Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 15: Ngươi tình ta nguyện (4)



Hiện tại có vẻ như giết nam nhân này là quyết định tốt nhất nhưng trên thực tế, đó mới là quyết định tệ nhất.Một người mạnh mẽ như vậy, cả người đều là quý khí áp chế người khác, đằng sau làm sao có thể không có thế lực lớn bảo hộ chứ .

Á Sắt công quốc quá nhỏ, có người có thể đuổi giết hắn đến tận đây, điều đó chứng tỏ chắc chắn có dấu vết lưu lại.Mà nay, nam nhân đã vào tay ta ,chắc chắn chuyện này sẽ có người biết đến , mà có người biết đến liền tuyệt không thể ‘’thiên y vô phùng’’ * .Hậu quả của việc giết hắn… không cần nhiều lời.Không thể giết, cũng không thể để cho hắn đi, bởi vì việc này đã khiến hắn ghi thù trong lòng, thả hắn đi ư ? Khác gì mời hắn mai sau quay về cắn lại ? Tính toán như vậy thì chỉ có một việc có thể làm chính là dùng hắn , dù sao nàng cũng đang thiếu một vị tân nương tử. Đồ có sẵn rồi, không dùng thì thật quá lãng phí.

Trên chiếc giường đêm tân hôn , nam nhân chống lại cái cười tủm tỉm đầy ý vị của Phong Vân , trong mắt hắn là sát khí cuồn cuộn.

-“ Ngươi , ngươi , nữ nhân chết tiệt , ngươi cứ chờ đấy .”

-“ Được, được, ta chờ…”

Bên ngoài căn phòng , bọn người làm nghe lén cười cười. Đi ngủ, đi ngủ. mau đi ngủ a.Nghe mà xem , thế tử của họn hắn thật là ôn nhu với tân nương nha .

Gió đêm thổi nhẹ không biết trong phòng đang diễn ra một đêm động phòng hoa chúc long phượng điên đảo.

Hôm sau, ánh mặt trời chói mắt, cảnh sắc tươi đẹp, tràn đầy mùi hoa.Bên ngoài tân phòng, nô bộc sớm thành đàn chờ hầu hạ.

Bất quá hôm nay là ngày thế tử của phụ bọn hắn đại hôn nha , trễ hơn một chút cũng là điều bình thường, bọn hắn có thể chờ,có thể chờ, ha ha.

Mà lúc này trong tân phòng .

-“ Ngươi dám cho ta mặc nữ trang…” giọng nói trầm thấp, đè ép sự tức giận như gió lốc sẵn sàng bùng nổ, nam nhân dựa vào giường, nhìn chằm chằm nữ trang trong tay Phong Vân, thanh âm lạnh như băng .

Phong Vân thấy vậy cười cười một chút. Thực sự là phiền toái nha .Nghĩ nghĩ, Phong Vân bới tung đống quần áo tìm thấy một bộ áo ngắn quần dài màu vàng đạm, trung tính, nam nữ đều mặc được ném cho hắn.Trải qua một tối nghỉ ngơi, nam tử tinh lực tốt lên không ít, dược liệu cũng đã lui đi một chút. Lần này có thể chính mình mặc được quần áo .Nam nhân một bên mặc, Phong Vân một bên nhìn mặt hắn cân nhắc. Ai da, Rất nam nhân, rất khí khái nha . Nàng thầm nghĩ hóa trang hắn thành nữ nhân cũng thật là khó khăn rồi đây . Nếu làm không được, thôi thì cứ để nguyên khuôn mặt như thế cũng tốt lắm. Nghĩ thế Phong Vân lập tức giơ tay, bắt lấy mặt nam nhân , dán cái gì đó lên cổ hắn . Nam nhân lập tức cứng đờ, đây chính là chỗ trí mạng của hắn . Cứng nhắc cả người, nhưng hắn cảm nhận được Phong Vân đang bôi lên cổ hắn cái gì đó .Cảm thấy không có sát khí, hắn mới từ từ thả lỏng , nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phong Vân . ‘’ Ngươi đang muốn diễn trò gì ? ‘’

Chú thích :Thiên y vô phùng : nghĩa đen là áo thần tiên không thấy đường chỉ may, nghĩa bóng ám chỉ những gì hoàn hảo không chút sơ sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện