngày càng cao. Cây vĩ gần như là nhảy lên suốt, chưa bao giờ kéo ra được một trường âm, tiếng kéo đàn cũng càng lúc càng quái lạ.

Giờ khắc này bất kể là người đã từng nghe hay chưa từng nghe bản nhạc này đều cảm thấy thể loại này thật sự quá kỳ quái. Thậm chí có người bắt đầu hoài nghi, cuối cùng là cô kéo đàn violin sao? Đàn violin thật sự có thể phát ra âm thanh này sao? Nhưng đồng thời vừa cảm thấy kỳ quái, lại vừa giống như là trúng tà không nhịn được lắng nghe tiếp tục.

Không ai ý thức được, đến giờ phút này, cả bản nhạc chỉ kéo có ba mươi giây.

Loại cảm giác kỳ quái bị ma nhập này vẫn kéo dài đến chương nhạc thứ hai. Khi các thính giả cảm thấy hơi bị trúng độc, bản nhạc bỗng trở nên chậm chạp. Rơi xuống điệu A, phần lớn là biểu diễn trường âm, âm rung giao hòa với dây đàn.... khiến Bùi Thi có vẻ như càng nghiêm túc hơn khi nãy. Khi giai điệu chuyển đổi, cô và dàn nhạc violin phía sau cũng kéo trầm xuống. Những cô gái mặc váy đen như hóa thành mỹ nhân ngư nổi lên từ dưới biển sâu, vây quanh bên người nữ thần bóng đêm, đều nhìn lên cô, nghe cô kể truyền thuyết cổ xưa bi thương.

Đến chương nhạc thứ ba, thể loại lại chuyển đổi lớn. Sau khi Bùi Thi và dàn giao hưởng hợp tấu, lại lần nữa trình diễn độc tấu cao vút, sinh khí bừng bừng. Đó chính là Bản Hòa Tấu Dạ Thần. Như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nó muốn vào lúc mở đầu năm mới, cho mọi người một niềm kinh ngạc lớn nhất.

Sau khi kết thúc bản nhạc thành danh của cô, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hơn nữa Bùi Thi phát hiện có nửa số người cũng đã đứng lên vỗ tay. Hiệu quả trước khi bản nhạc kết thúc mà một nửa hội trường đứng lên vỗ tay như vậy là trước nay chưa từng có. Giờ khắc này, cô bỗng có một nỗi xúc động muốn rơi lệ. Cũng chỉ có giờ khắc này, thế giới dường như chỉ thuộc về mình cô. Khổ sở trước nay từng chịu dường như cũng không còn gian khổ nữa. Cô lau lau mồ hôi mỏng trên trán, cố ý nhìn đến Sâm Xuyên Quang và Tô Sơ ngồi trên dãy VIP. Gương mặt luôn lạnh như sương của Tô Sơ lại hiện lên một nụ cười thưởng thức. Cô Lạc bên cạnh anh ta lại càng cười rực rỡ như hoa.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, vui sướng trong lòng cô gần như đạt đến đỉnh điểm. Nhưng mà vào thời khắc cô thu hồi ánh mắt, cô cũng nhìn thấy Hạ Thừa Tư ngồi phía sau vài hàng. Còn có Hàn Duyệt Duyệt đang ngồi bên cạnh anh ta.

Nhìn thấy bọn họ cũng không khiến cô cảm thấy ngạc nhiên lắm. Khiến cô giật mình là xung quanh bọn họ cũng không có ai khác, hơn nữa Hàn Duyệt Duyệt dường như đang nói gì đó với Hạ Thừa Tư. Lúc anh cúi đầu nghe cô ta nói chuyện khoảng cách rất gần, tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc như dĩ vãng, nhưng lại có một loại thân mật khó tả.

Phản ứng thay đổi chậm đi một chút. Giống như tất cả những người nghe vỗ tay đã trở thành phim chiếu chậm, giống như tiếng vỗ tay đều biến mất. Cô thoáng nhắm mắt lại, để mình hồi phục lại tinh thần. Bây giờ cô đang biểu diễn, không thể tiếp tục quan sát họ nữa. Nhưng lần nữa mở mắt ra, cô nhìn thấy Hàn Duyệt Duyện đang cười yêu kiều, đầu hơi nhích gần đến trên bả vai Hạ Thừa Tư. Động tác này gần như là cùng lúc với cây vĩ của cô đặt lên dây đàn. Ban nhạc đã chuẩn bị xong trình diễn bản nhạc tiếp theo, toàn khán phòng cũng từ từ an tĩnh lại. Tâm trạng Bùi Thi không tốt lắm, nhưng vẫn giữ mình bình tĩnh kéo ra nốt nhạc đầu tiên.

Không thể bị ảnh hưởng, tất cả đều không liên quan đến cô. Cô không ngừng nói với mình như vậy.

Nhưng vào lúc này, trong đám khán giả đang vô cùng yên tĩnh lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông này sắc bén và cao vút, gần như muốn phá vỡ đoạn mở đầu của họ, vô cùng chói tai.

Tiếng chuông này khiến cho dàn nghệ sĩ violin giật mình. Nhưng bản lĩnh trên sân khấu của bọn họ cũng không tệ, không hề dừng lại trình diễn. Chuyện bất lịch sự như vậy tuy không thường xảy ra, nhưng cũng không hiếm lạ. Có điều hỏng bét chính là dù đám người trình diễn trên sân khấu không để ý đến tiếng chuông này, nhưng nó vẫn không nhỏ đi hoặc dừng lại, mà vẫn tiếp tục vang lên siêng năng. Các thính giả cũng không khỏi nhíu mày, bắt đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nếu muốn nói có gì hỏng bét hơn chuyện này đó chính là tiếng chuông này không xa lạ gì với Bùi Thi. Nó giống hệt với tiếng chuông mà mười năm trước kia khiến Adonis hủy buổi trình diễn - Bản nhạc Mười Năm của Trần Dịch Tấn. Mọi người từng nghe buổi nhạc hội của Adonis kia cũng biết rất rõ, đã có người nhanh chóng ý thức được đây không phải là chuyện vô ý. Lại bởi vì thời gian tiếng chuông vang lên thật sự quá dài, nên âm nhạc trên sân khấu đã trở nên cao thấp không đều. Cuối cùng mọi người phải dừng trình diễn.

Dù vậy, tiếng chuông vẫn không ngừng lại. Bùi Thi đặt đàn violin trên vai xuống. Cô nhìn thấy nhân viên phía sau sân khấu ra dấu tay với cô, ý bảo bọn họ lập tức thông báo cho những người nghe tắt điện thoại. Tuy nhiên, dưới đài đã có người khác cất tiếng: “Cuối cùng là điện thoại của ai, có lịch sự hay không vậy?”

Còn có người oán giận: “Người thật sự quá bất lịch sự, Bùi Thi, cô nên giống như Adonis, từ chối tiếp tục trình diễn đi.”

Cuối cùng Bùi Thi đã hiểu. Đây chính là chuyện khi nãy cô Lạc nhắc đến. Người gây chuyện này cố ý muốn làm người ta nhìn thấy sự chênh lệch của cô và Adonis. Nếu như cô giống như Adonis vứt đàn violin bỏ đi, như vậy kết quả sẽ không chấn động như Adonis, sẽ bị người ta nói là bắt chước. Nếu như cô để nhân viên bỏ mặc tiếng chuông này, chịu nhục cũng kiên trì biểu diễn, vậy thì cô và buổi biểu diễn “Venus cụt tay” sẽ khác biệt một trời một vực.

Người này cũng quá xem thường cô rồi.

Bùi Thi nhếch khóe miệng lên, lần nữa đặt đàn violin trên vai, dùng ba ngón tay bấm lên dây đàn, kéo ra một khúc nhạc. Kế tiếp tiếng chuông điện thoại di động vang bài Mười Năm khắp cả khán phòng, Đúng lúc lời ca trong giai điệu này là “Bao mơ mộng cũng không thể níu giữ. Sao ta không giữa lúc chia ly này, vừa nếm trải vừa rơi lệ”. Đến chữ “giữ”, cô giữ lại hai dây đàn, âm thanh rung động phá thành mảnh nhỏ, dù đến cuối cùng cây vĩ cũng rời khỏi dây đàn, ngón tay vẫn giữ lấy dây cung như cũ.

Nốt nhạc này gần như khiến người nghe nín thở. Nhưng còn chưa đủ. Cô lại cất cao âm sắc, tiếp tục trình diễn cao trào bản nhạc - “Mười năm trước em không biết anh. Anh cũng chẳng thuộc về em. Chúng ta đều ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, sánh vai đi trên những góc phố thân quen....”

Đàn violin và đàn piano khác nhau rất lớn, chính là nhập môn piano có thể học cấp tốc. Một người hoàn toàn không biết đàn piano muốn đàn được một bản nhạc thịnh hành, chỉ cần một tháng là có thể đánh nghe rất hay. Nhưng đàn violin cho dù là những nốt đơn giản trong bản nhạc thịnh hành, cũng cần rất nhiều thời gian và chồng chất kiến thức cơ bản mới có thể trình diễn không quá khó nghe.

Trên sân khấu, nghệ sĩ clavico bắt đầu đệm nhạc cho Bùi Thi. Một khi đàn clavico hòa âm, dù là bản nhạc thịnh hành cũng sẽ khiến người ta lập tức liên tưởng đến Bach thần bí. Một bản nhạc “Mười Năm” phổ biến, dưới sự trình diễn của Bùi Thi lại thăng hoa trang nhã thoát tục. Dần dần giống như hiện ra sự kém cỏi khi đối mặt với đàn violin vô cùng duyên dáng, mọi người không phát hiện ra chiếc điện thoại om sòm kia đã dừng lại.

Bùi Thi là một thiên tài độc tấu không thể nghi ngờ. Cô đứng chính giữa dàn nhạc giao hưởng, giống như một con thiên nga đen chưa đủ lông đủ cánh. Còn chưa đến thời kỳ đẹp nhất, nhưng đã lộng lẫy không gì sánh bằng. Chiếc áo sơ mi trắng muốt kiểu cung đình khiến cô có một loại tự phụ như quý tộc nước Pháp thời Trung Cổ. Đàn violin trên tay cô đã thể hiện rõ nét hấp dẫn của cô hơn cả những trang sức hàng hiệu xa xỉ nhất. Đến lúc dừng lại, mọi người ở lầu hai cũng có thể nghe được tiếng hít thở của cô hòa vào tiết tấu.

Một khúc nhạc Mười Năm ngắn ngủi kết thúc, tiếng vỗ tay rền trời, gần như là muốn bay luôn cả nóc nhà hát thành phố. Bùi Thi nhìn thấy Hạ Thừa Tư cũng chậm rãi giơ tay lên, vỗ tay cho cô trong vô số khuôn mặt xa lạ.

Bùi Thi và nhạc hội Dạ Thần củ cô đã đạt được thành công chưa từng có.

Nửa buổi biểu diễn sau có Bùi Khúc tham gia, hai chị em họ hợp tấu hai bản nhạc, biểu diễn bản nhạc danh tiếng lúc trước đã chuẩn bị xong. Tất cả bản nhạc đều vô cùng tinh tế thể hiện được sở trường của cô, những ưu thế này đã che đi thiếu sót nho nhỏ bị Hạ Thừa Tư làm phân tâm. Sau khi nhạc hội kết thúc, Tô Sơ bảo cô sáng mai đến công ty của anh ta gặp anh ta. Đến cuối cùng Bùi Thi cũng không biết người cố ý dùng tiếng chuông di động quấy rối là ai. Nhưng mà chuyện này đã không còn quan trọng với cô nữa.

Bởi vì sáng hôm sau, cô đã thấy được bài báo nói về buổi nhạc hội này như ý nguyện. Đoạn cô trình diễn chế nạo tiếng chuông Mười Năm đã được lên TV. Thậm chí cả đám bạn học dự bị đại học trước kia ở London cũng nhắn tin cho cô: “Thi mỹ nhân, mình là Tina, còn nhớ mình chứ! Giống như năm đó cậu đã biến mất khỏi nước Anh, giờ cậu vẫn còn kéo đàn violin, thật sự quá tốt rồi. Cuối tuần là sinh nhật của bạn mình, cậu có muốn đến tham gia không?”

“Mình không biết bạn cậu, không đến đâu.”

“Cậu biết mà, chính là Jamie đó.”

Ở nước ngoài, một người có thể đổi bốn cái tên tiếng Anh trong vòng một năm. Ai biết ai là Jamie chứ. Cô đang muốn từ chối lời mời thì đối phương đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Nhất định phải đến nhé, ba của Jamie là người tổ chức nhạc hội của cậu, cậu nên xã giao với cậu ta một chút.” Cô vội phải đi gặp mặt Tô Sơ nên không trả lời lại tin nhắn này, chạy thẳng đến công ty Tô Sơ.

Bất ngờ là một tiếng sau, cô lại nhìn thấy Hàng Duyệt Duyệt trong phòng tiếp khách của Tô Sơ.

Hàn Duyệt Duyệt mặc chiếc váy ngắn da rắn, ngồi dựa vào chiếc ghế salon da mềm trước cửa sổ, móng tay và giày cao gót đều là màu đỏ, đôi môi căng mọng, tóc dài buông xõa tôn gương mặt cô ta lên xinh xắn như trẻ con. Nhìn thấy Bùi Thi đi vào, Hàn Duyệt Duyệt nghiêng đầu cười cười với cô: “Chào, Thi Thi, đã lâu không gặp.”

Bùi Thi nhìn thoáng qua tay cô ta, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cô ta khoác tay Hạ Thừa Tư rời đi sau khi kết thúc nhạc hội. Hạ Thừa Tư từ nhỏ đã được giáo dục tốt, lúc phụ nữ khoác vào mình luôn luôn rất phong độ giơ tay lên, đặt ngang trước bụng. Cũng không ngoại lệ trong chuyện tay trong tay rời đi với Hàn Duyệt Duyệt. Điều này chỉ có thể nói rõ là quan hệ của bọn họ không tệ thôi, cũng không chứng minh được điều gì. Cũng không biết tại sao, trong lòng cô bỗng trở nên trĩu nặng vô cùng. Cô thuận tay đóng cửa lại: “Sao cô cũng ở chỗ này?”

“Sao cô ở đây thì tôi cũng vậy.”

Bùi Thi cười nhạo một tiếng, trực tiếp ngồi xuống ghế salon, tiện tay lấy một quyển tạp chí âm nhạc đặt trên đùi xem.

“Cô không tin. Quả nhiên là đến bây giờ cô vẫn xem thường tôi.” Tuy là nói như vậy, nhưng Hàn Duyệt Duyệt cũng không để lộ ra tức giận chút nào, ngược lại cười hào phóng, “Từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng xem trọng tôi.”

Nếu như đổi lại là trước đây, Bùi Thi nhất định sẽ kiên nhẫn giải thích: “Duyệt Duyệt, không phải là em không có thiên phú, chỉ là chưa đủ kinh nghiệm thôi.” Nhưng chỉ cần nghĩ đến tay cô ta khoác vào tay Hạ Thừa Tư, cô thật sự chẳng thốt ra được một chữ. Vì sao bọn họ lại đến xem nhạc hội của cô, hơn nữa còn lại nói cười bước đi? Càng nghĩ thì nghi vấn trong lòng càng nhiều, nhưng cô vẫn yên lặng lật tạp chí.

“Thi Thi, cô có biết là mình quá kiêu ngạo rồi không? Cô biết Tô Sơ đánh giá cô sao không?”

Hành động lật tạp chí của Bùi Thi thoáng ngừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Sở dĩ cô biểu diễn thành công là bởi vì người ngoài nghề nghe không ra cảnh giới của cô, chỉ có thể nhìn thấy khí thế của cô thôi.” Hàn Duyệt Duyệt nói đến đây, nhích đến phía trước một chút, chống cằm nói, “Bọn họ cảm thấy ngoại trừ bản nhạc Nox và các bản nhạc huyền ảo của Paganini, cô cũng chẳng có sở trường trong bản nhạc khác. Ngay cả Mozart và Vivaldi cô cũng không kéo được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện