Chương 103: dạ lâm
**Hoàng Tuấn Khải** \(**Hoàng** Thiếu gia thật sự, có in đậm nha\): nó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Cứu... cứu tôi! Cứu tôi! Hoàng Tuấn Khải, cậu mau cứu tôi!"
Một tiếng kêu thảm thiết khiến Hoàng Tuấn Khải quay đầu lại. Ngay sau lưng cậu là những thanh sắt cứng cỏi, bên trong có một người con trai, khuôn mặt nó cúi gầm xuống, mái tóc đen dài tới gáy, thân hình nhỏ gầy mặc bộ đồ vest đen kì quái. Trên tay nó là một cái còng sắt. Xem ra, lời kêu cứu là từ người con trai này.
Nó chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc dần hiện ra dưới ánh sáng.
Là **Hoàng Tuấn Khải**
Hoàng Tuấn Khải liền cau mày, hỏi, "Cậu là ai?"
**Hoàng Tuấn Khải** nói, "Tôi là Hoàng Tuấn Khải! Tôi là chủ của thân xác cậu đang chiếm giữ! Hãy cứu tôi, Hoàng Tuấn Khải!" Ánh mắt nó loé lên tia sáng âm độc đáng sợ.
Hoàng Tuấn Khải lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với nó, "Tại sao cậu lại ở đây?"
Nó cười thật to, tiếng cười ghê rợn khiến người ta lạnh sống lưng, "Tôi đã chết rồi! Tôi đã chết rồi! Bây giờ tới lượt cậu! Hoàng Tuấn Khải! Cậu sẽ chết! Sẽ chết!!"
Nói xong, nó ngửa đầu, cười đến run rẩy cả người.
Tiếng cười vang vọng, đầy ám ảnh.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải choàng tỉnh giấc, thân thể cậu nhức mỏi khó chịu. Cậu nhíu mày xoa nhẹ gáy, xung quanh cậu toàn là đất đá, khắp nơi đều là mùi hôi thối khó ngửi.
Cậu lập tức cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, đi tới cạnh bức tường đá kia, tay sờ nhẹ lên những vết nứt trên đó, cảm nhận một dòng chữ được ghi rất rõ ràng.
"Sống"
Chỉ có một từ đó thôi, toàn bộ bức tường bốn phía đều bị lấp đầy. Mùi hương thối rửa lại xộc thẳng vào mũi cậu.
Trong một khoảnh khắc, hơi thở cậu ngưng lại, đồng tử mở to ra, bàn tay ở hai bên hông siết chặt đến run rẩy.
Nơi đây là.... Dạ Lâm...
Cậu tuyệt vọng gào lên, "Mẹ nó! Lâm Thiển! Cậu thật khốn nạn!"
Lâm Thiển vậy mà lại để cậu xuống nơi khốn khiếp này một lần nữa! Khốn nạn! Khốn nạn! Hắn ta quá khốn nạn!
Mùi hôi thối kia, chính là những tang thi qua quá trình thí nghiệm.
Hoàng Tuấn Khải chạy về phía trước, đi qua cánh cửa lớn đang mở, đi qua luôn cả căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, cuối cùng, cậu dừng lại trước cánh cửa sắt bị khoá chặt.
Lâm Thiển thật sự muốn giết cậu!
Cậu ngồi xuống đất, hai tay giữ chặt đầu mình, dùng sức siết chặt cho cậu có thể tỉnh táo, điều chỉnh lại nhịp của mình, cố để cho bản thân bình tĩnh một chút.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu, mọi sự bình tĩnh cố gắng nãy giờ liền thất bại.
Trước mặt cậu... là một căn phòng, có cánh cửa là những thanh sắt cứng cỏi, bên trong toàn là máu khô, mùi hôi thối từ đó càng thêm nồng nặc.
Dưới đất, là những thi thể.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trần Gia.
Trần Hạo Thiên nhìn điếu thuốc trong gạt tàn, khẽ nói, "Em ấy... đã đi chiến đấu rồi."
Hải An trừng mắt nhìn anh, vội vã nói, "Mau lên! Lâm Thiển sẽ bắt anh ấy! Hắn ta sẽ giết anh ấy!"
Ánh mắt Trần Hạo Thiên liền thay đổi, anh đứng dậy rồi đi xuống dưới lầu.
Bốn người kia vẫn đang hăng say nói chuyện. Thật ra chỉ có Trần Tứ Hùng, Lạc Ưng và Hải Khiêm nói chuyện, còn Lý Duệ vẫn đang ngơ ngẩn đặt tâm hồn trên mây.
Trần Hạo Thiên lạnh lùng nói, "Tứ Hùng, điều tra vị trí Tuấn Khải."
Trần Tứ Hùng nhanh chóng chạy đi lấy máy tính, đợi khởi động mười giây rồi y bận rộn bấm bàn phím, hai bàn tay di chuyển với tốc độ lóa mắt, vô cùng vi diệu.
Lạc Ưng cau mày, hỏi, "Có chuyện gì?"
Hải An gấp gáp nói, "Anh Khải đang gặp nguy hiểm!"
"Anh Khải ư?" Mọi người ngẩng đầu nhìn Hải An, chỉ có Trần Hạo Thiên và Trần Tứ Hùng vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính.
Lý Duệ thấy Hải An thì không còn thẫn thờ nữa. hai mắt sắc bén sau gọng kính hơi híp lại, y hỏi, "Cậu ta có chuyện gì?"
Hải An đáp, "Anh ấy bị người Lâm Gia bắt rồi!"
Thì ra đây là nguyên nhân Trần Hạo Thiên tuyên chiến với Lâm Gia. Lúc này Lạc Ưng và Hải Khiêm mới nhận ra mọi chuyện.
Trần Tứ Hùng dù mắt đang tập trung trên màn hình nhưng tai vẫn nghe rất rõ ràng, y khẽ thở phào một tiếng. May ghê!
Hai phút sau, hai mắt Trần Tứ Hùng ngưng đọng tại một điểm trên màn hình, y nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói, "Hoàng Tuấn Khải đang ở trong Lâm Gia."
Hoàng Tuấn Khải nhận ra điều bất thường, vẻ mặt vốn đã xấu nay càng thêm xấu, giọng nói lạnh lẽo tựa như băng tuyết âm 100 độ C, "Vị trí cụ thể!"
Trần Tứ Hùng rời mắt khỏi màn hình, sợ hãi nói, "...Ở Dạ Lâm."
Mọi người lập tức hoảng sợ nhìn lên màn hình máy tính, một chấm đỏ ở ngay vị trí sau biệt thự Lâm Gia.
Nói như vậy, cậu đang ở dưới vực Dạ Lâm?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bình luận truyện