Hà Nhật Cộng Huề Thủ
Chương 62: Mạo hiểm cứu người
Biên tập| Kỳ Lam
…
Hàn Nghiên Trầm vội vã chạy về hướng anh hùng trủng tại phía cốc tây.
Vì để tiết kiệm nội lực, y không mảy may dám dùng khinh công, chỉ một đường chạy điên cuồng.
Rốt cuộc xa xa nhìn thấy thân ảnh bị trói vào cọc gỗ trên đài cao, giữa vô số bia mộ xung quanh trông đặc biệt bắt mắt.
Người nọ đương nhiên là Diệp Lăng Vân.
Câu Hồn, Thu Thủy mang theo hơn mười cốc dân đứng trước cọc gỗ, đang cùng đám người Nguyên Tiếu giằng co.
“Chư vị bản lĩnh thật lớn, cư nhiên có thể tìm đến Miêu Kim Cốc nhanh như vậy, bội phục bội phục ——” Câu Hồn cười lạnh nói, trong lòng lại tính toán, chẳng lẽ có kẻ làm lộ vị trí của Miêu Kim Cốc? Nếu không bọn chúng làm sao có thể tìm đến đây nhanh như vậy, phá hoại chuyện tốt của hắn.
Nguyên Tiếu nói: “Không dám không dám, chẳng qua chỉ là bám theo các hạ cùng đứa nhỏ Lăng Vân kia một đường tới đây thôi. Không biết các hạ như thế nào mới đồng ý thả người.”
Câu Hồn bĩu môi, theo dõi? Bằng bản lĩnh của mấy người bọn họ còn chưa đến mức không bị mình phát giác. Đến tột cùng người nọ là ai? Hàn Nghiêm Trầm?! Hừ ——-
Nghĩ đến đó, hắn cười nói: “Chỉ cần các vị chờ một lát, đợi ta móc ra tâm phế hắn, tế qua hồn ma các vị anh hùng hảo hán nơi này, xem cái ngươi muốn đầu hay là muốn chân, ta tuyệt đối không nói hai lời hai tay dâng tặng.”
“Ngươi! Nói vậy, ngươi là không chịu thả người?” Tô Tưởng Dung cả giận nói.
“Nguyên sư bá, có muốn động thủ cứu người hay không?” Cố Lưu Ngọc cùng Tô Kỳ Dung liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói.
Nguyên Tiếu còn chưa đáp lời, thanh âm phía sau càng lúc càng lớn, “Động thủ đi! Cùng nhau xông lên! Không thể để bọn họ xem thường!”
Nguyên Tiếu nhìn phía sau, lúc này Tể Trần đã qua đời, bọn họ tổn thất rất nhiều cao thủ, còn lại hơn mười người đều toàn thân thương tích, giờ phút này đến đối đầu ở đây bất quá chỉ là muốn liều mình cứu một mạng Diệp Lăng Vân, không đến mức không còn mặt mũi nào trở về gặp Diệp Thanh Dương cùng chư vị đồng đạo trên giang hồ.
Tuy rằng đối phương bên kia nhân số không nhiều, nhưng đã có mấy kẻ cao thủ, lại ở trên địa bàn đối phương, nếu thật sự đánh tiếp còn chưa biết ai thua ai thắng.
Kế duy nhất bây giờ, nhất định phải đợi thời cơ tốt nhất.
Bởi vậy hắn chưa vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho mọi người an tĩnh chớ nóng vội, chặt chẽ theo dõi nhất cử nhất động của Câu Hồn.
Câu Hồn hiển nhiên cũng đem tình hình thực tế lúc này tính toán biến hóa một chút, đêm qua đã tổn hại nhân số, nếu tình huống không có cơ hội tất thắng thì hắn cũng không nguyện ý ra tay tùy tiện.
Vì thế song phương cứ đứng sóng hàng giằng co.
Nơi này được gọi là anh hùng trủng (mộ), là khu mộ của Miêu Kim Cốc, nơi nơi đều là nấm mồ đá hoang vu, còn có nhiều thương tùng thúy bách (thông xám và bách xanh).
Hàn Nghiên Trầm đem thân hình che giấu ở phía sau đám cây cối to lớn, biết rõ chiếu theo tình huống hiện tại, Diệp Lăng Vân tạm thời vẫn an toàn, nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh như cũ.
Nên làm thế nào mới có thể đem hắn thoát thân an toàn khỏi nơi này?
Đột nhiên cảm giác có người xuất hiện ở bên cạnh, Hàn Nghiên Trầm còn chưa quay đầu lại nhìn, thanh ngọc tiêu đã đặt tại yếu điểm trước ngực người nọ.
Người nọ không chút nào phản kháng, chỉ nhẹ nhàng gọi: “Thiếu chủ.”
Hàn Nghiên Trầm ngoảnh đầu lại nhìn, nguyên lai là Tố Khanh.
Tố Khanh thấp giọng nói: “Đã theo phân phó của thiếu chủ đưa bọn người của Nguyên Tiếu tới, Hoành Quân đã ở bên cạnh chờ lệnh. Kế tiếp làm sao bây giờ? Thiếu chủ có ổn không?”
Hàn Nghiên Trầm thu hồi câu tiêu, nhìn xa xa có một góc vạt áo màu đen biến mất trong đám cành lá rậm rạp, gật đầu nói: “Được, làm tốt lắm. Còn lại để ta tới là đuợc, các ngươi đi đi.”
“Thiếu chủ! Chuyện của người cũng chính là chuyện của chúng ta, tối hôm qua người bỏ lại ta một mình mạo hiểm, phải biết chúng ta có bao nhiêu lo lắng.”
Hàn Nghiên Trầm thản nhiên cười: “Ta đã không còn tâm báo thù, chỉ muốn cứu hắn rời khỏi giang hồ, như vậy ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?”
Tố Khanh sửng sốt một thoáng, liền cười nói: “Chúc mừng thiếu chủ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Nguyện ý, thiếu chủ làm gì chúng ta đều đi theo người.”
Hàn Nghiên Trầm nhìn ánh mắt nàng hỏi: “Không trách ta lật lọng sao? Không oán ta?…. Trong lòng ngươi, kỳ thực vẫn yêu Tô gia lão tam sao?”
Tố Khanh cười lắc đầu, lại vừa gật đầu. Nàng vốn dĩ cũng không muốn dối gạt y.
“Yêu a. Bởi vậy ta mới mừng thay cho thiếu chủ, thiếu chủ rốt cuộc cũng có thể không cần phải thương tâm như ta.”
“….” Hàn Nghiên Trầm thở dài một hơi nói, “Tố Khanh, cùng Hoành Quân rời đi. Ta cùng Trầm gia đều đã nợ ngươi quá nhiều… Chuyện Diệp Lăng Vân không cần các ngươi nhúng tay vào.”
“Không được. Quá nguy hiểm, chúng ta không an tâm.”
Hàn Nghiên Trầm thanh âm đột ngột phát lạnh: “Nếu đã còn gọi ta một tiếng thiếu chủ, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe sao? Hiện tại lập tức rời đi!”
“….” Tố Khanh cắn môi, cuối cùng nói: “Vâng” thân ảnh màu xanh vừa ẩn đi, nháy mắt đã biến mất giữa rừng tùng bách xanh biếc.
Hàn Nghiên Trầm vận khí, bắt đầu lặng lẽ tiếp cận phía sau Diệp Lăng Vân, dùng mai hoa đao của thanh ngọc tiêu tới cắt dây thừng cột Diệp Lăng Vân.
Y tận lực thu liễm hơi thở, tản đi toàn bộ sát khí, khiến cho đám người Câu Hồn quay lưng về phía y không phát hiện.
Diệp Lăng Vân mê man, nhưng khi cảm nhận được hơi thở lành lạnh của Hàn Nghiên Trầm liền lập tức tỉnh táo lại, nhưng không có biện pháp ngăn cản, đành phải duy trì nguyên trạng, không dám có một động tác phát ra âm thanh nào, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Hàn Nghiên Trầm động tác rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã cắt dây ở hai chân và một tay, chỉ còn tay trái là xong việc.
Đám người Nguyên Tiếu đối mặt bọn họ, từ lúc y lẻn vào đây cắt dây thừng thì đã phát hiện ra y. Tuy rằng tất cả mọi người không hiểu vì sao Miêu Kim Cốc Huyết Nghiên công tử lâm trận lại làm ra loại sự tình này, nhưng thấy y là cứu Diệp Lăng Vân, đều mừng thầm trong lòng.
Tô Liễm Dung hiển nhiên cũng phát hiện.
Lửa giận cùng lòng đố kỵ ở trong lòng hắn đan xen, đôi mắt bùng cháy lửa đỏ.
Còn dám nói không yêu hắn!
Nếu như không yêu hắn, hiện tại ngươi đang làm cái gì!
Ngay cả tính mệnh bản thân mình cũng không muốn, thù này có phải hay không cũng không muốn báo nữa?!
Hắn thì có gì tốt! Hắn có năng lực vì ngươi làm gì!
Nghiên Trầm a Nghiên Trầm, ngươi giấu diếm ta thật khổ cực, hại ta thật khổ sở!
Tô Liễm Dung trên mặt biến sắc, vừa khổ không thể nói ra lời vạch trần Hàn Nghiên Trầm, liền cố tình làm ra biểu tình sửng sốt nhắc nhở Câu Hồn.
Câu Hồn là hạng người khôn khéo thế nào, lập tức liền ngoảnh mặt nhìn, liền chứng kiến Hàn Nghiên Trầm cắt đứt sợi dây cuối cùng trói Diệp Lăng Vân, đỡ hắn rời khỏi cọc gỗ.
Người của Miêu Kim Cốc đều cùng Câu Hồn quay người lại nhìn, không hiểu thiếu chủ vì sao lại thả Diệp Lăng Vân, đều ngây người.
“Chính là lúc này!” Nguyên Tiếu hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm đâm thẳng Câu Hồn, song phương rất nhanh đã đánh loạn một chỗ.
…
Hàn Nghiên Trầm vội vã chạy về hướng anh hùng trủng tại phía cốc tây.
Vì để tiết kiệm nội lực, y không mảy may dám dùng khinh công, chỉ một đường chạy điên cuồng.
Rốt cuộc xa xa nhìn thấy thân ảnh bị trói vào cọc gỗ trên đài cao, giữa vô số bia mộ xung quanh trông đặc biệt bắt mắt.
Người nọ đương nhiên là Diệp Lăng Vân.
Câu Hồn, Thu Thủy mang theo hơn mười cốc dân đứng trước cọc gỗ, đang cùng đám người Nguyên Tiếu giằng co.
“Chư vị bản lĩnh thật lớn, cư nhiên có thể tìm đến Miêu Kim Cốc nhanh như vậy, bội phục bội phục ——” Câu Hồn cười lạnh nói, trong lòng lại tính toán, chẳng lẽ có kẻ làm lộ vị trí của Miêu Kim Cốc? Nếu không bọn chúng làm sao có thể tìm đến đây nhanh như vậy, phá hoại chuyện tốt của hắn.
Nguyên Tiếu nói: “Không dám không dám, chẳng qua chỉ là bám theo các hạ cùng đứa nhỏ Lăng Vân kia một đường tới đây thôi. Không biết các hạ như thế nào mới đồng ý thả người.”
Câu Hồn bĩu môi, theo dõi? Bằng bản lĩnh của mấy người bọn họ còn chưa đến mức không bị mình phát giác. Đến tột cùng người nọ là ai? Hàn Nghiêm Trầm?! Hừ ——-
Nghĩ đến đó, hắn cười nói: “Chỉ cần các vị chờ một lát, đợi ta móc ra tâm phế hắn, tế qua hồn ma các vị anh hùng hảo hán nơi này, xem cái ngươi muốn đầu hay là muốn chân, ta tuyệt đối không nói hai lời hai tay dâng tặng.”
“Ngươi! Nói vậy, ngươi là không chịu thả người?” Tô Tưởng Dung cả giận nói.
“Nguyên sư bá, có muốn động thủ cứu người hay không?” Cố Lưu Ngọc cùng Tô Kỳ Dung liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói.
Nguyên Tiếu còn chưa đáp lời, thanh âm phía sau càng lúc càng lớn, “Động thủ đi! Cùng nhau xông lên! Không thể để bọn họ xem thường!”
Nguyên Tiếu nhìn phía sau, lúc này Tể Trần đã qua đời, bọn họ tổn thất rất nhiều cao thủ, còn lại hơn mười người đều toàn thân thương tích, giờ phút này đến đối đầu ở đây bất quá chỉ là muốn liều mình cứu một mạng Diệp Lăng Vân, không đến mức không còn mặt mũi nào trở về gặp Diệp Thanh Dương cùng chư vị đồng đạo trên giang hồ.
Tuy rằng đối phương bên kia nhân số không nhiều, nhưng đã có mấy kẻ cao thủ, lại ở trên địa bàn đối phương, nếu thật sự đánh tiếp còn chưa biết ai thua ai thắng.
Kế duy nhất bây giờ, nhất định phải đợi thời cơ tốt nhất.
Bởi vậy hắn chưa vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho mọi người an tĩnh chớ nóng vội, chặt chẽ theo dõi nhất cử nhất động của Câu Hồn.
Câu Hồn hiển nhiên cũng đem tình hình thực tế lúc này tính toán biến hóa một chút, đêm qua đã tổn hại nhân số, nếu tình huống không có cơ hội tất thắng thì hắn cũng không nguyện ý ra tay tùy tiện.
Vì thế song phương cứ đứng sóng hàng giằng co.
Nơi này được gọi là anh hùng trủng (mộ), là khu mộ của Miêu Kim Cốc, nơi nơi đều là nấm mồ đá hoang vu, còn có nhiều thương tùng thúy bách (thông xám và bách xanh).
Hàn Nghiên Trầm đem thân hình che giấu ở phía sau đám cây cối to lớn, biết rõ chiếu theo tình huống hiện tại, Diệp Lăng Vân tạm thời vẫn an toàn, nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh như cũ.
Nên làm thế nào mới có thể đem hắn thoát thân an toàn khỏi nơi này?
Đột nhiên cảm giác có người xuất hiện ở bên cạnh, Hàn Nghiên Trầm còn chưa quay đầu lại nhìn, thanh ngọc tiêu đã đặt tại yếu điểm trước ngực người nọ.
Người nọ không chút nào phản kháng, chỉ nhẹ nhàng gọi: “Thiếu chủ.”
Hàn Nghiên Trầm ngoảnh đầu lại nhìn, nguyên lai là Tố Khanh.
Tố Khanh thấp giọng nói: “Đã theo phân phó của thiếu chủ đưa bọn người của Nguyên Tiếu tới, Hoành Quân đã ở bên cạnh chờ lệnh. Kế tiếp làm sao bây giờ? Thiếu chủ có ổn không?”
Hàn Nghiên Trầm thu hồi câu tiêu, nhìn xa xa có một góc vạt áo màu đen biến mất trong đám cành lá rậm rạp, gật đầu nói: “Được, làm tốt lắm. Còn lại để ta tới là đuợc, các ngươi đi đi.”
“Thiếu chủ! Chuyện của người cũng chính là chuyện của chúng ta, tối hôm qua người bỏ lại ta một mình mạo hiểm, phải biết chúng ta có bao nhiêu lo lắng.”
Hàn Nghiên Trầm thản nhiên cười: “Ta đã không còn tâm báo thù, chỉ muốn cứu hắn rời khỏi giang hồ, như vậy ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?”
Tố Khanh sửng sốt một thoáng, liền cười nói: “Chúc mừng thiếu chủ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Nguyện ý, thiếu chủ làm gì chúng ta đều đi theo người.”
Hàn Nghiên Trầm nhìn ánh mắt nàng hỏi: “Không trách ta lật lọng sao? Không oán ta?…. Trong lòng ngươi, kỳ thực vẫn yêu Tô gia lão tam sao?”
Tố Khanh cười lắc đầu, lại vừa gật đầu. Nàng vốn dĩ cũng không muốn dối gạt y.
“Yêu a. Bởi vậy ta mới mừng thay cho thiếu chủ, thiếu chủ rốt cuộc cũng có thể không cần phải thương tâm như ta.”
“….” Hàn Nghiên Trầm thở dài một hơi nói, “Tố Khanh, cùng Hoành Quân rời đi. Ta cùng Trầm gia đều đã nợ ngươi quá nhiều… Chuyện Diệp Lăng Vân không cần các ngươi nhúng tay vào.”
“Không được. Quá nguy hiểm, chúng ta không an tâm.”
Hàn Nghiên Trầm thanh âm đột ngột phát lạnh: “Nếu đã còn gọi ta một tiếng thiếu chủ, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe sao? Hiện tại lập tức rời đi!”
“….” Tố Khanh cắn môi, cuối cùng nói: “Vâng” thân ảnh màu xanh vừa ẩn đi, nháy mắt đã biến mất giữa rừng tùng bách xanh biếc.
Hàn Nghiên Trầm vận khí, bắt đầu lặng lẽ tiếp cận phía sau Diệp Lăng Vân, dùng mai hoa đao của thanh ngọc tiêu tới cắt dây thừng cột Diệp Lăng Vân.
Y tận lực thu liễm hơi thở, tản đi toàn bộ sát khí, khiến cho đám người Câu Hồn quay lưng về phía y không phát hiện.
Diệp Lăng Vân mê man, nhưng khi cảm nhận được hơi thở lành lạnh của Hàn Nghiên Trầm liền lập tức tỉnh táo lại, nhưng không có biện pháp ngăn cản, đành phải duy trì nguyên trạng, không dám có một động tác phát ra âm thanh nào, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Hàn Nghiên Trầm động tác rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã cắt dây ở hai chân và một tay, chỉ còn tay trái là xong việc.
Đám người Nguyên Tiếu đối mặt bọn họ, từ lúc y lẻn vào đây cắt dây thừng thì đã phát hiện ra y. Tuy rằng tất cả mọi người không hiểu vì sao Miêu Kim Cốc Huyết Nghiên công tử lâm trận lại làm ra loại sự tình này, nhưng thấy y là cứu Diệp Lăng Vân, đều mừng thầm trong lòng.
Tô Liễm Dung hiển nhiên cũng phát hiện.
Lửa giận cùng lòng đố kỵ ở trong lòng hắn đan xen, đôi mắt bùng cháy lửa đỏ.
Còn dám nói không yêu hắn!
Nếu như không yêu hắn, hiện tại ngươi đang làm cái gì!
Ngay cả tính mệnh bản thân mình cũng không muốn, thù này có phải hay không cũng không muốn báo nữa?!
Hắn thì có gì tốt! Hắn có năng lực vì ngươi làm gì!
Nghiên Trầm a Nghiên Trầm, ngươi giấu diếm ta thật khổ cực, hại ta thật khổ sở!
Tô Liễm Dung trên mặt biến sắc, vừa khổ không thể nói ra lời vạch trần Hàn Nghiên Trầm, liền cố tình làm ra biểu tình sửng sốt nhắc nhở Câu Hồn.
Câu Hồn là hạng người khôn khéo thế nào, lập tức liền ngoảnh mặt nhìn, liền chứng kiến Hàn Nghiên Trầm cắt đứt sợi dây cuối cùng trói Diệp Lăng Vân, đỡ hắn rời khỏi cọc gỗ.
Người của Miêu Kim Cốc đều cùng Câu Hồn quay người lại nhìn, không hiểu thiếu chủ vì sao lại thả Diệp Lăng Vân, đều ngây người.
“Chính là lúc này!” Nguyên Tiếu hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm đâm thẳng Câu Hồn, song phương rất nhanh đã đánh loạn một chỗ.
Bình luận truyện