Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 27



A Trà ở bên ngoài nhìn tủ lạnh công cộng, phát hiện sữa mình mua không biết lại bị ai uống hết.

Hắn đào đào túi tiền, trong túi tiền cũng không có nửa phân tiền, vì thế trở lại phòng ngủ, mở ra ngăn kéo cầm mấy chục đồng tiền chuẩn bị đi mua chút sữa.

Tiền mang từ nhà đến cũng không nhiều lắm, trong ngăn kéo chỉ còn lại năm trăm khối mà thôi.

A Trà cầm lấy đề khoản (thẻ ATM) Trạch Phương lưu lại cho hắn, trái nhìn phải nhìn hồi lâu, cuối cùng thả nó lại chỗ cũ.

Đề khoản cũng không biết phải dùng như thế nào, trước kia đều là Trạch Phương trở về nhà, hắn đưa thẻ cho Trạch Phương lĩnh tiền dùm, hiện tại không ai giúp hắn lĩnh, xem ra hắn phải đem sổ ghi chép cùng con dấu đến ngân hàng nhờ chỉ giúp rồi.

Chính là thời gian trường tan học ngân hàng đều đóng cửa a!

A Trà suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không biết nên làm gì bây giờ.

Mèo nhỏ thấy A Trà, meo meo kêu vài tiếng. A Trà sờ sờ đầu mèo nhỏ nói: “Ba đi mua sữa cho ngươi uống, ngươi chờ ba một chút.”

A Trà đem tiền lẻ bỏ vào túi, xoay người muốn xuất môn, nhưng vào lúc này phía sau lại truyền đến tiếng khuông lang lang, A Trà nhìn lại, phát giác bình cao sơn trà đã chuyển lạnh ở bên cạnh bị đánh đổ, nước trà vàng nâu dính khắp thân mèo nhỏ, cả người mèo nhỏ ướt đẫm biến thành lạc thang miêu, không ngừng” Yêu yêu yêu ” vừa chạy vừa nhảy liều mạng kêu.

“Ai u uy a!” A Trà hoảng sợ, vội vàng lấy khăn mặt đem mèo nhỏ bao lại, sau đó giúp mèo nhỏ lau khô thân thể.

Sau đó rút ra một khối khăn lau trên bàn, vắt nước trà đi.

“Ngươi sao lại bất cẩn như vậy, đem trà ba pha đánh đổ.” A Trà nhanh chóng giúp mèo nhỏ lau khô, nhưng sát a sát a, lại phát giác trên người mèo nhỏ cư nhiên bốc lên mùi trà cùng tương thối nồng đậm.

“A, là tương ngày đó!” A Trà nghĩ tới, thời điểm ở phòng Thái đồng học ăn lẩu mèo nhỏ không cẩn thận đánh đổ bình tương, kết quả hắn cũng quên cấp nó tắm rửa, cứ như vậy để nó thối ba ngày.

A Trà suy nghĩ một chút, vì thế mở ra ngăn kéo, cầm năm trăm đồng tiền còn sót lại kia, ôm mèo nhỏ xuống dưới lầu.

“Ba mang ngươi đi nhượng người ta tắm rửa, bằng không ngươi thật sự sẽ thối chết.” A Trà nói.

“Yêu ” con mèo nhỏ lại kêu một tiếng.

A Trà nhớ rõ phụ cận trường học có loại bệnh viện thẩm mỹ thú y, tiểu miêu tiểu cẩu nhà lão Vương đều là đưa đi cho người ta tắm rửa. Bởi vì Tiểu Đào là con dâu hắn, hắn cũng không thể xằng bậy tắm rửa cho Tiểu Đào, nên chỉ có thể đưa đi thỉnh người ta tẩy.

Bệnh viện thú y tắm rửa hẳn đều là tiểu thư đi?

A Trà vừa xuống lầu vừa nghĩ, chờ lát nữa hắn sẽ chỉ định nữ sinh giúp con dâu hắn tắm rửa.

Nam sinh nhất định không được.

A Trà trước mua sữa về uy no mèo nhỏ, lại đợi một lát, mới mang theo mèo nhỏ đi thỉnh người tắm rửa.

Hắn ôm mèo nhỏ ra khỏi ký túc xá, vừa vặn thấy xe máy Hải Uyên trở về.

Hải Uyên dừng xe bên ngõ nhỏ vừa vặn gặp A Trà, hai người nhìn hồi lâu, cũng không biết nói cái gì, liền ngây ngốc đứng gần cả phút đồng hồ.

Hải Uyên cầm chìa khóa xe, không ngờ sẽ trùng hợp gặp gỡ A Trà.

Hắn là bão xe mà đến. Bởi vì vừa rồi ở nhà, mẹ đem điện thoại đưa cho hắn cái gì cũng chưa kịp nói, A Trà liền treo điện thoại, Hải Uyên thập phần để ý hành động này của A Trà, trong lòng có chút lo lắng, liền vội vàng xách xe chạy đến.

Nhưng hiện tại thấy được A Trà, hắn ngược lại không biết nên cùng A Trà nói cái gì.

Rõ ràng cũng hiểu ngày đó là bản thân không đúng, A Trà căn bản không có lý do gì chịu hắn tức giận, nhưng “Thực xin lỗi” ba chữ này như thế nào cũng vô pháp nói ra, hơn nữa mỗi khi hắn nhớ tới A Trà cùng Nhật Thanh thân cận như vậy, trong bụng một phen hỏa khí liền tràn đầy, không cách nào cùng A Trà hảo hảo nói một câu.

“Ngươi...... Muốn đi lên a......” A Trà chỉ chỉ ký túc xá.

Hải Uyên gật đầu.

“Ta mang Tiểu Đào đi thỉnh người tắm rửa...... Tái...... Tái kiến......” A Trà tìm không thấy đề tài cùng Hải Uyên tán gẫu, tuy đã chuẩn bị tâm lý hoàn hảo, nhưng hiện tại đột nhiên gặp mặt như vậy, thật sự không hiểu nên cùng Hải Uyên nói cái gì. Hải Uyên đại khái còn đang sinh khí, nên mặt mới rầu rĩ, thối vô cùng.

A Trà tuy rằng đã quen thuộc gương mặt không biểu tình của Hải Uyên, cũng biết Hải Uyên không phải cố ý như thế, nhưng sau khi hai người cãi nhau Hải Uyên cũng không cho hắn ánh mắt hoà nhã, A Trà không khỏi bi thương, bản thân có phải hay không giống đồng học khác, khiến Hải Uyên cảm thấy thật chướng mắt, không muốn để ý tới.

A Trà nói xong một câu ngắn đến đáng thương, liền ôm mèo nhỏ xoay người, hướng lề đường bên phải đi. Chỗ tắm rửa hẳn là không quá xa, chắc khoảng mười lăm phút sẽ tới, A Trà nghĩ.

Trên đường cái lượng xe như nước chảy, cửa hàng hai bên trường học không ngừng lóe ra ánh đèn nê ông. Sắc trời đã sẫm tối, cũng sắp đến thời gian A Trà đi ngủ, hắn đánh một cái ngáp, ngẩng đầu, nhìn ánh trăng vừa to vừa tròn vắt trên bầu trời.

Đột nhiên, có thanh âm quen thuộc vang lên.

A Trà ngẩn người, dừng lại cước bộ. Hắn vãnh tai cẩn thận nghe lần nữa, phát giác kia như là thanh âm Trạch Phương.

“Ông nội......”.

Thật là thanh âm Trạch Phương.

A Trà bối rối ngẩng đầu lên, xoay tới xoay lui không ngừng tìm kiếm thân ảnh Trạch Phương, cuối cùng đột nhiên thoáng nhìn, hắn phát hiện Trạch Phương đứng bên cạnh cột điện ở đường cái đối diện, vươn tay, hướng hắn vẫy a vẫy.

“Trạch Phương!” A Trà không hề nghĩ ngợi, vừa thấy Trạch Phương ngoắc hắn, liền xuyên qua đường cái, thẳng tắp chạy đến chỗ Trạch Phương.

Ngay lúc ấy, ô tô trên đường đột nhiên vang một tiếng, mèo nhỏ trong lòng cũng kêu một tiếng, nhanh chóng giãy khai vòng tay hắn, nhảy xuống đất.

A Trà sửng sốt một chút, đột nhiên phát giác bên cạnh có ánh đèn xe chói mắt, hắn cảm thấy khó chịu mà nhíu mày, khi tiếng xe thắng lại vang lên, ngay cả phản ứng cũng không kịp, chiếc xe kia dừng trước mặt mèo nhỏ, sau đó trượt về phía A Trà.

“A Trà!” Hải Uyên ở phía sau gào thét.

Hắn bị đánh ngã trên mặt đất, lăn vài vòng, đầu gối một trận đau nhức, đau đến trước mắt hắn trắng bệch. “Làm cái quỷ gì, không muốn sống nữa sao!” Lái xe đi xuống, đối A Trà chửi ầm lên, nhưng sau khi thấy A Trà quỳ trên mặt đất không cử động, liền khẩn trương.

“Là ngươi tự mình chạy đến đụng xe ta, không liên quan đến ta.” Lái xe phun ra một ngụm nước bọt, nhìn nhìn xe mình không có trở ngại, ra vẻ tiêu sái đối A Trà hừ một tiếng, nói: “May mắn xe của ta không có việc gì, lần này cứ như vậy quên đi, ta cũng không đòi ngươi bồi thường, xem như ngươi may mắn.”

Hắn liếc mắt thấy Hải Uyên đã chạy tới, nghĩ thầm đối phương còn có người giúp đỡ, liền vội vàng lên xe, giẫm chân ga nhanh chóng rời đi.

“A Trà, ngươi có sao không!” Hải Uyên từ cửa ký túc xá vọt ra, mấy học sinh đứng bên ngoài nói chuyện phiếm cũng theo Hải Uyên chạy tới.

“Muốn hay không kêu xe cứu thương?” Bọn họ vây quanh A Trà nói.

A Trà sau khi bị đụng phải, trong óc đều trống rỗng, không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không rõ rốt cuộc là làm sao vậy, vì cái gì hắn lại té lăn trên đất, chân cùng tay đều đau đến nguy.

Hải Uyên vẻ mặt lo lắng, ánh vào trong mắt A Trà.

A Trà vừa nhìn thấy Hải Uyên, phản xạ liền nắm chặt quần áo Hải Uyên. A Trà có chút hoảng, có chút loạn, chỉ khi nắm lấy Hải Uyên, hắn mới có thể khiến trái tim không ngừng đập phanh phanh phanh của hắn im lặng một chút, giảm bớt đau đớn.

“Ta không sao.” Qua hồi lâu, A Trà mới chậm rãi thở hắt ra, nói.

Hải Uyên nhìn chân A Trà, phát giác đã sưng cả lên, một ít chỗ còn trầy xước cùng chảy máu nghiêm trọng. Hắn nâng A Trà dậy, đẩy ra đám người đang vây xem, chậm rãi đem A Trà hướng vỉa hè mang đi.

“Còn có thể đi không?” Hải Uyên hỏi.

A Trà bước đi khập khiễng, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng chưa tới mức vô pháp đạp chân trên mặt đất.

“Có thể.” A Trà gật đầu.

“Ta đưa ngươi đi bác sĩ, ngươi trước tiên ở nơi này chờ ta, ta đem xe lại đây.” Hải Uyên đặt A Trà trên ghế đá của trường học.

A Trà đột nhiên bắt lấy một tay Hải Uyên.

“Làm sao vậy?” Hải Uyên hỏi.

“Tiểu Đào......” A Trà chỉ vào tiểu miêu cả người đầy bụi giữa đường. “Tiểu Đào ở kia......” Hắn nhìn thấy mèo nhỏ thân ảnh không nhúc nhích, có cổ bất an mãnh liệt đập vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn.

Hải Uyên nhìn điểm đen nhỏ trên đường cái, lập tức chạy ra, xuyên qua dòng xe cộ, đem mèo nhỏ ôm trở về cấp A Trà.

A Trà tiếp nhận mèo nhỏ, phát giác mắt nó đã muốn đóng lại, thân thể mềm giống như không xương, chỉ có hô hấp mỏng manh làm cho ***g ngực nhẹ nhàng phập phồng.

“Tiểu Đào...... Ngươi không cần dọa ba......” A Trà ngay cả lay cũng không dám lay nó, hắn cảm thấy thật khủng bố, rất không yên lòng, hơi thở mèo nhỏ yếu như vậy, dường như tùy thời đều sẽ đình chỉ hô hấp.

“Ta trước đưa ngươi đi bệnh viện.” Hải Uyên dắt xe máy lại đây.

Đám học sinh bên cạnh hỗ trợ giúp đỡ A Trà, nhượng hắn ngồi lên xe máy, A Trà một tay vòng qua thắt lưng Hải Uyên, một tay ôm mèo nhỏ, dùng thanh âm run rẩy nói:

“Trước đưa Tiểu Đào đi bệnh viện, nàng dường như rất nghiêm trọng.”

Hải Uyên biết mèo nhỏ đối A Trà rất trọng yếu, vì thế cũng không kiên trì ý kiến của mình, liền xe cưỡi đì tới bệnh viện thú y.

Vào bệnh viện, A Trà vội vàng đem mèo nhỏ giao cho bác sĩ.

“Nó làm sao vậy?” Bác sĩ hỏi.

“Vừa mới bị xe đụng vào, sau đó liền không tỉnh dậy.” A Trà khẩn trương mà sợ hãi nói.

“Trước thay nó chiếu X quang.” Bác sĩ đối trợ lý bên cạnh nói.

Trợ lý mang bao tay vội vàng đem mèo nhỏ ôm vào trong, sau đó bác sĩ bắt đầu tiêu độc bàn giải phẫu, tiếp theo quay đầu đối bọn A Trà nói: “Phiền toái hai vị trước ra ngoài một chút, chờ kiểm tra xong chúng tôi sẽ thông báo cho các vị.”

A Trà vội vàng hỏi: “Thực nghiêm trọng sao?”

“Này phải đợi phim chụp ra mới biết.” Bác sĩ nói.

Hải Uyên dìu A Trà ngồi xuống ghế dựa bên ngoài, bệnh viện thú y tràn ngập mùi miêu cẩu, không khí có chút gay mũi.

Hải Uyên mấy lần hắt xì, chạy đi tìm khăn giấy, một bên giúp A Trà lau máu trên đầu gối, một bên sát sát nước mũi.

“Tiểu Đào sẽ không có việc gì đúng không?” A Trà thì thào.

“Ngươi vừa rồi phát điên cái gì không thấy xe đã qua đường?” Hải Uyên hỏi. Hắn thực bị A Trà dọa nhảy dựng: trái tim thiếu chút nữa vô lực. May mắn A Trà không có việc gì.

A Trà lăng lăng nhìn sàn nhà, cách thật lâu mới nói: “Ta gặp Trạch Phương.”

Vốn muốn ném khăn giấy đến thùng rác cách không xa Hải Uyên quay đầu nhìn A Trà.

“Trạch Phương ở đường cái đối diện gọi ta.” A Trà lấy tay lau mặt một phen, phát giác bàn tay mình có chút đau đớn, mở ra nhìn thấy, mới phát giác lòng bàn tay đều tróc da, còn chảy ra nhiều điểm tơ máu.

“Cho nên ngươi mới đi qua?” Thanh âm Hải Uyên khàn khàn.

“Ân......” A Trà thân tâm (thể xác và tinh thần) mệt mỏi trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện