Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 193: Đánh tới cửa (2)
Như thế nào lại, như thế nào lại phá trận……
“Rầm rầm .” Đại trận thế chôn sâu ở dưới địa cung , sau một hồi rung động, phịch một tiếng mạnh mẽ mở ra.
Bão táp lực lượng, nháy mắt thổi quét toàn bộ phủ thành chủ cùng phân đàn Thánh Linh cung bên cạnh
Phòng ốc vỡ tan, tất cả mọi người đều rơi vào kinh hãi.
Mà ngay tại khi mọi người đang chìm vào sự hoang mang lo sợ, thì một bóng người điên cuồng lao ra, hướng tới phương hướng Á Sắt công quốc mà lao đi.
Ánh sáng ngọc lục như mũi nhọn, chớp động khiến mọi người hoa hết cả mắt .
Á Sắt công quốc, Hách Liên gia tộc.
Phong Vân sau khi phá tan đại trận thế trăm chuyển cửu hồi thì lập tức hướng tới phương hướng Á Sắt mà quay về.
Hiện tại, nàng không có tâm tư cùng thành chủ Thanh Huyền của Phượng Hoàng thành so đo.
Nàng chỉ một lòng một dạ muốn về trước nhìn xem người nhà của nàng, nhìn xem quốc gia của nàng .
Không có gì so với người nhà của nàng quan trọng hơn, không có gì.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, Phong Vân, Mộc Hoàng cùng hoàng kim sư tử, cơ hồ như lưu tinh truy nguyệt, bằng tốc độ nhanh nhất lao về Á Sắt.
Mộc Hoàng hiểu được lo lắng của Phong Vân , dọc theo đường đi chỉ gắt gao cầm lấy tay Phong Vân, trầm mặc tùy ý nàng chủ trương hết thảy.
Chạy gấp mà về, bỏ đằng sau lưng cả ngàn dặm.
Hai ngày hai đêm, chỉ cần thời gian hai ngày, Phong Vân đã về đến công quốc Á Sắt .
Mới vào đầu hạ , gió bốn phía tung bay, rõ ràng là thời tiết ấm dào dạt lại làm cho Phong Vân không cảm giác một tia ấm áp.
Một mảnh phế tích, một mảnh bụi bặm .
Đứng ở trước phủ Hách Liên vương công ngày xưa đông như trẩy hội, Phong Vân không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Nơi này, trước đây còn có gia nhân cao lớn đứng gác .
Nơi này, trước kia có biết bao con người đầy khí ngang của gia tộc Hách Liên .
Vậy mà, lúc này lại không còn đến một nửa cảnh tượng phồn hoa của ngày trước .Ở trước mặt nàng chỉ có phế tích, không có một chút dấu vết sinh mệnh nào cả.
Phủ Hách Liên vương công , lúc này chỉ còn là một đống điêu tàn.
Tay nắm chặt, móng tay đâm vào huyết nhục, ánh sáng màu đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống đám bụi dưới chân.
“Rầm rầm .” Đại trận thế chôn sâu ở dưới địa cung , sau một hồi rung động, phịch một tiếng mạnh mẽ mở ra.
Bão táp lực lượng, nháy mắt thổi quét toàn bộ phủ thành chủ cùng phân đàn Thánh Linh cung bên cạnh
Phòng ốc vỡ tan, tất cả mọi người đều rơi vào kinh hãi.
Mà ngay tại khi mọi người đang chìm vào sự hoang mang lo sợ, thì một bóng người điên cuồng lao ra, hướng tới phương hướng Á Sắt công quốc mà lao đi.
Ánh sáng ngọc lục như mũi nhọn, chớp động khiến mọi người hoa hết cả mắt .
Á Sắt công quốc, Hách Liên gia tộc.
Phong Vân sau khi phá tan đại trận thế trăm chuyển cửu hồi thì lập tức hướng tới phương hướng Á Sắt mà quay về.
Hiện tại, nàng không có tâm tư cùng thành chủ Thanh Huyền của Phượng Hoàng thành so đo.
Nàng chỉ một lòng một dạ muốn về trước nhìn xem người nhà của nàng, nhìn xem quốc gia của nàng .
Không có gì so với người nhà của nàng quan trọng hơn, không có gì.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, Phong Vân, Mộc Hoàng cùng hoàng kim sư tử, cơ hồ như lưu tinh truy nguyệt, bằng tốc độ nhanh nhất lao về Á Sắt.
Mộc Hoàng hiểu được lo lắng của Phong Vân , dọc theo đường đi chỉ gắt gao cầm lấy tay Phong Vân, trầm mặc tùy ý nàng chủ trương hết thảy.
Chạy gấp mà về, bỏ đằng sau lưng cả ngàn dặm.
Hai ngày hai đêm, chỉ cần thời gian hai ngày, Phong Vân đã về đến công quốc Á Sắt .
Mới vào đầu hạ , gió bốn phía tung bay, rõ ràng là thời tiết ấm dào dạt lại làm cho Phong Vân không cảm giác một tia ấm áp.
Một mảnh phế tích, một mảnh bụi bặm .
Đứng ở trước phủ Hách Liên vương công ngày xưa đông như trẩy hội, Phong Vân không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Nơi này, trước đây còn có gia nhân cao lớn đứng gác .
Nơi này, trước kia có biết bao con người đầy khí ngang của gia tộc Hách Liên .
Vậy mà, lúc này lại không còn đến một nửa cảnh tượng phồn hoa của ngày trước .Ở trước mặt nàng chỉ có phế tích, không có một chút dấu vết sinh mệnh nào cả.
Phủ Hách Liên vương công , lúc này chỉ còn là một đống điêu tàn.
Tay nắm chặt, móng tay đâm vào huyết nhục, ánh sáng màu đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống đám bụi dưới chân.
Bình luận truyện