Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!
Chương 90: Tôi Đốt Cho Các Người Xem
Nhận được tin tức của Chu quản gia, Vi An không thể nghĩ nhiều hơn, cô nhấn ga lao về phía trước, dù trước đây cô rất sợ tốc độ cao.
" Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
" Vi Vĩ Đình, ông đừng để tôi phải căm thù ông!" Nước mắt nhạt nhòa, cô gào lên trong tuyệt vọng.
Xe dừng trước biệt thự lớn, Vi An nhanh chóng cởi dây an toàn, cô chạy vụt vào. Nhìn thấy Chu quản gia đang rơi nước mắt, đứng bên cạnh đống lửa bùng cháy dữ dội, trái tim cô bỗng quặn thắt từng cơn.
" Mẹ ơi!" Giọng cô yếu ớt kêu lên.
Vi An đảo mắt tìm kiếm, nhìn thấy vòi nước tưới cây, cô liền chạy lại mở khóa xịt thẳng vào đống lửa.
" Tiểu thư, cô về rồi sao? Xin lỗi tiểu thư, tôi không ngăn cản được họ!" Chu quản gia trông thấy cô, liền hổ thẹn lên tiếng.
Vi An không thể nghe thấy tiếng ông ấy, điều duy nhất cô chú ý, chính là kỷ vật của mẹ cô đang bị thiêu rụi hoàn toàn. Lửa chỉ vừa dập tắt, cô lao đến lục tìm những thứ còn sót lại, nhưng thứ duy nhất còn lại, chỉ là khung hình lớn của mẹ cô.
Lúc đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi, một độ tuổi rất đẹp. Trong ảnh Trần Thi Vân đang mỉm cười rạng rỡ, cầm chiếc cup vàng trên tay. Khi đó bà đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bà từng nói với cô, đó là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời bà.
" Mẹ ơi!" Vi An vô hồn gọi bà ấy, mặc kệ tay cô bỏng rát. Lúc dập tắt lửa, có những chỗ vẫn còn nóng hổi, cô lại không hề sợ hãi mà đưa tay vào.
" Tiểu thư, cô mau đứng lên! Thiếu phu nhân trên trời có linh thiên, bà ấy cũng không muốn thấy cô trở thành bộ dạng thế này đâu!" Chu quản gia lo lắng cho cô mà khuyên nhủ.
Ông thật ra là người của Trần gia, khi Trần Thi Vân đi lấy chồng, ông ấy đã tình nguyện theo bà đến đây. Mười mấy năm qua, nhìn thấy sự khốn nạn của Vi Vĩ Đình, Chu quản gia đã muốn rời khỏi nơi này. Nhưng vì Vi An còn ở đây, nên ông tình nguyện ở lại chăm sóc cho cô.
" Chu quản gia, là ai làm?" Vi An mặt đẫm nước mắt nhìn ông hỏi.
" Tiểu thư, là do nhị phu nhân và nhị tiểu thư làm! Lão gia được tôi ngăn cản, đã không còn ý định đó. Nhưng bọn họ sống chết muốn đốt hết mọi thứ, tôi vô dụng không cản được." Chu quản gia trả lời cô.
" Ha, tôi biết ngay là lũ yêu tinh này mà! Phòng bọn họ ở đâu?" Vi An lau nước mắt đứng lên.
" Tiểu thư, từ khi cô rời khỏi đây! Bà ta đã dọn vào phòng phu nhân rồi! Còn nhị tiểu thư cũng chuyển vào phòng cô." Chu quản gia trả lời răm rắp.
" Cái gì? Mụ già đó dám sao?" Cô giận dữ trừng mắt hét toáng lên.
" Muốn ở phòng của mẹ tôi và tôi! Được, tôi sẽ cho các người ở!" Vi An mang khung hình bỏ vào trong xe, mạnh mẽ đi vào bên trong.
Chu quản gia cũng hoảng hốt mà chạy theo cô. Vi An đi vào nhà kho, cô lấy một bình xăng lớn, rồi lôi nó vào phòng mẹ mình. Nhìn thấy vòng vàng trang sức của Trần Thi Vân được tự ý sử dụng, cô tức giận lấy hết cho vào túi, để mang đi.
" Các người muốn đốt! Tôi đốt cho các người xem!" Vi An trầm giọng nói, rồi cô lấy xăng tưới khắp căn phòng.
Mùi xăng bốc lên nồng nặc, Chu quản gia hoảng sợ.
" Tiểu thư, cô muốn đốt nhà sao? Ông ấy mà biết được, nhất định sẽ gϊếŧ chết cô! Cô bình tĩnh lại đi." Chu quản gia lên tiếng khuyên can cô.
" Chu quản gia, mười mấy năm trôi qua tôi đã rất bình tĩnh nhẫn nhịn. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, tức nước thì phải vỡ bờ thôi. Mẹ chính là giới hạn cuối cùng của tôi!" Cô cười buồn nhìn ông ấy trả lời.
" Tiểu thư...." Chu quản gia rơm rớm nước mắt.
" Chu quản gia, ông có muốn theo tôi không?" Cô đỏ hoe mắt hỏi.
" Tôi sẽ theo cô đến khi nhắm mắt xui tay!" Chu quản gia cũng nở nụ cười phúc hậu trả lời cô
Chẳng mấy chốc, Vi An đã đổ xăng đầy biệt thự, người hầu trong nhà sợ hãi chạy ra ngoài. Nhưng vì bọn họ cũng rất ghét Vi Vĩ Đình và hai người phụ nữ kia, nên không một ai gọi điện báo cho ông ta biết.
" Tiểu thư, cô chắc chắn chưa?" Chu quản gia hỏi thêm một lần nữa.
" Tôi sẽ không hối hận, mặc dù nơi đây có rất nhiều kỷ niệm với mẹ! Nhưng bây giờ, nó không còn dành cho chúng tôi nữa rồi. Qua hôm nay, tôi và ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ, từ nay có gặp nhau cũng chỉ xem là người xa lạ." Vi An cảm thấy lòng nhẹ hơn trả lời, cuối cùng cô cũng có thể mạnh mẽ cắt đứt hoàn toàn với ông ấy. Người mà cô gọi là ba hơn hai mươi năm trời.
Vi An lấy bật lửa ra, cô bật lên rồi thảy vào trong. Ngọn lửa nhanh chóng cháy bùng lên, nuốt chửng toàn bộ căn biệt thự rộng lớn. Nhìn ngọn lửa điên cuồng thiêu rụi toàn bộ, Vi An và Chu quản gia mới xoay người rời đi, cô lên xe khởi động, rồi biến mất trong màn đêm.
Xe đã chạy một quãng đường khá xa, Vi An mới bật khóc nức nở, giọng nấc lên từng cơn. Chu quản gia ngồi bên cạnh nhìn cô đau xót, hơn ai hết, ông biết Vi An rất yêu quý nơi này. Nơi cô được sống cùng mẹ, cùng nhau cười cùng nhau khóc.
" Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
" Vi Vĩ Đình, ông đừng để tôi phải căm thù ông!" Nước mắt nhạt nhòa, cô gào lên trong tuyệt vọng.
Xe dừng trước biệt thự lớn, Vi An nhanh chóng cởi dây an toàn, cô chạy vụt vào. Nhìn thấy Chu quản gia đang rơi nước mắt, đứng bên cạnh đống lửa bùng cháy dữ dội, trái tim cô bỗng quặn thắt từng cơn.
" Mẹ ơi!" Giọng cô yếu ớt kêu lên.
Vi An đảo mắt tìm kiếm, nhìn thấy vòi nước tưới cây, cô liền chạy lại mở khóa xịt thẳng vào đống lửa.
" Tiểu thư, cô về rồi sao? Xin lỗi tiểu thư, tôi không ngăn cản được họ!" Chu quản gia trông thấy cô, liền hổ thẹn lên tiếng.
Vi An không thể nghe thấy tiếng ông ấy, điều duy nhất cô chú ý, chính là kỷ vật của mẹ cô đang bị thiêu rụi hoàn toàn. Lửa chỉ vừa dập tắt, cô lao đến lục tìm những thứ còn sót lại, nhưng thứ duy nhất còn lại, chỉ là khung hình lớn của mẹ cô.
Lúc đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi, một độ tuổi rất đẹp. Trong ảnh Trần Thi Vân đang mỉm cười rạng rỡ, cầm chiếc cup vàng trên tay. Khi đó bà đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bà từng nói với cô, đó là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời bà.
" Mẹ ơi!" Vi An vô hồn gọi bà ấy, mặc kệ tay cô bỏng rát. Lúc dập tắt lửa, có những chỗ vẫn còn nóng hổi, cô lại không hề sợ hãi mà đưa tay vào.
" Tiểu thư, cô mau đứng lên! Thiếu phu nhân trên trời có linh thiên, bà ấy cũng không muốn thấy cô trở thành bộ dạng thế này đâu!" Chu quản gia lo lắng cho cô mà khuyên nhủ.
Ông thật ra là người của Trần gia, khi Trần Thi Vân đi lấy chồng, ông ấy đã tình nguyện theo bà đến đây. Mười mấy năm qua, nhìn thấy sự khốn nạn của Vi Vĩ Đình, Chu quản gia đã muốn rời khỏi nơi này. Nhưng vì Vi An còn ở đây, nên ông tình nguyện ở lại chăm sóc cho cô.
" Chu quản gia, là ai làm?" Vi An mặt đẫm nước mắt nhìn ông hỏi.
" Tiểu thư, là do nhị phu nhân và nhị tiểu thư làm! Lão gia được tôi ngăn cản, đã không còn ý định đó. Nhưng bọn họ sống chết muốn đốt hết mọi thứ, tôi vô dụng không cản được." Chu quản gia trả lời cô.
" Ha, tôi biết ngay là lũ yêu tinh này mà! Phòng bọn họ ở đâu?" Vi An lau nước mắt đứng lên.
" Tiểu thư, từ khi cô rời khỏi đây! Bà ta đã dọn vào phòng phu nhân rồi! Còn nhị tiểu thư cũng chuyển vào phòng cô." Chu quản gia trả lời răm rắp.
" Cái gì? Mụ già đó dám sao?" Cô giận dữ trừng mắt hét toáng lên.
" Muốn ở phòng của mẹ tôi và tôi! Được, tôi sẽ cho các người ở!" Vi An mang khung hình bỏ vào trong xe, mạnh mẽ đi vào bên trong.
Chu quản gia cũng hoảng hốt mà chạy theo cô. Vi An đi vào nhà kho, cô lấy một bình xăng lớn, rồi lôi nó vào phòng mẹ mình. Nhìn thấy vòng vàng trang sức của Trần Thi Vân được tự ý sử dụng, cô tức giận lấy hết cho vào túi, để mang đi.
" Các người muốn đốt! Tôi đốt cho các người xem!" Vi An trầm giọng nói, rồi cô lấy xăng tưới khắp căn phòng.
Mùi xăng bốc lên nồng nặc, Chu quản gia hoảng sợ.
" Tiểu thư, cô muốn đốt nhà sao? Ông ấy mà biết được, nhất định sẽ gϊếŧ chết cô! Cô bình tĩnh lại đi." Chu quản gia lên tiếng khuyên can cô.
" Chu quản gia, mười mấy năm trôi qua tôi đã rất bình tĩnh nhẫn nhịn. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, tức nước thì phải vỡ bờ thôi. Mẹ chính là giới hạn cuối cùng của tôi!" Cô cười buồn nhìn ông ấy trả lời.
" Tiểu thư...." Chu quản gia rơm rớm nước mắt.
" Chu quản gia, ông có muốn theo tôi không?" Cô đỏ hoe mắt hỏi.
" Tôi sẽ theo cô đến khi nhắm mắt xui tay!" Chu quản gia cũng nở nụ cười phúc hậu trả lời cô
Chẳng mấy chốc, Vi An đã đổ xăng đầy biệt thự, người hầu trong nhà sợ hãi chạy ra ngoài. Nhưng vì bọn họ cũng rất ghét Vi Vĩ Đình và hai người phụ nữ kia, nên không một ai gọi điện báo cho ông ta biết.
" Tiểu thư, cô chắc chắn chưa?" Chu quản gia hỏi thêm một lần nữa.
" Tôi sẽ không hối hận, mặc dù nơi đây có rất nhiều kỷ niệm với mẹ! Nhưng bây giờ, nó không còn dành cho chúng tôi nữa rồi. Qua hôm nay, tôi và ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ, từ nay có gặp nhau cũng chỉ xem là người xa lạ." Vi An cảm thấy lòng nhẹ hơn trả lời, cuối cùng cô cũng có thể mạnh mẽ cắt đứt hoàn toàn với ông ấy. Người mà cô gọi là ba hơn hai mươi năm trời.
Vi An lấy bật lửa ra, cô bật lên rồi thảy vào trong. Ngọn lửa nhanh chóng cháy bùng lên, nuốt chửng toàn bộ căn biệt thự rộng lớn. Nhìn ngọn lửa điên cuồng thiêu rụi toàn bộ, Vi An và Chu quản gia mới xoay người rời đi, cô lên xe khởi động, rồi biến mất trong màn đêm.
Xe đã chạy một quãng đường khá xa, Vi An mới bật khóc nức nở, giọng nấc lên từng cơn. Chu quản gia ngồi bên cạnh nhìn cô đau xót, hơn ai hết, ông biết Vi An rất yêu quý nơi này. Nơi cô được sống cùng mẹ, cùng nhau cười cùng nhau khóc.
Bình luận truyện