Hắc Bạch Hương Hồ Ký

Chương 25: Tạng tăng nhất xuất nhân gian tiếu - Tú sĩ đăng đàn khiếp võ lâm



Lúc này, Thiên Thư Tú Sĩ đã bám theo và tấn công quyết liệt, kiếm quang sáng loè và chỉ kình bay ra liên tục.

Giáp Vô Yên không còn dám sử dụng đến bàn tay tả bị thương mà dùng bảo đao đón đỡ những luồng chỉ phong độc ác! Đồng thời, lão thực hiện chiến thuật du đấu, đảo lộn, di chuyển không ngừng để đối thủ không thể nhắm trúng mục tiêu. Kết hợp với chiến thuật ấy là những chiêu đao mãnh hệt như chẻ núi, sẵn lòng đổi mạng với kẻ địch.

Trong võ học dũng khí là yếu tố quan trọng hàng đầu. Do vậy, những người không sợ chết luôn có ưu thế. Giáp Vô Yên sở hữu hơn hoa giáp công lực trừ khi tim, não, hay các tử huyệt bị tổn thương, kỳ dư đều thừa sức lấy mạng Lăng Quân Vĩnh trong một đòn đồng ư qui tận! Cửu Huyền Đao có trọng lượng khá nặng nên vết thương do nó gây ra dễ khiến nạn nhân phải tử vong!

Ban giám đài và quần hùng rợn tóc gáy trước lối đánh cương mãnh và liều lĩnh của Hải Hoa bang chủ, tự hỏi vì sao Vô Yên lại xem trọng chức Minh chủ hơn cả sinh mạng như vậy?

Họ không biết rằng Tây Môn Giới đã đoán trúng? Nam Hải Tiên Ông có mẹ là người ʍôиɠ Cổ nên khi được móc nối đã nuôi ảo vọng trở thành Vương Hầu, cai quản các tỉnh Duyên Hải Đông Nam Trung Hoa, từ Chiết Giang đến Quảng Đông, theo như lời hứa của vua ʍôиɠ.

Tiên Ông muốn con trai mình được hưởng cảnh vinh hoa phú qui ấy chứ phần mình thì đã quá già! Sau lần bị thương dưới tay Thanh Y Nhân ở Đại Hồ sơn, Ninh lão đã quyết định hi sinh để thành toàn cho ái tử.

Chính vì tấm lòng cao cả của phụ thân mà Giáp Vô Yên thà chết chứ không chịu bỏ cuộc! Lão khôn khéo tránh né Lô Hỏa thần chỉ và phản kϊƈɦ bằng những đường đao sấm sét. Mỗi lần như thế, thép chạm thép vang rền, Thiên Thư Tú Sĩ đã phải thoái bộ để tránh cảnh đổi mạng bất đắc dĩ.

Họ Lăng mới vừa khởi đầu sự nghiệp, chẳng dại gì mà chết chung với kẻ dưới cơ! Đấu pháp của Giáp Vô Yên rất tiêu hao sức lực nên sẽ chẳng kéo dài được lâu. Lúc ấy, Tú Sĩ kết liễu đối phương cũng không muộn!

Những bản thân Giáp Vô Yên cũng hiểu điều ấy nên đã “Tiên hạ thủ vi cường”, xuất chiêu Cửu Cửu Tận Dương gồm tám mươi mốt thức.

Lăng Quân Vĩnh cử kiếm đón chiêu, lòng thầm mừng rỡ vì lúc này họ Giáp đã từng thi triển qua. Lão là người thông minh đĩnh ngộ, ký ức cường kiện phi thường, dù cho không thể ghi nhận hết các thức trong chiêu đao song cũng nhớ được rằng chiêu này có một thức lia ngay cổ họng!

Do đó, Thiên thư Tú Sĩ ung dung múa kiếm chống đỡ và chờ đợi cơ hội! Quả nhiên, Giáp Vô Yên đã hành động đúng như thế!

Lăng Quân Vĩnh không dùng kiếm gạt đi mà lập tức đảo bộ sang mé trái để né tránh và tả thủ xạ ngay một đạo Thần Chỉ vào sườn phải đối phương. Đòn này rất hiểm vì Vô Yên không thể dùng tay tả hay bản đao để hứng chịu. Lưỡi đao của họ Giáp đang ở vi trí nằm ngang và khá cao, không tài nào hạ xuống kịp. Biết trước thế thức của đối thủ là một lợi thế vô cùng quí giá!

Ngờ đâu, đấy chỉ là cái bẫy của Giáp Vô Yên. Đường đao vừa đi được một nửa thì lão thu đao và chân trái bước sang tả để tránh đạo chỉ phong.

Sau đó, Vô Yên rùn thấp, chân phải thả tấn dài về phía trước, rướn người đâm một nhát cực kỳ thần tốc vào bụng dưới đối thủ. Thiên Thư Tú Sĩ đang ở vị trí người gài bẫy bỗng trở thành kẻ sa bẫy, hốt hoảng phiêu thân né tránh.

Lão giữ được tính mạng song bẹ xương sườn trái bị đâm gãy hai nhánh chót.

Quần hùng thấy Giáp Vô Yên chuyển bại thành thắng thì vô cùng thán phục, hoan hô vang dội. Họ Giáp cũng rất phấn khởi, bám theo tấn công tới tấp không để đối thủ có thời gian điểm huyệt chỉ huyết.

Giáp Vô Yên khổ luyện đao pháp đã năm mươi năm, lại được sự hướng dẫn tận tình của sư phụ kiêm thân phụ nên trở thành một trong những đao thủ số một thiên hạ!

Ngược lại, Thiên Thư Tú Sĩ học kiếm pháp theo bí kíp, không thầy chỉ dẫn nên thành tựu có phần hạn chế! Thanh Kim kiếm của lão ta hoàn toàn bị hạ phong trước Cửu Huyền Đao.

Bị lão già lìeu mạng kia đẩy lùi mãi, Lăng Quân Vĩnh điên tiết gỉơ đến tuyệt học thủ thân. Thiên Thư Tú Sĩ xạ một đạo Chỉ phong cực kỳ hiểm ác khiến Giáp Vô Yên phải nhảy chếch sang bên tả để tránh đòn!

Lăng Quân Vĩnh thừa cơ hội này đề khí tung mình lên cao hai trượng rồi sa xuống đầu họ Giáp! Hành động này có thể gọi là bất trí vì họ Lăng sẽ không còn điểm tựa như trêи mặt đất để xoay chuyển. Và lão sẽ không tránh được việc đối đầu trực diện với đường đao sấm sét của đối phương, đưa đến cảnh lưỡng lưỡng bại câu thương!

Nhưng không ngờ, Lăng Quân Vĩnh lại nhắm người họ Giáp mà phóng bỏ trường kiếm rồi múa tít song thủ giáng liền năm đạo chưởng kình xanh biếc.

Giáp Vô Yên bị lưới chưởng vây chặt, chẳng còn phương đào tẩu, đành múa đao che chở đầu và thân trên!

Màn đao lệnh mãnh liệt do lão tạo ra đã chịu đựng được ba đạo chưởng phong của họ Lăng nhưng đường đao bị lệch đi nên trúng hai chưởng cuối cùng. Một chưởng đánh gẫy chân phải và chưởng kia đập vỡ xương bả vai bên trái của Vô Yên!

Không chỉ có thế, y phục nạn nhân bốc cháy ngùn ngụt và da thịt cũng đau đớn khôn cùng bởi sức nóng khủng khϊế͙p͙ của Lô Hỏa thần chưởng!

Giáp Vô Yên thức ngộ rằng mình sẽ chết nếu không mau nhận bại hoặc rời khỏi lôi đài. Nhưng Lăng Quân Vĩnh muốn diệt từ hậu họa nên đã bồi thêm hai chưởng khi vừa hạ thân xuống sàn gỗ!

Trúng đòn vào ngực và bụng, Giáp Vô Yên văng đi, máu phun thành vòi lăn lông lốc trêи sàn lôi đài và bốc cháy! Lão lăn lộn, rêи siết một lúc rồi đoạn khí!

Cái chết thê thảm của Hải Hoa bang chủ Giáp Vô Yên đã khiến toàn trường kinh hãi và sinh lòng khϊế͙p͙ sợ Thiên Thư Tú Sĩ!

Hội đống võ lâm nhìn nhau thở dài rầu rĩ, lo cho chính khí giang hố? Trong lúc các đạo sĩ Võ Đang và tăng lữ Thiếu Lâm lo việc chữa lửa, nhặt xác và tẩy uế lôi đài, Đàm Vân Tử lạnh lùng tuyên bố Cung chủ Hạo Thiên cung Lăng Quân Vĩnh là người chiến thắng?

Họ Lăng nhặt bảo kiếm, thi lễ với Ban giám đài và cử tọa rồi đi xuống!

Lão biết mình đã thất nhân tâm khi đánh thêm hai chưởng để giết Giáp Vô Yên. Nhưng Lăng Quân Vĩnh cho rằng việc ấy không quan trọng, sau này có thể sửa chữa được! Khi lão đã trở thành Minh chủ võ lâm thì sẽ chẳng còn ai dám hó hé bình phẩm hoặc nhắc lại chuyện cũ nữa! Thiên Thư Tú Sĩ xem Giáp Vô Yên là kình địch số một trong đời nên không thể để lão ta sống sót.

Đã gần giữa giờ Tỵ, Ban giám đài tuyên bố nghỉ trưa, giữa giờ Mùi sẽ đến trận thứ hai!

Quần hùng uể oải hạ sơn để dùng cơm trong những quán lá dưới chân núi, một số chủ quán là kẻ đã từng dựng lều ở Đại Hồ sơn hồi giữa tháng năm. Đại hội võ lâm lần này chính là cơ hội béo bở để họ hốt bạc. Tuy nhiên, đây là đất Phật nên các nàng kỹ nữ chẳng dám đến hành nghề.

Thực ra, có gần nửa số hào khách lấy ngựa đi thẳng đến thành Đăng Phong, cách đấy vài dặm, để được ngon miệng!

Tư Đồ Sảng đang rối trí nên không để ý đến việc cơm canh ngon hay dở. Chàng vào ngay một quán cơm chay, gọi một mâm lớn. Đồ chay thường thiếu năng lượng nên chàng phải ăn thật nhiều mới có sức mà chiến đấu! Chàng đang đóng vai một người theo Ma giáo nên không thể ăn mặn được.

Tư Đồ Sảng rất phân vân trước thân phận của Lăng Quân Vĩnh.

Chàng chẳng thể khẳng định lão ta có phải là Thanh Y Nhân hay không? Thiên Thư Tú Sĩ tinh thông Lô Hỏa thần chỉ, một công phu đối kháng với Huyền Băng chưởng pháp, và trong lịch sử võ lâm chưa hề có ai kiêm luyện một lúc cả hai tâm pháp âm Dương tương phản cả!

Chàng càng thêm bối rối khi họ Lăng đem Lô Hỏa chân khí phổ vào chưởng pháp, một việc cổ kim chưa hề nhắc đến! Xem ra, Thiên Thư Tú Sĩ đáng được tôn xưng là bậc kỳ nhân đương đại!

Nhưng việc Lăng Quân Vĩnh cố tình sát hại Hải Hoa bang chủ biểu lộ một tâm địa tàn nhẫn, gian ác phi thường! Lão ta đã thực hiện rất đúng phương châm “Trảm thảo trừ căn”! Và một kẻ như thế sẽ là đại họa cho võ lâm khi lên ngôi Minh chủ.

Nhớ lời căn dặn của ân sư, Tư Đồ Sảng quyết định ngăn chặn mưu đồ tranh danh đoạt lợi của Thiên Thư Tú Sĩ. Nhưng khi nghĩ đến việc vợ con của Tú Sĩ đều chết bởi tay mình, Tư Đỗ Sảng lại do dự. Trong giao đấu, nhân từ với kẻ địch là tự giết mình, mà chàng thì chưa muốn chết. Bởi vậy, khi thượng đài, chàng có thể vì bản lăng sinh tồn mà hạ sát họ Lăng! Làm như thế quả là nhẫn tâm! Tư Đỗ Sảng buồn bã thở dài, chẳng biết tính sao, tự nhủ rằng cứ ăn cho no cái đã rồi hạ hồi phân giải.

Chợt Tư Đố Sảng nhận ra nhà sư Tây Tạng Thiện Đề đang thận trọng cúi đầu bước vào quán. Ông ta còn cao hơn chàng nửa gang nên đầu có thể va vào thanh ngang phía trêи của khung cửa gỗ tạm bợ.

Nhà sư chất phác, ngây ngô ấy không vội ngồi dù vẫn còn bàn trống. Ông đảo mắt nhìn khắp lượt thực khách như để tìm người quen.

Khi nhìn thấy Tư ĐồSảng Thiện Đề lộ sắc mừng, rảo bước đến chắp tay lên ngực và nói :

- A di đà Phật! Chẳng hay lão thí chủ có thể bố thí cho bần tăng một bữa cơm chăng? Thú thực là giờ đây trong người bần tăng không có đến một hào!

Tư Đồ Sảng đặc biệt có cảm tình với những người mộc mạc, lão thực nên vui vẻ chìa tay :

- Thỉnh Đại Sư an tọa! Lão phu hoan hỉ được cúng dường bậc cao tăng! Đại sư cứ việc tùy tiện dừng bữa!

Thiện Đế mừng rỡ ngồi xuống ngay, toét miệng cười để lộ hàm răng ngựa ố vàng :

- Gia sư thật chí lý! Người đã dạy bần tăng rằng những người có sống mũi Thông Thiên Đình giống như cố thí chủ Tư Đồ Sảng, đều nhân hậu và rộng lượng! Vì thế nên bần tăng mới chọn lão thí chủ đây mà quyên giáo?

Tư Đồ Sảng hiếu kỳ hỏi :

- Chẳng hay lệnh sư là bậc cao tăng nào của Bố Đà La Tự vậy?

Thiện Đề thực thà đáp :

- Gia sư chính thị Đại Trưởng lão Trát Thập thiền sư! Người rất yêu mến bản tính chính thực và nhân hậu của vị thí chủ họ Tư Đồ kia nên cứ nhắc đến mãi! Toàn thể tăng lữ bổn tự khi nghe gia sư kể lại chuyện người giả bệnh để thử lòng Tư Đồ Sảng thì đều sinh lòng kính phục!

Thiện Đề bỗng lộ sắc buồn :

- Thâm ý của bần tăng khi vào Trung Thổ là muốn nhờ Tư Đồ thí chủ dùng uy tín của minh mà xin cho bần tăng được trở lại chùa! Nào ngờ vị thí chủ ấy vắn số khiến bần tăng không còn dám quay về Tây Tạng nữa!

Tư Đố Sảng nhìn dáng vẻ thất vọng của Thiện Đề mà bất nhẫn!

Ông ta đã lặn lội suốt nửa năm ròng để đi tìm chàng, chắc là bữa đói bữa no, mưa nắng dãi dầu biết bao cơ cực! Chàng liến an ủi :

- Đại sư hãy an lòng! Lão phu vốn có giao tình mật thiết với Thổ Ty Tây Tạng, thừa sức đưa Đại sư quay lại Bố Đà La Tự!

Dù chàng chỉ nói suông như thế mà Thiện Đề vẫn ngây thơ tin tưởng, chắp tay vái dài :

- Thiện tai! Thiện tai! Nếu được vậy thì bần tăng nguyện suốt đời cầu khấn Phật Tổ hộ trì cho lão thí chủ!

Lúc này, tiểu nhị đã mang thêm chén đũa và thức ăn. Thiện Đề khoan kɧօáϊ động đũa, chén như rồng cuốn nước biển Đông! Tư Đồ Sảng thấy thế liến gọi thêm cơm canh thật dồi dào và cùng nhà sư chết đói kia thi tài phạn lượng! Tư Đồ Sảng phục lăn khi thấy đối phương ăn một hơi mười chén cơm và vét sạch tám đĩa đậu hũ, mì căn, rau luộc!

Xong bữa, hai người ngồi uống trà và trò chuyện! Tư Đồ Sảng cười hỏi :

- Sau khi chứng kiến bản lãnh võ công của Thiên Thư Tú Sĩ Lăng Quân Vĩnh Đại sư còn giữ ý định thượng đài nữa không?

Thiện Đế rùng mình đáp :

- Bần tăng thấy lão ta thiêu chết Giáp thí chủ thì sợ đến nổi da gà, tất nhiên chẳng dại gì mà thượng đài! Bần tăng không thể hiểu vì sao Lăng cung chủ đã thắng trận mà còn phải giết đối thủ làm gì?

Tư Đồ Sảng chua chát bảo :

- Kiếp giang hồ vốn mang bản chất bất nhân, xem cái chết của kẻ địch là phương cách để mình được sống sót. Giả như có người muốn giết Đại sư để cướp Giáng Ma phủ thì Đại sư sẽ xử sự như thế nào?

Thiện Đề thản nhiên đáp :

- Bần tăng sẽ bỏ chạy! Nhưng nếu chạy khống thoát thì bần tặng sẽ chống trả, lỡ có giết chết ai cũng chẳng sao vì cái tâm của bần tăng vốn chẳng tồn tại sát niệm! Và đã vô niệm thì không tạo nghiệp, không gánh chịu nhân quả!

Tư Đồ Sảng bàng hoàng như người vừa tỉnh cơn mê. Chàng chắp tay vái Thiện Đề và nói :

- Cảm tạ bậc cao tăng đã chỉ điểm cho lão phu thoát khỏi bến mê!

Thiện Đễ cười hì hì :

- Lão thí chủ đừng làm bần tăng xấu hổ! Bần tăng nghe gia sư nói sao thì lập lại đúng như vậy thôi!

Và ông ta hào hứng kể lể :

- Gia sư tuổi đã chẵn trăm, tinh thông Thiền học và còn giỏi Thiên văn địa lý. Người từng chiêm nghiệm thiên tượng hướng Đông và bảo rằng khí sắc Trung Nguyên rất u ám, Âm Dương hỗn độn, tất sẽ có Quỷ Vương xuất thế, khuynh đảo võ lâm và xã tắc!

Tư Đồ Sảng giật mình gạn hỏi :

- Lệnh sư có dạy thế nào là Âm Dương hỗn độn không?

Thiện Đề gật đầu :

- Bần tăng cũng thắc mắc câu ấy nên gia sư giải thích rằng: “Tốt xấu, lửa nước, nóng lạnh ở chung với nhau mà không tương khắc, thì gọi là Âm Dương hỗn độn!”.

Và đột nhiên nhà sư Tây Tạng rùng mình nói với giọng sợ hãi :

- A di đà phật! Chằng hiểu sao khi bần tăng nhìn thấy cảnh Thiên Thư Tú Sĩ giết người là nghĩ ngay lão ta là Quỷ Vương mà gia sư đã nói đến!

Tư Đỗ Sảng linh cảm rằng Thiện Đế nói có lý! Phải chăng Lăng Quân Vĩnh thông tuệ tuyệt luân, đã tìm ra bí quyết Âm Dương tương sinh nên mới có được hoa giáp rưỡi tu vi dù tuổi chi mới ngoài sáu chục.

Thấy thực khách lục tục đứng lên rời quán cơm, Tư Đồ Sảng cũng gọi tiểu nhị tính tiền rồi lên núi. Thiện Đề ngoan ngoãn đi theo chàng, mặt hớn hở vì no bụng và niềm tin tương lai!

Đến nơi, chàng cố tình bước thẳng lên hàng ghế đầu, thấy cạnh Mạc Chiêu Hương còn hai ghế trống mé hữu liền kéo Thiện Đề cùng ngồi xuống. Liễu Mộ Hào thì đang ớ bên tả nàng!

Từ ngày nghe tin trượng phu rơi xuống vực thẳm Đại Hồ sơn. Lúc nào Chiêu Hương cũng mặc mầu trắng tang ma, không trâm cài lược giắt, không điểm phấn trang hồng, mặt hoa hốc hác và buồn rười rượi.

Lúc ra ngoài nàng còn dùng sa trắng che ngang mặt như muốn giữ gìn đung nhan ấy cho riêng chỉ một người. Nàng đã quyết tự sát ngay sau khi báo xong thù chồng!

Chiều nay, khi Tề Thanh Tuyệt ngồi xuống bên cạnh, Chiêu Hương không cảm thấy khó chịu vì lão đã quá già, đáng tuổi cha chú! Nhưng một lúc sau, nàng phát hiện từ cơ thể Tề Thanh Tuyệt tỏa ra một hương thơm dìu dịu rất quen thuộc!

Trái tim rạn nứt của Chiêu Hương sợ hãi đập nhanh vì liên tưởng đến những giấc mộng đẹp đẽ trong ba đêm vừa qua!

Nàng mơ thấy trượng phu ngồi trong một gian phòng nhỏ mà đợi chờ. Và dang rộng vòng tay khi nàng đến. Nàng nhớ rằng mình đã muốn khóc thật nhiều nhưng chẳng thành lời!

Tư Đồ Sảng bịt miệng nàng và bảo :

- Ta vẫn còn sống tại sao nương tử lại khóc?

Rồi chàng lặng lẽ đưa nàng vào giấc vu sơn, chẳng nói thêm một lời nào nữa! Tư Đồ Sảng vẫn dũng mãnh và dịu dàng như xưa. Thân thể ấm áp, nồng nàn, khiến Chiêu Hương tin là thực, hân hoan đón nhận những hạnh phúc ngút ngàn để bù đắp cho chuỗi ngày dài khao khát, nhớ nhung!

Sáng ra, khi tỉnh giấc, Chiêu Hương còn nghe nhột nhạt nơi đầu иɦũ ɦσα, chẳng hiểu chuyện đêm qua là mộng hay thực! Nhưng rồi hai đêm mười ba, mười bốn kế tiếp nàng đều có cùng giấc mơ ấy, lòng càng bội phần hoang mang! Giờ đây cái duy nhất còn lại trong tâm trí nàng là một mùi hương là lạ, không giống mùi nước hoa của nữ nhân, và việc khám phá ra mùi hương ấy ở lão già họ Tề đã khiến nàng lo lắng, sợ hãi! Phải chăng lão ta là người của Ma giáo nên giỏi tà pháp, đã dùng yêu thuật để chiếm đoạt nàng?

Chiêu Hương len lén liếc nhìn đối phương, bắt gặp nét mặt trung hậu, cương nghị và ánh mắt trong sáng, giống hệt chồng mình! Nàng tự nhủ rằng dung mạo ấy chẳng bao giờ thuộc về kẻ ác! Và Chiều Hương đành phải kết luận rằng vong linh trượng phu đã hiện về, cũng như khi đã từng báo mộng cho Tây Môn nghĩa phụ!

Lúc này đã là giữa giờ Mùi, Ban giám khảo an tọa đủ mặt sau chiếc bàn dài và Đàm Vân Tử bước ra. Ông tằng hắng, nói :

- “Kính cáo đồng đạo! Trong giờ nghỉ trưa đã có hai mươi hai thí sinh xin rút tên khỏi danh sách ứng cử. Việc này đã khiến Ban giám khảo phải họp lại để bàn bạc và nhất trí rằng Thiên Thư Tú Sĩ Lăng Quân Vĩnh là người duy nhất đủ khả năng trừng trị lão áo xanh bịt mặt, hung thủ đã sát hại nguyên Minh chủ võ lâm Tư Đồ Xán và Thần Phủ Lang Quân Tư Đồ Sảng! Do đó, đại hội chiều nay sẽ thay đổi phương thức tranh tài để tiết kiệm thời gian! Nghĩa là Cung chủ Hạo Thiên cung sẽ làm thủ đài, thắng thêm ba trận nữa thì sẽ trở thành Minh chủ võ lâm! Bần đạo tha thiết nhắc nhở chư vị hãy tự lượng sức mình, đừng vì chút hư đanh mà uổng mạng, tổn hại đến đức hiếu sinh của trời đất!”.

Trong lúc quần hùng xôn xao bàn luận kẻ thất vọng, người tán thành, thì Thiên Thư Tú Sĩ đường bệ bước lên lôi đài mặt tươi tắn, thái độ khiêm tốn song ánh mắt đầy vẻ tự tin! Lăng Quân Vĩnh thi lễ với Ban giám đài và quần hùng rồi đứng sang một bên chờ đợi!

Nửa khắc sau vẫn chưa thấy ai thượng đài, bọn đệ tử Hạo Thiên cung hoan hỉ hô vang :

- Lăng Minh chủ! Lăng Minh chủ!

Nhưng bất ngờ, lẫn trong tiếng cổ vũ ồn ào ấy có một giọng nữ nhân cao vút :

- Ngụy quân tử! Ngụy quân tử!

Câu thứ hai tắc nghẽn nửa vời vì đường như bà ta bị ai đó bịt miệng lại!

Tư Đồ Sảng chấn động tâm thần, suy nghĩ rất nhanh :

- Hay là Can gia và các Chưởng môn đã nhìn lầm người? Nếu Lăng Quân Vĩnh đúng là Thanh Y Nhân thì võ lâm nguy mất! Ta mà lưỡng lự không hành động thì sau này sẽ hối hận suốt đời!

Nghĩ thế nên chàng quay sang bảo Chiêu Hương :

- Ta sẽ thượng đài, phiền nàng búi tóc lên giùm! Và chàng nở nụ cười hoà ái, thân thiết, khiến cho Chiêu Hương choáng váng! Nàng rơi vào trạng thái mơ hồ, máy móc đứng lên làm theo yêu cầu của lão già cổ quái!

Tư Đồ Sảng xoay người ngồi nghiêng sang phía Thiện Đề để ái thê tiện thao tác. Chiêu Hương đã hành động y như ngày trước, vuốt cho mái tóc bạc như mây kia gọn lại và dùng mảnh khăn tay trắng của mình cột thắt lại nơi vùng xoáy. Tư Đồ Sảng thích như thế hơn là quấn tóc thành một búi giữa đỉnh đầu!

Trong lúc ấy, Thiện Đề sợ hãi hỏi :

- Tề lão thí chủ có chắc thắng nổi Thiên Thư Tú Sĩ hay không mà lại thượng đài?

Tư Đố Sảng lắc đầu :

- Lão phu không chắc thắng nhưng cũng chẳng thể chết được! Đại sư cứ yên tâm! Nếu không địch lại, lão phu sẽ bỏ chạy!

Thấy Chiêu Hương đã cột xong tóc cho mình, Tư Đồ Sảng đứng lên, kéo Thiện Đề theo và dặn nhỏ :

- Đại sư hãy giữ giùm tay nải cho lão phu! Trong ấy có nằm trăm lượng vàng ngân phiếu, đủ lộ phí để Đại sư quay lại Tây Tạng! Nếu lão phu chẳng may bỏ mạng, Đại sư hãy giữ lấy thanh bảo kiếm, mang về Bố Đà La Tự, tất sẽ được thu nạp lại!

Thiện Đề chẳng hiểu gì cả, chỉ biết nhận lấy túi hành lý nhỏ, ngơ ngác nhìn theo dáng vóc oai vệ của Tề Thanh Tuyệt!

Quần hùng cũng rất kinh ngạc khi thấy có người không sợ chết, dám thượng đài so tài với Đại sát tinh!

Đàm Vân Tử có trí nhớ tốt, nhận ra thí sinh thứ ba mươi tám, danh tính là Tề Thanh Tuyệt. Ông cau mày hỏi :

- Tề thí chủ đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tư Đồ Sảng gật đầu, vòng tay thi lễ với Ban giám đài và cử tọa rồi nghiêm nghị bảo Thiên Thư Tú Sĩ :

- Lão phu tự lượng không địch lại tà công Lô Hỏa của tôn giá.

Nhưng về kiếm thuật thì lão phu đảm bảo rằng trong vòng nửa khắc sẽ khiến tôn giá phải đổ máu!

Lời tuyên bố chắc nịch này đã khiến quần hùng phấn khích, ồn ào hẳn lên.Đại đa số đồng tình với,Tề Thanh Tuyệt, cho rằng thủ thắng bằng loại tà công ác độc thì chẳng có gì là hay ho cả! Kiếm thuật mới đích thực là võ học chân chính. Họ liền lên tiếng đốc thúc Cung chủ Hạo Thiên cung nhận lời tỷ kiếm!

Nhưng Lăng Quân Vĩnh gian hùng cai thế, xảo quyệt có thừa, đâu dại gì mà bỏ sở trường để vuột mất ngôi Minh chủ. Lão điềm nhiên đáp :

- Võ công vốn không có chính tà, tù theo cái cách sử dụng của người võ sĩ mà thành thiện ác! Lão phu rất tiếc không thể chiều ý tôn giá!

Tư Đồ Sảng càng ngán sợ tâm cơ của Thiên Thư Tú Sĩ, cố gài cho đối phương sa bẫy bằng lời khích tướng :

- Tôn giá sở hữu đến hơn hoa giáp công lực, lại được chân truyền pho Kim Liễu kiếm pháp, sao lại sợ một kiếm thủ vô danh như lão phu?

Quần hùng đồng thanh tán thành :

- Đúng vậy!

Tư Đồ Sảng hờ hững nói tiếp :

- Lão phu thượng đài vì muốn chứng minh rằng mình là Đệ nhất kiếm thủ, chứ chẳng phải vì ngôi Minh chủ. Nếu lão phu thắng thì ngôi vị ấy sẽ bỏ trống đến tiết Trùng Cửu sang năm để hào kiệt võ lâm lại có dịp tranh tài. Lúc ấy tôn giá lên làm Minh chủ cũng không muộn!

Quần hùng và Ban giám đài vô cùng sửng sốt, không hiểu mục đích chân thực của Tề Thanh Tuyệt là gì? Dường như lão ta không chỉ muốn ngăn không cho Thiên Thư Tú Sĩ trở thành Minh chủ mà thôi!

Tây Môn Giới có cảm giác rằng phong thái xả thân vô vụ lợi, cũng như thủ đoạn khích tướng non nớt của Tề Thanh Tuyệt rất giống Tư Đồ Sảng. Và phải chăng họ Tề biết một điều gì về bản chất thực của Lăng Quân Vĩnh?

Tây Môn Giới bỗng chột dạ sợ rằng mình đã tính sai khi muốn Thiên Thư Tú Sĩ trở thành Minh chủ và thách đấu với Thanh Y Nhân, để lão có cơ hội mai phục, trả thù cho nghĩa tử! Nếu Lăng Quân Vĩnh là kẻ đại ác thì sao? Lão linh cảm rằng mình nên ủng hộ Tề Thanh Tuyệt, gác thù riêng lại một năm để điều tra nhân cách của Thiên Thư Tú Sĩ!

Đã có chủ ý như thế nên Tây Môn Giới lên tiếng :

- Lão phu cho rằng Lăng cung chủ nên nhận lời tỷ kiếm kẻo sau này bị đồng đạo võ lâm chê cười rằng thiếu dũng khí, khó mà đảm đương được cương vị Minh chủ! Tôn giá đeo kiếm mà không dám so tài kiếm thuật thì chẳng nực cười lắm sao?

Hí Nhân cư sĩ được quần hùng yêu mến nên cử tọa nhất tề tán dương, có người còn thét lớn mỉa mai :

- Nhát như thỏ đế mà cũng đòi làm Minh chủ? Thật là nhục nhã cho Tông môn nhà họ Lăng!

Chúng khẩu đồng từ thì sư ông cũng chết! Lăng Quân Vĩnh là người cao ngạo, không chịu nổi những lời nhục mạ ấy nhưng vẫn sáng suốt tính toán và tìm ra lượng sách.

Lão cố nặn ra một nụ cười rồi hòa nhã nói :

- Chư vị đồng đạo đã muốn xem tỷ kiếm thì lão phu cũng xin chiều ý! Nhưng trộm nghĩ rằng nửa khắc quá ngắn để lão phu cống hiến hết cái hay của Kim Liễu kiếm pháp! Vì vậy, lão phu đề nghị tăng lên gấp bốn! Nghĩa là, sau nửa canh giờ, đấu thủ còn đứng vững trêи lôi đài thì xem như thắng!

Quần hùng hoan hô tán thành, cho rằng như thế mới bõ công họ lặn lội ngàn dặm đến đây!

Riêng các bậc thức giả lão thành thì hiểu rõ thâm ý của Thiên Thư Tú Sĩ. Lão ta ỷ vào công lực thâm hậu, kéo dài trận đấu đến lúc đối phương kiệt sức mới hạ thủ. Nhưng Tề Thanh Tuyệt đã gật đầu đồng ý ngay, bước ra đứng ở mé lôi đài hướng Đông mà chờ đợi! Cây hương thời gian mới được thắp lên và Đàm Vân Tử cao giọng tuyên bố :

- Mời nhị vị thí chủ vào trận! Tề thí chủ kém hai tuổi được quyền xuất thủ trước!

Tư Đồ Sảng, tức Tề Thanh Tuyệt rút thanh kiếm có lưỡi đen sì bên hông ra dựng trước mặt, tay tả bất kiếm ấn, sắc mặt an hòa thư thái, ánh mắt nhân từ chẳng hề có chút sát khí nào cả! Và chàng lướt đến tấn công họ Lăng bằng một chiêu kiếm rất nhẹ nhàng!

Thiên Thư Tú Sĩ cũng giữ phong độ tôn sư, điềm đạm giải phá, thủ nhiều hơn công. Về nguyên tắc, Lăng Quân Vĩnh chỉ cần thủ hòa và giữ cho thân thể toàn vẹn là xem như thắng cuộc? Do vậy trước khi bị rách áo, lão chẳng cần phải vội!

Tư Đồ Sảng thì khác, chàng ước lượng Kim Ngư đã đem lại cho mình độ hai mươi năm công lực, tổng cộng chưa đầy Hoa Giáp và vẫn còn kém xa đối phương. Do vậy, khi cuộc chiến kéo dài chàng sẽ không chi trì nổi. Bản lãnh của Tú sĩ vốn cao siêu hơn Lăng Song Tường vài bậc! Hiện nay, Tư Đồ Sảng đã có năm thành hỏa hầu của công phu Khô Mộc tâm pháp, có thể liều mạng chịu đựng chưởng Lô Hỏa mà giết họ Lăng. Nhưng chàng chưa muốn chết và cũng không muốn lấy mạng Thiên Thư Tú Sĩ. Bởi thế chàng mới cố ép Quân Vĩnh so ueul, để có thể nhẹ nhàng đả bại lão mà chẳng cần phải nặng tay!

Giờ đây Tư Đồ Sảng đã giảm được số thế thức trong chiêu “Thượng Thiên Nhược Thủy” xuống còn hơn trăm, tiến một bước dài trêи kiếm đạo. Đạt cảnh giới vô chiêu nên chàng không sợ người thân nhận ra sở học, nhất là khi chàng đã nhuộm đen thanh Từ Tâm kiếm! Còn về thân pháp thì cũng thế, Tư Đồ Sảng hoán vị, di chuyển nhanh đến mức chẳng ai có thể nhìn được lộ số của bộ pháp!

Tư Đồ Sảng tự nhủ rằng cách chiến thắng không đổ máu sẽ tốt hơn và chàng quyết định dồn cho đối phương phải rời lôi đài.

Chàng liền thi triển phép kɧօáϊ kiếm đến độ chót tấn công tựa bão táp mưa sa, mũi gươm uy hϊế͙p͙ toàn những tử huyệt để Lăng Quân Vĩnh sợ hãi mà thoái bộ!

Thiên Thư Tú Sĩ bị luồng kiếm quang đen mờ, hắc ám kia bủa vây và hơi thép lạnh làm rợn cả da thịt thì lòng vô cùng kinh hãi. Lão không ngờ đường kiếm của Tề Thanh Tuyệt lại nhanh hơn mình và biến hóa tuyệt luân.

Thiên Thư Tú Sĩ cắn răng chống trả bằng những chiêu kỳ tuyệt nhất trong pho Kim Liễu kiếm pháp. Tiếc thay, những chiếc lá liễu vàng óng, quí phái đã tan tác trước đám mây kiếm ảnh đen đủi.

Đường gươm của Tề Thanh Tuyệt ảo diệu phi thường, dễ dàng hóa giải những chiêu thức của pho Kim Liễu kiếm pháp. Trong chớp mắt, mũi gươm đen sì kia có thể điểm liền ba thức, thọc qua chỗ sơ hở mà tìm đến các yếu huyệt trêи thân trước họ Lăng.

Những lúc ấy, Thiên Thư Tú Sĩ chẳng còn cách nào khác là phải lùi lại để tránh đòn. Sáu hơn nửa khắc lão chỉ còn cách mép lôi đài nửa trượng.

Quần hùng ngây ngất trước nghề đánh kiếm vô song của Tề Thanh Tuyệt, hoan hô như sấm dậy!

Ban giám đài cũng sững người vì kinh ngạc, không ngờ họ Tề lại có bản lãnh kiếm thuật cao siêu hơn cả Tư Đồ Sảng, kẻ được xem là Trung Nguyên Đệ Nhất Kiếm Thủ!

Tiếng reo hò ca ngợi Tề Thanh Tuyệt đã làm cho Thiên Thư Tú Sĩ giận đến điên người. Lão tức tối vì đã sa bẫy của họ Tề, sắp sửa vuột mất ngôi Minh chủ!

Lăng Quân Vĩnh chẳng cam tâm chịu thất bại, liền sử dụng chiến thuật của Hải Hoa bang chủ Giáp Vô Yên!

Họ Lăng dồn hết chân lực vào tay hữu, đánh một chiêu toàn những thức công, lộ rất nhiều sơ hở. Những đường gươm của lão mãnh liệt tựa những nhát búa của lôi thần, có thể đánh văng vũ khí của đối phương, hoặc chẻ dọc thân xác Tề Thanh Tuyệt chỉ bằng một nhát!

Tư Đồ Sảng không dám đổi mạng với kẻ chẳng oán thù nên đành phải tháo lui, tay xiết chặt chuôi gươm mà đối phó!

Thiên Thư Tú Sĩ tưởng họ Tề sợ chết, mừng rỡ tấn công quyết liệt bằng những chiêu cương mãnh và liều lĩnh, liên tiếp đẩy lùi đối thủ.

Cuối cùng, đến lượt Tề Thanh Tuyệt sắp rơi đài!

Bọn đệ tử Hạo Thiên cung hân hoan rống lên, cổ vũ cho thượng cấp, còn những người ủng hộ cho Tề Thanh Tuyệt thì im bặt. Chỉ một mình nhà sư Tây Tạng nói rất lớn :

- Giữ lòng nhân ái với Quỉ Vương là bất nhân với chúng sinh đấy?

Tư Đồ Sảng giật mình nhận ra nét mặt Lăng Quân Vĩnh đầy vẻ ác độc và ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn chẳng khác gì Thanh Y Nhân! Lửa giận bùng lên, Tư Đồ Sảng dồn toàn lực vào Từ Tâm kiếm, ra đòn như bão táp, phong tỏa đường gươm của đối phương rồi thọc một nhát nhanh như điện vào tâm thất!

Chàng chưa khởi sát niệm nên không thọc kiếm quá sâu, chỉ vừa đâm gẫy xương ức họ Lăng là thu kiếm về. Xương ức rất cứng rắn nên lực phản chấn đã đẩy Thiên Thư Tú Sĩ lùi lại Lão vô cùng đau đớn nhưng biết rằng phủ tạng vẫn chưa bị tổn thương, liền hung hãn xông vào, kiếm kình nặng như núi đổ! Lão có hơn Hoa giáp tu vi nên vết thương kia chẳng có nghĩa lý gì!

Tư Đồ Sảng thấy lão vẫn chưa tỉnh ngộ lòng rất chán ngán. Chàng tiếp tục xuất kỳ chiêu, kiếm ảnh mịt mờ như làn sương đen, hóa giải đòn phản kϊƈɦ vũ bão của Lăng Quân Vĩnh rồi thọc thêm một nhát vào sườn trái!

Lần này, mũi kiếm đâm gẫy sườn non và xuyên thủng dạ dày khiến cho Thiên Thư Tú Sĩ đau tới mức phải rú lên và nhảy lùi hơn trượng.

Lão tức tối đến phát run nhưng còn đủ tỉnh táo để hiểu rằng mình sẽ chết nếu còn tiếp tục so kiếm với họ Tề? Kẻ đại gian hùng thường hiểu rõ lẽ tiến thoái, nên Lăng Quân Vĩnh cắn răng nuốt hận, tra gươm vào vỏ nhận bại! Lão tự nhủ rằng sẽ phanh thây Tề Thanh Tuyệt ngay sau khi bình phục!

Quần hùng phấn khởi reo hò khi Đàm Vân Tử tuyên bố rằng tiết Trùng Cửu sang năm sẽ tổ chức Đại hội lần nữa! Họ càng cao hứng bởi lời hứa của Hí Nhân cư sĩ là Đại hội lần sau lão sẽ cho bày ngàn mâm rượu thịt để quần hùng vừa nhâm nhi vừa xem tỷ võ! Và bất cứ ai thiếu lộ phí quay về cố quận thì Cổ Quí Sinh sẵn sàng cung cấp!

Nửa vạn hào kiệt chưa kịp quay bước thì nghe Đàm Vân Tử dõng dạc nói :

- Kính cáo toàn thể chư vị đồng đạo! Hội đồng võ lâm đã quyết định trao chức quyền Minh chủ cho lão thí chủ Tề Thanh Tuyệt, đến ngày Trùng Cửu sang năm thì mãn nhiệm!

Quần hùng tán thành ngay vì vô cùng kính phục bản lãnh kiếm thuật và nhân phẩm của lão Tề. Ông ta có thể đâm chết Thiên Thư Tú Sĩ nhưng đã không làm. Và ngay từ đầu, Tề Thanh Tuyệt đã từ chối chức Minh chủ, chứng tỏ tính cách cao thượng, nhạt mùi danh lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện